Kiếm Lai
Chương 74: Tề tụ (2)
Lưu Tiện Dương nghiêng đầu, châm chọc: "Sao, ngươi giật dây bắc cầu cho người ta thành nghiện rồi à? Ta rất lấy làm lạ, ngươi nói Lô Chính Thuần ngươi tốt xấu gì cũng là cháu của của gia đình xa hoa nhất trấn nhỏ, tại sao động chút lại ra ngoài làm chó săn cho người ngoài vậy."
Lô Chính Thuần sắc mặt tối sầm, lại vẫn cố duy trì nụ cười trên mặt, cả người lộ ra vẻ rất nực cười, gần như là cầu xin: "Lưu Tiện Dương, chỉ cần ngươi mở miệng, bất kể muốn gì, bọn họ đều sẽ tận lực thỏa mãn ngươi, ví dụ như tiền? hay là ngươi cứ nói ra một con số đi, thế nào? Ví dụ như.... Một trăm năm mươi quan tiền? Hay là... hai trăm quan, ta có thể ra giá giúp ngươi, hai trăm quan, chỗ tiền này đủ để ngươi mua nửa tòa nhà ở phố Phúc Lộc chúng ta rồi."
Lưu Tiện Dương nhìn chằm chằm vào mắt người trước mặt, khinh bỉ nói: "Hai trăm quan, ngươi bố thí cho ăn xin à? Còn thành ý á? Xin ngươi đừng có ở đây làm trò với ta nữa, lão tử còn bận chính sự đi, ngươi cút sang một bên đi!"
Ở một góc ngõ Nê Bình, tiểu nữ oa xinh đẹp tuyệt trần cưỡi trên vai lão nhân khôi ngô, nam hài mặc áo choàng đỏ thì được phụ nhân dắt tay, vốn là ở tuổi ngây thơ trong sáng, nhưng trên mặt lại có mấy phần hung ác nham hiểm không hợp với tuổi tác, dùng ngôn ngữ quê mình nói: "Tên nhà họ Lô này có phải là quá ngu không? Việc gì phải..."
Phụ nhân lắc đầu, đầu ôn nhu cười nói: "Thi ân với người ta, phải biết thêm một thước ân, giảm một thước thù, bàn chuyện làm ăn mua bán, muốn thu lợi lớn nhất, nên như Lô Chính Thuần, trước tiên thử điểm mấu chốt tâm lý của đối phương ở đâu đã."
Đứa bé nghi hoặc nói: "Làm ăn với những tên dân đen quê mùa này cũng cần phiền phức như vậy à?"
Phụ nhân cười nói: "Tính người phức tạp, lòng người âm u, không thể dùng tu vi cao thấp để phân nhiều ít. Nhân vật ở địa phương nhỏ, cho dù kiến thức thiển cận, nhưng cũng không phải tất cả đều là kẻ ngốc. Nếu ngươi cứ nghĩ như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày phải chịu thiệt."
Đứa bé ồ một tiếng, "Mẫu thân rất hiểu lòng người, vì sao không trực tiếp ra mặt bàn bạc?"
Phụ nhân kiên nhẫn giải thích: "Nhìn cách ăn mặc của chúng ta, bất kể là ngươi đi đâu mua đồ, chỉ cần là người bán hơi khôn khéo một chút là sẽ chém khách."
Đứa bé thở dài, "Chỉ là chúng ta cứ vòng vèo như vậy, rất là khó chịu."
Phụ nhân ngồi xổm xuống, hai tay nâng má đứa nhỏ, nhìn dung mạo giống hệt cha của nó, nghiêm mặt nói: "Nhớ kỹ, tu tâm, cũng là một trong tu hành. Thuận cảnh tu lực, nghịch cảnh tu tâm, thiếu một thứ cũng không được."
Đứa nhỏ lúc lắc đầu, giãy ra khỏi hai tay phụ nhân, tức giận nói: "Lại là những đạo lý rỗng tuếch, phiền chết đi được."
Phụ nhân có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không truyền thụ đạo lý nữa, chỉ cảm thấy đứa nhỏ nhà mình thiên tư tốt, căn cốt tốt, lại có gia thế của hai dòng họ làm chỗ dựa, cho nên con đường tương lai còn rất dài, tuy tính tình hơi cố chấp âm trầm, nhưng vẫn có thể lửa nhỏ đun từ từ, đốt cháy giai đoạn mới là không ổn.
Nghe cuộc đối thoại vô vị trong ngõ nhỏ, nữ đồng có chút ưu sầu, "Bạch Viên, gia gia, nếu người đó sống chết không muốn bán, vậy chúng ta phải làm sao?"
Lão nhân hai tay dài tới đầu gối giống như vượn, cười cười, "Vậy thì để hắn đi chết. Lão nô tới đây vốn là để ứng phó với loại tình huống xấu nhất này, bằng không chỗ tiền đó chẳng khác nào là vứt đi. Có điều đến lúc đó an nguy của tiểu thư sẽ có chút phiền phức, chắc phải phó thác cho Tống gia, hoặc là Lý gia mới được."
Vứt bỏ cái khác không nói, neus là giết người, tuy lão nhân sẽ bị thánh nhân trục xuất, nhưng so với xôi hỏng bỏng không, coi như là ném một cục đá vào trong nước, ít nhất cũng có bọt nước bắn lên.
Chỉ có điều không đến mức vạn bất đắc dĩ, lão nhân tuyệt đối sẽ không làm ra hạ sách này, dù sao bộ kiếm kinh đó có ý nghĩa lớn tới mấy, Chính Dương Sơn có như trân bảo, so với sự đại đạo của vị tiểu thư trên vai mình mình chung quy vẫn kém xa, ít nhất đối với lão nhân mà nói thì là rằng là như vậy.
Bốn họ mười tộc của trấn nhỏ, lấy Lô thị cầm đầu.
Nhưng nếu đặt ở bên ngoài thì hoàn toàn ngược lại, kì thực Lô thị xếp bét, vốn là từ một vương triều do chi chủ của Lô thị chấp chính, sau khi bị hai đại biên quân Đại Ly liên thủ tiêu diệt, địa vị của Lô thị ở Đông Bảo Bình Châu đã tràn ngập nguy cơ.
Bên ngõ nhỏ, Lưu Tiện Dương nghe Lô Chính Thuần nói cái gì quan to lộc hậu, lưng dắt bạc triệu, mỹ nữ như mây, giống như Tống Tập Tân đeo giá sách, tiến lên một bước, chỉ vào mũi Lô Chính Thuần nói như chém đinh chặt sắt: "Áo giáp đó là tổ truyền của Lưu gia ta, không liên quan tới tiền! Cho dù ngươi hôm nay bảo ta tới nhà ngươi ở, từ nay về sau Lô Chính Thuần ngươi mỗi ngày đều gọi ta là gia gia thì ta cũng mặc kệ ngươi! Họ Lô, nghe rõ rồi chứ?"
Lô Chính Thuần đứng cô đơn ở cửa ngõ Nê Bình, nhìn chằm chằm tên hỗn đản trước mặt, rõ ràng là đầu trọc không sợ bị túm tóc, Lô gia đại thiếu thật sự có lòng muốn đập đầu vào tường mà chết ở đây.
Lúc trước mình ở bên Lang kiều đảm nhiệm thuyết khách, cản Lưu Tiện Dương đi tới lò rèn, kết quả xuất sư bất lợi, trở về nhà ở phố Phúc Lộc, gia gia chiêu đãi xong những khách quý này thì lén lút gọi hắn tới mật thất, không nói những lời ác gì, cũng không hề mạnh miệng, chỉ chỉ vào thi thể trong vải trắng, nói: "Chính Thuần à, gia gia không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng đừng để đệ đệ ngươi chết không nhắm mắt, hy vọng tới ngày mùng bảy, ngươi đã ra khỏi trấn nhỏ, coi như là thay hắn nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài."
Hốc mắt Lô Chính Thuần đột nhiên ươn ướt, nghẹn ngào run giọng nói: "Lưu Tiện Dương, coi như ta xin ngươi đó, được không?"
Lưu Tiện Dương trợn mắt há hốc mồm.
Người trẻ tuổi cẩm y ngọc thực này càng lúc càng yếu ớt bất lực, môi run rẩy, khóc không thành tiếng nói: "Được không? Ta quỳ xuống trước ngươi, ta nhận sai với ngươi, được không?"
Rầm một tiếng.
Lô Chính Thuần quỳ trên nền đất ngõ Nê Bình, bắt đầu dập đầu.
Dưới gối nam nhi có hoàng kim.
Người trẻ tuổi dập đầu thật sự rất nghiêm túc, vang rầm rầm.
Ở bên kia chân tường ngoài Ngõ Nê Bình, tiểu cô nương đá nhẹ vào ngực lão nhân, nhớ tới những ngọn núi mà trên đường đi nhìn trúng, nghĩ xem nên lựa chọn tòa nào để chuyển về nhà.
Nam hài thì có chút vui sướng khi người khác gặp họa, thuận miệng hỏi: "Mẫu thân, họ Lô này có phải là điên rồi không? Sau này chúng ta chẳng lẽ thật sự phải dẫn tên điên này rời khỏi trấn nhỏ, vậy thì mất mặt xấu hổ lắm?"
Phụ nhân thần sắc phức tạp, nhớ tới rất nhiều kỳ nhân dị sự mà mình chính mắt nhìn thấy, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu nói: "Không đâu."
Lưu Tiện Dương có chút chân tay luống cuống.
Thiếu niên cao lớn có nghĩ vỡ đầu cũng không ra vì sao Lô Chính Thuần lại làm như vậy, là trưởng tôn của một môn hộ giàu có nhất trấn nhỏ, vậy mà lại quỳ gối dập đầu bên chân mình?
Sắc mặt Lưu Tiện Dương trở nên rối rắm, đúng vào lúc này, thiếu niên giầy rơm vẫn đang quan sát Lưu Tiện Dương và Lô Chính Thuần đột nhiên kéo kéo tay áo hắn, lắc đầu khẽ.
Lô Chính Thuần sắc mặt tối sầm, lại vẫn cố duy trì nụ cười trên mặt, cả người lộ ra vẻ rất nực cười, gần như là cầu xin: "Lưu Tiện Dương, chỉ cần ngươi mở miệng, bất kể muốn gì, bọn họ đều sẽ tận lực thỏa mãn ngươi, ví dụ như tiền? hay là ngươi cứ nói ra một con số đi, thế nào? Ví dụ như.... Một trăm năm mươi quan tiền? Hay là... hai trăm quan, ta có thể ra giá giúp ngươi, hai trăm quan, chỗ tiền này đủ để ngươi mua nửa tòa nhà ở phố Phúc Lộc chúng ta rồi."
Lưu Tiện Dương nhìn chằm chằm vào mắt người trước mặt, khinh bỉ nói: "Hai trăm quan, ngươi bố thí cho ăn xin à? Còn thành ý á? Xin ngươi đừng có ở đây làm trò với ta nữa, lão tử còn bận chính sự đi, ngươi cút sang một bên đi!"
Ở một góc ngõ Nê Bình, tiểu nữ oa xinh đẹp tuyệt trần cưỡi trên vai lão nhân khôi ngô, nam hài mặc áo choàng đỏ thì được phụ nhân dắt tay, vốn là ở tuổi ngây thơ trong sáng, nhưng trên mặt lại có mấy phần hung ác nham hiểm không hợp với tuổi tác, dùng ngôn ngữ quê mình nói: "Tên nhà họ Lô này có phải là quá ngu không? Việc gì phải..."
Phụ nhân lắc đầu, đầu ôn nhu cười nói: "Thi ân với người ta, phải biết thêm một thước ân, giảm một thước thù, bàn chuyện làm ăn mua bán, muốn thu lợi lớn nhất, nên như Lô Chính Thuần, trước tiên thử điểm mấu chốt tâm lý của đối phương ở đâu đã."
Đứa bé nghi hoặc nói: "Làm ăn với những tên dân đen quê mùa này cũng cần phiền phức như vậy à?"
Phụ nhân cười nói: "Tính người phức tạp, lòng người âm u, không thể dùng tu vi cao thấp để phân nhiều ít. Nhân vật ở địa phương nhỏ, cho dù kiến thức thiển cận, nhưng cũng không phải tất cả đều là kẻ ngốc. Nếu ngươi cứ nghĩ như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày phải chịu thiệt."
Đứa bé ồ một tiếng, "Mẫu thân rất hiểu lòng người, vì sao không trực tiếp ra mặt bàn bạc?"
Phụ nhân kiên nhẫn giải thích: "Nhìn cách ăn mặc của chúng ta, bất kể là ngươi đi đâu mua đồ, chỉ cần là người bán hơi khôn khéo một chút là sẽ chém khách."
Đứa bé thở dài, "Chỉ là chúng ta cứ vòng vèo như vậy, rất là khó chịu."
Phụ nhân ngồi xổm xuống, hai tay nâng má đứa nhỏ, nhìn dung mạo giống hệt cha của nó, nghiêm mặt nói: "Nhớ kỹ, tu tâm, cũng là một trong tu hành. Thuận cảnh tu lực, nghịch cảnh tu tâm, thiếu một thứ cũng không được."
Đứa nhỏ lúc lắc đầu, giãy ra khỏi hai tay phụ nhân, tức giận nói: "Lại là những đạo lý rỗng tuếch, phiền chết đi được."
Phụ nhân có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không truyền thụ đạo lý nữa, chỉ cảm thấy đứa nhỏ nhà mình thiên tư tốt, căn cốt tốt, lại có gia thế của hai dòng họ làm chỗ dựa, cho nên con đường tương lai còn rất dài, tuy tính tình hơi cố chấp âm trầm, nhưng vẫn có thể lửa nhỏ đun từ từ, đốt cháy giai đoạn mới là không ổn.
Nghe cuộc đối thoại vô vị trong ngõ nhỏ, nữ đồng có chút ưu sầu, "Bạch Viên, gia gia, nếu người đó sống chết không muốn bán, vậy chúng ta phải làm sao?"
Lão nhân hai tay dài tới đầu gối giống như vượn, cười cười, "Vậy thì để hắn đi chết. Lão nô tới đây vốn là để ứng phó với loại tình huống xấu nhất này, bằng không chỗ tiền đó chẳng khác nào là vứt đi. Có điều đến lúc đó an nguy của tiểu thư sẽ có chút phiền phức, chắc phải phó thác cho Tống gia, hoặc là Lý gia mới được."
Vứt bỏ cái khác không nói, neus là giết người, tuy lão nhân sẽ bị thánh nhân trục xuất, nhưng so với xôi hỏng bỏng không, coi như là ném một cục đá vào trong nước, ít nhất cũng có bọt nước bắn lên.
Chỉ có điều không đến mức vạn bất đắc dĩ, lão nhân tuyệt đối sẽ không làm ra hạ sách này, dù sao bộ kiếm kinh đó có ý nghĩa lớn tới mấy, Chính Dương Sơn có như trân bảo, so với sự đại đạo của vị tiểu thư trên vai mình mình chung quy vẫn kém xa, ít nhất đối với lão nhân mà nói thì là rằng là như vậy.
Bốn họ mười tộc của trấn nhỏ, lấy Lô thị cầm đầu.
Nhưng nếu đặt ở bên ngoài thì hoàn toàn ngược lại, kì thực Lô thị xếp bét, vốn là từ một vương triều do chi chủ của Lô thị chấp chính, sau khi bị hai đại biên quân Đại Ly liên thủ tiêu diệt, địa vị của Lô thị ở Đông Bảo Bình Châu đã tràn ngập nguy cơ.
Bên ngõ nhỏ, Lưu Tiện Dương nghe Lô Chính Thuần nói cái gì quan to lộc hậu, lưng dắt bạc triệu, mỹ nữ như mây, giống như Tống Tập Tân đeo giá sách, tiến lên một bước, chỉ vào mũi Lô Chính Thuần nói như chém đinh chặt sắt: "Áo giáp đó là tổ truyền của Lưu gia ta, không liên quan tới tiền! Cho dù ngươi hôm nay bảo ta tới nhà ngươi ở, từ nay về sau Lô Chính Thuần ngươi mỗi ngày đều gọi ta là gia gia thì ta cũng mặc kệ ngươi! Họ Lô, nghe rõ rồi chứ?"
Lô Chính Thuần đứng cô đơn ở cửa ngõ Nê Bình, nhìn chằm chằm tên hỗn đản trước mặt, rõ ràng là đầu trọc không sợ bị túm tóc, Lô gia đại thiếu thật sự có lòng muốn đập đầu vào tường mà chết ở đây.
Lúc trước mình ở bên Lang kiều đảm nhiệm thuyết khách, cản Lưu Tiện Dương đi tới lò rèn, kết quả xuất sư bất lợi, trở về nhà ở phố Phúc Lộc, gia gia chiêu đãi xong những khách quý này thì lén lút gọi hắn tới mật thất, không nói những lời ác gì, cũng không hề mạnh miệng, chỉ chỉ vào thi thể trong vải trắng, nói: "Chính Thuần à, gia gia không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng đừng để đệ đệ ngươi chết không nhắm mắt, hy vọng tới ngày mùng bảy, ngươi đã ra khỏi trấn nhỏ, coi như là thay hắn nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài."
Hốc mắt Lô Chính Thuần đột nhiên ươn ướt, nghẹn ngào run giọng nói: "Lưu Tiện Dương, coi như ta xin ngươi đó, được không?"
Lưu Tiện Dương trợn mắt há hốc mồm.
Người trẻ tuổi cẩm y ngọc thực này càng lúc càng yếu ớt bất lực, môi run rẩy, khóc không thành tiếng nói: "Được không? Ta quỳ xuống trước ngươi, ta nhận sai với ngươi, được không?"
Rầm một tiếng.
Lô Chính Thuần quỳ trên nền đất ngõ Nê Bình, bắt đầu dập đầu.
Dưới gối nam nhi có hoàng kim.
Người trẻ tuổi dập đầu thật sự rất nghiêm túc, vang rầm rầm.
Ở bên kia chân tường ngoài Ngõ Nê Bình, tiểu cô nương đá nhẹ vào ngực lão nhân, nhớ tới những ngọn núi mà trên đường đi nhìn trúng, nghĩ xem nên lựa chọn tòa nào để chuyển về nhà.
Nam hài thì có chút vui sướng khi người khác gặp họa, thuận miệng hỏi: "Mẫu thân, họ Lô này có phải là điên rồi không? Sau này chúng ta chẳng lẽ thật sự phải dẫn tên điên này rời khỏi trấn nhỏ, vậy thì mất mặt xấu hổ lắm?"
Phụ nhân thần sắc phức tạp, nhớ tới rất nhiều kỳ nhân dị sự mà mình chính mắt nhìn thấy, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu nói: "Không đâu."
Lưu Tiện Dương có chút chân tay luống cuống.
Thiếu niên cao lớn có nghĩ vỡ đầu cũng không ra vì sao Lô Chính Thuần lại làm như vậy, là trưởng tôn của một môn hộ giàu có nhất trấn nhỏ, vậy mà lại quỳ gối dập đầu bên chân mình?
Sắc mặt Lưu Tiện Dương trở nên rối rắm, đúng vào lúc này, thiếu niên giầy rơm vẫn đang quan sát Lưu Tiện Dương và Lô Chính Thuần đột nhiên kéo kéo tay áo hắn, lắc đầu khẽ.