Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô
Chương 14
Nguyên Niệm Khanh không nói gì, nàng đưa tay lên, ngập ngừng một lúc lâu rồi mới đặt lên đỉnh đầu ta. Tay nàng chỉ dừng lại một chốc rồi lại rút về, giọng nàng nghẹn ngào, khiến ta thoáng tưởng rằng nàng sắp khóc: “A Kiều, không được nói dối.”
Ta ngước lên nhìn nàng, đôi mắt mỹ nhân đẹp đến thế, từng gợn sóng khẽ lay động, có chút ẩm ướt. Ta nhận ra rằng, Khanh Khanh đã bị dọa sợ rồi. Vừa nãy họ nói toàn là chuyện g.i.ế.c chóc và những lời cay nghiệt. Khanh Khanh là người Tề Tuyên đưa từ vùng đất khổ hạnh trở về, nàng chắc chắn đã trải qua những ngày tháng cực khổ, có lẽ vì từng sợ hãi cái chết, nên khi nghe thấy những điều liên quan đến nó, nàng không khỏi đau lòng.
Mãi về sau ta mới biết, đó không phải là đau đớn, mà chỉ là sự thù hận tràn ngập.
“Khanh Khanh, không sao đâu, đừng sợ, Tề Tuyên ca ca và ta sẽ bảo vệ nàng.” Ta vẫn đang nắm lấy vạt váy của nàng, màu sắc rực rỡ này thực sự rất hợp với nàng, ta chợt nghĩ đến cây trâm cài cùng màu trên đầu mình.
Trên đầu nàng chỉ có một cây trâm ngọc rất giản dị. Ta đưa tay tháo cây trâm hoa trên đầu mình xuống. Ta còn hai cây trâm ngọc trai nữa nên dù gỡ trâm này tóc cũng không bung ra, chỉ hơi lỏng một chút. Ta vẫy tay ra hiệu cho Nguyên Niệm Khanh ngồi xuống, nàng không ngồi hẳn mà chỉ mím môi cúi người. Ta nhẹ nhàng gỡ trâm của nàng xuống, thay bằng trâm của mình rồi trả lại trâm ngọc cho nàng. Thật đẹp quá, lòng ta phấn khởi hẳn lên: “Khanh Khanh như thế này trông thật xinh đẹp!”
Ta hiếm khi không vui, chỉ cần nhìn thấy những món đồ nhỏ xinh là ta lại thấy hạnh phúc.
Giờ đây, mỹ nhân chắc sẽ không còn buồn nữa, phải không? Ta nắm tay mỹ nhân, kéo nàng đi về. Nàng bước theo ta, im lặng không nói lời nào. Ta ngoảnh đầu lại nhìn nàng và nàng cũng nhìn ta.
Bữa tiệc đã diễn ra được một nửa thì Tề Tuyên sai người đến tìm ta. Ta gọi Khương Đan từ viện của đám nha hoàn đang dùng bữa ra để đi cùng Nguyên Niệm Khanh, rồi mới đi gặp Tề Tuyên. Vừa bước ra khỏi viện của nữ quyến, ta đã thấy Tề Tuyên.
Tề Tuyên lặng lẽ đứng đó, dáng vẻ như lan như ngọc, quả thật là “thu thủy vi thần, ngọc vi cốt.”
Thấy ta đi ra, hắn bước đến đón, nắm lấy tay ta. Khi thấy vết bầm trên cổ tay ta, gương mặt hắn lập tức tối sầm lại: “Kiều Kiều, ai bắt nạt nàng vậy?”
Tề Tuyên rất hiếm khi tỏ ra khó chịu, hắn cẩn thận nâng cổ tay ta lên, trong mắt tràn đầy sự đau xót không cách nào che giấu. Hắn đưa tay bảo hạ nhân lấy thuốc mỡ, rồi dẫn ta đến một chiếc đình gần đó, cẩn thận bôi thuốc cho ta: “Là Triệu Nhiên sao?”
Ta lắc đầu, khẽ khàng dựa gần vào chàng hơn, lí nhí kể lại mọi chuyện.
Thoa thuốc xong, ta rúc vào lòng Tề Tuyên, ngửi mùi hương thoang thoảng, tựa vào n.g.ự.c hắn mà cảm thấy thoải mái. Tề Tuyên đành ôm ta, vuốt nhẹ từ đỉnh đầu xuống lưng ta, động tác nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng như được vớt lên từ hầm rượu lâu năm, khiến ta nghe mà ngây ngất: “Kiều Kiều sao mà luôn vụng về thế này? Ta vốn nghĩ có Khanh cô nương bên cạnh thì sẽ chăm sóc tốt cho nàng, nhưng thôi, từ giờ cứ để ta đích thân lo liệu vậy. Mới mấy ngày trước bị thương ở đầu gối, giờ lại bầm cổ tay, thật khiến ta đau lòng quá.”
Gò má ta nóng bừng lên, bị Tề Tuyên nói vài câu mà có chút ngượng ngùng. Tề Tuyên ca ca mỗi ngày bận rộn nhiều việc, lại luôn chăm sóc cho ta từng chút, vốn dĩ ta đã thấy áy náy.
Còn Khanh Khanh… chắc nàng chỉ vô tình thôi, mọi người vốn không có nghĩa vụ phải luôn chăm lo cho ta.
Ta rời khỏi vòng tay của hắn, khẽ hôn lên má hắn một cái, lòng ngập tràn bình yên. Tề Tuyên ca ca thật tốt.
“Đã sớm nghe danh Tề Tướng quân và phu nhân ân ái mặn nồng, nay tận mắt chứng kiến quả không sai chút nào.”
Giọng nói quen thuộc này vừa vang lên, ta lập tức ngồi thẳng dậy, đó chính là thiếu nữ lúc nãy!
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y Tề Tuyên, vô thức nép vào người hắn, rồi quay đầu nhìn lại. Hắn nhìn ta bằng ánh mắt trấn an, nhẹ kéo tay ta rồi khẽ cúi đầu chào thiếu nữ đó: “Hiên Hòa Quận chúa.”
Sắc mặt Hiên Hòa Quận chúa rất khó coi, cả gương mặt như chìm trong một làn sương mù. Đôi lông mày mảnh dường như đang gồng lên bởi sự mong manh và những nỗi u oán không thể xóa nhòa giữa hàng mi.
Cứ như thể ta chỉ cần đưa tay ra là có thể xóa đi cả hình bóng của nàng ta vậy.
Từ trước đến nay, ta chưa từng gặp Hiên Hòa Quận chúa, một phần vì ta ít ra ngoài, một phần vì nàng ấy từng bị kẻ cướp bắt cóc từ nhỏ, thân thể yếu ớt nên rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, thậm chí còn chẳng tham gia cung yến. Trong suy nghĩ của ta, Hiên Hòa Quận chúa hẳn phải là một mỹ nhân bệnh tật, mỏng manh yếu đuối. Ta chưa bao giờ tưởng tượng nàng ấy lại có bộ dạng thế này, như một nữ hồn ma mới được vớt lên từ dòng nước.