Kiếp Này Tôi Không Cần Hắn Nữa
Chương 16
19.
Ta thở dài một hơi nhưng gánh nặng trong lòng vẫn không hề nhẹ đi chút nào.
Ta luôn cho rằng Nguyễn Mộc Tình chỉ có quan hệ với Vệ Đạc cùng ca ca ta nhưng kiếp này, mọi chuyện đã thay đổi, bên cạnh nàng còn có cả Tuyên Vương và bệ hạ.
Có lẽ đây mới là sự thật, kiếp trước tầm nhìn của ta bị hạn giới trong 4 bức tường cao, không thể nhìn thấy rõ rằng ngoài sân sâu kia vẫn còn một bầu trời rộng lớn khác nữa.
Nếu đã như thế, ta chỉ có thể chủ động tấn công hơn, mới có thể bảo vệ những người đứng sau mình.
Vào tháng năm, một sự kiện lớn xảy ra, công chúa Chiêu Dương của tiên hoàng lưu lạc trong dân gian được tìm thấy. Kiếp trước, Vệ Đạc tình cờ gặp được nàng ấy, kiếp này ta nhất định phải tìm được nàng ấy trước hắn.
Ta bảo Cảnh Minh chú ý những cô gái trẻ đột ngột xuất hiện trong kinh thành, đồng thời cố gắng nhớ lại hình dáng của công chúa Chiêu Dương, rồi vẽ vài bức chân dung đưa cho những người lính canh gác ở cửa thành để họ chú ý, nếu cần thiết thì đi đến những con đường xung quanh đó để điều tra.
Ta không chắc liệu Vệ Đạc có hành động trước hay không, chỉ có thể cố gắng hết sức, thuận theo tự nhiên.
Nửa tháng sau, có người báo cáo lên rằng nhìn thấy một người phụ nữ có nét tương tự ở một quán nước ngoài kinh thành, mang theo túi hành lý.
Trái tim đang treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng được hạ xuống.
Đúng rồi, kiếp trước công chúa Chiêu Dương cũng mang theo túi hành lý Vệ Đạc đã đưa nàng ấy về phủ Vê Quốc Công, chính ta là người đã tiếp đón nàng ấy ăn ở.
Ta vội vàng chuẩn bị xe ngựa, vừa ra khỏi thành đã nhìn thấy một nữ tử bước đi chậm rãi, ta suy nghĩ một chút rồi bảo người đánh xe khi đi ngang qua nàng ấy hãy ghìm mạnh dây cương.
Con ngựa bị giật mình, giơ hai vó trước lên khiến Chiêu Dương cũng giật mình, hoảng sợ lùi lại hai bước rồi ngã xuống đất.
Ta vén rèm xe bước xuống, bước tới đỡ Chiêu Dương với vẻ mặt áy náy:
“Cô nương không sao chứ? Đều tại ta đã khiến cô giật mình rồi.”
Lúc này, ở phía sau người đánh xe cũng mắng con ngựa, Chiêu Dương nhìn ta với vẻ mặt e dè, hai tay ôm chặt cái túi trong lòng, lắc đầu nói:
“Tôi không sao.”
Ta giả vờ lo lắng nói:
“Không được, là lỗi của ta. Như này đi, cô lên xe ngựa của ta vào kinh thành rồi ta tìm một y quán cho cô khám.
Ta là Cố Chi Nghi, con gái của Cố Bình hầu, phu quân ta làm việc ở tiền điện.
Cô yên tâm đi, ta không phải người xấu.”
Chiêu Dương do dự một chút, nhìn trời nắng to, chậm rãi gật đầu, theo ta lên xe ngựa.
Khi xe ngựa đi vào cổng thành, ta nhìn thấy đám thuộc hạ của Vệ Đạc đang đi lại gần đó, trong lòng ta vẫn cảm thấy sợ hãi, may mắn là ta đã đến trước hắn.
Khi kéo rèm xuống, Chiêu Dương nhìn ta bằng ánh mắt tò mò.
Nàng hỏi: “Phu nhân, lúc nãy tôi nghe cô nói là phu quân người đang ở trong tiền điện?”.
Ta gật đầu, nàng lại hỏi: “Vậy hắn có thể gặp bệ hạ không?”
Ta cười đáp: “Đương nhiên rồi, nhiệm vụ của chàng là bảo vệ an nguy của bệ hạ.”
Chiêu Dương không hỏi thêm gì nữa, xe ngựa dừng lại trước cửa một y quán.
Dưới sự kiên trì của ta, nàng ấy đi vào khám, cơ thể của nàng ấy không có vấn đề gì, chỉ là ở cổ tay bị trầy xước nhẹ.
Ta lấy thuốc bôi cho nàng ấy,cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.
Nàng ấy nhìn ta rất lâu, ánh mắt như băng tuyết tan chảy, thấp giọng hỏi:
“Ta có thể gọi người là tỷ tỷ được không?”
“Tất nhiên rồi!”
Vừa dứt lời, trên khuôn mặt của nàng ấy nở một nụ cười:
“Trước khi đến kinh thành, muội sợ những người quý tộc ở kinh thành đều ngang ngược giống như con gái của Quách huyện lệnh, muội đã lo lắng rất lâu.
Không ngờ lại có người tốt bụng và dịu dàng như tỷ tỷ.”
“Thật ra, trên đường đi từ huyện Bình Ly đến đây, muội đã bị nhiều xe ngựa đụng phải, bọn họ hoặc là dùng roi đánh đuổi muội đi, hoặc là giả vờ như không nhìn thấy, chỉ có tỷ là người đầu tiên xuống xe đỡ muội.”
Nghe được những lời này, ta cảm thấy hơi áy náy.
Ta làm tất cả những điều này chỉ để giành lấy cơ hội của Vệ Đạc, nếu có thể lấy được sự cảm kích từ Thái Hậu thì càng tốt.
Chiêu Dương vẫn đang kể về những gian nan trên đường đi, đôi mắt trong veo như chú nai con, nhìn ta tràn đầy sự tin tưởng.
Ta thở dài một hơi nhưng gánh nặng trong lòng vẫn không hề nhẹ đi chút nào.
Ta luôn cho rằng Nguyễn Mộc Tình chỉ có quan hệ với Vệ Đạc cùng ca ca ta nhưng kiếp này, mọi chuyện đã thay đổi, bên cạnh nàng còn có cả Tuyên Vương và bệ hạ.
Có lẽ đây mới là sự thật, kiếp trước tầm nhìn của ta bị hạn giới trong 4 bức tường cao, không thể nhìn thấy rõ rằng ngoài sân sâu kia vẫn còn một bầu trời rộng lớn khác nữa.
Nếu đã như thế, ta chỉ có thể chủ động tấn công hơn, mới có thể bảo vệ những người đứng sau mình.
Vào tháng năm, một sự kiện lớn xảy ra, công chúa Chiêu Dương của tiên hoàng lưu lạc trong dân gian được tìm thấy. Kiếp trước, Vệ Đạc tình cờ gặp được nàng ấy, kiếp này ta nhất định phải tìm được nàng ấy trước hắn.
Ta bảo Cảnh Minh chú ý những cô gái trẻ đột ngột xuất hiện trong kinh thành, đồng thời cố gắng nhớ lại hình dáng của công chúa Chiêu Dương, rồi vẽ vài bức chân dung đưa cho những người lính canh gác ở cửa thành để họ chú ý, nếu cần thiết thì đi đến những con đường xung quanh đó để điều tra.
Ta không chắc liệu Vệ Đạc có hành động trước hay không, chỉ có thể cố gắng hết sức, thuận theo tự nhiên.
Nửa tháng sau, có người báo cáo lên rằng nhìn thấy một người phụ nữ có nét tương tự ở một quán nước ngoài kinh thành, mang theo túi hành lý.
Trái tim đang treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng được hạ xuống.
Đúng rồi, kiếp trước công chúa Chiêu Dương cũng mang theo túi hành lý Vệ Đạc đã đưa nàng ấy về phủ Vê Quốc Công, chính ta là người đã tiếp đón nàng ấy ăn ở.
Ta vội vàng chuẩn bị xe ngựa, vừa ra khỏi thành đã nhìn thấy một nữ tử bước đi chậm rãi, ta suy nghĩ một chút rồi bảo người đánh xe khi đi ngang qua nàng ấy hãy ghìm mạnh dây cương.
Con ngựa bị giật mình, giơ hai vó trước lên khiến Chiêu Dương cũng giật mình, hoảng sợ lùi lại hai bước rồi ngã xuống đất.
Ta vén rèm xe bước xuống, bước tới đỡ Chiêu Dương với vẻ mặt áy náy:
“Cô nương không sao chứ? Đều tại ta đã khiến cô giật mình rồi.”
Lúc này, ở phía sau người đánh xe cũng mắng con ngựa, Chiêu Dương nhìn ta với vẻ mặt e dè, hai tay ôm chặt cái túi trong lòng, lắc đầu nói:
“Tôi không sao.”
Ta giả vờ lo lắng nói:
“Không được, là lỗi của ta. Như này đi, cô lên xe ngựa của ta vào kinh thành rồi ta tìm một y quán cho cô khám.
Ta là Cố Chi Nghi, con gái của Cố Bình hầu, phu quân ta làm việc ở tiền điện.
Cô yên tâm đi, ta không phải người xấu.”
Chiêu Dương do dự một chút, nhìn trời nắng to, chậm rãi gật đầu, theo ta lên xe ngựa.
Khi xe ngựa đi vào cổng thành, ta nhìn thấy đám thuộc hạ của Vệ Đạc đang đi lại gần đó, trong lòng ta vẫn cảm thấy sợ hãi, may mắn là ta đã đến trước hắn.
Khi kéo rèm xuống, Chiêu Dương nhìn ta bằng ánh mắt tò mò.
Nàng hỏi: “Phu nhân, lúc nãy tôi nghe cô nói là phu quân người đang ở trong tiền điện?”.
Ta gật đầu, nàng lại hỏi: “Vậy hắn có thể gặp bệ hạ không?”
Ta cười đáp: “Đương nhiên rồi, nhiệm vụ của chàng là bảo vệ an nguy của bệ hạ.”
Chiêu Dương không hỏi thêm gì nữa, xe ngựa dừng lại trước cửa một y quán.
Dưới sự kiên trì của ta, nàng ấy đi vào khám, cơ thể của nàng ấy không có vấn đề gì, chỉ là ở cổ tay bị trầy xước nhẹ.
Ta lấy thuốc bôi cho nàng ấy,cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.
Nàng ấy nhìn ta rất lâu, ánh mắt như băng tuyết tan chảy, thấp giọng hỏi:
“Ta có thể gọi người là tỷ tỷ được không?”
“Tất nhiên rồi!”
Vừa dứt lời, trên khuôn mặt của nàng ấy nở một nụ cười:
“Trước khi đến kinh thành, muội sợ những người quý tộc ở kinh thành đều ngang ngược giống như con gái của Quách huyện lệnh, muội đã lo lắng rất lâu.
Không ngờ lại có người tốt bụng và dịu dàng như tỷ tỷ.”
“Thật ra, trên đường đi từ huyện Bình Ly đến đây, muội đã bị nhiều xe ngựa đụng phải, bọn họ hoặc là dùng roi đánh đuổi muội đi, hoặc là giả vờ như không nhìn thấy, chỉ có tỷ là người đầu tiên xuống xe đỡ muội.”
Nghe được những lời này, ta cảm thấy hơi áy náy.
Ta làm tất cả những điều này chỉ để giành lấy cơ hội của Vệ Đạc, nếu có thể lấy được sự cảm kích từ Thái Hậu thì càng tốt.
Chiêu Dương vẫn đang kể về những gian nan trên đường đi, đôi mắt trong veo như chú nai con, nhìn ta tràn đầy sự tin tưởng.