Kiếm Pháp Vương Giả
Chương 641: Tái chém pháp tướng
Pháp tướng Thăng Hoa Vương của Liễu gia sát ý đã quyết, nhân vật giết chóc quyết đoán như vậy, đâu còn chút do dự nữa, lập tức cường thế đánh ra, trấn áp về phía Chu Hằng.
Chu Hằng cười dài một tiếng, vung kiếm tung quyền đón đỡ.
"Ầm! Ầm! Ầm!" Hai người nhất thời quấn thành một đoàn vô cùng kịch liệt.
Thăng Hoa Vương rất cường đại, cho dù chỉ là một pháp tướng đều đủ để nghiền ép bất kỳ Nhật Diệu Đế nào! Thế nhưng tình huống nơi này đặc thù, bất kỳ cường giả nào đều bị áp chế tu vi xuống còn Nhật Diệu Vương!
Nếu là ở bên ngoài, vị Thăng Hoa Vương của Liễu gia này có thể một chưởng chụp chết 1 vạn Hàn Sương công tử, nhưng nếu bị áp chế cảnh giới đến Nhật Diệu Vương, thì vị tất hắn đã lợi hại hơn Hàn Sương công tử!
Bởi vì, năm đó khi hắn đột phá Nhật Diệu Vương lại có mấy vầng mặt trời chứ?
Hàn Sương công tử, Chu Thống đều là Nhật Diệu Vương 10 luân, lúc này tuy rằng vẫn không thể đánh xuyên qua rào cản của Nhật Diệu Hoàng, nhưng ở Tiên giới cũng không phải tiện tay chụp một trảo có thể nắm một bó to!
Ở tầng thứ Nhật Diệu Vương này, năm người bọn họ được công nhận là vô địch, không phải đã nói rõ vấn đề rồi sao!
Vị Thăng Hoa Vương của Liễu gia này năm đó là 8 vầng mặt trời đột phá đến Nhật Diệu Hoàng, bởi vậy hiện tại hắn cũng chỉ có thể phát huy ra lực lượng của Nhật Diệu Vương 8 luân!
Đương nhiên, chiến lực và lực lượng cũng không thể đánh đồng, hắn còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng có lý giải sâu sắc hơn về võ đạo, đồng dạng tiên thuật thi triển ra tất nhiên cũng uy lực hơn... cũng không phải không có khả năng tranh phong với các yêu nghiệt thiên kiêu Hàn Sương công tử.
Nhưng Chu Hằng cũng không phải tầm thường, trước hắn đã chiến một trận thống khoái với Hàn Sương công tử!
74 cái tiểu phù văn công kích bố trí ở trên quyền trái, 51 cái phù văn trị liệu vận chuyển toàn thân, tay phải hắn múa may hắc kiếm, tràn ra kiếm khí mang tính hủy diệt. Vô cùng cường thế!
Mọi người đều biết: nơi này tình huống đặc thù, bất luận kẻ nào đều chỉ có thể hạn chế lực lượng ở Nhật Diệu Vương. Nhưng chỉ là một Nguyệt Minh Đế có thể đánh không phân thắng bại với pháp tướng của một vị Thăng Hoa Vương, cũng khiến cho mắt của người ta mở lớn như muốn lọt tròng đầy đất!
Nếu nói về lực lượng, người ta một pháp tướng ít nhất cũng là trình độ Nhật Diệu Vương 7 luân, đây là tối thiểu thấp nhất, mà tiên thuật của Thăng Hoa Vương thi triển ra thì lại đáng sợ đến bực nào?
Tiên thuật là có phân phẩm bậc, thực lực càng thấp có thể học được tiên thuật tự nhiên càng kém, mà thực lực càng mạnh, như vậy khẳng định học được tiên thuật phẩm bậc cũng càng cao!
Tiên thuật của Thăng Hoa Vương nắm giữ không phải có thể nghiền ép Nguyệt Minh Đế mấy con phố sao?
Nhưng chính là dưới tình huống các phương diện lực lượng, tiên thuật, kinh nghiệm... hoàn toàn nghiền ép, Thăng Hoa Vương của Liễu gia vẫn không thể chiếm được ưu thế hoàn toàn, điều này sao có thể làm cho người ta tiếp nhận?
Người ta có thể đánh bừa Hàn Sương công tử, không phải thổi phồng lên!
Mọi người nhao nhao cảm thán, xem ra lần này vị Thăng Hoa Vương Liễu gia là phải tự rước lấy nhục nhã! Không ngờ đánh với một Nguyệt Minh Đế lại là kẻ tám lạng người nửa cân, nếu truyền ra ngoài không phải khiến người ta cười đến rụng răng sao?
Người khác có thể sẽ không để ý tới tình huống đặc thù của Ngự Long Điện, cố tình chỉ nhớ rõ hai chữ "ngang tay"!
Nhất định cả đời phải mang theo sỉ nhục như vậy rồi!
...
Chu Hằng thân ở trong cuộc chiến, dĩ nhiên hắn cảm nhận sâu sắc nhất.
Vị Thăng Hoa Vương này không có lợi hại bằng Hàn Sương công tử!
Ở trong này dù tu vi có lợi hại hơn đêu vô dung, đều phải bị áp chế đến Nhật Diệu Vương, mà thời đại này cũng chỉ xuất hiện 5 vị thiên kiêu Hàn Sương công tử, có thể quét ngang cùng cấp này. Nghĩ đến dù là trong các nhân vật đời trước, ở Nhật Diệu Vương có thể quyết tranh hơn thua với năm người này cũng chỉ có hạn mấy người như vậy!
Trong đó thì tuyệt đối không có vị Thăng Hoa Vương của Liễu gia này!
Tuy nhiên, Nhật Diệu Vương 8 luân dù sao cũng là Nhật Diệu Vương 8 luân, kết hợp với tiên thuật huyền diệu, chiến lực của vị Thăng Hoa Vương này cũng chỉ kém thua một chút xíu so với Hàn Sương công tử, vẫn như cũ có lực lượng nghiền ép Chu Hằng!
Chu Hằng sớm đã máu thịt vỡ nát, ngay cả xương cốt đều liên tiếp đứt đoạn, nếu không nhờ có phù văn trị liệu trợ giúp, hắn sớm đã bị nghiền thành thịt vụn!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ bại!
Chu Hằng thầm nghĩ trong lòng: "Lần trước có thể liều mạng đánh ngang tay cùng Hàn Sương công tử, là bởi vì đối phương không muốn thi triển tuyệt chiêu ở trước mặt đối thủ cạnh tranh! Thế nhưng vị Thăng Hoa Vương Liễu gia này thì khác, hắn vốn không thèm để ý tới!"
Pháp tướng của vị Thăng Hoa Vương này tuy rằng bị áp chế cảnh giới, nhưng linh lực kéo dài không hao tổn, sức kiên trì đánh lâu dài là vượt hơn xa Chu Hằng!
Cho dù cứ hao tổn như vậy ba ngày ba đêm, chiến lực của đối phương cũng chắc chắn sẽ không có chút hao tổn. Mà Chu Hằng thì ngược lại: hắn phải đồng thời toàn lực vận dụng hai đạo tiểu phù văn vỡ nát, việc này đối với tiêu hao của hắn thật sự quá lớn!
Một ngày, thậm chí nửa ngày chính là cực hạn của hắn!
Trong mắt Chu Hằng hàn mang nhoáng lên một cái: nếu hắn bại chẳng khác nào phải chết!
Không có đường lui!
Dùng bài tẩy gì đây?
Hỏa Thần Lô? Không được, Hỏa Thần Lô chỉ có thể sử dụng một lần, hắn phải giữ lại để trấn tràng!
Lăng Thiên Cửu Thức? Một kiếm sử ra hắn sẽ kiệt quệ linh lực, thuộc loại không thành công thì thành nhân, vạn nhất không thể đánh chết đối thủ thì sao?
Đúng rồi! Mảnh vỡ Bảo khí kia!
Chu Hằng linh cơ vừa động, mảnh vỡ Bảo khí kia tuy rằng không có uy lực gì, nhưng uy áp ẩn chứa trong đó lại vô cùng khủng bố, nếu như bất ngờ tế ra hoàn toàn làm cho tâm linh của một vị Thăng Hoa Vương đều thất thủ!
Bọn họ hiện tại cũng miễn cưỡng xem như chiến một trận "cùng cấp", chỉ cần bị hắn nắm lấy một đường cơ hội, chắc chắn đối phương phải vạn kiếp bất phục!
Làm! Hắn lấy ra Hỏa Thần Lô, nhưng cũng không có lập tức vạch ra cái nắp lô, hắn phải chờ đợi một cơ hội tốt nhất.
- Chết đi! Vị Thăng Hoa Vương Liễu gia chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, thời gian dài như vậy cũng chưa thể đánh chết một tên Nguyệt Minh Đế, đây quả thực là mất hết mặt mũi mà! Hắn thi triển diệu thuật hết lần này tới lần khác, đáng tiếc cảnh giới bị áp chế, uy lực cũng sút giảm ức vạn lần, nếu không tùy ý một dao động lực lượng đủ để đánh tan nát Chu Hằng một vạn lần rồi!
- Chưa chắc! Chu Hằng nói, vẻ mặt bình tĩnh, tuy rằng rơi vào hạ phong nhưng không chút bối rối, hắn phải tìm một cơ hội thích hợp nhất!
- Ha ha... Lão phu muốn ngươi chết, ngươi chỉ phải chết! Vị Thăng Hoa Vương Liễu gia đã hoàn toàn áp chế Chu Hằng. Tuy rằng trong lúc nhất thời không có khả năng đánh chết Chu Hằng, nhưng lực lượng của hắn kéo dài không hao tổn, nhất định có thể làm cạn kiệt chết tên Vương giả trẻ tuổi này!
Đáng tiếc, chí tôn như vậy cũng không phải xuất từ Liễu gia bọn họ, nếu không Liễu gia ắt có một ngày hùng bá Tuyệt Tiên Thành!
- Nói khoa trương cũng không phải là một thói quen tốt! Lão già ngươi tốt hơn là trước thanh tỉnh một chút! Chu Hằng vung hắc kiếm liên tục, từng đạo kiếm khí giống như những con rồng đen rít gào.
Vị Thăng Hoa Vương Liễu gia thiếu chút nữa phẫn nộ nổ tung, ai nói khoa trương? Là tiểu tử ngươi không phải sao! Hắn đường đường là Thăng Hoa Vương, đổi lại là địa phương khác hắn đã bóp chết Chu Hằng như một trò đùa! Hắn hóa phẫn nộ thành chiến lực, hai tay múa động, tiên thuật lưu chuyển.
Hắn phải tăng tốc làm tiêu hao linh lực của Chu Hằng!
- Các ngươi mau đánh hạ một người một con lừa kia cho lão phu! Hắn nói.
Đê tiện!
Chung quanh mọi người đều lên tiếng: đây rõ ràng là muốn quấy nhiễu tâm thần của Chu Hằng!
Đường đường là Thăng Hoa Vương đối phó với một gã Nguyệt Minh Đế còn muốn dùng kỹ xảo hèn hạ như thế. Thật đúng là vô sỉ!
Nhưng nghĩ lại, chỉ cần có thể giết chết Chu Hằng, ai sẽ vì một Nguyệt Minh Đế mà đi chỉ trích Thăng Hoa Vương chứ? Nguyệt Minh Đế vốn chỉ là một đầu ngón tay của Thăng Hoa Vương đủ để nghiền chết, người ta gọi cái này là trêu đùa!
Chu Hằng mắt toát hàn quang, bỗng nhiên vỗ Hỏa Thần Lô một cái, chỉ nghe Hỏa Thần Lô hét thảm một tiếng, cái nắp lô văng ra, mảnh vỡ Bảo khí bay ra!
"Ông!" Lập tức khí thế khủng bố điên cuồng nghiền ép tới, đừng nói chỉ là Nhật Diệu Vương, dù là Sáng Thế Vương cũng có thể bị chấn đến tâm thần thất thủ!
Vị đại năng Liễu gia kia là Thăng Hoa Vương đúng vậy, nhưng ở trước mặt mảnh vỡ Bảo khí này cũng phải xuất hiện khựng lại tuyệt đối không đúng lúc!
Chu Hằng chuyển động kiếm thế, cường thế đánh tới!
"Phốc!" Đầu của vị Thăng Hoa Vương Liễu gia đã rời cần cổ bay lên, nhưng cũng không có bắn ra chút máu tươi nào: đây chỉ là một pháp tướng, hoàn toàn do linh lực cấu thành. Nhưng bị hắc kiếm chém trúng chỗ yếu hại, dù là pháp tướng cũng trong nháy mắt vỡ nát!
- A... Đồng thời trong lúc đó, bên ngoài phiến đại lục này, trên một chiếc tinh thuyền thật lớn, một lão nhân bất chợt nhảy dựng lên, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh đầy sát khí và phẫn nộ.
- Lão tổ! Đã xảy ra chuyện gì? Lập tức có người đẩy cửa đi vào, cả kinh kêu lên hỏi.
Lão nhân không nói, áp lực trong ánh mắt lại giống như ngọn núi cao, người đẩy cửa đi vào kia lập tức ngã nhào trên mặt đất. Dù hắn là Nhật Diệu Đế thì như thế nào, ở dưới áp lực của lão nhân toàn thân cũng bắt đầu nứt nẻ, máu chảy như suối!
Một pháp tướng của mình đi vào Ngự Long Điện bị hủy rồi!
Pháp tướng bị hủy, chân thân lão không bị thương, nhưng tu vi lại bị giảm xuống một khúc!
Lão vốn là Thăng Hoa Vương 7 tướng, còn kém một chút là có thể đánh vỡ cực hạn, có được 8 pháp tướng, nhưng mất đi đạo pháp tướng này, có nghĩa ít nhất mấy ngàn năm khổ tu của lão biến thành bọt nước!
Vậy làm sao có thể không làm cho lão phẫn nộ?
Hơn nữa, điểm mấu chốt chính là Ngự Long Điện có cấm chế ngăn cách, lão còn không thể cảm ứng những gì pháp tướng nhìn thấy nghe được, nói cách khác lão hoàn toàn không biết pháp tướng cùa mình là bị hủy diệt như thế nào!
Ngay cả pháp tướng của lão đã chết rồi, những người trong gia tộc kia cũng khó thoát khỏi bị người giết chết diệt khẩu?
Hung phạm là ai đều không thể tra ra!
Xuất tiếp một pháp tướng ư? Lão sợ! Nếu lại tổn thất thì làm sao bây giờ?
Lão nhân phẫn nộ đến phát cuồng, gào to một tiếng, âm ba truyền khắp, ở phụ cận ít nhất mười mấy chiếc tinh thuyền đều có thể nghe được rõ ràng, khiến không ít lão quái vật cùng cấp đều vô cùng kỳ quái: Thăng Hoa Vương của Liễu gia kia là bị thiệt thòi gì vậy? Giống như là bị người ta luân phiên đánh 100 gậy mông đít nở hoa nên kêu gào thê thảm như vậy.
...
Những người Liễu gia kia quay trở về, bước chân còn không có bước ra, liền nhìn thấy thiên thần trong lòng bọn họ, lão tổ của họ bị Chu Hằng tung một kiếm chém rơi đầu!
Bọn họ lập tức im bặt dừng lại, có cảm giác như trời đất đều sụp đổ!
Pháp tướng của Thăng Hoa Vương đấy, cứ như vậy bị chém!
"Ầm!" Dao động của Tiên khí vỡ nát cuồn cuộn cuốn tới, bọn họ sao có thể chống cự lại, ai cũng phải gục đầu xuống, với ý chí lực của bọn họ đương nhiên không có khả năng chống cự lại kiện Bảo khí từng cao cao tại thượng này!
Chu Hằng đã động sát khí, dĩ nhiên không có khả năng nương tay lưu tình, chỗ nào thân hình hắn xẹt qua, từng luồng máu tươi bắn tung lên!
Liễu gia không một người nào còn sống!
Chuyện xung đột này vốn không cần thiết phát sinh, nhưng chỉ vì tranh nhau khí phách, cuối cùng biến thành một hồi giết chóc.
Tiên giới chính là tàn khốc như vậy, không giảng đạo lý như vậy! Không thể thích ứng thì chạy nhanh tìm một nơi rừng sâu núi thẳm lánh đợi đi!
Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, nhìn về phía mấy đội nhân mã khác bên hồ, nơi ánh mắt hắn quét qua, đúng là không người nào dám nhìn thẳng vào hắn!
- Con lừa! Ngươi và nha đầu kia đi bắt Ngân Long Ngư đi, ta muốn bế quan! Hắn nói.
- Hả? Vào lúc này ngươi bế quan? Con lừa đen có vẻ khó tin.
Chu Hằng gật gật đầu, hắn vừa rồi đại khai sát giới, hắc kiếm hấp thụ đầy đủ tinh khí sinh mệnh, chẳng những hắn có thể đạt tới cực hạn 21 vầng trăng, mà còn có thể tấn công Nhật Diệu Vương!
Chỉ cần trở thành Nhật Diệu Vương, hắn có thể nghiền ép hết thảy!
Có điển hình hiển hách hắn chém chết pháp tướng Thăng Hoa Vương trước đó trấn áp, còn có ai dám ra tay với hắn? Lúc này bế quan, nhìn như mạo hiểm, thực ra là an toàn nhất.
Chu Hằng cười dài một tiếng, vung kiếm tung quyền đón đỡ.
"Ầm! Ầm! Ầm!" Hai người nhất thời quấn thành một đoàn vô cùng kịch liệt.
Thăng Hoa Vương rất cường đại, cho dù chỉ là một pháp tướng đều đủ để nghiền ép bất kỳ Nhật Diệu Đế nào! Thế nhưng tình huống nơi này đặc thù, bất kỳ cường giả nào đều bị áp chế tu vi xuống còn Nhật Diệu Vương!
Nếu là ở bên ngoài, vị Thăng Hoa Vương của Liễu gia này có thể một chưởng chụp chết 1 vạn Hàn Sương công tử, nhưng nếu bị áp chế cảnh giới đến Nhật Diệu Vương, thì vị tất hắn đã lợi hại hơn Hàn Sương công tử!
Bởi vì, năm đó khi hắn đột phá Nhật Diệu Vương lại có mấy vầng mặt trời chứ?
Hàn Sương công tử, Chu Thống đều là Nhật Diệu Vương 10 luân, lúc này tuy rằng vẫn không thể đánh xuyên qua rào cản của Nhật Diệu Hoàng, nhưng ở Tiên giới cũng không phải tiện tay chụp một trảo có thể nắm một bó to!
Ở tầng thứ Nhật Diệu Vương này, năm người bọn họ được công nhận là vô địch, không phải đã nói rõ vấn đề rồi sao!
Vị Thăng Hoa Vương của Liễu gia này năm đó là 8 vầng mặt trời đột phá đến Nhật Diệu Hoàng, bởi vậy hiện tại hắn cũng chỉ có thể phát huy ra lực lượng của Nhật Diệu Vương 8 luân!
Đương nhiên, chiến lực và lực lượng cũng không thể đánh đồng, hắn còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng có lý giải sâu sắc hơn về võ đạo, đồng dạng tiên thuật thi triển ra tất nhiên cũng uy lực hơn... cũng không phải không có khả năng tranh phong với các yêu nghiệt thiên kiêu Hàn Sương công tử.
Nhưng Chu Hằng cũng không phải tầm thường, trước hắn đã chiến một trận thống khoái với Hàn Sương công tử!
74 cái tiểu phù văn công kích bố trí ở trên quyền trái, 51 cái phù văn trị liệu vận chuyển toàn thân, tay phải hắn múa may hắc kiếm, tràn ra kiếm khí mang tính hủy diệt. Vô cùng cường thế!
Mọi người đều biết: nơi này tình huống đặc thù, bất luận kẻ nào đều chỉ có thể hạn chế lực lượng ở Nhật Diệu Vương. Nhưng chỉ là một Nguyệt Minh Đế có thể đánh không phân thắng bại với pháp tướng của một vị Thăng Hoa Vương, cũng khiến cho mắt của người ta mở lớn như muốn lọt tròng đầy đất!
Nếu nói về lực lượng, người ta một pháp tướng ít nhất cũng là trình độ Nhật Diệu Vương 7 luân, đây là tối thiểu thấp nhất, mà tiên thuật của Thăng Hoa Vương thi triển ra thì lại đáng sợ đến bực nào?
Tiên thuật là có phân phẩm bậc, thực lực càng thấp có thể học được tiên thuật tự nhiên càng kém, mà thực lực càng mạnh, như vậy khẳng định học được tiên thuật phẩm bậc cũng càng cao!
Tiên thuật của Thăng Hoa Vương nắm giữ không phải có thể nghiền ép Nguyệt Minh Đế mấy con phố sao?
Nhưng chính là dưới tình huống các phương diện lực lượng, tiên thuật, kinh nghiệm... hoàn toàn nghiền ép, Thăng Hoa Vương của Liễu gia vẫn không thể chiếm được ưu thế hoàn toàn, điều này sao có thể làm cho người ta tiếp nhận?
Người ta có thể đánh bừa Hàn Sương công tử, không phải thổi phồng lên!
Mọi người nhao nhao cảm thán, xem ra lần này vị Thăng Hoa Vương Liễu gia là phải tự rước lấy nhục nhã! Không ngờ đánh với một Nguyệt Minh Đế lại là kẻ tám lạng người nửa cân, nếu truyền ra ngoài không phải khiến người ta cười đến rụng răng sao?
Người khác có thể sẽ không để ý tới tình huống đặc thù của Ngự Long Điện, cố tình chỉ nhớ rõ hai chữ "ngang tay"!
Nhất định cả đời phải mang theo sỉ nhục như vậy rồi!
...
Chu Hằng thân ở trong cuộc chiến, dĩ nhiên hắn cảm nhận sâu sắc nhất.
Vị Thăng Hoa Vương này không có lợi hại bằng Hàn Sương công tử!
Ở trong này dù tu vi có lợi hại hơn đêu vô dung, đều phải bị áp chế đến Nhật Diệu Vương, mà thời đại này cũng chỉ xuất hiện 5 vị thiên kiêu Hàn Sương công tử, có thể quét ngang cùng cấp này. Nghĩ đến dù là trong các nhân vật đời trước, ở Nhật Diệu Vương có thể quyết tranh hơn thua với năm người này cũng chỉ có hạn mấy người như vậy!
Trong đó thì tuyệt đối không có vị Thăng Hoa Vương của Liễu gia này!
Tuy nhiên, Nhật Diệu Vương 8 luân dù sao cũng là Nhật Diệu Vương 8 luân, kết hợp với tiên thuật huyền diệu, chiến lực của vị Thăng Hoa Vương này cũng chỉ kém thua một chút xíu so với Hàn Sương công tử, vẫn như cũ có lực lượng nghiền ép Chu Hằng!
Chu Hằng sớm đã máu thịt vỡ nát, ngay cả xương cốt đều liên tiếp đứt đoạn, nếu không nhờ có phù văn trị liệu trợ giúp, hắn sớm đã bị nghiền thành thịt vụn!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ bại!
Chu Hằng thầm nghĩ trong lòng: "Lần trước có thể liều mạng đánh ngang tay cùng Hàn Sương công tử, là bởi vì đối phương không muốn thi triển tuyệt chiêu ở trước mặt đối thủ cạnh tranh! Thế nhưng vị Thăng Hoa Vương Liễu gia này thì khác, hắn vốn không thèm để ý tới!"
Pháp tướng của vị Thăng Hoa Vương này tuy rằng bị áp chế cảnh giới, nhưng linh lực kéo dài không hao tổn, sức kiên trì đánh lâu dài là vượt hơn xa Chu Hằng!
Cho dù cứ hao tổn như vậy ba ngày ba đêm, chiến lực của đối phương cũng chắc chắn sẽ không có chút hao tổn. Mà Chu Hằng thì ngược lại: hắn phải đồng thời toàn lực vận dụng hai đạo tiểu phù văn vỡ nát, việc này đối với tiêu hao của hắn thật sự quá lớn!
Một ngày, thậm chí nửa ngày chính là cực hạn của hắn!
Trong mắt Chu Hằng hàn mang nhoáng lên một cái: nếu hắn bại chẳng khác nào phải chết!
Không có đường lui!
Dùng bài tẩy gì đây?
Hỏa Thần Lô? Không được, Hỏa Thần Lô chỉ có thể sử dụng một lần, hắn phải giữ lại để trấn tràng!
Lăng Thiên Cửu Thức? Một kiếm sử ra hắn sẽ kiệt quệ linh lực, thuộc loại không thành công thì thành nhân, vạn nhất không thể đánh chết đối thủ thì sao?
Đúng rồi! Mảnh vỡ Bảo khí kia!
Chu Hằng linh cơ vừa động, mảnh vỡ Bảo khí kia tuy rằng không có uy lực gì, nhưng uy áp ẩn chứa trong đó lại vô cùng khủng bố, nếu như bất ngờ tế ra hoàn toàn làm cho tâm linh của một vị Thăng Hoa Vương đều thất thủ!
Bọn họ hiện tại cũng miễn cưỡng xem như chiến một trận "cùng cấp", chỉ cần bị hắn nắm lấy một đường cơ hội, chắc chắn đối phương phải vạn kiếp bất phục!
Làm! Hắn lấy ra Hỏa Thần Lô, nhưng cũng không có lập tức vạch ra cái nắp lô, hắn phải chờ đợi một cơ hội tốt nhất.
- Chết đi! Vị Thăng Hoa Vương Liễu gia chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, thời gian dài như vậy cũng chưa thể đánh chết một tên Nguyệt Minh Đế, đây quả thực là mất hết mặt mũi mà! Hắn thi triển diệu thuật hết lần này tới lần khác, đáng tiếc cảnh giới bị áp chế, uy lực cũng sút giảm ức vạn lần, nếu không tùy ý một dao động lực lượng đủ để đánh tan nát Chu Hằng một vạn lần rồi!
- Chưa chắc! Chu Hằng nói, vẻ mặt bình tĩnh, tuy rằng rơi vào hạ phong nhưng không chút bối rối, hắn phải tìm một cơ hội thích hợp nhất!
- Ha ha... Lão phu muốn ngươi chết, ngươi chỉ phải chết! Vị Thăng Hoa Vương Liễu gia đã hoàn toàn áp chế Chu Hằng. Tuy rằng trong lúc nhất thời không có khả năng đánh chết Chu Hằng, nhưng lực lượng của hắn kéo dài không hao tổn, nhất định có thể làm cạn kiệt chết tên Vương giả trẻ tuổi này!
Đáng tiếc, chí tôn như vậy cũng không phải xuất từ Liễu gia bọn họ, nếu không Liễu gia ắt có một ngày hùng bá Tuyệt Tiên Thành!
- Nói khoa trương cũng không phải là một thói quen tốt! Lão già ngươi tốt hơn là trước thanh tỉnh một chút! Chu Hằng vung hắc kiếm liên tục, từng đạo kiếm khí giống như những con rồng đen rít gào.
Vị Thăng Hoa Vương Liễu gia thiếu chút nữa phẫn nộ nổ tung, ai nói khoa trương? Là tiểu tử ngươi không phải sao! Hắn đường đường là Thăng Hoa Vương, đổi lại là địa phương khác hắn đã bóp chết Chu Hằng như một trò đùa! Hắn hóa phẫn nộ thành chiến lực, hai tay múa động, tiên thuật lưu chuyển.
Hắn phải tăng tốc làm tiêu hao linh lực của Chu Hằng!
- Các ngươi mau đánh hạ một người một con lừa kia cho lão phu! Hắn nói.
Đê tiện!
Chung quanh mọi người đều lên tiếng: đây rõ ràng là muốn quấy nhiễu tâm thần của Chu Hằng!
Đường đường là Thăng Hoa Vương đối phó với một gã Nguyệt Minh Đế còn muốn dùng kỹ xảo hèn hạ như thế. Thật đúng là vô sỉ!
Nhưng nghĩ lại, chỉ cần có thể giết chết Chu Hằng, ai sẽ vì một Nguyệt Minh Đế mà đi chỉ trích Thăng Hoa Vương chứ? Nguyệt Minh Đế vốn chỉ là một đầu ngón tay của Thăng Hoa Vương đủ để nghiền chết, người ta gọi cái này là trêu đùa!
Chu Hằng mắt toát hàn quang, bỗng nhiên vỗ Hỏa Thần Lô một cái, chỉ nghe Hỏa Thần Lô hét thảm một tiếng, cái nắp lô văng ra, mảnh vỡ Bảo khí bay ra!
"Ông!" Lập tức khí thế khủng bố điên cuồng nghiền ép tới, đừng nói chỉ là Nhật Diệu Vương, dù là Sáng Thế Vương cũng có thể bị chấn đến tâm thần thất thủ!
Vị đại năng Liễu gia kia là Thăng Hoa Vương đúng vậy, nhưng ở trước mặt mảnh vỡ Bảo khí này cũng phải xuất hiện khựng lại tuyệt đối không đúng lúc!
Chu Hằng chuyển động kiếm thế, cường thế đánh tới!
"Phốc!" Đầu của vị Thăng Hoa Vương Liễu gia đã rời cần cổ bay lên, nhưng cũng không có bắn ra chút máu tươi nào: đây chỉ là một pháp tướng, hoàn toàn do linh lực cấu thành. Nhưng bị hắc kiếm chém trúng chỗ yếu hại, dù là pháp tướng cũng trong nháy mắt vỡ nát!
- A... Đồng thời trong lúc đó, bên ngoài phiến đại lục này, trên một chiếc tinh thuyền thật lớn, một lão nhân bất chợt nhảy dựng lên, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh đầy sát khí và phẫn nộ.
- Lão tổ! Đã xảy ra chuyện gì? Lập tức có người đẩy cửa đi vào, cả kinh kêu lên hỏi.
Lão nhân không nói, áp lực trong ánh mắt lại giống như ngọn núi cao, người đẩy cửa đi vào kia lập tức ngã nhào trên mặt đất. Dù hắn là Nhật Diệu Đế thì như thế nào, ở dưới áp lực của lão nhân toàn thân cũng bắt đầu nứt nẻ, máu chảy như suối!
Một pháp tướng của mình đi vào Ngự Long Điện bị hủy rồi!
Pháp tướng bị hủy, chân thân lão không bị thương, nhưng tu vi lại bị giảm xuống một khúc!
Lão vốn là Thăng Hoa Vương 7 tướng, còn kém một chút là có thể đánh vỡ cực hạn, có được 8 pháp tướng, nhưng mất đi đạo pháp tướng này, có nghĩa ít nhất mấy ngàn năm khổ tu của lão biến thành bọt nước!
Vậy làm sao có thể không làm cho lão phẫn nộ?
Hơn nữa, điểm mấu chốt chính là Ngự Long Điện có cấm chế ngăn cách, lão còn không thể cảm ứng những gì pháp tướng nhìn thấy nghe được, nói cách khác lão hoàn toàn không biết pháp tướng cùa mình là bị hủy diệt như thế nào!
Ngay cả pháp tướng của lão đã chết rồi, những người trong gia tộc kia cũng khó thoát khỏi bị người giết chết diệt khẩu?
Hung phạm là ai đều không thể tra ra!
Xuất tiếp một pháp tướng ư? Lão sợ! Nếu lại tổn thất thì làm sao bây giờ?
Lão nhân phẫn nộ đến phát cuồng, gào to một tiếng, âm ba truyền khắp, ở phụ cận ít nhất mười mấy chiếc tinh thuyền đều có thể nghe được rõ ràng, khiến không ít lão quái vật cùng cấp đều vô cùng kỳ quái: Thăng Hoa Vương của Liễu gia kia là bị thiệt thòi gì vậy? Giống như là bị người ta luân phiên đánh 100 gậy mông đít nở hoa nên kêu gào thê thảm như vậy.
...
Những người Liễu gia kia quay trở về, bước chân còn không có bước ra, liền nhìn thấy thiên thần trong lòng bọn họ, lão tổ của họ bị Chu Hằng tung một kiếm chém rơi đầu!
Bọn họ lập tức im bặt dừng lại, có cảm giác như trời đất đều sụp đổ!
Pháp tướng của Thăng Hoa Vương đấy, cứ như vậy bị chém!
"Ầm!" Dao động của Tiên khí vỡ nát cuồn cuộn cuốn tới, bọn họ sao có thể chống cự lại, ai cũng phải gục đầu xuống, với ý chí lực của bọn họ đương nhiên không có khả năng chống cự lại kiện Bảo khí từng cao cao tại thượng này!
Chu Hằng đã động sát khí, dĩ nhiên không có khả năng nương tay lưu tình, chỗ nào thân hình hắn xẹt qua, từng luồng máu tươi bắn tung lên!
Liễu gia không một người nào còn sống!
Chuyện xung đột này vốn không cần thiết phát sinh, nhưng chỉ vì tranh nhau khí phách, cuối cùng biến thành một hồi giết chóc.
Tiên giới chính là tàn khốc như vậy, không giảng đạo lý như vậy! Không thể thích ứng thì chạy nhanh tìm một nơi rừng sâu núi thẳm lánh đợi đi!
Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, nhìn về phía mấy đội nhân mã khác bên hồ, nơi ánh mắt hắn quét qua, đúng là không người nào dám nhìn thẳng vào hắn!
- Con lừa! Ngươi và nha đầu kia đi bắt Ngân Long Ngư đi, ta muốn bế quan! Hắn nói.
- Hả? Vào lúc này ngươi bế quan? Con lừa đen có vẻ khó tin.
Chu Hằng gật gật đầu, hắn vừa rồi đại khai sát giới, hắc kiếm hấp thụ đầy đủ tinh khí sinh mệnh, chẳng những hắn có thể đạt tới cực hạn 21 vầng trăng, mà còn có thể tấn công Nhật Diệu Vương!
Chỉ cần trở thành Nhật Diệu Vương, hắn có thể nghiền ép hết thảy!
Có điển hình hiển hách hắn chém chết pháp tướng Thăng Hoa Vương trước đó trấn áp, còn có ai dám ra tay với hắn? Lúc này bế quan, nhìn như mạo hiểm, thực ra là an toàn nhất.