Kim Tuế Vô Ưu - Thập Vĩ Thố
Chương 59
Khương A Nhiễm là vị hôn thê của Thái tử.
Đây là triều đình và hoàng thất nợ Khương gia.
Khương gia đời đời trấn thủ Biên Lương, bảo vệ đất nước, từng thế hệ Khương gia m.á.u chảy trên đất Biên Lương.
Hoàng gia và thiên hạ nợ Khương gia, cho nên Hoàng đế từng nói, bất kể Thái tử là ai, nữ nhi Khương gia nhất định là Thái tử phi, đây là do m.á.u của Khương gia đổi lấy.
Nàng có thể không cần, nhưng hoàng gia nhất định phải cho!
Khương gia đã chảy hết máu, hoàng gia dựa vào cái gì mà không thực hiện?
Phải thực hiện, phải tuyên bố thiên hạ, nói rõ nguyên do, để triều đình giang hồ, sử sách tương lai, đều nhớ rõ thiên hạ thái bình này, có m.á.u của Khương gia.
Nàng xuống núi có ba việc, việc thứ nhất đang làm, tra rõ chân tướng vụ án Khương gia, báo thù.
Việc thứ hai, là tìm được thiếu niên năm đó đã cứu nàng, báo ân.
Mà đây là việc thứ ba.
… Để hoàng gia thực hiện lời hứa, minh oan cho Khương gia, nàng muốn làm một “Thái tử phi” không liên quan đến Thái tử, không vào cung, coi như là “báo đáp xã hội”.
Dư Hoàn vẻ mặt kỳ quái, đôi mắt đào hoa phức tạp, “Muội chưa từng nghe lời đồn của Thái tử và nữ nhi Đoạn gia sao? Nghe nói đương kim Hoàng đế có ý định ban hôn…”
Cho nên, muội xen vào làm gì?
Nghe vậy, A Nhiễm chỉ cười khẽ: “Không sao cả.”
Thái tử và nữ lang Đoạn gia có tình cảm, thậm chí lúc trước chủ thẩm Hà gia cũng có thể có liên quan đến vụ án Khương gia?
Đều không sao cả.
Có thể đổi Thái tử khác!
Thái tử không quan trọng, Thái tử phi cũng không quan trọng, nàng không thích cũng không để ý, nhưng nàng muốn triều đình giang hồ đều phải thừa nhận nàng.
Thừa nhận Khương gia!
Thái tử là một thân phận, “Thái tử phi” tại sao không thể là một thân phận bất biến, không liên quan đến Thái tử và hoàng gia?
Khương A Nhiễm là “Thái tử phi”, không liên quan đến Thái tử, giống như “Trấn Bắc Đại tướng quân” của Khương gia, là danh hiệu và lời hứa.
Dư Hoàn quả thực không còn gì để nói, vẻ mặt vừa không hiểu, vừa khó nói nên lời.
A Nhiễm uống cạn một chén rượu, “Huynh thấy rất thú vị?”
Dư Hoàn gật đầu.
Không chỉ thú vị, còn có bệnh!
Nụ cười của A Nhiễm càng thêm rạng rỡ kiêu ngạo.
… Thú vị là đúng rồi.
Nàng cũng cảm thấy rất thú vị, dù sao ra ngoài, thân phận đều là tự mình cho.
A Nhiễm cười, nhưng nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt. Nàng ngửa cổ tu một hơi cạn chén rượu hoa đào, chút rượu còn sót lại vương trên khóe môi, tùy ý đưa tay quệt đi, toát ra vẻ phóng khoáng, bất cần.
Giữa đất trời này, nàng đứng đó, không chút bận tâm, tự do tự tại, tiêu diêu tự tại.
Mọi người đều sững sờ kinh ngạc, nhìn nàng rồi lại cười phá lên.
Tất cả đều cho là nàng đang nói đùa, không ai xem là thật.
"Được được được, vậy chúng ta kính Thái tử phi một chén!"
"Haha, rót rượu cho Thái tử phi tương lai của chúng ta."
"Cạn nào!"
……
Dư Hoàn nhìn nàng thật sâu, trong lòng rất muốn hỏi ——
Thái tử phi? Thái tử có biết nàng tự xưng như vậy không?
-
Rượu chè đến hoàng hôn, cuối cùng cũng tàn cuộc.
A Nhiễm say khướt đứng dậy, loạng choạng vài bước. Dư Hoàn đang ngủ gật, đầu gục xuống, ngẩng lên vẻ mơ màng ——
"Không uống nữa sao?"
A Nhiễm xua tay: "Không uống nữa, cáo từ mọi người."
"Cáo, cáo từ..." Những người còn tỉnh táo cũng đều líu lưỡi.
A Nhiễm đã rời đi.
Nàng loạng choạng bước ra, từng bước chân xiêu vẹo. Rượu ngon thật đấy, Dư Hoàn rành về rượu ngon, vì vậy lúc ra về, nàng còn xách theo một vò rượu trên tay, vừa ngân nga tiểu khúc, vừa ung dung vui vẻ.
Dư Hoàn sau khi thanh toán xong thì đuổi theo ra.