Kiều Kiều Vô Song - Trang 3
Chương 39: Kiến Khang phong lưu
Có nhà ở khiến Cơ Tự yên tâm hẳn. Lúc này chưa nhận được bức bình phong nên Cơ Tự có thời gian rảnh rỗi. Thấy trời cao vời vợi, trong không khí lượn lờ hương hoa cam hoa xoan, Cơ Tự chọn một tỳ nữ tên Tần Tiểu Thảo, rồi dẫn theo Tôn Phù ngồi lên xe lừa ra ngoài dạo.
Trang viên của Cơ Tự cách phố chính khá xa. Lúc xe lừa vừa rẽ qua một ngõ hẻm, Tôn Phù ngồi phía ngoài vô cùng cao hứng nói với nàng: “Nữ lang, người đoán xem tám con ngựa của chúng ta sẽ bán được với giá bao nhiêu?”
Người hầu Cơ gia hiện tại cũng học theo nàng, hễ mở miệng là nhắc đến tiền, nếu để nhóm sĩ tộc nghe thấy, nhất định sẽ nói người nàng sặc mùi tiền cho xem. Tuy nhiên, tiền đúng là thứ nàng yêu thích nhất hiện nay, nàng cao hứng thuận miệng hỏi, “Giá bao nhiêu?”
Tôn Phù nhìn xung quanh, rồi hạ giọng, đắc ý giơ một ngón tay: “Nếu ở Kinh Châu, có thể mua được hẳn mười hai con ngựa như thế đấy! Thành ra lãi được một nửa!”
“Khá đấy.” Cơ Tự thật sự vui vẻ.
Tôn Phù đắc ý nhoẻn miệng cười nói: “Giá này có là gì? Tôi hỏi được, số lượng ngựa ở Kiến Khang cực ít. Theo tôi thấy thành Kiến Khang to thế này mà chỉ có vài con ngựa, vậy thì giá tiền phải cao gấp mấy lần ở Kinh Châu mới đúng!”
Hẳn là Tôn Phù không biết, Kiến Khang ít dùng ngựa như vậy là có lí do cả. Gia huấn Lương thị có nói, sĩ tộc Kiến Khang sợ ngựa như sợ hổ.
Phải giải thích chuyện này thế nào đây nhỉ? Sĩ tộc thời này, bất kể thứ gì cũng nhất định phải chọn loại tốt nhất, đắt tiền nhất mới phô bày được gia thế của mình. Với thẩm mỹ như vậy, nếu như xe của bọn họ là xe ngựa, thì chắc chắn sẽ chọn những con ngựa cao to oai vệ mới xứng. Nhưng tình huống chân thật lại là, sĩ tộc chi tiêu lãng phí đủ kiểu khiến vóc dáng mảnh mai, đồng thời cũng đặt ra quy chuẩn gầy thì mới đẹp. Mà tuấn mã oai vệ với khí thế uy dũng chỉ có ở chiến trường kia vừa cất tiếng hí đã làm nhiều sĩ tộc đứng gần hoảng sợ, run như cầy sấy rồi. Thế nên, loài lừa hiền lành thấp bé, đi lại chậm rãi càng hợp ý nhóm sĩ tộc hơn.
Cũng vì vậy mà ngựa mới không thịnh hành ở Kiến Khang, không phải không được sĩ tộc ưa thích, đồng thời người Kiến Khang thấy người cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa sẽ xem họ là kẻ man di dưới ách thống trị của người Tiên Ti phương Bắc, sẽ bị cho là loại nhà giàu mới nổi, trong lòng sẽ khinh thường chán ghét. Dù cho là Tạ Lang lúc ở Kiến Khang cũng chỉ ngồi xe lừa hay xe bò thôi.
Mỗi khi Tôn Phù nhắc đến tiền, tinh thần luôn phấn khởi, y vui vẻ nói: “Nữ lang, tôi làm theo lời người phân phó, đổi tất cả xe ngựa trong phủ thành xe lừa. Xe bò ở Kiến Khang cũng đắt hơn so với huyện Kinh nhiều lắm, chỉ có lừa dễ mua nên tôi mua một lèo những hai mươi tư chiếc xe lừa cho phủ ta, cộng thêm những chiếc xe cũ, chúng ta đã sở hữu ba mươi chiếc xe lừa rồi.”
Tần Tiểu Thảo, tuy chỉ mới mười bốn tuổi nhưng học hành có thiên phú. Song vì nàng ta sống trong cảnh nghèo khó quá lâu, hiện tại đột nhiên nghe thấy Tôn Phù nói nhà mình có ba mươi chiếc xe lừa, hai mắt bỗng tỏa sáng, khuôn mặt rạng rỡ như thể rất thỏa mãn rất kiêu hãnh vì điều đấy.
Cơ Tự cũng khẽ mỉm cười, nàng nói với ra ngoài: “Thúc xử lý chuyện này rất tốt.”
Trong lúc này, xe lừa Cơ Tự đã đến phố lớn. Khó khăn lắm mới đến đây, Cơ Tự liền trầm trồ vì cảnh phồn hoa choáng ngợp trước mắt. Mười ngày trước lúc nàng đến Kiến Khang, thứ nhất là chưa qua phố lớn, thứ hai là đi quá vội vã nên chưa kịp ngắm những nhân vật phong nhã vang danh thiên hạ này.
Nhưng bây giờ nàng đã đặt chân đến nơi này, đã tận mắt chứng kiến sông Trường Giang trải dài từ Nam ra Bắc, thành Kiến Khang phồn hoa thịnh vượng mà người người Trung Nguyên đều khao khát đêm ngày đây rồi.
Cơ Tự vén rèm xe lên, ngơ ngẩn ngắm người đến người đi trên phố, nhìn dân chúng áo bào đai ngọc, tỏa hương thơm ngát, nhìn bầu không khí huyên náo tiếng mời chào mua hàng, trong chốc lát, nàng trở nên mê mẩn.
Tần Tiểu Thảo ở bên cạnh thấy Cơ Tự quay đầu, ngơ ngác nhìn bờ đê ngoài kia, không khỏi khẽ nói: “Tiểu cô, nơi đó là Huyền Học quán và Quốc Học quán mới được bệ hạ cho xây dựng, người muốn đến đó tham quan không?”
Cơ Tự vội vàng gật đầu. Xe lừa lập tức lăn bánh.
Lúc xe lừa vừa lên đê, Cơ Tự liền bị hương thơm nồng nặc xộc vào mũi, chỉ thấy mùi son phấn và hương hoa hòa lẫn với nhau, trên sông xuất hiện mười mấy chiếc thuyền lá nhỏ, mà trên mỗi chiếc đều là những lang quân trẻ tuổi tuấn mỹ hoặc thanh thoát mặc áo bào rộng, người đứng kẻ ngồi.
Thời này chính là giai đoạn trong lịch sử người ta quan tâm đến vẻ bề ngoài nhất, cái đẹp họ tôn thờ là phải mảnh khảnh, trắng trẻo, thanh tú, thông minh khí khái. Cho nên Cơ Tự thoáng trông qua đã thấy ngay nhóm lang quân tác phong nhẹ nhàng, bào rộng guốc mộc, tướng mạo anh tuấn nổi bần bật đằng kia.
Bây giờ đang giữa xuân, cảnh sách vô cùng tươi đẹp, tiết trời ấm áp, hương thiên nhiên thoang thoảng, toát lên ý vị nhàn nhã, hoa lệ.
Cơ Tự bảo: “Đi dạo quanh đê một lát.”
Tôn Phù vội vàng đáp lời, chẳng qua xe lừa chỉ đi được một đoạn, Cơ Tự đành phải xuống đi bộ. Hôm nay nàng quyết định ra ngoài để dạo chơi nên chỉ dẫn theo Tần Tiểu Thảo, hai chủ tớ giống như mọi sĩ tộc xung quanh, chân giẫm guốc mộc vang lóc cóc, thong dong đi về phía bờ sông.
Hai người vừa tới bờ sông, Cơ Tự chỉ vô tình liếc mắt nhìn qua, đột nhiên thấy người đi đường xung quanh đều sững lại. Trên bờ đê, dòng xe cộ ngược xuôi, rèm xe đều đồng loạt vén lên, từng khuôn mặt xinh đẹp hoặc lộng lẫy lần lượt nhìn ra phía sau nàng, nàng không khỏi quay đầu nhìn theo. Vừa quay lại, nàng cũng trở nên ngây ngẩn.
Hóa ra là một đội ngũ đang chậm rãi tiến đến, đi đầu hàng là một lang quân tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.
Vị lang quân này đầu đội khăn quan, áo bào bay bay trong gió. So với lang quân gầy gò bên cạnh, vóc dáng hắn rõ ràng cao to oai phong hơn, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, đặc biệt là cặp mắt kia sâu hút và rất u sầu, lúc hắn ngẩng đầu nhìn gì đó, ánh mắt kia sẽ khiến người ta ảo giác ước gì cuộc đời này cứ mãi đắm chìm vào đôi mắt ấy.
Cơ Tự không khỏi khẽ hỏi: “Vị lang quân kia là ai?”
Tần Tiểu Thảo quay đầu trông rồi nói: “Đây là phò mã Văn Đô của công chúa Tố Hòa.” Tần Tiểu Thảo biết Cơ Tự vẫn còn lạ lẫm với mọi điều ở Kiến Khang, liền nhỏ giọng nói: “Văn Đô là sĩ tử hàn môn, từ bé đã nổi tiếng thần đồng ở Dương Châu, năm trước vô tình gặp công chúa Tố Hòa, bị nàng ta bèn ép ngài ấy làm phò mã.”
Nói tới đây, giọng Tần Tiểu Thảo càng lúc càng nhỏ: “Theo tin đồn từ dân chúng và các quan lại, năm đó không chỉ có mình công chúa Tố Hòa nhắm trúng Văn Đô thôi đâu, nghe nói hai vị công chúa đều trao lòng cho ngài ấy. Một nàng công chúa được bệ hạ yêu thương nhất sinh bệnh vì tương tư ngài ấy nữa đấy ạ. Sau này bệ hạ biết được, liền triệu kiến Văn Đô, lúc ấy Văn Đô tiếp kiến, thực sự tài hoa và cử chỉ nho nhã nên được bệ họa yêu quý, sau có ý định tác thành cho ngài và vị công chúa tương tư đến sinh bệnh kia. Vậy mà ngày hôm ấy, lúc Văn Đô nghỉ lại trong cung, không hiểu tại sao lại ngủ với vị công chúa Tố Hòa kia. Sau chuyện ấy, công chúa Tố Hòa và vị công chúa chia còn tranh vãi một trận rõ to.”
Tần Tiểu Thảo sáp lại gần Cơ Tự, kể tiếp: “Chuyện ấy vẫn chưa là gì, sau khi vị công chúa kia khỏi bệnh còn ép buộc triệu kiến Văn Đô đã cưới công chúa Tố Hòa vào phủ của mình, giữ rịt trong phủ suốt hơn một tháng!”
Cơ Tự nghe đến đó, hỏi thêm: “Cho nên Văn Đô dây dưa với cả vị công chúa đó ư?”
“Thế mà ngược lại đấy ạ!” Tần Tiểu Thảo thở dài: “Nếu như vậy thì nữ tử khắp thế gian sẽ không sùng bái Văn Đô vậy đâu. Dù Văn Đô bị nhốt trong phủ một tháng nhưng vẫn giữ khoảng cách với vị công chúa kia. Nghe nói trong một tháng đó, vị công chúa kia ngày ngày cưỡng ép cùng giường với ngài ấy, còn có mấy lần cầm kiếm gác lên cổ nhưng Văn Đô vẫn không chịu chạm vào nàng ta. Cuối cùng lúc công chúa đó đành để ngài xuất phủ, lúc tiễn đi còn không kiềm nổi mà khóc nức nở. Nữ lang người không biết đâu, vị công chúa kia thực sự là một mỹ nhân đấy ạ, một mỹ nhân mến mộ ngài nhưng ngài không hề động chạm vào nàng ta, dù nàng ta có săn sóc dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ đến cỡ nào người cũng không đáp một lời, lại chẳng hề có một hành động quá phận. Vì thế ai ai cũng nói, Văn Đô đã nho nhã tuấn tú lại có tâm chí kiên định.”
Cơ Tự nghe đến đó, ánh mắt nhìn Văn Đô cũng thoáng vẻ tán thưởng, nàng dõi mắt nhìn đội ngũ của Văn Đô rời đi, chậm rãi nói: “Ta biết tại sao hắn không chạm đến vị công chúa kia rồi.”
“Tại sao?” Lần này, Tần Tiểu Thảo lại tò mò, vội vàng quay đầu hỏi.
Cơ Tự ngẩng đầu nhìn đám mây trắng phương xa, từ từ nói: “Hắn vốn là người có tài cao chí lớn, nhưng không ngờ bị một nàng công chúa gài bẫy, trở thành phò mã. Nhưng ván đã đóng thuyền, hắn đành phải chịu đựng. Nhưng muốn khiến một người đường đường là đấng nam nhi như hắn trở thành vật tranh giành giữa hai nàng công chúa, biến thành lộng thần tiểu nhân thì hắn cực kì khinh thường!”
Giọng Cơ Tự không lớn nhưng ngay vào lúc này đây, khi câu nói vừa dứt, phía sau gốc cây to truyền đến một tiếng vỗ tay giòn giã, “Nói hay lắm!”
Một lang quân đại sĩ tộc mặc áo bào rộng bước ra, lang quân này mặt mày tuấn tú, hơi có vẻ gầy gò nhưng dĩ nhiên ở thời đại này nó trở thành kiểu tiêu sái phóng khoáng.
Lang quân sĩ tộc này nghe lén người ta chuyện trò, nhưng không hề xấu hổ chút nào. Hắn khẽ gật đầu với Cơ Tự, khen ngợi: “Nếu Văn Đô nghe thấy lời này của tiểu cô, chắc chắn sẽ coi cô như tri kỷ!”
Hắn bỏ lại những lời này rồi dứt khoát sải bước, không có ý nấn ná bắt chuyện với nàng.
Trong lúc hai chủ tớ thầm thì to nhỏ, dòng sông phía trước có ai đó tiến đến, các thiếu nữ xung quanh hò hét chói tai.
Tần Tiểu Thảo quay đầu lại, nhác trông qua liền cười nói với Cơ Tự: “Nữ lang, hôm nay chúng ta may mắn quá, trong năm vị mỹ nam của Kiến Khang, vừa rồi người mới được gặp một vị, còn một vị nữa bây giờ đã đến rồi.”
“Năm vị mỹ nam của Kiến Khang ư?” Cơ Tự tò mò hỏi.
Tần Tiểu Thảo ngâm nga: “Đúng vậy, đúng vậy, người ta nói Nam Bắc có hai vị danh sĩ, Kiến Khang có năm vị mỹ nam, họ đều là nam nhân trong mộng của các khuê nữ đấy.”
Trang viên của Cơ Tự cách phố chính khá xa. Lúc xe lừa vừa rẽ qua một ngõ hẻm, Tôn Phù ngồi phía ngoài vô cùng cao hứng nói với nàng: “Nữ lang, người đoán xem tám con ngựa của chúng ta sẽ bán được với giá bao nhiêu?”
Người hầu Cơ gia hiện tại cũng học theo nàng, hễ mở miệng là nhắc đến tiền, nếu để nhóm sĩ tộc nghe thấy, nhất định sẽ nói người nàng sặc mùi tiền cho xem. Tuy nhiên, tiền đúng là thứ nàng yêu thích nhất hiện nay, nàng cao hứng thuận miệng hỏi, “Giá bao nhiêu?”
Tôn Phù nhìn xung quanh, rồi hạ giọng, đắc ý giơ một ngón tay: “Nếu ở Kinh Châu, có thể mua được hẳn mười hai con ngựa như thế đấy! Thành ra lãi được một nửa!”
“Khá đấy.” Cơ Tự thật sự vui vẻ.
Tôn Phù đắc ý nhoẻn miệng cười nói: “Giá này có là gì? Tôi hỏi được, số lượng ngựa ở Kiến Khang cực ít. Theo tôi thấy thành Kiến Khang to thế này mà chỉ có vài con ngựa, vậy thì giá tiền phải cao gấp mấy lần ở Kinh Châu mới đúng!”
Hẳn là Tôn Phù không biết, Kiến Khang ít dùng ngựa như vậy là có lí do cả. Gia huấn Lương thị có nói, sĩ tộc Kiến Khang sợ ngựa như sợ hổ.
Phải giải thích chuyện này thế nào đây nhỉ? Sĩ tộc thời này, bất kể thứ gì cũng nhất định phải chọn loại tốt nhất, đắt tiền nhất mới phô bày được gia thế của mình. Với thẩm mỹ như vậy, nếu như xe của bọn họ là xe ngựa, thì chắc chắn sẽ chọn những con ngựa cao to oai vệ mới xứng. Nhưng tình huống chân thật lại là, sĩ tộc chi tiêu lãng phí đủ kiểu khiến vóc dáng mảnh mai, đồng thời cũng đặt ra quy chuẩn gầy thì mới đẹp. Mà tuấn mã oai vệ với khí thế uy dũng chỉ có ở chiến trường kia vừa cất tiếng hí đã làm nhiều sĩ tộc đứng gần hoảng sợ, run như cầy sấy rồi. Thế nên, loài lừa hiền lành thấp bé, đi lại chậm rãi càng hợp ý nhóm sĩ tộc hơn.
Cũng vì vậy mà ngựa mới không thịnh hành ở Kiến Khang, không phải không được sĩ tộc ưa thích, đồng thời người Kiến Khang thấy người cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa sẽ xem họ là kẻ man di dưới ách thống trị của người Tiên Ti phương Bắc, sẽ bị cho là loại nhà giàu mới nổi, trong lòng sẽ khinh thường chán ghét. Dù cho là Tạ Lang lúc ở Kiến Khang cũng chỉ ngồi xe lừa hay xe bò thôi.
Mỗi khi Tôn Phù nhắc đến tiền, tinh thần luôn phấn khởi, y vui vẻ nói: “Nữ lang, tôi làm theo lời người phân phó, đổi tất cả xe ngựa trong phủ thành xe lừa. Xe bò ở Kiến Khang cũng đắt hơn so với huyện Kinh nhiều lắm, chỉ có lừa dễ mua nên tôi mua một lèo những hai mươi tư chiếc xe lừa cho phủ ta, cộng thêm những chiếc xe cũ, chúng ta đã sở hữu ba mươi chiếc xe lừa rồi.”
Tần Tiểu Thảo, tuy chỉ mới mười bốn tuổi nhưng học hành có thiên phú. Song vì nàng ta sống trong cảnh nghèo khó quá lâu, hiện tại đột nhiên nghe thấy Tôn Phù nói nhà mình có ba mươi chiếc xe lừa, hai mắt bỗng tỏa sáng, khuôn mặt rạng rỡ như thể rất thỏa mãn rất kiêu hãnh vì điều đấy.
Cơ Tự cũng khẽ mỉm cười, nàng nói với ra ngoài: “Thúc xử lý chuyện này rất tốt.”
Trong lúc này, xe lừa Cơ Tự đã đến phố lớn. Khó khăn lắm mới đến đây, Cơ Tự liền trầm trồ vì cảnh phồn hoa choáng ngợp trước mắt. Mười ngày trước lúc nàng đến Kiến Khang, thứ nhất là chưa qua phố lớn, thứ hai là đi quá vội vã nên chưa kịp ngắm những nhân vật phong nhã vang danh thiên hạ này.
Nhưng bây giờ nàng đã đặt chân đến nơi này, đã tận mắt chứng kiến sông Trường Giang trải dài từ Nam ra Bắc, thành Kiến Khang phồn hoa thịnh vượng mà người người Trung Nguyên đều khao khát đêm ngày đây rồi.
Cơ Tự vén rèm xe lên, ngơ ngẩn ngắm người đến người đi trên phố, nhìn dân chúng áo bào đai ngọc, tỏa hương thơm ngát, nhìn bầu không khí huyên náo tiếng mời chào mua hàng, trong chốc lát, nàng trở nên mê mẩn.
Tần Tiểu Thảo ở bên cạnh thấy Cơ Tự quay đầu, ngơ ngác nhìn bờ đê ngoài kia, không khỏi khẽ nói: “Tiểu cô, nơi đó là Huyền Học quán và Quốc Học quán mới được bệ hạ cho xây dựng, người muốn đến đó tham quan không?”
Cơ Tự vội vàng gật đầu. Xe lừa lập tức lăn bánh.
Lúc xe lừa vừa lên đê, Cơ Tự liền bị hương thơm nồng nặc xộc vào mũi, chỉ thấy mùi son phấn và hương hoa hòa lẫn với nhau, trên sông xuất hiện mười mấy chiếc thuyền lá nhỏ, mà trên mỗi chiếc đều là những lang quân trẻ tuổi tuấn mỹ hoặc thanh thoát mặc áo bào rộng, người đứng kẻ ngồi.
Thời này chính là giai đoạn trong lịch sử người ta quan tâm đến vẻ bề ngoài nhất, cái đẹp họ tôn thờ là phải mảnh khảnh, trắng trẻo, thanh tú, thông minh khí khái. Cho nên Cơ Tự thoáng trông qua đã thấy ngay nhóm lang quân tác phong nhẹ nhàng, bào rộng guốc mộc, tướng mạo anh tuấn nổi bần bật đằng kia.
Bây giờ đang giữa xuân, cảnh sách vô cùng tươi đẹp, tiết trời ấm áp, hương thiên nhiên thoang thoảng, toát lên ý vị nhàn nhã, hoa lệ.
Cơ Tự bảo: “Đi dạo quanh đê một lát.”
Tôn Phù vội vàng đáp lời, chẳng qua xe lừa chỉ đi được một đoạn, Cơ Tự đành phải xuống đi bộ. Hôm nay nàng quyết định ra ngoài để dạo chơi nên chỉ dẫn theo Tần Tiểu Thảo, hai chủ tớ giống như mọi sĩ tộc xung quanh, chân giẫm guốc mộc vang lóc cóc, thong dong đi về phía bờ sông.
Hai người vừa tới bờ sông, Cơ Tự chỉ vô tình liếc mắt nhìn qua, đột nhiên thấy người đi đường xung quanh đều sững lại. Trên bờ đê, dòng xe cộ ngược xuôi, rèm xe đều đồng loạt vén lên, từng khuôn mặt xinh đẹp hoặc lộng lẫy lần lượt nhìn ra phía sau nàng, nàng không khỏi quay đầu nhìn theo. Vừa quay lại, nàng cũng trở nên ngây ngẩn.
Hóa ra là một đội ngũ đang chậm rãi tiến đến, đi đầu hàng là một lang quân tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.
Vị lang quân này đầu đội khăn quan, áo bào bay bay trong gió. So với lang quân gầy gò bên cạnh, vóc dáng hắn rõ ràng cao to oai phong hơn, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, đặc biệt là cặp mắt kia sâu hút và rất u sầu, lúc hắn ngẩng đầu nhìn gì đó, ánh mắt kia sẽ khiến người ta ảo giác ước gì cuộc đời này cứ mãi đắm chìm vào đôi mắt ấy.
Cơ Tự không khỏi khẽ hỏi: “Vị lang quân kia là ai?”
Tần Tiểu Thảo quay đầu trông rồi nói: “Đây là phò mã Văn Đô của công chúa Tố Hòa.” Tần Tiểu Thảo biết Cơ Tự vẫn còn lạ lẫm với mọi điều ở Kiến Khang, liền nhỏ giọng nói: “Văn Đô là sĩ tử hàn môn, từ bé đã nổi tiếng thần đồng ở Dương Châu, năm trước vô tình gặp công chúa Tố Hòa, bị nàng ta bèn ép ngài ấy làm phò mã.”
Nói tới đây, giọng Tần Tiểu Thảo càng lúc càng nhỏ: “Theo tin đồn từ dân chúng và các quan lại, năm đó không chỉ có mình công chúa Tố Hòa nhắm trúng Văn Đô thôi đâu, nghe nói hai vị công chúa đều trao lòng cho ngài ấy. Một nàng công chúa được bệ hạ yêu thương nhất sinh bệnh vì tương tư ngài ấy nữa đấy ạ. Sau này bệ hạ biết được, liền triệu kiến Văn Đô, lúc ấy Văn Đô tiếp kiến, thực sự tài hoa và cử chỉ nho nhã nên được bệ họa yêu quý, sau có ý định tác thành cho ngài và vị công chúa tương tư đến sinh bệnh kia. Vậy mà ngày hôm ấy, lúc Văn Đô nghỉ lại trong cung, không hiểu tại sao lại ngủ với vị công chúa Tố Hòa kia. Sau chuyện ấy, công chúa Tố Hòa và vị công chúa chia còn tranh vãi một trận rõ to.”
Tần Tiểu Thảo sáp lại gần Cơ Tự, kể tiếp: “Chuyện ấy vẫn chưa là gì, sau khi vị công chúa kia khỏi bệnh còn ép buộc triệu kiến Văn Đô đã cưới công chúa Tố Hòa vào phủ của mình, giữ rịt trong phủ suốt hơn một tháng!”
Cơ Tự nghe đến đó, hỏi thêm: “Cho nên Văn Đô dây dưa với cả vị công chúa đó ư?”
“Thế mà ngược lại đấy ạ!” Tần Tiểu Thảo thở dài: “Nếu như vậy thì nữ tử khắp thế gian sẽ không sùng bái Văn Đô vậy đâu. Dù Văn Đô bị nhốt trong phủ một tháng nhưng vẫn giữ khoảng cách với vị công chúa kia. Nghe nói trong một tháng đó, vị công chúa kia ngày ngày cưỡng ép cùng giường với ngài ấy, còn có mấy lần cầm kiếm gác lên cổ nhưng Văn Đô vẫn không chịu chạm vào nàng ta. Cuối cùng lúc công chúa đó đành để ngài xuất phủ, lúc tiễn đi còn không kiềm nổi mà khóc nức nở. Nữ lang người không biết đâu, vị công chúa kia thực sự là một mỹ nhân đấy ạ, một mỹ nhân mến mộ ngài nhưng ngài không hề động chạm vào nàng ta, dù nàng ta có săn sóc dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ đến cỡ nào người cũng không đáp một lời, lại chẳng hề có một hành động quá phận. Vì thế ai ai cũng nói, Văn Đô đã nho nhã tuấn tú lại có tâm chí kiên định.”
Cơ Tự nghe đến đó, ánh mắt nhìn Văn Đô cũng thoáng vẻ tán thưởng, nàng dõi mắt nhìn đội ngũ của Văn Đô rời đi, chậm rãi nói: “Ta biết tại sao hắn không chạm đến vị công chúa kia rồi.”
“Tại sao?” Lần này, Tần Tiểu Thảo lại tò mò, vội vàng quay đầu hỏi.
Cơ Tự ngẩng đầu nhìn đám mây trắng phương xa, từ từ nói: “Hắn vốn là người có tài cao chí lớn, nhưng không ngờ bị một nàng công chúa gài bẫy, trở thành phò mã. Nhưng ván đã đóng thuyền, hắn đành phải chịu đựng. Nhưng muốn khiến một người đường đường là đấng nam nhi như hắn trở thành vật tranh giành giữa hai nàng công chúa, biến thành lộng thần tiểu nhân thì hắn cực kì khinh thường!”
Giọng Cơ Tự không lớn nhưng ngay vào lúc này đây, khi câu nói vừa dứt, phía sau gốc cây to truyền đến một tiếng vỗ tay giòn giã, “Nói hay lắm!”
Một lang quân đại sĩ tộc mặc áo bào rộng bước ra, lang quân này mặt mày tuấn tú, hơi có vẻ gầy gò nhưng dĩ nhiên ở thời đại này nó trở thành kiểu tiêu sái phóng khoáng.
Lang quân sĩ tộc này nghe lén người ta chuyện trò, nhưng không hề xấu hổ chút nào. Hắn khẽ gật đầu với Cơ Tự, khen ngợi: “Nếu Văn Đô nghe thấy lời này của tiểu cô, chắc chắn sẽ coi cô như tri kỷ!”
Hắn bỏ lại những lời này rồi dứt khoát sải bước, không có ý nấn ná bắt chuyện với nàng.
Trong lúc hai chủ tớ thầm thì to nhỏ, dòng sông phía trước có ai đó tiến đến, các thiếu nữ xung quanh hò hét chói tai.
Tần Tiểu Thảo quay đầu lại, nhác trông qua liền cười nói với Cơ Tự: “Nữ lang, hôm nay chúng ta may mắn quá, trong năm vị mỹ nam của Kiến Khang, vừa rồi người mới được gặp một vị, còn một vị nữa bây giờ đã đến rồi.”
“Năm vị mỹ nam của Kiến Khang ư?” Cơ Tự tò mò hỏi.
Tần Tiểu Thảo ngâm nga: “Đúng vậy, đúng vậy, người ta nói Nam Bắc có hai vị danh sĩ, Kiến Khang có năm vị mỹ nam, họ đều là nam nhân trong mộng của các khuê nữ đấy.”