Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã
Chương 25: Mỹ Mạo
Chử Thanh Huy ngâm nga điệu hát nhân gian đi trong ngự hoa viên, thấy hoa đào đang nở rộ liền tiến lên cắt vài cành nở đẹp nhất, cầm đến Tê Phượng cung.
Hoàng hậu vừa tỉnh giấc ngủ trưa đang ngồi trước bàn trang điểm, Chử Thanh Huy mang theo mùi hương thơm mát, người chưa thấy giọng nói đã đến trước, “Mẫu hậu mau nhìn xem, hoa của rừng hoa đào đã nỡ rực rồi.”
Nàng chạy chậm vào trong nhưng thấy vài bình hoa trong cung hoàng hậu đã cắm hoa đào tươi tắn mềm mại, không khỏi nói: “Thì ra mẫu hậu đã nhìn thấy rồi?”
Liễu Phiêu Nhứ tiến lên nhận lấy, cười nói: “Là công chúa và bệ hạ tâm linh tương thông, sáng sớm bệ hạ thượng triều đã đi qua rừng đào đó, thấy hoa đầu nở rộ nên lệnh Đức tổng quản cho người cắt vài cành đưa đến.”
Hoàng hậu đánh xong phấn hoa vàng, nâng mắt nhìn nàng, “Sao con lại chạy đến ngự hoa viên làm gì?”
“Đi một chuyến đến Hàm Chương điện.” Chử Thanh Huy cười vui vẻ nói, đi đến bên bàn trang điểm, chống cầm nhìn hoàng hậu trang điểm.
Hoàng hậu chọn trong hộp trâm một cái trâm ngọc màu xanh, nhìn gương cài xong mới nói: “Hôm nay vui lại rồi? Tối qua còn xị mặt, chẳng ra dạng gì.”
Trong lòng Chử Thanh Huy giấu chuyện không được, trên đường đến đây khóe miệng luôn vểnh lên cao, vào nội điện của hoàng hậu càng nhịn không được vểnh cao lên hơn lộ ra hàm răng trắng nhỏ.
“Mẫu hậu…….” Nàng nũng nịu gọi một tiếng, lại tự nghĩ tự mỉm cười.
Hoàng hậu liếc nhìn nàng, lắc đầu khẽ trách: “Nên cho con soi gương để con nhìn thấy dáng vẻ cười ngốc trên mặt của mình bây giờ, nào có phong thái công chúa nữa chứ.”
Chử Thanh Huy nghe xong tiếp tục cười ha ha một lúc, mới thần thần bí bí nói: “Mẫu hậu đoán xem, con đang cười điều gì?”
Hoàng hậu trái phải soi gương lại một lượt, sau đó đứng dậy kéo tay nàng đi ra ngoài, “Tâm tư của con còn cần phải đoán sao, nhìn dáng vẻ này thì biết khẳng định có liên quan đến thần võ Đại tướng quân, đúng không?”
“Mẫu hậu thật lợi hại,” Chử Thanh Huy dính lấy hoàng hậu, “Còn gì nữa?”
Đến ngoại điện ngồi xuống, cung nữ dâng lên trà nóng hoàng hậu nhận lấy súc miệng, rồi bưng tách trà lần thứ hai cung nữ đưa lên khẽ nhấp một ngụm.
“Còn có gì…….” Hoàng hậu cụp mắt ngâm nga, “Chẳng lẽ Diêm tướng quân nói rõ tâm ý với con rồi?”
Chử Thanh Huy toét miệng cười nói: “Còn chưa đâu, nhưng mà cũng gần đúng rồi, hắn đồng ý làm phò mã của con rồi!”
Hoàng hậu lập tức đưa mắt nhìn nàng, “Chính miệng hắn nói đồng ý? Con làm sao nói ra?”
“Con trực tiếp hỏi hắn, có muốn làm phò mã của con không, hắn nói được.”
“Con đó……” Giọng nói bình thản của hoàng hậu cuối cùng cũng có chút chấn động, “Con trực tiếp chạy đi hỏi hắn như vậy nếu người ta nói không, con phải làm sao?”
Chử Thanh Huy bĩu môi nói: “Nếu hắn nói không, con sẽ không thích hắn nữa, tìm người khác làm phò mã cho con.”
“Trò đùa!” Hoàng hậu dùng sức gõ lên trán nàng, “Lời này cũng có thể nói ra miệng? Quá xằng bậy rồi.”
Hoàng hậu biết rõ, loại hành vi hôm nay của nữ nhi nếu ở nhân gian khẳng định sẽ bị người khác nói quá ngạo nghễ, quá giới hạn, nhưng hoàng hậu vô ý dạy nàng như vậy. Đế hậu hai người chỉ có một nữ nhi, cả triều Đại Diễn cũng chỉ có một vị công chúa này, đây chính là dung túng nàng yêu thương nàng, tùy ý nàng, nhưng như thế thì sao? Đó không phải là thói quen ngày thường, nàng vui vẻ là được.
Trước đó tuy đã đoán ra Diêm tướng quân chắc cũng có ý với Noãn Noãn, nhưng hôm nay nghe đích thân hắn nói ra miệng, trong lòng hoàng hậu đã buông xuống được một tâm sự, chỉ đợi người hoàng đế phái đi Thượng Thanh Tông trở lại, lập tức có thể trao đổi hôn sự rồi.
Chử Thanh Huy cười tít mắt quấn lấy cánh tay hoàng hậu, “Dù sao bây giờ tiên sinh cũng đã đồng ý, vậy thì không thể nuốt lời rồi.”
Hoàng hậu cười than nói: “Người không biết còn cho rằng ta sinh ra ba hoàng tử kia, nếu không sao nữ duy nhất này ngay cả một chút thẹn thùng dè dặt của cô nương gia cũng không có chứ.”
“Mẫu hậu……” Chử Thanh Huy quấn lấy hoàng hậu chẳng buông.
Hoàng hậu bị quấn đến mức phải dựa ở trên gối tựa, duỗi tay ôm lấy người nàng, vỗ đầu nàng, “Được rồi được rồi, không dám cười con nữa. Con ngược lại thì bớt việc rồi, trực tiếp mở miệng cả người thoải mái, kết quả là phía phụ hoàng con còn để ta đi ứng phó. Tính cách của phụ hoàng đâu phải con không biết, cuối cùng bao che không được, nếu biết con vài ba câu đã đưa bản thân ra hứa với người ta còn không biết cáu gắt đến mức nào nữa.”
Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm mặt của phụ hoàng, Chử Thanh Huy thoáng rụt đầu, vội cầu cứu hoàng hậu, “Mẫu hậu phải giúp con, tính tình của phụ hoàng chỉ mẫu hậu có cách thôi.”
Hoàng hậu ngồi thẳng người, bưng tách trà lên khẽ thổi lá trà nổi trên mặt, chậm rãi uống trà, đợi Chử Thanh Huy hết nói lại làm nũng xong mới nói: “Phụ hoàng con thương con như vậy, cho dù có cáu gắt là bởi vì muốn con tốt. Không chỉ phụ hoàng con, đến cả ta cũng không yên tâm giao con cho người khác. Cho nên, phụ hoàng con nhất định sẽ khảo nghiệm Diêm Mặc một chút, đến lúc đó con không thể một lòng hướng ra bên ngoài phải cố gắng nghe theo phụ hoàng con, bằng không trong lòng hắn càng không vui vẻ nổi.”
Chử Thanh Huy nhíu mày suy nghĩ, do dự nói: “Có thể khảo nghiệm điều gì chứ?”
Hoàng hậu nghiêng mắt nhìn nàng, “Làm sao, bây giờ lo lắng Diêm tướng quân bị người khác gây khó dễ rồi?”
Chử Thanh Huy vội cười nói: “Không có không có, con chỉ tò mò thôi.”
Hoàng hậu lắc lắc đầu, đặt tách trà xuống, “Yên tâm đi, trong lòng phụ hoàng con có tính toán, còn không được gì cũng có ta đây. Nhưng mà, nếu cuộc khảo nghiệm này không đến nơi đến chốn, vậy thì không có ý nghĩa gì cả. Hắn đã muốn làm phò mã của con, đương nhiên phải lấy ra chút thành ý thuyết phục ta và phụ hoàng con, phải không nào?”
“Mẫu hậu nói phải.” Chử Thanh Huy liên tục gật đầu.
Thấy nàng khuỷu tay còn chưa hoàn toàn đưa ra ngoài, hoàng hậu nghe xong cũng dễ chịu chút ít.
Buổi chiều Chử Thanh Huy xách theo cơm hộp đi tìm Diêm Mặc, môn võ vẫn chưa kết thúc, nàng bèn ngồi bên cạnh nhìn càng thích thú.
Diêm Mặc có vài lần vô ý quay đầu đều có thể nhìn thấy đôi mắt đang cười thành hai vầng trăng khuyết của nàng. Hắn phát hiện, lúc trước cục bột này còn sợ hãi tôn kính hắn, những ngày qua nàng trở nên thân thiết còn hôm nay đã biết mặc sức làm liều rồi.
Nhưng mà, loại cảm giác này tuy không quen nhưng không hề ghét bỏ.
Đến giờ nghỉ ngơi vẫy tay để chúng đệ tử giải tán, hắn đi đến ngồi xuống bên bàn đá, không đợi người đối diện mở miệng đã tự giác lấy một khối bánh đưa vào miệng.
Chử Thanh Huy đổ một tách trà đưa đến bên tay hắn, mắt không chớp nhìn hắn uống trà ăn điểm tâm.
Mỗi loại điểm tâm đều được Diêm Mặc ăn một miếng uống một ngụm trà, thấy nàng còn nhìn mình chăm chú mới hỏi: “Nhìn gì thế?”
Chử Thanh Huy nói không hề suy nghĩ, “Nhìn tướng mạo tiên sinh đẹp mắt.”
Động tác trên tay khựng lại, Diêm Mặc nhìn nàng nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt câu nói “ngươi thật đẹp” đó nàng nói ra mà không suy nghĩ, tiếp theo không biết nên nói gì, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Lời này không nghiêm túc.”
Chử Thanh Huy bĩu bĩu môi, “Ta chỉ có thật nói thật mà thôi.”
Lời nói thật này, không biết từ đâu nói ra. Diêm Mặc còn không đến mức không tự mình biết mình, gương mặt này của hắn chỉ có thể nói là ngủ quan cân đối, nhưng nếu nói là đẹp thì như thế nào cũng không đến lượt hắn.
Chử Thanh Huy lại nói: “Ta cảm thấy tiên sinh đẹp mắt thì chính là đẹp mắt. Tiên sinh chưa từng khen ta, chẳng lẽ tướng mạo ta không đẹp sao?”
Diêm Mặc nghe xong liền đưa mắt tỉ mỉ nhìn nàng, mắt hạnh cong lên, sống mũi thẳng tắp, miệng nhỏ nhìn giống quả anh đào, đáy lòng thầm nghĩ tướng mạo nàng có nơi nào không đẹp, kì thật là rất xinh đẹp, gặp được nàng rồi cả đời này của hắn đều không thể đặt người thứ hai vào trong mắt nữa.
Hoàng hậu vừa tỉnh giấc ngủ trưa đang ngồi trước bàn trang điểm, Chử Thanh Huy mang theo mùi hương thơm mát, người chưa thấy giọng nói đã đến trước, “Mẫu hậu mau nhìn xem, hoa của rừng hoa đào đã nỡ rực rồi.”
Nàng chạy chậm vào trong nhưng thấy vài bình hoa trong cung hoàng hậu đã cắm hoa đào tươi tắn mềm mại, không khỏi nói: “Thì ra mẫu hậu đã nhìn thấy rồi?”
Liễu Phiêu Nhứ tiến lên nhận lấy, cười nói: “Là công chúa và bệ hạ tâm linh tương thông, sáng sớm bệ hạ thượng triều đã đi qua rừng đào đó, thấy hoa đầu nở rộ nên lệnh Đức tổng quản cho người cắt vài cành đưa đến.”
Hoàng hậu đánh xong phấn hoa vàng, nâng mắt nhìn nàng, “Sao con lại chạy đến ngự hoa viên làm gì?”
“Đi một chuyến đến Hàm Chương điện.” Chử Thanh Huy cười vui vẻ nói, đi đến bên bàn trang điểm, chống cầm nhìn hoàng hậu trang điểm.
Hoàng hậu chọn trong hộp trâm một cái trâm ngọc màu xanh, nhìn gương cài xong mới nói: “Hôm nay vui lại rồi? Tối qua còn xị mặt, chẳng ra dạng gì.”
Trong lòng Chử Thanh Huy giấu chuyện không được, trên đường đến đây khóe miệng luôn vểnh lên cao, vào nội điện của hoàng hậu càng nhịn không được vểnh cao lên hơn lộ ra hàm răng trắng nhỏ.
“Mẫu hậu…….” Nàng nũng nịu gọi một tiếng, lại tự nghĩ tự mỉm cười.
Hoàng hậu liếc nhìn nàng, lắc đầu khẽ trách: “Nên cho con soi gương để con nhìn thấy dáng vẻ cười ngốc trên mặt của mình bây giờ, nào có phong thái công chúa nữa chứ.”
Chử Thanh Huy nghe xong tiếp tục cười ha ha một lúc, mới thần thần bí bí nói: “Mẫu hậu đoán xem, con đang cười điều gì?”
Hoàng hậu trái phải soi gương lại một lượt, sau đó đứng dậy kéo tay nàng đi ra ngoài, “Tâm tư của con còn cần phải đoán sao, nhìn dáng vẻ này thì biết khẳng định có liên quan đến thần võ Đại tướng quân, đúng không?”
“Mẫu hậu thật lợi hại,” Chử Thanh Huy dính lấy hoàng hậu, “Còn gì nữa?”
Đến ngoại điện ngồi xuống, cung nữ dâng lên trà nóng hoàng hậu nhận lấy súc miệng, rồi bưng tách trà lần thứ hai cung nữ đưa lên khẽ nhấp một ngụm.
“Còn có gì…….” Hoàng hậu cụp mắt ngâm nga, “Chẳng lẽ Diêm tướng quân nói rõ tâm ý với con rồi?”
Chử Thanh Huy toét miệng cười nói: “Còn chưa đâu, nhưng mà cũng gần đúng rồi, hắn đồng ý làm phò mã của con rồi!”
Hoàng hậu lập tức đưa mắt nhìn nàng, “Chính miệng hắn nói đồng ý? Con làm sao nói ra?”
“Con trực tiếp hỏi hắn, có muốn làm phò mã của con không, hắn nói được.”
“Con đó……” Giọng nói bình thản của hoàng hậu cuối cùng cũng có chút chấn động, “Con trực tiếp chạy đi hỏi hắn như vậy nếu người ta nói không, con phải làm sao?”
Chử Thanh Huy bĩu môi nói: “Nếu hắn nói không, con sẽ không thích hắn nữa, tìm người khác làm phò mã cho con.”
“Trò đùa!” Hoàng hậu dùng sức gõ lên trán nàng, “Lời này cũng có thể nói ra miệng? Quá xằng bậy rồi.”
Hoàng hậu biết rõ, loại hành vi hôm nay của nữ nhi nếu ở nhân gian khẳng định sẽ bị người khác nói quá ngạo nghễ, quá giới hạn, nhưng hoàng hậu vô ý dạy nàng như vậy. Đế hậu hai người chỉ có một nữ nhi, cả triều Đại Diễn cũng chỉ có một vị công chúa này, đây chính là dung túng nàng yêu thương nàng, tùy ý nàng, nhưng như thế thì sao? Đó không phải là thói quen ngày thường, nàng vui vẻ là được.
Trước đó tuy đã đoán ra Diêm tướng quân chắc cũng có ý với Noãn Noãn, nhưng hôm nay nghe đích thân hắn nói ra miệng, trong lòng hoàng hậu đã buông xuống được một tâm sự, chỉ đợi người hoàng đế phái đi Thượng Thanh Tông trở lại, lập tức có thể trao đổi hôn sự rồi.
Chử Thanh Huy cười tít mắt quấn lấy cánh tay hoàng hậu, “Dù sao bây giờ tiên sinh cũng đã đồng ý, vậy thì không thể nuốt lời rồi.”
Hoàng hậu cười than nói: “Người không biết còn cho rằng ta sinh ra ba hoàng tử kia, nếu không sao nữ duy nhất này ngay cả một chút thẹn thùng dè dặt của cô nương gia cũng không có chứ.”
“Mẫu hậu……” Chử Thanh Huy quấn lấy hoàng hậu chẳng buông.
Hoàng hậu bị quấn đến mức phải dựa ở trên gối tựa, duỗi tay ôm lấy người nàng, vỗ đầu nàng, “Được rồi được rồi, không dám cười con nữa. Con ngược lại thì bớt việc rồi, trực tiếp mở miệng cả người thoải mái, kết quả là phía phụ hoàng con còn để ta đi ứng phó. Tính cách của phụ hoàng đâu phải con không biết, cuối cùng bao che không được, nếu biết con vài ba câu đã đưa bản thân ra hứa với người ta còn không biết cáu gắt đến mức nào nữa.”
Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm mặt của phụ hoàng, Chử Thanh Huy thoáng rụt đầu, vội cầu cứu hoàng hậu, “Mẫu hậu phải giúp con, tính tình của phụ hoàng chỉ mẫu hậu có cách thôi.”
Hoàng hậu ngồi thẳng người, bưng tách trà lên khẽ thổi lá trà nổi trên mặt, chậm rãi uống trà, đợi Chử Thanh Huy hết nói lại làm nũng xong mới nói: “Phụ hoàng con thương con như vậy, cho dù có cáu gắt là bởi vì muốn con tốt. Không chỉ phụ hoàng con, đến cả ta cũng không yên tâm giao con cho người khác. Cho nên, phụ hoàng con nhất định sẽ khảo nghiệm Diêm Mặc một chút, đến lúc đó con không thể một lòng hướng ra bên ngoài phải cố gắng nghe theo phụ hoàng con, bằng không trong lòng hắn càng không vui vẻ nổi.”
Chử Thanh Huy nhíu mày suy nghĩ, do dự nói: “Có thể khảo nghiệm điều gì chứ?”
Hoàng hậu nghiêng mắt nhìn nàng, “Làm sao, bây giờ lo lắng Diêm tướng quân bị người khác gây khó dễ rồi?”
Chử Thanh Huy vội cười nói: “Không có không có, con chỉ tò mò thôi.”
Hoàng hậu lắc lắc đầu, đặt tách trà xuống, “Yên tâm đi, trong lòng phụ hoàng con có tính toán, còn không được gì cũng có ta đây. Nhưng mà, nếu cuộc khảo nghiệm này không đến nơi đến chốn, vậy thì không có ý nghĩa gì cả. Hắn đã muốn làm phò mã của con, đương nhiên phải lấy ra chút thành ý thuyết phục ta và phụ hoàng con, phải không nào?”
“Mẫu hậu nói phải.” Chử Thanh Huy liên tục gật đầu.
Thấy nàng khuỷu tay còn chưa hoàn toàn đưa ra ngoài, hoàng hậu nghe xong cũng dễ chịu chút ít.
Buổi chiều Chử Thanh Huy xách theo cơm hộp đi tìm Diêm Mặc, môn võ vẫn chưa kết thúc, nàng bèn ngồi bên cạnh nhìn càng thích thú.
Diêm Mặc có vài lần vô ý quay đầu đều có thể nhìn thấy đôi mắt đang cười thành hai vầng trăng khuyết của nàng. Hắn phát hiện, lúc trước cục bột này còn sợ hãi tôn kính hắn, những ngày qua nàng trở nên thân thiết còn hôm nay đã biết mặc sức làm liều rồi.
Nhưng mà, loại cảm giác này tuy không quen nhưng không hề ghét bỏ.
Đến giờ nghỉ ngơi vẫy tay để chúng đệ tử giải tán, hắn đi đến ngồi xuống bên bàn đá, không đợi người đối diện mở miệng đã tự giác lấy một khối bánh đưa vào miệng.
Chử Thanh Huy đổ một tách trà đưa đến bên tay hắn, mắt không chớp nhìn hắn uống trà ăn điểm tâm.
Mỗi loại điểm tâm đều được Diêm Mặc ăn một miếng uống một ngụm trà, thấy nàng còn nhìn mình chăm chú mới hỏi: “Nhìn gì thế?”
Chử Thanh Huy nói không hề suy nghĩ, “Nhìn tướng mạo tiên sinh đẹp mắt.”
Động tác trên tay khựng lại, Diêm Mặc nhìn nàng nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt câu nói “ngươi thật đẹp” đó nàng nói ra mà không suy nghĩ, tiếp theo không biết nên nói gì, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Lời này không nghiêm túc.”
Chử Thanh Huy bĩu bĩu môi, “Ta chỉ có thật nói thật mà thôi.”
Lời nói thật này, không biết từ đâu nói ra. Diêm Mặc còn không đến mức không tự mình biết mình, gương mặt này của hắn chỉ có thể nói là ngủ quan cân đối, nhưng nếu nói là đẹp thì như thế nào cũng không đến lượt hắn.
Chử Thanh Huy lại nói: “Ta cảm thấy tiên sinh đẹp mắt thì chính là đẹp mắt. Tiên sinh chưa từng khen ta, chẳng lẽ tướng mạo ta không đẹp sao?”
Diêm Mặc nghe xong liền đưa mắt tỉ mỉ nhìn nàng, mắt hạnh cong lên, sống mũi thẳng tắp, miệng nhỏ nhìn giống quả anh đào, đáy lòng thầm nghĩ tướng mạo nàng có nơi nào không đẹp, kì thật là rất xinh đẹp, gặp được nàng rồi cả đời này của hắn đều không thể đặt người thứ hai vào trong mắt nữa.