Kiếp Này Tôi Không Cần Hắn Nữa
Chương 29
Sự thật lần lượt kéo đến trong đầu ta, mẫu thân nói rằng đã mang thai tôi chín tháng mười ngày, rằng ta và Vệ Đạc đã được hứa hôn từ trong bụng mẹ.
Cuối cùng, mẫu thân không phải mẫu thân ruột, ca ca cũng không phải ca ca ruột của ta, bài vị trong từ đường đó, cùng với nhị thúc đã chết trong chiến trận mới là cha ruột của ta ư?
Chân tướng càng khiến Cố Tri Hành đau lòng hơn. Nguồn gốc của sự thù hận và âm mưu trong nhiều năm của hắn, rốt cuộc lại là vì hiểu lầm.
Hắn loạng choạng lùi lại, la lớn, “Không, ngươi nói dối! Ngươi đang gạt ta!”
Mấy vị tướng quân vội vàng chạy vào, nói, “Cố đại nhân, bọn họ tới rồi, mau chạy thôi”
Một người khác cũng khuyên ngăn, “Đúng vậy, chỉ cần còn núi xanh, sợ gì không có củi đốt”
Cố Tri Hành tuyệt vọng ngã xuống bậc thềm, như thể hắn không nghe được những người kia nói gì.
Nhìn thấy hắn như vậy, mấy vị tướng quân không còn cách nào khác đành phải bỏ chạy trước.
Chiêu Dương lặng lẽ ngồi bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Cố Tri Hành.
Cố Tri Hành giống như tìm được chỗ dựa, tựa vào vai Chiêu Dương bật khóc.
Xa xa truyền đến tiếng đánh nhau, càng ngày càng đến gần chính điện.
Cố Tri Hành, thua rồi.
Phần 9:
33.
“Không, ta vẫn còn giang sơn, ta vẫn còn giang sơn của chính mình”
Cố Trí Hành kinh hãi, hắn đẩy Chiêu Dương ra, xa xa đã nhìn thấy đám lính đông nghịt xuất hiện ở đại điện, đều là đến để bắt hắn.
Vì sợ Thái hậu và Chiêu Dương đang ở trong tay Cố Tri Hành, đại quân dừng lại ở quảng trường, chỉ ra lệnh cho đội cung thủ vào vị trí.
Chỉ cần Cố Tri Hành vừa xuất hiện, lập tức giết chết.
Cửa vừa mở, “vù” một mũi tên đã ghim lên cửa.
Cố Trí Hành phản ứng rất nhanh, hắn nhìn thấy ta ở bên cửa, đôi mắt vằn lên tia máu, “đều là ngươi, đều là ngươi làm hỏng việc tốt của ta”
“Cố Tri Hành, hủy hoại huynh chính là sự ngu xuẩn và tham lam của huynh”
Thời khắc này hắn đã không nghe bất cứ lời nào, toàn than cứng đờ. Hắn hận mẫu thân, cũng hận tiên đế và Vệ Đạc đã treo cổ hắn.
Kiếp này của hắn, chỉ có thù hận.
Cố Tri Hành nhếch miệng, “vậy thì chúng ta cùng chết”
Hắn kéo ta ra ngoài, lực khí lớn đến khó thoát khỏi, mọi người trong nội điện sững sờ trước biến cố đột ngột, chỉ có mẫu thân nhẩy bổ vào kéo tay áo hắn khóc “ Hành nhi, dừng tay đi, con không thể lại phạm thêm sai lầm nữa”.
Cố Trí Hành đẩy mẫu thân ra, khoảnh khắc lúc đạp toang cửa điện, hàng ngàn mũi tên bắn ra, “vù vù” như mây mà đến.
Ta nhắm chặt đôi mắt chờ cái chết ập tới, toàn thân đột nhiên nặng trĩu, là mẫu thân đã lao tới, dùng thân thể mình để bảo vệ ta.
Bà đè ta dưới thân mình, đôi tay chống xuống sàn,
Ta khóc tới kiệt sức, nhưng không thể cử động vì một thanh kiếm đâm vào thắt lưng, thậm chí không thể nhìn thấy mặt mẫu thân.
Cố Tri Hành đã ngã sang 1 bên, hàng ngàn mũi tên xuyên tim, đôi mắt trợn trừng, như không cam tâm.
Tất cả, đều đã kết thúc rồi.
34.
Thánh thượng tỉnh dậy vào đầu thu, biết được Vệ Đạc và Cố Trí Hành trước sau tạo phản, tức giận tới nỗi lại ngất đi.
Khi Cố Tri Hành nắm quyền đã giết hại vợ chồng Quốc công, Vệ Đạc bị phơi xác trước cổng thành. Vệ gia chỉ còn lại duy nhất Vệ Quân, thánh thượng không muốn giết hắn, tới cuối cùng cũng chỉ giáng xuống làm thường dân.
Cảnh Minh có công dẹp yên phản loạn, thánh thượng ban tước, phong Định An hầu. Vốn dĩ ta có công rất lớn, nhưng người sợ ta là em gái của Cố Trí Hành, luôn từ chối thưởng.
Ta có lẽ đoán ra được thánh ý, chờ tới khi người triệu ta nhập cung, chỉ cần nói bản thân không muốn bất cứ một phần thưởng nào, mấy việc đó chỉ là để chuộc lỗi cho Cố Tri Hành.
Thánh thượng hài lòng gật đầu, lúc rời đi, ta nhẹ nhàng ngước mắt nhìn.
Cố Tri Hành đã tàn hại thân thể người, sắc mặt trống rỗng, ánh mắt vô hồn, thời gian không còn nhiều nữa.
Từ lúc Cố Tri Hành quyết tâm đoạt vị, bất luận kết quả thế nào, đối với ta đều không ai thắng. Chờ 1 tháng, thánh thượng đối với cha không có trừng phạt, ta biết bản thân lần này rút lui để bảo vệ Tuyên Bình hầu phủ.
Nhưng, mẫu thân không còn nữa rồi.
Không quản bà ấy có phải là sinh mẫu của ta hay không, đại ân dưỡng dục lớn hơn trời, bà ấy chính là mẫu thân của ta.
Khi bà ấy nhập kiệm, vết thương của ta bị nhiễm trùng nham nhở, nằm trên giường hơn 1 tháng.
Lúc mơ hồ còn tưởng nhìn thấy mẫu thân ngồi ở trước giường của ta, cầm lược chải tóc, nét mặt dịu dàng. Trong lúc bệnh nặng, ta hỏi “Mẫu thân, người đến đón con phải không?”
Bà sờ vào má ta, “Con ngoan, con còn nhiều thời gian, mẫu thân sao có thể nhẫn tâm đưa con đi chứ”
“Nhưng con muốn ở bên mẫu thân”
Bà cười nhẹ, ánh mắt đầy yêu thương, “mỗi một người đều có số mệnh của riêng mình, đời này có con, mẫu thân rất hạnh phúc rồi, Chi Nghi, con phải sống thật tốt nhé”.
Khi cơn sốt lui đi, Cảnh Minh luôn ở bên giường nói là ta mơ đã khóc rất lớn. Ta nói trong mộng ta gặp mẫu thân, người đến nói với ta lời từ biệt, Cảnh Minh im lặng một lúc, chậm rãi nắm tay ta “ nàng còn có ta”.
Ta lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi “nhưng ta không còn mẫu thân nữa rồi…”
Cả một mùa đông, ta đều cảm thấy uể oải.
Cuối cùng, mẫu thân không phải mẫu thân ruột, ca ca cũng không phải ca ca ruột của ta, bài vị trong từ đường đó, cùng với nhị thúc đã chết trong chiến trận mới là cha ruột của ta ư?
Chân tướng càng khiến Cố Tri Hành đau lòng hơn. Nguồn gốc của sự thù hận và âm mưu trong nhiều năm của hắn, rốt cuộc lại là vì hiểu lầm.
Hắn loạng choạng lùi lại, la lớn, “Không, ngươi nói dối! Ngươi đang gạt ta!”
Mấy vị tướng quân vội vàng chạy vào, nói, “Cố đại nhân, bọn họ tới rồi, mau chạy thôi”
Một người khác cũng khuyên ngăn, “Đúng vậy, chỉ cần còn núi xanh, sợ gì không có củi đốt”
Cố Tri Hành tuyệt vọng ngã xuống bậc thềm, như thể hắn không nghe được những người kia nói gì.
Nhìn thấy hắn như vậy, mấy vị tướng quân không còn cách nào khác đành phải bỏ chạy trước.
Chiêu Dương lặng lẽ ngồi bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Cố Tri Hành.
Cố Tri Hành giống như tìm được chỗ dựa, tựa vào vai Chiêu Dương bật khóc.
Xa xa truyền đến tiếng đánh nhau, càng ngày càng đến gần chính điện.
Cố Tri Hành, thua rồi.
Phần 9:
33.
“Không, ta vẫn còn giang sơn, ta vẫn còn giang sơn của chính mình”
Cố Trí Hành kinh hãi, hắn đẩy Chiêu Dương ra, xa xa đã nhìn thấy đám lính đông nghịt xuất hiện ở đại điện, đều là đến để bắt hắn.
Vì sợ Thái hậu và Chiêu Dương đang ở trong tay Cố Tri Hành, đại quân dừng lại ở quảng trường, chỉ ra lệnh cho đội cung thủ vào vị trí.
Chỉ cần Cố Tri Hành vừa xuất hiện, lập tức giết chết.
Cửa vừa mở, “vù” một mũi tên đã ghim lên cửa.
Cố Trí Hành phản ứng rất nhanh, hắn nhìn thấy ta ở bên cửa, đôi mắt vằn lên tia máu, “đều là ngươi, đều là ngươi làm hỏng việc tốt của ta”
“Cố Tri Hành, hủy hoại huynh chính là sự ngu xuẩn và tham lam của huynh”
Thời khắc này hắn đã không nghe bất cứ lời nào, toàn than cứng đờ. Hắn hận mẫu thân, cũng hận tiên đế và Vệ Đạc đã treo cổ hắn.
Kiếp này của hắn, chỉ có thù hận.
Cố Tri Hành nhếch miệng, “vậy thì chúng ta cùng chết”
Hắn kéo ta ra ngoài, lực khí lớn đến khó thoát khỏi, mọi người trong nội điện sững sờ trước biến cố đột ngột, chỉ có mẫu thân nhẩy bổ vào kéo tay áo hắn khóc “ Hành nhi, dừng tay đi, con không thể lại phạm thêm sai lầm nữa”.
Cố Trí Hành đẩy mẫu thân ra, khoảnh khắc lúc đạp toang cửa điện, hàng ngàn mũi tên bắn ra, “vù vù” như mây mà đến.
Ta nhắm chặt đôi mắt chờ cái chết ập tới, toàn thân đột nhiên nặng trĩu, là mẫu thân đã lao tới, dùng thân thể mình để bảo vệ ta.
Bà đè ta dưới thân mình, đôi tay chống xuống sàn,
Ta khóc tới kiệt sức, nhưng không thể cử động vì một thanh kiếm đâm vào thắt lưng, thậm chí không thể nhìn thấy mặt mẫu thân.
Cố Tri Hành đã ngã sang 1 bên, hàng ngàn mũi tên xuyên tim, đôi mắt trợn trừng, như không cam tâm.
Tất cả, đều đã kết thúc rồi.
34.
Thánh thượng tỉnh dậy vào đầu thu, biết được Vệ Đạc và Cố Trí Hành trước sau tạo phản, tức giận tới nỗi lại ngất đi.
Khi Cố Tri Hành nắm quyền đã giết hại vợ chồng Quốc công, Vệ Đạc bị phơi xác trước cổng thành. Vệ gia chỉ còn lại duy nhất Vệ Quân, thánh thượng không muốn giết hắn, tới cuối cùng cũng chỉ giáng xuống làm thường dân.
Cảnh Minh có công dẹp yên phản loạn, thánh thượng ban tước, phong Định An hầu. Vốn dĩ ta có công rất lớn, nhưng người sợ ta là em gái của Cố Trí Hành, luôn từ chối thưởng.
Ta có lẽ đoán ra được thánh ý, chờ tới khi người triệu ta nhập cung, chỉ cần nói bản thân không muốn bất cứ một phần thưởng nào, mấy việc đó chỉ là để chuộc lỗi cho Cố Tri Hành.
Thánh thượng hài lòng gật đầu, lúc rời đi, ta nhẹ nhàng ngước mắt nhìn.
Cố Tri Hành đã tàn hại thân thể người, sắc mặt trống rỗng, ánh mắt vô hồn, thời gian không còn nhiều nữa.
Từ lúc Cố Tri Hành quyết tâm đoạt vị, bất luận kết quả thế nào, đối với ta đều không ai thắng. Chờ 1 tháng, thánh thượng đối với cha không có trừng phạt, ta biết bản thân lần này rút lui để bảo vệ Tuyên Bình hầu phủ.
Nhưng, mẫu thân không còn nữa rồi.
Không quản bà ấy có phải là sinh mẫu của ta hay không, đại ân dưỡng dục lớn hơn trời, bà ấy chính là mẫu thân của ta.
Khi bà ấy nhập kiệm, vết thương của ta bị nhiễm trùng nham nhở, nằm trên giường hơn 1 tháng.
Lúc mơ hồ còn tưởng nhìn thấy mẫu thân ngồi ở trước giường của ta, cầm lược chải tóc, nét mặt dịu dàng. Trong lúc bệnh nặng, ta hỏi “Mẫu thân, người đến đón con phải không?”
Bà sờ vào má ta, “Con ngoan, con còn nhiều thời gian, mẫu thân sao có thể nhẫn tâm đưa con đi chứ”
“Nhưng con muốn ở bên mẫu thân”
Bà cười nhẹ, ánh mắt đầy yêu thương, “mỗi một người đều có số mệnh của riêng mình, đời này có con, mẫu thân rất hạnh phúc rồi, Chi Nghi, con phải sống thật tốt nhé”.
Khi cơn sốt lui đi, Cảnh Minh luôn ở bên giường nói là ta mơ đã khóc rất lớn. Ta nói trong mộng ta gặp mẫu thân, người đến nói với ta lời từ biệt, Cảnh Minh im lặng một lúc, chậm rãi nắm tay ta “ nàng còn có ta”.
Ta lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi “nhưng ta không còn mẫu thân nữa rồi…”
Cả một mùa đông, ta đều cảm thấy uể oải.