Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 13
13 Sau khi ý thức được điều này, ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tốt lắm, chỉ cần mục tiêu của hắn không phải ta, mặc kệ hắn tới làm gì.
Đừng chậm trễ ta hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.
Ta ở trong lòng một lần lại một lần trấn an chính mình, nhưng vẫn như cũ trong lòng run sợ, sợ hắn tùy thời có thể tâm huyết dâng trào, đem ta bắt trở về.
Cứ như vậy chịu áp lực cực lớn, ta ngay cả bữa tối cũng dùng đến ăn không ngon, thế cho nên xem nhẹ u ám đáy mắt của Chu Hằng khi liên tiếp nhìn về phía ta.
Sau khi vội vàng dùng xong bữa tối, ta theo người hầu trở lại phòng nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường lại lăn qua lộn lại ngủ không được.
Không kìm lòng được nhớ tới mấy tháng ở chung với Tiêu Cẩn.
Đợi sau khi ý thức được độ cong nhỏ bé trên khóe miệng, ta sợ tới mức điên cuồng lắc đầu, mong muốn xua đuổi những ngọt ngào trong đầu.
Đêm hôm đó, ta mơ một giấc mộng kỳ quái -- mơ thấy những ngày ở hoàng cung cùng Tiêu Cẩn
Lúc đầu giấc mộng này coi như bình thường, đều là chút trải qua ngọt ngào hằng ngày, phía sau lại họa phong đột biến.
Một hồi cung biến đem hoàng thành nhuộm lên huyết sắc.
Trong lúc nhất thời vạn người xương khô chồng chất thành núi thây khắp nơi đều có, ánh chiều tà màu m.á.u "miêu tả thành bức tranh kêu than khắp nơi.”
Sau khi khói thuốc s.ú.n.g tản đi, ta trong mộng chậm rãi đi ra khỏi sương mù dày đặc.
Ta lạnh mặt, trong tay cầm một thanh trường kiếm, từng bước từng bước đi tới cung điện tôn quý nhất của hoàng thành.
Mây đen áp thành, sấm sét giữa trời quang vang lên.
Tia chớp uốn lượn qua chân trời trong nháy mắt chiếu sáng bóng người đang đứng chính giữa cung điện.
Người nọ đưa lưng về phía ta, tựa hồ dự liệu được ta đến, chậm rãi nói:
"Ngươi đến rồi. “
Trong mộng ta lạnh lùng trả lời hắn:
"Thiên mệnh muốn ngươi thoái vị, ngươi không nên quấn lâu không tha. Hôm nay ta phụng mệnh phụ tá tân hoàng, chỉ có thể xin lỗi ngươi.”
Nghe xong, người nọ trầm mặc hồi lâu
Lâu đến mức ta nghĩ hắn sẽ không bao giờ mở miệng nữa.
Hắn lại đột nhiên cười điên cuồng xoay người, hung hăng chất vấn ta:
"Ta chưa bao giờ để ý hoàng quyền này, chẳng lẽ ngươi không biết sao. Nếu ngươi muốn, ta sẽ chắp tay nhường nhịn, nhưng ta chỉ muốn một đáp án... Rốt cuộc ta ở trong lòng ngươi, còn có mấy phần trọng lượng?"
“Ngay từ đầu ngươi tiếp cận ta, chính là vì hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ của ngươi, đúng không?"
Ta nhìn chính mình trầm mặc trước mặt, đột nhiên phúc chí tâm linh, tựa hồ hiểu được cái gì, lại tựa hồ cái gì cũng không hiểu.
Ta mờ mịt nhìn hết thảy, nghe hắn điên cuồng gào thét.
Ta có thể cảm nhận rõ ràng sự bất lực và bi phẫn của hắn.
Trái tim không hiểu sao đau đớn, ta lại ngay cả mặt của hắn cũng không thấy rõ.
Ta cứ như vậy trơ mắt nhìn một kiếm của mình trong mộng đ.â.m về phía đối diện, ma xui quỷ khiến, vươn tay muốn chặn lại cái gì, lại trực tiếp xuyên qua thân thể của mình.
Cuối cùng, ta ngơ ngác nhìn người nọ ngã xuống, nhìn khuôn mặt vẫn luôn bị sương mù che khuất, mơ hồ không rõ kia thất thần.
Hồi lâu sau, trong mộng ta trầm mặc xoay người, lúc rời đi khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt lệ nóng.
Trong nháy mắt đó, bi thống trong lòng dâng trào.
Ta lại không phân biệt được rốt cuộc là ta đang đau trong mộng, hay là ta đang đau trong hiện thực.
Tốt lắm, chỉ cần mục tiêu của hắn không phải ta, mặc kệ hắn tới làm gì.
Đừng chậm trễ ta hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.
Ta ở trong lòng một lần lại một lần trấn an chính mình, nhưng vẫn như cũ trong lòng run sợ, sợ hắn tùy thời có thể tâm huyết dâng trào, đem ta bắt trở về.
Cứ như vậy chịu áp lực cực lớn, ta ngay cả bữa tối cũng dùng đến ăn không ngon, thế cho nên xem nhẹ u ám đáy mắt của Chu Hằng khi liên tiếp nhìn về phía ta.
Sau khi vội vàng dùng xong bữa tối, ta theo người hầu trở lại phòng nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường lại lăn qua lộn lại ngủ không được.
Không kìm lòng được nhớ tới mấy tháng ở chung với Tiêu Cẩn.
Đợi sau khi ý thức được độ cong nhỏ bé trên khóe miệng, ta sợ tới mức điên cuồng lắc đầu, mong muốn xua đuổi những ngọt ngào trong đầu.
Đêm hôm đó, ta mơ một giấc mộng kỳ quái -- mơ thấy những ngày ở hoàng cung cùng Tiêu Cẩn
Lúc đầu giấc mộng này coi như bình thường, đều là chút trải qua ngọt ngào hằng ngày, phía sau lại họa phong đột biến.
Một hồi cung biến đem hoàng thành nhuộm lên huyết sắc.
Trong lúc nhất thời vạn người xương khô chồng chất thành núi thây khắp nơi đều có, ánh chiều tà màu m.á.u "miêu tả thành bức tranh kêu than khắp nơi.”
Sau khi khói thuốc s.ú.n.g tản đi, ta trong mộng chậm rãi đi ra khỏi sương mù dày đặc.
Ta lạnh mặt, trong tay cầm một thanh trường kiếm, từng bước từng bước đi tới cung điện tôn quý nhất của hoàng thành.
Mây đen áp thành, sấm sét giữa trời quang vang lên.
Tia chớp uốn lượn qua chân trời trong nháy mắt chiếu sáng bóng người đang đứng chính giữa cung điện.
Người nọ đưa lưng về phía ta, tựa hồ dự liệu được ta đến, chậm rãi nói:
"Ngươi đến rồi. “
Trong mộng ta lạnh lùng trả lời hắn:
"Thiên mệnh muốn ngươi thoái vị, ngươi không nên quấn lâu không tha. Hôm nay ta phụng mệnh phụ tá tân hoàng, chỉ có thể xin lỗi ngươi.”
Nghe xong, người nọ trầm mặc hồi lâu
Lâu đến mức ta nghĩ hắn sẽ không bao giờ mở miệng nữa.
Hắn lại đột nhiên cười điên cuồng xoay người, hung hăng chất vấn ta:
"Ta chưa bao giờ để ý hoàng quyền này, chẳng lẽ ngươi không biết sao. Nếu ngươi muốn, ta sẽ chắp tay nhường nhịn, nhưng ta chỉ muốn một đáp án... Rốt cuộc ta ở trong lòng ngươi, còn có mấy phần trọng lượng?"
“Ngay từ đầu ngươi tiếp cận ta, chính là vì hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ của ngươi, đúng không?"
Ta nhìn chính mình trầm mặc trước mặt, đột nhiên phúc chí tâm linh, tựa hồ hiểu được cái gì, lại tựa hồ cái gì cũng không hiểu.
Ta mờ mịt nhìn hết thảy, nghe hắn điên cuồng gào thét.
Ta có thể cảm nhận rõ ràng sự bất lực và bi phẫn của hắn.
Trái tim không hiểu sao đau đớn, ta lại ngay cả mặt của hắn cũng không thấy rõ.
Ta cứ như vậy trơ mắt nhìn một kiếm của mình trong mộng đ.â.m về phía đối diện, ma xui quỷ khiến, vươn tay muốn chặn lại cái gì, lại trực tiếp xuyên qua thân thể của mình.
Cuối cùng, ta ngơ ngác nhìn người nọ ngã xuống, nhìn khuôn mặt vẫn luôn bị sương mù che khuất, mơ hồ không rõ kia thất thần.
Hồi lâu sau, trong mộng ta trầm mặc xoay người, lúc rời đi khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt lệ nóng.
Trong nháy mắt đó, bi thống trong lòng dâng trào.
Ta lại không phân biệt được rốt cuộc là ta đang đau trong mộng, hay là ta đang đau trong hiện thực.