Kinh Đô Yêu Sự - Thất Thủy
Chương 11: Chương 11
Trong phút chốc, sắc mặt nàng ta liên tục thay đổi.
Cuối cùng, nàng ta cũng lấy lại được bình tĩnh: "Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra kỹ càng chuyện này."
Ta biết nàng ta sẽ điều tra, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Ngay tối hôm đó, Hoắc thị đã gọi Tôn Bân đến.
Tôn Bân lần này dạy thê thành công, nên cũng hiếm hoi mà cho Hoắc thị chút sắc mặt tốt.
"Chỉ cần nàng từ nay về sau an phận thủ thường, chuyện cũ ta sẽ không so đo nữa."
Hoắc thị cúi đầu: "Hầu gia còn nhớ Nguyễn phu nhân không?"
Tôn Bân lạnh lùng nói: "Nhắc đến nàng ta làm gì? Ngươi cũng xứng để nhắc đến nàng ta sao?"
Hoắc thị khẽ cười: "Thiếp chỉ là không hiểu, chàng đã có chính thê, năm xưa vì cớ gì lại đồng ý hôn sự với nhà thiếp?"
Về việc này, Tôn Bân sớm đã có lý do.
Hắn nhíu mày: "Năm đó, nhà ngươi cầu xin Bệ hạ ban hôn, có hỏi qua ý ta chưa?! Bệ hạ đã ban lời vàng ngọc, ta làm sao có thể từ chối! Chỉ đáng thương cho nàng ấy, đã tự nguyện hạ mình làm thiếp, vậy mà vẫn phải c.h.ế.t một cách oan uổng..."
Đúng vậy, nàng ta nghe nói Nguyễn thị c.h.ế.t không rõ ràng.
Bởi vậy mà Hoắc thị đã áy náy suốt tám năm trời!
Hoắc thị ngẩng đầu lên: "Thiếp đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của nàng ấy rồi."
Tôn Bân bỗng chốc ngẩng phắt đầu dậy!
Hoắc thị nhìn chằm chằm vào hắn: "Hầu gia có vui mừng không?"
Tôn Bân hoàn hồn, quát khẽ: "Nàng ấy đã sớm hóa thành xương trắng, nàng..."
Hoắc thị nói: "Sao chàng biết thiếp vừa mới tìm thấy t.h.i t.h.ể của nàng ấy? Nếu thiếp nói, những năm qua, thiếp vẫn luôn hương khói cho phu nhân, liệu Hầu gia có cảm thấy được an ủi phần nào không?"
Tôn Bân: "..."
Ngồi sau tấm bình phong, ta khẽ mỉm cười.
Tình hình lúc này là thế này.
Hoắc thị chắc chắn đã đi điều tra rồi, nhưng không có nhiều chứng cứ, dù sao ta cũng không thể đưa t.h.i t.h.ể cho nàng ta, mà chuyện cũng đã xảy ra tám năm rồi.
Vì vậy nàng ta quyết định, lừa hắn một vố.
Rất thuận lợi.
Chỉ với vài câu nói ngắn ngủi, nàng ta đã khiến Tôn Bân tưởng rằng nàng ta đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của Nguyễn Hoan từ lâu, chỉ là vẫn luôn nhẫn nhịn không nói ra mà thôi.
Không chỉ có vậy, nàng ta còn liên tục kích thích Tôn Bân: "Chàng có biết, mỗi ngày nhìn chàng giả vờ giả vịt trước mặt thiếp, giả bộ áy náy thâm tình với nàng ta, trong lòng thiếp chỉ thấy buồn cười thôi.
Chàng nói nàng ta là nha hoàn của chàng, chàng hạ mình cưới nàng ta làm thê tử.
Nhưng thiếp biết từ lâu rồi, người ta là cô nương nhà lành đàng hoàng, cưu mang chàng khi chàng lưu lạc đầu đường xó chợ.
"Nếu không có nàng ta, chàng đã sớm như con ch.ó c.h.ế.t đói bên đường rồi! Bình Viễn Hầu, đúng là một Bình Viễn Hầu thâm tình! Nếu để người ta biết bộ mặt thật của chàng..."
Tôn Bân nghe mà toát mồ hôi lạnh, đập bàn quát: "Đủ rồi!"
Hoắc thị ho khan hai tiếng, nhìn chằm chằm vào hắn mà cười.
Tôn Bân vừa kinh hãi vừa sợ sệt: "Nàng, nàng là mụ nữ nhân độc ác! Nếu đã biết từ trước, tại sao những năm qua nàng vẫn luôn giả vờ giả vịt!"
Hoắc thị cười lớn: "Hầu gia nên tự hỏi bản thân mình đi! Thiếp đã cùng chàng làm phu thê, tương kính như tân bao nhiêu năm, là ai cho chàng cái thói được voi đòi tiên!"
Trong khoảnh khắc, gương mặt Tôn Bân dưới ánh nến trở nên lúc tỏ lúc mờ.
Hắn cũng không dám mắng chửi Hoắc thị nữa, chỉ liên tục tính toán xem mình có bao nhiêu phần thắng.
Hoắc thị nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, rồi đột nhiên hỏi: "Hầu gia, chàng đã từng yêu nàng ấy sao?"
Tôn Bân quay mặt đi: "Nàng nói việc này làm gì..."
"Đã từng yêu sao?"
Tôn Bân liếc nhìn nàng ta: "Đã từng yêu, thì đã sao? Hiện giờ nàng mới là thê tử của ta, chúng ta môn đăng hộ đối, là trời sinh một cặp."
Tôn Bân ra sức an ủi Hoắc thị.
Hắn nói: "Thực ra ta đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là ta cảm thấy mình không xứng với nàng, sợ nàng không để ý đến ta, nên mới bịa ra chuyện cũ như vậy để nàng ghen.".