Kiếm Lai - Trang 3
Chương 57: Lời nói hay (1)
Tới lúc này Trần Bình An thật sự nghe quá mơ hồ, không hiểu ra sao.
Cô gái nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, cảnh giới thấp, vẫn luôn bị cô xem là nỗi sỉ nhục, bộ dáng si ngốc của Trần Bình An tựa như "Cô nương giải thích lại lần nữa cho ta", không thể nghi ngờ là chọc trúng chỗ thương tâm nhất của cô gái.
Nhìn thấy cô gái sắc mặt âm trầm, Trần Bình An dù là kẻ ngốc cũng biết tình thế không ổn, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Vì sao lúc trước cô nương bị thương nặng như vậy, hiện tại tựa như đã khỏi hơn phân nửa?"
Cô gái hơi cúi thấp mặt xuống, hai tay ôm ngực, giọng nói khàn khàn: "Ngay lúc đó thật sự là sắp chết, nếu Lục đạo trưởng không thể cứu chữa được ta, ta sẽ phải... Dù sao ta thiếu ngươi một nhân tình thiên đại, ta lại càng không nên mượn gió bẻ măng, để ngươi xuất ra ba túi kim tinh đồng tiền. Một tính mạng của Trữ Diêu ta làm sao có thể so sánh với Lưu Chí Mậu, cho nên là ta không đúng, ngươi coi như ta chưa từng nói gì, chờ sau khi ta rời khỏi trấn nhỏ, ta sẽ làm hết sức, tranh thủ giúp ngươi giải quyết những ưu phiền sau này, nhưng mà ta nói trước, Trữ Diêu ta chỉ biết làm theo khả năng, có thể sẽ không trong lòng biết hẳn phải chết nhưng vẫn cùng người ta liều mạng... đổi mạng."
Đại khái là cô gái cúi đầu nhận sai, thật hiếm mà có được, cho nên trong lòng cô tâm tình cực kỳ mất mát.
Trần Bình An hỏi: "Tiền cung dưỡng là túi nào?"
Cô gái chỉ chỉ vào một túi thêu màu vàng kim trong đó.
Trần Bình An từ bên trong lấy ra ba đồng tiền, sau khi nắm ở lòng bàn tay, dùng cánh tay đẩy ba túi tiền tới trước mặt cô gái, cười nói: "Này, tặng cho ngươi."
Cô gái trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau mới hoàn hồn, hỏi: "Trần Bình An, hồi nhỏ ngươi có bị ván cửa kẹp trúng đầu không?"
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Không có, hồi nhỏ khi đi chăn trâu cho người ta, thường xuyên bị đuôi trâu quẹt trúng."
Cô gái bỗng nhiên giận tím mặt, vỗ mặt bàn, chất vấn nói: "Có phải ngươi thích ta hay không?!"
Trần Bình An ngây ra như phỗng.
Cô gái nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái lên với Trần Bình An, nói: "Ánh mắt không sai!"
Sau đó cô gập ngón tay cái, chỉ hướng về phía mình, thần thái sáng láng nói: "Nhưng mà ta cũng sẽ không nhận lời, nam nhân Trữ Diêu ta thích, nhất định phải là kiếm tiên lợi hại nhất khắp thiên hạ. Khắp thiên hạ! Lợi hại nhất! Đại kiếm tiên! Cái gì đạo tổ Phật Đà, cái gì Nho gia chí thánh, ở phía trước một kiếm của hắn, cũng phải cúi đầu, đều phải nhường đường!"
Trần Bình An mặt đỏ lên, gãi gãi đầu nói: "Trữ cô nương cô hiểu lầm rồi, ta không thích cô a..."
Cô gái nhướn lông mi, nghĩ nghĩ, thân thể cô nghiêng về phía trước, nheo lại liếc mắt một cái, nâng tay lên, giữa ngón cái và ngón trỏ dư ra khoảng cách một tấc, chột dạ hỏi: "Thích cỡ như vậy, cũng không có?"
Trần Bình An chém đinh chặt sắt, giọng điệu kiên định nói: "Không có! Trữ cô nương cô yên tâm!"
Cô gái thu hồi tay, nặng nề thở dài, thương hại nói: "Trần Bình An a, về sau ngươi cho dù may mắn cưới được tức phụ, quá nửa cũng là người ngốc nghếch."
Trần Bình An ngồi ở đối diện bàn, vui vẻ cười nói: "Chỉ cần cô ấy là người tốt là được."
Cô gái đối với điều này từ chối cho ý kiến.
Ăn no chờ chết, của ít thì yên ổn, thăng chức rất nhanh, tựa như lời mẫu thân cô, là vì đều có duyên pháp, vị tất có cao thấp chi phần.
Chẳng qua cha cô đối với điều này cũng không đồng ý, số mạng không có thì chớ cưỡng cầu, không cưỡng cầu, chứ không phải không cầu mong điều, cầu thì vẫn phải cầu một chút, nếu cuối cùng vẫn là cầu mà không được, thì lại là chuyện khác.
Đương nhiên những lời này, cha cô tuyệt không dám giáp mặt nói cùng mẹ cô.
Trần Bình An thuận miệng hỏi: "Trữ cô nương cũng là đến trấn nhỏ chúng ta cầu cơ duyên sao?"
Cô gái không có gì phải che đậy, hồi đáp: "Ta dùng hết toàn bộ của cải tích góp từng ngày, cộng thêm một phần tình cảm, mới đổi lấy danh ngạch tiến vào trấn nhỏ này, nhưng ta không giống những người đó, ta không cầu cái gì cơ duyên khí số, chỉ là muốn người ta giúp ta đúc một thanh kiếm, tốt nhất có thể hợp với tâm ý của ta, về phần sắc bén hay không sắc bén, có chịu được đại lượng kiếm khí hay không, lại là chuyện rất thứ yếu.”
Trần Bình An nghi hoặc nói: "Đúc kiếm?"
Cô gái nói: "Chính là thợ rèn Nguyễn sư phụ, ở chỗ các ngươi hắn có thanh danh rất lớn, còn có quy củ ‘bất di bất dịch’, mỗi ba mươi năm chỉ đúc một cây kiếm, hắn sở dĩ nguyện ý tới đây thế thân Tề Tĩnh Xuân, chính là cảm thấy nơi đây thích hợp mở lò đúc kiếm, ta đi thử thời vận, xem hắn có nguyện ý đúc kiếm cho ta hay không. Nếu thật sự không được, ta cũng hết cách, coi như mình vận khí không tốt."
Trần Bình An cười nói: "Người tốt sẽ có phúc báo."
Cô gái hữu khí vô lực nói: "Chịu thôi."
Cô liếc mắt nhìn thiếu niên, "Tay trái ngươi không đau?"
Trần Bình An ngẩn người, "Đau a."
Cô hoài nghi nói: "Sao nhìn ngươi thấy không giống a."
Trần Bình An thiên kinh địa nghĩa nói: "Ta cho dù lăn lộn đầy đất, la to hét lớn, thì cũng đâu thể hết đau được.”
Cô gái vỗ trán, "Thực sự chịu thôi. Ngươi giống y như cha ta, nhưng bản lãnh của ngươi so với ông ấy thì kém xa."
Trần Bình An cười không nói, im lặng nhìn sân vườn phía ngoài phòng.
Cô gái đẩy ba túi đồng tiền trở về, "Ta không cần."
Trần Bình An thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Trữ cô nương, cô có nghĩ tới hay không, ta giữ lại chúng nó, chưa chắclà chuyện tốt. Sau khi gặp Tề tiên sinh sau, ta càng thêm xác định điểm ấy."
Sau khi cô gái quyết định một việc, sẽ không sửa đổi nữa, lắc đầu nói: "Đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì tới ta. Ta nghĩ kỹ rồi, chuyện báo đáp ân cứu mạng, về sau ta nhất định sẽ hoàn lại, hơn nữa tuyệt đối không ăn bớt ăn xén, cũng không làm thất vọng cái tên "Trữ Diêu" này! Nhưng mà mấy năm tới ngươi phải sống cho tốt, đừng để sơ xẩy mà chết. Ngươi chỉ cần sống sót qua khoảng thời gian này..."
Thiếu niên vẫn luôn nói chuyện rất lịch sự, lần đầu tiên chủ động cắt ngang lời cô gái, "Cứu cô là Lục đạo trưởng, Trữ cô nương, cho nên ngươi không cần cảm thấy thua thiệt cái gì, nếu lúc ấy không phải ta cảm thấy mình chết chắc rồi, nghĩ có thể để cho Lục đạo trưởng vì cha mẹ ta làm nhiều hơn một chút, nếu không căn bản ta có thể sẽ không mở cửa."
Cô gái hừ lạnh nói: "Đó là chuyện của ngươi!"
Thiếu niên cười lặp lại lời của cô: "Đó là chuyện của cô."
To trừng to đôi mắt nhỏ.
Thế mà cô gái chịu thua trước, chỉ quan tâm cơn đau đầu của mình mà nói: "Nếu ngươi thích ta, ta thật sự không thể đáp ứng ngươi a."
Trần Bình An hai tay ôm lấy đầu.
Gặp phải một cô nương kỳ quái cố chấp như vậy, hắn cũng hết cách a.
Lúc này có người từ tường viện leo vào trong viện, người phải làm như vậy chắc chắn không ai khác ngoài Lưu Tiện Dương, hắn chạy chậm đến cửa sau, đang muốn rướn cổ họng, đột nhiên như bị người ta bóp cổ, một chữ cũng nói không nên lời.
Trần Bình An nhanh chóng đứng dậy, đi tới bên cạnh Lưu Tiện Dương thấp giọng nói: "Mấy ngày nay ta có thể qua bên ngươi ở hay không, vị cô nương này có khả năng sẽ ở chỗ của ta."
Cô gái nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, cảnh giới thấp, vẫn luôn bị cô xem là nỗi sỉ nhục, bộ dáng si ngốc của Trần Bình An tựa như "Cô nương giải thích lại lần nữa cho ta", không thể nghi ngờ là chọc trúng chỗ thương tâm nhất của cô gái.
Nhìn thấy cô gái sắc mặt âm trầm, Trần Bình An dù là kẻ ngốc cũng biết tình thế không ổn, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Vì sao lúc trước cô nương bị thương nặng như vậy, hiện tại tựa như đã khỏi hơn phân nửa?"
Cô gái hơi cúi thấp mặt xuống, hai tay ôm ngực, giọng nói khàn khàn: "Ngay lúc đó thật sự là sắp chết, nếu Lục đạo trưởng không thể cứu chữa được ta, ta sẽ phải... Dù sao ta thiếu ngươi một nhân tình thiên đại, ta lại càng không nên mượn gió bẻ măng, để ngươi xuất ra ba túi kim tinh đồng tiền. Một tính mạng của Trữ Diêu ta làm sao có thể so sánh với Lưu Chí Mậu, cho nên là ta không đúng, ngươi coi như ta chưa từng nói gì, chờ sau khi ta rời khỏi trấn nhỏ, ta sẽ làm hết sức, tranh thủ giúp ngươi giải quyết những ưu phiền sau này, nhưng mà ta nói trước, Trữ Diêu ta chỉ biết làm theo khả năng, có thể sẽ không trong lòng biết hẳn phải chết nhưng vẫn cùng người ta liều mạng... đổi mạng."
Đại khái là cô gái cúi đầu nhận sai, thật hiếm mà có được, cho nên trong lòng cô tâm tình cực kỳ mất mát.
Trần Bình An hỏi: "Tiền cung dưỡng là túi nào?"
Cô gái chỉ chỉ vào một túi thêu màu vàng kim trong đó.
Trần Bình An từ bên trong lấy ra ba đồng tiền, sau khi nắm ở lòng bàn tay, dùng cánh tay đẩy ba túi tiền tới trước mặt cô gái, cười nói: "Này, tặng cho ngươi."
Cô gái trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau mới hoàn hồn, hỏi: "Trần Bình An, hồi nhỏ ngươi có bị ván cửa kẹp trúng đầu không?"
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Không có, hồi nhỏ khi đi chăn trâu cho người ta, thường xuyên bị đuôi trâu quẹt trúng."
Cô gái bỗng nhiên giận tím mặt, vỗ mặt bàn, chất vấn nói: "Có phải ngươi thích ta hay không?!"
Trần Bình An ngây ra như phỗng.
Cô gái nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái lên với Trần Bình An, nói: "Ánh mắt không sai!"
Sau đó cô gập ngón tay cái, chỉ hướng về phía mình, thần thái sáng láng nói: "Nhưng mà ta cũng sẽ không nhận lời, nam nhân Trữ Diêu ta thích, nhất định phải là kiếm tiên lợi hại nhất khắp thiên hạ. Khắp thiên hạ! Lợi hại nhất! Đại kiếm tiên! Cái gì đạo tổ Phật Đà, cái gì Nho gia chí thánh, ở phía trước một kiếm của hắn, cũng phải cúi đầu, đều phải nhường đường!"
Trần Bình An mặt đỏ lên, gãi gãi đầu nói: "Trữ cô nương cô hiểu lầm rồi, ta không thích cô a..."
Cô gái nhướn lông mi, nghĩ nghĩ, thân thể cô nghiêng về phía trước, nheo lại liếc mắt một cái, nâng tay lên, giữa ngón cái và ngón trỏ dư ra khoảng cách một tấc, chột dạ hỏi: "Thích cỡ như vậy, cũng không có?"
Trần Bình An chém đinh chặt sắt, giọng điệu kiên định nói: "Không có! Trữ cô nương cô yên tâm!"
Cô gái thu hồi tay, nặng nề thở dài, thương hại nói: "Trần Bình An a, về sau ngươi cho dù may mắn cưới được tức phụ, quá nửa cũng là người ngốc nghếch."
Trần Bình An ngồi ở đối diện bàn, vui vẻ cười nói: "Chỉ cần cô ấy là người tốt là được."
Cô gái đối với điều này từ chối cho ý kiến.
Ăn no chờ chết, của ít thì yên ổn, thăng chức rất nhanh, tựa như lời mẫu thân cô, là vì đều có duyên pháp, vị tất có cao thấp chi phần.
Chẳng qua cha cô đối với điều này cũng không đồng ý, số mạng không có thì chớ cưỡng cầu, không cưỡng cầu, chứ không phải không cầu mong điều, cầu thì vẫn phải cầu một chút, nếu cuối cùng vẫn là cầu mà không được, thì lại là chuyện khác.
Đương nhiên những lời này, cha cô tuyệt không dám giáp mặt nói cùng mẹ cô.
Trần Bình An thuận miệng hỏi: "Trữ cô nương cũng là đến trấn nhỏ chúng ta cầu cơ duyên sao?"
Cô gái không có gì phải che đậy, hồi đáp: "Ta dùng hết toàn bộ của cải tích góp từng ngày, cộng thêm một phần tình cảm, mới đổi lấy danh ngạch tiến vào trấn nhỏ này, nhưng ta không giống những người đó, ta không cầu cái gì cơ duyên khí số, chỉ là muốn người ta giúp ta đúc một thanh kiếm, tốt nhất có thể hợp với tâm ý của ta, về phần sắc bén hay không sắc bén, có chịu được đại lượng kiếm khí hay không, lại là chuyện rất thứ yếu.”
Trần Bình An nghi hoặc nói: "Đúc kiếm?"
Cô gái nói: "Chính là thợ rèn Nguyễn sư phụ, ở chỗ các ngươi hắn có thanh danh rất lớn, còn có quy củ ‘bất di bất dịch’, mỗi ba mươi năm chỉ đúc một cây kiếm, hắn sở dĩ nguyện ý tới đây thế thân Tề Tĩnh Xuân, chính là cảm thấy nơi đây thích hợp mở lò đúc kiếm, ta đi thử thời vận, xem hắn có nguyện ý đúc kiếm cho ta hay không. Nếu thật sự không được, ta cũng hết cách, coi như mình vận khí không tốt."
Trần Bình An cười nói: "Người tốt sẽ có phúc báo."
Cô gái hữu khí vô lực nói: "Chịu thôi."
Cô liếc mắt nhìn thiếu niên, "Tay trái ngươi không đau?"
Trần Bình An ngẩn người, "Đau a."
Cô hoài nghi nói: "Sao nhìn ngươi thấy không giống a."
Trần Bình An thiên kinh địa nghĩa nói: "Ta cho dù lăn lộn đầy đất, la to hét lớn, thì cũng đâu thể hết đau được.”
Cô gái vỗ trán, "Thực sự chịu thôi. Ngươi giống y như cha ta, nhưng bản lãnh của ngươi so với ông ấy thì kém xa."
Trần Bình An cười không nói, im lặng nhìn sân vườn phía ngoài phòng.
Cô gái đẩy ba túi đồng tiền trở về, "Ta không cần."
Trần Bình An thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Trữ cô nương, cô có nghĩ tới hay không, ta giữ lại chúng nó, chưa chắclà chuyện tốt. Sau khi gặp Tề tiên sinh sau, ta càng thêm xác định điểm ấy."
Sau khi cô gái quyết định một việc, sẽ không sửa đổi nữa, lắc đầu nói: "Đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì tới ta. Ta nghĩ kỹ rồi, chuyện báo đáp ân cứu mạng, về sau ta nhất định sẽ hoàn lại, hơn nữa tuyệt đối không ăn bớt ăn xén, cũng không làm thất vọng cái tên "Trữ Diêu" này! Nhưng mà mấy năm tới ngươi phải sống cho tốt, đừng để sơ xẩy mà chết. Ngươi chỉ cần sống sót qua khoảng thời gian này..."
Thiếu niên vẫn luôn nói chuyện rất lịch sự, lần đầu tiên chủ động cắt ngang lời cô gái, "Cứu cô là Lục đạo trưởng, Trữ cô nương, cho nên ngươi không cần cảm thấy thua thiệt cái gì, nếu lúc ấy không phải ta cảm thấy mình chết chắc rồi, nghĩ có thể để cho Lục đạo trưởng vì cha mẹ ta làm nhiều hơn một chút, nếu không căn bản ta có thể sẽ không mở cửa."
Cô gái hừ lạnh nói: "Đó là chuyện của ngươi!"
Thiếu niên cười lặp lại lời của cô: "Đó là chuyện của cô."
To trừng to đôi mắt nhỏ.
Thế mà cô gái chịu thua trước, chỉ quan tâm cơn đau đầu của mình mà nói: "Nếu ngươi thích ta, ta thật sự không thể đáp ứng ngươi a."
Trần Bình An hai tay ôm lấy đầu.
Gặp phải một cô nương kỳ quái cố chấp như vậy, hắn cũng hết cách a.
Lúc này có người từ tường viện leo vào trong viện, người phải làm như vậy chắc chắn không ai khác ngoài Lưu Tiện Dương, hắn chạy chậm đến cửa sau, đang muốn rướn cổ họng, đột nhiên như bị người ta bóp cổ, một chữ cũng nói không nên lời.
Trần Bình An nhanh chóng đứng dậy, đi tới bên cạnh Lưu Tiện Dương thấp giọng nói: "Mấy ngày nay ta có thể qua bên ngươi ở hay không, vị cô nương này có khả năng sẽ ở chỗ của ta."