Là Gió Thổi, Là Rung Động
Chương 4: Thúc giục xem mắt
Edit: An TĩnhSự thật chứng minh rằng, Kỷ Lâm Phong đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của mẹ Kỷ về chuyện chung thân đại sự.
Tại nhà họ Kỷ, sau khi ăn xong, ba Kỷ, mẹ Kỷ, Kỷ Lâm Phong, một nhà ba miệng ngồi trên ghế sofa. Mở tivi lên, mẹ Kỷ không quan tâm bất kì thứ gì, Kỷ Lâm Phong càng không có tâm tư chú ý đến. Chỉ có ba Kỷ đang hăng say nhìn tivi chằm chằm, để “chiến trường” lại cho hai mẹ con anh.
“Tại sao con lại cứ bài xích việc xem mắt như vậy chứ? Con gái người ta có vẻ ngoài xinh, tính cách tốt, đi gặp mặt tiếp xúc một chút sẽ rơi mất miếng thịt nào của con à?” Mẹ Kỷ bị dáng vẻ dầu muối không thấm của Kỷ Lâm Phong chọc giận, bà bưng cốc nước lên uống một ngụm cho nhuận giọng, nói tiếp: “Con nói xem con cũng lớn thế này rồi, nếu không tìm bạn gái thì chờ đến khi nào? Khác với những người trẻ tuổi khác, kết hôn và sinh con muộn à? Khi đó sợ rằng cả mẹ và ba con đều quá già, ngay cả đứa cháu cũng bế không nổi!”
“Con không nói là không tìm bạn gái, mẹ xem mẹ đã kéo con đến nơi nào ạ.”
“Nếu muốn tìm, thì tích cực lên chút đi. Giới thiệu cô gái khác cho con mà con không hiểu, ngày nào cũng bận rộn không ở nhà, bạn gái cũng không thể từ trên trời rơi xuống được?”
“Mấy chuyện thế này phải dựa vào duyên phận, mẹ không thể gấp gáp được.” Kỷ Lâm Phong cố gắng nhẫn nhịn, “Không phải trước kia mẹ và ba đều khuyên nhủ con nên lấy việc học và sự nghiệp làm trọng tâm, không nên lãng phí thời gian vào việc yêu đương sao? Con mới tốt nghiệp bao lâu chứ, bây giờ phải lập tức đưa bạn gái về nhà rồi kết hôn sinh con ạ, thế thì không phải đang làm khó người khác à mẹ?”
“Cái thằng nhóc này, ban đầu công ty gặp khủng hoảng, cổ phần thay đổi, con không nhanh chóng trưởng thành để có nền tảng ổn định, thì phải trở thành con cá trên thớt của người khác mặc cho họ nhào nặn làm thịt, nói không chừng bây giờ còn làm nhân viên nhỏ cho công ty nào đấy.”
Thấy mẹ đánh giá mình thấp thành như vậy, có thể thấy bà thật sự đã tức giận. Kỷ Lâm Phong dở khóc dở cười giải thích: “Mẹ, không phải con đang trách gì mẹ, ý của con là mẹ nên giữ suy nghĩ trước kia, không nên quá nóng nảy với chuyện bạn gái của con làm gì.”
“Mẹ mà còn nóng nảy à? Con nhìn Lục Dữ lớn hơn con một tuổi đi, mẹ thằng bé sắp xếp cho thằng bé xem mắt bao nhiêu cô gái, hận không thể ép cưới đấy. Nếu mẹ cũng giống với mẹ Lục Dữ thì sao, đoán chắc con không muốn nhận mẹ nữa rồi ấy chứ.” Mẹ Kỷ dừng lại, lại chậm rãi lên tiếng: “Cộng thêm lần này nữa thì tổng cộng mẹ chỉ mới giới thiệu cho con hai người, đã rất phúc hậu rồi. Muốn con đi ra ngoài ăn một bữa cơm với con gái người ta, cũng không hề ép con phải thích người ta. Con hãy nhìn thử xem, biết đâu lại vừa mắt, con bé lại là chân mệnh thiên nữ của con thì sao?”
“Cái gì mà chân mệnh thiên nữ ạ…. Mẹ, mẹ thật sự ngày càng giỏi ăn nói đó, hay là mẹ làm bà mai luôn đi.”
“Không phải bây giờ mẹ đang là bà mai của con đây à?”
Kỷ Lâm Phong thật sự không còn cách nào với miệng lưỡi ba tấc của mẹ Kỷ nữa, đành phải thỏa hiệp nói: “Nếu đi thì có thể, nhưng con nói trước, ngoại trừ ăn cơm thì không còn cái khác, lần sau mẹ cũng đừng sắp xếp mấy chuyện này nữa, nếu còn một lần nữa thì dù mẹ có nói gì con cũng không đi.”
Mẹ Kỷ vừa nghe thấy con trai đồng ý, lập tức vui vẻ gõ thước tay, cũng không quá để ý đến điều kiện mà anh nói sau đó.
“Vậy thì chọn ngày thứ bảy này đi, mẹ thông báo với mẹ con bé một tiếng đã…Đây là phương thức liên lạc với cô gái đó, con chọn địa điểm xong thì nhớ liên lạc với người ta nha. Đúng rồi, nhớ ăn mặc đẹp trai, lịch sự nhã nhặn chút đấy.”
“Mẹ, con trai của mẹ tệ lắm ạ?”
“Làm sao có thể chứ!” Mẹ Kỷ vỗ một cái lên vai Kỷ Lâm Phong, mặt đầy sự tự hào: “Con trai của mẹ vô cùng đẹp trai, cô gái kia mà thấy chắc chắn sẽ mê mệt….Ông Kỷ, anh nói có đúng không?”
Ba Kỷ đang ngồi im không nhúc nhích đột nhiên bị gọi đên, qua loa lấy lệ đáp một tiếng “Ừ.”
Tối nay mẹ Kỷ đã làm xong một việc lớn, cuối cùng cũng có tâm trạng xem phim. Bà cầm điểu khiển từ xa trên bàn trà, thuần thục chuyển kênh, sau đó thúc giục ba Kỷ đi chỗ khác để mình ngồi xem tivi ở vị trí tốt nhất.
Ba Kỷ vừa thấy kênh truyền hình bị chuyển đi, vị trí cũng bị chiếm mất, chuẩn bị lên lầu mở một tivi khác.
“Này, ông Kỷ, đi đâu đấy? Mau quay lại đây xem mấy tập với em, bù cho mấy ngày trước em đã xem tin tức với anh!”
Ba Kỷ không thể cãi lại mẹ Kỷ, chỉ đành ngồi xuống ghế sofa, xem mấy tập phim nhàm chán.
Kỷ Lâm Phong đã quá quen thuộc đối với tình cảnh này, anh lắc đầu cười một cái, rồi đi lên lầu.
**
Hết chương 4