Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Chương 29: Trầm Mê
Cửa sổ sát sàn là kính một mặt đặc biệt, người đi đường bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh bên trong nhà. Đương nhiên, anh sẽ không nói cho cô biết vào lúc này, để phía dưới của cô cắn chặt lấy, làm anh thoải mái vô cùng.
Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương cùng đôi mắt xinh đẹp đầy sương đang trực khóc này.
Hai bàn tay to luồn qua eo cô, chậm rãi sờ lên bầu ngực đầy đặn, năm ngón tay hơi thu lại, cầm lấy nhào nặn trong lòng bàn tay, bầu ngực mềm mại tràn ra giữa kẽ tay, trông đầy sắc dục.
Khoảnh khắc nhẹ nhàng kéo dài không được bao lâu, Lệ Minh Đình lại đè ngực cô lại, ưỡn người đâm sâu vào hoa huyệt, thẳng vào tâm hoa, làm cô bất giác rên rỉ, thoải mái không chịu được.
“Ưm, ưm có người… A ưm tới rồi…”
Đột nhiên nhìn thấy một chiếc ô tô đen từ trong bóng tối tiến đến, sắc mặt Ninh Uyển đột nhiên tái nhợt, vừa rên rỉ vừa sợ hãi nhắc nhở người phía sau.
Cô xoay người muốn trốn sang một bên, nhưng Lệ Minh Đình vẫn bất động như núi, không đẩy ra được, cô chỉ có thể kéo đôi tay đang lộn xộn trên ngực mình, né tránh vật to lớn dũng mãnh bên dưới, cố gắng thoát ra.
Ninh Uyển xoắn mông, bên dưới co chặt, vật sưng tấy đang muốn chạy nước rút cũng không thể nào di chuyển được. Lệ Minh Đình bị cô ta làm cho phát điên, bèn mạnh mẽ áp cô vào cửa sổ, điên cuồng làm cả chục lần mới có thể dập được lửa, làm đến mức cô phải khóc lóc cầu xin.
“Ngoan, anh bắn ra rồi sẽ đổi chỗ.”
Nhìn thấy cô bật khóc, Lệ Minh Đình liền chậm lại, hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cô trấn an, anh không ngừng đánh vào tâm hoa, ngầm uy hiếp cô.
Tuyệt vọng, Ninh Uyển đành phải nhượng bộ, gật đầu lia lịa, Lệ Minh Đình làm quá mạnh, khiến bắp chân cô run lên.
Trong nháy mắt, chiếc xe đã ở trước mặt cô, cô không dám di chuyển, đành phải dùng một tay bảo vệ phía dưới của mình, một tay khác nắm lấy lòng bàn tay của Lệ Minh Đình che ngực và mặt mình lại.
Cô bịt tai rung chuông, khiến Lý Minh Đình thích thú, áp tới dụ dỗ: “Khi phụ nữ chủ động, đàn ông sẽ bắn nhanh hơn.”
Vật khổng lồ trong cơ thể cô giống như thép không thể rèn trong lò, từ khi nhét vào tới giờ vẫn không hề yếu đi, ngược lại càng cứng càng to, Ninh Uyển kinh ngạc với sức bền của anh, theo nhịp điệu trước đó của anh thì chắc phải làm rất lâu nữa mới chịu bắn.
Nếu ai đó đến lần nữa thì sẽ có khả năng bị phát hiện mất.
Lời nói của anh khiến Ninh Uyển nhớ đến bộ phim đen mà cô đã xem ở hội sở. Theo trí nhớ, cô bỏ qua sự xấu hổ, học theo động tác của diễn viên nữ, đung đưa cặp mông trắng nõn của mình, phục vụ anh.
Đưa tâm hoa đến quy đầu, hai người chạm nhau, như nắng hạn gặp mưa rào, nổi lửa tung tóe.
“Ưmm…” Cô gái nhỏ giọng rên rỉ, hai chân đã mềm nhũn.
“Ưm…” Lệ Minh Đình cũng kiềm nén rên lên, tê dại.
Nơi ẩm ướt mềm mại siết chặt lấy vậy cứng rắn, Ninh Uyển chỉ cảm thấy tâm hoa sắp nun thành nước, Lệ Minh Đình bị chạm ngược lại mà thắt lưng rạo rực.
Cả hai đều sảng khoái đến cực hạn.
Đúng là không dễ để một người đàn ông rên ra tiếng.
Xác định đó không phải là ảo giác, Ninh Uyển lập tức tự tin hơn, phải biết rằng làm nhiều lần như vậy rồi, chỉ chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của đối phương khi chạy nước rút, chứ chưa bao giờ nghe thấy anh rên.
Ninh Uyển di chuyển mông mạnh hơn, Lệ Minh Đình cũng va chạm như động cơ điện, cả hai phối hợp, anh tới em đón, cảm giác tuyệt vời này làm cô mê mẩn, dâm thủy chảy một liên tục, mê hoặc và ham muốn không thôi.
Lệ Minh Đình dùng cả hai tay ấn vào tay cô lên cửa sổ, ngón tay đan vào nhau, lồng ngực rộng lớn ấm áp đè lên lưng cô, khiến cô nằm trên cửa sổ kiểu Pháp. Eo anh di chuyển, còn cô gái nâng mông đón hùa. Một trước một sau, va chạm bình bịch, tạo ra một âm thanh nghẹt thở.
Dưới sự cố gắng của cô, Lệ Minh Đình lại ra vào mấy chục lần, cuối cùng cắm sâu vào tâm hoa, bắn hết tinh dịch nóng hổi vào cô.
Ninh Uyển mệt đến mức chỉ có thể tựa vào cánh tay anh, tranh thủ nghỉ ngơi, bên tai là tiếng thở gấp.
Lệ Minh Đình ôm lấy cô, đợi hơi thở ổn định lại, phân thân mềm mại mới trượt ra khỏi cơ thể cô, mang theo một dòng chất lỏng sền sệt, tràn ra khắp sàn nhà.
Anh xoay người cô lại, kéo tay cô vuốt ve lên xuống vật trơn tuột của mình, chẳng mấy chốc nó lại bừng bừng sức trong tay cô.
Vật nóng bỏng cứng rắn lại vào trong, nhất thời không muốn rời khỏi lối đi ấm áp ẩm ướt. Lệ Minh Đình bế cô như bế một đứa trẻ, hai tay ôm cặp mông tuyết tinh khôi của cô, đi tới cầu thang, hai chân cô mở rộng, yếu ớt buông thõng hai bên eo anh.
Trong tư thế này làm nơi riêng tư của hai người dính chặt vào nhau, khi anh bước lên lầu, Ninh Uyển không khỏi bội phục thể lực của anh và sức chịu đựng của cô. Nhưng ngay sau đó, cô lại chẳng thể chú ý đến những điều này nữa.
Quá trình lên cầu thang thật dày vò, như một màn tra tấn ngọt ngào đối với cô.
Mỗi một bước đi lên đều mang lại cảm giác xóc nảy lắc lư như chạy xe trên núi, vật của anh thẳng đứng trong cơ thể Ninh Uyển, cắm sâu đến mức khiến cô cảm thấy mình sắp bị xuyên thủng, chạm tận tâm hoa.
Sau cơn cao trào, thân thể mẫn cảm vô cùng, chạm vào thô đã cực kì hưng phấn, huống chi còn bị kích thích thế này, vách huyệt co rút lại, hoa huyệt càng thêm ngứa ngáy, háo hức trước sự thô bạo của anh.
“Thả em xuống … ưm, khó chịu quá…” Ninh Uyển nằm trên vai anh, làm nũng, giọng nói ẩn nhẫn.
“Em đi nổi không?” Lệ Minh Đình biết cô khó chịu, còn cố ý trêu chọc.
Không đi nổi, nhưng vẫn tốt hơn bị ngứa ngáy đến phát điên thế này, Ninh Uyển nghĩ, nhưng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Cô thật sự không thể chịu nổi nữa, lén lút nâng mông lên xuống vật vừa thô lại vừa cứng, để giảm bớt sự nhột nhạt. Đôi môi hồng của cô ấy tiến lại gần tai anh, nỉ non như con mèo con động tình, đốt lửa trong lòng anh.
Cô cho rằng thần chẳng biết quỷ không hay, bừa bãi di chuyển, khiến Lệ Minh Đình cũng không chịu nổi, trên trán nổi đầy gân xanh, không có tâm tư lên lầu nữa, mà giây tiếp theo đã trực tiếp đè cô lên lan can.
Thân trên lơ lửng trên không, chỗ dựa duy nhất là anh, hai chân Ninh Uyển câu chặt lấy eo anh, thân dưới rút lại đón nhận từng đợt ra vào như vũ bão của đối phương.
“A… nhẹ lại…”
Bộ ngực trắng như tuyết của cô đung đưa lên xuống, dâng trào như sóng biển, Lệ Minh Đình nhìn mà đỏ mặt, nắm lấy nó, dùng hai ngón tay véo véo đầu ngực cương cứng của cô, xoay qua xoay lại nhẹ nhàng, thân dưới liên tục di chuyển.
Ninh Uyển giống như một con bạch tuộc, tay chân quấn lấy anh vì sợ ngã, dục vọng cùng nỗi sợ hãi khiến cô tập trung cao độ, thần kinh vô cùng nhạy cảm, khoái cảm dâng trào như sóng biển.
Trong đường hầm dường như có hàng vạn cái miệng nhỏ đang cắn xé anh, Lệ Minh Đình rất sung sướng, lại bắn lần nữa.
Ninh Uyển mềm nhũn được anh đưa về phòng ngủ, tất nhiên trở lại một trận triền miên bừa bãi.
(~  ̄ ▽  ̄) ~ (~  ̄ ▽  ̄) ~ (~  ̄ ▽  ̄) ~