Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô
Chương 43: Ngoại truyện: Khương Đan
Ta tên là Khương Đan, là người hầu của nhà họ Lương, từ nhỏ đã hầu hạ bên tiểu thư. Một ngày trước khi cả gia đình họ Lương bị diệt môn, mẫu thân ta đã đưa ta và tiểu thư đến nhà họ Tề, bà bảo từ nay tiểu thư là người thân thiết nhất của ta.
Khi ấy tiểu thư vẫn là một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện, nhưng ta đã hiểu rõ nhiều điều. Ví dụ như ta hiểu lời mẫu thân nói, có nghĩa là từ nay ta chỉ còn lại mỗi tiểu thư mà thôi.
Rời khỏi nơi quen thuộc, tiểu thư không tìm thấy phụ mẫu, nên cả ngày ôm lấy ta mà khóc, không để ta rời nàng nửa bước. Không biết là tên trời đánh nào đã nói với tiểu thư rằng lão gia và phu nhân không cần nàng nữa, khiến nàng khóc đến ngất đi, một lòng muốn chạy ra ngoài để tìm phụ mẫu mình.
Tề phu nhân là một người tốt, bà nhẹ nhàng ôm tiểu thư vào lòng mà dỗ dành, mua cho nàng biết bao nhiêu váy áo và trang sức đẹp, còn đuổi hết những kẻ bắt nạt nàng ra khỏi phủ.
“Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của các con!”
Khi Tề phu nhân nói câu đó, đôi mắt bà mỉm cười, ôm tiểu thư trong lòng và ngẩng lên nhìn ta, trông như Bồ Tát trong tranh.
Lão gia nhà ta và Tề Tướng quân từ nhỏ đã là bạn tốt lớn lên cùng nhau, sau này còn cùng ra chiến trường, là tình nghĩa vào sinh ra tử. Những điều này là do tiểu Béo ở phòng bếp kể cho ta.
Hôm đó trời đổ mưa, ta trở về viện để lấy ô, trên đường gặp tiểu Béo nên nói vài câu, rồi tiểu thư rơi xuống nước.
Khi ta quay lại, tiểu thư đã được cứu lên, là thiếu gia Tề Tuyên của tướng phủ. Tề Tuyên ôm tiểu thư đang bất tỉnh với vết thương trên trán, sải bước dài về phía Noãn Kiều Các, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mặt ta, chỉ nói một câu: “Ngươi tự đi nhận phạt đi.”
Tiểu Béo nói hôm đó ta khóc đến xé lòng, chắc vì sợ. Nhưng thật ra không phải thế, ta khóc là vì sau khi tỉnh lại, tiểu thư đã quên đi rất nhiều chuyện, thậm chí còn tưởng ta là người hầu của nhà họ Tề. Ta đau lòng cho tiểu thư.
Chuyện này đã qua lâu rồi, lâu đến mức giờ đây Tề Tuyên đã là Tướng quân, còn tiểu thư là phu nhân của Tướng quân, nhưng nghĩ lại ta vẫn thấy sợ hãi.
Nhưng Tướng quân thực sự đối xử với tiểu thư rất tốt, bất kể việc gì cũng chiều chuộng nàng, vì thế dù sợ hắn, ta vẫn thấy hắn là một người tốt.
Nỗi sợ Tề Tuyên đã âm ỉ từ lâu và lại bị khơi dậy cách đây không lâu khi ta cùng tiểu thư ra phố. Chỉ một chút sơ ý, tiểu thư đã bị người ta đụng trúng. Kẻ ấy vội vã đi qua, đụng phải tiểu thư mà chẳng nói một lời xin lỗi. Đầu gối của nàng bị va đến thâm tím. Ta vội đỡ tiểu thư dậy, nhìn thoáng qua bóng lưng người đó, chỉ thấy một dáng tóc hai búi xoắn.
Sau khi về phủ, ánh mắt Tướng quân lướt qua ta, ta tự động cúi đầu: “Nô tỳ tự đi nhận phạt!”
Khi chịu phạt, ta đã thầm mắng tổ tông mười tám đời của kẻ hai búi ấy, quyết tâm lần sau gặp lại nhất định sẽ dạy dỗ nàng ta một trận.
Nhưng điều ta không ngờ là cơ hội ấy lại đến rất nhanh.
Lần ấy khi gặp nàng ta ở viện của Khanh cô nương, trong đầu ta chỉ có một câu: Đúng là gai rơi vào lỗ kim, hợp nhau đến lạ.
Điều bất ngờ hơn là sau lần đó, chúng ta lại trở thành bạn. Nàng ta tuy miệng lưỡi sắc bén, nhưng tính cách lại rất trượng nghĩa, không cho phép ai nói xấu chủ tử của mình, giống hệt như ta vậy.
Kẻ hai búi ấy tên là Nguyên Nhất, ta bảo cái tên nghe cứ như của con trai, không dễ nghe bằng tên ta. Nàng ta nhếch mép cười, bảo ta thật là ngốc.
Sau này ta mới biết, thì ra kẻ này đúng thật là con trai và chủ tử của hắn cũng vậy.
Tâm trạng có chút tệ, ta ăn hai bát cơm. Tiểu thư hỏi ta tại sao không vui, ta nói mình đúng là ngốc nghếch.
Sau đó, chủ tử của Nguyên Nhất trở thành Hoàng đế, còn hắn trở thành cận vệ thân tín của Hoàng đế, hai chúng ta rất ít khi gặp lại nhau.
Khi tiểu thiếu gia đầy tháng, hắn cùng Hoàng đế đến uống rượu, uống đến say mèm, kéo tay ta bảo muốn cưới ta.
Ta không đồng ý, bảo mình muốn ở bên tiểu thư cả đời, huống chi giờ ta không còn là nha hoàn nữa mà đã là quản sự, tất cả nha hoàn trong phủ đều phải nghe lời ta.
Nguyên Nhất nói rằng thành thân rồi vẫn có thể tiếp tục làm việc, hơn nữa sau khi thành thân còn có thể nói với mọi người trong phủ rằng phu quân của mình là người bên cạnh Hoàng đế, như vậy chẳng phải rất có mặt mũi sao, dễ quản người dưới trướng hơn.
Ta hỏi ý kiến tiểu thư, nàng ôm tiểu thiếu gia, gật đầu với ta: “Ta thấy cũng có lý.”
Vậy là ta và Nguyên Nhất thành thân.
Nghe nói chủ tử của hắn không vui, Nguyên Nhất bảo đó là vì hắn đã thành công theo đuổi được thê tử, còn chủ tử của hắn thì thua rồi.
Ra vậy, nghĩ cũng thấy tội.
Hết
Khi ấy tiểu thư vẫn là một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện, nhưng ta đã hiểu rõ nhiều điều. Ví dụ như ta hiểu lời mẫu thân nói, có nghĩa là từ nay ta chỉ còn lại mỗi tiểu thư mà thôi.
Rời khỏi nơi quen thuộc, tiểu thư không tìm thấy phụ mẫu, nên cả ngày ôm lấy ta mà khóc, không để ta rời nàng nửa bước. Không biết là tên trời đánh nào đã nói với tiểu thư rằng lão gia và phu nhân không cần nàng nữa, khiến nàng khóc đến ngất đi, một lòng muốn chạy ra ngoài để tìm phụ mẫu mình.
Tề phu nhân là một người tốt, bà nhẹ nhàng ôm tiểu thư vào lòng mà dỗ dành, mua cho nàng biết bao nhiêu váy áo và trang sức đẹp, còn đuổi hết những kẻ bắt nạt nàng ra khỏi phủ.
“Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của các con!”
Khi Tề phu nhân nói câu đó, đôi mắt bà mỉm cười, ôm tiểu thư trong lòng và ngẩng lên nhìn ta, trông như Bồ Tát trong tranh.
Lão gia nhà ta và Tề Tướng quân từ nhỏ đã là bạn tốt lớn lên cùng nhau, sau này còn cùng ra chiến trường, là tình nghĩa vào sinh ra tử. Những điều này là do tiểu Béo ở phòng bếp kể cho ta.
Hôm đó trời đổ mưa, ta trở về viện để lấy ô, trên đường gặp tiểu Béo nên nói vài câu, rồi tiểu thư rơi xuống nước.
Khi ta quay lại, tiểu thư đã được cứu lên, là thiếu gia Tề Tuyên của tướng phủ. Tề Tuyên ôm tiểu thư đang bất tỉnh với vết thương trên trán, sải bước dài về phía Noãn Kiều Các, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mặt ta, chỉ nói một câu: “Ngươi tự đi nhận phạt đi.”
Tiểu Béo nói hôm đó ta khóc đến xé lòng, chắc vì sợ. Nhưng thật ra không phải thế, ta khóc là vì sau khi tỉnh lại, tiểu thư đã quên đi rất nhiều chuyện, thậm chí còn tưởng ta là người hầu của nhà họ Tề. Ta đau lòng cho tiểu thư.
Chuyện này đã qua lâu rồi, lâu đến mức giờ đây Tề Tuyên đã là Tướng quân, còn tiểu thư là phu nhân của Tướng quân, nhưng nghĩ lại ta vẫn thấy sợ hãi.
Nhưng Tướng quân thực sự đối xử với tiểu thư rất tốt, bất kể việc gì cũng chiều chuộng nàng, vì thế dù sợ hắn, ta vẫn thấy hắn là một người tốt.
Nỗi sợ Tề Tuyên đã âm ỉ từ lâu và lại bị khơi dậy cách đây không lâu khi ta cùng tiểu thư ra phố. Chỉ một chút sơ ý, tiểu thư đã bị người ta đụng trúng. Kẻ ấy vội vã đi qua, đụng phải tiểu thư mà chẳng nói một lời xin lỗi. Đầu gối của nàng bị va đến thâm tím. Ta vội đỡ tiểu thư dậy, nhìn thoáng qua bóng lưng người đó, chỉ thấy một dáng tóc hai búi xoắn.
Sau khi về phủ, ánh mắt Tướng quân lướt qua ta, ta tự động cúi đầu: “Nô tỳ tự đi nhận phạt!”
Khi chịu phạt, ta đã thầm mắng tổ tông mười tám đời của kẻ hai búi ấy, quyết tâm lần sau gặp lại nhất định sẽ dạy dỗ nàng ta một trận.
Nhưng điều ta không ngờ là cơ hội ấy lại đến rất nhanh.
Lần ấy khi gặp nàng ta ở viện của Khanh cô nương, trong đầu ta chỉ có một câu: Đúng là gai rơi vào lỗ kim, hợp nhau đến lạ.
Điều bất ngờ hơn là sau lần đó, chúng ta lại trở thành bạn. Nàng ta tuy miệng lưỡi sắc bén, nhưng tính cách lại rất trượng nghĩa, không cho phép ai nói xấu chủ tử của mình, giống hệt như ta vậy.
Kẻ hai búi ấy tên là Nguyên Nhất, ta bảo cái tên nghe cứ như của con trai, không dễ nghe bằng tên ta. Nàng ta nhếch mép cười, bảo ta thật là ngốc.
Sau này ta mới biết, thì ra kẻ này đúng thật là con trai và chủ tử của hắn cũng vậy.
Tâm trạng có chút tệ, ta ăn hai bát cơm. Tiểu thư hỏi ta tại sao không vui, ta nói mình đúng là ngốc nghếch.
Sau đó, chủ tử của Nguyên Nhất trở thành Hoàng đế, còn hắn trở thành cận vệ thân tín của Hoàng đế, hai chúng ta rất ít khi gặp lại nhau.
Khi tiểu thiếu gia đầy tháng, hắn cùng Hoàng đế đến uống rượu, uống đến say mèm, kéo tay ta bảo muốn cưới ta.
Ta không đồng ý, bảo mình muốn ở bên tiểu thư cả đời, huống chi giờ ta không còn là nha hoàn nữa mà đã là quản sự, tất cả nha hoàn trong phủ đều phải nghe lời ta.
Nguyên Nhất nói rằng thành thân rồi vẫn có thể tiếp tục làm việc, hơn nữa sau khi thành thân còn có thể nói với mọi người trong phủ rằng phu quân của mình là người bên cạnh Hoàng đế, như vậy chẳng phải rất có mặt mũi sao, dễ quản người dưới trướng hơn.
Ta hỏi ý kiến tiểu thư, nàng ôm tiểu thiếu gia, gật đầu với ta: “Ta thấy cũng có lý.”
Vậy là ta và Nguyên Nhất thành thân.
Nghe nói chủ tử của hắn không vui, Nguyên Nhất bảo đó là vì hắn đã thành công theo đuổi được thê tử, còn chủ tử của hắn thì thua rồi.
Ra vậy, nghĩ cũng thấy tội.
Hết