Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô
Chương 19
Khương Đan ngẩn ra một chút, rồi mới nhớ ra ta đang nói đến đôi hoa tai nào, nhanh tay sắp xếp lại chiếc hộp trang điểm vừa bị ta lục tung, mắt sáng lên: “Phu nhân sao lại đột nhiên nhớ đến đôi hoa tai ấy? Đôi ấy đẹp thế kia, phu nhân đeo vào nhất định sẽ rất hợp. Nô tỳ cất đôi hoa tai ấy ở ngăn dưới cùng của hộp.” Nói rồi, nàng kéo ngăn kéo nhỏ dưới cùng của hộp trang điểm, lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ, mỉm cười đưa đến tay ta: “Đây, phu nhân, ở đây này!”
Những món trang sức của ta đều do Khương Đan sắp xếp gọn gàng, món nào đặt dưới đáy hộp không hẳn là quý giá nhất, nhưng chắc chắn là thứ Khương Đan trân quý nhất. Khương Đan theo ta từ nhỏ, nàng chưa bao giờ thích đeo trang sức, nhưng lại rất thích trang điểm cho ta. Ta nhớ có một năm vào dịp Tết, nàng được mẹ chồng ta ban thưởng cho một chuỗi ngọc và vòng cườm. Vừa cầm chưa ấm tay, nàng đã vòng qua cổ ta. Thuở bé, ta hay lén gọi nàng là Đan tỷ, nhưng Khương Đan không cho gọi thế, nên sau này ta gọi nàng là Đan Đan.
Ta nhận lấy hộp gấm, những ký ức bất chợt ùa về khiến sống mũi cay cay. Thực ra tính ra tuổi tác, Khương Đan cũng nên tính chuyện lấy chồng rồi.
“Đan Đan, ngươi có người nào trong lòng chưa?” Ta đặt hộp gấm lên bàn, kéo nàng ngồi xuống. Thấy nàng lắc đầu, ta vừa sốt ruột thay vừa thấy nhẹ nhõm.
Khương Đan ngơ ngác trước câu hỏi của ta, im lặng một lát rồi bất chợt lên tiếng, như thường lệ lại hiểu lầm ý ta: “Phu nhân, người chẳng lẽ muốn đuổi nô tỳ đi sao?”
Đến lượt ta lắc đầu, ta vỗ vai nàng, rồi lại vỗ tay lên n.g.ự.c mình, đưa ra lời đảm bảo chắc chắn nhất: “Yên tâm đi Đan Đan, dù có rời xa Tề Tuyên ca ca, ta cũng không bao giờ rời xa ngươi đâu!”
Ta và Tề Tuyên chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa, nên càng chắc chắn sẽ không rời xa Khương Đan.
“Kiều Kiều định rời xa ai sao?”
Khi tiếng nói ấm áp và dịu dàng ấy vang lên, ta còn chưa kịp phản ứng, nhưng Khương Đan thì nhanh chóng như quên sạch tình tỷ muội vừa rồi, vén váy chạy biến ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại. Ta ngỡ ngàng, không hiểu sao trước khi ra ngoài, ánh mắt nàng lại lộ rõ vẻ “phu nhân tự cầu phúc nhé.”
Ta vui vẻ đứng dậy, tiến về phía trước vài bước, định nhào vào vòng tay Tề Tuyên, nhưng lại bị hắn giữ vai, không tiến cũng chẳng lùi được.
Tề Tuyên cúi xuống nhìn ta, môi mỉm cười, nhưng trong mắt không hề có chút vui vẻ nào, hai tay vẫn giữ chặt lấy vai ta, nhắc lại câu hỏi: “Kiều Kiều định rời xa ta sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Ta khẽ vỗ vào cánh tay Tề Tuyên ý bảo hắn buông tay, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, ta đành tiến lên một chút, rồi vòng tay ôm lấy eo hắn. “Đan Đan nghĩ rằng ta muốn đuổi nàng ấy đi, nên ta mới nói vậy thôi. Trên đời này, Kiều Kiều không bao giờ rời xa Tề Tuyên ca ca, nên cũng sẽ không đuổi Đan Đan đi đâu.”
Tề Tuyên nhẹ nhàng gỡ cánh tay ta khỏi eo hắn, rồi nắm tay ta, ngồi xuống và một cách tự nhiên, kéo ta ngồi lên đùi mình, gật đầu tán đồng: “Đúng là như vậy.”
Rõ ràng mới đây còn có chút buồn bã, vậy mà bây giờ đã vui vẻ trở lại. Ta khẽ “chậc” một tiếng, dạo này Tề Tuyên ca ca thật sự có phần kỳ lạ.
“Tề Tuyên ca ca, ta muốn đến thăm Từ Kính tỷ tỷ.” Ngồi trên đùi hắn, ta đưa tay chạm vào họa tiết thêu kim tuyến trên áo hắn. “Nhưng Đan Đan nói tỷ ấy dạo này chắc chắn rất bận.”
Không hiểu sao, dường như Tề Tuyên có chút xao lãng, hắn vòng tay qua eo ta, tựa cằm lên vai ta. Tư thế này khiến ta hơi khó chịu, ta đành nghiêng người, vòng tay ôm lấy cổ hắn. Tay Tề Tuyên vuốt nhẹ lưng ta, qua lớp y phục ta vẫn cảm nhận được bàn tay hắn nóng bừng, giọng nói cũng trầm đục: “Tề Tuyên ca ca sẽ đưa Kiều Kiều đi, được không?”
Trạng thái của Tề Tuyên thật kỳ lạ. Ta định cúi đầu nhìn khuôn mặt hắn, nhưng chỉ mới cử động một chút đã bị hắn giữ chặt sau gáy, khiến ta buộc phải úp mặt vào cổ hắn. Ta rõ ràng cảm nhận được chiếc trâm trên đầu mình đang chạm vào mặt hắn, đưa tay muốn tháo trâm ra, vừa nhúc nhích thì Tề Tuyên lại càng ôm ta chặt hơn.
“Tề Tuyên ca ca.” Ta cố nghiêng đầu, ngẩng lên để hít một hơi không khí trong lành, tháo được một chiếc trâm xuống, vô tình kéo theo vài sợi tóc, đau đến mức ta khẽ “a” một tiếng.
Tề Tuyên đang siết chặt vòng tay quanh ta thì khựng lại, mơ màng gọi nhẹ: “Kiều Kiều.” Bàn tay ta run lên, chiếc trâm rơi xuống đất. Ta bị hắn ôm trong lòng, cảm giác như đang ngồi trên một lò lửa, cả người Tề Tuyên tỏa ra nhiệt lượng, hơi thở nóng bỏng. Hơi thở mang theo sự khát khao mãnh liệt lưu luyến trên môi và dái tai ta.
Bị những nụ hôn dồn dập đến mức choáng ngợp, mãi ta mới nhận ra sự bất thường của Tề Tuyên! Ta giãy giụa trong vòng tay hắn, thấy hắn hơi cử động, cứ ngỡ hắn sẽ buông ra, nhưng không ngờ hắn lại bế ta lên rồi đặt lên bàn. Đôi mắt đen như mực tiến lại gần, khóe mắt hắn ửng đỏ, giọng nói ngọt ngào và nồng đượm như tơ lụa quấn quanh cổ ta, mềm mượt như vầng trăng ngâm trong mật ngọt.