Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã
Chương 45: Đại Hôn
Lúc Diêm Mặc tìm được sư đệ thiếu chút nữa là nhận không ra.
Bốn tên thiếu niên đó vẫn còn lôi lôi kéo kéo, Phùng Trọng Thanh khắp người đầy đất, Trương Chí Châu mặt mũi bầm dập, hai thị vệ còn lại cũng không tốt hơn là bao, y phục thị vệ trên người họ thẳng thớm anh khí lúc này giống như dưa muối khô treo ở trên người, khóe mắt này bị bầm, dưới mũi kia treo màu, còn đâu dáng vẻ tuổi trẻ tài tuấn được các cung nữ theo đuổi khắp cung? Bảo là hành khất dưới góc tường thành e rằng không một ai phản bác.
Nhìn thấy Diêm Mặc, lúc này bọn họ lập tức thu tay, rụt cổ nhanh như chớp ở dưới tường cung đẩy nhau ra.
“Có chuyện gì?” Diêm Mặc lạnh mắt nhìn bọn họ chốc lát, mới mở miệng.
Phùng Trọng Thanh sợ đại sư huynh giáo huấn cậu, lúc này đương nhiên không dám tiến lên phía trước, cúi thấp đầu giống như chú chim cút vậy.
Hai thị vệ kia ngươi đẩy ta, ta đẩy đẩy ngươi, cũng không dám nói gì.
Trương Chí Châu vốn cũng không muốn nói, bọn họ tổng cộng ba người, kết quả đánh với tên tiểu bạch kiểm đó không phân được thắng bại, hắn cảm thấy quá mất mặt. Nhưng việc này lại là hắn cầm đầu, chỉ đành trừng mắt với Phùng Trọng Thanh, đứng ra nói: “Mấy người chúng tôi tuần tra đến đây, thấy tên tiểu tử đó lén lén lút lút muốn bắt hắn lại, ai biết, ai biết chưa đánh xong……” Hắn càng nói giọng càng nhỏ.
Diêm Mặc không nói gì, lại nhìn Phùng Trọng Thanh, “Ngươi nói.”
Phùng Trọng Thanh căng da đầu, cẩn thận dè dặt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nịnh nọt gọi: “Đại sư huynh……”
Cậu vừa mở miệng, Diêm Mặc còn chưa phản ứng Trương Chí Châu đã nhảy lên, đồng tử sắp nhảy khỏi hốc mắt, “Ngươi ngươi ngươi ngươi gọi phó thống lĩnh là gì?”
Phùng Trọng Thanh mặc kệ hắn, lại cười nịnh nọt: “Đại sư huynh, đệ chỉ đến xem náo nhiệt, không có gây rắc rối lập tức đi ngay.”
Nói xong, một mặt nhìn sắc mặt của Diêm Mặc, một mặt nhẹ tay nhẹ chân chuồn về phía sau.
“Đứng lại.” Diêm Mặc lạnh lẽo nói, “Theo ta xuất cung.”
Phùng Trọng Thanh lập tức mặt mày ủ dột, đáp một tiếng vâng, ủ rũ đi qua.
Trương Chí Châu nghẹn họng nhìn trân trố, không dám tin tưởng, nhìn tên tiểu bạch kiểm đó, lại nhìn phó thống lĩnh của bọn họ, lắp ba lắp bắp nói: “Phó, phó thống lĩnh, chúng tôi không biết……”
Diêm Mặc khoát tay không hề để ý, “Đi đi.”
Hắn tuy bao che khuyết điểm cũng không phải không biết nói lý. Sự việc vừa rồi Trương Chí Châu không hề làm sai, lần này Phùng Trọng Thanh bị đánh không giống với việc thời gian trước bị Lĩnh Nam Môn gây thù.
Thượng Thanh Tông bọn họ, trước giờ chưa từng có chuyện đánh nhau thua sẽ quay đầu tìm sư huynh khóc lóc vừa mất thể diện, về đến sư môn còn chịu sự giáo huấn của sư phụ.
Phùng Trọng Thanh biết rõ đạo lí này, trên đường về luôn ủ rũ cúi đầu, không dám nói nhiều một câu.
Mấy người Trương Chí Châu đứng yên tại chỗ, đợi hai người bọn họ đi xa rồi mới thở phào một hơi.
Một thị vệ trong đó lau mặt, vẻ mặt hốt hoảng, lẩm bẩm tự nói: “Thật không ngờ đến, ta vậy mà đã đánh nhau với người của Thượng Thanh Tông……”
Người kia cũng ra vẻ tự hào đầy mặt không giống con gà trống vừa bị đánh bại, gật gù đắc ý nói: “Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa chúng ta còn không đánh thua!”
Trương Chí Châu nghe xong, cả người không ý tốt cho bọn họ một đạp, “Chỉ có tiến bộ điểm này!”
Hắn liếc nhìn hai bóng người đi xa kia, trong lòng thầm nghĩ đây chính là thực lực của Thượng Thanh Tông trong lời đồn, phó thống lĩnh thì không cần phải nói rồi, trước mắt chỉ là một tên thiếu niên tuổi còn nhỏ hơn hắn vậy mà đã có khả năng đè hắn lại đánh.
Nhưng hắn không hề nhụt chí, ngược lại có thêm một loại ý chí chiến đấu, trong lòng thầm hạ quyết định đợi khi về lại kinh thành, vẫn muốn đi tìm tên thiếu niên đó để rèn luyện, sẽ có một ngày đánh người đó bò dưới đất một lần!
Hai ngày sau đại hội diễn võ kết thúc, nghi trướng hoàng đế khởi hành hồi kinh.
Tuy trước lúc rời kinh, hoàng hậu đã bắt đầu chuẩn bị cho việc xuất giá của công chúa, sau khi rời kinh lại cho cung nữ đắc lực ở lại trong cung trù bị nhưng bây giờ hồi kinh, vẫn còn rất nhiều việc phải làm, Chử Thanh Huy cũng không được nhàn rỗi, mỗi ngày phải ở trước mặt cô cô dẫn dạy học tập không có thời gian ra ngoài đi lại.
Nàng và Diêm Mặc đã hơn mười ngày không gặp, nhưng bây giờ từ sáng đến tối đều có việc chiếm giữ tâm thần ngược lại cũng không mấy nhớ hắn.
Chớp mắt đã sắp tiến vào tháng tám, còn vài ngày nữa là đến ngày nàng xuất giá.
Ngày đó, hoàng hậu nói với nàng, sư tổ cùng các sư đệ của Diêm Mặc đến kinh rồi, hơn nữa đã nhập cung gặp hoàng đế, lúc này đều đang ở phủ thần võ Đại tướng quân.
Diêm Mặc không phụ không mẫu từ nhỏ được sư tổ nhặt về trên núi, sau đó đã bái làm học trò của sư phụ hắn. Bởi vì nguyên do đó, lễ bái đường bái cữu cô cho người thành thân, nếu đổi thành bái sư phụ hắn cũng có thể được. Đáng tiếc sư phụ hắn phải trông giữ Thượng Thanh Tông, không thể tùy ý xuống núi. Vốn cho rằng lần này hai người thành thân e là không có trưởng bối chứng hôn, không ngờ đến sư tổ hắn vân du nhận được tin tức, cách không xa nghìn dặm vội đến kinh thành.
Bây giờ phủ thần võ Đại tướng quân ngược lại náo nhiệt chưa từng có.
Ngày mùng tám tháng tám, là một ngày tiết trời tốt.
Trời vừa sáng Chử Thanh Huy đã tự mình tỉnh dậy, kì thực cả đêm qua nàng không thể nào ngủ được, lật qua lật lại đến nằm cũng không nằm yên.
Tối qua, hoàng hậu giữ nàng lại trò chuyện rất lâu. Nghĩ đến hôm nay phải rời cung, sau này không thể từng giờ từng khắc bồi bên cạnh phụ hoàng mẫu hậu như lúc trước, tâm tình nhảy nhót thấp thỏm của nàng bị nỗi phiền muộn man mác làm giảm đi không ít.
Nữ quan hầu hạ nàng trang điểm, chải toàn bộ tóc lên vấn thành búi tóc vừa dày vừa nặng, trên đầu mang kim thoa mũ phượng nặng trịch, trên người khoác giá y loan phượng màu đỏ thẫm, dung mạo xinh xắn sau khi được trang điểm tinh tế càng lộ ra vẻ đẹp diễm mĩ mà ngày thường không có.
Chử Thanh Huy ngơ ngẩn nhìn người trong gương, lại cảm thấy khuôn mặt bản thân nhìn mười mấy năm lúc này có chút khác lạ.
Các nữ quan vây xung quanh nàng, thật lòng khen đẹp.
Nữ quan cơ lễ ở bên cạnh nhắc nhở, “Công chúa, nên khấu đầu lạy tạ bệ hạ và nương nương rồi.”
Mặt Chử Thanh Huy đầy ngơ ngác, nghe nữ quan nhắc lại một lần nữ, mới tỉnh táo lại, từ từ đứng dậy.
Giá y trên người vừa dày vừa nặng, lúc nàng đứng lên lảo đảo một lúc, Tử Tô vội tiến lên đỡ lấy.
Hôm nay, Tử Tô cũng đổi thành trang điểm trang trọng.
Đế hậu hai người ngồi song song ở trên chính điện, Thái tử cùng Nhị hoàng tử đứng ở vị trí thấp hơn.
Nhìn nữ nhi phía dưới đi đến được Tử Tô cùng một cung nữ khác đỡ lấy đang chậm chạp tiến vào nội điện, hoàng hậu cùng hoàng đế liếc mắt nhìn nhau, đều tìm thấy trong mắt đối phương vẻ mừng vui cùng luyến tiếc, trong hốc mắt hoàng hậu đã nổi lên ánh nước.
Chử Thanh Huy quỳ xuống đệm mềm ở giữa đại điện, sau khi dập đầu xong, lúc ngẩng đầu lên, nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Noãn Noãn đến cáo biệt hai người.” Lời chưa nói xong, mũi đã chua xót nước mắt lặp tức rơi xuống.
Hoàng hậu vội cho người dìu nàng lên, khẽ lau khóe mắt, mới cười nói: “Hài tử ngốc, khóc gì chứ? Hôm nay là ngày đại hỷ mà.”
Chử Thanh Huy hít hít mũi, nghẹn ngào nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Thái tử ca ca, còn có tiểu Tuân, con không nỡ xa mọi người……”
“Không nỡ bỏ, sau ngày hôm nay tùy lúc vào cung, cung Vĩnh Lạc phụ hoàng vĩnh viễn giữ lại cho con.” Hoàng đế nói.
Hoàng hậu vội khẽ khàng vỗ hắn một lúc, “Bệ hạ chớ làm loạn.”
Công chúa xuất giá đương nhiên còn có thể thỉnh thoảng vào cung ở, nhưng trước giờ không có chuyện vừa xuất giá ngày thứ hai đã về cung, muốn đặt phò mã ở đâu chứ?
Hoàng đế nhếch môi không quá vui vẻ, lại nói: “Vậy ngày sau trở lại.” Dừng một chút, bổ sung một câu: “Ở lâu dài.”
Hoàng hậu khóc cười không xong, bị hắn quấy rối như vậy ngược lại cảm giác phiền muộn khi phân li giảm đi rất nhiều.
Nhị hoàng tử đi đến phía trước, ngẩng đầu đáng thương nhìn Chử Thanh Huy, “A tỷ, tỷ muốn đi rồi sao?”
Chử Thanh Huy sờ đầu của nhóc, “Qua vài ngày nữa a tỷ trở về thăm đệ, tiểu Tuân phải nghe lời phụ hoàng mẫu hậu và Thái tử ca ca, biết không?”
Chử Tuân vừa nghe, nước mắt lập tức cuồn cuộn rơi xuống, “Đệ không muốn để a tỷ đi, a tỷ có thể không đi không?”
Thái tử đi qua, vỗ vai đệ đệ, nói: “Nghe lời.”
Chử Tuân mím môi, nức nở nghẹn ngào.
Thái tử đành phải nói: “Chỉ cần đệ không khóc, hai ngày nữa ca ca dẫn đệ xuất cung thăm a tỷ.”
“Thật không?” Chử Tuân lập tức ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng xác nhận.
Thái tử gật đầu rồi gọi bà vú của Nhị hoàng tử đến dỗ người đi, lúc này mới muội muội, trong đầu lướt qua rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “Nếu ở bên ngoài bị ức hiếp thì hồi cung tìm ca ca, ca ca ra mặt giúp muội.”
Trên mặt Chử Thanh Huy đầy lệ, nở nụ cười, “Được.”
Lại nói vài câu nữa, tổng thái giám đi vào đến trước mặt hoàng đế, đầu tiên là hành lễ lần lượt với mọi người, sau đó nói: “Giờ lành đã đến, các đại nhân lễ bộ và nghi trướng đưa dâu, các vị phu nhân đưa dâu đã đến đợi ở ngoại đình, phò mã gia cũng đến ở ngoài cửa Đông Hoa rồi, chờ đợi công chúa di giá.”
Nghe xong lời này trong lòng những người trong điện khẽ thắt lại, kì thực những lời nên dặn dò sớm đã nói qua không biết bao nhiêu lần, thế mà khi sự việc xảy đến, lại cảm thấy dường như có rất nhiều rất nhiều lời chưa nói xong, có rất nhiều rất nhiều việc cần phải dặn dò kỹ càng.
Nhưng không thể chậm trễ giờ lành, cho dù đế hậu hận không thể nuốt lời tại chỗ không gả nữ nhi nữa, nhưng cũng không thể thật sự nuốt lời.
Chử Thanh Huy lại dập đầu với đế hậu một lần cuối cùng, khi đứng dậy đội lên khăn đội đầu màu đỏ thẫm, được cung nữ đỡ lấy ngồi lên xa giá ngoài điện.
Thái tử cũng ngồi lên ngựa, để đưa dâu muội muội.
Xa giá đến ngoại đình, đổi thành nghi trướng đưa dâu, xách đèn, kéo hoa, cắm thoa, nắm quạt, kèm theo âm thanh phụ xướng của quan viên lễ bộ, đội ngũ đưa dâu mênh mông cuồn cuộn, từ cửa Đông Hoa ra khỏi hoàng cung.
Diêm Mặc sớm đã đợi ở bên ngoài, cửa cung vừa mở, đầu tiên là cung nhạc vui mừng êm tai tiến vào trong tai, tiếp theo đó là đội ngũ rực rỡ sắc màu tiến vào trong mắt, nhưng hắn chỉ nhìn thấy một bộ loan giá ở giữa kia.
Xung quanh loan giá hồng sa rũ xuống trùng điệp, một cơn gió thổi lên có thể nhìn thấy một bóng người lúc ẩn lúc hiện quỳ ngồi bên trong, nhưng cho dù lấy thị lực của hắn cũng nhìn không rõ ràng được.
Hắn tốn rất nhiều sức lực để bản thân dời mắt đi, đôi tay nắm chặt dây cương, xoay đầu ngựa lại mở đường đi trước nghi trướng.
Đoạn đường từ hoàng cung đến phủ công chúa sớm đã dọn sạch đường đi, cứ cách hai ba bước sẽ có một thị vệ cầm thương đứng.
Đoạn đường này không hề xa, Diêm Mặc lại lần đầu tiên cảm thấy dài chưa từng thấy.
Lúc trên đường, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn mãi.
Cuối cùng đến phủ công chúa, các tân khách sớm đã đến rồi âm thanh rộn ràng nhộn nhịp truyền đến, Chử Thanh Huy xoắn chặt ngón tay, vừa rồi trên đường chỉ lo chìm trong buồn bã, lúc này trong lòng thình thịch nhảy liên hồi.
Nàng cảm thấy tim mình đã khẩn trương đến mức muốn nhảy ra khỏi ngực, hốt hoảng được người bên ngoài mời xuống kiệu, dẫn đầu tiến vào phủ, bái xong cao đường, lại đưa vào động phòng, trực tiếp ngồi lên giường hỷ, trái tim luôn dạo ở nơi xa dường như mới lần nữa rơi vào trong ngực, cố gắng hồi tưởng lại một chút, một màn vừa rồi như bị cách một tầng sương mù không biết bản thân làm sao đi vào đây.
Vừa rồi Diêm Mặc cũng cùng tiến vào, còn chưa kịp nói câu nào đã bị mấy sư đệ của hắn hợp sức kéo ra ngoài.
Mấy người Thượng Thanh Tông biết hôm nay là thời cơ nghìn năm khó gặp khó tránh khỏi khả năng ở trước mặt sư huynh càn rỡ một lần, sư huynh còn không thể phát hỏa, cho dù sau này sẽ bị phục thù bọn họ cũng sẽ nhận, vì vậy hạ quyết tâm từng người phải dồn sức muốn ở ngày động phòng trút đại sư huynh nằm bò.
Trong hỷ phòng nháo xong một trận, khi bọn họ đi ra xung quanh rất nhanh thì an tĩnh trở lại, chỉ có hai cây nến hỷ long phụng lớn đang cháy phát ra âm thanh lách tách khe khẽ.
Chử Thanh Huy ngồi ngay ngắn trên giương hỷ, các nữ quan nội thị yên tĩnh đứng một bên, Tử Tô tiến lên, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa đói chưa?”
Cái đầu dưới khăn đội đầu màu đỏ khẽ lắc, hôm nay Chử Thanh Huy chưa ăn gì nhưng quả thật không đói, trong ngực vẫn luôn nhảy thình thịch, cảm giác ngay cả vị tràng của nàng đều bị chiếm giữ, không thấy đói chút nào.
Tử Tô lại nói: “Nếu công chúa cảm thấy mệt thì nhẹ dựa vào trên cột giường một lúc, nếu bên ngoài có người đến nô tỳ sẽ đánh thức công chúa.”
“Được.” Chử Thanh Huy nói.
Ngày chầm chậm lặn về Tây, màn trời dần dần tối lại, bên ngoài lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, đến ngoài cửa, âm thanh ồn ào càng rõ dường như là mấy người đó đang nháo muốn vào nhìn tân nương.
Giọng Diêm Mặc truyền đến: “Nháo đủ rồi, nếu làm ồn đến tẩu các ngươi, ngày sau từ từ tính toán.”
Giọng của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, lúc này vang lên không nặng không nhẹ, dễ dàng ép xuống những tiếng ồn ào lộn xộn kia.
Những sư đệ đó bị hắn làm cho yên lặng, trong lời nói của sư huynh có ý là hôm nay bọn họ trút rượu sư huynh, có thể nói là sư huynh dung túng và sau này sẽ không truy cứu, nhưng nếu làm phiền sự thanh tĩnh của tẩu tẩu hắn có thể sẽ không tiếp tục hạ thủ lưu tình.
Thế là mọi người không dám lại được voi đòi tiên chỉ có thể trơ mắt nhìn sư huynh vào động phòng, cửa phòng ở trước mặt bọn họ đóng lại không chút lưu tình.
Diêm Mặc cầm một hộp thức ăn, vừa đi vào trong mới phát hiện còn có rất nhiều người bỗng chốc ngẩn người.
Nữ quan nội thị lần lượt quỳ xuống hành lễ: “Gặp qua phò mã gia.”
Diêm Mặc khoát tay, đôi mắt từ giữa sắc đỏ tìm được thân hình đó đang ngồi ngay ngắn bên giường, vững bước đi qua nửa đường đặt hộp thức ăn lên bàn.
Chử Thanh Huy cuộn ngón tay, vừa rồi ngồi ở trong phòng yên tĩnh, trái tim hỗn loạn của nàng vừa ổn định lại, lúc này người đó vừa đến công sức nỗ lực bình tĩnh trước đó toàn bộ phí công cả.
Khăn đội đầu từ từ được vén lên, hai người nhiều ngày không gặp cuối cùng đã được nhìn thấy đối phương, cả hai đều ngơ ngác.
Hôm nay Diêm Mặc cuối cùng cởi xuống hắc bào của hắn, thay thành y phục tân lang màu đỏ thẫm.
Trước giờ Chử Thanh Huy luôn thấy hắn vận áo đen, trong đầu cũng từng tưởng tượng qua dáng vẻ hắn mặc y phục khác, lại cảm thấy làm sao cũng không phù hợp. Thế nhưng hôm nay hắn mặc hỷ phục, vậy mà vô cùng phù hợp. Màu sắc vui mừng làm cho vẻ lạnh lùng trên mặt hắn tản đi rất nhiều, còn khiến cho ngũ quan sắc bén của hắn trở nên ôn hòa hơn, dường như mặc lên bộ y phục này hắn không còn giữ được hình tượng cách người vạn dặm trước kia.
Hôm nay nàng nhảy nhót, vui thích, thấp thỏm, phiền muộn, mờ mịt, như là nổi lên nhiều cảm xúc phức tạp khiến cho lòng người hoang mang lo sợ không biết làm thế nào, sau khi gặp hắn rồi, từ trong đáy lòng vô cớ tăng thêm một phần tủi thân.
Trong đôi mắt sáng rực Diêm Mặc phản chiếu dung mạo tươi đẹp như hoa thược dược của nàng, gần như muốn bị ngẩn ngơ tâm thần. Hắn sớm biết cục bột lớn lên rất xinh đẹp, mềm mại như nụ hoa trên đầu cành nhưng chưa từng nghĩ qua, nụ hoa sau khi hé nở lại là một loại xinh đẹp rung động tâm hồn.
Bắt gặp ánh nước trong mắt Chử Thanh Huy, hắn lập tức tỉnh táo thấp giọng nói: “Là ta không phải, để công chúa đợi lâu rồi.”
Chử Thanh Huy chậm chạp lắc đầu, nàng vừa động, làm cho châu thoa ngọc bội trên người vang lên lách cách.
Diêm Mặc vừa nhìn đã cảm thấy nặng nề, nói: “Trước tiên cho người tháo trang sức xuống?”
Chử Thanh Huy gật đầu.
Tử Tô cung vài nữ quan xung quanh tiến lên, đỡ nàng đến trước bàn trang điểm, tháo trang sức rửa mặt chải đầu thay y phục.
Diêm Mặc ngồi ở bên giường, không hề động đậy nhìn nàng chăm chú.
Chử Thanh Huy vốn không hề phát giác, sau đó lúc vô ý từ trong gương đồng liếc nhìn thấy, chỉ cảm thấy lưng mình bị ánh mắt của hắn thiêu sạch rồi, trong lòng không khỏi hoảng sợ, mặt đã từ từ đỏ lên.
Thay y phục xong xuôi, nàng vẫn không đứng dậy, ngồi tại chỗ y cũ, Diêm Mặc cũng không động đậy.
Tử Tô cùng một nữ quan liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng không tiếng động dẫn người lui xuống.
Tất cả mọi người đều rời khỏi, cửa phòng đóng chặt trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Diêm Mặc đứng dậy từng bước từng bước đến gần.
Trên đất trải thảm, rõ ràng không nghe được tiếng bước chân của hắn, Chử Thanh Huy lại cảm giác từng bước từng bước đó như đang giẫm lên lòng mình.
Diêm Mặc cong đầu gối ngồi xổm trước người nàng, nhìn mặt nàng dù đã rửa đi lớp trang điểm vẫn khiến người ta không thể dời mắt, nói: “Trước đó sao không vui?”
Hắn vừa nói, Chử Thanh Huy lại nhớ đến nỗi tủi thân vô duyên vô cớ vừa rồi, mím môi nói: “Sau này nếu đối với thiếp không tốt, thiếp sẽ trở về cung, sẽ mặc kệ chàng.”
Hôm nay cáo biệt phụ hoàng huynh đệ, trừ cảm giác phiền muộn luyến tiếc trong lòng nàng còn có chút không biết làm thế nào, mơ hồ đối với tương lai, đến khi gặp người này rồi, ở trong lòng lại giận dỗi nghĩ: Thiếp bỏ người nhà đến bên cạnh chàng, nếu chàng đối với thiếp không tốt thiếp sẽ không cần chàng nữa.
Lời này giống như là đang uy hiếp, nhưng trong lòng càng bất an khiến người khác không dễ phát hiện.
Diêm Mặc bình tĩnh nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên ôm người lên.
Chử Thanh Huy thấp giọng hô một tiếng, vội ôm lấy bả vai hắn, vẫn chưa bình tĩnh thì đã nghe hắn nói: “Sẽ không để cho nàng có cơ hội mặc kệ ta.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy đã xua tan cảm xúc sa sút cả ngày của nàng hơn phân nửa, Chử Thanh Huy nhếch môi, khóe môi hơi cong lên cọ lên vai hắn, “Tiên sinh phải nhớ rõ lời đã nói.”
“Được.” Diêm Mặc ôm nàng đến trước bàn, cùng nhau ngồi xuống.
Chử Thanh Huy đang ngồi trên chân hắn, khẽ nhút nhích không được tự nhiên, “Tiên sinh thả thiếp xuống đi, như vậy rất kỳ quặc.”
Diêm Mặc không buông tay ngược lại ôm càng chặt hơn, cơ thể cục bột mềm mại nằm trong lòng hắn giống như là trời sinh nên khảm vào vậy, từng chút từng tấc vừa vặn không chê vào đâu được.
Hắn sớm đã muốn làm như vậy rồi.
Hộp thức ăn vừa rồi hắn mang đến là được đặt biệt làm ra, dưới đáy đặt than giữ ấm, thức ăn phía trên cho dù để trên nửa ngày cũng không sợ lạnh mất.
Diêm Mặc bưng ra một chén cháo tổ yến và một đĩa điểm tâm tinh tế.
Chử Thanh Huy vừa nhìn đã muốn cầm thìa lên.
Nhưng Diêm Mặc nhanh hơn nàng một bước, đặt cháo tổ yến ở trước mặt mình, cầm lấy thìa múc một muỗng, nhè nhẹ thổi rồi đưa đến bên miệng nàng.
Chử Thanh Huy bỗng chốc ngẩn người, đỏ mặt nói: “Để thiếp tự làm.”
“Ngoan, lát nữa sẽ nguội mất.” Diêm mặc nói.
Giọng nói tuy dịu dàng hiếm thấy, nhưng ý trong lời nói vẫn cứng rắn như cũ.
Chử Thanh Huy giằng co đối mắt nhìn hắn, nhìn một lát thì thua trận, chỉ có thể mặt đỏ tai hồng mở miệng, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Từ khi nàng có trí nhớ đến nay, bà vú chưa từng cho nàng ăn như vậy. Trước mắt không chỉ được người ta ôm ở trong lòng, còn cho ăn giống như tiểu hài tử, trong lòng nàng có chút xấu hổ, ngoại trừ xấu hổ còn có một loại cảm giác nói không rõ cũng không biết đó là gì, chỉ đành che đậy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có phải tiên sinh xem ta là tiểu hài tử không? Nhưng ta đã không phải là tiểu hài tử rồi.”
Diêm Mặc không nói, khóe môi dường như hơi cong lên.
Dùng xong một chén cháo tổ yến, vài miếng điểm tâm, Chử Thanh Huy đã ăn không nổi nữa, bèn đẩy tay hắn ra.
Diêm Mặc đặt chén đũa qua một bên rồi bưng rượu hợp cẩn trên bàn lên.
Lần này, hắn không thể cho ăn nữa, hai người mỗi người uống nửa ly rồi vòng tay lồng vào nhau, uống xong nửa ly còn lại.
Sau đó, hắn lại ôm người lên, đi về hướng giường hỷ.
Nhìn giường đệm màu đỏ thẫm, lúc này Chử Thanh Huy mời hậu tri hậu giác bắt đầu hoảng sợ.
Bốn tên thiếu niên đó vẫn còn lôi lôi kéo kéo, Phùng Trọng Thanh khắp người đầy đất, Trương Chí Châu mặt mũi bầm dập, hai thị vệ còn lại cũng không tốt hơn là bao, y phục thị vệ trên người họ thẳng thớm anh khí lúc này giống như dưa muối khô treo ở trên người, khóe mắt này bị bầm, dưới mũi kia treo màu, còn đâu dáng vẻ tuổi trẻ tài tuấn được các cung nữ theo đuổi khắp cung? Bảo là hành khất dưới góc tường thành e rằng không một ai phản bác.
Nhìn thấy Diêm Mặc, lúc này bọn họ lập tức thu tay, rụt cổ nhanh như chớp ở dưới tường cung đẩy nhau ra.
“Có chuyện gì?” Diêm Mặc lạnh mắt nhìn bọn họ chốc lát, mới mở miệng.
Phùng Trọng Thanh sợ đại sư huynh giáo huấn cậu, lúc này đương nhiên không dám tiến lên phía trước, cúi thấp đầu giống như chú chim cút vậy.
Hai thị vệ kia ngươi đẩy ta, ta đẩy đẩy ngươi, cũng không dám nói gì.
Trương Chí Châu vốn cũng không muốn nói, bọn họ tổng cộng ba người, kết quả đánh với tên tiểu bạch kiểm đó không phân được thắng bại, hắn cảm thấy quá mất mặt. Nhưng việc này lại là hắn cầm đầu, chỉ đành trừng mắt với Phùng Trọng Thanh, đứng ra nói: “Mấy người chúng tôi tuần tra đến đây, thấy tên tiểu tử đó lén lén lút lút muốn bắt hắn lại, ai biết, ai biết chưa đánh xong……” Hắn càng nói giọng càng nhỏ.
Diêm Mặc không nói gì, lại nhìn Phùng Trọng Thanh, “Ngươi nói.”
Phùng Trọng Thanh căng da đầu, cẩn thận dè dặt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nịnh nọt gọi: “Đại sư huynh……”
Cậu vừa mở miệng, Diêm Mặc còn chưa phản ứng Trương Chí Châu đã nhảy lên, đồng tử sắp nhảy khỏi hốc mắt, “Ngươi ngươi ngươi ngươi gọi phó thống lĩnh là gì?”
Phùng Trọng Thanh mặc kệ hắn, lại cười nịnh nọt: “Đại sư huynh, đệ chỉ đến xem náo nhiệt, không có gây rắc rối lập tức đi ngay.”
Nói xong, một mặt nhìn sắc mặt của Diêm Mặc, một mặt nhẹ tay nhẹ chân chuồn về phía sau.
“Đứng lại.” Diêm Mặc lạnh lẽo nói, “Theo ta xuất cung.”
Phùng Trọng Thanh lập tức mặt mày ủ dột, đáp một tiếng vâng, ủ rũ đi qua.
Trương Chí Châu nghẹn họng nhìn trân trố, không dám tin tưởng, nhìn tên tiểu bạch kiểm đó, lại nhìn phó thống lĩnh của bọn họ, lắp ba lắp bắp nói: “Phó, phó thống lĩnh, chúng tôi không biết……”
Diêm Mặc khoát tay không hề để ý, “Đi đi.”
Hắn tuy bao che khuyết điểm cũng không phải không biết nói lý. Sự việc vừa rồi Trương Chí Châu không hề làm sai, lần này Phùng Trọng Thanh bị đánh không giống với việc thời gian trước bị Lĩnh Nam Môn gây thù.
Thượng Thanh Tông bọn họ, trước giờ chưa từng có chuyện đánh nhau thua sẽ quay đầu tìm sư huynh khóc lóc vừa mất thể diện, về đến sư môn còn chịu sự giáo huấn của sư phụ.
Phùng Trọng Thanh biết rõ đạo lí này, trên đường về luôn ủ rũ cúi đầu, không dám nói nhiều một câu.
Mấy người Trương Chí Châu đứng yên tại chỗ, đợi hai người bọn họ đi xa rồi mới thở phào một hơi.
Một thị vệ trong đó lau mặt, vẻ mặt hốt hoảng, lẩm bẩm tự nói: “Thật không ngờ đến, ta vậy mà đã đánh nhau với người của Thượng Thanh Tông……”
Người kia cũng ra vẻ tự hào đầy mặt không giống con gà trống vừa bị đánh bại, gật gù đắc ý nói: “Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa chúng ta còn không đánh thua!”
Trương Chí Châu nghe xong, cả người không ý tốt cho bọn họ một đạp, “Chỉ có tiến bộ điểm này!”
Hắn liếc nhìn hai bóng người đi xa kia, trong lòng thầm nghĩ đây chính là thực lực của Thượng Thanh Tông trong lời đồn, phó thống lĩnh thì không cần phải nói rồi, trước mắt chỉ là một tên thiếu niên tuổi còn nhỏ hơn hắn vậy mà đã có khả năng đè hắn lại đánh.
Nhưng hắn không hề nhụt chí, ngược lại có thêm một loại ý chí chiến đấu, trong lòng thầm hạ quyết định đợi khi về lại kinh thành, vẫn muốn đi tìm tên thiếu niên đó để rèn luyện, sẽ có một ngày đánh người đó bò dưới đất một lần!
Hai ngày sau đại hội diễn võ kết thúc, nghi trướng hoàng đế khởi hành hồi kinh.
Tuy trước lúc rời kinh, hoàng hậu đã bắt đầu chuẩn bị cho việc xuất giá của công chúa, sau khi rời kinh lại cho cung nữ đắc lực ở lại trong cung trù bị nhưng bây giờ hồi kinh, vẫn còn rất nhiều việc phải làm, Chử Thanh Huy cũng không được nhàn rỗi, mỗi ngày phải ở trước mặt cô cô dẫn dạy học tập không có thời gian ra ngoài đi lại.
Nàng và Diêm Mặc đã hơn mười ngày không gặp, nhưng bây giờ từ sáng đến tối đều có việc chiếm giữ tâm thần ngược lại cũng không mấy nhớ hắn.
Chớp mắt đã sắp tiến vào tháng tám, còn vài ngày nữa là đến ngày nàng xuất giá.
Ngày đó, hoàng hậu nói với nàng, sư tổ cùng các sư đệ của Diêm Mặc đến kinh rồi, hơn nữa đã nhập cung gặp hoàng đế, lúc này đều đang ở phủ thần võ Đại tướng quân.
Diêm Mặc không phụ không mẫu từ nhỏ được sư tổ nhặt về trên núi, sau đó đã bái làm học trò của sư phụ hắn. Bởi vì nguyên do đó, lễ bái đường bái cữu cô cho người thành thân, nếu đổi thành bái sư phụ hắn cũng có thể được. Đáng tiếc sư phụ hắn phải trông giữ Thượng Thanh Tông, không thể tùy ý xuống núi. Vốn cho rằng lần này hai người thành thân e là không có trưởng bối chứng hôn, không ngờ đến sư tổ hắn vân du nhận được tin tức, cách không xa nghìn dặm vội đến kinh thành.
Bây giờ phủ thần võ Đại tướng quân ngược lại náo nhiệt chưa từng có.
Ngày mùng tám tháng tám, là một ngày tiết trời tốt.
Trời vừa sáng Chử Thanh Huy đã tự mình tỉnh dậy, kì thực cả đêm qua nàng không thể nào ngủ được, lật qua lật lại đến nằm cũng không nằm yên.
Tối qua, hoàng hậu giữ nàng lại trò chuyện rất lâu. Nghĩ đến hôm nay phải rời cung, sau này không thể từng giờ từng khắc bồi bên cạnh phụ hoàng mẫu hậu như lúc trước, tâm tình nhảy nhót thấp thỏm của nàng bị nỗi phiền muộn man mác làm giảm đi không ít.
Nữ quan hầu hạ nàng trang điểm, chải toàn bộ tóc lên vấn thành búi tóc vừa dày vừa nặng, trên đầu mang kim thoa mũ phượng nặng trịch, trên người khoác giá y loan phượng màu đỏ thẫm, dung mạo xinh xắn sau khi được trang điểm tinh tế càng lộ ra vẻ đẹp diễm mĩ mà ngày thường không có.
Chử Thanh Huy ngơ ngẩn nhìn người trong gương, lại cảm thấy khuôn mặt bản thân nhìn mười mấy năm lúc này có chút khác lạ.
Các nữ quan vây xung quanh nàng, thật lòng khen đẹp.
Nữ quan cơ lễ ở bên cạnh nhắc nhở, “Công chúa, nên khấu đầu lạy tạ bệ hạ và nương nương rồi.”
Mặt Chử Thanh Huy đầy ngơ ngác, nghe nữ quan nhắc lại một lần nữ, mới tỉnh táo lại, từ từ đứng dậy.
Giá y trên người vừa dày vừa nặng, lúc nàng đứng lên lảo đảo một lúc, Tử Tô vội tiến lên đỡ lấy.
Hôm nay, Tử Tô cũng đổi thành trang điểm trang trọng.
Đế hậu hai người ngồi song song ở trên chính điện, Thái tử cùng Nhị hoàng tử đứng ở vị trí thấp hơn.
Nhìn nữ nhi phía dưới đi đến được Tử Tô cùng một cung nữ khác đỡ lấy đang chậm chạp tiến vào nội điện, hoàng hậu cùng hoàng đế liếc mắt nhìn nhau, đều tìm thấy trong mắt đối phương vẻ mừng vui cùng luyến tiếc, trong hốc mắt hoàng hậu đã nổi lên ánh nước.
Chử Thanh Huy quỳ xuống đệm mềm ở giữa đại điện, sau khi dập đầu xong, lúc ngẩng đầu lên, nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Noãn Noãn đến cáo biệt hai người.” Lời chưa nói xong, mũi đã chua xót nước mắt lặp tức rơi xuống.
Hoàng hậu vội cho người dìu nàng lên, khẽ lau khóe mắt, mới cười nói: “Hài tử ngốc, khóc gì chứ? Hôm nay là ngày đại hỷ mà.”
Chử Thanh Huy hít hít mũi, nghẹn ngào nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Thái tử ca ca, còn có tiểu Tuân, con không nỡ xa mọi người……”
“Không nỡ bỏ, sau ngày hôm nay tùy lúc vào cung, cung Vĩnh Lạc phụ hoàng vĩnh viễn giữ lại cho con.” Hoàng đế nói.
Hoàng hậu vội khẽ khàng vỗ hắn một lúc, “Bệ hạ chớ làm loạn.”
Công chúa xuất giá đương nhiên còn có thể thỉnh thoảng vào cung ở, nhưng trước giờ không có chuyện vừa xuất giá ngày thứ hai đã về cung, muốn đặt phò mã ở đâu chứ?
Hoàng đế nhếch môi không quá vui vẻ, lại nói: “Vậy ngày sau trở lại.” Dừng một chút, bổ sung một câu: “Ở lâu dài.”
Hoàng hậu khóc cười không xong, bị hắn quấy rối như vậy ngược lại cảm giác phiền muộn khi phân li giảm đi rất nhiều.
Nhị hoàng tử đi đến phía trước, ngẩng đầu đáng thương nhìn Chử Thanh Huy, “A tỷ, tỷ muốn đi rồi sao?”
Chử Thanh Huy sờ đầu của nhóc, “Qua vài ngày nữa a tỷ trở về thăm đệ, tiểu Tuân phải nghe lời phụ hoàng mẫu hậu và Thái tử ca ca, biết không?”
Chử Tuân vừa nghe, nước mắt lập tức cuồn cuộn rơi xuống, “Đệ không muốn để a tỷ đi, a tỷ có thể không đi không?”
Thái tử đi qua, vỗ vai đệ đệ, nói: “Nghe lời.”
Chử Tuân mím môi, nức nở nghẹn ngào.
Thái tử đành phải nói: “Chỉ cần đệ không khóc, hai ngày nữa ca ca dẫn đệ xuất cung thăm a tỷ.”
“Thật không?” Chử Tuân lập tức ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng xác nhận.
Thái tử gật đầu rồi gọi bà vú của Nhị hoàng tử đến dỗ người đi, lúc này mới muội muội, trong đầu lướt qua rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “Nếu ở bên ngoài bị ức hiếp thì hồi cung tìm ca ca, ca ca ra mặt giúp muội.”
Trên mặt Chử Thanh Huy đầy lệ, nở nụ cười, “Được.”
Lại nói vài câu nữa, tổng thái giám đi vào đến trước mặt hoàng đế, đầu tiên là hành lễ lần lượt với mọi người, sau đó nói: “Giờ lành đã đến, các đại nhân lễ bộ và nghi trướng đưa dâu, các vị phu nhân đưa dâu đã đến đợi ở ngoại đình, phò mã gia cũng đến ở ngoài cửa Đông Hoa rồi, chờ đợi công chúa di giá.”
Nghe xong lời này trong lòng những người trong điện khẽ thắt lại, kì thực những lời nên dặn dò sớm đã nói qua không biết bao nhiêu lần, thế mà khi sự việc xảy đến, lại cảm thấy dường như có rất nhiều rất nhiều lời chưa nói xong, có rất nhiều rất nhiều việc cần phải dặn dò kỹ càng.
Nhưng không thể chậm trễ giờ lành, cho dù đế hậu hận không thể nuốt lời tại chỗ không gả nữ nhi nữa, nhưng cũng không thể thật sự nuốt lời.
Chử Thanh Huy lại dập đầu với đế hậu một lần cuối cùng, khi đứng dậy đội lên khăn đội đầu màu đỏ thẫm, được cung nữ đỡ lấy ngồi lên xa giá ngoài điện.
Thái tử cũng ngồi lên ngựa, để đưa dâu muội muội.
Xa giá đến ngoại đình, đổi thành nghi trướng đưa dâu, xách đèn, kéo hoa, cắm thoa, nắm quạt, kèm theo âm thanh phụ xướng của quan viên lễ bộ, đội ngũ đưa dâu mênh mông cuồn cuộn, từ cửa Đông Hoa ra khỏi hoàng cung.
Diêm Mặc sớm đã đợi ở bên ngoài, cửa cung vừa mở, đầu tiên là cung nhạc vui mừng êm tai tiến vào trong tai, tiếp theo đó là đội ngũ rực rỡ sắc màu tiến vào trong mắt, nhưng hắn chỉ nhìn thấy một bộ loan giá ở giữa kia.
Xung quanh loan giá hồng sa rũ xuống trùng điệp, một cơn gió thổi lên có thể nhìn thấy một bóng người lúc ẩn lúc hiện quỳ ngồi bên trong, nhưng cho dù lấy thị lực của hắn cũng nhìn không rõ ràng được.
Hắn tốn rất nhiều sức lực để bản thân dời mắt đi, đôi tay nắm chặt dây cương, xoay đầu ngựa lại mở đường đi trước nghi trướng.
Đoạn đường từ hoàng cung đến phủ công chúa sớm đã dọn sạch đường đi, cứ cách hai ba bước sẽ có một thị vệ cầm thương đứng.
Đoạn đường này không hề xa, Diêm Mặc lại lần đầu tiên cảm thấy dài chưa từng thấy.
Lúc trên đường, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn mãi.
Cuối cùng đến phủ công chúa, các tân khách sớm đã đến rồi âm thanh rộn ràng nhộn nhịp truyền đến, Chử Thanh Huy xoắn chặt ngón tay, vừa rồi trên đường chỉ lo chìm trong buồn bã, lúc này trong lòng thình thịch nhảy liên hồi.
Nàng cảm thấy tim mình đã khẩn trương đến mức muốn nhảy ra khỏi ngực, hốt hoảng được người bên ngoài mời xuống kiệu, dẫn đầu tiến vào phủ, bái xong cao đường, lại đưa vào động phòng, trực tiếp ngồi lên giường hỷ, trái tim luôn dạo ở nơi xa dường như mới lần nữa rơi vào trong ngực, cố gắng hồi tưởng lại một chút, một màn vừa rồi như bị cách một tầng sương mù không biết bản thân làm sao đi vào đây.
Vừa rồi Diêm Mặc cũng cùng tiến vào, còn chưa kịp nói câu nào đã bị mấy sư đệ của hắn hợp sức kéo ra ngoài.
Mấy người Thượng Thanh Tông biết hôm nay là thời cơ nghìn năm khó gặp khó tránh khỏi khả năng ở trước mặt sư huynh càn rỡ một lần, sư huynh còn không thể phát hỏa, cho dù sau này sẽ bị phục thù bọn họ cũng sẽ nhận, vì vậy hạ quyết tâm từng người phải dồn sức muốn ở ngày động phòng trút đại sư huynh nằm bò.
Trong hỷ phòng nháo xong một trận, khi bọn họ đi ra xung quanh rất nhanh thì an tĩnh trở lại, chỉ có hai cây nến hỷ long phụng lớn đang cháy phát ra âm thanh lách tách khe khẽ.
Chử Thanh Huy ngồi ngay ngắn trên giương hỷ, các nữ quan nội thị yên tĩnh đứng một bên, Tử Tô tiến lên, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa đói chưa?”
Cái đầu dưới khăn đội đầu màu đỏ khẽ lắc, hôm nay Chử Thanh Huy chưa ăn gì nhưng quả thật không đói, trong ngực vẫn luôn nhảy thình thịch, cảm giác ngay cả vị tràng của nàng đều bị chiếm giữ, không thấy đói chút nào.
Tử Tô lại nói: “Nếu công chúa cảm thấy mệt thì nhẹ dựa vào trên cột giường một lúc, nếu bên ngoài có người đến nô tỳ sẽ đánh thức công chúa.”
“Được.” Chử Thanh Huy nói.
Ngày chầm chậm lặn về Tây, màn trời dần dần tối lại, bên ngoài lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, đến ngoài cửa, âm thanh ồn ào càng rõ dường như là mấy người đó đang nháo muốn vào nhìn tân nương.
Giọng Diêm Mặc truyền đến: “Nháo đủ rồi, nếu làm ồn đến tẩu các ngươi, ngày sau từ từ tính toán.”
Giọng của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, lúc này vang lên không nặng không nhẹ, dễ dàng ép xuống những tiếng ồn ào lộn xộn kia.
Những sư đệ đó bị hắn làm cho yên lặng, trong lời nói của sư huynh có ý là hôm nay bọn họ trút rượu sư huynh, có thể nói là sư huynh dung túng và sau này sẽ không truy cứu, nhưng nếu làm phiền sự thanh tĩnh của tẩu tẩu hắn có thể sẽ không tiếp tục hạ thủ lưu tình.
Thế là mọi người không dám lại được voi đòi tiên chỉ có thể trơ mắt nhìn sư huynh vào động phòng, cửa phòng ở trước mặt bọn họ đóng lại không chút lưu tình.
Diêm Mặc cầm một hộp thức ăn, vừa đi vào trong mới phát hiện còn có rất nhiều người bỗng chốc ngẩn người.
Nữ quan nội thị lần lượt quỳ xuống hành lễ: “Gặp qua phò mã gia.”
Diêm Mặc khoát tay, đôi mắt từ giữa sắc đỏ tìm được thân hình đó đang ngồi ngay ngắn bên giường, vững bước đi qua nửa đường đặt hộp thức ăn lên bàn.
Chử Thanh Huy cuộn ngón tay, vừa rồi ngồi ở trong phòng yên tĩnh, trái tim hỗn loạn của nàng vừa ổn định lại, lúc này người đó vừa đến công sức nỗ lực bình tĩnh trước đó toàn bộ phí công cả.
Khăn đội đầu từ từ được vén lên, hai người nhiều ngày không gặp cuối cùng đã được nhìn thấy đối phương, cả hai đều ngơ ngác.
Hôm nay Diêm Mặc cuối cùng cởi xuống hắc bào của hắn, thay thành y phục tân lang màu đỏ thẫm.
Trước giờ Chử Thanh Huy luôn thấy hắn vận áo đen, trong đầu cũng từng tưởng tượng qua dáng vẻ hắn mặc y phục khác, lại cảm thấy làm sao cũng không phù hợp. Thế nhưng hôm nay hắn mặc hỷ phục, vậy mà vô cùng phù hợp. Màu sắc vui mừng làm cho vẻ lạnh lùng trên mặt hắn tản đi rất nhiều, còn khiến cho ngũ quan sắc bén của hắn trở nên ôn hòa hơn, dường như mặc lên bộ y phục này hắn không còn giữ được hình tượng cách người vạn dặm trước kia.
Hôm nay nàng nhảy nhót, vui thích, thấp thỏm, phiền muộn, mờ mịt, như là nổi lên nhiều cảm xúc phức tạp khiến cho lòng người hoang mang lo sợ không biết làm thế nào, sau khi gặp hắn rồi, từ trong đáy lòng vô cớ tăng thêm một phần tủi thân.
Trong đôi mắt sáng rực Diêm Mặc phản chiếu dung mạo tươi đẹp như hoa thược dược của nàng, gần như muốn bị ngẩn ngơ tâm thần. Hắn sớm biết cục bột lớn lên rất xinh đẹp, mềm mại như nụ hoa trên đầu cành nhưng chưa từng nghĩ qua, nụ hoa sau khi hé nở lại là một loại xinh đẹp rung động tâm hồn.
Bắt gặp ánh nước trong mắt Chử Thanh Huy, hắn lập tức tỉnh táo thấp giọng nói: “Là ta không phải, để công chúa đợi lâu rồi.”
Chử Thanh Huy chậm chạp lắc đầu, nàng vừa động, làm cho châu thoa ngọc bội trên người vang lên lách cách.
Diêm Mặc vừa nhìn đã cảm thấy nặng nề, nói: “Trước tiên cho người tháo trang sức xuống?”
Chử Thanh Huy gật đầu.
Tử Tô cung vài nữ quan xung quanh tiến lên, đỡ nàng đến trước bàn trang điểm, tháo trang sức rửa mặt chải đầu thay y phục.
Diêm Mặc ngồi ở bên giường, không hề động đậy nhìn nàng chăm chú.
Chử Thanh Huy vốn không hề phát giác, sau đó lúc vô ý từ trong gương đồng liếc nhìn thấy, chỉ cảm thấy lưng mình bị ánh mắt của hắn thiêu sạch rồi, trong lòng không khỏi hoảng sợ, mặt đã từ từ đỏ lên.
Thay y phục xong xuôi, nàng vẫn không đứng dậy, ngồi tại chỗ y cũ, Diêm Mặc cũng không động đậy.
Tử Tô cùng một nữ quan liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng không tiếng động dẫn người lui xuống.
Tất cả mọi người đều rời khỏi, cửa phòng đóng chặt trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Diêm Mặc đứng dậy từng bước từng bước đến gần.
Trên đất trải thảm, rõ ràng không nghe được tiếng bước chân của hắn, Chử Thanh Huy lại cảm giác từng bước từng bước đó như đang giẫm lên lòng mình.
Diêm Mặc cong đầu gối ngồi xổm trước người nàng, nhìn mặt nàng dù đã rửa đi lớp trang điểm vẫn khiến người ta không thể dời mắt, nói: “Trước đó sao không vui?”
Hắn vừa nói, Chử Thanh Huy lại nhớ đến nỗi tủi thân vô duyên vô cớ vừa rồi, mím môi nói: “Sau này nếu đối với thiếp không tốt, thiếp sẽ trở về cung, sẽ mặc kệ chàng.”
Hôm nay cáo biệt phụ hoàng huynh đệ, trừ cảm giác phiền muộn luyến tiếc trong lòng nàng còn có chút không biết làm thế nào, mơ hồ đối với tương lai, đến khi gặp người này rồi, ở trong lòng lại giận dỗi nghĩ: Thiếp bỏ người nhà đến bên cạnh chàng, nếu chàng đối với thiếp không tốt thiếp sẽ không cần chàng nữa.
Lời này giống như là đang uy hiếp, nhưng trong lòng càng bất an khiến người khác không dễ phát hiện.
Diêm Mặc bình tĩnh nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên ôm người lên.
Chử Thanh Huy thấp giọng hô một tiếng, vội ôm lấy bả vai hắn, vẫn chưa bình tĩnh thì đã nghe hắn nói: “Sẽ không để cho nàng có cơ hội mặc kệ ta.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy đã xua tan cảm xúc sa sút cả ngày của nàng hơn phân nửa, Chử Thanh Huy nhếch môi, khóe môi hơi cong lên cọ lên vai hắn, “Tiên sinh phải nhớ rõ lời đã nói.”
“Được.” Diêm Mặc ôm nàng đến trước bàn, cùng nhau ngồi xuống.
Chử Thanh Huy đang ngồi trên chân hắn, khẽ nhút nhích không được tự nhiên, “Tiên sinh thả thiếp xuống đi, như vậy rất kỳ quặc.”
Diêm Mặc không buông tay ngược lại ôm càng chặt hơn, cơ thể cục bột mềm mại nằm trong lòng hắn giống như là trời sinh nên khảm vào vậy, từng chút từng tấc vừa vặn không chê vào đâu được.
Hắn sớm đã muốn làm như vậy rồi.
Hộp thức ăn vừa rồi hắn mang đến là được đặt biệt làm ra, dưới đáy đặt than giữ ấm, thức ăn phía trên cho dù để trên nửa ngày cũng không sợ lạnh mất.
Diêm Mặc bưng ra một chén cháo tổ yến và một đĩa điểm tâm tinh tế.
Chử Thanh Huy vừa nhìn đã muốn cầm thìa lên.
Nhưng Diêm Mặc nhanh hơn nàng một bước, đặt cháo tổ yến ở trước mặt mình, cầm lấy thìa múc một muỗng, nhè nhẹ thổi rồi đưa đến bên miệng nàng.
Chử Thanh Huy bỗng chốc ngẩn người, đỏ mặt nói: “Để thiếp tự làm.”
“Ngoan, lát nữa sẽ nguội mất.” Diêm mặc nói.
Giọng nói tuy dịu dàng hiếm thấy, nhưng ý trong lời nói vẫn cứng rắn như cũ.
Chử Thanh Huy giằng co đối mắt nhìn hắn, nhìn một lát thì thua trận, chỉ có thể mặt đỏ tai hồng mở miệng, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Từ khi nàng có trí nhớ đến nay, bà vú chưa từng cho nàng ăn như vậy. Trước mắt không chỉ được người ta ôm ở trong lòng, còn cho ăn giống như tiểu hài tử, trong lòng nàng có chút xấu hổ, ngoại trừ xấu hổ còn có một loại cảm giác nói không rõ cũng không biết đó là gì, chỉ đành che đậy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có phải tiên sinh xem ta là tiểu hài tử không? Nhưng ta đã không phải là tiểu hài tử rồi.”
Diêm Mặc không nói, khóe môi dường như hơi cong lên.
Dùng xong một chén cháo tổ yến, vài miếng điểm tâm, Chử Thanh Huy đã ăn không nổi nữa, bèn đẩy tay hắn ra.
Diêm Mặc đặt chén đũa qua một bên rồi bưng rượu hợp cẩn trên bàn lên.
Lần này, hắn không thể cho ăn nữa, hai người mỗi người uống nửa ly rồi vòng tay lồng vào nhau, uống xong nửa ly còn lại.
Sau đó, hắn lại ôm người lên, đi về hướng giường hỷ.
Nhìn giường đệm màu đỏ thẫm, lúc này Chử Thanh Huy mời hậu tri hậu giác bắt đầu hoảng sợ.