Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 17
17
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có người quan tâm sống c.h.ế.t của ta, cho dù người kia, là người ta nhất định phải rời xa.
Nhưng ta vẫn như cũ không thể kiềm chế vì lời nói của hắn mà cảm động.
Ta từ nhỏ không cha không mẹ, là chủ thần lương thieenthiện, thu dưỡng ta tại trại huấn luyện ký chủ.
Từ nhỏ đến lớn người bên cạnh đều có người quan tâm, quan tâm sống chết, chủ thần đối với ta mà nói như cha như mẹ, mặc dù thương ta, nhưng cũng nghiêm khắc, đối xử với ta so với mọi người đều nghiêm khắc, càng quan tâm miễn bàn.
Cho đến sau khi tới thế giới này, Tiêu Cẩn vẫn bảo vệ ta, cho ta ấm áp, ta biết hắn thích ta, nhưng ta vẫn không biết, thì ra thích của hắn đối với ta, đã khắc sâu đến mức liên quan đến sinh mệnh.
Giờ khắc này, sâu trong thân tâm ta có loại cảm giác nói không nên lời, tựa như có thứ gì đó đang từ dưới đất chui ra, lặng lẽ nảy mầm...
Ta không dám để Tiêu Cẩn phát hiện ra cảm xúc của mình, chuyển đề tài: "Đúng rồi, sao ngươi lại biến thành Ôn Trì Trì?"
Tiêu Cẩn im lặng một hồi.
"Ta vốn là Ôn Trì Trì.”
Ta sửng sốt, tưởng là ta nghe lầm.
Hắn tiếp tục nói: "Ta và A Cẩn là bạn chơi khi còn bé, lúc nhỏ chơi rất thân, thường xuyên dính lấy cùng một chỗ chơi đùa đùa giỡn. Sau đó một lần tiên hoàng nam tuần, Ôn gia được đặc biệt cho phép cùng đi du ngoạn, ban đêm quân địch đột nhập doanh địa, trong lúc hỗn loạn là A Cẩn đẩy ta ra, thay ta ngăn cản một kiếm trí mạng...... Trước khi chết, A Cẩn muốn ta dịch dung thành bộ dáng của hắn, không thể để cho hoàng triều bất an, phải ổn định lòng dân, thay hắn làm thái tử tốt này, tương lai kế nhiệm đế vị.”
Ta nghe xong rất là khiếp sợ, biểu tình khó có thể nói rõ.
Vừa khiếp sợ chân tướng đằng sau ngôi vị hoàng đế này, lại khiếp sợ hắn vậy mà nguyện ý đem bí sự cung đình bực này cùng ta êm tai nói ra.
Khó trách thế nhân đều nói, Ôn Trì Trì thần long thấy đầu không thấy đuôi, quanh năm bế quan trong nhà, được gặp một lần đều đúng là không dễ.
Không ngờ hắn cả ngày ở trong hoàng cung, phê duyệt tấu chương.
Ta thở dài thật sâu, đột nhiên hiểu được khổ tâm của Tiêu Cẩn.
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có người quan tâm sống c.h.ế.t của ta, cho dù người kia, là người ta nhất định phải rời xa.
Nhưng ta vẫn như cũ không thể kiềm chế vì lời nói của hắn mà cảm động.
Ta từ nhỏ không cha không mẹ, là chủ thần lương thieenthiện, thu dưỡng ta tại trại huấn luyện ký chủ.
Từ nhỏ đến lớn người bên cạnh đều có người quan tâm, quan tâm sống chết, chủ thần đối với ta mà nói như cha như mẹ, mặc dù thương ta, nhưng cũng nghiêm khắc, đối xử với ta so với mọi người đều nghiêm khắc, càng quan tâm miễn bàn.
Cho đến sau khi tới thế giới này, Tiêu Cẩn vẫn bảo vệ ta, cho ta ấm áp, ta biết hắn thích ta, nhưng ta vẫn không biết, thì ra thích của hắn đối với ta, đã khắc sâu đến mức liên quan đến sinh mệnh.
Giờ khắc này, sâu trong thân tâm ta có loại cảm giác nói không nên lời, tựa như có thứ gì đó đang từ dưới đất chui ra, lặng lẽ nảy mầm...
Ta không dám để Tiêu Cẩn phát hiện ra cảm xúc của mình, chuyển đề tài: "Đúng rồi, sao ngươi lại biến thành Ôn Trì Trì?"
Tiêu Cẩn im lặng một hồi.
"Ta vốn là Ôn Trì Trì.”
Ta sửng sốt, tưởng là ta nghe lầm.
Hắn tiếp tục nói: "Ta và A Cẩn là bạn chơi khi còn bé, lúc nhỏ chơi rất thân, thường xuyên dính lấy cùng một chỗ chơi đùa đùa giỡn. Sau đó một lần tiên hoàng nam tuần, Ôn gia được đặc biệt cho phép cùng đi du ngoạn, ban đêm quân địch đột nhập doanh địa, trong lúc hỗn loạn là A Cẩn đẩy ta ra, thay ta ngăn cản một kiếm trí mạng...... Trước khi chết, A Cẩn muốn ta dịch dung thành bộ dáng của hắn, không thể để cho hoàng triều bất an, phải ổn định lòng dân, thay hắn làm thái tử tốt này, tương lai kế nhiệm đế vị.”
Ta nghe xong rất là khiếp sợ, biểu tình khó có thể nói rõ.
Vừa khiếp sợ chân tướng đằng sau ngôi vị hoàng đế này, lại khiếp sợ hắn vậy mà nguyện ý đem bí sự cung đình bực này cùng ta êm tai nói ra.
Khó trách thế nhân đều nói, Ôn Trì Trì thần long thấy đầu không thấy đuôi, quanh năm bế quan trong nhà, được gặp một lần đều đúng là không dễ.
Không ngờ hắn cả ngày ở trong hoàng cung, phê duyệt tấu chương.
Ta thở dài thật sâu, đột nhiên hiểu được khổ tâm của Tiêu Cẩn.