Là Gió Thổi, Là Rung Động
Chương 25: Đi đưa cơm
Edit: An TĩnhMấy ngày nay Sở Hòa đều thủ ở nhà bận bịu vẽ tranh, khoảng thời gian này Kỷ Lâm Phong cũng bận rộn làm việc. Buổi tối nay, vất vả lắm anh mới tan làm sớm, Sở Hòa lại không chịu đi hẹn hò với anh, đề phòng anh cứ như đề phóng chó sói vậy, chỉ mồm mép đùa giỡn với anh trên wechat một lúc, trêu xong thì chạy mất. Dĩ nhiên Kỷ Lâm Phong sẽ không để địa vị của mình thuộc về phía bị động như vậy mãi được, anh yêu cầu Sở Hòa cùng chạy bộ với mình vào mỗi buổi sáng sớm. Ban đầu Sở Hòa không đồng ý, nhưng không chịu được cảnh sáng sớm nào Kỷ Lâm Phong cũng đến nhà cô gõ cửa, gọi điện thoại, gửi wechat oanh tạc. Giọng nói trong điện thoại còn vô cùng mạnh mẽ, nói là lo lắng cho thân thể của cô, cuộc sống như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, kiên quyết kéo cô ra ngoài. Trong wechat thì lại nhượng bộ, giả vờ đáng thương, nói một ngày chỉ được thấy mặt cô hai mươi phút, nhưng chỉ để rèn luyện, ngay cả thời gian ở bên nhau mà bạn gái cũng nhẫn tâm tước đoạt sao… Thật đúng là một tay cừ khôi trong việc bán đáng thương.
Dưới các biện pháp vừa đấm vừa xoa này, Sở Hòa đành phải đồng ý đi theo anh. Mặc dù đối với một trạch nữ hàng năm không vận động như cô đây mà nói thì việc chạy bộ sáng sớm rất mệt mỏi, nhưng kiên trì khoảng ba đến năm ngày, chất lượng giấc ngủ cải thiện rõ rệt hơn nhiều, đi vào giấc ngủ cũng không còn khó khăn như trước đây. Hơn nữa sau khi chạy xong thì Kỷ Lâm Phong cũng không còn bao nhiêu thời gian để quấn lấy cô nữa, nhìn dáng vẻ bực bội của anh, Sở Hòa cảm thấy vừa vui vừa buồn cười, cũng xem như là nở mày nở mặt.
Dáng vẻ Kỷ Lâm Phong bị ruồng bỏ giá lạnh như vậy khoảng mười ngày, Sở Hòa cảm thấy cũng đủ rồi, cuối cùng hôm nay mới đồng ý đi hẹn hò với anh vào buổi tối.
Thật ra thì nếu Kỷ Lâm Phong không thúc giục, Sở Hòa cũng cần nghỉ ngơi. Ban ngày vẽ tranh, vừa bận bịu vừa mệt thì không cảm thấy gì, buổi tối vừa thả lỏng nằm trên giường, Sở Hòa lại phát hiện trong đầu tất cả đều là Kỷ Lâm Phong.
Ho khan, mặc dù phần lớn đều là Kỷ Lâm Phong lúc trên giường.
Hơn một tuần không hẹn hò, vì muốn bồi thường cho Kỷ Lâm Phong “bị đày vào lãng cung” nên Sở Hòa quyết định xuống bếp biểu diễn tay nghề của mình.
Trước khi đi mua nguyên liệu nấu ăn, cô đã tỉnh bơ hẹn với Kỷ Lâm Phong xong, buổi trưa cô sẽ đến công ty tìm anh để cả hai cùng ăn cơm với nhau.
Cô vẫn chưa đến nơi làm việc của anh bao giờ.
Sở Hòa làm một phần thịt bò ngâm tương, một phần bào ngư sốt ốc xà cừ và một phần rau củ non ngâm dầu, cô cho tất cả thức ăn vào hộp giữ nhiệt xong, sau đó gửi tin nhắn Wechat đến cho Kỷ Lâm Phong: [Bây giờ em đến tìm anh nha.]
Mười phút sau, Kỷ Lâm Phong: [Ừm, trên đường đi nhớ cẩn thận đấy.]
Tiếp đó gửi đến một địa chỉ xác định.
Sở Hòa bắt xe đi đến địa chỉ anh gửi, mất khoảng nửa giờ xe chạy.
Đi đến trung tâm thành phố, Sở Hòa thấy bản đồ trên điện thoại biểu thị đã sắp đến nơi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phía trước là một tòa cao ốc lớn đứng sừng sững ở đó, tường làm bằng thủy tinh sáng bóng, ánh nắng mặt trời vàng dịu chiếu lên kính, lóe lên những tia sáng chói mắt. Trước cửa là một mảng đất trống trải rộng lớn được phân bố các bồn hoa và thảm thực vật đan xen trông rất đẹp mắt, trên mặt đất bằng phẳng có người đến có người đi, có người ra người vào cửa.
Sở Hòa xuống xe ở giao lộ phía trước, đang chuẩn bị đi về phía cửa, thì thấy hai bóng người xuất hiện, cả người cô thoáng chốc cứng đờ, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Ở cửa ra vào của tòa cao ốc, Diệp Tô và Kỷ Lâm Phong đang đi ra cùng nhau.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Sở Hòa là, tại sao Diệp Tô lại ở chỗ này?
Phản ứng thứ hai là, chẳng lẽ cô ta về nước, đi làm ngay tại công ty của Kỷ Lâm Phong?
Phản ứng thứ ba là, Kỷ Lâm Phong và Diệp Tô quen biết nhau sao?
Sở Hòa nhìn hai người họ không chớp mắt, đến khi Diệp Tô lên xe, cô mới phát giác ra hốc mắt mình mở hơi to nên bắt đầu đau.
Dường như toàn thân cô đều xuất hiện sự lạnh lẽo, chỉ có hộp giữ nhiệt bị siết chặt trong tay phải lan tỏa sự ấm áp.
Sở Hòa thấy Kỷ Lâm Phong đi đến cửa, dừng lại, giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, sau đó lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn.
Điện thoại rung lên một cái, Sở Hòa mở sáng màn hình lên, trong Wechat có một tin nhắn.
Kỷ Lâm Phong: [Em đến chưa? Anh đứng ở cửa chờ em.]
Sở Hòa bỏ điện thoại lại vào trong túi xách, đứng lẳng lặng bên bồn hoa, tạm thời điều chỉnh lại đáy lòng và suy nghĩ đang hỗn loạn lại trong năm phút, chỉnh sửa biểu cảm trên khuôn mặt, mới nhấc bước đi đến.
Kỷ Lâm Phong thấy Sở Hòa, vội vàng tiến lên ngênh đón. Sở Hòa duỗi tay đưa hộp giữ nhiệt cho anh.
“Em làm à?” Kỷ Lâm Phong mừng rỡ không thôi, ngay cả nhướng chân mày cũng biểu lộ ý cười.
“Ừm.” Sở Hòa nhìn dáng vẻ vui mừng của anh, nhưng trong lòng vẫn không thể vui lên nổi, “Em về đây.”
Kỷ Lâm Phong kéo cô lại: “Gấp cái gì, em ăn chưa? Đến phòng làm việc của anh ngồi một lúc nhé?”
“Không cần, em còn có việc.” Sở Hòa hất tay anh ra, không có tâm trạng nói gì tiếp.
Kỷ Lâm Phong chú ý đến có gì đó không đúng trên sắc mặt của cô, vẻ mặt anh nhất thời trở nên nghiêm túc, đè bả vai Sở Hòa lại, hơi sốt ruột hỏi: “Xảy ra chuyện gì, nói với anh, được không?”
Sở Hòa sợ nói thêm gì nữa thì cảm xúc sẽ mất không chế, chỉ rũ mắt, nói qua loa cho có lệ: “Bây giờ em muốn về nhà, buổi tối nói sau được không?”
Kỷ Lâm Phong thấy cô cố chấp như vậy, vừa lo lắng lại vừa đau lonhg, nhưng bây giờ chỉ có thể ôm cô một cái để an ủi: “Bây giờ không muốn nói thì đừng nói nữa, nhưng em không nên suy nghĩ linh tinh, có anh ở đây. Anh sẽ về nhà sớm với em, ngoan ngoãn chờ anh.”
Sở Hòa nhàn nhạt đáp lại một tiếng “ừm”, xoay người rời đi. Kỷ Lâm Phong đi theo ở phía sau, gọi xe giúp cô, nhìn cô cúi đầu ngồi vào trong xe. Cho đến khi chiếc xe hòa vào dòng xe và chạy đi xa, anh mới xách hộp giữ nhiệt đi vào trong tòa cao ốc.
Trở lại phòng làm việc, Kỷ Lâm Phong để trợ lí báo cáo các công việc được sắp xếp trong buổi chiều hôm nay trước, sau đó phân phó đẩy lùi một vài cuộc hẹn về ngày khác. Lại vội vàng xử lí một số văn kiện trong tay mình xong, Kỷ Lâm Phong mới mở hộp giữ nhiệt ra, bắt đầu ăn cơm.
Ba món ăn, mỗi một món đều rất thơm. Có lẽ là thời gian trôi qua hơi lâu, bề ngoài của các món ăn trông không còn đẹp mắt nữa, nhưng thử một miếng thì biết ngay, mùi vị rất ngon.
Lần đầu tiên thưởng thức tay nghề của bạn gái, Kỷ Lâm Phong vô cùng vui vẻ nhưng nghĩ đến vẻ mặt có hơi khác thường của cô lúc nãy, anh lại thấy phiền não, tâm trạng hoảng loạn, hận không thể vội vàng thoát người ra khỏi công việc, chạy về nhà.
Sở Hòa vừa về đến nhà, đã nằm ngẩn người trên giường nhìn trần nhà.
Không muốn nghĩ về bất kì cái gì cả, cứ để bản thân trống rỗng như vậy, trần nhà tựa như một chiếc máy chiếu, phía trên đó tự động phát lại lần lượt từng hình ảnh. Liên quan đến đại học, liên quan đến kí túc xá, liên quan đến cuộc thi, liên quan đến Diệp Tô, và còn có, liên quan đến Kỷ Lâm Phong.
Một mớ hỗn loạn.
Máu toàn thân như thể bị tắc nghẽn vậy, bực bội và khó chịu. Sở Hòa nghĩ nếu khóc lên, thì lòng cô có thể khá hơn chút nào không, nhưng nước mắt cũng như bị chặn ngang lại, không có cơ hội rơi ra.
**
Hết chương 25