Kiếm Lai - Trang 3
Chương 71: Cải trang vi hành (1)
Trần Bình An vừa định giải thích giúp Lưu Tiện Dương thì nam nhân đã lạnh lùng nói: "Ngươi về nói với tiểu tử đó, hôm nay mà còn không gặp vị đại gia này, vậy thì ngày mai đừng có tới cửa hàng nhà ta nữa."
Trần Bình An vội vã nói: "Nguyễn sư phó, trong nhà hắn có chút chuyện..."
Nam nhân ngắt lời, rất không khách khí nói: "Đó là chuyện của hắn, liên quan gì tới ta?"
Trần Bình An vốn không phải người giỏi ăn nói, ngây ngốc đứng đó, gấp đến độ mặt đỏ lên, lại không biết mở miệng như thế nào, sợ mình lại chỉ làm hại thêm chứ không giúp được gì. Tính cách làm việc ngay thẳng của Nguyễn sư phó, hắn đã tự mình lĩnh giáo rồi.
Thiếu nữ áo xanh ý đồ muốn nói đỡ cho Trần Bình An, kết quả bị nam nhân hiểu con không ai bằng cha giáo huấn trước: "Ăn bánh của ngươi đi!"
Thiếu nữ ôm đầy một bụng ủy khuất đột nhiên bước nhanh, đá một cước vào lưng nam nhân, sau đó dưới chân như có gió, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.
Nam nhân thở dài một tiếng, đẩy Trần Bình An sang bên, tiếp tục đi.
Trần Bình An cũng thở dài một tiếng, chạy tới cửa hàng bán đồ ăn sáng mua một lồng bánh bao sáu chiếc rồi chạy tới ngõ Nê Bình.
Về tới nhà mình, kết quả nhìn thấy Lưu Tiện Dương vẫn ngồi trên đầu tường, nửa người nghiêm về phía viện tử nhà Tống Tập Tân, nghe trộm rất là tập trung.
Trần Bình An có đôi lúc cảm thấy Lưu Tiện Dương quả thật rất đáng đánh.
Hắn đành phải nhắc nhở: "Vừa rồi có gặp Nguyễn sư phó, bảo ngươi hôm nay tới tới cửa hàng rèn giúp đỡ, còn nói nếu hôm naykhông thất ngươi thì sẽ đuổi việc ngươi đó."
Lưu Tiện Dương thờ ơ nói: "Gấp cái gì, loại học đồ tay chân nhanh nhẹn lại biết chịu khổ như ta, có đốt đèn lồng cũng khó tìm, Nguyễn sư phó chỉ là hăm dọa thôi, sáng mai đến cũng được không sao đâu."
Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta chắc chắn là Nguyễn sư phó tuyệt đối không nói đùa đâu."
Lưu Tiện Dương bực bội nói: "Lát nữa rồi đi, đừng làm chậm trễ chính sự của ta."
Trần Bình An mang bữa sáng cho thiếu nữ áo đen rồi trực tiếp đưa ba cái cho Lưu Tiện Dương, bản thân thì chỉ ăn một cái.
Lưu Tiện Dương nhai vài cái là xong tất cả bánh bao, vừa lau miệng vừa nhỏ giọng nói: "Vừa rồi nhà Tống Tập Tân có khách, vừa nhìn đã không biết là đại nhân vật, nếu ta nhìn không nhầm, chắc chính là quan đốc tạo đại nhân đương nhiệm, lần đó khi hắn mặc quan phục tới long diêu của chúng ta, Diêu lão nhân chê đám học đồ không ra gì các ngươi làm chướng mắt, căn bản là không cho các ngươi lộ mặt gặp, ta thì khác, Diêu lão nhân còn bảo ta thể hiện một chút cái gọi là "nhảy-dao" cho vị đại nhân đó cơ."
Trần Bình An cười nói: "Quan đốc tạo tân nhiệm có vẻ chiếu cố Tống Tập Tân là chuyện mà tất cả người ở trấn nhỏ này đều biết, ngươi ở đây nghi thần nghi quỷ làm gì?"
Lưu Tiện Dương lo lắng nói: "Loại mặt trắng như Tống Tập Tân tuyệt đối không tranh lại ta, nhưng vạn nhất Trĩ Khuê thích vị quan lão gia khí độ bất phàm này, vậy thì phần thắng của ta sẽ không lớn! Đến lúc đó tẩu tử tương lai của ngươi sẽ đi với người ta, ta sẽ ra sao? Ngươi sẽ ra sao?"
Trần Bình An trực tiếp quay về nhà.
Để lại Lưu Tiện Dương ngồi xổm ăn năn hối hận ở đầu tường.
Thiếu nữ áo đen ngồi cạnh bàn, lưng ưỡn thẳng, một tay cầm dao, giống như lâm đại địch.
Trán của nàng ta đang túa mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên Trần Bình An nhìn thấy vẻ mặt này của thiếu nữ, tuy rằng thân thể căng cứng đầy đề phòng, nhưng mắt lại sáng rực.
Trần Bình An lui về bệ cửa, nàng ta hỏi: "Biết thân phận của khách nhân cách vách không?"
Trần Bình An đáp: "Nghe Lưu Tiện Dương nói là quan đốc tạo diêu vụ đương nhiệm của trấn nhỏ chúng ta, tính tình rất hòa khí, vừa rồi ở cửa ngõ còn nhường đường cho ta nữa."
Thiếu nữ cười lạnh nói: "Người như thế mới đáng sợ."
Trần Bình An nghi hoặc không hiểu.
Nàng ta hỏi: "Người khi đi trên đường, nhìn thấy con kiến liệu có giẫm một cái không?"
Trần Bình An nghĩ nghĩ một thoáng rồi trả lời: "Cố Sán khẳng định sẽ làm vậy, hắn thường xuyên đổ nước dìm kiến, hoặc là dùng đá chặn đường ra của tổ kiến. Khi Lưu Tiện Dương tâm tình không tốt chắc cũng sẽ làm vậy.
Thiếu nữ á khẩu không nói được gì nữa.
Trần Bình An nhếch miệng cười, "Ý tứ của Ninh cô nương kỳ thật ta đã hiểu."
Nàng ta kinh ngạc nói: "Thật ư?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Ta cảm thấy cô nương nói có hai tầng ý tứ, một tầng là dân chúng của trấn nhỏ chúng ta ở trong mắt những người ngoại tình các ngươi thì đều là con kiến bò đi bò lại dưới lòng bàn chân. Còn ý tứ thứ hai là trong những người ngoài tới cũng phân cao thấp, Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản là những đứa trẻ như Cố Sán cho nên mới cảm thấy nắm giữ được sinh tử của con kiến là thú vị, hoặc là sẽ cảm thấy chướng mắt, nhưng vị quan lão gia tới ngõ Nê Bình chúng ta kia thì lại khác, nói chuyện làm việc, đều sẽ phù hợp với thân phận của hắn, cho nên thái độ đặc biệt khách khí. Ninh cô nương, phải vậy không?"
Thiếu nữ hỏi: "Sao lại nghĩ như vậy?"
Thiếu niên trêu lại, "Sau khi nhặt lại được cái mạng thì đầu óc ắt sẽ tự thông minh ra."
Thiếu nữ trịnh trọng hỏi: "Trước khi chết, ngươi nhìn thấy gì?"
"Ta chẳng thấy gì cả."
Trần Bình An có chút nghi hoặc, có điều vẫn thành thực trả lời: "Kỳ thật trong cái ngõ nhỏ này, ta từ đầu tới cuối đều không nghĩ nhiều, vấn đề này, Ninh cô nương hỏi Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản thì tốt hơn, bọn họ nói không chừng có thể nhìn ra gì đó."
Nàng ta hừ lạnh nói: "Hừ, khẩu khí ghê gớm thật!"
Nói xong câu đó, nàng ta nhìn chằm chằm thiếu niên giầy rơm.
Trần Bình An bị nhìn cho hoảng hốt, "Sao thế?"
Thiếu nữ nhíu mày, có chút ảo não, dùng tiếng địa phương của mình lẩm bẩm: "Kiếm học nhà ta, bất kể là kiếm quyết tâm pháp, hay là pháp môn để thối luyện khí lực thần hồn đều là bí mật độc môn độc lộ bất truyền, ta học sao cũng không học hết, nào dám dạy người khác. Hơn nữa ta cũng chưa từng học những thứ thô thiển ở nơi khác, bằng không cũng có thể chỉ cho hắn một con đường sáng, cho dù chỉ dùng để cường kiện khí lực, kéo dài tuổi thọ cũng tốt. Hiện tại bảo ta đi đâu tìm bí tịch nhập môn cấp thấp đây."
Mắt thiếu nữ sáng lên, "Đi cướp à? Không đúng không đúng, không phải là cướp, là tìm người ta mượn một bản bí tịch mà thôi, có mượn có trả mà."
Đáng tiếc sắc mặt của nàng ta rất nhanh liền trở nên ảm đạm, oán hận nói: "Lão hoạn quan chết tiệt! Chờ đó cho ta, xem ta có lật tung cả hoàng cung của các ngươi lên không."
Nàng ta mặt như đưa đám, ưu thương nói: "Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể đi tìm chú kiếm sư họ Nguyễn? Người ta dù sao cũng có bốn năm phần chân truyền của mẹ ta, nhưng ta lại không biết cách đi nhờ vả người khác."
Thiếu niên giầy rơm ngồi ở cửa, nhìn thiếu nữ tên là là Ninh Diêu này, nàng ta tự nói tự nghe, sắc mặt không ngừng biến hóa, giống như đám mây nơi chân trời vậy.
...
Nam tử anh tuấn áo bao trắng thắt đai ngọc đứng trong phòng Tống Tập Tân, nhìn quanh bốn phía, khẽ nhíu mày, "Họ Tống an bài cho ngươi một nơi mộc mạc thế này à?"
Tống Tập Tân mím môi không nói gì.
Trần Bình An vội vã nói: "Nguyễn sư phó, trong nhà hắn có chút chuyện..."
Nam nhân ngắt lời, rất không khách khí nói: "Đó là chuyện của hắn, liên quan gì tới ta?"
Trần Bình An vốn không phải người giỏi ăn nói, ngây ngốc đứng đó, gấp đến độ mặt đỏ lên, lại không biết mở miệng như thế nào, sợ mình lại chỉ làm hại thêm chứ không giúp được gì. Tính cách làm việc ngay thẳng của Nguyễn sư phó, hắn đã tự mình lĩnh giáo rồi.
Thiếu nữ áo xanh ý đồ muốn nói đỡ cho Trần Bình An, kết quả bị nam nhân hiểu con không ai bằng cha giáo huấn trước: "Ăn bánh của ngươi đi!"
Thiếu nữ ôm đầy một bụng ủy khuất đột nhiên bước nhanh, đá một cước vào lưng nam nhân, sau đó dưới chân như có gió, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.
Nam nhân thở dài một tiếng, đẩy Trần Bình An sang bên, tiếp tục đi.
Trần Bình An cũng thở dài một tiếng, chạy tới cửa hàng bán đồ ăn sáng mua một lồng bánh bao sáu chiếc rồi chạy tới ngõ Nê Bình.
Về tới nhà mình, kết quả nhìn thấy Lưu Tiện Dương vẫn ngồi trên đầu tường, nửa người nghiêm về phía viện tử nhà Tống Tập Tân, nghe trộm rất là tập trung.
Trần Bình An có đôi lúc cảm thấy Lưu Tiện Dương quả thật rất đáng đánh.
Hắn đành phải nhắc nhở: "Vừa rồi có gặp Nguyễn sư phó, bảo ngươi hôm nay tới tới cửa hàng rèn giúp đỡ, còn nói nếu hôm naykhông thất ngươi thì sẽ đuổi việc ngươi đó."
Lưu Tiện Dương thờ ơ nói: "Gấp cái gì, loại học đồ tay chân nhanh nhẹn lại biết chịu khổ như ta, có đốt đèn lồng cũng khó tìm, Nguyễn sư phó chỉ là hăm dọa thôi, sáng mai đến cũng được không sao đâu."
Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta chắc chắn là Nguyễn sư phó tuyệt đối không nói đùa đâu."
Lưu Tiện Dương bực bội nói: "Lát nữa rồi đi, đừng làm chậm trễ chính sự của ta."
Trần Bình An mang bữa sáng cho thiếu nữ áo đen rồi trực tiếp đưa ba cái cho Lưu Tiện Dương, bản thân thì chỉ ăn một cái.
Lưu Tiện Dương nhai vài cái là xong tất cả bánh bao, vừa lau miệng vừa nhỏ giọng nói: "Vừa rồi nhà Tống Tập Tân có khách, vừa nhìn đã không biết là đại nhân vật, nếu ta nhìn không nhầm, chắc chính là quan đốc tạo đại nhân đương nhiệm, lần đó khi hắn mặc quan phục tới long diêu của chúng ta, Diêu lão nhân chê đám học đồ không ra gì các ngươi làm chướng mắt, căn bản là không cho các ngươi lộ mặt gặp, ta thì khác, Diêu lão nhân còn bảo ta thể hiện một chút cái gọi là "nhảy-dao" cho vị đại nhân đó cơ."
Trần Bình An cười nói: "Quan đốc tạo tân nhiệm có vẻ chiếu cố Tống Tập Tân là chuyện mà tất cả người ở trấn nhỏ này đều biết, ngươi ở đây nghi thần nghi quỷ làm gì?"
Lưu Tiện Dương lo lắng nói: "Loại mặt trắng như Tống Tập Tân tuyệt đối không tranh lại ta, nhưng vạn nhất Trĩ Khuê thích vị quan lão gia khí độ bất phàm này, vậy thì phần thắng của ta sẽ không lớn! Đến lúc đó tẩu tử tương lai của ngươi sẽ đi với người ta, ta sẽ ra sao? Ngươi sẽ ra sao?"
Trần Bình An trực tiếp quay về nhà.
Để lại Lưu Tiện Dương ngồi xổm ăn năn hối hận ở đầu tường.
Thiếu nữ áo đen ngồi cạnh bàn, lưng ưỡn thẳng, một tay cầm dao, giống như lâm đại địch.
Trán của nàng ta đang túa mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên Trần Bình An nhìn thấy vẻ mặt này của thiếu nữ, tuy rằng thân thể căng cứng đầy đề phòng, nhưng mắt lại sáng rực.
Trần Bình An lui về bệ cửa, nàng ta hỏi: "Biết thân phận của khách nhân cách vách không?"
Trần Bình An đáp: "Nghe Lưu Tiện Dương nói là quan đốc tạo diêu vụ đương nhiệm của trấn nhỏ chúng ta, tính tình rất hòa khí, vừa rồi ở cửa ngõ còn nhường đường cho ta nữa."
Thiếu nữ cười lạnh nói: "Người như thế mới đáng sợ."
Trần Bình An nghi hoặc không hiểu.
Nàng ta hỏi: "Người khi đi trên đường, nhìn thấy con kiến liệu có giẫm một cái không?"
Trần Bình An nghĩ nghĩ một thoáng rồi trả lời: "Cố Sán khẳng định sẽ làm vậy, hắn thường xuyên đổ nước dìm kiến, hoặc là dùng đá chặn đường ra của tổ kiến. Khi Lưu Tiện Dương tâm tình không tốt chắc cũng sẽ làm vậy.
Thiếu nữ á khẩu không nói được gì nữa.
Trần Bình An nhếch miệng cười, "Ý tứ của Ninh cô nương kỳ thật ta đã hiểu."
Nàng ta kinh ngạc nói: "Thật ư?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Ta cảm thấy cô nương nói có hai tầng ý tứ, một tầng là dân chúng của trấn nhỏ chúng ta ở trong mắt những người ngoại tình các ngươi thì đều là con kiến bò đi bò lại dưới lòng bàn chân. Còn ý tứ thứ hai là trong những người ngoài tới cũng phân cao thấp, Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản là những đứa trẻ như Cố Sán cho nên mới cảm thấy nắm giữ được sinh tử của con kiến là thú vị, hoặc là sẽ cảm thấy chướng mắt, nhưng vị quan lão gia tới ngõ Nê Bình chúng ta kia thì lại khác, nói chuyện làm việc, đều sẽ phù hợp với thân phận của hắn, cho nên thái độ đặc biệt khách khí. Ninh cô nương, phải vậy không?"
Thiếu nữ hỏi: "Sao lại nghĩ như vậy?"
Thiếu niên trêu lại, "Sau khi nhặt lại được cái mạng thì đầu óc ắt sẽ tự thông minh ra."
Thiếu nữ trịnh trọng hỏi: "Trước khi chết, ngươi nhìn thấy gì?"
"Ta chẳng thấy gì cả."
Trần Bình An có chút nghi hoặc, có điều vẫn thành thực trả lời: "Kỳ thật trong cái ngõ nhỏ này, ta từ đầu tới cuối đều không nghĩ nhiều, vấn đề này, Ninh cô nương hỏi Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản thì tốt hơn, bọn họ nói không chừng có thể nhìn ra gì đó."
Nàng ta hừ lạnh nói: "Hừ, khẩu khí ghê gớm thật!"
Nói xong câu đó, nàng ta nhìn chằm chằm thiếu niên giầy rơm.
Trần Bình An bị nhìn cho hoảng hốt, "Sao thế?"
Thiếu nữ nhíu mày, có chút ảo não, dùng tiếng địa phương của mình lẩm bẩm: "Kiếm học nhà ta, bất kể là kiếm quyết tâm pháp, hay là pháp môn để thối luyện khí lực thần hồn đều là bí mật độc môn độc lộ bất truyền, ta học sao cũng không học hết, nào dám dạy người khác. Hơn nữa ta cũng chưa từng học những thứ thô thiển ở nơi khác, bằng không cũng có thể chỉ cho hắn một con đường sáng, cho dù chỉ dùng để cường kiện khí lực, kéo dài tuổi thọ cũng tốt. Hiện tại bảo ta đi đâu tìm bí tịch nhập môn cấp thấp đây."
Mắt thiếu nữ sáng lên, "Đi cướp à? Không đúng không đúng, không phải là cướp, là tìm người ta mượn một bản bí tịch mà thôi, có mượn có trả mà."
Đáng tiếc sắc mặt của nàng ta rất nhanh liền trở nên ảm đạm, oán hận nói: "Lão hoạn quan chết tiệt! Chờ đó cho ta, xem ta có lật tung cả hoàng cung của các ngươi lên không."
Nàng ta mặt như đưa đám, ưu thương nói: "Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể đi tìm chú kiếm sư họ Nguyễn? Người ta dù sao cũng có bốn năm phần chân truyền của mẹ ta, nhưng ta lại không biết cách đi nhờ vả người khác."
Thiếu niên giầy rơm ngồi ở cửa, nhìn thiếu nữ tên là là Ninh Diêu này, nàng ta tự nói tự nghe, sắc mặt không ngừng biến hóa, giống như đám mây nơi chân trời vậy.
...
Nam tử anh tuấn áo bao trắng thắt đai ngọc đứng trong phòng Tống Tập Tân, nhìn quanh bốn phía, khẽ nhíu mày, "Họ Tống an bài cho ngươi một nơi mộc mạc thế này à?"
Tống Tập Tân mím môi không nói gì.