Kiều Kiều Vô Song - Trang 3
Chương 1: Có nàng Cơ Tự
Kinh Châu tháng Bảy cây cối xanh um tươi tốt, mưa gió triền miên.
Một chiếc xe lừa chạy chầm chậm trên đường cái đi từ thành Kinh Châu đến huyện Thanh Sơn. Khoảng thời gian này Kinh Châu cứ mưa mãi không ngớt, đường cái lầy lội đầy bùn đất, ổ gà khắp nơi. Cả chiếc xe lừa và ba người hầu đang cưỡi lừa đều bị bùn lầy bắn bẩn lấm lem. Mãi đến khi vào tới huyện Thanh Sơn, cả xe lẫn người mới biết đến cảnh khô ráo là như thế nào.
Nét mặt ba người hầu bên cạnh chiếc xe lừa có vẻ thoải mái, một người đàn ông chạc ba mươi tuổi ghé lại gần xe lừa, hưng phấn báo: “Nữ lang, cuối cùng cũng đến nơi rồi.”
Màn xe được vén lên, một thiếu nữ ló mặt ra. Nàng tên Cơ Tự, năm nay khoảng mười ba mười bốn tuổi. Tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng đã toát lên nét xinh đẹp. Vầng trán rộng, sóng mũi cao thẳng đến tận ấn đường, mái tóc dài đen nhánh. Người dân Thanh Sơn đều mặt vàng răng đen, chỉ mình nàng có hàm răng trắng bóng đến lóa mắt, vừa nhìn đã biết là cô nương yêu kiều có xuất thân phú quý rồi. Thế nhưng nếu đem so với những cô nương cùng trang lứa ở vùng Giang Nam, dáng vóc nàng có vẻ cao gầy hơn, hàng mày dài đến gần hai bên tóc mai và đôi mắt phượng trong veo càng làm nổi bật lên vẻ ngây thơ xinh xắn có chút kiêu ngạo của nàng.
Cơ Tự ló đầu ra, nhìn từng thửa ruộng dưới bờ đê và thôn làng lấp ló sau rừng cây. Dần dần mắt nàng ngây dại, hàng mày cau chặt, bất động thật lâu.
Người đàn ông kia kinh ngạc gọi: “Nữ lang? Nữ lang? Người sao thế?”
Cơ Tự còn đang lẳng lặng quan sát thôn làng kia bất chợt giơ hai tay ôm đầu, rên rỉ.
Hai người đàn ông và người đánh xe lừa đồng thời lo lắng gọi: “Nữ lang? Nữ lang?”
Cơ Tự khẽ lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Ta không sao.”
Người đánh xe ngồi phía trước lo âu hỏi han: “Nữ lang, cả tháng nay người cứ đau đầu mãi, bảo người đi xem bói người lại không thích, muốn mời thầy thuốc thì xung quanh đây lại không có đại phu nổi danh...”
Không đợi ông cằn nhằn xong, Cơ Tự liền hắng giọng ngắt lời: “Lê thúc, ta không sao đâu.” Nàng ngồi thẳng lưng, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng gần như nàng đã bình tĩnh lại, “Dạo gần đây trong đầu ta hay xuất hiện ảo giác, chắc do nghỉ ngơi không tốt thôi.”
Lúc Cơ Tự nhắc đến “ảo giác”, vẻ mặt hơi khác thường. Đồng thời nàng lại quay đầu nhìn về phía cánh đồng mênh mông bát ngát dưới chân đê.
Nơi đây có đến trăm mẫu ruộng phì nhiêu đều thuộc sở hữu của nàng, mà nó cũng chính là tài sản quan trọng nhất của Cơ Tự hiện tại.
Đây là lần đầu tiên nàng đến huyện Thanh Sơn, trước kia cũng chưa từng có dịp được ngắm phong cảnh nơi đây. Nhưng vừa rồi nàng mới chỉ nhìn thoáng qua, trước mắt đã xuất hiện ảo giác. Trong ảo giác, cơn hồng thủy đục ngầu nghiêng trời lệch đất cuồn cuộn ập đến, sau khi phá vỡ bờ đê trước mặt, chúng tuôn trào ùng ục nhấn chìm cả thôn làng khói bếp lượn lờ, rừng cây xanh tốt này.
Nhưng khi nàng vừa chớp mắt, ảo giác kì dị kia lập tức biến mất.
Đây không phải là lần đầu tiên Cơ Tự thấy ảo giác, suốt một tháng nay, những ảo giác tương tự đã xuất hiện bốn lần rồi. Lần thứ nhất là khi vừa gặp người xa lạ nàng đã biết ngay tên họ và lai lịch của đối phương. Lần thứ hai là lúc nàng đang đi trên đường cái, tình cờ nghe thấy tiếng đàn liền đoán được tên đàn cổ đối phương đang sử dụng là gì, giai điệu tiếp theo sẽ thư thế nào và bị lỗi nhịp ở đâu... Nhưng trên thực tế nàng chỉ là cô nương mới mười ba mười bốn tuổi mới tiếp xúc với đàn mà thôi.
Lần thứ ba thì lại càng ly kỳ hơn. Khi nàng nghỉ tại khách điếm, nghe thấy mấy kẻ học sĩ đàm đạo viển vông suốt một canh giờ. Ngay từ câu đầu tiên họ nói, nàng đã biết nó được trích từ điển cố nào, nội dung câu tiếp theo sẽ ra sao và tiếp nữa sẽ thế nào.
Còn lần thứ tư cũng chính là bây giờ, nàng đã thấy cơn đại hồng thủy khi nãy. Nghĩ đến những ảo giác mình đã chứng kiến ba lần trước đều linh nghiệm, sắc mặt Cơ Tự rất khó coi.
Lúc này giọng Lê thúc vang lên: “Nữ lang, phía trước có đường, chúng ta vào thôn không?”
Cơ Tự mấp máy môi, nàng nhìn xa xăm một hồi rồi chỉ về phía bờ đê: “Bây giờ vẫn còn sớm, đi dạo ven đê một lát đã.”
“Vâng!” Trong tiếng trả lời vang dội của hai hộ vệ, con lừa lại lóc cóc bước đi, chiếc xe tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Lúc đó, mặt trời mới chếch về phía Tây, thời tiết tháng bảy tháng tám nóng hừng hực, mặt trời chói chang trên cao như thiêu đốt cả vùng đất.
Nhưng trong không khí oi ả thế này, phía Đông lại vang lên tiếng sấm rền. Hộ vệ Dữ Trầm năm nay gần ba mươi tuổi nhìn về phía Đông, reo lên: “Lại có sấm rồi! Nửa tháng nay ngày nào cũng sấm đánh rền vang, không biết hướng đó đã bị mưa gió ngập lụt đến mức nào nữa.”
Một hộ vệ khác tên Tôn Phù có vóc dáng nhỏ thó, khuôn mặt tam giác, vẻ mặt lanh lợi nói: “Đội lái buôn chúng ta gặp năm ngày trước chẳng nói rồi còn gì, khoảng thời gian này có đến bảy tám huyện đều mưa mãi không dứt, họ kể miếu Long Vương ở nơi đó hương khói còn vượng hơn cả năm trước.”
Hai hộ vệ ung dung tán gẫu, thỉnh thoảng nhìn lướt sang nữ lang nhà mình. Thấy sắc mặt Cơ Tự trắng như tờ giấy, họ đều lo lắng.
Đi một lúc, giọng Lê thúc vang lên ở phía trước: “Ơ, đông người quá, không biết mấy dân làng này đang làm gì vậy nhỉ?” Ông đứng trên xe rướn cổ ngó nghiêng.
Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Lê thúc. Tôn Phù hô lên: “Hình như họ đang tu sửa thổ long đấy. Để tôi xem thử...” Ông nhón chân lên nhìn, lập tức nói, “À phía sau rừng cây kia có một miếu thổ địa mới xây. Đúng rồi, có lẽ địa thế miếu thổ địa quá thấp, đám dân làng lo trời mưa sẽ làm ngập tượng thần, chọc giận ngài thổ địa nên vội xây thổ long chặn nước lại.”
Cơ Tự cũng nghiêm túc nhìn.
Ở phía Tây cách họ một hai dặm có một miếu thổ địa mới xây trong rừng cây nhỏ, nhóm dân làng đang tay xách vai gánh từng đống đất để lấp khe núi phía sau miếu thổ địa.
Từ thời Đông Hán đến nay đã hơn hai trăm năm, chiến tranh nổi lên khắp nơi, vương triều lần lượt thay đổi. Chuyện thế gian chính là vậy, không phải dương áp đảo âm thì là âm cưỡi cổ dương. Giống như thời đại bây giờ, người chết quá nhiều, nhưng lại không thấy long khí của triều đình được vạn dân khuất phục kia có thể đường đường chính chính áp đảo ma quỷ. Dân sinh đồ thán, cuộc sống khốn cùng không tài nào có được dương khí sinh cơ để trấn áp tai họa, cho nên bệnh tật triền miên, thần hồn nát thần tính khiến dân chúng đương thời đều tin vào quỷ thần răm rắp. Mà người dân trên đất Kinh Châu lại càng nổi tiếng thích xây “dâm tự” Dâm tự là chỉ những nơi cúng bái không hợp lễ chế.
Đúng lúc này, sáu chiếc xe bò xa hoa chạy đến từ phía đối diện. Nhìn khí thế long trọng kia, Lê thúc vội vàng điều khiển xe lừa tránh sang một bên. Đội xe bò phía trước càng lúc càng đến gần, Tôn Phù nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi đầu, ông quay mặt sang một bên, vui mừng và kích động nhỏ giọng nói: “Nữ lang, đó là xe của nhóm thế gia vọng tộc đấy ạ.”
Cơ Tự đáp “ừ”, nàng cũng như ba người hầu, đều cúi đầu tránh đường với thái độ cung kính.
Chỉ trong chốc lát, sáu chiếc xe bò theo hàng theo lối chạy nhanh đến chỗ họ. Còn cách một quãng xa, Cơ Tự đã nghe thấy tiếng cười đùa rôm rả từ đội xe bò truyền đến, loáng thoáng có tiếng thiếu niên lang nói: “Nghe nói Lư Tử Do trú chân ở thôn La Thủy trước mặt đây, ta còn tưởng rằng đó là nơi sơn thủy hữu tình thế nào, không ngờ nó lại quá đỗi tầm thường.”
Thiếu niên lang vừa dứt lời, mấy tiếng cười lại vang giòn giã. Lúc này một giọng nói thốt lên: “Thập Tam lang, vậy chúng ta cũng đến thôn La Thủy đi.”
Trong tiếng cười cười nói nói rôm rả, thoáng chốc họ đã đến gần. Vẻ mặt của nhóm Lê thúc càng tỏ ra cung kính khép nép hơn, nhất là Tôn Phù đứng bên cạnh Cơ Tự, gần như thân người đã còng hẳn xuống, cái dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng kẻ bề trên của ông vốn là bản chất không thể nào che giấu.
Người trong đội xe bò cũng thờ ơ liếc mắt nhìn Cơ Tự, một gã trung niên cười khẽ rồi cất lời: “Ồ, tiểu cô này tướng mạo khá thanh tú đấy.”
Gần như gã vừa nói xong, một thiếu niên lang trẻ tuổi bên cạnh gã lập tức tiếp lời: “Nếu Thập Cửu thúc vừa ý kiểu nữ tử có xuất thân bần hàn này thì cứ lấy về thôi.”
Cơ Tự thoáng mím chặt môi.
Gã trung niên cười sang sảng: “Cũng không hiếm lạ đến mức ấy, đừng nên chuốc phiền phức thì tốt hơn.”
Sau khi gã trung niên nói ra câu này, những ánh mắt nhìn vào người Cơ Tự đã lạnh nhạt đi rất nhiều. Đội xe bò nhanh chóng đi qua, trong ánh mắt đưa tiễn của nhóm Cơ Tự, họ tiến thẳng vào thôn La Thủy dưới bờ đê.
Nhìn theo bóng dáng họ khuất dần, Cơ Tự khẽ nhếch môi, không khỏi day đầu mày. Mới vừa rồi nàng lại xuất hiện ảo giác, trong cơn hồng thủy cuồn cuộn nhấn chìm cả thôn La Thủy có mười mấy thi thể mặc áo gấm trôi lềnh bềnh.
Thật là... Mấy người này chẳng qua chỉ thuận miệng bình phẩm nàng vài ba câu thôi mà...
Nàng nhăn mày chốc lát rồi đột ngột đi về phía miếu thổ địa, nhìn xung quanh khe núi kia một hồi. Sau đó quay đầu nhìn về phía bờ đê lúc nàng đến, lại trông lên bầu trời hướng Đông sấm chớp liên hồi.
Cơ Tự chỉ về phía Đông, nói nghiêm túc: “Phù thúc, nếu phía Đông xảy ra hồng thủy, sau đó ngập đến chỗ chúng ta đang đứng, thúc nói xem liệu nó có phá vỡ bờ đê này rồi cứ thế tràn vào khe núi này không?”
Lê thúc cười nói trước: “Nữ lang, người lại lo nghĩ không đâu rồi. Huyện Thanh Sơn không có mưa, sợ gì hồng thủy chứ?” Ông chỉ vào đội xe bò có khí thế oai vệ kia, “Họ đều là những nhân vật lớn học rộng biết nhiều, cao nhân nào chẳng có, họ đã không sợ thì nữ lang có gì phải sợ?”
Tôn Phù cung kính đáp: “Lão Lê nói đúng, đội xe vừa rồi đi qua toàn là thế gia vọng tộc. Đương nhiên những thế gia vọng tộc cao quý nhường này đã đọc bao nhiêu sách ốc, có việc gì mà chưa từng thấy qua? Họ đều không cảm thấy bất ổn thì sao nữ lang phải suy nghĩ nhiều làm gì?”
Lúc Tôn Phù nói đến thế gia vọng tộc, Cơ Tự cười nhạt nhướng mày. Thế nhưng trong nháy mắt, vẻ kiêu ngạo trên mặt nàng lại biến thành sầu lo. Nàng thầm thở dài, dằn xuống những suy nghĩ bộn bề trong lòng, nhìn ba người hầu với ánh mắt kiên định.
Tôn Phù đành nghiêm túc nhìn theo phía tay nàng chỉ, Dữ Trầm ở bên cạnh tiếp lời: “Đương nhiên là sẽ tràn vào khe núi, địa thế miếu thổ địa rõ ràng rất thấp, vùng đất khá rộng, còn có khe núi xả lũ nữa. Nhưng đến khi những dân làng này chặn xong khe núi, rồi đắp thổ long cao lên hai trượng thì chưa chắc sẽ bị ngập lụt.”
Cơ Tự gật đầu.
Ảo giác vừa rồi thật sự quá chân thực, nàng chỉ vừa thất thần đã thấy thảm cảnh xác chết trôi nổi chồng chất, nhà tranh lềnh bềnh, quạ đen bay khắp cánh đồng. Chúng chân thực đến nỗi dường như nàng có thể ngửi thấy cả mùi hôi thối của xác chết trôi bốc lên nữa.
Cơ Tự lại quay đầu nhìn về phía thôn làng, lúc nãy ảo giác xuất hiện, hình như nàng còn nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu, chính trận hồng thủy này đã nhấn chìm trăm mẫu ruộng phì nhiêu của nàng, khiến nàng bị tổn thất nặng nề về tài sản và cũng gây ra bao sóng gió liên tiếp về sau, khiến cả đời này nàng không còn cơ hội trở mình.
Một chiếc xe lừa chạy chầm chậm trên đường cái đi từ thành Kinh Châu đến huyện Thanh Sơn. Khoảng thời gian này Kinh Châu cứ mưa mãi không ngớt, đường cái lầy lội đầy bùn đất, ổ gà khắp nơi. Cả chiếc xe lừa và ba người hầu đang cưỡi lừa đều bị bùn lầy bắn bẩn lấm lem. Mãi đến khi vào tới huyện Thanh Sơn, cả xe lẫn người mới biết đến cảnh khô ráo là như thế nào.
Nét mặt ba người hầu bên cạnh chiếc xe lừa có vẻ thoải mái, một người đàn ông chạc ba mươi tuổi ghé lại gần xe lừa, hưng phấn báo: “Nữ lang, cuối cùng cũng đến nơi rồi.”
Màn xe được vén lên, một thiếu nữ ló mặt ra. Nàng tên Cơ Tự, năm nay khoảng mười ba mười bốn tuổi. Tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng đã toát lên nét xinh đẹp. Vầng trán rộng, sóng mũi cao thẳng đến tận ấn đường, mái tóc dài đen nhánh. Người dân Thanh Sơn đều mặt vàng răng đen, chỉ mình nàng có hàm răng trắng bóng đến lóa mắt, vừa nhìn đã biết là cô nương yêu kiều có xuất thân phú quý rồi. Thế nhưng nếu đem so với những cô nương cùng trang lứa ở vùng Giang Nam, dáng vóc nàng có vẻ cao gầy hơn, hàng mày dài đến gần hai bên tóc mai và đôi mắt phượng trong veo càng làm nổi bật lên vẻ ngây thơ xinh xắn có chút kiêu ngạo của nàng.
Cơ Tự ló đầu ra, nhìn từng thửa ruộng dưới bờ đê và thôn làng lấp ló sau rừng cây. Dần dần mắt nàng ngây dại, hàng mày cau chặt, bất động thật lâu.
Người đàn ông kia kinh ngạc gọi: “Nữ lang? Nữ lang? Người sao thế?”
Cơ Tự còn đang lẳng lặng quan sát thôn làng kia bất chợt giơ hai tay ôm đầu, rên rỉ.
Hai người đàn ông và người đánh xe lừa đồng thời lo lắng gọi: “Nữ lang? Nữ lang?”
Cơ Tự khẽ lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Ta không sao.”
Người đánh xe ngồi phía trước lo âu hỏi han: “Nữ lang, cả tháng nay người cứ đau đầu mãi, bảo người đi xem bói người lại không thích, muốn mời thầy thuốc thì xung quanh đây lại không có đại phu nổi danh...”
Không đợi ông cằn nhằn xong, Cơ Tự liền hắng giọng ngắt lời: “Lê thúc, ta không sao đâu.” Nàng ngồi thẳng lưng, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng gần như nàng đã bình tĩnh lại, “Dạo gần đây trong đầu ta hay xuất hiện ảo giác, chắc do nghỉ ngơi không tốt thôi.”
Lúc Cơ Tự nhắc đến “ảo giác”, vẻ mặt hơi khác thường. Đồng thời nàng lại quay đầu nhìn về phía cánh đồng mênh mông bát ngát dưới chân đê.
Nơi đây có đến trăm mẫu ruộng phì nhiêu đều thuộc sở hữu của nàng, mà nó cũng chính là tài sản quan trọng nhất của Cơ Tự hiện tại.
Đây là lần đầu tiên nàng đến huyện Thanh Sơn, trước kia cũng chưa từng có dịp được ngắm phong cảnh nơi đây. Nhưng vừa rồi nàng mới chỉ nhìn thoáng qua, trước mắt đã xuất hiện ảo giác. Trong ảo giác, cơn hồng thủy đục ngầu nghiêng trời lệch đất cuồn cuộn ập đến, sau khi phá vỡ bờ đê trước mặt, chúng tuôn trào ùng ục nhấn chìm cả thôn làng khói bếp lượn lờ, rừng cây xanh tốt này.
Nhưng khi nàng vừa chớp mắt, ảo giác kì dị kia lập tức biến mất.
Đây không phải là lần đầu tiên Cơ Tự thấy ảo giác, suốt một tháng nay, những ảo giác tương tự đã xuất hiện bốn lần rồi. Lần thứ nhất là khi vừa gặp người xa lạ nàng đã biết ngay tên họ và lai lịch của đối phương. Lần thứ hai là lúc nàng đang đi trên đường cái, tình cờ nghe thấy tiếng đàn liền đoán được tên đàn cổ đối phương đang sử dụng là gì, giai điệu tiếp theo sẽ thư thế nào và bị lỗi nhịp ở đâu... Nhưng trên thực tế nàng chỉ là cô nương mới mười ba mười bốn tuổi mới tiếp xúc với đàn mà thôi.
Lần thứ ba thì lại càng ly kỳ hơn. Khi nàng nghỉ tại khách điếm, nghe thấy mấy kẻ học sĩ đàm đạo viển vông suốt một canh giờ. Ngay từ câu đầu tiên họ nói, nàng đã biết nó được trích từ điển cố nào, nội dung câu tiếp theo sẽ ra sao và tiếp nữa sẽ thế nào.
Còn lần thứ tư cũng chính là bây giờ, nàng đã thấy cơn đại hồng thủy khi nãy. Nghĩ đến những ảo giác mình đã chứng kiến ba lần trước đều linh nghiệm, sắc mặt Cơ Tự rất khó coi.
Lúc này giọng Lê thúc vang lên: “Nữ lang, phía trước có đường, chúng ta vào thôn không?”
Cơ Tự mấp máy môi, nàng nhìn xa xăm một hồi rồi chỉ về phía bờ đê: “Bây giờ vẫn còn sớm, đi dạo ven đê một lát đã.”
“Vâng!” Trong tiếng trả lời vang dội của hai hộ vệ, con lừa lại lóc cóc bước đi, chiếc xe tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Lúc đó, mặt trời mới chếch về phía Tây, thời tiết tháng bảy tháng tám nóng hừng hực, mặt trời chói chang trên cao như thiêu đốt cả vùng đất.
Nhưng trong không khí oi ả thế này, phía Đông lại vang lên tiếng sấm rền. Hộ vệ Dữ Trầm năm nay gần ba mươi tuổi nhìn về phía Đông, reo lên: “Lại có sấm rồi! Nửa tháng nay ngày nào cũng sấm đánh rền vang, không biết hướng đó đã bị mưa gió ngập lụt đến mức nào nữa.”
Một hộ vệ khác tên Tôn Phù có vóc dáng nhỏ thó, khuôn mặt tam giác, vẻ mặt lanh lợi nói: “Đội lái buôn chúng ta gặp năm ngày trước chẳng nói rồi còn gì, khoảng thời gian này có đến bảy tám huyện đều mưa mãi không dứt, họ kể miếu Long Vương ở nơi đó hương khói còn vượng hơn cả năm trước.”
Hai hộ vệ ung dung tán gẫu, thỉnh thoảng nhìn lướt sang nữ lang nhà mình. Thấy sắc mặt Cơ Tự trắng như tờ giấy, họ đều lo lắng.
Đi một lúc, giọng Lê thúc vang lên ở phía trước: “Ơ, đông người quá, không biết mấy dân làng này đang làm gì vậy nhỉ?” Ông đứng trên xe rướn cổ ngó nghiêng.
Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Lê thúc. Tôn Phù hô lên: “Hình như họ đang tu sửa thổ long đấy. Để tôi xem thử...” Ông nhón chân lên nhìn, lập tức nói, “À phía sau rừng cây kia có một miếu thổ địa mới xây. Đúng rồi, có lẽ địa thế miếu thổ địa quá thấp, đám dân làng lo trời mưa sẽ làm ngập tượng thần, chọc giận ngài thổ địa nên vội xây thổ long chặn nước lại.”
Cơ Tự cũng nghiêm túc nhìn.
Ở phía Tây cách họ một hai dặm có một miếu thổ địa mới xây trong rừng cây nhỏ, nhóm dân làng đang tay xách vai gánh từng đống đất để lấp khe núi phía sau miếu thổ địa.
Từ thời Đông Hán đến nay đã hơn hai trăm năm, chiến tranh nổi lên khắp nơi, vương triều lần lượt thay đổi. Chuyện thế gian chính là vậy, không phải dương áp đảo âm thì là âm cưỡi cổ dương. Giống như thời đại bây giờ, người chết quá nhiều, nhưng lại không thấy long khí của triều đình được vạn dân khuất phục kia có thể đường đường chính chính áp đảo ma quỷ. Dân sinh đồ thán, cuộc sống khốn cùng không tài nào có được dương khí sinh cơ để trấn áp tai họa, cho nên bệnh tật triền miên, thần hồn nát thần tính khiến dân chúng đương thời đều tin vào quỷ thần răm rắp. Mà người dân trên đất Kinh Châu lại càng nổi tiếng thích xây “dâm tự” Dâm tự là chỉ những nơi cúng bái không hợp lễ chế.
Đúng lúc này, sáu chiếc xe bò xa hoa chạy đến từ phía đối diện. Nhìn khí thế long trọng kia, Lê thúc vội vàng điều khiển xe lừa tránh sang một bên. Đội xe bò phía trước càng lúc càng đến gần, Tôn Phù nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi đầu, ông quay mặt sang một bên, vui mừng và kích động nhỏ giọng nói: “Nữ lang, đó là xe của nhóm thế gia vọng tộc đấy ạ.”
Cơ Tự đáp “ừ”, nàng cũng như ba người hầu, đều cúi đầu tránh đường với thái độ cung kính.
Chỉ trong chốc lát, sáu chiếc xe bò theo hàng theo lối chạy nhanh đến chỗ họ. Còn cách một quãng xa, Cơ Tự đã nghe thấy tiếng cười đùa rôm rả từ đội xe bò truyền đến, loáng thoáng có tiếng thiếu niên lang nói: “Nghe nói Lư Tử Do trú chân ở thôn La Thủy trước mặt đây, ta còn tưởng rằng đó là nơi sơn thủy hữu tình thế nào, không ngờ nó lại quá đỗi tầm thường.”
Thiếu niên lang vừa dứt lời, mấy tiếng cười lại vang giòn giã. Lúc này một giọng nói thốt lên: “Thập Tam lang, vậy chúng ta cũng đến thôn La Thủy đi.”
Trong tiếng cười cười nói nói rôm rả, thoáng chốc họ đã đến gần. Vẻ mặt của nhóm Lê thúc càng tỏ ra cung kính khép nép hơn, nhất là Tôn Phù đứng bên cạnh Cơ Tự, gần như thân người đã còng hẳn xuống, cái dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng kẻ bề trên của ông vốn là bản chất không thể nào che giấu.
Người trong đội xe bò cũng thờ ơ liếc mắt nhìn Cơ Tự, một gã trung niên cười khẽ rồi cất lời: “Ồ, tiểu cô này tướng mạo khá thanh tú đấy.”
Gần như gã vừa nói xong, một thiếu niên lang trẻ tuổi bên cạnh gã lập tức tiếp lời: “Nếu Thập Cửu thúc vừa ý kiểu nữ tử có xuất thân bần hàn này thì cứ lấy về thôi.”
Cơ Tự thoáng mím chặt môi.
Gã trung niên cười sang sảng: “Cũng không hiếm lạ đến mức ấy, đừng nên chuốc phiền phức thì tốt hơn.”
Sau khi gã trung niên nói ra câu này, những ánh mắt nhìn vào người Cơ Tự đã lạnh nhạt đi rất nhiều. Đội xe bò nhanh chóng đi qua, trong ánh mắt đưa tiễn của nhóm Cơ Tự, họ tiến thẳng vào thôn La Thủy dưới bờ đê.
Nhìn theo bóng dáng họ khuất dần, Cơ Tự khẽ nhếch môi, không khỏi day đầu mày. Mới vừa rồi nàng lại xuất hiện ảo giác, trong cơn hồng thủy cuồn cuộn nhấn chìm cả thôn La Thủy có mười mấy thi thể mặc áo gấm trôi lềnh bềnh.
Thật là... Mấy người này chẳng qua chỉ thuận miệng bình phẩm nàng vài ba câu thôi mà...
Nàng nhăn mày chốc lát rồi đột ngột đi về phía miếu thổ địa, nhìn xung quanh khe núi kia một hồi. Sau đó quay đầu nhìn về phía bờ đê lúc nàng đến, lại trông lên bầu trời hướng Đông sấm chớp liên hồi.
Cơ Tự chỉ về phía Đông, nói nghiêm túc: “Phù thúc, nếu phía Đông xảy ra hồng thủy, sau đó ngập đến chỗ chúng ta đang đứng, thúc nói xem liệu nó có phá vỡ bờ đê này rồi cứ thế tràn vào khe núi này không?”
Lê thúc cười nói trước: “Nữ lang, người lại lo nghĩ không đâu rồi. Huyện Thanh Sơn không có mưa, sợ gì hồng thủy chứ?” Ông chỉ vào đội xe bò có khí thế oai vệ kia, “Họ đều là những nhân vật lớn học rộng biết nhiều, cao nhân nào chẳng có, họ đã không sợ thì nữ lang có gì phải sợ?”
Tôn Phù cung kính đáp: “Lão Lê nói đúng, đội xe vừa rồi đi qua toàn là thế gia vọng tộc. Đương nhiên những thế gia vọng tộc cao quý nhường này đã đọc bao nhiêu sách ốc, có việc gì mà chưa từng thấy qua? Họ đều không cảm thấy bất ổn thì sao nữ lang phải suy nghĩ nhiều làm gì?”
Lúc Tôn Phù nói đến thế gia vọng tộc, Cơ Tự cười nhạt nhướng mày. Thế nhưng trong nháy mắt, vẻ kiêu ngạo trên mặt nàng lại biến thành sầu lo. Nàng thầm thở dài, dằn xuống những suy nghĩ bộn bề trong lòng, nhìn ba người hầu với ánh mắt kiên định.
Tôn Phù đành nghiêm túc nhìn theo phía tay nàng chỉ, Dữ Trầm ở bên cạnh tiếp lời: “Đương nhiên là sẽ tràn vào khe núi, địa thế miếu thổ địa rõ ràng rất thấp, vùng đất khá rộng, còn có khe núi xả lũ nữa. Nhưng đến khi những dân làng này chặn xong khe núi, rồi đắp thổ long cao lên hai trượng thì chưa chắc sẽ bị ngập lụt.”
Cơ Tự gật đầu.
Ảo giác vừa rồi thật sự quá chân thực, nàng chỉ vừa thất thần đã thấy thảm cảnh xác chết trôi nổi chồng chất, nhà tranh lềnh bềnh, quạ đen bay khắp cánh đồng. Chúng chân thực đến nỗi dường như nàng có thể ngửi thấy cả mùi hôi thối của xác chết trôi bốc lên nữa.
Cơ Tự lại quay đầu nhìn về phía thôn làng, lúc nãy ảo giác xuất hiện, hình như nàng còn nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu, chính trận hồng thủy này đã nhấn chìm trăm mẫu ruộng phì nhiêu của nàng, khiến nàng bị tổn thất nặng nề về tài sản và cũng gây ra bao sóng gió liên tiếp về sau, khiến cả đời này nàng không còn cơ hội trở mình.