Kính Hoa Thủy Nguyệt - Phi Hắc Tức Bạch
Chương 3
10.
Hôm sau, Bùi Tuân mở yến tiệc trong cung để thưởng cho các tướng lĩnh trong quân doanh.
Tiếng ca múa sáo trúc vang vọng trời xanh, mọi người đều vui vẻ, say sưa tuý luý.
Hoàng thượng uống nhiều, về sớm, nghỉ ở cung Trùng Hoa.
Ta sai Thôi Tuyết đưa canh giải rượu, lúc sau nàng ta mang hộp thức ăn trống rỗng quay về, báo cáo lại: “Nô tỳ chính mắt thấy bệ hạ uống hết rồi mới về”
Ta hỏi thêm: “Phản ứng của hắn như thế nào?”
Thôi Tuyết nhíu mi, nhớ lại: “Bệ hạ lúc đầu vui mừng, sau đó lại cô đơn thêm phần ưu thương, đưa bát không cho nô tỳ, mặc dù trên mặt có nụ cười nhưng đôi mắt lấp lánh, giống như…”
Giống như hát hí khúc? Sắc mặt biến đổi nhanh như vậy.
Ta ngắt lời: “Được rồi, ngươi quan sát rất cẩn thận”
Nàng ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đây là việc nô tỳ phải làm”
Ta nhìn nàng ta một lúc, đột nhiên hỏi: “Thôi Tuyết, ngươi có thấy ta nhẫn tâm không?”
Nàng ngẩn ra, vội vàng trả lời: “Nô tỳ chưa bao giờ nghĩ như vậy”
Ta nắm tay Thôi Tuyết, cười nói: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi hẳn là người hiểu ta nhất”
Nàng gật đầu nói: “Vâng, nô tỳ hiểu nương nương”
“Vậy là tốt rồi”
11.
Nửa đêm, hành cung đột nhiên hoả hoạn, bắt đầu từ điện Trùng Hoa ở phía đông, lửa lan rộng, ngọn lửa bốc lên trời, cung điện của ta cũng nằm trong vòng lửa đó.
Trong cung đột nhiên hỗn loạn, ta được cấm vệ quân hỗ trợ chạy ra bên ngoài, xung quanh toàn là người lạ, không thấy Thôi Tuyết đâu.
Ta thỉnh cầu thống lĩnh cấm quân tìm Thôi Tuyết, hắn gấp đến độ hét to: “Nương nương, nghe nói hoàng thượng còn chưa cứu ra được! Mạt tướng thật sự không thể lãng phí thời gian cho một nô tỳ!”
Ta không biết làm thế nào, chỉ cầu ông trời phù hộ cho nàng ta bình an.
Đến rạng sáng, hoả hoạn mới dập tắt, Trùng Hoa điện nguy nga tráng lệ nay chỉ còn đống tro tàn.
Cấm vệ quân tìm cả đêm vẫn không thấy hoàng thượng, sợ hãi không thôi, một mặt truyền tin vào kinh đô, một mặt cử thêm người tiếp tục tìm kiếm trong đống đổ nát.
Vài nguyên lão đại thần trong triều nghe tin hốt hoảng chạy đến xem xét tình hình, cha ta thuộc một trong hai phe cựu thần cũng có mặt.
Sau khi đào xới toàn bộ cung Trùng Hoa, cuối cùng tìm thấy một bộ hài cốt có vẻ như là hoàng thượng.
Hài cốt này với hình dáng của hoàng thượng không khác biệt nhiều lắm, vài vị trọng thần cẩn thận xem xét kỹ phần quần áo còn lại, xác định đúng là long bào của hoàng thượng.
Trong nháy mắt, mọi người đều quỳ rạp trên nền cung đổ nát khóc than, tiếng than khóc vang đến tận trời cao, kéo dài không dứt.
Ngay cả ông trời cũng không nỡ nhìn, chợt mưa rả rích, giống như khóc thương vị quân vương kia.
12.
Khi nghe tin Bùi Tuân chết, ta không vui mừng như mình tưởng tượng, trái lại, trong lòng trống rỗng.
Đây chẳng phải là cái kết mà ta mong đợi sao? Tại sao ta lại không vui khi điều đó thực sự xảy ra?
Tuy nhiên, tình hình hiện tại không cho phép ta suy nghĩ nhiều.
Trong triều, các đại thần khẩn cấp thương nghị, thảo luận đi thảo luận lại, cuối cùng đuối dần chia làm 2 phe: phe đại tướng quân chủ trương lập Bùi Hoài, phe cha ta chủ trương lập ấu tử là con trai ta.
Trong số các hoàng tử của tiên hoàng, người có tư cách kế vị ngai vàng nhất chỉ có Bùi Hoài và con của ta, Bùi Thận.
Ta ôm đứa nhỏ nấp sau rèm, nghe bọn họ cãi nhau, không ai chịu ai.
Đang lúc giằng co, thái giám thông báo: Bùi Hoài tới.
Đại tướng quân dẫn đầu ra đón tận cửa, thái độ ân cần, thỉnh hắn bày tỏ lập trường.
Bùi Hoài im lặng một lúc. Tim ta nhảy lên cổ họng.
Hắn làm như vô tình nhìn thoáng qua bức rèm, trịnh trọng mà thành khẩn nói:
“Bản vương rong chơi phiêu lãng đã quen, vô tài vô đức, tự nhận khó đảm đương ngôi vị. Hoàng đệ mặc dù còn nhỏ nhưng nếu các trung thần đại nghĩa dốc sức một lòng phò tá tất thành minh quân, tạo phúc cho hàng nghìn hàng vạn lê dân. Vì thế bản vương vẫn cho rằng, ngôi vị này vẫn nên để cho hoàng đệ là thích hợp nhất”.
Lời vừa nói ra, cả triều đình cả kinh.
Hắn như vậy mà dễ dàng đưa hai tay nâng ngôi vị này cho người khác!
Đại tướng quân không dám tin, nói: “Vương gia, người phải cân nhắc”
Bùi Hoài một lần nữa xác định: “Những lời bản vương đều là tâm huyết, không hề có ý khác”
Đại tướng quân rõ ràng rất không cam tâm, vẫn còn muốn khuyên nhủ.
Bên này, phe của cha ta cũng bán tín bán nghi, không biết là Bùi Hoài cố ý diễn trò hay thực lòng.
Nhìn thấy cả triều đình ầm ĩ cãi nhau, bàn tán không ngừng, ta không khỏi lo lắng, vô tình siết chặt đứa nhỏ trên tay khiến Truyền Thừa không thoải mái, ngọ nguậy trong ngực ta, rồi bỗng nhiên “oa” một tiếng khóc lớn.
Ta ngượng ngùng cố gắng dỗ hắn nín nhưng càng dỗ hắn càng khóc to, tựa như thiên lôi địa kiếp, xé rách tất cả mọi âm mưu, tính toán.
Trước tấm rèm, mọi người đều im bặt, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Bùi Hoài phản ứng đầu tiên, hắn quỳ xuống trước, cao giọng nói: “Thần Bùi Hoài tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
Cha ta cùng nhóm hoàng đệ theo sát phía sau, khấu đầu hô to: “Thần tham kiến bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
Phe của đại tướng quân nhìn nhau, không còn cách nào khác, đành phải theo mọi người cúi đầu làm lễ.
Lúc này, việc tranh giành ngôi vị đã được phân định.
Ta không cần nói lời nào, không cần thuyết phục ai, dễ dàng đoạt được ngôi vị hoàng đế.
Hết thảy đều là công lao của Bùi Hoài.
Nếu ngươi vì quyền thế mà bị vứt bỏ, có lẽ sẽ có người từ bỏ cả giang hơn vì ngươi.
Ngươi có thể không động tâm sao?
Ta không thể.
Những ngày tháng sau này, ta nghĩ sẽ cùng hắn vượt qua.
13.
Quan quách của Bùi Tuân đặt ở điện Thái Hoà
Tang lễ của hoàng đế cùng đại điển đăng cơ diễn ra cùng ngày. Ngày tháng gấp gáp, ta luôn chú ý các động tĩnh trong triều, sợ có điều gì sơ xuất trong thời điểm mấu chốt này.
Bùi Hoài an ủi ta: “Đại cục đã định, sẽ không có chuyện gì đâu, nàng đừng lo lắng quá”
Ta nói: “Không hiểu vì sao mấy ngày này tim ta cứ hồi hộp bất an, như là sẽ có chuyện gì đó xảy ra”
Hắn ôm ta vào ngực, nhẹ nhàng nói: “Có thể do nàng căng thẳng quá, cứ yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì đã có ta, ta sẽ bảo vệ nàng”
“A Hoài…”, ta dựa vào vai hắn, đột nhiên nhớ đến: “Thôi Tuyết đến giờ vẫn chưa thấy tăm tích, không lẽ thật sự…”
“Ta vẫn phái người đi tìm, trong đống đổ nát ở hành cung không thấy thi thể nào giống nàng ta, có thể nàng đã trốn được ra ngoài, đi nơi khác rồi”
“Không thể đi”
Nàng đối với ta trung thành và tận tâm, dù có trốn được trận hoả hoạn, nhất định sẽ quay về.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, đêm nay ngủ sớm đi, ta trông chừng nàng, đừng sợ”
“Được”
Chờ ngày chờ đêm, cuối cùng cũng đến ngày Truyền Thừa lên ngôi.
Ở điện Thái Cực, văn võ bá quan xếp thành hai hàng, trang nghiêm long trọng, ta ôm Truyền Thừa mặc long bào nhỏ xíu ngồi trên ngai vàng, từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới.
Thái giám xướng lễ hô to: “Tất cả quan lại hướng triều, yết kiến tân hoàng, nhất bái… quỳ…”
Mọi người đều quỳ gối, động tác nhịp nhàng.
“Nhị bái… quỳ…”
“Tam bái… quỳ…”
“Lễ thành, minh chung, tấu nhạc”
Quốc nhạc vang vọng trong đại điện, những chiếc chuông nhạc qua bao đời vẫn tấu lên những nốt nhạc đẹp đẽ động lòng người.
Tận mắt chứng kiến lễ đăng cơ long trọng, lòng ta sôi trào cuồn cuộn, kích động đến mức chân tay run rẩy.
Ta vô thức tìm kiếm Bùi Hoài trong đám đông, phát hiện ánh mắt hắn chưa từng rời đi, tràn đầy thâm tình không tỳ vết.
Cho dù giữa hàng ngàn hàng vạn người, trong ánh mắt đó chỉ có mình ta.
Ta nhìn hắn cười sáng lạn, hắn cũng cười đáp lại, bỗng nhiên nhận ra điều gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn ra bên ngoài điện.
Thoáng chốc mọi âm thanh đều dừng lại, có chuyện xảy ra.
14.
Ngoài điện, hàng vạn cấm quân dần tụ lại, mặc giáp, đeo trường kiếm, là cận vệ của hoàng đế.
Một người mặc hoàng bào, đeo vương miện đứng giữa, bên ngoài khoác áo choàng mỏng, ngực thêu kinh long, chân đạp sơn hải.
Càng đến gần, hắn càng như đang đi dạo trong sân, bước từng bước chậm rãi.
Ta sợ đến mức cứng đờ, Bùi Tuân vẫn chưa chết?
Nhìn thoáng qua các đại thần trong điện, đại tướng quân cùng một bộ dạng khiếp sợ như ta, nhưng cha ta và những người khác rất bình tĩnh, hướng hoàng đế hành lễ nghi, giống như đã sớm biết.
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối đây chỉ là một ván cờ?
Lúc này, trong triều đình, Bùi Tuân mang theo ý cười, giọng nói ôn nhã, tựa như việc xuất hiện là đương nhiên:
“Cùng các khanh xa cách đã lâu, trẫm cũng rất lo lắng, nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh phải tương kế tựu kế, giăng một lưới bắt gọn. Phải giấu diếm các khanh, trẫm cũng là bất đắc dĩ, các khanh không nên trách trẫm”
Chúng thần đều nói: “Thần không dám”
Lại nói: “Hoàng thượng anh minh!”
Chỉ trừ Bùi Hoài.
Bùi Tuân mỉm cười tiến lại gần nhìn hắn, trong giọng lộ vẻ đắc thắng cùng kiêu ngạo không che giấu:
“Nhị đệ vốn có dã tâm, khiến cuộc sống của trẫm khá gian nan, muốn trừ bỏ mà không có cách. Nhờ có thái phi nương nương cùng trẫm phân ưu, nghĩ ra cách giả chết để hồi sinh, quả đúng là kế sách tuyệt diệu. Nhị đệ, lần này rơi vào tay trẫm, ngươi có phục không?”
Bùi Hoài không nói.
Không phải như thế. Ta không có bẫy ngươi!
Ta đang định đi xuống để giải thích, một nữ nhân hộ giá bên phải hoàng đế vội vàng đi tới, đeo mạng che mặt, lộ ra đôi lông mày rất quen.
“Thôi Tuyết?”
Nàng ta hành lễ: “Là ta, nương nương”
Ta lập tức hỏi: “Ngươi đã đi đâu? Mặt ngươi bị sao?”
Nàng cúi đầu, thản nhiên trả lời: “Nô tỳ bị hôn mê trong khói lửa, là bệ hạ đã cứu ta. Trên mặt có vết sẹo xấu, sợ làm phiền nương nương nên đã che mặt lại”
Ta run rẩy: “Cho ta xem…”
Nàng nhẹ nhàng né qua: “Nương nương, xin cho nô tỳ chút mặt mũi”
Ta chợt nghẹn ngào, hốt hoảng: “Thôi Tuyết, ngươi trách ta sao?”
“Nô tỳ không dám”
Hôm sau, Bùi Tuân mở yến tiệc trong cung để thưởng cho các tướng lĩnh trong quân doanh.
Tiếng ca múa sáo trúc vang vọng trời xanh, mọi người đều vui vẻ, say sưa tuý luý.
Hoàng thượng uống nhiều, về sớm, nghỉ ở cung Trùng Hoa.
Ta sai Thôi Tuyết đưa canh giải rượu, lúc sau nàng ta mang hộp thức ăn trống rỗng quay về, báo cáo lại: “Nô tỳ chính mắt thấy bệ hạ uống hết rồi mới về”
Ta hỏi thêm: “Phản ứng của hắn như thế nào?”
Thôi Tuyết nhíu mi, nhớ lại: “Bệ hạ lúc đầu vui mừng, sau đó lại cô đơn thêm phần ưu thương, đưa bát không cho nô tỳ, mặc dù trên mặt có nụ cười nhưng đôi mắt lấp lánh, giống như…”
Giống như hát hí khúc? Sắc mặt biến đổi nhanh như vậy.
Ta ngắt lời: “Được rồi, ngươi quan sát rất cẩn thận”
Nàng ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đây là việc nô tỳ phải làm”
Ta nhìn nàng ta một lúc, đột nhiên hỏi: “Thôi Tuyết, ngươi có thấy ta nhẫn tâm không?”
Nàng ngẩn ra, vội vàng trả lời: “Nô tỳ chưa bao giờ nghĩ như vậy”
Ta nắm tay Thôi Tuyết, cười nói: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi hẳn là người hiểu ta nhất”
Nàng gật đầu nói: “Vâng, nô tỳ hiểu nương nương”
“Vậy là tốt rồi”
11.
Nửa đêm, hành cung đột nhiên hoả hoạn, bắt đầu từ điện Trùng Hoa ở phía đông, lửa lan rộng, ngọn lửa bốc lên trời, cung điện của ta cũng nằm trong vòng lửa đó.
Trong cung đột nhiên hỗn loạn, ta được cấm vệ quân hỗ trợ chạy ra bên ngoài, xung quanh toàn là người lạ, không thấy Thôi Tuyết đâu.
Ta thỉnh cầu thống lĩnh cấm quân tìm Thôi Tuyết, hắn gấp đến độ hét to: “Nương nương, nghe nói hoàng thượng còn chưa cứu ra được! Mạt tướng thật sự không thể lãng phí thời gian cho một nô tỳ!”
Ta không biết làm thế nào, chỉ cầu ông trời phù hộ cho nàng ta bình an.
Đến rạng sáng, hoả hoạn mới dập tắt, Trùng Hoa điện nguy nga tráng lệ nay chỉ còn đống tro tàn.
Cấm vệ quân tìm cả đêm vẫn không thấy hoàng thượng, sợ hãi không thôi, một mặt truyền tin vào kinh đô, một mặt cử thêm người tiếp tục tìm kiếm trong đống đổ nát.
Vài nguyên lão đại thần trong triều nghe tin hốt hoảng chạy đến xem xét tình hình, cha ta thuộc một trong hai phe cựu thần cũng có mặt.
Sau khi đào xới toàn bộ cung Trùng Hoa, cuối cùng tìm thấy một bộ hài cốt có vẻ như là hoàng thượng.
Hài cốt này với hình dáng của hoàng thượng không khác biệt nhiều lắm, vài vị trọng thần cẩn thận xem xét kỹ phần quần áo còn lại, xác định đúng là long bào của hoàng thượng.
Trong nháy mắt, mọi người đều quỳ rạp trên nền cung đổ nát khóc than, tiếng than khóc vang đến tận trời cao, kéo dài không dứt.
Ngay cả ông trời cũng không nỡ nhìn, chợt mưa rả rích, giống như khóc thương vị quân vương kia.
12.
Khi nghe tin Bùi Tuân chết, ta không vui mừng như mình tưởng tượng, trái lại, trong lòng trống rỗng.
Đây chẳng phải là cái kết mà ta mong đợi sao? Tại sao ta lại không vui khi điều đó thực sự xảy ra?
Tuy nhiên, tình hình hiện tại không cho phép ta suy nghĩ nhiều.
Trong triều, các đại thần khẩn cấp thương nghị, thảo luận đi thảo luận lại, cuối cùng đuối dần chia làm 2 phe: phe đại tướng quân chủ trương lập Bùi Hoài, phe cha ta chủ trương lập ấu tử là con trai ta.
Trong số các hoàng tử của tiên hoàng, người có tư cách kế vị ngai vàng nhất chỉ có Bùi Hoài và con của ta, Bùi Thận.
Ta ôm đứa nhỏ nấp sau rèm, nghe bọn họ cãi nhau, không ai chịu ai.
Đang lúc giằng co, thái giám thông báo: Bùi Hoài tới.
Đại tướng quân dẫn đầu ra đón tận cửa, thái độ ân cần, thỉnh hắn bày tỏ lập trường.
Bùi Hoài im lặng một lúc. Tim ta nhảy lên cổ họng.
Hắn làm như vô tình nhìn thoáng qua bức rèm, trịnh trọng mà thành khẩn nói:
“Bản vương rong chơi phiêu lãng đã quen, vô tài vô đức, tự nhận khó đảm đương ngôi vị. Hoàng đệ mặc dù còn nhỏ nhưng nếu các trung thần đại nghĩa dốc sức một lòng phò tá tất thành minh quân, tạo phúc cho hàng nghìn hàng vạn lê dân. Vì thế bản vương vẫn cho rằng, ngôi vị này vẫn nên để cho hoàng đệ là thích hợp nhất”.
Lời vừa nói ra, cả triều đình cả kinh.
Hắn như vậy mà dễ dàng đưa hai tay nâng ngôi vị này cho người khác!
Đại tướng quân không dám tin, nói: “Vương gia, người phải cân nhắc”
Bùi Hoài một lần nữa xác định: “Những lời bản vương đều là tâm huyết, không hề có ý khác”
Đại tướng quân rõ ràng rất không cam tâm, vẫn còn muốn khuyên nhủ.
Bên này, phe của cha ta cũng bán tín bán nghi, không biết là Bùi Hoài cố ý diễn trò hay thực lòng.
Nhìn thấy cả triều đình ầm ĩ cãi nhau, bàn tán không ngừng, ta không khỏi lo lắng, vô tình siết chặt đứa nhỏ trên tay khiến Truyền Thừa không thoải mái, ngọ nguậy trong ngực ta, rồi bỗng nhiên “oa” một tiếng khóc lớn.
Ta ngượng ngùng cố gắng dỗ hắn nín nhưng càng dỗ hắn càng khóc to, tựa như thiên lôi địa kiếp, xé rách tất cả mọi âm mưu, tính toán.
Trước tấm rèm, mọi người đều im bặt, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Bùi Hoài phản ứng đầu tiên, hắn quỳ xuống trước, cao giọng nói: “Thần Bùi Hoài tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
Cha ta cùng nhóm hoàng đệ theo sát phía sau, khấu đầu hô to: “Thần tham kiến bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
Phe của đại tướng quân nhìn nhau, không còn cách nào khác, đành phải theo mọi người cúi đầu làm lễ.
Lúc này, việc tranh giành ngôi vị đã được phân định.
Ta không cần nói lời nào, không cần thuyết phục ai, dễ dàng đoạt được ngôi vị hoàng đế.
Hết thảy đều là công lao của Bùi Hoài.
Nếu ngươi vì quyền thế mà bị vứt bỏ, có lẽ sẽ có người từ bỏ cả giang hơn vì ngươi.
Ngươi có thể không động tâm sao?
Ta không thể.
Những ngày tháng sau này, ta nghĩ sẽ cùng hắn vượt qua.
13.
Quan quách của Bùi Tuân đặt ở điện Thái Hoà
Tang lễ của hoàng đế cùng đại điển đăng cơ diễn ra cùng ngày. Ngày tháng gấp gáp, ta luôn chú ý các động tĩnh trong triều, sợ có điều gì sơ xuất trong thời điểm mấu chốt này.
Bùi Hoài an ủi ta: “Đại cục đã định, sẽ không có chuyện gì đâu, nàng đừng lo lắng quá”
Ta nói: “Không hiểu vì sao mấy ngày này tim ta cứ hồi hộp bất an, như là sẽ có chuyện gì đó xảy ra”
Hắn ôm ta vào ngực, nhẹ nhàng nói: “Có thể do nàng căng thẳng quá, cứ yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì đã có ta, ta sẽ bảo vệ nàng”
“A Hoài…”, ta dựa vào vai hắn, đột nhiên nhớ đến: “Thôi Tuyết đến giờ vẫn chưa thấy tăm tích, không lẽ thật sự…”
“Ta vẫn phái người đi tìm, trong đống đổ nát ở hành cung không thấy thi thể nào giống nàng ta, có thể nàng đã trốn được ra ngoài, đi nơi khác rồi”
“Không thể đi”
Nàng đối với ta trung thành và tận tâm, dù có trốn được trận hoả hoạn, nhất định sẽ quay về.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, đêm nay ngủ sớm đi, ta trông chừng nàng, đừng sợ”
“Được”
Chờ ngày chờ đêm, cuối cùng cũng đến ngày Truyền Thừa lên ngôi.
Ở điện Thái Cực, văn võ bá quan xếp thành hai hàng, trang nghiêm long trọng, ta ôm Truyền Thừa mặc long bào nhỏ xíu ngồi trên ngai vàng, từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới.
Thái giám xướng lễ hô to: “Tất cả quan lại hướng triều, yết kiến tân hoàng, nhất bái… quỳ…”
Mọi người đều quỳ gối, động tác nhịp nhàng.
“Nhị bái… quỳ…”
“Tam bái… quỳ…”
“Lễ thành, minh chung, tấu nhạc”
Quốc nhạc vang vọng trong đại điện, những chiếc chuông nhạc qua bao đời vẫn tấu lên những nốt nhạc đẹp đẽ động lòng người.
Tận mắt chứng kiến lễ đăng cơ long trọng, lòng ta sôi trào cuồn cuộn, kích động đến mức chân tay run rẩy.
Ta vô thức tìm kiếm Bùi Hoài trong đám đông, phát hiện ánh mắt hắn chưa từng rời đi, tràn đầy thâm tình không tỳ vết.
Cho dù giữa hàng ngàn hàng vạn người, trong ánh mắt đó chỉ có mình ta.
Ta nhìn hắn cười sáng lạn, hắn cũng cười đáp lại, bỗng nhiên nhận ra điều gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn ra bên ngoài điện.
Thoáng chốc mọi âm thanh đều dừng lại, có chuyện xảy ra.
14.
Ngoài điện, hàng vạn cấm quân dần tụ lại, mặc giáp, đeo trường kiếm, là cận vệ của hoàng đế.
Một người mặc hoàng bào, đeo vương miện đứng giữa, bên ngoài khoác áo choàng mỏng, ngực thêu kinh long, chân đạp sơn hải.
Càng đến gần, hắn càng như đang đi dạo trong sân, bước từng bước chậm rãi.
Ta sợ đến mức cứng đờ, Bùi Tuân vẫn chưa chết?
Nhìn thoáng qua các đại thần trong điện, đại tướng quân cùng một bộ dạng khiếp sợ như ta, nhưng cha ta và những người khác rất bình tĩnh, hướng hoàng đế hành lễ nghi, giống như đã sớm biết.
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối đây chỉ là một ván cờ?
Lúc này, trong triều đình, Bùi Tuân mang theo ý cười, giọng nói ôn nhã, tựa như việc xuất hiện là đương nhiên:
“Cùng các khanh xa cách đã lâu, trẫm cũng rất lo lắng, nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh phải tương kế tựu kế, giăng một lưới bắt gọn. Phải giấu diếm các khanh, trẫm cũng là bất đắc dĩ, các khanh không nên trách trẫm”
Chúng thần đều nói: “Thần không dám”
Lại nói: “Hoàng thượng anh minh!”
Chỉ trừ Bùi Hoài.
Bùi Tuân mỉm cười tiến lại gần nhìn hắn, trong giọng lộ vẻ đắc thắng cùng kiêu ngạo không che giấu:
“Nhị đệ vốn có dã tâm, khiến cuộc sống của trẫm khá gian nan, muốn trừ bỏ mà không có cách. Nhờ có thái phi nương nương cùng trẫm phân ưu, nghĩ ra cách giả chết để hồi sinh, quả đúng là kế sách tuyệt diệu. Nhị đệ, lần này rơi vào tay trẫm, ngươi có phục không?”
Bùi Hoài không nói.
Không phải như thế. Ta không có bẫy ngươi!
Ta đang định đi xuống để giải thích, một nữ nhân hộ giá bên phải hoàng đế vội vàng đi tới, đeo mạng che mặt, lộ ra đôi lông mày rất quen.
“Thôi Tuyết?”
Nàng ta hành lễ: “Là ta, nương nương”
Ta lập tức hỏi: “Ngươi đã đi đâu? Mặt ngươi bị sao?”
Nàng cúi đầu, thản nhiên trả lời: “Nô tỳ bị hôn mê trong khói lửa, là bệ hạ đã cứu ta. Trên mặt có vết sẹo xấu, sợ làm phiền nương nương nên đã che mặt lại”
Ta run rẩy: “Cho ta xem…”
Nàng nhẹ nhàng né qua: “Nương nương, xin cho nô tỳ chút mặt mũi”
Ta chợt nghẹn ngào, hốt hoảng: “Thôi Tuyết, ngươi trách ta sao?”
“Nô tỳ không dám”