Kiếm Vực Vô Địch
Chương 77: C77: Đệ tử của lâm đại sư
Chuyện Dương Diệp làm rất nhanh đã bị đầu lĩnh của đội hộ vệ thành An Nam trình lên chủ thành Kinh Châu, phó thành chủ Mã Vinh của chủ thành Kinh Châu đang rất tức giận. Dương Diệp không chỉ gần như diệt sạch tộc người ta mà còn giết luôn thành chủ thành An Nam ở trên đường, đó là đang coi thường luật pháp của đế quốc Đại Tần, tất nhiên quan trọng nhất là thành chủ thành An Nam này còn là người của y nữa. Thế nên y lập tức phái người đi thông tri cho phân hội của công hội Phù Văn Sư ở chủ thành Kinh Châu, mời công hội Phù Văn Sư phải nghiêm trị hung thủ.
Chấp sự của phân hội Phù Văn Sư ở Kinh Châu xem xét tư liệu của Dương Diệp, khi phát hiện Dương Diệp là đệ tử của Lâm đại sư thì ý nghĩ vốn muốn truy nã Dương Diệp trong nháy mắt đã tan biến. Đùa chắc? Gã đi xử lý đệ tử của Lâm đại sư? Đúng là gã có quyền xét xử Dương Diệp, nhưng bảo gã vì một Liễu gia chẳng chút quan hệ gì cùng một tiểu thành chủ mà đi đắc tội Lâm đại sư? Đầu gã cũng đâu có bị cửa kẹp.
Thế nên gã chấp sự này này ba hoa bảo rằng Dương Diệp không thuộc phạm vi cai quản của gã nên bảo Mã Vinh hãy đi thành Triều Dương.
Thấy chấp sự của công hội Phì Văn Sư từ chối thì Mã Vinh giận đến suýt nữa nổ cả phối, có điều y lại không dám nổi đóa với người của công hội Phù Văn Sư, nhưng bảo y nhắm mắt làm ngơ thì y không cam lòng, vì thế y đến thành Triều Dương tìm chấp sự Triều Dương.
Có điều Lưu Vinh không ngờ khi y nói rõ ý định đến đây thì chấp sự thành Triều Dương cũng biến sắc đanh lại, hơn nữa còn hạ lệnh tiễn khách, bảo: "Xin lỗi, ta không có quyền xét xử Dương Diệp, hắn được tổng bộ đế đô trực tiếp quản lý, ngươi đến đế đô đi."
Lần này thì Mã Vinh không tức nữa, có thể leo lên được chức phó thành chủ thì y tất nhiên không ngu ngốc, y biết, tên Phù Văn Sư tứ phẩm Dương Diệp này chắc hẳn lai lịch không nhỏ, cho nên sáp lại vào tên chấp sự thành Triều Dương này hỏi thăm lai lịch Dương Diệp.
"Hắn là đệ tử của Lâm đại sư Lâm Sơn!" Nói xong câu này thì tên chấp sự cũng xoay người đi vào phòng mình.
Nghe được câu này thì Mã Vinh ngớ ra một lúc, sau đó mồ hôi lạnh lại chảy ra. Trời ơi, mình thế mà lại đi tìm người xét xử đệ tử của Lâm đại sư, đây là mình muốn tự tìm đường chết sao?
Advertisement
Đừng nói tới y chỉ là một phó thành của đại thành, ngay cả Hầu gia chưởng quản toàn bộ binh quyền của Kinh Châu cũng không dám tùy tiện đắc tội với Lâm Sơn. Mà lúc trước y còn chạy khắp nơi đi tìm người xử Dương Diệp, chuyện này với tự tìm đường chết đúng là chẳng có gì khác nhau.
Nhưng chuyện này cũng không thể cho qua như vậy, dù sao Dương Diệp cũng đã giết thành chủ thành An Nam trên đường cùng diệt tộc người ta, nếu y không truy cứu việc này thì đế quốc Đại Tần chắc chắn sẽ không tha cho y, mà nếu y truy cứu thì người của công hội Phù Văn Sư sẽ lợi dụng giao thiệp của bọn họ ở đế quốc Đại Tần mà chơi chết y.
Mà y lại không thể giống như người cấp dưới giao chuyện cho cấp trên, bởi vì ở Kinh Châu y là người cấp trên kia. Tuy Kinh Châu còn một người thống lĩnh trên danh nghĩa nữa nhưng y không dám tâu chuyện này lên cho gã, bởi vì sự tồn tại của y là để xử lý mấy chuyện như thế này, nếu mà y tâu lên thì cũng đại biểu cho việc y chẳng còn giá trị để tồn tại nữa.
Truy cứu thì có chuyện, mà không truy cứu cũng có chuyện!
Ra khỏi cửa công hội Phù Văn Sư thì Mã Vinh càng nghĩ càng rầu, càng nghĩ càng xoắn, cuối cùng nhịn không được mà bùng nổ mắng: "Mẹ kiếp, một tên thành chủ nho nhỏ cùng một gia tộc hết thời mà dám gây sự với đệ tử của Lâm đại sư, ngươi chết thì không sao, con mẹ nó đừng có kéo theo ta chứ! Ta làm phó thành chủ dễ dàng lắm à?"
Mắng thì mắng nhưng cuối cùng Mã Vinh vẫn đi tới công hội Phù Văn Sư ở Tần Đô để gặp Lâm Sơn, lần này y không còn muốn xét xử Dương Diệp nữa mà chỉ nói chuyện Dương Diệp đã làm ở thành An Nam mà thôi, tất nhiên y cũng chẳng dám thêm mắm dặm muối gì. Nói xong chỉ im lặng chờ Lâm đại sư trước mắt trả lời.
Mà qua một lúc lâu Lâm đại sư ở trước mắt cũng chẳng nói gì, y ngẩng đầu lén liếc thử thì thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, bởi vì Lâm đại sư Lâm Sơn trước mắt này vậy mà đã ngủ!
Gắng nén giận, Mã Vinh khẽ cất tiếng: "Lâm đại sư, ngài xem việc này..."
Advertisement
"Hả..."
Lâm Sơn mở mắt nhìn xung quanh một lát sau đó lại dụi dụi hai mắt đang lim dim, nhìn Mã Vinh nghi hoặc hỏi: "Ngươi, ngươi là?"
Mí mắt Mã Vinh giật giật, trong lòng tựa như có vạn con ngựa đang lao qua, hít sau một hơi, y cố nén lửa giận trong lòng rồi lặp lại câu chuyện vừa rồi đã kể một lần nữa.
Nghe Mã Vinh nói xong thì Lâm Sơn chau mày lại, nói: "Thằng nhóc này lại xông vào thành An Nam để gây đại họa, đúng là thằng vô liêm sỉ mà, ngươi yên tâm đi, ta tuyệt không bao che cho nó, ta sẽ đích thân xách nó về dạy dỗ lại một lần, đúng là không ra gì mà!"
Thế là xong? Mã Vinh sững sờ, sau đó lại nói: "Lâm đại sư, theo luật Đại Tần..."
Lâm Sơn bỗng đứng lên, có hơi tức giận bảo: "Không phải ta nói rồi sao, ta sẽ phạt nó, ngươi còn muốn gì nữa? Có phải ngươi muốn gi,ết chết đệ tử của ta? Hả?" Nói xong thì trên người lão tỏa ra một luồng huyền khí đỏ rực, tựa như núi lửa trực chờ phun trào.
Mã Vinh liên tục lui về sau, nói: "Lâm đại sư bớt giận, ta không có ý đó, thật không có mà, chỉ là ta phải cho cấp trên một câu trả lời mà thôi."
Lâm Sơn hừ một tiếng, nói: "Ngươi không cần khai báo đâu, ta sẽ tự đi tìm Lý thừa tướng của các ngươi mà xử lý chuyện này, ngươi đi đi."
Nghe thế thì Mã Vinh thở hắt ra mộ hơi rồi nói: "Cáo lui!" Nói xong liền vội xoay người rời đi, cả đời này y không muốn liên can gì với Phù Văn Sư nữa.
Sau khi thấy Mã Vinh rời đi thì Lâm Sơn cười khổ một tiếng, nói: "Gia hỏa này cũng giống như Bảo Nhi, đều không phải người an phận mà!"
Dù Lâm Sơn chưa từng gặp Dương Diệp nhưng lão đã xem Dương Diệp là đệ tử của mình. Chuyện này không phải hoàn toàn là do thiên phú của Dương Diệp, mà là do lúc ở Kiếm tông Dương Diệp đã cứu Bảo Nhi. Trong mắt lão thì Bảo Nhi quan trọng hơn hết thảy, cho nên dù Dương Diệp không phải Phù Văn Sư, không phải đệ tử của lão, hay chỉ là một người bình thường thì lão cũng sẽ đứng ra bảo vệ cho hắn. Bởi vì Dương Diệp đã cứu Bảo Nhi!
...
Sau khi Dương Diệp cáo biệt ba người Thanh Hồng thì đã thu thập được rất nhiều tình báo về Bách Hoa cung ở thành An Nam, sau khi lãng phí hết một ngày thì Dương Diệp cũng không ở lại nữa, thông qua truyền tống trận mà về lại Kiếm tông. Sau khi về Kiếm tông thì Dương Diệp đi tìm Tô Thanh Thi cùng Tiểu Dao, nhưng hắn không biết Tô Thanh Thi ở đâu nên đành thôi, sau đấy lại về Thanh Phong cốc.
Ở trên đá tảng Dương Diệp kêu tiểu gia hỏa kia ra, sau đấy lại lấy quả đỏ mà Thanh Tuyết giao cho hắn lúc thua ra đưa cho tiểu gia hỏa kia.
Hắn rất tò mò không biết quả đỏ này có tác dụng diệu kỳ gì mà lại khiến tiểu gia hỏa lúc trước chẳng tiếc gì giờ lại muốn cướp.
Thấy quả đỏ thì tiểu gia hỏa vội vàng ôm nó vào lòng, cái đầu nhỏ dụi dụi quả đỏ, miệng nhỏ hơi mở ra định ăn thì hình như nghĩ đến cái gì đó lại ngậm miệng lại, bộ dáng rất khó xử.
Thấy dáng vẻ kia của tiểu gia hỏa thì Dương Diệp cười bảo: "Nếu ngươi thích thì ăn đi!"
Tiểu gia hỏa lắc đầu, sau đó hóa thành một vệt máu tím tiến vào trong vòng xoáy của Dương Diệp, tiếp đấy lại dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp mà ném quả đỏ vào bể Huyền khí ở vòng xoáy trong đan điền của Dương Diệp.
"Tiểu gia hỏa, ngươi làm gì thế?" Thấy tiểu gia hỏa làm vậy thì Dương Diệp hỏi.
Móng nhỏ của tiểu gia hỏa huơ huơ vài lần, dù có hơi khó hiểu nhưng Dương Diệp vẫn tường tận, cổ họng của hắn cuộn lên, sau đó hỏi: "Ngươi bảo trồng quả này vào trong thì sau này sẽ ra thêm nhiều quả khác à?"
Tử Điêu hưng phấn gật gật cái đầu nhỏ.
Dương Diệp im lặng, tiểu gia hỏa này đúng là quá phá phách rồi. Có điều hắn cũng không cản nó, chỉ cần tiểu gia hỏa này vui thì việc gì cũng thuận theo nó thôi.
Không để ý tiểu gia hỏa nữa, Dương Diệp lấy hộp kiếm mà Bảo Nhi đưa cho hắn ra, nhìn phù văn bên trên hộp kiếm trong tay, Dương Diệp hơi do dự một lúc rồi sau đó rót Huyền khí vào kiếm trong hộp.
Huyền khí vừa rót vào hộp kiếm thì phù văn trên mặt hộp kiếm bỗng sáng lên, những phù văn đó như có linh hồn, nhanh chóng di chuyển khắp mặt ngoài của hộp kiếm. Mỗi một khắc, ba mươi sáu chuôi linh kiếm Hoàng giai Thượng phẩm trong hộp kiếm lại bỗng bay vút ra khỏi hộp, hóa thành từng luồng ánh kiếm trôi nổi ở vùng trời phía trên rừng cây xa xa.
Ba mươi sáu chuôi linh kiếm ở vùng trời trên rừng cây liên kết lại với nhau thành một vòng hình tròn, vòng tròn hình thành từ ba mươi sáu chuôi linh kiếm nhanh chóng xoay tròn, mỗi một khắc thì ba mươi sáu chuôi linh kiếm lại chĩa một mũi kiếm xuống dưới, sau đó lại bỗng lao cắm xuống rừng cây ở dưới kia.
"Rầm rầm rầm..."
Rừng cây này bỗng nổ vang, một trận núi rung đất chuyển, vô số lá cây đã tàn úa bay lên trên trời.
Sau một khắc nữa, ba mươi sáu chuôi linh kiếm lại hóa thành từng luồng ánh kiếm bay loạn ngang dọc trong khu rừng này, chỉ trong một thoáng mà rừng cây này đã trở thành một mảnh bình địa trơ trọi.
Uy lực của trận kiếm này đúng là đã khiến Dương Diệp chấn động, hắn tin, cứ cho là kiếm kỹ Huyền giai Thượng phẩm cũng không có uy lực lớn như trận kiếm này, và kiếm khí kiếm pháp phân linh của hắn cũng không có uy lực lớn như kiếm trận này!
Có điều bộ kiếm trận này lại có một khuyết điểm, đó là lượng Huyền khí cần tiêu hao quá khổng lồ. Trong lúc đang thúc giục kiếm trận này phát huy thì hắn chắc chắn phải không ngừng truyền Huyền khí cuồn cuộn vào trong hộp kiếm, như thế kiếm trận mới có thể vận chuyển. Mà như lúc này, chỉ mới chốc lát mà như sắp vắt cạn Huyền khí trong người hắn rồi.
Dương Diệp vội dừng truyền Huyền khí vào, hắn vừa dừng thì ba mươi sáu chuôi linh kiếm đang bay loạn ngang dọc giữa rừng liền ngừng lại theo, sau đó lại hóa thành từng luồng ánh kiếm bay trở về hộp kiếm.
"Cái này có thể xem như là át chủ bài bảo mệnh vậy!" Nhìn hộp kiếm trong tay, Dương Diệp khẽ nói.
Một tia sáng màu tím lóe qua, Tử Điêu xuất hiện trước mặt Dương Diệp, móng nhỏ của Tử Điêu chỉ chỉ cái hộp trong tay của Dương Diệp, sau đó lại chỉ chỉ bụng Dương Diệp.
"Ngươi bảo bỏ hộp kiếm này vào trong vòng xoáy nhỏ hả?" Dương Diệp ngạc nhiên hỏi.
Tử Điêu gật gật đầu nhỏ.
Dương Diệp do dự một lúc rồi lại gật gật đầu, có điều hắn hơi u sầu vì không biết làm sao cho đồ vật vào trong đan điền của chính mình được, rốt cuộc phải nói với tiểu gia hỏa: "Ngươi giúp ta đi!"
Tiểu gia hỏa gật gật đầu, sau đó vung móng vuốt lên, tiến vào trong vòng xoáy của Dương Diệp cùng cái hộp kiếm trên tay hắn.
Ngẩng đầu nhìn vệt trắng bạc nơi chân trời, Dương Diệp thấp giọng nói: "Phải đến Công Pháp các để xem có công pháp luyện thể nào không, ta phải mau thăng thành Tiên Thiên, mẫu thân, nhất định phải chờ con...