Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Chương 53: Thổ lộ
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủ mà anh đã hoàn toàn lật ngược cục diện bế tắc vào buổi sáng.
Một người từ trước đến nay luôn kiệm lời như vàng dột nhiên trở nên vô cùng hoạt ngôn, nói năng hóm hỉnh, thành công chiếm được hiện cảm của mẹ Ninh và Ninh Ngọc.
Hai người họ, một người là mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng vừa lòng, một người thì như gặp được thần tượng, vô cùng sùng bái, cứ mở miệng ra là gọi anh Minh Đình.
Chỉ có Ninh Uyển hiểu rõ, hình ảnh vui vẻ hòa thuận này chỉ là trăng dưới nước, vừa chạm vào sẽ biến mất.
Trong lòng cô buồn bực khó chịu, dường như có một thứ gì đó đè trước ngực.
Sau bữa tối, Ninh Uyển đưa anh xuống lầu.
Trong hành lang chật hẹp, tiếng bước chân đặc biệt lớn, từng tiếng từng tiếng gõ vào lòng người khác.
Giọng của Ninh Uyển như bị nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời.
Mãi đến khi xuống dưới lầu, cuối cùng cô cũng không kiềm lòng được nữa, oán giận nói: “Lệ tổng, anh đùa hơi quá rồi.”
“Minh Đình.” Lệ Minh Đình đình quay lại nhìn cô, trịnh trọng nói: “Gọi anh là Minh Đình.”
Nét mặt anh rất nghiêm túc, không hiểu tại sao viền mắt Ninh Uyển lại cay cay, đáy lòng dâng lên một nỗi ấm ức từ trước đến nay chưa bao giờ có, đã kiềm nén cả ngày.
Cô không thể nhịn nữa, oán giận trách cứ: “Anh biết rõ em không thể gọi anh như vậy mà, anh lấy thân phận gì gọi anh như vậy chứ.”
Từ khi bắt đầu đã định sẵn rằng cô không thể dùng thái độ bình đẳng để đối mặt với anh.
Cô chỉ là một người bạn giường mà anh dùng tiền để bao dưỡng mà thôi, có có tư cách gì gọi thẳng tên kim chủ chứ.
“Bạn gái, vợ sắp cưới, vợ, em thích sao cũng được. Những danh phận này đều sẽ chỉ là của em.”
Lệ Minh Đình nâng mặt cô lên, dùng ngón tay lau giọt nước mắt lăn dài trên má cô, nói từng câu từ chữ như muốn khảm sâu vào tim cô: “Anh muốn cưới em, không phải là nói đùa.”
Đôi mắt phượng đen láy của anh như phát sáng, sâu trong đáy mắt là sự dịu dàng, ngọt ngào như mật, đủ làm người khác đắm chìm.
Ninh Uyển cố gắng quay đầu đi né tránh, nhưng cằm lại bị anh nắm chặt, bắt cô phải nhìn thẳng vào anh. Đối diện với ánh mắt đen láy khiến tim cô đập nhanh hơn, cả thân thể lẫn tinh thần đều chấn động.
“Anh thích em không thua gì em thích anh cả.”
Anh vạch trần sự thật, như thể không muốn tiếp tục mập mờ với cô, anh đưa ra tối hậu thư: “Anh có thể cho em thời gian để chấp nhận, nhưng không cho phép em nghi ngờ sự chân thành của anh.”
Quả nhiên anh đã nhìn thấu trái tim cô.
Mà nói đúng hơn, là cả hai đều nhìn thấu tình cảm của nhau, chỉ là đều ăn ý không nói ra mà thôi.
Nhưng bây giờ anh đã phá vỡ giới hạn ấy.
Ninh Uyển hoảng hốt, lùi về sau một bước, anh lại tiến tới, ép cô đến góc tường, không thể lui nữa.
Anh chống hai tay ở hai bên, giam cô lại trong phạm vi của mình, chăm chú nhìn cô, như một con sư tử nhìn chằm chăm vào con mồi,
Lưng Ninh Uyển dựa vào bức tường lạnh lẽo, phía trước dán vào lồng ngực ấm áp của anh, ánh mắt quấn quýt, tâm trí quay cuồng.
Tình yêu làm người ta trở thành một con thiêu thân đâm đầu vào lửa, có sức cám dỗ trí mạng với con người.
Lúc anh anh đang có cảm giác mới mẻ hứng thú với cô, nên rất yêu thích, nhưng nếu ngày nào đó chán ghét, hẳn sẽ có thể vứt bỏ như vứt chiếc giày rách.
Mà cô, lúc đó không chỉ đánh mất thể xác và trái tim, mà có thể còn hoài phí tuổi xuân.
Có nên tin tưởng anh không?
Ninh Uyển thấy thật buồn cười.
Một người con gái lụy tình như cô, từ lâu đã không còn lựa chọn nào khác.
Cô chỉ hỏi anh một câu hỏi rất tầm thường: “Anh có thể thích em bao lâu?”
“Thời gian là hư vô, tình yêu cũng vậy.” Lệ Minh Đình nhìn cô chằm chằm, “Đối với anh, hư vô là vĩnh hằng, trái tim anh là vĩnh cửu.”
Cổ họng Ninh Uyển nghẹn đắng, khô khốc: “Anh sẽ hối hận.”
Lệ Minh Đình cười hôn cô: “Anh chỉ hối hận vì không thể gặp em sớm hơn.”
Ninh Uyển lẳng lặng nhìn anh, rồi đột nhiên túm lấy ngực áo anh, nhón chân lên hôn lên cánh môi mỏng của anh.
Lệ Minh Đình cúi người để cô hôn, hoàn toàn giao nụ hôn này cho cô, để mặc cô liếm cánh môi mình như một con mèo nhỏ.
Anh thỉnh thoảng dẫn dắt cô, phối hợp há miệng, để đầu lưỡi cô luồng vào, khuấy động trong miệng anh.
Ninh Uyển hôn rất lâu, mãi cho đến khi môi lưỡi tê dại, cô mới rời môi đi, ôm eo anh, thân thiết nói: “Anh chờ em nhé.”
Chờ em yên lòng chấp nhận tình cảm của anh.
Lệ Minh Đình ôm cô, gác cằm lên đỉnh đầu cô: “Anh chờ em.”
Chờ em mở lòng đón nhận tình yêu của anh.
Anh rời đi, để lại trái tim mình, mang theo trái tim cô.
Buổi tối, mẹ Ninh hỏi cô: “Tiền phẫu thuật của mẹ là cậu ta đưa phải không?”
Ninh Uyển không giấu diếm nữa, gật đầu thừa nhận.
Mẹ Ninh thở dài nắm tay cô nói: “Nếu con thật lòng thích cậu ta thì đừng nên nhận tiền mới phải.”
Ninh Uyển mím môi nói: “Con sẽ trả lại cho anh ấy.
Mẹ Ninh là người từng trải, có thể nhìn thấy tình yêu tha thiết trong ánh mắt cô.
Ninh Uyển thật lòng thích anh.
Dù sao Lệ Minh Đình cũng rất đẹp trai, cách cư xử hoàn hảo, gia thế lại hơn người. Kiểu đàn ông thành công như thế, tùy ý ngoắc tay cũng có thể có được tình yêu của vô số cô gái trẻ.
Sau cuộc nói chuyện vào ban ngày, bà Ninh đã nhận ra anh là một người có nhân phẩm tốt, cũng thật lòng với con gái mình.
Trong suốt thời gian anh nói chuyện với họ, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Ninh Uyển, bà đều nhìn thấy cả.
Mẹ Ninh không muốn trong lòng Ninh Uyển có gánh nặng, nên cổ vũ cô: “Chỉ cần còn thích, mẹ sẽ ủng hộ con.”
Ninh Uyển không ngờ mẹ Ninh lại không giận vì cô gạt bà, mà con thông suốt như vậy. Cô vô cùng cảm động, ôm bà thật chặt, trong lòng càng có chút lòng tin.
Năm sau lại hơn năm trước, ngày xưa thiếu thốn đủ điều, bây giờ cuộc sống đã khá hơn, không thiếu gì cả, cũng không còn ham muốn gì nữa.
Từ khi cha Ninh qua đời, Ninh Uyển Ninh Ngọc lại đang đi học, nên bà con thân thích ngày càng ít qua lại với nhà cô.
Người đến chúc Tết thường chỉ trò chuyện vài câu chứ không ở lại dùng bữa, qua loa cho có lẹ, dần dần tình cảm cũng nguội lạnh.
Bên Lệ Minh Đình thì rất bận rộn, xã giao từ sáng đến tối, buổi tối vẫn video call, anh trông rất mệt mỏi, chủ yếu trò chuyện câu được câu không, sau đó ngủ thiếp đi.
Ninh Uyển hiếm khi thấy khuôn mặt đang ngủ của anh.
Bình thường ở biệt thự, khi anh rời đi thì cô còn ngủ, hoặc anh dậy trước rồi mới đánh thức cô.
Ninh Uyển nhân cơ hội này, len lén chụp lại mấy bức, gương mặt của anh thật sự hoàn mỹ, đẹp trai không góc chết.
Cô bèn chọn một tấm làm hình nền khung trò chuyện wechat.
Một người từ trước đến nay luôn kiệm lời như vàng dột nhiên trở nên vô cùng hoạt ngôn, nói năng hóm hỉnh, thành công chiếm được hiện cảm của mẹ Ninh và Ninh Ngọc.
Hai người họ, một người là mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng vừa lòng, một người thì như gặp được thần tượng, vô cùng sùng bái, cứ mở miệng ra là gọi anh Minh Đình.
Chỉ có Ninh Uyển hiểu rõ, hình ảnh vui vẻ hòa thuận này chỉ là trăng dưới nước, vừa chạm vào sẽ biến mất.
Trong lòng cô buồn bực khó chịu, dường như có một thứ gì đó đè trước ngực.
Sau bữa tối, Ninh Uyển đưa anh xuống lầu.
Trong hành lang chật hẹp, tiếng bước chân đặc biệt lớn, từng tiếng từng tiếng gõ vào lòng người khác.
Giọng của Ninh Uyển như bị nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời.
Mãi đến khi xuống dưới lầu, cuối cùng cô cũng không kiềm lòng được nữa, oán giận nói: “Lệ tổng, anh đùa hơi quá rồi.”
“Minh Đình.” Lệ Minh Đình đình quay lại nhìn cô, trịnh trọng nói: “Gọi anh là Minh Đình.”
Nét mặt anh rất nghiêm túc, không hiểu tại sao viền mắt Ninh Uyển lại cay cay, đáy lòng dâng lên một nỗi ấm ức từ trước đến nay chưa bao giờ có, đã kiềm nén cả ngày.
Cô không thể nhịn nữa, oán giận trách cứ: “Anh biết rõ em không thể gọi anh như vậy mà, anh lấy thân phận gì gọi anh như vậy chứ.”
Từ khi bắt đầu đã định sẵn rằng cô không thể dùng thái độ bình đẳng để đối mặt với anh.
Cô chỉ là một người bạn giường mà anh dùng tiền để bao dưỡng mà thôi, có có tư cách gì gọi thẳng tên kim chủ chứ.
“Bạn gái, vợ sắp cưới, vợ, em thích sao cũng được. Những danh phận này đều sẽ chỉ là của em.”
Lệ Minh Đình nâng mặt cô lên, dùng ngón tay lau giọt nước mắt lăn dài trên má cô, nói từng câu từ chữ như muốn khảm sâu vào tim cô: “Anh muốn cưới em, không phải là nói đùa.”
Đôi mắt phượng đen láy của anh như phát sáng, sâu trong đáy mắt là sự dịu dàng, ngọt ngào như mật, đủ làm người khác đắm chìm.
Ninh Uyển cố gắng quay đầu đi né tránh, nhưng cằm lại bị anh nắm chặt, bắt cô phải nhìn thẳng vào anh. Đối diện với ánh mắt đen láy khiến tim cô đập nhanh hơn, cả thân thể lẫn tinh thần đều chấn động.
“Anh thích em không thua gì em thích anh cả.”
Anh vạch trần sự thật, như thể không muốn tiếp tục mập mờ với cô, anh đưa ra tối hậu thư: “Anh có thể cho em thời gian để chấp nhận, nhưng không cho phép em nghi ngờ sự chân thành của anh.”
Quả nhiên anh đã nhìn thấu trái tim cô.
Mà nói đúng hơn, là cả hai đều nhìn thấu tình cảm của nhau, chỉ là đều ăn ý không nói ra mà thôi.
Nhưng bây giờ anh đã phá vỡ giới hạn ấy.
Ninh Uyển hoảng hốt, lùi về sau một bước, anh lại tiến tới, ép cô đến góc tường, không thể lui nữa.
Anh chống hai tay ở hai bên, giam cô lại trong phạm vi của mình, chăm chú nhìn cô, như một con sư tử nhìn chằm chăm vào con mồi,
Lưng Ninh Uyển dựa vào bức tường lạnh lẽo, phía trước dán vào lồng ngực ấm áp của anh, ánh mắt quấn quýt, tâm trí quay cuồng.
Tình yêu làm người ta trở thành một con thiêu thân đâm đầu vào lửa, có sức cám dỗ trí mạng với con người.
Lúc anh anh đang có cảm giác mới mẻ hứng thú với cô, nên rất yêu thích, nhưng nếu ngày nào đó chán ghét, hẳn sẽ có thể vứt bỏ như vứt chiếc giày rách.
Mà cô, lúc đó không chỉ đánh mất thể xác và trái tim, mà có thể còn hoài phí tuổi xuân.
Có nên tin tưởng anh không?
Ninh Uyển thấy thật buồn cười.
Một người con gái lụy tình như cô, từ lâu đã không còn lựa chọn nào khác.
Cô chỉ hỏi anh một câu hỏi rất tầm thường: “Anh có thể thích em bao lâu?”
“Thời gian là hư vô, tình yêu cũng vậy.” Lệ Minh Đình nhìn cô chằm chằm, “Đối với anh, hư vô là vĩnh hằng, trái tim anh là vĩnh cửu.”
Cổ họng Ninh Uyển nghẹn đắng, khô khốc: “Anh sẽ hối hận.”
Lệ Minh Đình cười hôn cô: “Anh chỉ hối hận vì không thể gặp em sớm hơn.”
Ninh Uyển lẳng lặng nhìn anh, rồi đột nhiên túm lấy ngực áo anh, nhón chân lên hôn lên cánh môi mỏng của anh.
Lệ Minh Đình cúi người để cô hôn, hoàn toàn giao nụ hôn này cho cô, để mặc cô liếm cánh môi mình như một con mèo nhỏ.
Anh thỉnh thoảng dẫn dắt cô, phối hợp há miệng, để đầu lưỡi cô luồng vào, khuấy động trong miệng anh.
Ninh Uyển hôn rất lâu, mãi cho đến khi môi lưỡi tê dại, cô mới rời môi đi, ôm eo anh, thân thiết nói: “Anh chờ em nhé.”
Chờ em yên lòng chấp nhận tình cảm của anh.
Lệ Minh Đình ôm cô, gác cằm lên đỉnh đầu cô: “Anh chờ em.”
Chờ em mở lòng đón nhận tình yêu của anh.
Anh rời đi, để lại trái tim mình, mang theo trái tim cô.
Buổi tối, mẹ Ninh hỏi cô: “Tiền phẫu thuật của mẹ là cậu ta đưa phải không?”
Ninh Uyển không giấu diếm nữa, gật đầu thừa nhận.
Mẹ Ninh thở dài nắm tay cô nói: “Nếu con thật lòng thích cậu ta thì đừng nên nhận tiền mới phải.”
Ninh Uyển mím môi nói: “Con sẽ trả lại cho anh ấy.
Mẹ Ninh là người từng trải, có thể nhìn thấy tình yêu tha thiết trong ánh mắt cô.
Ninh Uyển thật lòng thích anh.
Dù sao Lệ Minh Đình cũng rất đẹp trai, cách cư xử hoàn hảo, gia thế lại hơn người. Kiểu đàn ông thành công như thế, tùy ý ngoắc tay cũng có thể có được tình yêu của vô số cô gái trẻ.
Sau cuộc nói chuyện vào ban ngày, bà Ninh đã nhận ra anh là một người có nhân phẩm tốt, cũng thật lòng với con gái mình.
Trong suốt thời gian anh nói chuyện với họ, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Ninh Uyển, bà đều nhìn thấy cả.
Mẹ Ninh không muốn trong lòng Ninh Uyển có gánh nặng, nên cổ vũ cô: “Chỉ cần còn thích, mẹ sẽ ủng hộ con.”
Ninh Uyển không ngờ mẹ Ninh lại không giận vì cô gạt bà, mà con thông suốt như vậy. Cô vô cùng cảm động, ôm bà thật chặt, trong lòng càng có chút lòng tin.
Năm sau lại hơn năm trước, ngày xưa thiếu thốn đủ điều, bây giờ cuộc sống đã khá hơn, không thiếu gì cả, cũng không còn ham muốn gì nữa.
Từ khi cha Ninh qua đời, Ninh Uyển Ninh Ngọc lại đang đi học, nên bà con thân thích ngày càng ít qua lại với nhà cô.
Người đến chúc Tết thường chỉ trò chuyện vài câu chứ không ở lại dùng bữa, qua loa cho có lẹ, dần dần tình cảm cũng nguội lạnh.
Bên Lệ Minh Đình thì rất bận rộn, xã giao từ sáng đến tối, buổi tối vẫn video call, anh trông rất mệt mỏi, chủ yếu trò chuyện câu được câu không, sau đó ngủ thiếp đi.
Ninh Uyển hiếm khi thấy khuôn mặt đang ngủ của anh.
Bình thường ở biệt thự, khi anh rời đi thì cô còn ngủ, hoặc anh dậy trước rồi mới đánh thức cô.
Ninh Uyển nhân cơ hội này, len lén chụp lại mấy bức, gương mặt của anh thật sự hoàn mỹ, đẹp trai không góc chết.
Cô bèn chọn một tấm làm hình nền khung trò chuyện wechat.