Kiếp Này Tôi Không Cần Hắn Nữa
Chương 11
Còn khi xà ngang đang sụp đổ ngay trên đầu ta, là Cảnh Minh đã xuất hiện chắn cho ta một kiếp.
Hiện tại, hắn không biết mọi uẩn khúc trong lòng ta, chỉ vội xua tay, “Đều là thuộc hạ nên làm.”
“Còn nữa, từ giờ chúng ta đã bái đường, ngươi không cần gọi ta là tiểu thư nữa.”
“Vâng, tiểu thư.”
Ta trừng hắn. Sau một hồi bối rối, hắn cười cười, khẽ cất tiếng gọi tên ta.
“Biết... Nghi.”
13
Hôm ta trở về nhà là Thất Tịch.
Dùng bữa ở Hầu phủ xong, ta ra ngoài thì trời đã tối.
Sau khi xe ngựa đi vào đường chính thì di chuyển rất chậm, cứ vài bước lại dừng lại khiến người ta choáng váng.
Cảnh Minh kéo rèm nhìn một lúc, thấy ta đang bồn chồn liền hỏi: “Bên ngoài náo nhiệt lắm, nàng có muốn xuống xe đi dạo không?”
Ta gật đầu, theo huynh ấy ra khỏi xe liền nhìn thấy xung quanh một mảnh đèn đuốc rực rỡ, sáng như ban ngày.
Sửng sốt một lúc, cuối cùng ta cũng bình tĩnh lại, thở dài: “Thì ra lễ hội ở Kinh Thành náo nhiệt như vậy.”
Huynh ấy nhảy ra khỏi xe ngựa đưa tay đỡ ta.
Trên đường có rất nhiều người đi bộ và cả xe ngựa, đường phố tràn ngập màu sắc.
Thỉnh thoảng có vài ba đứa trẻ chạy giữa đám đông, tay cầm đèn hoa sen sáng ngời, tiếng cười vang vọng không dứt.
Huynh ấy vẫn luôn nắm tay ta khi đi qua đám đông nhộn nhịp.
Người đi đường cứ thế lướt qua, duy chỉ có bóng lưng huynh ấy và ánh trăng vẫn luôn ở đó.
Dù cho xung quanh có ồn ào huyên náo đi chăng nữa, trái tim ta vẫn tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai và… nhịp tim của chính mình.
Bình ổn và kiên định.
Khi đến trước một quầy hàng, người bán lập tức giới thiệu những chiếc hoa đăng tinh xảo bắt mắt của mình.
Ta không biết nên chọn cái nào bèn hỏi Cảnh Minh ở bên cạnh: “Chàng thấy chiếc nào đẹp hơn?”
Huynh ấy chưa kịp trả lời, ta đã thoáng thấy một nhóm người mặc đồ gấm cách đó không xa đang háo hức tiến tới.
Ta nhận ra thiếu niên mặt tròn trong số đó, liền đẩy Cảnh Minh: “Đó là đồng liêu của chàng phải không?”
Cảnh Minh vừa nhìn qua, đám người liền cười rộ lên, thiếu niên mặt tròn chạy tới nói: "Cảnh đại ca.” Lại nhìn sang ta, cười gọi: “Chào tẩu tẩu, đệ là Hà Tông.”
Cảnh Minh vừa nghe liền cảm thấy đau đầu, nói: “Không lo tuần tra đàng hoàng lại chạy đến đây làm gì?”
Hà Tông sờ sờ sau đầu, bất đắc dĩ nói: “Đã tuần tra ba lần rồi,đệ chỉ muốn chào hỏi tẩu tẩu một chút thôi.”
“An ninh ở Kinh Thành là chuyện lớn, tối nay đông người như vậy nhất định không được lơ là.”
Sau khi dạy dỗ xong, Cảnh Minh lấy ra một thỏi bạc, nói: “Mọi người đã vất vả rồi, ngươi cầm bạc sau khi tan ca dẫn các huynh đệ đi một bữa ngon.”
Hà Tông vui vẻ cầm bạc rời đi.
Bọn ta men theo con đường người bán hàng rong chỉ đến bờ sông dưới chân cầu Hương Kiều.
Trên mặt sông lấp lánh một vài cơn sóng, ta tìm một chỗ bên bờ ngồi xuống đặt hai chiếc hoa đăng lên mặt nước.
Nhắm mắt lại cầu nguyện, mong sao phụ mẫu và ca ca sẽ có cuộc sống bình yên, êm ấm.
“Chàng không muốn cầu nguyện sao?” Ta đẩy hoa đăng vừa mua cho Cảnh Minh thúc giục: “Chàng thử xem, ông chủ nói rất linh nghiệm.”
Huynh ấy nhìn ta rồi nở nụ cười, gương mặt tuấn lãng như chợt bừng sáng.
“Được.”
Sau đó học theo động tác của ta vừa nãy nhắm mắt lại.
Ánh đèn kéo dài trên hàng mi của hắn trông như một chiếc quạt nhỏ.
Khi chúng được nâng lên, đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười của hắn hiện ra, phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của ta.
Trong lòng “ting” một tiếng, ta vô thức quay đầu tránh đi, đứng dậy nói: “Trời trở lạnh rồi, chúng ta về thôi.”
Sự phấn khích vẫn tiếp diễn khi về đến nhà, Cảnh Minh đưa ta đến trước cửa rồi đưa chiếc đèn hình hoa sen mà mình đã mang suốt chặng đường cho Thu Thực.
Huynh ấy nói: “Nàng nghỉ ngơi thật tốt ta sang phòng bên cạnh.”
Ta gật đầu, khi ta vừa định đóng cửa huynh ấy đã đưa tay chặn lại: “ Ta vẫn đang điều tra việc nàng rơi xuống nước, sẽ sớm có manh mối thôi. Nàng yên tâm, sau này ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ nàng.”
Ta mỉm cười và nói: “Ta tin chàng”.
Hắn mở miệng, dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại không tìm được lý do nào chỉ đành nói: “Vậy… nàng ngủ sớm đi.”
Cửa vừa đóng không bao lâu, bên cạnh liền truyền đến tiếng đóng cửa.
Tắm rửa xong, ta nằm trên giường nhớ lại mọi chuyện ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất kể từ khi ta trọng sinh.
Hiện tại, hắn không biết mọi uẩn khúc trong lòng ta, chỉ vội xua tay, “Đều là thuộc hạ nên làm.”
“Còn nữa, từ giờ chúng ta đã bái đường, ngươi không cần gọi ta là tiểu thư nữa.”
“Vâng, tiểu thư.”
Ta trừng hắn. Sau một hồi bối rối, hắn cười cười, khẽ cất tiếng gọi tên ta.
“Biết... Nghi.”
13
Hôm ta trở về nhà là Thất Tịch.
Dùng bữa ở Hầu phủ xong, ta ra ngoài thì trời đã tối.
Sau khi xe ngựa đi vào đường chính thì di chuyển rất chậm, cứ vài bước lại dừng lại khiến người ta choáng váng.
Cảnh Minh kéo rèm nhìn một lúc, thấy ta đang bồn chồn liền hỏi: “Bên ngoài náo nhiệt lắm, nàng có muốn xuống xe đi dạo không?”
Ta gật đầu, theo huynh ấy ra khỏi xe liền nhìn thấy xung quanh một mảnh đèn đuốc rực rỡ, sáng như ban ngày.
Sửng sốt một lúc, cuối cùng ta cũng bình tĩnh lại, thở dài: “Thì ra lễ hội ở Kinh Thành náo nhiệt như vậy.”
Huynh ấy nhảy ra khỏi xe ngựa đưa tay đỡ ta.
Trên đường có rất nhiều người đi bộ và cả xe ngựa, đường phố tràn ngập màu sắc.
Thỉnh thoảng có vài ba đứa trẻ chạy giữa đám đông, tay cầm đèn hoa sen sáng ngời, tiếng cười vang vọng không dứt.
Huynh ấy vẫn luôn nắm tay ta khi đi qua đám đông nhộn nhịp.
Người đi đường cứ thế lướt qua, duy chỉ có bóng lưng huynh ấy và ánh trăng vẫn luôn ở đó.
Dù cho xung quanh có ồn ào huyên náo đi chăng nữa, trái tim ta vẫn tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai và… nhịp tim của chính mình.
Bình ổn và kiên định.
Khi đến trước một quầy hàng, người bán lập tức giới thiệu những chiếc hoa đăng tinh xảo bắt mắt của mình.
Ta không biết nên chọn cái nào bèn hỏi Cảnh Minh ở bên cạnh: “Chàng thấy chiếc nào đẹp hơn?”
Huynh ấy chưa kịp trả lời, ta đã thoáng thấy một nhóm người mặc đồ gấm cách đó không xa đang háo hức tiến tới.
Ta nhận ra thiếu niên mặt tròn trong số đó, liền đẩy Cảnh Minh: “Đó là đồng liêu của chàng phải không?”
Cảnh Minh vừa nhìn qua, đám người liền cười rộ lên, thiếu niên mặt tròn chạy tới nói: "Cảnh đại ca.” Lại nhìn sang ta, cười gọi: “Chào tẩu tẩu, đệ là Hà Tông.”
Cảnh Minh vừa nghe liền cảm thấy đau đầu, nói: “Không lo tuần tra đàng hoàng lại chạy đến đây làm gì?”
Hà Tông sờ sờ sau đầu, bất đắc dĩ nói: “Đã tuần tra ba lần rồi,đệ chỉ muốn chào hỏi tẩu tẩu một chút thôi.”
“An ninh ở Kinh Thành là chuyện lớn, tối nay đông người như vậy nhất định không được lơ là.”
Sau khi dạy dỗ xong, Cảnh Minh lấy ra một thỏi bạc, nói: “Mọi người đã vất vả rồi, ngươi cầm bạc sau khi tan ca dẫn các huynh đệ đi một bữa ngon.”
Hà Tông vui vẻ cầm bạc rời đi.
Bọn ta men theo con đường người bán hàng rong chỉ đến bờ sông dưới chân cầu Hương Kiều.
Trên mặt sông lấp lánh một vài cơn sóng, ta tìm một chỗ bên bờ ngồi xuống đặt hai chiếc hoa đăng lên mặt nước.
Nhắm mắt lại cầu nguyện, mong sao phụ mẫu và ca ca sẽ có cuộc sống bình yên, êm ấm.
“Chàng không muốn cầu nguyện sao?” Ta đẩy hoa đăng vừa mua cho Cảnh Minh thúc giục: “Chàng thử xem, ông chủ nói rất linh nghiệm.”
Huynh ấy nhìn ta rồi nở nụ cười, gương mặt tuấn lãng như chợt bừng sáng.
“Được.”
Sau đó học theo động tác của ta vừa nãy nhắm mắt lại.
Ánh đèn kéo dài trên hàng mi của hắn trông như một chiếc quạt nhỏ.
Khi chúng được nâng lên, đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười của hắn hiện ra, phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của ta.
Trong lòng “ting” một tiếng, ta vô thức quay đầu tránh đi, đứng dậy nói: “Trời trở lạnh rồi, chúng ta về thôi.”
Sự phấn khích vẫn tiếp diễn khi về đến nhà, Cảnh Minh đưa ta đến trước cửa rồi đưa chiếc đèn hình hoa sen mà mình đã mang suốt chặng đường cho Thu Thực.
Huynh ấy nói: “Nàng nghỉ ngơi thật tốt ta sang phòng bên cạnh.”
Ta gật đầu, khi ta vừa định đóng cửa huynh ấy đã đưa tay chặn lại: “ Ta vẫn đang điều tra việc nàng rơi xuống nước, sẽ sớm có manh mối thôi. Nàng yên tâm, sau này ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ nàng.”
Ta mỉm cười và nói: “Ta tin chàng”.
Hắn mở miệng, dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại không tìm được lý do nào chỉ đành nói: “Vậy… nàng ngủ sớm đi.”
Cửa vừa đóng không bao lâu, bên cạnh liền truyền đến tiếng đóng cửa.
Tắm rửa xong, ta nằm trên giường nhớ lại mọi chuyện ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất kể từ khi ta trọng sinh.