Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 354: Tượng đá



Hoặc Thiên tu vi rất thấp, thấp đến trình độ không được xếp hạng, nhưng tinh thần ý chí của nàng tuyệt đối mạnh mẽ vô cùng. Khó trách bất cứ người nào tiến vào phạm vi hơn trượng quanh người nàng liền chỉ có phần ngũ thể đầu địa!  
Lấy ý chí dẫn dắt,đem kiến trúc nơi xa hút tới, điều này đặt ở Phàm giới tất cả cường giả kết thành Thần chích đều có thể làm được. Chỉ cần ở trong phạm vi thần thức của bọn họ bao phủ.  
Nhưng đây là Tiên giới đại lục!  
Hoặc Thiên không hề ngừng lại, đi hướng cửa lớn.  
Tương đối mà nói, tòa kiến trúc này hết sức hoàn chỉnh, gần như nhìn không ra một chút tổn hại. Hai cánh cửa gỗ, phía trên chạm rồng khắc phượng, sống động như thật, mang đến cho người một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.  
Trên cửa có một tấm biển, viết bốn chữ “Thiên Yêu Chi Nguyệt”, cổ xưa có lực,cứng cáp như rồng.  
Chu Hằng sợ có gì ngoài ý muốn, vội vàng giành trước, vươn tay đẩy cửa. “Két” một tiếng, hai cánh cửa gỗ không biết đóng kín bao nhiêu năm chậm rãi mở ra.  
Phía trước là một vườn hoa,nhưng hoa cỏ đã sớm điêu linh,một vùng khô bại. Sau vườn hoa làmột gian phòng khách lớn, cửa rộng mở. Theo một tiếng “Két” nặng nề vang lên, bên trong lại đi ra hai người, hướng về phía Chu Hằng nhìn sang, trên mặt có vẻ rất trách cứ, dường như đang trách hắn không mời tự vào.  
Tất cả mọi người đều cả kinh!  
Đây không phải là một tòa thành chết sao? Không chỉ là tòa thành này, toàn bộ đại lục này đều không hề có sức sống, làm sao đột nhiên chạy ra hai người sống?  
Chu Hằng đồng dạng trong lòng khiếp sợ, lại hai tay ôm quyền nói: – Hai vị,mạo muội tới quấy rầy, xin rộng lượng tha thứ!  
Hoặc Thiên lại không hề để ý, tiếp tục đi tới, tuy rằng tốc độ của nàng không nhanh,nhưng xuyên qua vườn mà vào lại cần phải đi mấy bước, nàng đã tiến vào trong phòng. Mà hai người kia cũng vội vàng vào theo, không thèm đáp lại Chu Hằng.  
Toàn bộ tình huống đều lộ ra vô cùng cổ quái!  
Chu Hằng vào theo, những người khác chung quanh cũng đều nhao nhao bay xuống. Bọn họ không một ai không tràn ngập tò mò đây chính là nguyên trụ dân của Tiên giới!  
Ai không muốn biết năm đó đến tột cùng phát sinh chuyện gì? Mà hai người này lại làm sao sống đến hiện tại? Càng kỳ quái chính là, biểu tình của bọn họ làm sao bình tĩnh như vậy? Cả khối đại lục này từ Tiên giới rơi xuống, lại còn êm đẹp chờ ở trong phòng!  
Nghĩ thế nào đều là cổ quái khiến người ta trong lòng phát run.  
Nhưng càng là như thế, mọi người lại càng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đi theo vào không chút do dự.  
Đây thật là một gian phòng rất lớn rất lớn, bên trong ít nhất có mấy trăm người đang quỳ, trong miệng lẩm bẩm, biểu tình thành kính, dường như đang cầu nguyện hướng về nhân vật chí cao vô thượng nào đó.  
Không ngờ có nhiều người như vậy!  
Chu Hằng ngây ra một chút, mà Thương Ngạo Mục Nguyệt theo sát sau hắn cũng trợn tròn mắt. Sau đó là những cường giả khác ở phía sau, đồng dạng hai mắt đờ ra. Mặc cho bọn họ có sức tưởng tượng như thế nào cũng sẽ không đoán được bên trong sẽ là tình hình như vậy!  
Không giống với hai người lúc trước, tất cả mọi người trong phòng đều không hề động dung chút nào, chỉ là thi thoảng cúi rạp người cúng bái.  
Từng đợt thanh âm không thể hiểu rõ ý nghĩa vang lên, như đại đạo thiện xướng, khiến người nghiêm nghị cung kính. Dường như ở trong đầu dâng lên một vị Thần linh, không kìm lòng được phải kính sợ, phải cúng bái, cũng muốn cùng gia nhập với bọn họ.  
Chu Hằng chợt cả kinh, bởi vì hắn phát hiện mình lại không phải là dùng tai nghe thấy mà là tiếng cầu nguyện kia thẳng đến tâm linh!  
Tiếng này như ma, khiến người đối với nhân vật vô thượng nào đó toàn tâm thần phục, thậm chí có lòng không sợ, không ngại bất kỳ nguy hiểm gì. Chỉ cần nhân vật vô thượng đó ra lệnh một tiếng, có thể lên núi đao xuống biển lửa!  
Hắn đưa mắt nhìn quanh,mọi người phía sau đều là biểu tình dại ra, nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ giãy giụa.  
Có thể trở thành Kết Thai Cảnh, trong lòng tự nhiên đã hình thành Thần chích của chính mình, tự nhiên không muốn khom mình quỳ gối, trở thành tín đồ của người khác. Tín đồ, không phải thuộc hạ.Đây là hoàn toàn bất đồng.  
Chu Hằng không hề có ý ra tay đánh tỉnh bọn họ. Lại không có người thân bằng hữu của hắn ở trong đó, hắn cũng không thích xen vào việc của người khác. Hơn nữa, lúc trước còn có cường giả dị tộc đối với hắn hùng hổ ép buộc, hắn cũng không có lòng tốt lấy đức báo oán.  
Hắn theo phương hướng những tín đồ trên mặt đất kia cúng bái nhìn qua, chỉ thấy bọn họ bái kỳ thật là một tượng đá, chiều cao ba trượng,nhưng từ cổ trở lên đã bị phá hủy, chỉ còn lại thân thể không đầu.  
Từ bộ ngực nhô lên thật cao, vòng eo nhỏ nhắn, bộ mông căng tròn vểnh cao là có thể phán đoán ra, tượng đá này hẳn là một nữ tính,dáng người có thể nói là hoàn mỹ.  
Hoặc Thiên đang đi về phía tượng đá đó!  
Bước chân dừng lại, Hoặc Thiên nhìn chằm chằm vào pho tượng tàn phá này, trên mặt lóe lên biểu tình nói không rõ.  
Khí cơ dẫn dắt, trong cơ thể nàng nhộn nhạo mà ra khí tức chí tôn không thể hình dung, ở trong phòng dao động nổi lên! Mà tượng đá kia cũng hưởng ứng theo, tỏa ra khí tức vượt qua Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh thật xa, cùng khí tức của Hoặc Thiên giằng co cùng một chỗ.  
Một vùng hoa đào nở rộ, hương thơm ngát mũi; một vầng trăng đỏ như máu trào ra, u quang mờ tối.  
Rắc, rắc rắc rắc!  
Trên tượng đá kia hiện ra những vết rạn thật nhỏ, trong nháy mắt liền phủ kín toàn bộ tượng đá. “Bốp” một tiếng, nổ thành vô số mảnh vụn.  
Tín đồ trên mặt đất lập tức đình chỉ cầu nguyện, cả đám đều lộ ra vẻ kinh hoảng lục thần vô chủ, lại vẫn như cũ đối với người xa lạ xông vào làm như không thấy!  
Trên người Hoặc Thiên lóe lên một luồng hào quang màu hồng, mắt nhắm lại, thân thể mềm mại ngã ra phía sau.  
Chu Hằng vội vàng vươn tay đỡ nàng, thần thức đảo qua, hắn thở nhẹ một hơi. Hoặc Thiên cũng không bị thương, chỉ là lâm vào trạng thái hôn mê. Hắn nhướng mày, sự tình phát triển đến đây đều lộ ra cổ quái.  
Hoặc Thiên từ thật xa chạy tới chính là vì pho tượng đá này?  
Đây là kẻ địch lúc trước của nàng sao?  
Có thể có tư cách là địch với nàng, như vậy khẳng định là nhân vật cùng một cấp bậc với nàng!  
Không sai! Chỉ có nhân vật như vậy mới đủ tư cách khiến người của Tiên giới quỳ bái với nàng, lại chỉ bằng tiếng cầu nguyện của một số tín đồ liền khiến cho một đám lão tổ Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh tâm trí thác loạn, từng bước lây lan đồng hóa!  
Hắn nhìn những người phía sau, lúc này không có tà âm nhiễu loại đầu óc của bọn họ, cả đám đều giãy ra, lộ ra vẻ khủng hoảng. chỉ cần lại qua một lát, tâm chí của bọn họ sẽ vĩnh viễn trầm luân, tin phụng thân hình mơ hồ kia, cam tâm vì nàng chịu chết!  
Nhưng bọn họ lúc trước ý thức trầm mê, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là từng người hướng về phía tín đồ trong phòng giận trợn mắt nhìn. Những người này suýt nữa mê loạn bọn họ!  
Đáng chết!  
Nhưng mà vừa rồi suýt nữa vạn kiếp bất phục, trong này lại khắp nơi lộ ra cổ quái, bọn họ lại làm sao dám ra tay, đều là cẩn thận đề phòng.  
Lùi ra ngoài?  
Không ai chịu làm, nơi này lại có người sống, hiển nhiên đồ vật nơi này bảo tồn tốt đẹp, như vậy khả năng có tiên vật tự nhiên rất lớn.  
Vút Vút Vút!!  
Theo tượng đá sụp đổ, phía dưới xuất hiện một huyệt động, từng luồng khí đen từ trong dâng lên, hóa thành những cái bóng quỷ, thẳng hướng vòm trời, sau đó khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Dường như muốn che đậy toàn bộ trời đất.  
Vạn quỷ kêu to, từng tiếng nhập tâm, khó chịu vô cùng!  
Chu Hằng lập tức hiểu được, tượng đá kia vốn là trấn áp tà vật phía dưới, nhưng vừa rồi lại bị Hoặc Thiên trừng mắt một cái chấn vỡ!  
Rõ ràng là thiên nữ tuyệt thế kia gây ra họa, nhưng nàng tốt rồi, nhắm mắt một cái hôn mê, cái gì đều không cần xen vào!  
Khí đen cuộn vòng, không ánh sáng không mặt trời, bách quỷ dạ hành!  
Phía dưới đến tột cùng là trấn thứ gì?  
Hống!!!  
Đúng lúc này, phương xa truyền đến một tiếng thét dài, tiếng gợn vạn dặm, cuồn cuộn như sấm.  
Chỉ trong thời gian nháy mắt Bùng một bóng người toàn thân đen ngòm đã bay vụt mà vào. Đây là một nam nhân Thiên Yêu tộc, nhưng lông vũ ở hai cánh sau lưng đã sớm rơi sạch, thậm chí ngay cả da thịt đều không còn, chỉ còn lại bộ khung, giống như hai cây lưỡi hái.  
Không chỉ là cánh, cả người hắn cũng đã rữa nát, có một số bộ vị chỉ còn lại khung xương, có một số thì còn giữ lại thịt thối. Cả người tỏa ra mùi tanh hôi vô cùng, cặp mắt thì vẫn còn, tỏa ra hàn quang xa thẳm.  
Mặt của hắn cũng không rữa nát hoàn toàn, mơ hồ có thể nhìn ra được đây là một nam nhân khí phách hiên ngang, chậm rãi đập hai mảnh cánh xương, toàn thân tỏa ra khí thế vô cùng cường đại, đáng sợ vô cùng.  
Rõ ràng là một thứ như xác không hồn, lại như một vị đế vương khí phách vô song!  
– Tổ tổ gia gia! Thương Ngạo Mục Nguyệt đột nhiên cả kinh kêu lên, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc mãnh liệt.  
Nàng nhớ rõ ràng, trong hoàng cung có một bức họa, là tổ gia gia của nàng Thương Ngạo Minh Phong, chính là cùng cái xác không hồn trước mắt này hết sức tương tự. Mấu chốt là luồng khí đế vương kia, cùng với liên hệ giữa huyết mạch, đây là chân thật tồn tại.  
Nhưng Thương Ngạo Minh Phong hơn 8000 năm trước đã tuổi thọ khô cạn, mạo hiểm đi vào Độc Miểu Chi Hải tìm kiếm truyền thừa của Hóa Thần Cảnh, đột phá đến Hóa Thần Cảnh để đạt được tuổi thọ thêm vào.  
Nhưng sau khi hắn ta tiến vào cũng không xuất hiện nữa.  
Nhưng hiện tại, Thương Ngạo Minh Phong không ngờ đứng ở trước mặt của nàng, hơn nữa còn là với bộ dạng vô cùng cổ quái này. Cùng với nói là người, không bằng nói là một cỗ xác thối. Chỉ là xác thối cũng có thể tỏa ra khí thế cường đại như thế?  
Không phải Kết Thai Cảnh mà là Thần Anh Cảnh!  
Thương Ngạo Minh Phong khi tiến vào Độc Miểu Chi Hải chính là Thần Anh Cảnh, hơn nữa còn là Thần Anh tam trọng thiên đỉnh!  
Nhưng Thiên Yêu tộc nhân rữa nát kia chậm rãi xoay đầu lại, hướng về phía Thương Ngạo Mục Nguyệt nhìn một cái, biểu tình không hề biến hóa. Bước chân khẽ động, hướng về cửa động phóng ra khí đen kia. Thình, thình, thình! Mỗi một bước hạ xuống đều giống như một vật nặng đập xuống, chấn cho mặt đất run rẩy.  
Chu Hằng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Quái vật Thiên Yêu tộc trước mặt này cùng xác không hồn hắn từng thấy lúc trước là tương tự biết bao! Chỉ có điều, xác biết đi trước mắt này quá cường đại, khí tức Thần Anh Cảnh cuồn cuộn mà động không hề giữ lại chút nào, tà ác khiến người run rẩy.  
Thân hình hắn khẽ động, chặn đường đi của cái xác biết đi kia, cũng chính là Thương Ngạo Minh Phong.  
Bất kể dưới đáy là cái gì, trực giác nói cho hắn tuyệt đối không thể để đối phương đắc thủ. Đồ vật quỷ âm u lạnh lẽo này mang đến cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ lạnh băng, cực kỳ điên cuồng.  
Một quỷ vật nếu là đạt được tiên vật vô thượng, như vậy trên đời còn có người nào trị được?  
Không có ước thúc, chỉ có phá hoại, cũng không cần thiên tai tàn phá bừa bãi. Cái xác biết đi này có thể tàn sát thiên hạ!  
– Chết Thương Ngạo Minh Phong phun ra thanh âm mơ hồ, trong đôi mắt lóe lên một bóng quỷ, tay phải vươn ra, hướng về phía Chu Hằng chộp tới.  
Không có Vực, chỉ là một đòn trực tiếp!  
Tốc độ thật nhanh!  
Chu Hằng tay phải run lên, hắc kiếm đã hiện lên, Phi Vũ Thất Kiếm triển khai.  
Diệp Lạc Duyên Diệt!  
Chương trước Chương tiếp
Loading...