Kiếm Lai
Chương 81: Cửu cảnh (1)
Thiếu niên giầy rơm nháy mắt mấy cái, khóe miệng mỉm cười.
Hiển nhiên hắn đã biết rồi, chỉ là trêu thiếu nữ mà thôi.
Ninh Diêu vươn tay ra rút đao ra khỏi vỏ một tấc, uy hiếp: "Muốn ăn chém à?"
Trần Bình An cúi đầu nhìn trường đao vỏ xanh dắt trên hông nàng ta, tán thưởng: "Đẹp quá."
Ninh Diêu thản nhiên thừa nhận, "Đao kiếm Ninh Diêu ta tự mình chọn đương nhiên không phải là tồi rồi."
Trần Bình An nhìn nàng ta, có chút hâm mộ và bội phục loại tự tin này của nàng ta, cho dù nàng ta tuổi tác tương đương với mình, còn phải ở nơi nhân sinh địa không quen thuộc, nhưng bất kể là như thế nào, bất kể loại tình cảnh nào, nàng ta vẫn như là mặt trời nhô cao, thế không thể đỡ. Điểm này từ lúc Lục đạo trưởng rụt rè cẩn thận giao tiếp với nàng ta, Trần Bình An tâm tư sâu sắc đã cảm thụ được rồi.
Trần Bình An kìm lòng không đậu nói: "Nếu ánh mặt trời có thể đổi được ra tiền thì tốt!"
Ninh Diêu không hiểu ý, kinh ngạc nói: "Trần Bình An, ngươi có phải là thèm tiền tới điên rồi không?"
Trần Bình An vội vàng nói sang chuyện khác, lật tới bức quyền phổ đầu tiên, "Ninh cô nương, có thể giúp ta đọc văn tự trên bức tranh này không?"
Ninh Diêu nghĩ nghĩ, không cự tuyệt, chỉ hỏi: "Biết vì sao ta lúc đầu nhìn thấy đã phán định bộ quyền phổ này không ra gì không?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta cũng thấy lạ."
Thiếu nữ cười cười, dứt khoát dịch ghế về phía thiếu niên, ngồi xếp bằng, chỉ vào bộ quyền phổ đã được mở ra, kiên nhẫn giải thích nói: "Bí tịch võ học của võ nhân và phương pháp luyện khí của người tu hành bình thường có ba loại phương thức truyền đạt, loại thứ nhất chính là bộ hám sơn phổ này, dùng loại giấy chất liệu bình thường, có thể bảo tồn được từng đấy năm đã là may mắn rồi, không nói tới binh tai nhân họa, chỉ bị ẩm mốc lâu ngày, mối mọt cắn thôi cũng sẽ hư hại từ từ rồi, đúng không?"
Trần Bình An giật mình, gật đầu.
Thiếu nữ tiếp tục nói: "Cho nên, trong loại phương thức dùng thực vật để chịu tải văn tự này liền xuất hiện một quy củ bất thành văn, chính là chú trọng trình độ quý hiếm của chất liệu, tức là thứ chịu tải văn tự, giá trị có thể tương đương với nội dung văn tự, cái này giống như ngươi không được dùng gỗ dầu để làm hộp đựng ngọc tỷ trấn quốc vậy."
Trần Bình An có chút hiểu ra.
Ninh Diêu hơi do dự, nhưng vẫn nói thẳng với thiếu niên, "Loại tiếp theo là không lập văn tự, chú trọng dạy người bằng lời nói và hành động. Những cái này phần là lớn bản sự giấu dưới đáy hòm của tông môn bang phái, thường thường không truyền cho người khác, hoặc là có quy củ rườm rà như truyền nam không truyền nữ, thậm chí rất nhiều người được gọi là đệ tử đích truyền, đệ tử nhập thất cũng không nhất định có thể được hết chân truyền, chân truyền chân truyền chính là ở chỗ này."
Ninh Diêu thở dài, "Về phần loại cuối cùng, là chỉ có thể hiểu ngầm, không thể truyền tải bằng lời nói, ngay cả muốn nói cũng không được, nói cũng không thể nói. Lấy ví dụ nhé, hai cỗ thế lực lần này tiến vào trấn nhỏ, Thái Kim Giản của Vân Hà sơn, Vân Hà sơn của nàng ta có Quan Vân hải, biển mây cuồn cuộn, mây mù ánh sáng càng đặc thù hơn, ẩn chứa linh khí, được luyện khí sĩ của Đông Bảo Bình Châu các ngươi gọi là " vưu vật trên trời", có một số có thể tự biến ảo thành tổ sư gia các đời, nếu người có cơ duyên có thể gặp gỡ trao đổi, mà kiếm khí nồng đậm ở đỉnh Chính Dương sơn nghe nói là âm soa dương thác, nhân duyên tụ hội, cũng xuất hiện kiếm linh của lão tổ các đỉnh Chính Dương, diễn hóa thành kiếm đạo, về phần có thể nhìn thấy hay không, vậy thì phải xem phúc phận có nhiều hay không, không xem thân phận sang hèn, không xem tu vi cao thấp."
Cuối cùng Ninh Diêu nói: "Đương nhiên, ba loại phương thức này cũng không phân chia cao thấp tuyệt đối, phương thức thứ nhất nếu khắc văn tự vào trên lá ngọc, hoặc là đất lành biển trúc, một trong bảy mươi hai phúc địa, chuyên môn sinh ra một loại trúc tẩy chữ huyền diệu khó giải thích, cái khác không nói, ngoài ra còn vô số kể vật phẩm cổ quái, ngươi chỉ cần đi đủ xa thì sẽ gặp được bất ngờ. Đại thiên thế giới, không gì không có, ngươi sau này tốt nhất hãy ra ngoài một chút, không nói tới rời khỏi khỏi Đông Bảo Bình Châu, rời khỏi tòa thiên hạ này, ít nhất thì cũng đi đến biên cảnh của vương triều Đại Ly."
Trần Bình An ậm ừ, rõ ràng tâm tư đều đặt trên bộ quyền phổ kia, hắn chỉ về phía một chữ, "Ninh cô nương, chữ này đọc là gì?"
Thiếu nữ tức giận nói, "Lăn!"
Trần Bình An vẻ mặt hoài nghi, Ninh Diêu trợn mắt lườm, chỉ vào hàng chữ đó, "Đúng đọc là lăn mà! Quyền này vốn là giác ngộ từ Đại Ly Quan võ, thế quyền lăn tới, quyền mạnh như vẩy mực, sau khi vẩy xuống nhân gian, vẩy tới vách tường rồng hoàng cung Đại Ly!"
Trần Bình An ngưng thần nhìn mấy bức tranh thế quyền liền mạch lưu loát đó, giống như bày binh bố trận, chen chúc trong một tờ giấy, cho nên hình người vung quyền không lớn, hơn nữa nét bút cũng không được tinh tế cho lắm, cũng may là nhãn lực của Trần Bình An tốt, dưới ánh đèn mờ vẫn nhìn được rõ ràng, thiếu niên sau khi nghe thấy những lời nói khó hiểu của Ninh cô nương thì nỉ non nói: "Nghe thì một thức quyền pháp này rất uy mãnh."
Ninh Diêu ghé đầu tới, nhìn mấy bức họa phổ, gật đầu nói: "Có một chiêu quyền pháp, ở trên giang hồ truyền mấy ngàn năm cũng không thất truyền, có vài phần tương tự với một chiêu quyền phổ này."
Trần Bình An quay đầu tò mò hỏi: "Thế là sao?"
Trong ánh đèn mờ, lông mi dài của thiếu nữ hơi cong cong, giống như một cành đào trong gió xuân.
Nàng ta nén cười, nói: "Trên giang hồ có bộ quyền pháp mà già trẻ đều thích hợp, gọi là kêu vương bát quyền, vung bừa vung bãi, đảm bảo có thể loạn quyền đánh chết lão sư phụ."
Thiếu niên bất đắc dĩ nói: "Nào có kiểu như ngươi nói."
Trần Bình An tưởng tượng trong đầu, đây không phải chính là tuyệt học mà Cố Sán sở trường và thành danh sao? Trong ký ức, mẫu thân của Cố Sán vào rất nhiều năm trước, hình như cũng trải qua một trận tranh chấp, là ở trước một cửa hàng son phấn ngõ Hoa Hạnh, khi đó Cố Sán đang đi đường, cha của hắn bởi vì do là người từ ngoài tới, lại hàng năm không có ở nhà, sớm bị hàng xóm láng giềng ngõ Nê Bình quên mất, khi đó các phụ nhân bắt đầu lo nam nhân tại nhà mình khi đi qua cửa nhà Cố thị sẽ không kìm được lòng mà chậm bước, chỉ quần áo phụ nhân phơi trên cây trúc đã dễ dàng câu đi hồn phách của nam nhân rồi. Về sau có một lần, Mã bà bà triệu tập năm sáu vị phụ nhân, dắt tay nhau tới cửa sân nhà Cố thị, Cố thị trong trận chiến ấy đã phải chịu thiệt không ít, nhưng bọn Mã bà bà cũng không chiếm được tiện nghi lớn, là lưỡng bại câu thương, chỉ có điều càng đến về sau, Cố thị chung quy thế đan lực bạc, song quyền nan địch tứ thủ, ngay cả quần áo cũng bị xé rách, quần áo của nàng ta vốn đã mỏng manh, trong nhất thời khó tránh khỏi cảnh xuân lộ hết ra ngoài, càng khiến cho những phụ nhân này điên lên, cào cấu cắn xé, dùng hết các loại thủ đoạn, các nam nhân đứng xem ở quanh ngõ ai nấy đều nuốt nước miếng ừng ực.
Hiển nhiên hắn đã biết rồi, chỉ là trêu thiếu nữ mà thôi.
Ninh Diêu vươn tay ra rút đao ra khỏi vỏ một tấc, uy hiếp: "Muốn ăn chém à?"
Trần Bình An cúi đầu nhìn trường đao vỏ xanh dắt trên hông nàng ta, tán thưởng: "Đẹp quá."
Ninh Diêu thản nhiên thừa nhận, "Đao kiếm Ninh Diêu ta tự mình chọn đương nhiên không phải là tồi rồi."
Trần Bình An nhìn nàng ta, có chút hâm mộ và bội phục loại tự tin này của nàng ta, cho dù nàng ta tuổi tác tương đương với mình, còn phải ở nơi nhân sinh địa không quen thuộc, nhưng bất kể là như thế nào, bất kể loại tình cảnh nào, nàng ta vẫn như là mặt trời nhô cao, thế không thể đỡ. Điểm này từ lúc Lục đạo trưởng rụt rè cẩn thận giao tiếp với nàng ta, Trần Bình An tâm tư sâu sắc đã cảm thụ được rồi.
Trần Bình An kìm lòng không đậu nói: "Nếu ánh mặt trời có thể đổi được ra tiền thì tốt!"
Ninh Diêu không hiểu ý, kinh ngạc nói: "Trần Bình An, ngươi có phải là thèm tiền tới điên rồi không?"
Trần Bình An vội vàng nói sang chuyện khác, lật tới bức quyền phổ đầu tiên, "Ninh cô nương, có thể giúp ta đọc văn tự trên bức tranh này không?"
Ninh Diêu nghĩ nghĩ, không cự tuyệt, chỉ hỏi: "Biết vì sao ta lúc đầu nhìn thấy đã phán định bộ quyền phổ này không ra gì không?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta cũng thấy lạ."
Thiếu nữ cười cười, dứt khoát dịch ghế về phía thiếu niên, ngồi xếp bằng, chỉ vào bộ quyền phổ đã được mở ra, kiên nhẫn giải thích nói: "Bí tịch võ học của võ nhân và phương pháp luyện khí của người tu hành bình thường có ba loại phương thức truyền đạt, loại thứ nhất chính là bộ hám sơn phổ này, dùng loại giấy chất liệu bình thường, có thể bảo tồn được từng đấy năm đã là may mắn rồi, không nói tới binh tai nhân họa, chỉ bị ẩm mốc lâu ngày, mối mọt cắn thôi cũng sẽ hư hại từ từ rồi, đúng không?"
Trần Bình An giật mình, gật đầu.
Thiếu nữ tiếp tục nói: "Cho nên, trong loại phương thức dùng thực vật để chịu tải văn tự này liền xuất hiện một quy củ bất thành văn, chính là chú trọng trình độ quý hiếm của chất liệu, tức là thứ chịu tải văn tự, giá trị có thể tương đương với nội dung văn tự, cái này giống như ngươi không được dùng gỗ dầu để làm hộp đựng ngọc tỷ trấn quốc vậy."
Trần Bình An có chút hiểu ra.
Ninh Diêu hơi do dự, nhưng vẫn nói thẳng với thiếu niên, "Loại tiếp theo là không lập văn tự, chú trọng dạy người bằng lời nói và hành động. Những cái này phần là lớn bản sự giấu dưới đáy hòm của tông môn bang phái, thường thường không truyền cho người khác, hoặc là có quy củ rườm rà như truyền nam không truyền nữ, thậm chí rất nhiều người được gọi là đệ tử đích truyền, đệ tử nhập thất cũng không nhất định có thể được hết chân truyền, chân truyền chân truyền chính là ở chỗ này."
Ninh Diêu thở dài, "Về phần loại cuối cùng, là chỉ có thể hiểu ngầm, không thể truyền tải bằng lời nói, ngay cả muốn nói cũng không được, nói cũng không thể nói. Lấy ví dụ nhé, hai cỗ thế lực lần này tiến vào trấn nhỏ, Thái Kim Giản của Vân Hà sơn, Vân Hà sơn của nàng ta có Quan Vân hải, biển mây cuồn cuộn, mây mù ánh sáng càng đặc thù hơn, ẩn chứa linh khí, được luyện khí sĩ của Đông Bảo Bình Châu các ngươi gọi là " vưu vật trên trời", có một số có thể tự biến ảo thành tổ sư gia các đời, nếu người có cơ duyên có thể gặp gỡ trao đổi, mà kiếm khí nồng đậm ở đỉnh Chính Dương sơn nghe nói là âm soa dương thác, nhân duyên tụ hội, cũng xuất hiện kiếm linh của lão tổ các đỉnh Chính Dương, diễn hóa thành kiếm đạo, về phần có thể nhìn thấy hay không, vậy thì phải xem phúc phận có nhiều hay không, không xem thân phận sang hèn, không xem tu vi cao thấp."
Cuối cùng Ninh Diêu nói: "Đương nhiên, ba loại phương thức này cũng không phân chia cao thấp tuyệt đối, phương thức thứ nhất nếu khắc văn tự vào trên lá ngọc, hoặc là đất lành biển trúc, một trong bảy mươi hai phúc địa, chuyên môn sinh ra một loại trúc tẩy chữ huyền diệu khó giải thích, cái khác không nói, ngoài ra còn vô số kể vật phẩm cổ quái, ngươi chỉ cần đi đủ xa thì sẽ gặp được bất ngờ. Đại thiên thế giới, không gì không có, ngươi sau này tốt nhất hãy ra ngoài một chút, không nói tới rời khỏi khỏi Đông Bảo Bình Châu, rời khỏi tòa thiên hạ này, ít nhất thì cũng đi đến biên cảnh của vương triều Đại Ly."
Trần Bình An ậm ừ, rõ ràng tâm tư đều đặt trên bộ quyền phổ kia, hắn chỉ về phía một chữ, "Ninh cô nương, chữ này đọc là gì?"
Thiếu nữ tức giận nói, "Lăn!"
Trần Bình An vẻ mặt hoài nghi, Ninh Diêu trợn mắt lườm, chỉ vào hàng chữ đó, "Đúng đọc là lăn mà! Quyền này vốn là giác ngộ từ Đại Ly Quan võ, thế quyền lăn tới, quyền mạnh như vẩy mực, sau khi vẩy xuống nhân gian, vẩy tới vách tường rồng hoàng cung Đại Ly!"
Trần Bình An ngưng thần nhìn mấy bức tranh thế quyền liền mạch lưu loát đó, giống như bày binh bố trận, chen chúc trong một tờ giấy, cho nên hình người vung quyền không lớn, hơn nữa nét bút cũng không được tinh tế cho lắm, cũng may là nhãn lực của Trần Bình An tốt, dưới ánh đèn mờ vẫn nhìn được rõ ràng, thiếu niên sau khi nghe thấy những lời nói khó hiểu của Ninh cô nương thì nỉ non nói: "Nghe thì một thức quyền pháp này rất uy mãnh."
Ninh Diêu ghé đầu tới, nhìn mấy bức họa phổ, gật đầu nói: "Có một chiêu quyền pháp, ở trên giang hồ truyền mấy ngàn năm cũng không thất truyền, có vài phần tương tự với một chiêu quyền phổ này."
Trần Bình An quay đầu tò mò hỏi: "Thế là sao?"
Trong ánh đèn mờ, lông mi dài của thiếu nữ hơi cong cong, giống như một cành đào trong gió xuân.
Nàng ta nén cười, nói: "Trên giang hồ có bộ quyền pháp mà già trẻ đều thích hợp, gọi là kêu vương bát quyền, vung bừa vung bãi, đảm bảo có thể loạn quyền đánh chết lão sư phụ."
Thiếu niên bất đắc dĩ nói: "Nào có kiểu như ngươi nói."
Trần Bình An tưởng tượng trong đầu, đây không phải chính là tuyệt học mà Cố Sán sở trường và thành danh sao? Trong ký ức, mẫu thân của Cố Sán vào rất nhiều năm trước, hình như cũng trải qua một trận tranh chấp, là ở trước một cửa hàng son phấn ngõ Hoa Hạnh, khi đó Cố Sán đang đi đường, cha của hắn bởi vì do là người từ ngoài tới, lại hàng năm không có ở nhà, sớm bị hàng xóm láng giềng ngõ Nê Bình quên mất, khi đó các phụ nhân bắt đầu lo nam nhân tại nhà mình khi đi qua cửa nhà Cố thị sẽ không kìm được lòng mà chậm bước, chỉ quần áo phụ nhân phơi trên cây trúc đã dễ dàng câu đi hồn phách của nam nhân rồi. Về sau có một lần, Mã bà bà triệu tập năm sáu vị phụ nhân, dắt tay nhau tới cửa sân nhà Cố thị, Cố thị trong trận chiến ấy đã phải chịu thiệt không ít, nhưng bọn Mã bà bà cũng không chiếm được tiện nghi lớn, là lưỡng bại câu thương, chỉ có điều càng đến về sau, Cố thị chung quy thế đan lực bạc, song quyền nan địch tứ thủ, ngay cả quần áo cũng bị xé rách, quần áo của nàng ta vốn đã mỏng manh, trong nhất thời khó tránh khỏi cảnh xuân lộ hết ra ngoài, càng khiến cho những phụ nhân này điên lên, cào cấu cắn xé, dùng hết các loại thủ đoạn, các nam nhân đứng xem ở quanh ngõ ai nấy đều nuốt nước miếng ừng ực.