Kiều Thê Của Phó Tổng - SS Hà Thần
Chương 42: Con muốn cô ta chết
"Trâm Tương! Trầm Tương! Cô tỉnh lại đi!" Phó Thiếu Khâm nâng cổ tay đặt lên trán Trầm Tương, lúc này mới phát hiện trán cô rất nóng.
Hắn ôm lấy Trầm Tương chạy về phía bãi đậu xe, nhẹ nhàng ôm Trầm Tương để vào trong xe, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất khởi động xe lao đi như tên bắn.
Lâm Tịch Nguyệt ở phía sau liều mạng gào khóc: "Anh Thiếu Khâm......”
Nhưng mà, xe của Phó Thiếu Khâm đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lâm Tịch Nguyệt ngồi ở bên ngoài tòa nhà trút giận lên bồn hoa bên cạnh, da trên mu bàn tay cô ta đều đã bị trầy nát, Lâm Tịch Nguyệt đau đớn ngồi dưới đất gào khóc.
Khóc lóc xong, cô ta mới căm phẫn lái xe về nhà.
Lúc này, Lâm Chí Giang và Hứa Anh đang ngồi ở trong phòng khách chờ Lâm Tịch Nguyệt về, bởi vì bọn họ đang chờ mong chuyện tốt đẹp xảy ra cho nên hai vợ chồng đều không phát hiện Lâm Tịch Nguyệt có chỗ bất thường.
“Phó thiếu có phải đem con...... Hứa Anh vốn định hỏi Lâm Tịch Nguyệt một ít chuyện ngượng ngùng khó có thể mở miệng, nhưng vừa nghĩ tới chồng mình còn đang ở bên cạnh, bà ta liền câm miệng.
Nhưng Lâm Chí Giang lại khoái trá nói: "Mau nói cho ba biết, đêm qua Phó Thiếu Khâm có ngủ lại với con không? Việc này ba phải nắm chắc, hơn nữa nếu có thể nhanh chóng mang thai con của Phó Thiếu Khâm, vị trí thiếu phu nhân của
Phó gia này, coi như là ngồi vững vàng rồi.”
Hứa Anh đánh chồng mình một cái: "Ông không sợ cn gái xấu hổ à, cái gì cũng nói!”
Lúc này, Lâm Tịch Nguyệt 'oa một tiếng khóc rống lên: "Ba, mẹ, con muốn Trầm Tương chết!”
Lúc này Lâm Chí Giang và Hứa Anh mới phát hiện ánh mắt Lâm Tịch Nguyệt đã sưng đỏ.
“Làm sao vậy con gái? Có phải Trầm Tương lại bắt nạt con không? Mau nói với mẹ." Hứa Anh đau lòng ôm Lâm Tịch Nguyệt vào lòng.
“Phó Thiếu Khâm đã biết Trầm Tương mang thai, nhưng anh ta vẫn đối xử tốt với Trầm Tương như vậy, mẹ, sớm muộn có một ngày Phó Thiếu Khâm sẽ biết đứa bé trong bụng Trầm Tương là của anh ta, đến lúc đó, với tính tình của Phó Thiếu Khâm, cả nhà chúng ta đều phải chết, làm sao bây giờ?”
“Con không muốn chết, con muốn gả cho Phó Thiếu Khâm”
“Tiệc tối ngày hôm qua của Phó gia, con đã đến trước. cửa Phó gia, nhưng bởi vì mặt con sưng đến biến dạng, Phó Thiếu Khâm đưa con trở về, nhưng con thấy có rất nhiều danh viện đều chạy đến đến nhà cũ của Phó gia”
“Phụ nữ chưa lập gia đình ở Nam Thành, có ai không muốn gả cho Phó Thiếu Khâm?
“Anh ta là người cầm quyền hiện của Phó gia”
“Cơ hội này là của con, Phó Thiếu Khâm đã đồng ý cưới con, nhưng mà, ô ô
Lâm Tịch Nguyệt vừa tuyệt vọng vừa ủy khuất khóc rống lên.
Hứa Anh tất nhiên đau lòng cho con gái bảo bối của mình, đột nhiên bà ta nhìn thấy tay của con gái mình chảy máu, bà ta từ đau lòng biến thành phẫn nộ: "Lâm Chí Giang! Con ả Trầm Tương kia là bởi do ông mà ra, ông phải nghĩ cách diệt con ả đó đi.
Hiện tại đã không còn là vấn đề Tịch Nguyệt con gái chúng ta có thể gả cho Phó Thiếu Khâm hay không.
Mà là chỉ cần Trầm Tương còn sống, cả nhà chúng ta đều phải chết!”
“Bà nói phải làm sao bây giờ?” Lâm Chí Giang cũng bị lời nói của Lâm Tịch Nguyệt dọa sợ.
Con người ở thời điểm nguy khốn nhất thì cái ác sẽ trỗi dậy.
Lâm Chí Giang hung tợn nói: "Lần trước mấy tên côn đồ kia không giết được Trầm Tương giết là do bọn chún không có bản lĩnh!”
Dứt lời, Lâm Chí Giang lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số lạ: "Trâu tư thám đấy à? Giúp tôi tìm một người, phải tuyệt đối giữ bí mật, mười triệu không thành vấn đề. Là một người phụ nữ nông thôn, hơn bốn mươi tuổi
Cúp máy, Hứa Anh sững sờ nhìn Lâm Chí Giang: "Chí Giang, ông muốn tìm cô ta à?”
“Đúng vậy!" Lâm Chí Giang dùng vẻ mặt nham hiểm đáp lại vợ mình.
“Cô ta một chút tin tức cũng không có, đi đâu tìm?" Hứa Anh hỏi.
“Nơi cô ta có thể dung thân cũng không nhiều, thám tử tư tôi tìm vô cùng lợi hại, tốn nhiều thời gian một chút, nhất định có thể tìm được.”
Lâm Tịch Nguyệt còn chảy nước mắt khóc hỏi: "Tìm mụ đàn bà kia còn cần tốn một ít thời gian, hơn nữa có thể tìm được hay không còn chưa biết được, trước mắt chúng ta làm sao bây giờ?
Phó Thiếu Khâm biết rõ Trầm Tương mang thai con của người đàn ông khác, vẫn ôm cô ấy đưa đến bệnh viện.”
Hứa Anh cười lạnh: "Cũng chưa chắc là chuyện tốt, có lẽ Phó Thiếu Khâm là vì để an ủi mẹ mình trước khi chết, cho. nên bất kể Trâm Tương làm sai chuyện gì thì cậu ta tạm thời sẽ không xử lí Trầm Tương?”
Một nhà ba người Lâm gia nhanh chóng quyết định chạy. đến bệnh viện nhìn Trầm Tương đang sống hay là chết.
Bọn họ giả làm bệnh nhân khám bệnh, lặng lẽ lẻn vào trong bệnh viện, Trầm Tương bởi vì chịu lạnh cả một đêm mà phát sốt, cho nên Phó Thiếu Khâm mang cô đến phòng cấp. cứu, một nhà ba người Lâm Tịch Nguyệt len lén đi tới quan sát từ xa.
Phó Thiếu Khâm đứng ngay ngoài cửa phòng cấp cứu.
Lúc này còn chưa tới tám giờ sáng, rất nhiều bác sĩ còn chưa đi làm, tất cả bác sĩ trực ban đều bị Phó Thiếu Khâm gọi đến phòng cấp cứu, bác sĩ đang định cho Trầm Tương dùng thuốc hạ sốt khẩn cấp, lại nghe thấy Trầm Tương mê sảng.
"Cục cưng của mẹ... cục cưng của mẹ, mẹ... mẹ xin lỗi con, để cho con chịu khổ với mẹ rồi....... mẹ...mẹ... cùng đường rồi, cục cưng, mẹ... mang theo con cùng chết có được không? Mẹ sống... thật sự quá vất vả. Mẹ dẫn con đi tìm... bà ngoại của con được không?"
Bác sĩ đột nhiên không dám dùng thuốc.
Một bác sĩ trong đó đẩy cửa phòng cấp cứu ra, nơm nớp lo sợ hỏi Phó Thiếu Khâm: "Phó... Phó tứ gia, bệnh nhân ngài đưa tới, cô ấy... cô ấy đang mang thai, phụ nữ có thai không thể dùng thuốc liều mạnh, làm sao... làm sao bây giờ?”
Bác sĩ hỏi xong, cũng không dám ngước mắt nhìn Phó Thiếu Khâm.
Giờ này khắc này, trong đôi mắt lạnh băng không thấy đáy, cả người toát ra hơi lạnh làm cho người khác không dám đến gần.
Vị bác sĩ theo bản năng lùi lại vài bước.
Chưa đợi bác sĩ lui ra xa, Phó Thiếu Khâm đã túm lấy vạt áo bác sĩ, tức giận hỏi: "Ông là bác sĩ, ông hỏi tôi phải làm sao bây giờ?"
Lâm Tịch Nguyệt đứng ở xa xa nhìn thấy: "Ba mẹ, hai người xem, anh Thiếu Khâm đang tức giận, anh ấy vô cùng tức giận, tuy rằng Trầm Tương kết hôn giả với anh ấy, nhưng người như Phó Thiếu Khâm tuyệt đối không cho phép Trâm 'Tương cắm sừng mình. Lần này Trầm Tương chết thật rồi.”
Cô ta vừa dứt lời, liền nghe tiếng Phó Thiếu Khâm quát to: "Tôi tự mình hạ nhiệt độ cho cô ấy!”