Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Chương 1: Bán Thân
Thành đô, trong màn đêm ồn ào náo nhiệt, đèn hoa rực rỡ.
Đập vào mắt là hội sở Hương Sơn xa hoa, trước cửa đỗ đầy các loại xe sang trọng, kẻ ra người vào đều là những nhân vật giàu có nổi tiếng trong xã hội, người bình thường khó có cơ hội tới gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Ninh Uyển đứng trong góc một lúc lâu, lo lắng buồn bã trong lòng như đã tê dại, suy nghĩ ngàn lần, vẫn không thể đưa ra quyết định.
Tiến rất khó, mà lui cũng rất khó.
Chuyện sống chết của mẹ, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô.
Đi vài vòng rồi lại quay lại điểm ban đầu, bất kể kiếp trước hay kiếp này, nghèo khổ vẫn là điều mà cô không thể vượt qua.
Gió đêm mơn man, trăng sáng trên cao.
Ninh Uyển lấy di động ra xem, đúng 8h, đã đến thời gian đã hẹn trước. Cô cắn răng, cố tỏ ra bình tĩnh tiến vào hội sở.
Bên trong được trang hoàng theo phong cách giả cổ, hòn non bộ với nước chảy ở trung tâm, xung quanh bài trí hoa cảnh, không gian đầy thơ mộng và thanh lịch.
“Xin chào, tôi đến tìm quản lý Tôn.” Ninh Uyển mắt nhìn thẳng, lịch sự nói.
Nhân viên lễ tân là một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, nghe thế thì nở nụ cười, nói: “Vâng, xin vui lòng chờ một lát.”
Chờ một lúc thì có một người phụ nữ trang điểm tinh xảo bước ra, vừa nhìn đã thấy Ninh Uyển ngay lập tức, bèn vẫy tay với cô.
Ninh Uyển bước về phía cô ta, hỏi một cách lưỡng lự “Quản lý Tôn?”
Người phụ nữ mỉm cười nói “uhm”, giọng điệu ôn hoà, không nhiều lời. Cô ta đi trước dẫn đường, Ninh Uyển từng bước theo sau, phát hiện bên trong thật giống mê cung, rộng lớn một cách lạ lùng.
Rẽ trái rẽ phải một vài vòng, người phụ nữ dẫn cô vào một gian phòng, đồng thời xoay người khoá cửa lại.
Nghe thấy tiếng khoá cửa, trái tim Ninh Uyển đập liên hồi, bắt đầu lo lắng không yên.
“Ngồi đi.” Người phụ nữ ngồi trên sô pha nói với cô, cử chỉ thanh nhã.
Ninh Uyển lấy lại tinh thần, ngồi xuống ghế sô pha đối diện, hai chân khép chặt, tay cẩn thận đặt trên đùi.
“Cô có hiểu ngành này không” Người phụ nữ như thuận miệng hỏi, thái độ hơi thờ ơ.
Trên thực tế, Ninh Uyển chỉ biết một vài thông tin về việc mua vui của các hội sở từ tiểu thuyết, video hoặc internet, chứ không quá hiểu biết.
Cô cụp mắt suy nghĩ, cân nhắc cách nói, rồi cẩn thận trả lời: “Tôi đã từng nghe người khác nói.”
“Vậy là chắc không phải lời hay ý đẹp gì rồi.” Nụ cười của người phụ nữ không giảm, rõ ràng biết rất rõ về cách nhận xét của người ngoài, cô ta cười nhìn Ninh Uyển: “Cô hiểu được bản thân mình làm gì là được rồi.”
Từ trước đến nay, Ninh Uyển luôn giữ mình trong sạch, tránh những nơi như quán bar và câu lạc bộ đêm còn không kịp. Nếu không phải đến bước đường cùng, sao cô có thể đưa ra quyết định tệ thế này, vì tiền mà bán thân. Cô gật đầu, trong thâm tâm lại vẫn không muốn chìm trong chốn bùn dơ.
“Thành thật mà nói, hai trăm vạn cho lần đầu tiên, bây giờ cô không đáng cái giá này.”
Khuôn mặt của người phụ nữ vẫn dịu dàng, nhưng đôi môi đỏ mọng lại phát ra những lời làm tổn thương, không chừa đường sống cho người khác.
“Nhưng… lần trước tôi hỏi, cô đã nói là có thể mà…”.Ninh Uyển giống như bị người ta tạt một gáo nước, tim lập tức lạnh băng, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, đôi mắt ngập tràn tức giận, cảm thấy bản thân đã bị lừa gạt.
Người phụ nữ cười khẩy, chế giễu sự ngây thơ của cô: “Người đàn ông nào tới đây mà không phải là người quyền thế, có loại phụ nữ nào chưa từng thấy qua đâu, mặc dù cô có chút nhan sắc hơn người, nhưng lại không có kỹ năng, lại còn tự cho là thanh cao, có thể quyến rũ được ai chứ?”
Ninh Uyển cảm thấy tự rước lấy nhục nhã, cô lạnh lùng nhìn người phụ nữ, hỏi: “Nếu vậy, tại sao lại còn hẹn tôi đến đây?”
“Nếu cô đồng ý ký hợp đồng một năm.” Xé bỏ bộ mặt giả dối, người phụ nữ tự nhiên không cần giả vờ đạo đức gì nữa, đôi mắt bộc lộ rõ bản chất của cô ta, giống như một con rắn độc đầy nguy hiểm, không hề che đậy mục đích của mình: “Sau khi cô bán đi đêm đầu tiên của mình, chúng tôi có thể ứng trước cho cô hai mươi vạn.”
“Tôi không làm gái làng chơi.”
Ninh Uyển từ chối không chút do dự, cô vốn là người bảo thủ, đến nay vẫn còn độc thân. Nếu để bảo cô cho hàng ngàn người gối tay, hàng vạn người âu yếm, cô thà chết còn hơn.
“Bao nuôi, cô đã từng nghe tới chưa? Tôi sẽ giới thiệu khách hàng có nhu cầu này cho cô, cô chỉ cần phục vụ người đó trong một năm.”
Phản ứng của cô nằm trong dự đoán, nên người phụ nữ bình tĩnh nói thêm, thái độ thản nhiên..
Việc đã đến nước này, Ninh Uyển đã hoàn toàn hiểu rõ, lại nhịn không được mà mỉa mai: “Cô đã sớm có kế hoạch này rồi phải không?”
Người phụ nữ cười, không nói gì.
Đúng là đùa với lửa, cô đã quên, đây vốn là nơi ăn thịt người không nhả xương.
Ninh Uyển rất muốn không đếm xỉa tới nữa, đi bước nào tính bước đó..
Nhưng cô không có tư cách để suy nghĩ bốc đồng.
Thấy cô có vẻ đã thỏa hiệp, người phụ nữ quyết rèn sắt khi còn nóng, đứng dậy đi đến chỗ tủ đựng hồ sơ, lấy ra hai bản hợp đồng đưa cho cô ký tên.
Vẻ mặt Ninh Uyển không chút thay đổi nhận lấy, mở bản hợp đồng ra, đọc kĩ từng câu từng chữ, dù sao cũng là hợp đồng bán mình, cô phải xem đi xem lại thật kĩ, không tìm thấy sai sót, nhưng trong lòng lại vẫn cứ cảm thấy không cam tâm, ký hay không ký, hai suy nghĩ này không ngừng đấu tranh trong đầu.
Người phụ nữ nhìn ra vẻ lưỡng lự của cô, khóe môi khẽ cười nhạt, giống như chắc chắn cô sẽ không đổi ý, cũng không vội thúc giục mà vô cùng kiên nhẫn.
Đúng như cô ta suy tính, cô gái do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng vẫn chậm rãi ký tên, mỗi nét bút rõ ràng đến chói mắt.
Hợp đồng mỗi bên giữ một bản, mọi thứ cuối cùng đã được quyết định.
Ninh Uyển như trút được gánh nặng, nhưng kết quả lại không như mong muốn.
“Tiếp theo, tôi phải kiểm tra cơ thể.”
Người phụ nữ bất ngờ nói ra những lời này, nhìn về phía cô, vẻ mặt bình thản, giống như đó là một chuyện hết sức bình thường.
Hàng hóa còn phân loại tốt loại xấu chứ nói gì con người. Không kiểm tra một chút, làm sao biết được cô chỉ có cái mã bên ngoài hay là bên trong có còn giá trị không?
Cả người Ninh Uyển cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch trong nháy mắt, cô tự biết là tránh không thoát, bèn run rẩy, thấp giọng hỏi: “Kiểm tra như thế nào?”
Người phụ nữ đi đến trước mặt, sờ sờ khuôn mặt mịn màng mềm mại của cô, cười dịu dàng, nói: “Cởi sạch quần áo.”
Chút hy vọng cuối cùng cũng biến mất, Ninh Uyển cam chịu nhắm mắt lại, bàn tay di chuyển ra sau lưng. Hôm nay cô cố ý mặc bộ váy màu trắng, để tôn lên làn da và dáng người, trang điểm nhẹ, làm cho cả người thoạt nhìn càng xinh đẹp thuần khiết, rung động lòng người.
Ninh Uyển vốn muốn tự lừa mình dối người rằng ăn mặc trang điểm xinh đẹp một chút, thì có thể khiến đối phương vừa lòng, để tránh được bị làm nhục như bây giờ.
Nhưng sự thật vẫn rất tàn khốc, chuyện nên tới thì trốn cũng không thoát.
Chiếc váy rơi xuống mặt đất, cô gần như toàn thân trần trụi, chỉ còn lại nội y che đậy cơ thể. Thế nhưng nhìn rõ từ đầu tới chân cô, mỗi tấc da tấc thịt đều trắng nõn như tuyết, không có chút tỳ vết nào. Áo ngực màu vàng nhạt ôm lấy bộ ngực căng tròn, khe ngực sâu khiến người nhìn đỏ mặt tía tai. Bụng dưới phẳng lì, vòng eo thon gọn, quần lót ren ôm khít lấy bờ mông mượt mà no đủ, mảnh đất tam giác bí ẩn ngập tràn hấp dẫn, cặp đùi hoàn hảo mịn màng thon dài, khiến người nhìn không khỏi có suy nghĩ hư hỏng.
Ninh Uyển thật sự không cởi tiếp được nữa, chỉ còn lại lớp nội y cuối cùng.
Quả thật là báu vật trời sinh, ánh mắt người phụ nữ nóng như lửa, nhìn không chớp mắt đánh giá cơ thể cô, càng nhìn càng ghen tị. Cô ta là người nổi bật nhất trong hội sở, không phải dạng gặp ai cũng phục vụ như những người khác.
Không làm gái làng chơi?
A! Ngủ với người ta được tiền mà còn không phải làm gái sao? Làm gái còn muốn lập đền thờ trinh tiết, cô ta ghét nhất loại người như thế.
Ngực trái đột nhiên bị tay người phụ nữ nắm lấy vuốt ve, tim Ninh Uyển co thắt lại, bối rối mở to mắt, dù cho quản lý Tôn cũng là phụ nữ, nhưng cô vẫn ngượng ngùng vô cùng, chịu đựng sự khó chịu mà hỏi: “Quản lý Tôn, sao cô lại…” bóp ngực tôi.
Cô xấu hổ mở miệng, dù chưa nói hết nhưng ý tứ rất rõ ràng.
“Tôi không ra tay thì làm sao kiểm tra được cơ thể cô chứ?”
Người phụ nữ nói xong, lại mạnh tay hơn, cách lớp áo ngực, vừa nặn vừa bóp ngực phải của cô, động tác tùy ý. Ninh Uyển bị bóp đau, cô không biết người phụ nữ này cố ý hay vô tình, chỉ có thể chịu đựng không lên tiếng, để mặc cô ta sờ khắp người. Khi tay cô ta đang muốn xuyên qua quần lót để luồn vào trong, cô mới không thể tiếp tục chịu đựng nữa, ngăn động tác của cô ta lại.
“Buông tay.” Người phụ nữ chau mày nhìn cô, có chút không vui.
Ninh Uyển dường như không nghe thấy, cô không phải là người không hiểu chuyện, biết rõ người phụ nữ này muốn làm gì, cô gằn từng chữ một: “Tôi là xử nữ.”