Là Gã - Hỉ Hà Sơn
Chương 27: Vô vọng
Cảm giác có một đứa con vừa ngu vừa hấp tấp sẽ như thế nào?
Tần Lý luôn cảm thấy bản thân ở tuổi trung niên lại mở một phòng vật lý trị liệu thì tính tình đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều, đôi khi còn nghĩ rằng ví dù giờ gặp lại con trai mình hồi nhỏ, cam đoan mình sẽ kiên nhẫn hơn.
Nhưng giờ phút này ảo tưởng đó đã tan vỡ. Không những không trở nên lý trí hơn, bà còn muốn cho con trai một trận.
“Mày đi tìm nó làm gì? Tao là mẹ mày, tao có thể hại mày sao? Nếu tao muốn hại mày, hại ba mày, tao đã không nói cho mày biết chuyện này.” Bà đã hy sinh đạo đức nghề nghiệp để đổi lấy cái gì chứ?
Triệu Tĩnh Chính vẫn không tin: “Chỉ là một vết sẹo thôi mà, vết mổ đẻ mổ ở bụng cũng có thể để lại sẹo như vậy chứ?”
“Nhà ai lại mổ đẻ từ ngực đi xuống? Hơn nữa tuổi của bà ta cũng trùng khớp, con gái của bà ta là một học sinh giỏi sắp thi đại học lại còn quấn quýt bên mày suốt ngày, nó ôm tính toán gì?”
Người ở đầu dây bên kia im lặng.
Nói rằng anh ta không tự luyến chính là nói dối. Những lời nói của mẹ anh ta đã xé toạc lớp vải che.
“Nó học giỏi lắm à? Sắp thi đại học rồi, tự mày tự suy nghĩ đi. Trong tình huống này nó có lý do gì để suốt ngày chạy theo mày khắp nơi, thậm chí còn bỏ bê tương lai của mình?”
“Nếu mẹ của nó bắt cóc ba mày, hằng ngày nó đi theo mày để tìm hiểu tình hình thì hợp lý hơn nhiều phải không?”
Người ở đầu dây bên kia không đưa ra được lý do nào hợp lý hơn, chỉ đành phản bác: “Mẹ không biết em ấy, mẹ không biết em ấy không phải là loại người lừa đảo.”
(P1)
Tần Lý thầm nghĩ, nửa tháng trước mình còn nghĩ chồng cũ là người thật thà vậy mà giờ đây đã nghi ngờ chính ông ấy là kẻ giết người rồi.
“Con sẽ đi hỏi em ấy, con không tin em ấy lừa con.”
Tần Lý ước gì bổ não của con trai mình ra để xem bên trong có cái gì. Bà không thích nó, đó không phải là lỗi của một mình bà.
“Mày đi tìm nó làm gì?”
“Hỏi nó có bắt cóc ba mày không? Hay là hỏi mẹ nó xem có phải là người nhà của nạn nhân năm đó không?”
“Mày thử nghĩ xem lỡ như mày nhầm thì sao? Mày chạy đến đó rồi nó hỏi tại sao mày biết mẹ nó có một vết sẹo dài từ ngực xuống bụng, mày trả lời thế nào? Nó nói mẹ nó không có vết sẹo như vậy, mày nói gì đây?”
“Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Bấy giò Triệu Tĩnh Chính mới bình tĩnh lại, anh ta cảm thấy mình bị lừa, trong lòng vẫn muốn làm rõ mọi chuyện.
Tần Lý cho hay: “Mày hãy xem lại lịch sử nói chuyện của hai đứa trước, xem có manh mối gì không.”
“Tao sẽ báo cảnh sát trước.” Tần Lý phân công nhiệm vụ.
- --
Ở một nơi khác, Lý Tầm đã trấn an được Lý Ngọc Quế. Cô cho bà uống sữa có pha thuốc ngủ.
Với trạng thái này cơ thể của mẹ cô cần được nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi Lý Ngọc Quế uống sữa xong, Lý Tầm vẫn đang xem xét những thứ liên quan đến thầy Triệu. Cô ngẩng đầu lên, bóng hình gầy gò của mẹ dưới ánh đèn chỉ còn là mảnh hình cắt, bà ngồi đó khá lâu hệt như một đứa trẻ mắc lỗi.
Thấy Lý Tầm nhìn mình, bà mới nhỏ giọng nói: “Mẹ sẽ không làm con liên lụy.”
Lý Tầm đưa tờ giấy cho bà: “Tiếp theo cứ làm theo kế hoạch, đừng tự ý làm gì nữa.”
“Mẹ cũng nói với cô Trương một tiếng nhé.” (P2)
Lý Ngọc Quế gật đầu. Lý Tầm thở dài, lần này cô sẽ tập hợp mọi người lại cùng nhau hướng tới một mục tiêu.
Đừng như lần trước, mỗi người làm một việc.
Cô đang suy nghĩ về việc này thì nhận được một xấp văn kiện từ cô Tôn, người đồng đội đáng tin cậy nhất của cô.
Cô giáo Tôn quả là một người đồng đội đáng tin cậy cùng cực. Ban đầu khi ở một mình, bà dễ chìm đắm trong quá khứ.
Ấy nhưng giờ đây trong nhóm nhỏ thầy trò này, bà đã có một vai trò mới, không chỉ là nạn nhân mà còn là người trả thù. Bà cảm thấy mình và Lý Tầm chính là
một liên minh báo thù.
Là một giáo viên, tất nhiên bà phải nỗ lực hơn.
Tôn Ngưng đã đặt một cái bảng đen trong ký túc xá của mình, tổng hợp lại tất cả thông tin được Lý Tầm cung cấp. Đầy nhanh chóng, bà liệt kê ra tất cả các vụ tử vong phi tự nhiên đáng ngờ và đánh dấu những giáo viên và học sinh liên quan đến các vụ việc này.
Hiện tại bà mới ý thức được trong những năm làm bị hại mình mạnh mẽ đến nhường nào. Bởi lẽ trong lúc bị nỗi đau giày vò, bà không hoàn toàn chìm đắm vào nỗi đau của mình mà còn nhạy bén nhận thấy sự bất thường của thầy Triệu.
Cho nên những năm qua bà luôn để ý đến thầy Triệu và nhờ đó bà có thể cấp tốc tìm ra nhân vật quan trọng nhất trong một số vụ án lớn.
Càng xem những nội dung này, bà càng cảm thấy biết ơn bản thân mình, chỉ cảm thấy trong cơ thể mình tràn đầy sức mạnh. Bây giờ giả như thầy Triệu xuất hiện, bà có đủ sức đánh một trận với gã.
Bà đã tổng hợp những thông tin này thành một tài liệu, đoạn chia sẻ với Lý Tầm.
“Tiếp theo, cô sẽ đi tâm sự với những giáo viên này.”
Lý Tầm vui lắm, mọi việc đang diễn ra quá đỗi suôn sẻ, hết thảy đều đang tiến triển theo chiều hướng tích cực.
Vì những chuyện này cô lại không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau đã đến trường.
Vì đã cho mẹ uống thuốc ngủ, Lý Ngọc Quế vẫn chưa dậy, Lý Tầm định mua bữa sáng ở trường rồi ăn sau giờ đọc sách.
“Lý Tầm.” (P3)
Chưa đến cửa hàng ăn sáng đã có người gọi với cô từ đằng sau. Là Triệu Tĩnh Chính.
Tối qua anh ta đã xem lại lịch sử chat suốt đêm, càng xem càng thấy khó chịu tợn.
Bèn đến đây từ sáng sớm.
Anh ta thấy Lý Tầm mặt mày tái nhợt, quầng thâm mắt nặng, tóc tai rối bời, rõ ràng đã không ngủ ngon.
Có chuyện gì khiến em ấy phải thức đêm suy nghĩ như vậy?
“Anh chưa về trường à? Trông sắc mặt anh không được khỏe, sao vậy? Vẫn còn lo lắng về chuyện của cha anh? Em sẽ luôn chú ý đến chuyện này ở đây, có gì là gọi cho anh ngay.” Lý Tầm nói.
“Chưa.” Triệu Tĩnh Chính nghe cô nói, trong lòng cảm thấy tức giận song anh ta không thể hỏi trực tiếp, mẹ anh ta đã nói không được rút dây động rừng.
“Cảm ơn em đã giúp đỡ trong thời gian qua.” Anh ta cố ý nói một cách mỉa mai, muốn khiến đối phương cảm thấy áy náy.
Làm sao có thể? Lý Tầm cảm thấy áy náy ư?
Lý Tầm vẫy tay, cười đến nỗi hai mắt cong lại, chân thành và hào phóng: “Đừng khách sáo với em, chúng ta là bạn tốt mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên thôi, khi em có chuyện gì cần cũng sẽ nhờ anh giúp đỡ đấy.”
Triệu Tĩnh Chính không nghe nổi nữa, anh ta sợ nếu ở lại thêm một giây nữa thì sẽ muốn chọc thủng lớp giả tạo của đối phương.
Anh ta vội vàng thốt lên: “Em mau đi mua đồ ăn sáng đi, sắp đến giờ vào lớp rồi.”
Lý Tầm mới đi.
Tuy nhiên Triệu Tĩnh Chính không rời đi, anh ta cảm thấy mình mệt mỏi có thừa. Anh ta đi đến một cửa hàng khác, tìm một chỗ ngồi xuống.
Anh ta muốn bình tĩnh lại.
Mọi chuyện rối tung lên, trong lòng anh ta hỗn loạn.
Đúng lúc này Triệu Tĩnh Chính thấy Lý Tầm – người vốn nên tới trường học – đột nhiên chạy ra ngoài.
Do anh ta đang ở trong cửa hàng bên cạnh nên đối phương không nhìn thấy anh ta.
(P4)
Lý Tầm chạy về phía nhà mình.
Cuối cùng Triệu Tĩnh Chính cũng thông minh một lần, anh ta ngay lập tức nhận ra mình vừa để lộ sơ hở trước mặt Lý Tầm.
Lý Tầm muốn trở về! Nó quay về để làm gì?
Nó biết được tình hình hiện tại, quay về chắc chắn là để giết ba anh ta rồi phi tang xác.
Triệu Tĩnh Chính cũng vội vàng chạy theo.
Anh ta bắt đầu sợ hãi, giả mà mẹ của đối phương thật sự có thể bắt cóc ba anh ta thì đoan chắc bà ta nghĩ rằng ba anh ta là thủ phạm, mà anh ta là con trai duy nhất của ba, ví dù đến đó liệu còn sống sót?
Anh ta vừa chạy vừa gọi điện cho mẹ, đương nhiên là không thể chạy nhanh bằng người ở phía trước.
Lúc này Tần Lý đang ở đồn cảnh sát, sáng nay sau khi báo án, cảnh sát nói với bà còn một số vấn đề cần xác nhận nên yêu cầu bà đến đồn.
Rất nhanh bà nhận được cuộc gọi của con trai mình.
“Con vừa gặp Lý Tầm, con không nói gì với nó nhưng có vẻ như nó đã phát hiện ra.”
Tần Lý nghe thấy con trai mình thở hổn hển nói. “Mày đang chạy đi đâu?”
“Con phải nhanh chóng đến nhà nó, nó có thể đã phát hiện ra con biết chuyện của mình nên quay về báo cho mẹ nó, giết người bịt miệng, phi tang xác.”
Tần Lý cố gắng kìm nén cơn giận dữ trước mặt cảnh sát, nói: “Mày đừng lo, mẹ và cảnh sát sẽ đến tức thì.”
“Nghe rõ chưa? Đừng quan tâm tới nữa, dừng lại ngay đừng chạy, mày cứ đợi ở đó!” Giọng nói của bà càng lúc càng lớn.
Cuộc gọi bên kia bị ngắt.
Triệu Tĩnh Chính dừng lại, trong lòng càng thêm khó chịu. Mẹ anh ta bảo anh dừng lại chắc chắn là nghĩ nếu đi tiếp sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng làm sao anh ta có thể mặc kệ? (P5)
Tất cả là lỗi của anh ta, anh không nhịn được cứ vậy muốn đến trường! Anh ta đâu ngờ rằng Lý Tầm lại tinh ý đến vậy!
Nếu vì sự bốc đồng lần này của anh ta mà ba anh ta chết. Anh ta sẽ hối hận cả đời!
Triệu Tĩnh Chính lại tiếp tục chạy.
Tần Lý gọi lại nhưng không ai bắt máy. Bà quay sang nhìn cảnh sát.
“Các đồng chí, lúc nãy các anh có nói là bằng chứng chưa đủ, cần lệnh khám xét phải không?”
Tần Lý vốn là người kinh doanh, nhớ được nhiều thông tin về khách hàng tợn, thậm chí còn nhớ cả tình trạng sức khỏe của từng người, nên đầu óc bà nhanh nhạy có thừa.
“Nếu tôi nói con trai tôi đã chạy đến nhà họ, sống chết chưa rõ, thì có thể đi khám xét được không?”
Tần Lý không cho họ cơ hội phản bác: “Nếu không được thì tôi sẽ tố cáo con trai tôi đột nhập trộm cắp, các anh đi bắt con trai tôi.”
- --
Một bên khác, người phóng viên chuyên về tin tức giật gân lớn nhất thành phố Bình Thành vẫn chưa tỉnh giấc, giờ lại bị tiếng chuông điện thoại làm phiền.
Các phóng viên trẻ tương đối liều mạng, họ thường trộn lẫn cuộc sống và công việc vào với nhau, trong khi các phóng viên khác thường tắt máy khi đi ngủ.
“Nhanh lên! Có tin lớn rồi!”
“Gần đây có tin gì lớn? Tối qua tôi thức đến 3 giờ sáng để viết cho kịp bản thảo, vừa mới ngủ thì đã nhận được điện thoại của cậu...”
Người ở đầu dây bên kia vô cùng phấn khích, cho hay: “Ở trường Trung học Bình Thành có một phụ huynh đã bắt cóc giáo viên chủ nhiệm vừa mất tích thời gian gần đây, nói rằng ông ta là kẻ giết người liên hoàn trong quá khứ và bây giờ đang giằng co với cảnh sát!”
Cái gì?
Người phóng viên lập tức bật dậy, cả người có tinh thần hẳn.
“Mau nói cho tôi địa chỉ! Tôi sẽ lái xe đến ngay! Cậu giúp tôi giữ chỗ, cậu đang ở hiện trường à? Có nhiều người không? Có phóng viên nào khác đến không?”
“Tôi không thể chen vào được! Đông người lắm, cảnh sát tới nhiều vô cùng, họ đang đuổi chúng tôi ra ngoài!”
“Còn nữa cậu đừng lái xe đến, hai con đường đến đó đã bị phong tỏa, cậu cứ đi xe điện tới.”
“Cậu giúp tôi quay một vài đoạn video, tôi đến ngay!”
Tần Lý luôn cảm thấy bản thân ở tuổi trung niên lại mở một phòng vật lý trị liệu thì tính tình đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều, đôi khi còn nghĩ rằng ví dù giờ gặp lại con trai mình hồi nhỏ, cam đoan mình sẽ kiên nhẫn hơn.
Nhưng giờ phút này ảo tưởng đó đã tan vỡ. Không những không trở nên lý trí hơn, bà còn muốn cho con trai một trận.
“Mày đi tìm nó làm gì? Tao là mẹ mày, tao có thể hại mày sao? Nếu tao muốn hại mày, hại ba mày, tao đã không nói cho mày biết chuyện này.” Bà đã hy sinh đạo đức nghề nghiệp để đổi lấy cái gì chứ?
Triệu Tĩnh Chính vẫn không tin: “Chỉ là một vết sẹo thôi mà, vết mổ đẻ mổ ở bụng cũng có thể để lại sẹo như vậy chứ?”
“Nhà ai lại mổ đẻ từ ngực đi xuống? Hơn nữa tuổi của bà ta cũng trùng khớp, con gái của bà ta là một học sinh giỏi sắp thi đại học lại còn quấn quýt bên mày suốt ngày, nó ôm tính toán gì?”
Người ở đầu dây bên kia im lặng.
Nói rằng anh ta không tự luyến chính là nói dối. Những lời nói của mẹ anh ta đã xé toạc lớp vải che.
“Nó học giỏi lắm à? Sắp thi đại học rồi, tự mày tự suy nghĩ đi. Trong tình huống này nó có lý do gì để suốt ngày chạy theo mày khắp nơi, thậm chí còn bỏ bê tương lai của mình?”
“Nếu mẹ của nó bắt cóc ba mày, hằng ngày nó đi theo mày để tìm hiểu tình hình thì hợp lý hơn nhiều phải không?”
Người ở đầu dây bên kia không đưa ra được lý do nào hợp lý hơn, chỉ đành phản bác: “Mẹ không biết em ấy, mẹ không biết em ấy không phải là loại người lừa đảo.”
(P1)
Tần Lý thầm nghĩ, nửa tháng trước mình còn nghĩ chồng cũ là người thật thà vậy mà giờ đây đã nghi ngờ chính ông ấy là kẻ giết người rồi.
“Con sẽ đi hỏi em ấy, con không tin em ấy lừa con.”
Tần Lý ước gì bổ não của con trai mình ra để xem bên trong có cái gì. Bà không thích nó, đó không phải là lỗi của một mình bà.
“Mày đi tìm nó làm gì?”
“Hỏi nó có bắt cóc ba mày không? Hay là hỏi mẹ nó xem có phải là người nhà của nạn nhân năm đó không?”
“Mày thử nghĩ xem lỡ như mày nhầm thì sao? Mày chạy đến đó rồi nó hỏi tại sao mày biết mẹ nó có một vết sẹo dài từ ngực xuống bụng, mày trả lời thế nào? Nó nói mẹ nó không có vết sẹo như vậy, mày nói gì đây?”
“Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Bấy giò Triệu Tĩnh Chính mới bình tĩnh lại, anh ta cảm thấy mình bị lừa, trong lòng vẫn muốn làm rõ mọi chuyện.
Tần Lý cho hay: “Mày hãy xem lại lịch sử nói chuyện của hai đứa trước, xem có manh mối gì không.”
“Tao sẽ báo cảnh sát trước.” Tần Lý phân công nhiệm vụ.
- --
Ở một nơi khác, Lý Tầm đã trấn an được Lý Ngọc Quế. Cô cho bà uống sữa có pha thuốc ngủ.
Với trạng thái này cơ thể của mẹ cô cần được nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi Lý Ngọc Quế uống sữa xong, Lý Tầm vẫn đang xem xét những thứ liên quan đến thầy Triệu. Cô ngẩng đầu lên, bóng hình gầy gò của mẹ dưới ánh đèn chỉ còn là mảnh hình cắt, bà ngồi đó khá lâu hệt như một đứa trẻ mắc lỗi.
Thấy Lý Tầm nhìn mình, bà mới nhỏ giọng nói: “Mẹ sẽ không làm con liên lụy.”
Lý Tầm đưa tờ giấy cho bà: “Tiếp theo cứ làm theo kế hoạch, đừng tự ý làm gì nữa.”
“Mẹ cũng nói với cô Trương một tiếng nhé.” (P2)
Lý Ngọc Quế gật đầu. Lý Tầm thở dài, lần này cô sẽ tập hợp mọi người lại cùng nhau hướng tới một mục tiêu.
Đừng như lần trước, mỗi người làm một việc.
Cô đang suy nghĩ về việc này thì nhận được một xấp văn kiện từ cô Tôn, người đồng đội đáng tin cậy nhất của cô.
Cô giáo Tôn quả là một người đồng đội đáng tin cậy cùng cực. Ban đầu khi ở một mình, bà dễ chìm đắm trong quá khứ.
Ấy nhưng giờ đây trong nhóm nhỏ thầy trò này, bà đã có một vai trò mới, không chỉ là nạn nhân mà còn là người trả thù. Bà cảm thấy mình và Lý Tầm chính là
một liên minh báo thù.
Là một giáo viên, tất nhiên bà phải nỗ lực hơn.
Tôn Ngưng đã đặt một cái bảng đen trong ký túc xá của mình, tổng hợp lại tất cả thông tin được Lý Tầm cung cấp. Đầy nhanh chóng, bà liệt kê ra tất cả các vụ tử vong phi tự nhiên đáng ngờ và đánh dấu những giáo viên và học sinh liên quan đến các vụ việc này.
Hiện tại bà mới ý thức được trong những năm làm bị hại mình mạnh mẽ đến nhường nào. Bởi lẽ trong lúc bị nỗi đau giày vò, bà không hoàn toàn chìm đắm vào nỗi đau của mình mà còn nhạy bén nhận thấy sự bất thường của thầy Triệu.
Cho nên những năm qua bà luôn để ý đến thầy Triệu và nhờ đó bà có thể cấp tốc tìm ra nhân vật quan trọng nhất trong một số vụ án lớn.
Càng xem những nội dung này, bà càng cảm thấy biết ơn bản thân mình, chỉ cảm thấy trong cơ thể mình tràn đầy sức mạnh. Bây giờ giả như thầy Triệu xuất hiện, bà có đủ sức đánh một trận với gã.
Bà đã tổng hợp những thông tin này thành một tài liệu, đoạn chia sẻ với Lý Tầm.
“Tiếp theo, cô sẽ đi tâm sự với những giáo viên này.”
Lý Tầm vui lắm, mọi việc đang diễn ra quá đỗi suôn sẻ, hết thảy đều đang tiến triển theo chiều hướng tích cực.
Vì những chuyện này cô lại không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau đã đến trường.
Vì đã cho mẹ uống thuốc ngủ, Lý Ngọc Quế vẫn chưa dậy, Lý Tầm định mua bữa sáng ở trường rồi ăn sau giờ đọc sách.
“Lý Tầm.” (P3)
Chưa đến cửa hàng ăn sáng đã có người gọi với cô từ đằng sau. Là Triệu Tĩnh Chính.
Tối qua anh ta đã xem lại lịch sử chat suốt đêm, càng xem càng thấy khó chịu tợn.
Bèn đến đây từ sáng sớm.
Anh ta thấy Lý Tầm mặt mày tái nhợt, quầng thâm mắt nặng, tóc tai rối bời, rõ ràng đã không ngủ ngon.
Có chuyện gì khiến em ấy phải thức đêm suy nghĩ như vậy?
“Anh chưa về trường à? Trông sắc mặt anh không được khỏe, sao vậy? Vẫn còn lo lắng về chuyện của cha anh? Em sẽ luôn chú ý đến chuyện này ở đây, có gì là gọi cho anh ngay.” Lý Tầm nói.
“Chưa.” Triệu Tĩnh Chính nghe cô nói, trong lòng cảm thấy tức giận song anh ta không thể hỏi trực tiếp, mẹ anh ta đã nói không được rút dây động rừng.
“Cảm ơn em đã giúp đỡ trong thời gian qua.” Anh ta cố ý nói một cách mỉa mai, muốn khiến đối phương cảm thấy áy náy.
Làm sao có thể? Lý Tầm cảm thấy áy náy ư?
Lý Tầm vẫy tay, cười đến nỗi hai mắt cong lại, chân thành và hào phóng: “Đừng khách sáo với em, chúng ta là bạn tốt mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên thôi, khi em có chuyện gì cần cũng sẽ nhờ anh giúp đỡ đấy.”
Triệu Tĩnh Chính không nghe nổi nữa, anh ta sợ nếu ở lại thêm một giây nữa thì sẽ muốn chọc thủng lớp giả tạo của đối phương.
Anh ta vội vàng thốt lên: “Em mau đi mua đồ ăn sáng đi, sắp đến giờ vào lớp rồi.”
Lý Tầm mới đi.
Tuy nhiên Triệu Tĩnh Chính không rời đi, anh ta cảm thấy mình mệt mỏi có thừa. Anh ta đi đến một cửa hàng khác, tìm một chỗ ngồi xuống.
Anh ta muốn bình tĩnh lại.
Mọi chuyện rối tung lên, trong lòng anh ta hỗn loạn.
Đúng lúc này Triệu Tĩnh Chính thấy Lý Tầm – người vốn nên tới trường học – đột nhiên chạy ra ngoài.
Do anh ta đang ở trong cửa hàng bên cạnh nên đối phương không nhìn thấy anh ta.
(P4)
Lý Tầm chạy về phía nhà mình.
Cuối cùng Triệu Tĩnh Chính cũng thông minh một lần, anh ta ngay lập tức nhận ra mình vừa để lộ sơ hở trước mặt Lý Tầm.
Lý Tầm muốn trở về! Nó quay về để làm gì?
Nó biết được tình hình hiện tại, quay về chắc chắn là để giết ba anh ta rồi phi tang xác.
Triệu Tĩnh Chính cũng vội vàng chạy theo.
Anh ta bắt đầu sợ hãi, giả mà mẹ của đối phương thật sự có thể bắt cóc ba anh ta thì đoan chắc bà ta nghĩ rằng ba anh ta là thủ phạm, mà anh ta là con trai duy nhất của ba, ví dù đến đó liệu còn sống sót?
Anh ta vừa chạy vừa gọi điện cho mẹ, đương nhiên là không thể chạy nhanh bằng người ở phía trước.
Lúc này Tần Lý đang ở đồn cảnh sát, sáng nay sau khi báo án, cảnh sát nói với bà còn một số vấn đề cần xác nhận nên yêu cầu bà đến đồn.
Rất nhanh bà nhận được cuộc gọi của con trai mình.
“Con vừa gặp Lý Tầm, con không nói gì với nó nhưng có vẻ như nó đã phát hiện ra.”
Tần Lý nghe thấy con trai mình thở hổn hển nói. “Mày đang chạy đi đâu?”
“Con phải nhanh chóng đến nhà nó, nó có thể đã phát hiện ra con biết chuyện của mình nên quay về báo cho mẹ nó, giết người bịt miệng, phi tang xác.”
Tần Lý cố gắng kìm nén cơn giận dữ trước mặt cảnh sát, nói: “Mày đừng lo, mẹ và cảnh sát sẽ đến tức thì.”
“Nghe rõ chưa? Đừng quan tâm tới nữa, dừng lại ngay đừng chạy, mày cứ đợi ở đó!” Giọng nói của bà càng lúc càng lớn.
Cuộc gọi bên kia bị ngắt.
Triệu Tĩnh Chính dừng lại, trong lòng càng thêm khó chịu. Mẹ anh ta bảo anh dừng lại chắc chắn là nghĩ nếu đi tiếp sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng làm sao anh ta có thể mặc kệ? (P5)
Tất cả là lỗi của anh ta, anh không nhịn được cứ vậy muốn đến trường! Anh ta đâu ngờ rằng Lý Tầm lại tinh ý đến vậy!
Nếu vì sự bốc đồng lần này của anh ta mà ba anh ta chết. Anh ta sẽ hối hận cả đời!
Triệu Tĩnh Chính lại tiếp tục chạy.
Tần Lý gọi lại nhưng không ai bắt máy. Bà quay sang nhìn cảnh sát.
“Các đồng chí, lúc nãy các anh có nói là bằng chứng chưa đủ, cần lệnh khám xét phải không?”
Tần Lý vốn là người kinh doanh, nhớ được nhiều thông tin về khách hàng tợn, thậm chí còn nhớ cả tình trạng sức khỏe của từng người, nên đầu óc bà nhanh nhạy có thừa.
“Nếu tôi nói con trai tôi đã chạy đến nhà họ, sống chết chưa rõ, thì có thể đi khám xét được không?”
Tần Lý không cho họ cơ hội phản bác: “Nếu không được thì tôi sẽ tố cáo con trai tôi đột nhập trộm cắp, các anh đi bắt con trai tôi.”
- --
Một bên khác, người phóng viên chuyên về tin tức giật gân lớn nhất thành phố Bình Thành vẫn chưa tỉnh giấc, giờ lại bị tiếng chuông điện thoại làm phiền.
Các phóng viên trẻ tương đối liều mạng, họ thường trộn lẫn cuộc sống và công việc vào với nhau, trong khi các phóng viên khác thường tắt máy khi đi ngủ.
“Nhanh lên! Có tin lớn rồi!”
“Gần đây có tin gì lớn? Tối qua tôi thức đến 3 giờ sáng để viết cho kịp bản thảo, vừa mới ngủ thì đã nhận được điện thoại của cậu...”
Người ở đầu dây bên kia vô cùng phấn khích, cho hay: “Ở trường Trung học Bình Thành có một phụ huynh đã bắt cóc giáo viên chủ nhiệm vừa mất tích thời gian gần đây, nói rằng ông ta là kẻ giết người liên hoàn trong quá khứ và bây giờ đang giằng co với cảnh sát!”
Cái gì?
Người phóng viên lập tức bật dậy, cả người có tinh thần hẳn.
“Mau nói cho tôi địa chỉ! Tôi sẽ lái xe đến ngay! Cậu giúp tôi giữ chỗ, cậu đang ở hiện trường à? Có nhiều người không? Có phóng viên nào khác đến không?”
“Tôi không thể chen vào được! Đông người lắm, cảnh sát tới nhiều vô cùng, họ đang đuổi chúng tôi ra ngoài!”
“Còn nữa cậu đừng lái xe đến, hai con đường đến đó đã bị phong tỏa, cậu cứ đi xe điện tới.”
“Cậu giúp tôi quay một vài đoạn video, tôi đến ngay!”