Kiếm Lai
Chương 86: Hoàn lễ (1)
Đạo nhân trẻ tuổi khuôn mặt anh tuấn liếc nai trắng, cười nói với đạo cô trẻ tuổi: "Hạ sư tỷ, ngươi cẩn thận một chút, đừng yêu chiều nó quá, chỉ còn không đến một tuần thời gian, vả lại là thủ thuật che mắt mà thôi, cũng không gây trở ngại tới tự do của nó, ngươi lại cố tình không nghe. Giờ gặp phải tên phàm phu tục tử này, phải làm sao cho phải đây?"
Đạo cô dung mạo khuynh thành sau khi nghe tiểu cô nương giới thiệu xong, mỉm cười nói: "Thuận theo tự nhiên đi."
Đạo nhân trẻ tuổi nhíu mày, lại đưa mắt nhìn, cẩn thận quan sát một lúc, thật sự không nhìn ra thiếu niên giày rơm đeo sọt đó có khí tượng gì không tầm thường, tông môn chỗ bọn họ, bản sự nhìn tướng vọng khí và tìm rồng điểm huyệt mặc dù không được coi là đứng đầu một châu, nhưng coi như cũng có chút am hiểu, vị đạo sĩ này nếu có thể thay tông môn tới đây thu hồi áp thắng chi vật, còn phụ trách mang trấn sơn chi bảo về một cách bình yên vô sự, tương lai còn nộp lên thượng tông, hắn đương nhiên không phải vật trong ao, cho nên khi hắn không nhìn ra thiếu niên có gì kỳ lạ, liền không có tâm tư mời chào vào sơn môn, đạo nhân trẻ tuổi tinh thông xem tướng, không biết là mình lại nhìn lầm người.
Sư môn của hai người là một trong đạo gia tam tông của Đông Bảo Bình Châu, hơn nữa là tông đứng đầu đạo thống một châu, vô cùng tôn quý. Hắn lần này cùng Hạ sư tỷ dắt tay nhau rời núi, làm thù lao, mỗi người đều có một danh ngạch trân quý tuyển nhận đệ tử chân truyền cho tông môn, đệ tử này đồng thời sẽ được bọn họ tự thu làm đồ đệ. Cho nên hắn không muốn tiêu xài tùy ý, phải đối đãi thận trọng.
Tông môn trên dưới đều biết, hạ sư tỷ chú trọng tu tâm, cho nên một câu nhẹ nhàng bâng quơ thuận theo tự nhiên, rất có khả năng chính là động lòng muốn thu làm đồ đệ rồi.
Hắn và Hạ Tiểu Lương được coi là Kim Đồng Ngọc Nữ của Đông Bảo Bình Châu, thiên chi kiêu đạo gia một châu, chính là quân vương nhân gian, gặp được bọn họ đều phải dùng lễ đối đãi, đồng thời lễ nghi chi trọng không kém gì chân quân nước lớn.
Bởi vì bọn họ là thiên tài tu hành có hi vọng lớn nhất chen lên ngũ cảnh trong một châu.
Khi đạo cô trẻ tuổi cầm tay tiểu cô nương cùng đi xuống Lưng Trâu Xanh, nai trắng thông linh đi theo sau, không chỉ là các đạo nhân trẻ tuổi sư đệ đồng môn cảm thấy bất ngờ, vị binh gia cự tử hông dắt hổ phù, lưng đeo trường kiếm kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khi hắn nhìn thấy đạo cô trẻ tuổi chậm rãi đi tới, Trần Bình An có chút to cả đầu, niên hiện tại thật sự không muốn giao tiếp với những thần tiên từ ngoài đến này.
Bởi vì Trần Bình An biết, chỉ một cái yêu ghét vui giận của họ thôi sẽ quyết định vinh nhục sinh tử của mình.
Hơn nữa Trần Bình An biết vận khí của mình luôn không được tính là tốt, cho nên càng sợ chọc phải họ.
Chỉ có điều Trần Bình An cũng không đến mức bởi vậy mà chạy trối chết, ngược lại, hắn còn đi một đoạn về phía trước kiểu tượng trưng, vừa như vậy, lọt vào mắt người ngoài lại tính là khéo léo.
Nai trắng chạy chậm tới, đi một vòng quanh thiếu niên giày rơm, cuối cùng cúi đầu chủ động cọ cọ thiếu niên bần hàn.
Nai trắng trở lại bên cạnh chủ nhân, nàng ta nhẹ nhàng vuốt lưng nó, sau đó thì nó liền biến thành dáng một con ngựa.
Chỉ hươu bảo ngựa.
Trẻ tuổi đạo cô nhìn về phía Trần Bình An, khẽ thở dài, cười nói một câu rồi sau đó cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương mặc áo đỏ.
Tiểu cô nương liền giải thích thành tiếng địa phương của trấn nhỏ, rụt rè nói: "Hạ tỷ tỷ nói, ngươi là người tích phúc, đáng tiếc ngươi và ta duyên quá nông, không thể thành đạo hữu.”
Thiếu niên á khẩu không nói được gì, bởi vì căn bản không biết nói gì thì mới không thất lễ.
Lưng đeo sọt, chân đi giày rơm, ống quần xắn cao, bộ dạng của thiếu niên trông rất là buồn cười.
Đạo cô cười hỏi: "Ngươi có biết diệu dụng của những viên đá này không? Trần Bình An, ngươi không phải lo, ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi."
Tiểu cô nương giải thích ngay, tốc độ nói rất nhanh, thanh âm trong trẻo.
Trần Bình An do dự một chút, gật đầu nói: "Có vị đạo trưởng từng nhắc ta, có thể thường xuyên tới dòng suối nhỏ nhặt đá bắt cá."
Cho dù Trần Bình An đã tâm sinh hảo cảm với nữ quan trẻ tuổi này, nhưng vẫn rất cẩn thận, ngay cả họ của Lục đạo trưởng cũng không tiết lộ. Hơn nữa người thật sự tiết lộ thiên cơ, vạch trần giá trị của đá mật rắn là là Ninh Diêu mới đúng.
Đạo cô mỉm cười nói: "Ngươi cũng quen vị Lục tiểu sư thúc kia của ta à?"
Trần Bình An sững sờ.
Đạo cô cười hiểu ý, giải thích qua: "Lục tiểu sư thúc, nghiêm khắc mà nói thì không phải là đồng tông với chúng ta, chỉ có điều Lục đạo trưởng nhiều năm trước có tới thăm tông môn của chúng ta, tương giao ngang hàng với một vị sư thúc của chúng ta, qua nhiều năm, đám vãn bối chúng ta thân với hắn, tự nhiên cũng quen gọi là "Tiểu sư thúc"."
Trần Bình An nhếch miệng cười, triệt để không còn cảnh giác nữa.
Thiếu niên giày rơm lòng mang ơn với Lục đạo trưởng, cả đời này cũng sẽ không quên.
Hắn nghĩ tới một chuyện, cúi người quỳ gối buông sọt, cầm một viên đá mà vừa gặp đã thích, to bằng trứng chim, xanh mơn mởn, trong như băng, khác hẳn với những viên khác, đưa cho đạo cô trẻ tuổi khí chất u lan, hỏi: "Đạo trưởng, sau này nếu gặp Lục đạo trưởng thì có thể giúp ta đưa viên đá này cho ông ta không?"
Nàng ta sau khi nghe tiểu cô nương giải thích, hơi cân nhắc một chút, nhận lấy tảng đá, chậm rãi nói: "Trước lúc tới đây, ta vừa hay gặp tiểu sư thúc sắp đi, ông ta phải tới Nam Giản quốc tham gia điển lễ trọng yếu của một tòa tông môn đạo thống, lần sau khi nào gặp lai thì rất khó nói, nhưng chỉ cần nhìn thấy Lục tiểu sư thúc, ta nhất định sẽ giúp ngươi chuyển vật này cho ông ta."
Trần Bình An nghe tiểu cô nương dịch lại xong thì cười sán lạn, cúi người cảm ơn vị đạo cô trẻ tuổi này.
Đối với sự tốt xấu của người xa lạ, thiếu niên vẫn tin vào trực giác của mình.
Giống đối với Phù Nam Hoa Thái Kim Giản, lại giống như đối với Lục đạo trưởng và Ninh cô nương.
Trần Bình An lại lấy ra một viên đá mật rắn, tặng cho nàng ta.
Vị nữ quan đạo gia trong thế hệ trẻ tuổi của Đông Bảo Bình Châu được coi là "Đệ nhất cơ duyên" này cũng không cự tuyệt, cười tủm tỉm nhận lấy, không quên cảm tạ.
Tiểu cô nương áo đó hai tay vê chéo áo, nhỏ giọng nói: "Ta cũng muốn một viên."
Trần Bình An cười cười cúi người, tìm một viên trong sọt tặng cho tiểu cô nương.
Tiểu cô nương chạy đến bên cạnh hắn, rụt rè nói: "Ta muốn viên to một chút, có được không?"
Trần Bình An cười nói: "Chỉ cần ngươi cầm được thì sẽ tặng ngươi viên to nhất. Có điều từ nơi này đến trấn nhỏ rồi về nhà cũng không gần đâu. Hơn nữa ta cảm thấy những viên to trong sọt không tốt bằng những viên nhỏ."
Nàng ta nghĩ nghĩ, hai tay bám vào miệng sọt, nói "Được rồi, vậy ta sẽ chọn viên nhỏ nhưng đẹp."
Trần Bình An liền chọn cho nàng ta một viên đá nhỏ màu ngó sen, trơn nhắn đẹp mắt, tiểu cô nương cầm trong lòng bàn tay, rất hài lòng.
Nàng ta đột nhiên nghiêng đầu, nhếch miệng cười, chỉ vào răng mình, sau đó cười hắc hắc với Trần Bình An, vẻ mặt đắc ý.
Đạo cô dung mạo khuynh thành sau khi nghe tiểu cô nương giới thiệu xong, mỉm cười nói: "Thuận theo tự nhiên đi."
Đạo nhân trẻ tuổi nhíu mày, lại đưa mắt nhìn, cẩn thận quan sát một lúc, thật sự không nhìn ra thiếu niên giày rơm đeo sọt đó có khí tượng gì không tầm thường, tông môn chỗ bọn họ, bản sự nhìn tướng vọng khí và tìm rồng điểm huyệt mặc dù không được coi là đứng đầu một châu, nhưng coi như cũng có chút am hiểu, vị đạo sĩ này nếu có thể thay tông môn tới đây thu hồi áp thắng chi vật, còn phụ trách mang trấn sơn chi bảo về một cách bình yên vô sự, tương lai còn nộp lên thượng tông, hắn đương nhiên không phải vật trong ao, cho nên khi hắn không nhìn ra thiếu niên có gì kỳ lạ, liền không có tâm tư mời chào vào sơn môn, đạo nhân trẻ tuổi tinh thông xem tướng, không biết là mình lại nhìn lầm người.
Sư môn của hai người là một trong đạo gia tam tông của Đông Bảo Bình Châu, hơn nữa là tông đứng đầu đạo thống một châu, vô cùng tôn quý. Hắn lần này cùng Hạ sư tỷ dắt tay nhau rời núi, làm thù lao, mỗi người đều có một danh ngạch trân quý tuyển nhận đệ tử chân truyền cho tông môn, đệ tử này đồng thời sẽ được bọn họ tự thu làm đồ đệ. Cho nên hắn không muốn tiêu xài tùy ý, phải đối đãi thận trọng.
Tông môn trên dưới đều biết, hạ sư tỷ chú trọng tu tâm, cho nên một câu nhẹ nhàng bâng quơ thuận theo tự nhiên, rất có khả năng chính là động lòng muốn thu làm đồ đệ rồi.
Hắn và Hạ Tiểu Lương được coi là Kim Đồng Ngọc Nữ của Đông Bảo Bình Châu, thiên chi kiêu đạo gia một châu, chính là quân vương nhân gian, gặp được bọn họ đều phải dùng lễ đối đãi, đồng thời lễ nghi chi trọng không kém gì chân quân nước lớn.
Bởi vì bọn họ là thiên tài tu hành có hi vọng lớn nhất chen lên ngũ cảnh trong một châu.
Khi đạo cô trẻ tuổi cầm tay tiểu cô nương cùng đi xuống Lưng Trâu Xanh, nai trắng thông linh đi theo sau, không chỉ là các đạo nhân trẻ tuổi sư đệ đồng môn cảm thấy bất ngờ, vị binh gia cự tử hông dắt hổ phù, lưng đeo trường kiếm kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khi hắn nhìn thấy đạo cô trẻ tuổi chậm rãi đi tới, Trần Bình An có chút to cả đầu, niên hiện tại thật sự không muốn giao tiếp với những thần tiên từ ngoài đến này.
Bởi vì Trần Bình An biết, chỉ một cái yêu ghét vui giận của họ thôi sẽ quyết định vinh nhục sinh tử của mình.
Hơn nữa Trần Bình An biết vận khí của mình luôn không được tính là tốt, cho nên càng sợ chọc phải họ.
Chỉ có điều Trần Bình An cũng không đến mức bởi vậy mà chạy trối chết, ngược lại, hắn còn đi một đoạn về phía trước kiểu tượng trưng, vừa như vậy, lọt vào mắt người ngoài lại tính là khéo léo.
Nai trắng chạy chậm tới, đi một vòng quanh thiếu niên giày rơm, cuối cùng cúi đầu chủ động cọ cọ thiếu niên bần hàn.
Nai trắng trở lại bên cạnh chủ nhân, nàng ta nhẹ nhàng vuốt lưng nó, sau đó thì nó liền biến thành dáng một con ngựa.
Chỉ hươu bảo ngựa.
Trẻ tuổi đạo cô nhìn về phía Trần Bình An, khẽ thở dài, cười nói một câu rồi sau đó cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương mặc áo đỏ.
Tiểu cô nương liền giải thích thành tiếng địa phương của trấn nhỏ, rụt rè nói: "Hạ tỷ tỷ nói, ngươi là người tích phúc, đáng tiếc ngươi và ta duyên quá nông, không thể thành đạo hữu.”
Thiếu niên á khẩu không nói được gì, bởi vì căn bản không biết nói gì thì mới không thất lễ.
Lưng đeo sọt, chân đi giày rơm, ống quần xắn cao, bộ dạng của thiếu niên trông rất là buồn cười.
Đạo cô cười hỏi: "Ngươi có biết diệu dụng của những viên đá này không? Trần Bình An, ngươi không phải lo, ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi."
Tiểu cô nương giải thích ngay, tốc độ nói rất nhanh, thanh âm trong trẻo.
Trần Bình An do dự một chút, gật đầu nói: "Có vị đạo trưởng từng nhắc ta, có thể thường xuyên tới dòng suối nhỏ nhặt đá bắt cá."
Cho dù Trần Bình An đã tâm sinh hảo cảm với nữ quan trẻ tuổi này, nhưng vẫn rất cẩn thận, ngay cả họ của Lục đạo trưởng cũng không tiết lộ. Hơn nữa người thật sự tiết lộ thiên cơ, vạch trần giá trị của đá mật rắn là là Ninh Diêu mới đúng.
Đạo cô mỉm cười nói: "Ngươi cũng quen vị Lục tiểu sư thúc kia của ta à?"
Trần Bình An sững sờ.
Đạo cô cười hiểu ý, giải thích qua: "Lục tiểu sư thúc, nghiêm khắc mà nói thì không phải là đồng tông với chúng ta, chỉ có điều Lục đạo trưởng nhiều năm trước có tới thăm tông môn của chúng ta, tương giao ngang hàng với một vị sư thúc của chúng ta, qua nhiều năm, đám vãn bối chúng ta thân với hắn, tự nhiên cũng quen gọi là "Tiểu sư thúc"."
Trần Bình An nhếch miệng cười, triệt để không còn cảnh giác nữa.
Thiếu niên giày rơm lòng mang ơn với Lục đạo trưởng, cả đời này cũng sẽ không quên.
Hắn nghĩ tới một chuyện, cúi người quỳ gối buông sọt, cầm một viên đá mà vừa gặp đã thích, to bằng trứng chim, xanh mơn mởn, trong như băng, khác hẳn với những viên khác, đưa cho đạo cô trẻ tuổi khí chất u lan, hỏi: "Đạo trưởng, sau này nếu gặp Lục đạo trưởng thì có thể giúp ta đưa viên đá này cho ông ta không?"
Nàng ta sau khi nghe tiểu cô nương giải thích, hơi cân nhắc một chút, nhận lấy tảng đá, chậm rãi nói: "Trước lúc tới đây, ta vừa hay gặp tiểu sư thúc sắp đi, ông ta phải tới Nam Giản quốc tham gia điển lễ trọng yếu của một tòa tông môn đạo thống, lần sau khi nào gặp lai thì rất khó nói, nhưng chỉ cần nhìn thấy Lục tiểu sư thúc, ta nhất định sẽ giúp ngươi chuyển vật này cho ông ta."
Trần Bình An nghe tiểu cô nương dịch lại xong thì cười sán lạn, cúi người cảm ơn vị đạo cô trẻ tuổi này.
Đối với sự tốt xấu của người xa lạ, thiếu niên vẫn tin vào trực giác của mình.
Giống đối với Phù Nam Hoa Thái Kim Giản, lại giống như đối với Lục đạo trưởng và Ninh cô nương.
Trần Bình An lại lấy ra một viên đá mật rắn, tặng cho nàng ta.
Vị nữ quan đạo gia trong thế hệ trẻ tuổi của Đông Bảo Bình Châu được coi là "Đệ nhất cơ duyên" này cũng không cự tuyệt, cười tủm tỉm nhận lấy, không quên cảm tạ.
Tiểu cô nương áo đó hai tay vê chéo áo, nhỏ giọng nói: "Ta cũng muốn một viên."
Trần Bình An cười cười cúi người, tìm một viên trong sọt tặng cho tiểu cô nương.
Tiểu cô nương chạy đến bên cạnh hắn, rụt rè nói: "Ta muốn viên to một chút, có được không?"
Trần Bình An cười nói: "Chỉ cần ngươi cầm được thì sẽ tặng ngươi viên to nhất. Có điều từ nơi này đến trấn nhỏ rồi về nhà cũng không gần đâu. Hơn nữa ta cảm thấy những viên to trong sọt không tốt bằng những viên nhỏ."
Nàng ta nghĩ nghĩ, hai tay bám vào miệng sọt, nói "Được rồi, vậy ta sẽ chọn viên nhỏ nhưng đẹp."
Trần Bình An liền chọn cho nàng ta một viên đá nhỏ màu ngó sen, trơn nhắn đẹp mắt, tiểu cô nương cầm trong lòng bàn tay, rất hài lòng.
Nàng ta đột nhiên nghiêng đầu, nhếch miệng cười, chỉ vào răng mình, sau đó cười hắc hắc với Trần Bình An, vẻ mặt đắc ý.