Kiều Hoa Khó Dưỡng
Chương 97: Xuyên đến thế giới thú nhân 6
Editor: hungtuquy
Lạc Già nâng Mộc Lan Nguyệt dậy, để cô dựa vào người hắn.
Tuy rằng lúc này người cô đầy máu, chính là ở trong mắt Lạc Già, bộ dáng hiện tại thuận mắt hơn lúc trước rất nhiều.
Hắn liếc mắt nhìn hai người đang hôn mê, nghe thấy Mộc Lan Nguyệt chậm rãi nói: "Nếu như có thể chịu đựng qua đêm nay, liền không còn gì đáng ngại."
Đây là một loại phương pháp chưa có người gặp qua, đôi tay ấy như chứa đựng ma thuật, đem cái bụng đã lộ ra nội tạng khâu lại thật chỉnh tề.
Thủ pháp phức tạp, so với phương pháp mà bọn họ thường sử dụng hiển nhiên là cao siêu hơn. Rốt cuộc lúc trước cô là người như thế nào?
Lòng mang ý nghĩ như vậy, lại không ai dám hỏi ra, cung kính nhìn cô.
Lạc Già ôm lấy cô, sau đó nhìn chung quanh phân phối: "Vũ Thuẫn, cậu phụ trách quan sát. Nếu có tình huống gì nói cho tôi biết."
Mộc Lan Nguyệt bị Lạc Già bế về sơn động, phóng tới giường ngủ. Lần này mềm nhẹ hơn lần trước rất nhiều, hoàn toàn không làm cô có chút cảm giác không thoải mái.
"Cảm ơn."
Mộc Lan Nguyệt có chút không dám tin tưởng ngẩng đầu, giọng nam lạnh lẽo từ môi mỏng xuất ra, làm cô hoảng thần.
Lạc Già ngồi ở bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, môi mỏng nhẹ nhấp, trên mặt góc cạnh rõ ràng cũng mang theo nghiêm túc.
Làm cô không khẩn đến không được.
Thẳng thân mình, ánh mắt Mộc Lan Nguyệt lóe lóe. Đây là một cơ hội tốt để mở miệng nói điều kiện.
"Anh hiện tại là bạn lữ của tôi phải không?" Nói ra cũng thật buồn cười, hai nói nói chuyện ít đến đáng thương, nếu như dựa theo tình huống, hiện tại Mộc Lan Nguyệt thậm chí còn không biết gọi Lạc Già như thế nào.
Biểu tình Lạc Già hòa hoãn vài phần, dáng người hắn đĩnh bạt, ngồi ở đâu cũng tồn tại cảm giác cực cường, nghe được Mộc Lan Nguyệt hỏi chuyện, ngữ khí tuy rằng cứng đờ, lại mềm đi vài phần: "Ừ, tôi tên Lạc Già."
Thái hộ hôm nay hoàn toàn bất đồng với hôm qua làm Mộc Lan Nguyệt thụ sủng nhược kinh, thu lại thần sắc, nhẹ giọng nói: "bộ lạc của tôi chỉ còn lại có một mình tôi, cảm tạ bộ lạc của anh đã thu lưu."
Cô trợn tròn mắt nói dối, dừng một chút lại nói tiếp: "Nơi này là nơi ở mới của tôi, tôi cũng hy vọng nó trở nên tốt hơn. Có thể hay không không cần ở sơn động?"
Ở trong sơn động thật sự là quá khó để tiếp thu rồi, cách mặt đất rất xa, cô căn bản không thể đi xuống, còn có thạch động lặng băng, mỗi một cái đều đang khiêu chiến thần kinh của cô.
"Mặt khác." Mộc Lan Nguyệt lại lần nữa mở miệng, "Thân thể hiện giờ của tôi tạm thời không thể thừa nhận thú giao."
Lạc Già nghe đến thần sắc càng thêm nghiêm túc, cho đến khi nghe một câu này, lại là sửng sốt.
Hắn gật gật đầu, nếu không có sự tình bị thương hôm nay, có lẽ những lời này đã bị hắn bỏ qua, nhưng hiện tại, Lạc Già lại không thể đem những lời này bỏ qua được.
Biểu hiện của cô rất có giá trị, đáng giá để hắn tôn trọng. Tuy rằng thân thể thực nhỏ xinh, lại không phù hợp với thân thể của hắn.
"Không được ở sơn động, ở nơi nào?" Lạc Già đã thử dùng da thú dựng thành lều trại, mỗi khi trời mưa, thổ địa nhuận ướt, hết thảy sẽ bị làm cho lung tung rối loạn.
Khoé miệng Mộc Lan Nguyệt ngậm một mạt cười: "Kiến tạo phòng ở bằng gỗ, mặt trên đắp thêm cỏ râu rồng, tốt hơn sơn động rất nhiều."
Thế giới này còn quá lạc hậu, kiến tạo phòng ở bằng gỗ chính là chưa từng có. Hôm nay lại một lần nữa biết được một chuyện mới lạ, Lạc Già nửa tin nửa ngờ nhìn cô, đến khi nhìn thấy đáy mắt đầy tự tin, nghi vấn trong miệng cũng thu lại, trầm mặc gật gật đầu: "được."
Mộc Lan Nguyệt có chút cứng lưỡi, Lạc Già có phải dễ nói chuyện quá rồi không? Một màn mới vừa rồi ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Nghĩ nghĩ, cô tạm thời cũng không còn gì để nói, liền trở nên im lặng.
Trong sơn động một mảnh yên tĩnh, cũng không biết qua bao lâu, eo Mộc Lan Nguyệt đều mỏi, mới nghe được hắn mở miệng: "Ngủ đi."
Cô nhẹ nhàng thở ra, nhéo nhéo eo, ghé vào trên "Giường" cứng.
Lúc này đây, cô nhìn thấy Lạc Già nằm ở một bên.
Trong bóng đêm, đôi mắt đen bóng phiếm một mạt tinh quang, dường như đang ấp ủ cái ý đồ xấu gì đó.
Lạc Già khép lại mắt nhưng vẫn có thể nghe được động tĩnh bên kia, sột sột soạt soạt, sau đó liền có một thân ảnh chậm rãi dịch tới đây.
Hắn cau mày xoay người, một chút đối diện với đôi mắt Mộc Lan Nguyệt.
"Ở bộ lạc của chúng tôi, bạn lữ cần phải ôm ấp lẫn nhau." Nhìn ra hắn không ngờ, Mộc Lan Nguyệt khinh thanh tế ngữ giải thích nói. Đương nhiên, đây cũng là cô nói dối, cô chắc chắn Lạc Già sẽ không bởi vì việc nhỏ này mà cự tuyệt mình.
Ôm?
Lạc Già ninh mi, vẫn là mở ra cánh tay, hắn nhìn thấy cô đột nhiên giơ lên khóe miệng, sau đó động tác thực nhẹ nhàng liền chui vào ngực hắn.
Hô hấp đánh vào lồng ngực trần trụi, làm hắn có chút cảm giác kỳ quái.
Mộc Lan Nguyệt liền dựa vào hõm vai của Lạc Già, cô có thể ngửi được mùi hormone mãnh liệt trên người hắn, một cổ hương vị nam tính hùng hậu.
Tuy rằng dựa vào cũng không mềm thêm chút nào, nhưng ít nhất xem như mối quan hệ của hai người được kéo gần với nhau hơn.
Cô cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, tay súc ở trước ngực, không có đụng vào thân thể Lạc Già.
Nguyên lai, ôm giống cái chính là cảm giác này.
Lạc Già cúi đầu nhìn thoáng qua người trong ngực, bàn tay cứng đờ, nửa ngày, theo tâm ý đem Mộc Lan Nguyệt ôm vào trong lòng ngực, xác định cô không có động tác gì, mới chậm rãi nhắm mắt lại.