Kiều Kiều Vô Song - Trang 3
Chương 6: Trở về
Sau khi Cơ Tự quay về lều của mình, Tôn Phù chạy đến nhỏ giọng hỏi: “Nữ lang, vị quý nhân kia là lang quân của Trần Quận Tạ thị à?” Lúc y nhắc đến “Trần Quận Tạ thị”, giọng nói thoáng run lên, kích động không sao tả xiết.
Thấy vẻ mặt Cơ Tự bình thản, Tôn Phù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nữ lang, người có biết Trần quận Tạ thị là gia tộc thế nào không? Nhớ năm đó các sĩ tộc trong thiên hạ đồng loạt dời xuống phía Nam, lúc bọn họ đến vùng Giang Nam liền bị những sĩ tộc mấy trăm năm nơi đây ghét bỏ và bài xích. Nhưng lúc bấy giờ, con em của Trần Quận Tạ thị và Lang Gia Vương thị xuất hiện với dáng vẻ ung dung quý phái, phong thái bất phàm, bỗng chốc khiến tất cả nam nhân đều khuất phục. Cho dù những kẻ có tài trí hơn người chăng nữa thì cũng tự cảm thấy hổ thẹn vì dáng vẻ thô kệch của bản thân. Cho tới bây giờ, nào còn ai dám bàn tán về con em hai nhà Vương - Tạ nơi phố lớn ngõ nhỏ nữa chứ... Ôi, tại sao tôi lại kể về những chuyện này làm gì nhỉ? Tóm lại là nữ lang à, người phải nhớ rằng sống ở trên đời này, nếu như có thể được lang quân Tạ thị kia khen ngợi một câu thì ngay sáng ngày mai thôi, những người đến cửa cầu hôn nữ lang có thể xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối phố đấy. Còn nếu có thể được lang quân Tạ thị coi trọng một chút thì vị trí của gia tộc ta cũng được nâng lên một hai bậc...”
Tôn Phù cố nén kích động, hạ giọng nói: “Nữ lang, có thể được Tạ Lang quay đầu liếc mắt một lần thôi đã là chuyện mà thiếu nữ trên khắp thế gian này dù có nằm mơ cũng không được. Rõ ràng hôm nay vị Tạ Lang kia có ý bênh vực người, sao ngay cả mấy lời khách sáo mà người cũng không nói câu nào, ít ra cũng phải bước đến cám ơn chứ, sao lại quay ngoắt trở về lều như vậy?” Y tiếc đến nỗi muốn giậm chân, “Nữ lang ơi nữ lang, đây chính là phúc phận ngàn năm một thuở của người và gia tộc ta đấy!”
Cơ Tự ngước mắt nhìn về phía Tôn Phù, nói: “Thúc lầm rồi, là ta đang cậy thế người ta mới đúng.” Nàng rời mắt đi, cũng không có ý định giải thích tiếp nữa, chỉ quả quyết nói: “Sau này mọi người nên chú ý ăn nói, nhớ phải giữ lễ giống như trước kia.” Nói tới đây, Cơ Tự phất tay cho đám Tôn Phù lui xuống.
Một đêm trôi qua, hôm sau vừa rạng sáng đội ngũ đã lên đường.
Nữ lang Ngô thị có mặt mũi sáng sủa, xinh đẹp động lòng người mà mọi người gặp tối hôm qua giờ mắt đã sưng húp, mặt mày hốc hác, trông như gặp phải chuyện uất ức lắm vậy. Nhất là mỗi lần nàng ta nhìn Cơ Tự, ánh mắt như thể có độc. Nhưng dù nàng ta có hận đến đâu thì cũng chỉ dám len lén lườm nguýt Cơ Tự vài lần, thỉnh thoảng người bên cạnh nàng ta thấy được sẽ vội vàng kéo nàng ta lại, khẽ trách mắng vài câu.
Trong tình cảnh ngoài mặt vừa ôn hòa vừa bình lặng thế này, chẳng mấy chốc đã mười mấy ngày qua đi.
Trong vòng mười ngày vừa rồi, dù Cơ Tự có cơ hội đến gần Tạ Lang nhưng cũng không thừa dịp này đến gần chàng. Rõ ràng chàng rất ôn hòa, rõ ràng rất dễ nói chuyện, nhưng lại khiến nàng có cảm giác chàng cao xa không thể nào với tới. Nàng và Tạ Lang tựa như dải ngân hà và khe suối dưới chốn phàm trần, cách nhau bởi cửu trọng thiên cao vời vợi.
Đến ngày thứ mười lăm, trong đội xe rộ lên những tiếng hoan hô. Thành Kinh Châu đã ở ngay trước mắt.
Cơ Tự đang ngủ chập chờn trong chiếc xe lừa dằn xóc, bên ngoài truyền đến giọng nói hưng phấn của Lê Thúc, “Nữ lang mau nhìn xem, tiểu lang đến kìa, tiểu lang đến đón người kìa.”
Tiểu đệ ư? Cơ Tự vụt mở to mắt, vội rướn cổ ra nhìn. Quả nhiên ở phía trước chừng ba trăm mét, có ba bóng dáng hai lớn một nhỏ đang đứng đấy, cậu bé nhỏ nhắn ấy không phải là ấu đệ của nàng thì ai?
Nhìn thấy tiểu đệ, Cơ Tự vui sướng tột độ, nàng phấn khích ló đầu ra, giục Lê thúc: “Lê thúc, đi nhanh lên, đi nhanh lên.”
Lê thúc vui mừng đáp vâng, quất mạnh vài roi, đánh xe lừa vọt lên trước mấy chiếc xe ngựa.
Khi ấy bóng dáng nho nhỏ kia cũng đã nhìn thấy Cơ Tự. Ngay lập tức cậu vui mừng reo lên, lao thẳng về phía Cơ Tự. Đúng lúc Cơ Tự cũng xuống xe lừa, vội vàng chạy về phía tiểu đệ.
Nàng bước đi khẩn cấp, cúi người ôm chặt lấy tiểu đệ mới bảy tuổi. Thân thể gầy gò ấm áp ấy khiến lòng nàng chợt dâng trào một nỗi xúc động khôn tả.
Vào lúc này, Cơ Đạo giơ tay vuốt ve gương mặt nàng, cất giọng ngô nghê, “Tỷ, tỷ đừng khóc.”
Tại sao ta lại khóc nhỉ?
Cơ Tự cuống quýt giơ tay lau mặt, quả nhiên trên mu bàn tay vương vài giọt nước mắt. Nàng cố mở to mắt nén những giọt lệ đang chực tuôn rơi, ngại ngùng cười nói với cậu: “Tỷ đâu có khóc, chẳng qua bị bụi bay vào mắt thôi.”
Trong giây phút ôm lấy tiểu đệ, nàng chợt có cảm giác vui sướng mất rồi lại được. Dường như nàng từng mất đi tất cả, nhưng sự mất mát lớn nhất chính là chưa từng che chở cho đứa bé trước mắt này trong quãng thời gian trưởng thành, để cậu phải gánh chịu quá nhiều nỗi đau không đáng phải nhận.
Cơ Tự bình tĩnh lại, liền cảm thấy xấu hổ vì đã thất lễ. Nàng nhanh chóng đứng lên, nắm lấy tay ấu đệ rồi dẫn theo đám nô bộc đi về phía đoàn xe của Tạ thị.
Cơ Tự đứng ngoài xe ngựa của Tạ Lang, khẽ nhún chào với người bên trong rồi cất lời cảm kích: “Cơ Tự đa tạ lang quân đã giúp đỡ trong suốt thời gian vừa qua.”
Rèm xe ngựa được vén lên. Khuôn mặt Tạ Lang xuất hiện, ánh mắt chàng liếc qua những giọt lệ còn vương trên đôi mi nàng, cất giọng dịu dàng êm ái, “Nàng họ Cơ à? Có phải là hậu duệ của Hoàng đế không?”
Vừa nghe đối phương nhắc tới tổ tiên nhà mình, Cơ Tự bất giác đứng thẳng lưng, hơi cúp mắt rủ vai, hành lễ đúng chuẩn rồi mới trả lời: “Lang quân thật thông thái.”
Tạ Lang gật đầu, giọng chàng trầm thấp mang theo vẻ hòa nhã: “Ta sẽ dừng chân tại Kinh Châu một thời gian, nếu nàng gặp phải chuyện gì khó khăn cứ tới tìm ta.”
Chàng vừa dứt lời, màn xe đã buông xuống, che đi tầm mắt của Cơ Tự. Đến mãi khi đoàn xe kia khuất bóng, Cơ Tự vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Thấy thế, Tôn Phù hạ giọng nói: “Nữ lang, tuy lang quân Tạ gia rất tốt, nhưng người đừng nên thích ngài ấy. Với kiểu quý tộc nhà cao cửa rộng này, người chỉ có thể dựa dẫm chứ không thể động lòng được đâu.”
Cơ Tự quay lại, mỉm cười với Tôn Phù: “Ta biết mà.” Rồi nàng lại quay đầu dõi mắt theo hướng đoàn xe rời đi, thì thầm, “Nhưng mà đã từ lâu lắm rồi ta chưa từng nghe thấy ai nói với ta như vậy.”
Đã lâu đến mức nàng tưởng chừng quên mất mình vốn là một nữ tử yếu đuối, cũng muốn được người khác đối xử dịu dàng, quan tâm chăm sóc và chở che...
Trong nháy mắt, nàng lại lắc đầu thật mạnh xua đi ý nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Lúc sau nàng lại thầm nhủ: Thảo nào Tạ Lang mang danh phong lưu khắp thiên hạ. Với thân phận cùng tướng mạo và khí chất phong độ ngời ngời như thế mà chàng lại cố ý hạ mình đối xử ân cần với một tiểu cô bình thường. Như vậy làm sao mà những nữ tử trong thiên hạ này gặp phải chàng mà có thể không động lòng cho được?
Trong lúc Cơ Tự nghĩ ngợi, đột nhiên cổng thành phía trước mở rộng, đồng thời vang lên những tiếng reo hò náo nhiệt.
Nhìn đám nữ tử ăn vận lộng lẫy thơm tho túa ra từ cổng thành như cơn hồng thủy ập đến, Tôn Phù hoảng hốt kêu lên: “Thôi rồi, thôi rồi, huy hiệu trên xe ngựa Tạ Lang đều đã được che hết, còn ra lệnh hạ nhân đội đấu lạp nhưng vẫn bị người ta nhận ra.”
Dòng người trong thành đổ ra quá kinh hoàng, cùng những tiếng hò hét chói tai, ngay cả đám nô bộc như Tôn Phù cũng kinh ngạc đến bàng hoàng. Cơ Tự thầm bật cười ngẫm nghĩ: Công tử thế gia vọng tộc, quần là áo lượt, anh tuấn phong lưu đang ung dung ngồi trên xe kia đã quá quen với việc này, các người lo lắng dư thừa rồi.
Sau khi đoàn xe của Tạ thị vào thành, nhóm Cơ Tự cũng lên xe lừa đi về phía trang viên nhà mình.
Thời đại này, bất kể là thế gia vọng tộc danh môn quý phái, địa chủ lớn bé hay là tiểu gia tộc hoàn toàn suy tàn như Cơ gia, cách tích cóp tài sản thường thấy nhất là mua đất tậu nhà, cho nên đâu đâu cũng xây dựng đủ mọi trang viên lớn nhỏ.
Tổ phụ Cơ Tự từng làm quan lại ở huyện, và cũng từng là thương nhân nên mua được một phần đất không nhỏ. Một năm trước, phụ thân Cơ Tự đi buôn ở tỉnh khác thì bị thổ phỉ giết chết, tiếp theo mẫu thân của nàng cũng ra đi theo phụ thân, sau đó nữa Cơ Tự đồng ý yêu cầu của mấy thiếp thất để họ rời đi. Bây giờ, trong trang viên nho nhỏ kia, chủ nhân thực sự chỉ còn lại mỗi mình nàng. Bởi vì tuy trên danh nghĩa Cơ Đạo là đệ đệ của nàng nhưng người trong trang viên cũng như người quen đều biết cậu chỉ là một cô nhi do phụ mẫu Cơ Tự đưa về nhà nuôi dưỡng thôi.
Trang viên dù nhỏ nhưng vẫn còn lại chút gia sản, Cơ Tự là người thừa kế duy nhất chẳng những là nữ tử mà tuổi tác cũng chưa lớn, cho nên đến bây giờ đều do gia đình mẹ nuôi nàng giúp đỡ quản lý, còn gã Trang lang Cơ Tự thích kia cũng chính là cháu trai của bà ta.
Trước cửa trang viên đỗ vài chiếc xe bò, từ xa đã thấy đám người Cơ Tự chạy đến, liền chạy lên đón. Rèm xe bò đi đầu được vén lên, người anh nuôi Trịnh Huống của Cơ Tự cười nói: “A Tự, cuối cùng muội cũng về rồi. Thấy muội lâu quá vẫn chưa trở lại, Trang ca ca của muội sốt ruột định xuất phát đi tìm muội kia kìa.”
Nói tới đây, Trịnh Huống nhìn về chiếc xe bò phía sau, gọi người thiếu niên tuấn tú đang ngồi bên trong: “Trang Thập Tam, huynh thấy không? Mới chỉ ra ngoài hơn hai tháng thôi mà tiểu A Tự của chúng ta chẳng những đen hơn mà cũng trở nên kiêu căng rồi, đến giờ muội ấy vẫn chưa chịu xuống xe hành lễ với các huynh nữa.”
Đằng sau xe của Trịnh Huống là bốn năm thiếu niên nhà giàu ở huyện Kinh bên cạnh thành Kinh Châu, đặc biệt Trang Thập Tam còn là nhân vật số một số hai ở đất huyện Kinh này. Thứ nhất là vì Trang gia là một trong ba nhà phú hộ của huyện, thứ hai là kể từ khi Trang Thập Tam lên sáu đã được gọi là thần đồng, hơn nữa tướng mạo hắn tuấn tú, có thể nói là tình nhân trong mộng của biết bao thiếu nữ ở vùng này.
Một thiếu niên được người người theo đuổi như vậy sau khi vô tình gặp được Cơ Tự vào nửa năm trước liền bắt đầu quan tâm đến nàng, nhiều lần còn thân cận lấy lòng nàng. Trong lòng Cơ Tự trước kia, những hành động của Trang Thập Tam đều chứng tỏ rằng hắn thích nàng.
Ba tháng trước, sau khi Cơ Tự biết Trang Thập Tam có ý định ra ngoài đi học liền muốn tặng hắn một món quà để hắn luôn nhớ đến mình. Ngay lúc đó nàng nhớ tới huyện Thanh Sơn có khoảng trăm mẫu ruộng, nhưng vì cách Kinh Châu quá xa nên khó quản lý và thu tô nên muốn bán đi lấy tiền mua quà tặng Trang Thập Tam, vì thế mới có chuyến đi đến huyện Thanh Sơn lần này.
Tuy nhiên không biết tại sao, thiếu niên khiến Cơ Tự quyến luyến không thôi ba tháng trước, lần gặp lại này nỗi lưu luyến kia bỗng tan thành mây khói. Như thể có một cảm giác chán ghét và bi thương khôn tả đang trào dâng trong lòng nàng.
Thấy vẻ mặt Cơ Tự bình thản, Tôn Phù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nữ lang, người có biết Trần quận Tạ thị là gia tộc thế nào không? Nhớ năm đó các sĩ tộc trong thiên hạ đồng loạt dời xuống phía Nam, lúc bọn họ đến vùng Giang Nam liền bị những sĩ tộc mấy trăm năm nơi đây ghét bỏ và bài xích. Nhưng lúc bấy giờ, con em của Trần Quận Tạ thị và Lang Gia Vương thị xuất hiện với dáng vẻ ung dung quý phái, phong thái bất phàm, bỗng chốc khiến tất cả nam nhân đều khuất phục. Cho dù những kẻ có tài trí hơn người chăng nữa thì cũng tự cảm thấy hổ thẹn vì dáng vẻ thô kệch của bản thân. Cho tới bây giờ, nào còn ai dám bàn tán về con em hai nhà Vương - Tạ nơi phố lớn ngõ nhỏ nữa chứ... Ôi, tại sao tôi lại kể về những chuyện này làm gì nhỉ? Tóm lại là nữ lang à, người phải nhớ rằng sống ở trên đời này, nếu như có thể được lang quân Tạ thị kia khen ngợi một câu thì ngay sáng ngày mai thôi, những người đến cửa cầu hôn nữ lang có thể xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối phố đấy. Còn nếu có thể được lang quân Tạ thị coi trọng một chút thì vị trí của gia tộc ta cũng được nâng lên một hai bậc...”
Tôn Phù cố nén kích động, hạ giọng nói: “Nữ lang, có thể được Tạ Lang quay đầu liếc mắt một lần thôi đã là chuyện mà thiếu nữ trên khắp thế gian này dù có nằm mơ cũng không được. Rõ ràng hôm nay vị Tạ Lang kia có ý bênh vực người, sao ngay cả mấy lời khách sáo mà người cũng không nói câu nào, ít ra cũng phải bước đến cám ơn chứ, sao lại quay ngoắt trở về lều như vậy?” Y tiếc đến nỗi muốn giậm chân, “Nữ lang ơi nữ lang, đây chính là phúc phận ngàn năm một thuở của người và gia tộc ta đấy!”
Cơ Tự ngước mắt nhìn về phía Tôn Phù, nói: “Thúc lầm rồi, là ta đang cậy thế người ta mới đúng.” Nàng rời mắt đi, cũng không có ý định giải thích tiếp nữa, chỉ quả quyết nói: “Sau này mọi người nên chú ý ăn nói, nhớ phải giữ lễ giống như trước kia.” Nói tới đây, Cơ Tự phất tay cho đám Tôn Phù lui xuống.
Một đêm trôi qua, hôm sau vừa rạng sáng đội ngũ đã lên đường.
Nữ lang Ngô thị có mặt mũi sáng sủa, xinh đẹp động lòng người mà mọi người gặp tối hôm qua giờ mắt đã sưng húp, mặt mày hốc hác, trông như gặp phải chuyện uất ức lắm vậy. Nhất là mỗi lần nàng ta nhìn Cơ Tự, ánh mắt như thể có độc. Nhưng dù nàng ta có hận đến đâu thì cũng chỉ dám len lén lườm nguýt Cơ Tự vài lần, thỉnh thoảng người bên cạnh nàng ta thấy được sẽ vội vàng kéo nàng ta lại, khẽ trách mắng vài câu.
Trong tình cảnh ngoài mặt vừa ôn hòa vừa bình lặng thế này, chẳng mấy chốc đã mười mấy ngày qua đi.
Trong vòng mười ngày vừa rồi, dù Cơ Tự có cơ hội đến gần Tạ Lang nhưng cũng không thừa dịp này đến gần chàng. Rõ ràng chàng rất ôn hòa, rõ ràng rất dễ nói chuyện, nhưng lại khiến nàng có cảm giác chàng cao xa không thể nào với tới. Nàng và Tạ Lang tựa như dải ngân hà và khe suối dưới chốn phàm trần, cách nhau bởi cửu trọng thiên cao vời vợi.
Đến ngày thứ mười lăm, trong đội xe rộ lên những tiếng hoan hô. Thành Kinh Châu đã ở ngay trước mắt.
Cơ Tự đang ngủ chập chờn trong chiếc xe lừa dằn xóc, bên ngoài truyền đến giọng nói hưng phấn của Lê Thúc, “Nữ lang mau nhìn xem, tiểu lang đến kìa, tiểu lang đến đón người kìa.”
Tiểu đệ ư? Cơ Tự vụt mở to mắt, vội rướn cổ ra nhìn. Quả nhiên ở phía trước chừng ba trăm mét, có ba bóng dáng hai lớn một nhỏ đang đứng đấy, cậu bé nhỏ nhắn ấy không phải là ấu đệ của nàng thì ai?
Nhìn thấy tiểu đệ, Cơ Tự vui sướng tột độ, nàng phấn khích ló đầu ra, giục Lê thúc: “Lê thúc, đi nhanh lên, đi nhanh lên.”
Lê thúc vui mừng đáp vâng, quất mạnh vài roi, đánh xe lừa vọt lên trước mấy chiếc xe ngựa.
Khi ấy bóng dáng nho nhỏ kia cũng đã nhìn thấy Cơ Tự. Ngay lập tức cậu vui mừng reo lên, lao thẳng về phía Cơ Tự. Đúng lúc Cơ Tự cũng xuống xe lừa, vội vàng chạy về phía tiểu đệ.
Nàng bước đi khẩn cấp, cúi người ôm chặt lấy tiểu đệ mới bảy tuổi. Thân thể gầy gò ấm áp ấy khiến lòng nàng chợt dâng trào một nỗi xúc động khôn tả.
Vào lúc này, Cơ Đạo giơ tay vuốt ve gương mặt nàng, cất giọng ngô nghê, “Tỷ, tỷ đừng khóc.”
Tại sao ta lại khóc nhỉ?
Cơ Tự cuống quýt giơ tay lau mặt, quả nhiên trên mu bàn tay vương vài giọt nước mắt. Nàng cố mở to mắt nén những giọt lệ đang chực tuôn rơi, ngại ngùng cười nói với cậu: “Tỷ đâu có khóc, chẳng qua bị bụi bay vào mắt thôi.”
Trong giây phút ôm lấy tiểu đệ, nàng chợt có cảm giác vui sướng mất rồi lại được. Dường như nàng từng mất đi tất cả, nhưng sự mất mát lớn nhất chính là chưa từng che chở cho đứa bé trước mắt này trong quãng thời gian trưởng thành, để cậu phải gánh chịu quá nhiều nỗi đau không đáng phải nhận.
Cơ Tự bình tĩnh lại, liền cảm thấy xấu hổ vì đã thất lễ. Nàng nhanh chóng đứng lên, nắm lấy tay ấu đệ rồi dẫn theo đám nô bộc đi về phía đoàn xe của Tạ thị.
Cơ Tự đứng ngoài xe ngựa của Tạ Lang, khẽ nhún chào với người bên trong rồi cất lời cảm kích: “Cơ Tự đa tạ lang quân đã giúp đỡ trong suốt thời gian vừa qua.”
Rèm xe ngựa được vén lên. Khuôn mặt Tạ Lang xuất hiện, ánh mắt chàng liếc qua những giọt lệ còn vương trên đôi mi nàng, cất giọng dịu dàng êm ái, “Nàng họ Cơ à? Có phải là hậu duệ của Hoàng đế không?”
Vừa nghe đối phương nhắc tới tổ tiên nhà mình, Cơ Tự bất giác đứng thẳng lưng, hơi cúp mắt rủ vai, hành lễ đúng chuẩn rồi mới trả lời: “Lang quân thật thông thái.”
Tạ Lang gật đầu, giọng chàng trầm thấp mang theo vẻ hòa nhã: “Ta sẽ dừng chân tại Kinh Châu một thời gian, nếu nàng gặp phải chuyện gì khó khăn cứ tới tìm ta.”
Chàng vừa dứt lời, màn xe đã buông xuống, che đi tầm mắt của Cơ Tự. Đến mãi khi đoàn xe kia khuất bóng, Cơ Tự vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Thấy thế, Tôn Phù hạ giọng nói: “Nữ lang, tuy lang quân Tạ gia rất tốt, nhưng người đừng nên thích ngài ấy. Với kiểu quý tộc nhà cao cửa rộng này, người chỉ có thể dựa dẫm chứ không thể động lòng được đâu.”
Cơ Tự quay lại, mỉm cười với Tôn Phù: “Ta biết mà.” Rồi nàng lại quay đầu dõi mắt theo hướng đoàn xe rời đi, thì thầm, “Nhưng mà đã từ lâu lắm rồi ta chưa từng nghe thấy ai nói với ta như vậy.”
Đã lâu đến mức nàng tưởng chừng quên mất mình vốn là một nữ tử yếu đuối, cũng muốn được người khác đối xử dịu dàng, quan tâm chăm sóc và chở che...
Trong nháy mắt, nàng lại lắc đầu thật mạnh xua đi ý nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Lúc sau nàng lại thầm nhủ: Thảo nào Tạ Lang mang danh phong lưu khắp thiên hạ. Với thân phận cùng tướng mạo và khí chất phong độ ngời ngời như thế mà chàng lại cố ý hạ mình đối xử ân cần với một tiểu cô bình thường. Như vậy làm sao mà những nữ tử trong thiên hạ này gặp phải chàng mà có thể không động lòng cho được?
Trong lúc Cơ Tự nghĩ ngợi, đột nhiên cổng thành phía trước mở rộng, đồng thời vang lên những tiếng reo hò náo nhiệt.
Nhìn đám nữ tử ăn vận lộng lẫy thơm tho túa ra từ cổng thành như cơn hồng thủy ập đến, Tôn Phù hoảng hốt kêu lên: “Thôi rồi, thôi rồi, huy hiệu trên xe ngựa Tạ Lang đều đã được che hết, còn ra lệnh hạ nhân đội đấu lạp nhưng vẫn bị người ta nhận ra.”
Dòng người trong thành đổ ra quá kinh hoàng, cùng những tiếng hò hét chói tai, ngay cả đám nô bộc như Tôn Phù cũng kinh ngạc đến bàng hoàng. Cơ Tự thầm bật cười ngẫm nghĩ: Công tử thế gia vọng tộc, quần là áo lượt, anh tuấn phong lưu đang ung dung ngồi trên xe kia đã quá quen với việc này, các người lo lắng dư thừa rồi.
Sau khi đoàn xe của Tạ thị vào thành, nhóm Cơ Tự cũng lên xe lừa đi về phía trang viên nhà mình.
Thời đại này, bất kể là thế gia vọng tộc danh môn quý phái, địa chủ lớn bé hay là tiểu gia tộc hoàn toàn suy tàn như Cơ gia, cách tích cóp tài sản thường thấy nhất là mua đất tậu nhà, cho nên đâu đâu cũng xây dựng đủ mọi trang viên lớn nhỏ.
Tổ phụ Cơ Tự từng làm quan lại ở huyện, và cũng từng là thương nhân nên mua được một phần đất không nhỏ. Một năm trước, phụ thân Cơ Tự đi buôn ở tỉnh khác thì bị thổ phỉ giết chết, tiếp theo mẫu thân của nàng cũng ra đi theo phụ thân, sau đó nữa Cơ Tự đồng ý yêu cầu của mấy thiếp thất để họ rời đi. Bây giờ, trong trang viên nho nhỏ kia, chủ nhân thực sự chỉ còn lại mỗi mình nàng. Bởi vì tuy trên danh nghĩa Cơ Đạo là đệ đệ của nàng nhưng người trong trang viên cũng như người quen đều biết cậu chỉ là một cô nhi do phụ mẫu Cơ Tự đưa về nhà nuôi dưỡng thôi.
Trang viên dù nhỏ nhưng vẫn còn lại chút gia sản, Cơ Tự là người thừa kế duy nhất chẳng những là nữ tử mà tuổi tác cũng chưa lớn, cho nên đến bây giờ đều do gia đình mẹ nuôi nàng giúp đỡ quản lý, còn gã Trang lang Cơ Tự thích kia cũng chính là cháu trai của bà ta.
Trước cửa trang viên đỗ vài chiếc xe bò, từ xa đã thấy đám người Cơ Tự chạy đến, liền chạy lên đón. Rèm xe bò đi đầu được vén lên, người anh nuôi Trịnh Huống của Cơ Tự cười nói: “A Tự, cuối cùng muội cũng về rồi. Thấy muội lâu quá vẫn chưa trở lại, Trang ca ca của muội sốt ruột định xuất phát đi tìm muội kia kìa.”
Nói tới đây, Trịnh Huống nhìn về chiếc xe bò phía sau, gọi người thiếu niên tuấn tú đang ngồi bên trong: “Trang Thập Tam, huynh thấy không? Mới chỉ ra ngoài hơn hai tháng thôi mà tiểu A Tự của chúng ta chẳng những đen hơn mà cũng trở nên kiêu căng rồi, đến giờ muội ấy vẫn chưa chịu xuống xe hành lễ với các huynh nữa.”
Đằng sau xe của Trịnh Huống là bốn năm thiếu niên nhà giàu ở huyện Kinh bên cạnh thành Kinh Châu, đặc biệt Trang Thập Tam còn là nhân vật số một số hai ở đất huyện Kinh này. Thứ nhất là vì Trang gia là một trong ba nhà phú hộ của huyện, thứ hai là kể từ khi Trang Thập Tam lên sáu đã được gọi là thần đồng, hơn nữa tướng mạo hắn tuấn tú, có thể nói là tình nhân trong mộng của biết bao thiếu nữ ở vùng này.
Một thiếu niên được người người theo đuổi như vậy sau khi vô tình gặp được Cơ Tự vào nửa năm trước liền bắt đầu quan tâm đến nàng, nhiều lần còn thân cận lấy lòng nàng. Trong lòng Cơ Tự trước kia, những hành động của Trang Thập Tam đều chứng tỏ rằng hắn thích nàng.
Ba tháng trước, sau khi Cơ Tự biết Trang Thập Tam có ý định ra ngoài đi học liền muốn tặng hắn một món quà để hắn luôn nhớ đến mình. Ngay lúc đó nàng nhớ tới huyện Thanh Sơn có khoảng trăm mẫu ruộng, nhưng vì cách Kinh Châu quá xa nên khó quản lý và thu tô nên muốn bán đi lấy tiền mua quà tặng Trang Thập Tam, vì thế mới có chuyến đi đến huyện Thanh Sơn lần này.
Tuy nhiên không biết tại sao, thiếu niên khiến Cơ Tự quyến luyến không thôi ba tháng trước, lần gặp lại này nỗi lưu luyến kia bỗng tan thành mây khói. Như thể có một cảm giác chán ghét và bi thương khôn tả đang trào dâng trong lòng nàng.