Là Gã - Hỉ Hà Sơn
Chương 14: Phương pháp loại trừ
Lý Hào chính là học sinh năm ấy. Cô Tôn Ngưng sẽ có phản ứng tim đập dồn và hoa mắt chóng mặt với hai chữ này trong một thời gian rất dài, bà tránh né mọi thứ liên quan đến hai chữ này.
Bây giờ lại có người hỏi bà liệu có phải chuyện này dắt dây đến thầy Triệu chăng.
Về chuyện năm đó, bà từng nghi ngờ thầy Triệu đã có động thái thúc đẩy sự việc đi xa hơn cũng như lợi dụng tuổi trẻ của bà. Bà chưa từng chia sẻ với bất kỳ ai về suy nghĩ đen tối này.
Cô giáo Tôn Ngưng không dám trả lời tin nhắn đó, thậm chí còn không dám hỏi người ta là ai.
May mắn thay người đó không hỏi thêm gì nữa.
Bà không muốn lại vướng vào chuyện năm đó. Một khi nhắc lại đồng nghĩa với việc một lần nữa xé toạc vết thương lòng, lại một lần nữa phải chứng minh nhiều lần xem mình có thật ép học sinh mình tới chết hay không. Bà sợ hãi trước trải nghiệm đó theo bản năng, bà đã trả giá một lần, nào muốn lặp lại.
Lý Tầm không có góc nhìn thứ ba nào hay đằng sau lại có câu chuyện phức tạp bực này, cũng chẳng tỏ tường một giáo viên khi gặp phải sự kiện nghiêm trọng như vậy sẽ phải chịu đựng những tổn thương tâm lý bằng nào.
Điều này liên quan đến những tư liệu mà cô thu thập được.
Nhằm bảo vệ danh tiếng, nhà trường đã dàn xếp với gia đình học sinh, biến toàn bộ mọi chuyện từ chuyện lớn thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có. Thành ra trong tư liệu năm đó hoàn toàn không đề cập đến việc học sinh để lại thư tuyệt mệnh, tất nhiên cũng không có nội dung của bức thư đó.
Tư liệu mà Lý Tầm xem chỉ nói rằng áp lực học tập của cấp 3 quá lớn khiến học sinh không thể chịu nổi dẫn đến việc chọn phương thức giải quyết này cũng như phủ nhận việc có bạo lực học đường xảy ra.
(P1)
Theo logic đã phủ nhận cái gì ắt rất có thể đã từng có những tin đồn về vấn đề đó. Vì vậy Lý Tầm chỉ nghĩ tới khả năng dạo ấy người ta nghi ngờ có bạo lực học đường.
Vì không nhận được hồi đáp, Lý Tầm nghĩ rằng mình đã đoán sai. Cô đành phải suy nghĩ lại về toàn bộ sự việc.
Những ngày này trong lớp có vẻ hơi điên. Dù rằng học sinh nội trú được nghỉ buổi chiều thứ bảy nhưng chủ nhật vẫn phải lên lớp.
Ai nấy hãy còn lo lắng cho thầy chủ nhiệm vì suy cho cùng đã qua mấy ngày rồi. Tuy nhiên nó không ảnh hưởng đến tâm trạng muốn xem phim trên lớp của họ.
Đã là học sinh cấp ba ắt sẽ thích cùng xem phim kinh dị với nhau trong lớp.
Đấy là bộ phim kinh dị mới ra mắt, còn là bộ phim kinh dị trong nước về trường học. Một nhóm học sinh trở thành nhân vật chính nhưng không ai cần nhớ tên vì rồi họ sẽ chết hết thôi.
Cốt truyện đầy kích thích nhưng phải thừa nhận nó quá hợp để xem cùng một nhóm lớn.
Trên màn hình lớn người chết nhanh kinh khủng.
Giết người như thái rau củ, các bạn học vừa sợ vừa thích thú.
Cả người bạn của Lý Tầm co ro trong ngực cô song vẫn cố nhìn.
Giết người nào dễ nhường này, chỉ có trên tivi mới thấy giết người như thái rau củ mà thôi.
Lý Tầm không có tâm trạng xem phim, cô đang suy nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề trong hai ngày tới mới được.
Nếu không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào thì chỉ có ba hướng:
Hoặc mẹ cô không kiềm chế được cảm xúc đã... thái rau củ, à không, giết người.
Hoặc thầy Triệu sợ hãi, thú nhận với cô về bằng chứng rồi cô đã thả người. Hoặc bị cảnh sát tìm tới.
Thầy Triệu đang chờ đợi khả năng thứ ba còn cô cố gắng đạt được khả năng thứ hai.
Buổi chiều khi cô về nhà đã thấy thêm một “cô Trương”.
Cô Trương và mẹ cô đang nói chuyện, thấy cô vào thì lập tức im bặt. Mắt của cả hai người đều sưng lên, rõ ràng đã từng khóc.
Lý Tầm nhíu mày, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
(P2)
Cô Trương vẫn chào cô: “Tầm Tầm về rồi đấy à.” “Con chào cô Trương.”
Cô nói một cách bình tĩnh: “Mẹ, con xuống tầng hầm cất đồ.”
“Con muốn cất gì? Để mẹ cầm xuống giúp con.” Lý Ngoc Quế lập tức đáp lại.
Ánh mắt của Lý Tầm lại đổ dồn vào mặt cô Trương. Quả nhiên, trên mặt cô ấy cũng lồ lộ vẻ căng thẳng.
Cô không tin rằng cô Trương phát hiện ra bí mật của mẹ mình rồi cả hai ôm nhau khóc ròng đồng thời che giấu giúp mẹ cô.
Vậy nên hai người này là cùng một bọn. Vậy...
Đợi đã!
Trước đây, Lý Tầm không có thời gian để quan tâm mẹ mình đã đưa người ta về nhà bằng cách nào, chỉ cần không bị cảnh sát phát hiện là được.
Nhưng giờ đây lại có thêm đồng phạm, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều. Coi như không học luật cô cũng biết một mình gây án và nhiều người gây án có tính chất khác nhau.
Trong đầu cô chợt lóe lên nhiều ý nghĩ ấy nhưng mẹ cô vẫn đang nhìn cô, chờ cô nói sẽ mang thứ gì xuống tầng hầm. Cô đành trả lời: “Lúc nãy con định mang mấy cuốn sách cũ xuống nhưng nghĩ lại có thể dùng đến lúc ôn tập nên để trên này thôi.”
“Vậy con về phòng học bài đi, lát nữa ăn cơm. Mẹ với cô Trương còn có việc cần nói.”
Lý Tầm về phòng, cô đâu có tâm trạng để đọc sách, cứ vậy cấp tốc sục sạo thông tin về gia đình nạn nhân, xem có ai trùng khớp với cô Trương không.
Thời gian đã quá lâu, thông tin về nạn nhân không đầy đủ, không đưa lên tên đầy đủ của các thành viên trong gia đình, suy cho cùng các phương tiện truyền thông thường chỉ tập trung vào những chi tiết gây sốc nhất.
(P3)
Ví dụ như thông tin về gia đình nạn nhân đầu tiên: ông nội tự tử, mẹ là nhạc sĩ, gia đình giàu vô ngần này nọ.
Lý Tầm tìm kiếm trong danh sách gia đình nạn nhân hồi lâu mới tìm thấy một người họ Trương, chính là mẹ của người bị hại đầu tiên.
Ảnh thì ít quá đỗi vì trọng tâm của bài báo về gia đình nạn nhân đầu tiên là tập trung vào ông nội của nạn nhân.
Tuy nhiên Lý Tầm vẫn tìm thấy thông tin liên quan trên một trang ωeb báo cũ. Trong đó có hình của người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp và thanh lịch.
So sánh với cô Trương hàng ngày kéo thùng rác ra hồ để rửa, lười biếng không mang thùng rác về đúng giờ thay vào đó mang thẳng về nhà mình rồi rạng sáng hôm sau mới mang trả, đấy là hình ảnh hoàn toàn khác nhau.
Lý Tầm chợt hiểu ra làm sao họ có khả năng đưa người ra khỏi trường tới độ thần không biết quỷ không hay.
Trường Trung học Bình Thành có camera giám sát ở khắp mọi nơi tuy nhiên vẫn có một số khu vực ngoại lệ.
Chỉ có nhân viên nội bộ mới tỏ tường.
Việc thu gom rác thải của trường Bình Thành được giao cho người thân của lãnh đạo nhà trường. Đừng nghe có vẻ như một công việc đơn giản mà lầm. Đối một trường học lớn như vậy, lượng rác thải tái chế từ học sinh rất lớn nữa là sách vở cũ của các học sinh tốt nghiệp hằng năm và những đồ đạc của học sinh nội trú không mang về nhà.
Người phụ trách công việc này có thể kiếm chát kha khá.
Nhưng đối với một số người, tiền không bao giờ là đủ. Thế là họ đã tìm ra một cách kiếm tiền khác…
Nội quy của trường Bình Thành nghiêm ngặt tợn, không được mang điện thoại vào trường, không được sử dụng đồ điện gia dụng trong ký túc xá, nếu bị phát hiện sẽ bị tịch thu.
Hầu như phòng nào cũng có các đồ gia dụng thường thấy như máy sấy tóc, ấm
đun nước.
Mỗi lần kiểm tra ký túc xá, một lượng lớn đồ điện gia dụng sẽ bị thu giữ.
Những người quản lý việc thu gom rác đã thèm muốn công việc này từ lâu, một vài người trong số họ đã lợi dụng những chiếc thùng rác lớn của trường để vận chuyển đồ đạc đi.
Ngặt nỗi giả như đột nhiên một ngày họ vận chuyển như vậy âu quá dễ bị phát hiện. Thành thử họ đã thay đổi thói quen rửa thùng rác vào buổi sáng sang phải rửa vào buổi tối, vả lại không được rửa trong trường mà phải mang ra hồ bên ngoài để rửa.
(P4)
Kể từ đó người quản lý rác sẽ không còn đáng ngờ nữa khi muốn đẩy thùng rác lớn ra ngoài.
Vậy là công việc này cứ làm y thế, mỗi ngày người lao công phải làm việc đến tận khuya mới xong, ai cũng muốn đẩy cái thùng rác ra ngoài; có người đẩy luôn thùng rác về nhà để rửa cho tiện rồi mới đẩy trả lại vào ngày hôm sau.
Lý Tầm cảm thấy hồi hộp khôn cùng. Đúng là quá nguy hiểm.
Giả mà chỉ có một mình mẹ cô hành động mà còn đưa thầy giáo ra ngoài không một ai hay, auu quá khó để cảnh sát điều tra tới bà.
Mẹ cô hầu như không có mối liên hệ thực tế với trường học, lại thêm tên đăng ký tại trường học không phải là Lý Ngọc Quế. Giả như không tập trung điều tra về bà ắt rất khó để biết bà là người nhà của nạn nhân năm ấy.
Khốn nỗi giờ đây họ lại dùng thùng rác để vận chuyển người, một khi có người nhận ra rằng thùng rác có thể dùng để vận chuyển người, họ sẽ ngay lập tức nghi ngờ cô Trương. Một khi cô Trương bị nghi ngờ, mẹ cô ngồi cạnh cô Trương cũng sẽ lọt vào trong tầm ngắm của cảnh sát.
Phải tìm cách khắc phục. Lý Tầm suy nghĩ đúng.
Triệu Tĩnh Chính đã phát hiện ra chỗ này.
Triệu Tĩnh Chính đang tìm kiếm manh mối trên mạng thì thấy mọi người đang
đồn đoán rằng cha anh ta chính là hung thủ năm đó với lý do: “Khi trước ai nấy đều để ý rằng vụ án xảy ra vào ngày làm việc nhưng lại không ai lưu tâm đến nó cũng xảy ra vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Lúc đó mọi người đoán hung thủ có thể là một kẻ lang thang vô công rồi nghề, rõ ràng, giáo viên cũng phù hợp với mô tả này.”
Những người quen biết cha anh ta đều lên mạng bênh vực giúp, nói cha anh ta là một người tốt.
Nhưng càng giải thích mọi người càng tin cha anh ta chính là hung thủ. Lý do là: “Thứ mang mã ngoài tốt bụng mới có thể làm ra những việc như vậy. Chứ còn nếu là một tên đô con mặt trông dữ tợn thì nạn nhân sẽ chạy trốn tức thì một khi gã tới gần, ở đâu ra cơ hội gây án.”
(P5)
Quá nực cười. Đám dân mạng này quá nực cười.
Anh ta muốn chia sẻ nỗi buồn của mình với bạn bè ấy nhưng bạn bè đại học của anh ta đang đi du lịch.
Nhìn những hình ảnh trên mạng xã hội của bạn bè, trong lòng anh ta thấy càng thêm phần thất vọng mất mát. Bình thường toàn là anh em tốt nhưng khi có chuyện thật thì chẳng có lấy một ai quan tâm đến anh ta.
Anh ta quyết định không ngủ nữa, thay vào đó xem lại tất cả các manh mối hiện có.
Không hề phát hiện bất kỳ thứ gì.
Thế là dứt khoát xem lại đoạn video giám sát đêm cha mình mất tích.
Anh ta đã xem đoạn video này nhiều lần lắm, lúc nào cũng không tìm ra một điểm khả nghi.
Cha anh ta thường về nhà vào khoảng 9 giờ tối. Họ ở tại ký túc xá dành cho giáo viên ngay cạnh trường, chỉ cần ra khỏi cổng trường rẽ trái 100 mét là tới.
Anh ta bắt đầu xem kỹ đoạn video từ 8 giờ tối.
Trước đây trường học có lắp đặt camera giám sát ở các lớp học và hành lang tuy nhiên suy cho cùng trường học là nơi để học tập chứ không phải nhà tù, thành thử việc bảo trì camera không được thường xuyên, vì vậy nhiều camera trong trường bị hỏng, không cung cấp được bao nhiêu manh mối.
Chỗ anh ta có một đoạn video giám sát của trường và một đoạn video giám sát của cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường.
Lúc 8 giờ tối, nhiều giáo viên và học sinh lục tục ra khỏi trường. Triệu Tĩnh Chính xem từng người một, một người đi ra là một lần tạm dừng video.
Khoảng 9 giờ tối là lúc đông người nhất vì học sinh ngoại trú bắt đầu về nhà.
Đến 10 giờ cổng trường đã thưa người, chỉ còn nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp lần cuối cùng.
Có một nhân viên vệ sinh đang đẩy thùng rác ra ngoài, khi lên dốc thì người này đẩy trông vất vả tợn.
Dưới thùng rác có bánh xe, người lao công không gầy yếu mà lại đẩy thùng rác khó khăn như vậy, chắc chắn bên trong phải có gì đó nên mới tốn sức bực này.
Triệu Tĩnh Chính nhìn chiếc thùng rác cao khoảng một mét rưỡi đó, tim anh ta thót lại.
Là nó!
Sao trước đây anh và Lý Tầm lại không phát hiện ra điều ấy?
Loại trừ tất cả chuyện không có khả năng, có khi nào cha anh đã bị người ta nhét vào trong này đoạn vận chuyển ra ngoài!
Càng xem kỹ anh ta càng tin vào suy đoán của mình, nhất là khi thấy đối phương đẩy thùng rác cật lực như vậy.
Bây giờ lại có người hỏi bà liệu có phải chuyện này dắt dây đến thầy Triệu chăng.
Về chuyện năm đó, bà từng nghi ngờ thầy Triệu đã có động thái thúc đẩy sự việc đi xa hơn cũng như lợi dụng tuổi trẻ của bà. Bà chưa từng chia sẻ với bất kỳ ai về suy nghĩ đen tối này.
Cô giáo Tôn Ngưng không dám trả lời tin nhắn đó, thậm chí còn không dám hỏi người ta là ai.
May mắn thay người đó không hỏi thêm gì nữa.
Bà không muốn lại vướng vào chuyện năm đó. Một khi nhắc lại đồng nghĩa với việc một lần nữa xé toạc vết thương lòng, lại một lần nữa phải chứng minh nhiều lần xem mình có thật ép học sinh mình tới chết hay không. Bà sợ hãi trước trải nghiệm đó theo bản năng, bà đã trả giá một lần, nào muốn lặp lại.
Lý Tầm không có góc nhìn thứ ba nào hay đằng sau lại có câu chuyện phức tạp bực này, cũng chẳng tỏ tường một giáo viên khi gặp phải sự kiện nghiêm trọng như vậy sẽ phải chịu đựng những tổn thương tâm lý bằng nào.
Điều này liên quan đến những tư liệu mà cô thu thập được.
Nhằm bảo vệ danh tiếng, nhà trường đã dàn xếp với gia đình học sinh, biến toàn bộ mọi chuyện từ chuyện lớn thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có. Thành ra trong tư liệu năm đó hoàn toàn không đề cập đến việc học sinh để lại thư tuyệt mệnh, tất nhiên cũng không có nội dung của bức thư đó.
Tư liệu mà Lý Tầm xem chỉ nói rằng áp lực học tập của cấp 3 quá lớn khiến học sinh không thể chịu nổi dẫn đến việc chọn phương thức giải quyết này cũng như phủ nhận việc có bạo lực học đường xảy ra.
(P1)
Theo logic đã phủ nhận cái gì ắt rất có thể đã từng có những tin đồn về vấn đề đó. Vì vậy Lý Tầm chỉ nghĩ tới khả năng dạo ấy người ta nghi ngờ có bạo lực học đường.
Vì không nhận được hồi đáp, Lý Tầm nghĩ rằng mình đã đoán sai. Cô đành phải suy nghĩ lại về toàn bộ sự việc.
Những ngày này trong lớp có vẻ hơi điên. Dù rằng học sinh nội trú được nghỉ buổi chiều thứ bảy nhưng chủ nhật vẫn phải lên lớp.
Ai nấy hãy còn lo lắng cho thầy chủ nhiệm vì suy cho cùng đã qua mấy ngày rồi. Tuy nhiên nó không ảnh hưởng đến tâm trạng muốn xem phim trên lớp của họ.
Đã là học sinh cấp ba ắt sẽ thích cùng xem phim kinh dị với nhau trong lớp.
Đấy là bộ phim kinh dị mới ra mắt, còn là bộ phim kinh dị trong nước về trường học. Một nhóm học sinh trở thành nhân vật chính nhưng không ai cần nhớ tên vì rồi họ sẽ chết hết thôi.
Cốt truyện đầy kích thích nhưng phải thừa nhận nó quá hợp để xem cùng một nhóm lớn.
Trên màn hình lớn người chết nhanh kinh khủng.
Giết người như thái rau củ, các bạn học vừa sợ vừa thích thú.
Cả người bạn của Lý Tầm co ro trong ngực cô song vẫn cố nhìn.
Giết người nào dễ nhường này, chỉ có trên tivi mới thấy giết người như thái rau củ mà thôi.
Lý Tầm không có tâm trạng xem phim, cô đang suy nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề trong hai ngày tới mới được.
Nếu không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào thì chỉ có ba hướng:
Hoặc mẹ cô không kiềm chế được cảm xúc đã... thái rau củ, à không, giết người.
Hoặc thầy Triệu sợ hãi, thú nhận với cô về bằng chứng rồi cô đã thả người. Hoặc bị cảnh sát tìm tới.
Thầy Triệu đang chờ đợi khả năng thứ ba còn cô cố gắng đạt được khả năng thứ hai.
Buổi chiều khi cô về nhà đã thấy thêm một “cô Trương”.
Cô Trương và mẹ cô đang nói chuyện, thấy cô vào thì lập tức im bặt. Mắt của cả hai người đều sưng lên, rõ ràng đã từng khóc.
Lý Tầm nhíu mày, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
(P2)
Cô Trương vẫn chào cô: “Tầm Tầm về rồi đấy à.” “Con chào cô Trương.”
Cô nói một cách bình tĩnh: “Mẹ, con xuống tầng hầm cất đồ.”
“Con muốn cất gì? Để mẹ cầm xuống giúp con.” Lý Ngoc Quế lập tức đáp lại.
Ánh mắt của Lý Tầm lại đổ dồn vào mặt cô Trương. Quả nhiên, trên mặt cô ấy cũng lồ lộ vẻ căng thẳng.
Cô không tin rằng cô Trương phát hiện ra bí mật của mẹ mình rồi cả hai ôm nhau khóc ròng đồng thời che giấu giúp mẹ cô.
Vậy nên hai người này là cùng một bọn. Vậy...
Đợi đã!
Trước đây, Lý Tầm không có thời gian để quan tâm mẹ mình đã đưa người ta về nhà bằng cách nào, chỉ cần không bị cảnh sát phát hiện là được.
Nhưng giờ đây lại có thêm đồng phạm, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều. Coi như không học luật cô cũng biết một mình gây án và nhiều người gây án có tính chất khác nhau.
Trong đầu cô chợt lóe lên nhiều ý nghĩ ấy nhưng mẹ cô vẫn đang nhìn cô, chờ cô nói sẽ mang thứ gì xuống tầng hầm. Cô đành trả lời: “Lúc nãy con định mang mấy cuốn sách cũ xuống nhưng nghĩ lại có thể dùng đến lúc ôn tập nên để trên này thôi.”
“Vậy con về phòng học bài đi, lát nữa ăn cơm. Mẹ với cô Trương còn có việc cần nói.”
Lý Tầm về phòng, cô đâu có tâm trạng để đọc sách, cứ vậy cấp tốc sục sạo thông tin về gia đình nạn nhân, xem có ai trùng khớp với cô Trương không.
Thời gian đã quá lâu, thông tin về nạn nhân không đầy đủ, không đưa lên tên đầy đủ của các thành viên trong gia đình, suy cho cùng các phương tiện truyền thông thường chỉ tập trung vào những chi tiết gây sốc nhất.
(P3)
Ví dụ như thông tin về gia đình nạn nhân đầu tiên: ông nội tự tử, mẹ là nhạc sĩ, gia đình giàu vô ngần này nọ.
Lý Tầm tìm kiếm trong danh sách gia đình nạn nhân hồi lâu mới tìm thấy một người họ Trương, chính là mẹ của người bị hại đầu tiên.
Ảnh thì ít quá đỗi vì trọng tâm của bài báo về gia đình nạn nhân đầu tiên là tập trung vào ông nội của nạn nhân.
Tuy nhiên Lý Tầm vẫn tìm thấy thông tin liên quan trên một trang ωeb báo cũ. Trong đó có hình của người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp và thanh lịch.
So sánh với cô Trương hàng ngày kéo thùng rác ra hồ để rửa, lười biếng không mang thùng rác về đúng giờ thay vào đó mang thẳng về nhà mình rồi rạng sáng hôm sau mới mang trả, đấy là hình ảnh hoàn toàn khác nhau.
Lý Tầm chợt hiểu ra làm sao họ có khả năng đưa người ra khỏi trường tới độ thần không biết quỷ không hay.
Trường Trung học Bình Thành có camera giám sát ở khắp mọi nơi tuy nhiên vẫn có một số khu vực ngoại lệ.
Chỉ có nhân viên nội bộ mới tỏ tường.
Việc thu gom rác thải của trường Bình Thành được giao cho người thân của lãnh đạo nhà trường. Đừng nghe có vẻ như một công việc đơn giản mà lầm. Đối một trường học lớn như vậy, lượng rác thải tái chế từ học sinh rất lớn nữa là sách vở cũ của các học sinh tốt nghiệp hằng năm và những đồ đạc của học sinh nội trú không mang về nhà.
Người phụ trách công việc này có thể kiếm chát kha khá.
Nhưng đối với một số người, tiền không bao giờ là đủ. Thế là họ đã tìm ra một cách kiếm tiền khác…
Nội quy của trường Bình Thành nghiêm ngặt tợn, không được mang điện thoại vào trường, không được sử dụng đồ điện gia dụng trong ký túc xá, nếu bị phát hiện sẽ bị tịch thu.
Hầu như phòng nào cũng có các đồ gia dụng thường thấy như máy sấy tóc, ấm
đun nước.
Mỗi lần kiểm tra ký túc xá, một lượng lớn đồ điện gia dụng sẽ bị thu giữ.
Những người quản lý việc thu gom rác đã thèm muốn công việc này từ lâu, một vài người trong số họ đã lợi dụng những chiếc thùng rác lớn của trường để vận chuyển đồ đạc đi.
Ngặt nỗi giả như đột nhiên một ngày họ vận chuyển như vậy âu quá dễ bị phát hiện. Thành thử họ đã thay đổi thói quen rửa thùng rác vào buổi sáng sang phải rửa vào buổi tối, vả lại không được rửa trong trường mà phải mang ra hồ bên ngoài để rửa.
(P4)
Kể từ đó người quản lý rác sẽ không còn đáng ngờ nữa khi muốn đẩy thùng rác lớn ra ngoài.
Vậy là công việc này cứ làm y thế, mỗi ngày người lao công phải làm việc đến tận khuya mới xong, ai cũng muốn đẩy cái thùng rác ra ngoài; có người đẩy luôn thùng rác về nhà để rửa cho tiện rồi mới đẩy trả lại vào ngày hôm sau.
Lý Tầm cảm thấy hồi hộp khôn cùng. Đúng là quá nguy hiểm.
Giả mà chỉ có một mình mẹ cô hành động mà còn đưa thầy giáo ra ngoài không một ai hay, auu quá khó để cảnh sát điều tra tới bà.
Mẹ cô hầu như không có mối liên hệ thực tế với trường học, lại thêm tên đăng ký tại trường học không phải là Lý Ngọc Quế. Giả như không tập trung điều tra về bà ắt rất khó để biết bà là người nhà của nạn nhân năm ấy.
Khốn nỗi giờ đây họ lại dùng thùng rác để vận chuyển người, một khi có người nhận ra rằng thùng rác có thể dùng để vận chuyển người, họ sẽ ngay lập tức nghi ngờ cô Trương. Một khi cô Trương bị nghi ngờ, mẹ cô ngồi cạnh cô Trương cũng sẽ lọt vào trong tầm ngắm của cảnh sát.
Phải tìm cách khắc phục. Lý Tầm suy nghĩ đúng.
Triệu Tĩnh Chính đã phát hiện ra chỗ này.
Triệu Tĩnh Chính đang tìm kiếm manh mối trên mạng thì thấy mọi người đang
đồn đoán rằng cha anh ta chính là hung thủ năm đó với lý do: “Khi trước ai nấy đều để ý rằng vụ án xảy ra vào ngày làm việc nhưng lại không ai lưu tâm đến nó cũng xảy ra vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Lúc đó mọi người đoán hung thủ có thể là một kẻ lang thang vô công rồi nghề, rõ ràng, giáo viên cũng phù hợp với mô tả này.”
Những người quen biết cha anh ta đều lên mạng bênh vực giúp, nói cha anh ta là một người tốt.
Nhưng càng giải thích mọi người càng tin cha anh ta chính là hung thủ. Lý do là: “Thứ mang mã ngoài tốt bụng mới có thể làm ra những việc như vậy. Chứ còn nếu là một tên đô con mặt trông dữ tợn thì nạn nhân sẽ chạy trốn tức thì một khi gã tới gần, ở đâu ra cơ hội gây án.”
(P5)
Quá nực cười. Đám dân mạng này quá nực cười.
Anh ta muốn chia sẻ nỗi buồn của mình với bạn bè ấy nhưng bạn bè đại học của anh ta đang đi du lịch.
Nhìn những hình ảnh trên mạng xã hội của bạn bè, trong lòng anh ta thấy càng thêm phần thất vọng mất mát. Bình thường toàn là anh em tốt nhưng khi có chuyện thật thì chẳng có lấy một ai quan tâm đến anh ta.
Anh ta quyết định không ngủ nữa, thay vào đó xem lại tất cả các manh mối hiện có.
Không hề phát hiện bất kỳ thứ gì.
Thế là dứt khoát xem lại đoạn video giám sát đêm cha mình mất tích.
Anh ta đã xem đoạn video này nhiều lần lắm, lúc nào cũng không tìm ra một điểm khả nghi.
Cha anh ta thường về nhà vào khoảng 9 giờ tối. Họ ở tại ký túc xá dành cho giáo viên ngay cạnh trường, chỉ cần ra khỏi cổng trường rẽ trái 100 mét là tới.
Anh ta bắt đầu xem kỹ đoạn video từ 8 giờ tối.
Trước đây trường học có lắp đặt camera giám sát ở các lớp học và hành lang tuy nhiên suy cho cùng trường học là nơi để học tập chứ không phải nhà tù, thành thử việc bảo trì camera không được thường xuyên, vì vậy nhiều camera trong trường bị hỏng, không cung cấp được bao nhiêu manh mối.
Chỗ anh ta có một đoạn video giám sát của trường và một đoạn video giám sát của cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường.
Lúc 8 giờ tối, nhiều giáo viên và học sinh lục tục ra khỏi trường. Triệu Tĩnh Chính xem từng người một, một người đi ra là một lần tạm dừng video.
Khoảng 9 giờ tối là lúc đông người nhất vì học sinh ngoại trú bắt đầu về nhà.
Đến 10 giờ cổng trường đã thưa người, chỉ còn nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp lần cuối cùng.
Có một nhân viên vệ sinh đang đẩy thùng rác ra ngoài, khi lên dốc thì người này đẩy trông vất vả tợn.
Dưới thùng rác có bánh xe, người lao công không gầy yếu mà lại đẩy thùng rác khó khăn như vậy, chắc chắn bên trong phải có gì đó nên mới tốn sức bực này.
Triệu Tĩnh Chính nhìn chiếc thùng rác cao khoảng một mét rưỡi đó, tim anh ta thót lại.
Là nó!
Sao trước đây anh và Lý Tầm lại không phát hiện ra điều ấy?
Loại trừ tất cả chuyện không có khả năng, có khi nào cha anh đã bị người ta nhét vào trong này đoạn vận chuyển ra ngoài!
Càng xem kỹ anh ta càng tin vào suy đoán của mình, nhất là khi thấy đối phương đẩy thùng rác cật lực như vậy.