Kiếm Lai
Chương 457: Nước xuống đá lộ tiền chất đống
Sau khi cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện ở tường ngoài vườn Sư Tử, Liễu Bá Kỳ lướt lên nóc một ngôi đình nghỉ mát, khẽ gật đầu, lần đầu tiên có vẻ khen ngợi.
Tu hành ở phòng Sư Đao núi Đảo Huyền, cơ hội nhìn thấy người và chuyện lạ còn nhiều hơn bất cứ châu nào ở thế giới Hạo Nhiên. Liễu Bá Kỳ lại là nhân tài xuất chúng được đại thiên quân núi Đảo Huyền gởi gắm hi vọng, hơn nữa thường theo tiền bối sư môn ra biển bắt giao long già làm mưa trở về, ánh mắt của cô dĩ nhiên rất cao.
Chu Liễm đứng ở lan can hành lang. Bùi Tiền đứng trên lan can, tò mò hỏi:
- Là sư phụ ta sao?
Chu Liễm cười nói:
- Thiếu gia biết sử dụng bùa chú, trong trận chiến trên núi ở biên cảnh Đại Tuyền, ta đã tận mắt nhìn thấy. Ba lá bùa kỵ binh vượt thành, kết trận trở thành một bộ Tam Tài binh phù, uy lực to lớn, cường hành vây khốn đại yêu sông Mai kia. Không ngờ thiếu gia còn có thể tự mình vẽ bùa, trình độ không thấp, khí phách không nhỏ...
Bùi Tiền bực bội nói:
- Sư phụ ta cái gì mà không biết? Có gì lạ đâu.
Chu Liễm chế giễu:
- Vậy vừa rồi ngươi trợn mắt như cái mẹt, lén lút cười há miệng như chậu máu làm gì?
Bùi Tiền nghiêm mặt, không nói linh tinh với lão đầu bếp nữa, ngẩng đầu liếc nhìn mái hiên phía trên, lại nhìn mặt đất bên ngoài lan can. Cô hít sâu một hơi, gắng sức nhảy lên cao, hai tay bắt lấy mái hiên, muốn lộn người lên nóc nhà, kết quả lại kéo theo miếng ngói rơi xuống. Chu Liễm vừa định đưa tay nắm lấy cổ áo con nhóc lỗ mãng này, kéo vào trong hành lang, nhưng đột nhiên thay đổi chủ ý, mặc cho Bùi Tiền rơi xuống sân.
Trong quá trình rơi xuống, đầu óc Bùi Tiền trống rỗng, chỉ dựa theo bản năng, trong cơ thể có một luồng khí tức như rồng lửa cuộn trào lưu chuyển. Trong nháy mắt cô cuộn tròn thành hình con vượn, có mấy phần giống với Chu Liễm lúc thi triển quyền thế. Khi còn cách mặt đất một trượng, tay chân của cô bỗng giãn ra, giống như một con mèo hoang nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Chu Liễm nằm trên lan can, tấm tắc nói:
- Vị nữ hiệp này còn biết vượt nóc băng tường, khinh công giỏi lắm.
Bùi Tiền ngồi phịch xuống đất, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Sau khi khôi phục tinh thần, cô quay về phía Chu Liễm dửng dưng nhìn người khác chịu khổ, mắng như tát nước:
- Lão đầu bếp, sao ngươi không cứu ta? Nếu ta té gần chết, gãy tay gãy chân, sư phụ ghét ta thì làm sao? Ta đi đường vốn chậm chạp, luôn kéo chân sư phụ, chỉ là một đứa con ghẻ. Đến lúc đó sư phụ không vui, sẽ không cần ta nữa...
Vừa nghĩ tới cảnh tượng bi thảm kia, Bùi Tiền không kìm được khóc lớn, khiến cho lỗ tai Chu Liễm không yên tĩnh, ngay cả tỳ nữ Triệu Nha cũng vội vàng chạy ra ngoài phòng. Vừa rồi Triệu Nha vẫn luôn tâm sự với tiểu thư, lúc này nhìn Bùi Tiền ngồi dưới đất, liền cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao tiểu nha đầu thông minh tinh nghịch này lại ngồi trong sân như vậy.
Chu Liễm ra vẻ hoảng hốt:
- Mau lên lầu, có yêu quái!
Bùi Tiền ngừng khóc, đứng dậy thật nhanh, lập tức chạy lên cầu thang lầu thêu, xông vào trong khuê các chưa cài cửa. Sau đó cô xoay người đóng chặt cửa, xách cây gậy leo núi kia, một hơi chạy đến bên cạnh Chu Liễm. Cô nhìn xung quanh, vừa lau nước mắt vừa đưa tay vỗ vỗ bùa chú giấy vàng trên trán, hỏi:
- Ở đâu, ở đâu?
Chu Liễm nhịn cười, thuận miệng bịa chuyện:
- Xem như ngươi may mắn, hình như yêu vật kia thấy không tấn công lầu thêu được, đã đi rồi.
Bùi Tiền lau nước mắt và mồ hôi trên mặt, thật sự là quá sợ, từ đầu đến cuối không chú ý tới vẻ mặt ranh mãnh của Chu Liễm. Cô vẫn gắng sức mở to hai mắt, cẩn thận tìm kiếm tung tích của yêu vật, nghiêm túc nói:
- Chu Liễm, nếu lần sau yêu quái lại tới lầu thêu, ngươi nhất định phải bảo vệ Liễu tiểu thư và Nha nhi tỷ tỷ cho tốt. Nếu không lúc sư phụ trở lại, thấy hai người bọn họ bị yêu quái bắt đi, cho dù sư phụ ngoài miệng không mắng ta, nhưng trong lòng nhất định sẽ giận ta.
Triệu Nha quay đầu, che miệng cười trộm.
Chu Liễm cười hỏi:
- Không lo lắng cho an nguy của mình à?
Bùi Tiền lại lấy ra một lá bùa dán vào trên đầu mình, nắm chặt gậy leo núi trong tay:
- Sư phụ muốn ta bảo vệ mình cho tốt, ta nhất định phải làm được.
Một tay Chu Liễm nắm lại đặt sau người, tay kia dán ở bụng, vô hình trung lộ ra phong phạm tông sư, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, sư phụ ngươi cũng đã nói, muốn ta bảo vệ ngươi cho tốt.
- --------
Trên lầu sách.
Độc Cô công tử cười nói:
- Yêu vật lén lút kia, e rằng sắp bị đóng cửa đánh chó rồi.
Mông Lung hỏi:
- Quả thật vây được cả vườn Sư Tử?
Độc Cô công tử giải thích:
- Chưa chắc chịu được mấy lần va chạm của yêu vật kia, nhưng chỉ cần hắn dùng chân thân hiện thế, chính là lúc nữ đạo sĩ kia xuất đao chém chết.
Mông Lung lại hỏi:
- Nhưng nếu yêu vật quyết tâm ẩn nấp không ra thì sao?
Độc Cô công tử chỉ về cảnh tượng kỳ lạ của linh khí ở khu vực ven rìa vườn Sư Tử. Người thường ở trong vườn Sư Tử, chưa chắc đã nhìn ra được gì, nhưng dưới con mắt của người trong nghề, có thể thấy một đường sáng vàng như khe suối chảy qua, di chuyển quanh núi.
Hắn nói:
- Thủ đoạn kết trận bùa chú không biết tên này, linh khí hóa thành dịch thể, chỗ tuyệt diệu không chỉ ở hai chữ “giam cầm”. Nếu không có gì bất ngờ, còn sẽ ảnh hưởng đến mạch nước chân núi ở đây. Cộng thêm hôm nay thổ địa đã thoát khốn, muốn tìm kiếm nơi ẩn nấp của yêu vật sẽ càng đơn giản.
- Hơn nữa vị tiên sư trẻ tuổi kia có thể vẽ ra một bộ trận bùa lớn như vậy, tiếp theo chỉ cần đi vòng quanh vườn Sư Tử, vẽ bùa lên một số địa điểm trung tâm chắn gió tụ nước. Yêu vật cho dù không bị ngạt chết cũng sẽ buồn nôn chết, giống như người ngâm mình trong nước sôi, không dễ chịu chút nào.
Mông Lung lại không đồng ý:
- Vẽ nhiều bùa chú như vậy mới gây ra động tĩnh thế này, không coi là lợi hại. Sư phụ của công tử chỉ cần tiện tay dùng một lá bùa, có thể tạo nên khói tím, vây quanh một thành trì mấy chục vạn dân chúng. Nếu không thì dùng tay bắt mây đen hóa thành rắn bay, trực tiếp trấn áp đánh chết một đại yêu cảnh giới Kim Đan...
Độc Cô công tử bất đắc dĩ nói:
- Ta đang nói về cái tốt của người trẻ tuổi kia, ngươi lại nói về sự lợi hại của sư phụ ta, hai bên chẳng liên quan gì đến nhau. Ngươi đấy, đừng luôn xem thường luyện khí sĩ và võ phu thuần túy ngoài công tử.
Mông Lung dứt khoát nói:
- Nô tỳ không quen nhìn người khác được so sánh với công tử. Nếu người trẻ tuổi họ Trần kia là một cô gái, cho dù là một vị kiếm tiên, công tử thấy nô tỳ có đố kị hay không?
Độc Cô công tử cười hỏi:
- Vậy nếu là một cô gái kiếm tiên trẻ tuổi, hình dáng lại xinh đẹp hơn ngươi thì sao?
Mông Lung nằm trên lan can:
- Vậy nô tỳ sẽ đố kị đến muốn giết người.
Độc Cô công tử mỉm cười nói:
- Bụng như lỗ kim, ham muốn lại hẹp hòi, phải rút ra bài học.
Mông Lung nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:
- Kiếm tu chúng ta vốn đi theo đường hẹp quanh co hiểm trở, phi kiếm có thể đi qua là được rồi.
Độc Cô công tử lắc đầu nói:
- Đó là ngươi còn chưa đi đủ cao đủ xa, nhưng không sao cả, thiên tư của ngươi rất tốt, cứ từ từ trèo lên kiếm đạo là được. Ngay cả cha mẹ ta cũng rất coi trọng ngươi, cảm thấy ngươi là phôi kiếm bẩm sinh, nếu không cũng sẽ không ban thần linh dạo đêm kia cho ngươi.
Mông Lung đột nhiên cảm thấy, công tử nhà mình dường như có vài lời thật lòng không muốn nói ra, bèn quay đầu đi, dán mặt lên lan can.
Độc Cô công tử trầm mặc một lúc, cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi là con giun trong bụng ta? Được rồi, ta sẽ nói với ngươi một chuyện thú vị. Năm xưa cha mẹ ta từng theo người nọ đến vườn Phong Lôi, thăm viếng Lý Đoàn Cảnh, được đứng ngoài quan sát trận đánh thứ ba giữa hai kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh. Đương nhiên là bên phía chúng ta thua. Có điều sau đó lúc nấu trà đãi khách, Lý Đoàn Cảnh đã nói một câu kỳ lạ.
- Vị Nguyên Anh đứng đầu Bảo Bình châu này cười bảo, luyện khí sĩ kiêu ngạo nhìn xuống nhân gian, xem thường người dưới núi, chẳng qua là may mắn đi một con đường rộng rãi mà thôi. Nếu quy củ ban đầu không liên quan đến “bồi dưỡng tinh luyện linh khí”, mà là trên đời ai trồng hoa màu giỏi nhất thì người đó sẽ “hợp đạo” nhất, hoặc là ai may giày giỏi nhất thì người đó sẽ “được trời ưu ái”, vậy ngươi cảm thấy những thần tiên ngồi tít trên cao hiện giờ sẽ như thế nào.
Mông Lung nhẹ giọng nói:
- Lý Đoàn Cảnh vườn Phong Lôi, đúng là một quái nhân thích nói lời kỳ lạ, làm chuyện kỳ lạ.
Độc Cô công tử ừ một tiếng:
- Lý Đoàn Cảnh là chân nhân đương thời. Có điều sau khi ông ta chết, vườn Phong Lôi cho dù có Hoàng Hà và Lưu Bá Kiều, vẫn không đè ép được kiếm khí ngút trời của núi Chính Dương.
Mông Lung đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
- Lưu Bá Kiều và Tô Giá kia, rốt cuộc thế nào rồi? Có viên mãn như tiểu thuyết thoại bản (1), người hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc không?
Độc Cô công tử ngẫm nghĩ:
- Cho dù cố sự ái tình của hai người này, đúng là một quyển tiểu thuyết thoại bản đoàn tụ sum vầy, nhưng hôm nay có lẽ chúng ta chỉ mới lật được nửa sách mà thôi.
Mông Lung đột nhiên hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói:
- Công tử, thật sự có đất lành Bạch Chỉ nơi Tiểu Thuyết gia tụ tập, trong sách viết thế nào, đông đảo chúng sinh của đất lành sẽ làm như thế đó sao? Chủ mẫu còn nói trong các trường phái học thuật, một nhà thánh hiền này rất lợi hại. Tu vi cao có thể viết về tình hình một nước, tu vi kém hơn thì viết về một vùng. Đệ tử Tiểu Thuyết gia vừa mới nhập môn, tu vi thấp nhất, có thể viết về sinh lão bệnh tử của một người. Cuối cùng nhân vật dưới ngòi bút của đám Tiểu Thuyết gia càng lúc càng nhiều, lãnh thổ đất lành cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Độc Cô công tử cười cười:
- Thế giới vô biên, không thiếu cái lạ, thật thật giả giả, ai mà biết được.
Mông Lung hỏi:
- Công tử, một ngày nào đó chúng ta trở thành địa tiên rồi, hãy đi xem thử thật giả nhé?
Hai tay Độc Cô công tử ôm sau đầu, híp mắt cười nói:
- Được.
- --------
Trong thư phòng Liễu Thanh Sơn, thiếu niên áo bào đen tỏ ra lo lắng.
Cái gã trẻ tuổi đeo kiếm chết tiệt kia, sao lại tinh thông pháp thuật bùa chú, hơn nữa trên người còn mang theo nhiều lá bùa phẩm chất không tầm thường như vậy?
Đây là quyết tâm không chết không thôi với hắn? Chẳng lẽ không sợ cuối cùng hai bên cá chết lưới rách, không ai lấy được lợi ích? Tên họ Trần ngươi rốt cuộc mưu đồ chuyện gì. Miếng bảo vật tuần tra trên bàn này, chỉ nằm trong tay lão biến thái đỡ rồng kia mới có tác dụng. Nhiều bùa chú đập xuống như vậy, thật coi mình là con cháu của thần tài họ Lưu ở Ngai Ngai châu sao?
Hắn giống như con kiến trên chảo nóng, đi vòng quanh thư phòng.
Kẻ điên, đều là kẻ điên.
Một con mụ phòng Sư Đao mang theo Kính Thần Giáp Tác rắm chó gì đó cũng thôi đi, lại chui ra một chính nhân quân tử ban ơn không cần báo đáp. Hai kẻ vốn không quen biết, lại hợp sức thiết lập cạm bẫy hãm hại hắn. Một kẻ ở bên ngoài vẽ bùa quanh tường, còn một kẻ thì ở trong vườn thu hút sự chú ý của hắn, quấy nhiễu ánh mắt của hắn.
Chẳng lẽ lần này mình thuận theo đại thế, mưu đồ với vườn Sư Tử, lại thất bại trong gang tấc? Vừa nghĩ tới lão biến thái mũi ưng và lão già họ Đường nắm quyền hành kia, hắn lại hơi chột dạ.
Thiếu chút nữa hắn đã tâm niệm vừa động, dùng chân thân hiện thế, bất chấp tất cả đụng nát vách chắn kia. Chỉ cần rời khỏi vườn Sư Tử, đến lúc đó sẽ là trời cao mặc cho chim bay. Thuật độn địa (chui dưới đất) của hắn là thiên phú bẩm sinh, cộng thêm ngoài vườn địa thế thuận lợi, bốn bề toàn núi. Trừ khi địa tiên cảnh giới Nguyên Anh tự mình tới lùng bắt, hơn nữa có thực lực long trời lở đất, tùy ý phá hủy ngọn núi xung quanh, nếu không hắn chẳng sợ gì cả.
Có điều hắn lại nhanh chóng yên lặng khuyên bảo mình, lâm nguy không được loạn. Vườn Sư Tử tạm thời xem như đã trở thành một lồng giam, tuyệt đối không thể nôn nóng phạm sai lầm.
Hắn giãn mặt tươi cười, nghĩ ra một biện pháp:
- Vậy trước tiên để Thanh lão gia thăm dò hư thực của đám người các ngươi một chút.
Trên đầu tường phía ngoài cùng vườn Sư Tử, Trần Bình An đang do dự, chẳng biết có nên bảo Thạch Nhu đi xin họ Liễu thêm mấy nén bạc quan gia nước Thanh Loan hay không. Sơn bạc cũng có thể vẽ bùa, chỉ là chất liệu kém xa sơn vàng được nghiền từ nén vàng. Nhưng có điềm xấu cũng có điểm tốt. Điểm xấu là hiệu quả không lớn, uy lực bùa chú bị hạ thấp. Điểm tốt là mình có thể vẽ bùa thoải mái, không cần hao tâm tổn sức như vậy.
Nói thật đây là một khoản mua bán lỗ vốn, ngoại trừ bùa chú giấy vàng tích góp rất lâu bị vét sạch, còn có một số linh khí trong pháp bào Kim Lễ chưa kịp tôi luyện, cũng bị hắn tiêu xài hơn nửa. Có điều những nội tình này không cần nói với người ngoài.
Cố gắng nghĩ theo hướng tốt đi. Chẳng hạn nếu hắn thật sự vẽ bùa đầy vườn Sư Tử như vậy, sau này có thể khoe khoang với Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà... làm món ăn nhắm rượu.
Đang khi hắn hạ quyết tâm, bỗng nhiên híp mắt nhìn lại. Chỉ thấy trong vườn Sư Tử diện tích rộng lớn, gần như đồng thời xuất hiện gần trăm thiếu niên áo bào đen, ba chân bốn cẳng chạy như điên trong hành lang và trên đường, hoặc là nhảy lên nóc nhà, lướt đi như chuồn chuồn chạm nước, ào ào trốn ra ngoài vườn Sư Tử.
Rất có khả năng, một thiếu niên tuấn tú trong đó chính là chân thân của yêu vật kia. Một khi để hắn chạy ra khỏi vườn Sư Tử, lần sau âm thầm trở lại, Trần Bình An sẽ không có cách nào bắt được hắn nữa.
Trần Bình An biết rõ phân lượng bùa chú mà mình vẽ, miễn cưỡng có thể xem như linh khí dồi dào, nhưng không đủ lâu dài, tốc độ linh khí tiêu tan cực nhanh. Đây là thiếu sót chí mạng nhất khi võ phu vẽ bùa.
Hắn quyết đoán nói:
- Ta ở lại đây, ngươi đi bảo vệ đầu tường bên phải. Đánh vỡ ảo ảnh hồ yêu cũng không khó, nếu phát hiện được chân thân, chỉ cần kéo dài một lúc là được. Sợi dây trói yêu mà ta cho ngươi mượn...
Thạch Nhu cho rằng Trần Bình An muốn lấy lại pháp bảo, liền thản nhiên đưa sợi dây thừng màu vàng kia ra. Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:
- Là muốn ngươi sử dụng cho tốt, mau qua bên đó canh chừng!
Thạch Nhu hơi ngạc nhiên, cầm dây trói yêu phẩm chất cực cao, thân hình lướt đi.
Trần Bình An vỗ nhẹ hồ lô nuôi kiếm, trong lòng mặc niệm: “Trước tiên không vội ra ngoài, các ngươi là đòn sát thủ của ta. Sau khi xác định chân thân yêu vật đột phá từ hướng nào, các ngươi mới ra cũng không muộn.”
Bên phía lầu sách, tỳ nữ Mông Lung nóng lòng muốn thử, ánh mắt nhiệt tình:
- Bất kể có phải thủ đoạn che mắt hay không, công tử, để nô tỳ ra tay đi. Ở vườn Sư Tử này buồn muốn chết rồi.
Độc Cô công tử nhắc nhở:
- Hiện giờ có rất nhiều người ở nước Thanh Loan nhìn chằm chằm vào vườn Sư Tử, cho nên ngươi không được sử dụng phi kiếm bản mệnh. Mang ngọc mắc tội, ta cũng không muốn rước lấy một đống phiền phức. Còn nữa, đừng phá hư quá nhiều kiến trúc ở vườn Sư Tử.
Mông Lung hơi thất vọng, nhưng vẫn tốt hơn ở lại đây làm tượng gỗ. Mũi chân của cô nhún xuống đất, lướt về hướng lan can, trong miệng lẩm bẩm, một tay bấm quyết, tay kia vươn ra phía trước, trong đôi mắt thanh tú hiện lên từng điểm sáng vàng. Cuối cùng cô quát khẽ:
- Đi ra!
Một thần linh giáp vàng cao ba trượng ầm ầm đáp xuống, bụi đất tung bay.
Thần tiên này ngoại trừ vóc dáng đồ sộ, trên thân thể cao lớn còn có năm dải lụa màu linh khí hội tụ quấn quanh, đầu đội mũ miện. Trên một giáp tay màu vàng có khí độc lan tràn, trên giáp tay còn lại thì khắc những gương mặt ma quỷ dữ tợn. Chỉ là thần linh vẫn luôn nhắm mắt.
Dường như nhận được mệnh lệnh của Mông Lung, thần linh dạo đêm mặc dù hai mắt nhắm nghiền, nhưng mỗi lần đi về phía trước, vẫn có thể vòng qua những kiến trúc trong vườn Sư Tử. Lúc bước đi khiến cho mặt đất chấn động.
Một cánh tay của thần linh dạo đêm quét ngang, bàn tay đập nát một ảo ảnh yêu vật lướt trên nóc nhà.
Mông Lung thay đổi tư thế, ngồi trên lan can, khinh thường nói:
- Không chịu nổi một đòn như vậy?
Độc Cô công tử giải thích:
- Yêu vật kia dùng một điểm thần ý linh quang phân tán, thân hình mạnh mẽ như vậy đã khá tốt rồi.
Có lẽ vì đã tận mắt nhìn thấy thần linh dạo đêm nghiền ép hồ yêu, thực lực cách xa, nguy hiểm không lớn, hai thầy trò và đôi đạo lữ tu sĩ ở nơi khác của vườn Sư Tử, lúc này cũng đi lên cao nhìn ra xa. Không biết vô tình hay cố ý, bọn họ vừa khéo chậm một nhịp so với lầu sách, mỗi người bắt đầu thi triển thần thông trảm yêu trừ ma.
Con mèo rừng nhỏ đỏ rực trên vai ông lão kia nhảy lên không, thân thể run rẩy, bỗng nhiên biến lớn vô số lần. Khi đáp xuống trên một nóc nhà, đã là một con mèo rừng lửa to lớn như trâu, toàn thân ngọn lửa dập dờn. Thiếu niên cao lớn thì vung cánh tay, con rắn xanh biếc như lá trúc quấn quanh cánh tay cũng lao đi, biến thành một con rắn lớn dài đến hai trượng. Mèo rừng lửa và rắn lớn lần lượt đánh chết những thiếu niên áo bào đen điên cuồng chạy trốn ra ngoài vườn Sư Tử.
Đôi đạo lữ tu sĩ kia thì đi cùng nhau, lựa chọn một nơi gần vườn hoa. Một người điều khiển trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, giống như kiếm sư ngự kiếm giết địch. Một người thì hai tay bấm quyết, chân đạp cương bộ, há mồm phun một cái. Một ngụm linh khí nồng nặc tỏa ra, tan vào vườn hoa, giống như sương mù bao phủ đám hoa cỏ cây cối kia. Trong nháy mắt, giữa vườn hoa bỗng xuất hiện từng ảo ảnh yêu tinh quỷ quái cao ngang cánh tay, đuổi theo những thiếu niên áo bào đen, sau đó lập tức nổ tung.
Trần Bình An và Thạch Nhu mỗi người chiếm cứ một phương. Hai thầy trò và đôi đạo lữ kia thì canh giữ phía tây vườn Sư Tử.
Trần Bình An đứng trên đầu tường xuất quyền, Thạch Nhu thì dùng dây trói yêu râu rồng màu vàng ngăn cản.
Nhưng ảo ảnh yêu vật thật sự quá nhiều, vẫn có hơn bốn mươi thiếu niên áo bào đen, không ngừng đụng vào vách chắn ở tường ngoài vườn Sư Tử, nơi có giao long bùa chú màu vàng dạo chơi.
Độc Cô công tử trong lầu sách không cho Mông Lung sử dụng phi kiếm bản mệnh, còn mình thì khoanh tay đứng nhìn, cho nên có không ít cá lọt lưới. Nhưng thần linh dạo đêm kia thật sự có sức uy hiếp quá lớn, rất nhiều ảo ảnh yêu vật vốn chạy về tường cao bên phía lầu sách, lâm thời lại thay đổi đường tuyến đường. Cho nên phía lầu sách lại là nơi ảo ảnh yêu vật đụng vào vách chắn ít nhất.
Phía tây mặc dù “người đông thế mạnh”, có bốn tu sĩ trấn giữ, nhưng lại là khu vực nguy hiểm có nhiều ảo ảnh yêu vật xông tới nhất.
Mà bên phía Thạch Nhu lại hơi luống cuống tay chân, dù sao cô cũng không phải quỷ vật sở trường chém giết, còn thủ đoạn ẩn giấu được Thôi Đông Sơn tặng cho, cô lại không dám sử dụng bây giờ. Cho nên có gần mười thiếu niên áo bào đen đụng vào vách chắn, sau đó bị dòng sông ánh sáng vàng ở tường ngoài làm tan rã. Một số ảo ảnh may mắn giãy thoát, lại tiếp tục đụng vào, coi thường cái chết. May là Thạch Nhu ứng phó cũng không có sơ suất quá lớn.
Trần Bình An xuất quyền nhìn như không nhanh, nhưng lại ngăn cản thành thạo nhất. Hắn dùng sáu bước đi thế qua lại trên đầu tường, tay áo cuốn lên, gió quyền mênh mông.
Có điều con giao long màu vàng dùng bức tường trắng tinh làm sông ngòi, ánh sáng vàng đã ảm đạm hơn mấy phần, khiến cho vách chắn xung quanh bị đụng ra vô số lỗ thủng như “cửa nhỏ”.
Sau khi Trần Bình An vẽ bùa, lại ứng phó với những thiếu niên áo bào đen khiến người ta hoa cả mắt này, một hơi chân khí thuần túy đã gần cạn. Hắn đang muốn dừng bước đổi hơi, ngay lúc này bên phía từ đường họ Liễu giống như có con trạch lật lưng, bốn phương tám hướng rung chuyển ầm ầm, động tĩnh ở phía tây là kịch liệt nhất.
Mông Lung đột nhiên đứng dậy, hai tay bấm quyết, nhắm mắt lại, dùng bí thuật thần hồn xuất khiếu nhập vào thần linh dạo đêm kia. Thần tiên giáp vàng mở mắt ra, hơi cong gối nhảy lên, dưới chân xuất hiện một cái hố to, thân hình cao ba trượng lướt về phía tây.
Hai chân thần linh dạo đêm giẫm vào vườn hoa ở tường cao phía tây, khiến cho mặt đất lõm sâu. Y ngồi xổm xuống, một cánh tay vung lên, từng quyền đánh mạnh xuống dưới khiến cho đất đai tung tóe, cường hành đánh gãy một chân núi nhỏ dưới lòng đất vườn Sư Tử.
Độc Cô công tử do dự một thoáng, vẫn không ra tay.
Chỉ thấy gần lầu sách có một thiếu niên tuấn tú cao năm sáu trượng phá đất bay ra, gần như cao ngang với lầu sách, xông về phía vách chắn bên đó.
Con giao long màu vàng lượn quanh bức tường, giống như một sợi dây thừng trói chân yêu vật này. Cho nên lúc yêu vật hiện ra chân thân, gào thét bước nhanh tới trước, ánh sáng vàng bùa chú ở nơi khác đều bị kéo về hướng này.
Yêu vật đã đụng ra vách chắn, nhưng nơi đầu gối vẫn có một sợi dây thừng bùa chú màu vàng dính chặt.
Hắn nhấc một chân lên cao, vẫn không thể giãy thoát sợi dây thừng cản trở kia, bèn dứt khoát tiếp tục vùi đầu chạy tới trước.
Con giao long màu vàng vốn đầu đuôi nối liền, đột nhiên căng đứt, bị đại yêu áo bào đen hiện ra kim thân pháp tướng kéo về phía trước, không ngừng lắc lư. Yêu vật giống như một con cá lớn, mặc dù chưa thoát câu, nhưng bởi vì sức lực quá lớn, khiến cho cả dây câu và cần câu đều bị kéo đi.
Trần Bình An đưa tay ấn vào miệng hồ lô nuôi kiếm, thầm nói: “Không đúng, chờ một chút.”
Một bóng dáng cao gầy vẫn luôn đứng trên nóc đình nghỉ mát, giống như cầu vồng trắng treo trên không, chém tới một đao, khiến cho đình nghỉ mát dưới chân ầm ầm sụp đổ.
Liễu Bá Kỳ cuối cùng đã ra tay, thân hình vọt cao hơn cả lầu sách, một đao chém kim thân pháp tướng kia ra thành hai nửa.
Cô cũng không thèm nhìn kim thân ảm đạm hàng thật giá thật kia, cười nhạt nói:
- Đi!
Chỉ thấy sau lưng Liễu Bá Kỳ xuất hiện một người cầm đao, vóc dáng ngang với người thường, thân thể giống như thủy ngân, trong tay cầm một thanh trường đao mảnh khảnh màu đen còn dài hơn cả người.
Người cầm đao nhoáng lên rồi biến mất, sau phút chốc lại dùng trường đao đâm vào một lỗ thủng trên vách chắn, đứng yên bất động.
Thạch Nhu nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy mũi đao đâm trúng một con yêu vật nhúc nhích, toàn thân trắng như tuyết, lớn chừng bàn tay.
Liễu Bá Kỳ lướt đến bên dưới tường cao gần Thạch Nhu, đi về phía thần tiên cầm đao kia, hai người một lần nữa chồng lên nhau, biến thành một Liễu Bá Kỳ duy nhất. Có điều thanh đao rất dài kia vẫn nằm yên lơ lửng trên không. Liễu Bá Kỳ đi tới mũi đao, cười nói:
- Bắt được ngươi rồi.
Cô cũng không lập tức bỏ con hóa bảo yêu này vào trong túi, mà là quay đầu nhìn về Trần Bình An trên tường cao phía xa bàn tay đã rời khỏi hồ lô nuôi kiếm, hỏi:
- Thế nào? Các ngươi nhiều người, có muốn tranh giành hay không?
Trần Bình An cười nói:
- Cô đã được lợi, cũng đừng khoe mẽ.
Liễu Bá Kỳ “hiểu ý người khác” nói:
- Ta không phủ nhận, có thể bắt được tên này, công sức của ngươi không nhỏ, nhưng ta không có thói quen chia bảo vật với người khác. Cho nên để tránh trong lòng ngươi không thoải mái, hai bên chúng ta hãy đánh một trận, quyết định xem con vật nhỏ này thuộc về ai. Ta có thể đáp ứng không giết người, sau khi ngươi tâm phục khẩu phục, không chừng còn sẽ âm thầm vui mừng, có thể sống sót đã là kết quả không tệ rồi.
Trần Bình An dọc theo đầu tường đi về phía Liễu Bá Kỳ.
Nơi lầu thêu, Chu Liễm lướt ra, đứng trên mái cong của một nóc nhà gần Liễu Bá Kỳ, giống hệt như lần đầu Liễu Bá Kỳ lộ diện trong viện nhỏ của bọn họ.
Thạch Nhu đi ra mấy bước, lơ lửng giữa trời, nhường đường cho Trần Bình An. Sau khi Trần Bình An đi sát qua vai, cô mới bám theo sau.
Trần Bình An xua tay với Chu Liễm.
Liễu Bá Kỳ cũng nhảy lên đầu tường, đi về phía Trần Bình An.
Cô không mang theo vật bản mệnh Giáp Tác kia, chỉ cầm bội đao Kính Thần đã ra khỏi vỏ.
Ánh mắt Liễu Bá Kỳ khác thường, hỏi:
- Chỉ bằng một mình ngươi?
Trần Bình An đưa tay ra sau lưng, tiếp tục đi tới trước, đã cầm lấy chuôi thanh Kiếm Tiên kia.
Một nữ đạo sĩ phòng Sư Đao, một võ phu thuần túy đeo một thanh nửa tiên binh, hai người chỉ cách nhau hơn năm mươi bước.
Liễu Bá Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn lên đỉnh một ngọn núi xanh, Trần Bình An cũng gần như đồng thời quay sang, trông thấy bên đó có một lão già thân hình vừa lúc biến mất.
Liễu Bá Kỳ dời mắt đi, khóe mắt liếc thấy tộc nhân họ Liễu ở phía xa đang chạy đến, trong đó có thư sinh Liễu Thanh Sơn khập khiễng đáng thương.
Cô thu đao vào vỏ:
- Hóa bảo yêu, ta bảy ngươi ba.
Thấy Trần Bình An nghi hoặc không hiểu, cô hơi nổi nóng:
- Thế nào, không chịu à?
Trần Bình An nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Liễu Bá Kỳ, đầu óc bất chợt sáng lên, buông chuôi kiếm ra, một tay đặt sau người, tay kia vuốt nhẹ hồ lô nuôi kiếm, mỉm cười nói:
- Chia năm năm, ta sẽ đáp ứng.
Liễu Bá Kỳ nheo mắt lại:
- Không nên được voi đòi tiên, dừng lại đúng lúc là một thói quen tốt.
Thạch Nhu thở dài một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối, giống như đang khuyên bảo Trần Bình An, lại giống như sợ Trần Bình An và Liễu Bá Kỳ chém giết, ôn hòa nói:
- Công tử, hay là bỏ qua đi. Dù sao công tử là người trên núi, thu được danh tiếng tốt đẹp cũng không tệ, cứ dứt khoát để tiên trưởng được lợi, mọi chuyện xem như kết thúc. Công tử muốn ở lại nước Thanh Loan xem Phật Đạo tranh luận kia, còn muốn thăm viếng cố nhân. Đối với những người đọc sách sĩ diện kia, thanh danh dư luận là chuyện rất quan trọng.
Một tay Trần Bình An đặt sau người, giơ ngón cái với Thạch Nhu.
Liễu Bá Kỳ liếc nhìn Thạch Nhu:
- Ngươi là một con ả quỷ vật, lại nấp trong thân xác một lão già bại hoại, không thấy buồn nôn à?
Thạch Nhu mỉm cười không nói gì.
Nhóm người họ Liễu càng lúc càng gần.
Liễu Bá Kỳ đưa tay chụp một cái, cầm lấy pháp đao bản mệnh Giáp Tác. Sau đó cô từ trong tay áo lấy ra một hồ lô màu vàng rất nhỏ, bỏ con ốc sên kia vào bên trong, tức giận thấp giọng nói với Trần Bình An:
- Lát nữa chia của.
Trần Bình An cười gật đầu:
- Được.
- --------
Lần này mọi người hợp sức hàng yêu, cả gia đình Liễu lão thị lang dĩ nhiên cảm động đến rơi nước mắt, nhất là càng đội ơn hai người Liễu Bá Kỳ và Trần Bình An.
Liễu Thanh Sơn đỏ mắt, một mình tìm cơ hội chắp tay thi lễ với Liễu Bá Kỳ, sau đó là với bọn Trần Bình An.
Liễu Bá Kỳ mím môi không nói gì.
Đến buổi tối, vườn Sư Tử làm một bữa tiệc mừng công tẩy trần. Liễu Bá Kỳ vẫn mặt không cảm xúc, chỉ thỉnh thoảng gắp mấy đũa thức ăn. Nhưng dù cảm thấy khô khan nhàm chán, lãng phí thời gian, cô vẫn ngồi đến khi kết thúc bữa tiệc.
Ngày hôm sau, Liễu Thanh Sơn chẳng biết vì sao lại đứng kề vai với Liễu Bá Kỳ, mời Trần Bình An đi vườn Sư Tử ngắm cảnh. Trần Bình An khéo léo từ chối nhưng không được, đành phải tản bộ với bọn họ.
Trên đường đi Liễu Bá Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Trần Bình An. Trần Bình An làm như không thấy.
Mặt trời lên cao. Sau khi được Trần Bình An cho phép, Bùi Tiền xung phong nhận việc, một mình giống như con kiến dọn nhà, phơi sách và thẻ trúc ở một khoảng đất trống trong vườn Sư Tử.
Bận rộn xong, Bùi Tiền ngồi xổm dưới đất, rất hài lòng.
Có hai người từ phía xa đi tới. Bùi Tiền biết thân phận của bọn họ, lão phu tử tên là Phục Thăng, còn nho sĩ trung niên họ Lưu, là tiên sinh dạy học ở vườn Sư Tử. Cho nên cô không ngăn bọn họ đến gần.
Lưu tiên sinh ở phía xa bỗng dừng bước, chỉ có lão tiên sinh Phục Thăng đi tới bên cạnh Bùi Tiền, cười hỏi:
- Tiểu cô nương, ta có thể xem thử nội dung văn tự trên thẻ trúc không?
Bùi Tiền đứng dậy chắp tay thi lễ, rất có thần thái, sau đó gọi một tiếng Phục lão tiên sinh. Cô ngẫm nghĩ, ngồi xuống đất, vẫy vẫy tay:
- Xem đi. Cũng không phải thứ gì không thể cho người khác thấy, là sư phụ ta vất vả chép từ trong sách, nếu không thì cũng là nghe người khác nói trong lúc đi xa bốn phương.
Ngay cả câu gần đây Chu Liễm thuận miệng nói mò, “sách gian khổ nhân sinh, dạy làm người tốt nhất”, cũng được Trần Bình An khắc vào thẻ trúc. Có điều Bùi Tiền không thích thẻ trúc này, cho nên đặt nó ở ngoài cùng trơ trọi. Dù sao cô cảm thấy nó thua kém tất cả thẻ trúc khác của sư phụ.
Bùi Tiền ngước đầu, cẩn thận nói:
- Lão tiên sinh, trước tiên phải nói rõ, cho ngài xem những bảo bối mà sư phụ tôi cất kỹ này, lỡ may sư phụ tức giận, ngài sẽ phải chịu trách nhiệm. Ngài không biết đâu, sư phụ rất nghiêm khắc với tôi. Ài, không có cách nào, sư phụ bắt tôi chép sách, đi thế... Bỏ đi, những chuyện này có lẽ lão tiên sinh ngài nghe không hiểu. Lão phu tử nghiên cứu học vấn trong thư phòng mà, chắc còn không biết một cái bánh bao giá mấy đồng tiền.
Cô một lần nữa nghiêm túc nhắc nhở:
- Lão tiên sinh, ngài không thể khiến lòng tốt của tôi lại không có kết quả tốt, đúng không?
Phục Thăng giãn mặt cười nói:
- Đúng.
Thế là cô bé ngồi ở chỗ cũ, ông lão cũng ngồi xuống, xem lướt qua từng thẻ trúc, nhẹ nhàng cầm lên, cẩn thận để xuống.
Chuyện này khiến Bùi Tiền thở phào một hơi.
Sau khi xem qua khoảng nửa số thẻ trúc, Phục Thăng cười hỏi:
- Nắm tay cứng chính là đạo lý lớn nhất thế gian. Tiểu cô nương, ngươi có tin những lời này không?
Bùi Tiền không hề do dự đáp:
- Tin chứ, nếu không tôi mới lớn như vậy, mỗi ngày phải đi thế luyện quyền, luyện tập đao pháp kiếm thuật làm gì? Giang hồ hiểm ác, rất nhiều bại hoại.
Bùi Tiền vốn định nói mấy câu hào hùng về chí hướng cao xa của mình, nhưng đột nhiên nhớ tới lão Ngụy từng bảo, nói chuyện thân thiết với người quen sơ là kiêng kỵ trên giang hồ, thế là cô nhẫn nhịn không nói. Những lời xuất phát từ nội tâm, vẫn nên lưu lại trong lòng mình đi, một mình sư phụ biết là được rồi.
Lưu tiên sinh phía xa theo thói quen nhíu mày, Phục Thăng lại thoải mái cười lớn.
Bùi Tiền không biết chuyện này có gì buồn cười, liền đi lật ngược một số thẻ trúc phơi nắng gần đó, vừa vất vả làm việc vừa thuận miệng nói:
- Nhưng sư phụ đã dạy tôi, muốn nói rõ đạo lý này thì phải nhắc đến thứ tự, không thể sai lầm. Làm người trước tiên phải nói lý, sau đó nắm tay lớn rồi, nói chuyện với người không nói lý sẽ thuận tiện hơn một chút. Cũng không phải khuyên người ta chỉ so xem nắm tay có cứng hay không, sau đó bốp bốp, hoàn toàn quên mất phải tự giác tuân thủ nguyên tắc đạo đức, từ bỏ tư lợi đi theo nhân nghĩa, tự xét lại mình gì đó. Ài, sư phụ nói tôi còn nhỏ, ghi nhớ những chuyện này là được rồi, có hiểu hay không đều ở trong sách chờ tôi.
Cuối cùng cô kết luận:
- Cho nên câu mà lão tiên sinh nói, đạo lý thì có, nhưng không đầy đủ.
Lúc này sắc mặt Lưu tiên sinh mới tốt hơn một chút.
Phục Thăng không cười nhạo Bùi Tiền, cũng không nói gì.
Ánh mắt Bùi Tiền rạng rỡ:
- Lão tiên sinh, học vấn của sư phụ tôi có phải rất lớn không?
Phục Thăng đáp:
- Chỉ dựa vào mấy câu nói này của sư phụ ngươi, không nhìn ra học vấn có lớn hay không, nhưng ít nhất... nói rất đúng, ừ, chính là không sai. Nghe đơn giản nhưng lại không dễ, thực hiện càng khó.
Bùi Tiền nhướng mày, thở phì phì ngăn Phục Thăng tiếp tục lật xem thẻ trúc. Cô khoanh hai tay trước ngực:
- Vậy lão tiên sinh ngài bớt xem thẻ trúc đi.
Phục Thăng cười nói:
- Ấy, tiểu nha đầu còn rất nhớ thù.
Bùi Tiền gật đầu nói:
- Kính già yêu trẻ, lão tiên sinh ngài lớn tuổi còn tôi nhỏ tuổi, hai ta xem như ngang nhau. Lão tiên sinh cũng đừng cậy già lên mặt với một tiểu cô nương.
Phục Thăng đành phải nói:
- Sư phụ ngươi dạy đúng, càng đáng quý là có thể giữ gìn bản tâm của ngươi. Sư phụ ngươi rất lợi hại.
Bùi Tiền đầu tiên là vui vẻ cười lên, sau đó gật gù đắc ý nói:
- Lão tiên sinh nói vậy, có phải muốn xem thêm một ít thẻ trúc không? Được rồi được rồi, xem đi xem đi, sợ mấy lão phu tử các người rồi, ai cũng như nhau. Ài, thật là sầu.
Nghe những lời này, ngay cả Lưu tiên sinh cũng khẽ cười.
Chí Thánh tiên sư đã từng biên soạn một quyển sách, tôn chỉ dàn ý của nó chỉ có ba chữ “tư vô tà” (lòng không tà ý) mà thôi. Cho đến khi một vị đại thánh nhân đời sau, vì muốn bảo vệ đạo đức không tì vết của Chí Thánh tiên sư, lại tự tiện cắt đi một chút độ dài, cho nên giải nghĩa sách cổ rất vất vả. Chuyện này khiến Phục tiên sinh cười nhạo một phen, nho sĩ trung niên Lưu tiên sinh cũng hoàn toàn đồng ý.
Dường như tam giáo các nhà, đế vương tướng soái, toàn bộ thiên hạ đều gặp phải vấn đề này.
Có điều Lưu tiên sinh cảm thấy hôm nay Phục tiên sinh hơi kỳ lạ, lại cười rất nhiều. Ở vườn Sư Tử lâu như vậy, ông ta cũng chưa bao giờ cười.
Sau khi xem hết thẻ trúc, Phục Thăng đứng lên, nhìn tiểu nha đầu đen nhẻm vẫn đang siêng năng lật thẻ trúc, muốn giúp một tay. Bùi Tiền vội vàng xua tay, dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, cười nói:
- Tôi rất kính trọng người già, không cần lão tiên sinh ngài giúp đỡ. Nếu không bị sư phụ nhìn thấy, nhất định sẽ nhéo tai tôi.
Phục Thăng mỉm cười cáo từ rời đi, đưa tay ấn hờ mấy cái, ra hiệu Bùi Tiền không cần đứng lên thi lễ, xem như là yêu trẻ rồi.
Hai vị phu tử sánh vai đi trên đường nhỏ rợp bóng cây.
Lưu tiên sinh muốn nói lại thôi.
Phục Thăng hờ hững cười nói:
- Nếu không có gì bất ngờ, người trẻ tuổi kia hẳn là đệ tử thân truyền của lão tú tài.
Vẻ mặt Lưu tiên sinh phức tạp.
Phục Thăng cảm khái nói:
- Chúng ta đừng để ý.
Lưu tiên sinh gật đầu, hỏi:
- Vậy khi nào tiên sinh nhận Liễu Thanh Sơn làm đệ tử? Tôi cảm thấy lần kiểm tra này, Liễu Thanh Sơn đã qua cửa rồi.
Phục Thăng lắc đầu nói:
- Vẫn còn sớm. Đọc vạn quyển sách trong thư phòng, đã hiểu được một chút đạo lý. Nhưng thực hành như thế nào, còn cần Liễu Thanh Sơn đi vạn dặm đường, quan sát người và chuyện nhiều hơn.
Lưu tiên sinh hỏi:
- Tiên sinh dự định dẫn theo Liễu Thanh Sơn trở về Trung Thổ Thần Châu? Lại đưa cho hắn những bản gốc điển tịch thánh hiền mà năm xưa tiên sinh ra sức cứu giữ?
Phục Thăng ngẫm nghĩ:
- Ta không nhất định phải đi cùng đứa trẻ này, như vậy quá nổi bật rồi, hơn nữa chưa chắc đã là chuyện tốt.
Vị lão tiên sinh này từng được khen là “nối tiếp một nén nhang cho Nho gia thiên hạ”, đột nhiên cười nói:
- Tuy lão tú tài và chúng ta văn mạch khác nhau, nhưng cũng phải thừa nhận, ánh mắt chọn đệ tử của lão, từ Thôi Sàm đến Tả Hữu, rồi đến Tề Tĩnh Xuân... là càng ngày càng đi lên.
Lưu tiên sinh lắc đầu nói:
- Người trẻ tuổi kia, ít nhất tạm thời còn không xứng với lời khen này của Phục tiên sinh.
- --------
Liễu Thanh Sơn dẫn theo Trần Bình An và Liễu Bá Kỳ đến thư phòng của hắn.
Liễu Bá Kỳ vừa nhìn đã thấy được cái hộp gỗ nhỏ kia, bên trong chứa bảo vật tuần tra của hoàng đế cuối cùng một vương triều lớn. Nếu rơi vào tay một luyện khí sĩ không phù hợp, ánh mắt lại không cao, chỉ là một miếng vàng nhỏ mà thôi, nhiều nhất bán được mấy đồng tiền tiểu thử. Mà cô đương nhiên thuộc về loại tu sĩ không phù hợp kia.
Liễu Bá Kỳ đã có vài ý tưởng.
Sau đó Độc Cô công tử và tỳ nữ Mông Lung là những người đầu tiên rời khỏi vườn Sư Tử, chỉ mang theo hai món đồ cổ thế tục kia.
Đôi thầy trò tu sĩ kia tiếp tục đồng hành với bọn họ, nhận được một đống tiền thần tiên, cũng không biết họ Liễu lấy ở đâu ra, xem như thắng lợi trở về.
Sau đó đôi đạo lữ tu sĩ kia cũng rời đi, đồng dạng thu hoạch khá phong phú, trong túi đựng tiền tiểu thử vượt xa mong đợi, khiến bọn họ rất vui mừng.
Trần Bình An vốn đã sớm muốn đi, nhưng vẫn luôn bị Liễu Thanh Sơn giữ lại. Hắn bèn ở thêm ba ngày, thừa dịp đi dạo vườn Sư Tử một lần.
Thực ra Liễu Thanh Sơn thỉnh thoảng giữa chân mày lại hiện lên vẻ ưu sầu, cho nên mỗi lần đều muốn uống rượu với Trần Bình An.
Trần Bình An biết là vì chuyện ở lầu thêu kia, có điều hắn sẽ không dính vào những chuyện này.
Trong mấy ngày qua, Liễu Bá Kỳ đã đến viện nhỏ tìm Trần Bình An hai lần. Một lần là nói với hắn, cô đã đánh cho Liễu Thụ nương nương gần chết, trăm năm tới hẳn là bà ta sẽ rất thành thật. Một lần khác là muốn chia của với Trần Bình An.
Hóa bảo yêu cũng không thể dùng pháp đao Kính Thần cắt ra làm hai. Trên thực tế bất kỳ một con hóa bảo yêu địa tiên giữa trời đất nào, chỉ cần có thể chăn nuôi dạy dỗ thỏa đáng, sẽ có hi vọng đại đạo. Đương nhiên nếu ngại nó hao phí tiền thần tiên và cơ duyên, giết rồi đoạt bảo cũng là một khoản tài phú to lớn. Cho nên Liễu Bá Kỳ quy ra thành một khoản tiền cốc vũ, đưa cho Trần Bình An xem như thù lao.
Sau khi Liễu Bá Kỳ rời đi, hai thầy trò Trần Bình An và Bùi Tiền đối diện với “ngọn núi nhỏ” trên bàn. Bùi Tiền cười rạng rỡ, Trần Bình An cũng cười, xoa xoa đầu cô bé:
- Vậy sẽ không nhéo tai ngươi nữa.
Bùi Tiền không hiểu chuyện gì:
- Cái gì?
Trần Bình An khom lưng nằm sấp xuống bàn, không trả lời, chỉ nhìn ngọn núi nhỏ do tiền cốc vũ xếp thành.
Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, thẳng lưng, cũng không suy nghĩ về câu nói kia, vui vẻ hỏi:
- Sư phụ, lần này con không phải là kẻ bồi tiền đúng không?
Trần Bình An ngồi dậy, mỉm cười vươn hai tay ra, nhéo má của Bùi Tiền.
Chu Liễm ngồi ở cửa lật sách, xem rất tập trung, đọc đến chỗ đặc sắc lại không muốn lật sang trang.
Có phần hoài niệm vị Tuân lão tiền bối kia.
Thạch Nhu liếc nhìn quyển sách của Chu Liễm, thiếu chút nữa tức chết.
Ngày cuối cùng ở vườn Sư Tử, lúc nhóm người Trần Bình An muốn lên đường đến kinh thành, trời còn tờ mờ sáng, Liễu Bá Kỳ đã một mình đi tới, lấy miếng bảo vật tuần tra trong hộp gỗ ra, đưa cho Trần Bình An, mặt không cảm xúc nói:
- Đây là thứ ban đầu Liễu lão thị lang đã đáp ứng, thuộc về ngươi. Ngươi cầm nó luyện hóa thành vật bản mệnh sẽ rất tốt. Bởi vì trong miếng vàng nhỏ này, ngoại trừ văn vận còn lại của vương triều thế tục, sau khi đặt ở vườn Sư Tử mấy trăm năm, cũng đã ẩn chứa văn vận họ Liễu.
- Ta cầm nó cũng vô dụng, nhưng Trần Bình An ngươi một khi luyện hóa thành công, đối với một kẻ đọc sách lơ mơ như ngươi sẽ có hiệu quả rất tốt. Quan trọng nhất là cho dù ngươi đã có vật bản mệnh ngũ hành kim, vẫn có thể luyện hóa nó, thậm chí có thể giúp vật bản mệnh của ngươi nâng cao một cấp bậc. Sau này trên đường tu hành, dĩ nhiên có thể làm ít công nhiều.
Trần Bình An cầm bảo vật tuần tra xinh xắn kia, quan sát một phen, sau đó trả lại cho Liễu Bá Kỳ, nhỏ giọng nói:
- Giúp ta lén bỏ lại trong thư phòng của Liễu Thanh Sơn, nhớ đừng đặt ở nơi quá nổi bật.
Liễu Bá Kỳ nhíu mày nói:
- Không cần à? Ngươi cho rằng ta đang lừa dối ngươi, cảm thấy bảo vật tuần tra này chỉ hữu danh vô thực?
Trần Bình An cũng lười giải thích với cô.
Hắn gọi Bùi Tiền đã cột kỹ hành lý, tay cầm gậy leo núi. Trần Bình An rời khỏi viện, chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh bên ngoài vườn Sư Tử.
Liễu Bá Kỳ vẫn ở lại trong viện, đột nhiên cười cười.
Nếu Trần Bình An cả gan nhận lấy, cô sẽ xuất đao giết người.
Như vậy rốt cuộc vì sao Trần Bình An lại từ chối món quà chính đáng này? Là phát giác được động cơ của cô, không dám nhận, hay chỉ là không muốn nhận? Liễu Bá Kỳ không suy nghĩ sâu xa, bảo vật tuần tra đã lưu lại, vậy suy nghĩ của Trần Bình An cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa.
Trần Bình An đi thế sáu bước. Bùi Tiền nhảy nhót tung tăng đi theo bên cạnh, tò mò hỏi:
- Sư phụ, vì sao không lấy miếng vàng kia, nhìn rất thích mà. Hơn nữa nữ đạo sĩ kia còn nói nhiều chỗ tốt như vậy.
Trần Bình An vừa xuất quyền đi thế vừa mỉm cười nói:
- Văn vận họ Liễu đã liên kết với nó, chúng ta lấy đi rồi, Liễu Thanh Sơn phải làm sao đây? Dù gì y cũng đã tặng ngươi một quyển sách.
Bùi Tiền ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Cũng đúng, chú què vốn đã đáng thương như vậy, vẫn nên để y giữ đi.
Sau đó cô cũng đi thế theo Trần Bình An.
Bùi Tiền bỗng dưng cười nói:
- Sư phụ, đây có phải là quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác không?
Trần Bình An không ngừng xuất quyền, chậm rãi bước đi, lắc đầu nói:
- Ta à, còn cách quân tử chân chính xa lắm.
- Xa bao nhiêu? Có xa như từ vườn Sư Tử đến chỗ chúng ta không?
- Có lẽ còn xa hơn từ đất lành Ngẫu Hoa đến vườn Sư Tử.
- Xa như vậy?
- Không phải sao?
- Sư phụ, nhưng có xa cũng đi được đúng không?
- Đúng vậy, tiền đề là đừng đi sai đường.
Bùi Tiền đột nhiên dừng bước, đứng yên bất động. Chờ Chu Liễm và Thạch Nhu đi sát qua vai, cô lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, bàn tay nắm hờ, sau đó chạy đến chỗ Chu Liễm, mỉm cười hỏi:
- Có muốn biết trong tay ta giấu thứ gì không?
Chu Liễm sầm mặt lại:
- Biến đi!
Bùi Tiền đưa tay về phía Thạch Nhu:
- Thạch Nhu tỷ tỷ, tỷ đoán thử xem. Đoán trúng thì ta sẽ tặng cho tỷ.
Thạch Nhu liếc xéo.
Trần Bình An vốn đang lén cười, kết quả thấy Bùi Tiền mỉm cười nhìn mình. Không đợi cô bé lên tiếng, hắn lập tức gõ đầu một cái.
- --------
Chú thích:
(1) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Tu hành ở phòng Sư Đao núi Đảo Huyền, cơ hội nhìn thấy người và chuyện lạ còn nhiều hơn bất cứ châu nào ở thế giới Hạo Nhiên. Liễu Bá Kỳ lại là nhân tài xuất chúng được đại thiên quân núi Đảo Huyền gởi gắm hi vọng, hơn nữa thường theo tiền bối sư môn ra biển bắt giao long già làm mưa trở về, ánh mắt của cô dĩ nhiên rất cao.
Chu Liễm đứng ở lan can hành lang. Bùi Tiền đứng trên lan can, tò mò hỏi:
- Là sư phụ ta sao?
Chu Liễm cười nói:
- Thiếu gia biết sử dụng bùa chú, trong trận chiến trên núi ở biên cảnh Đại Tuyền, ta đã tận mắt nhìn thấy. Ba lá bùa kỵ binh vượt thành, kết trận trở thành một bộ Tam Tài binh phù, uy lực to lớn, cường hành vây khốn đại yêu sông Mai kia. Không ngờ thiếu gia còn có thể tự mình vẽ bùa, trình độ không thấp, khí phách không nhỏ...
Bùi Tiền bực bội nói:
- Sư phụ ta cái gì mà không biết? Có gì lạ đâu.
Chu Liễm chế giễu:
- Vậy vừa rồi ngươi trợn mắt như cái mẹt, lén lút cười há miệng như chậu máu làm gì?
Bùi Tiền nghiêm mặt, không nói linh tinh với lão đầu bếp nữa, ngẩng đầu liếc nhìn mái hiên phía trên, lại nhìn mặt đất bên ngoài lan can. Cô hít sâu một hơi, gắng sức nhảy lên cao, hai tay bắt lấy mái hiên, muốn lộn người lên nóc nhà, kết quả lại kéo theo miếng ngói rơi xuống. Chu Liễm vừa định đưa tay nắm lấy cổ áo con nhóc lỗ mãng này, kéo vào trong hành lang, nhưng đột nhiên thay đổi chủ ý, mặc cho Bùi Tiền rơi xuống sân.
Trong quá trình rơi xuống, đầu óc Bùi Tiền trống rỗng, chỉ dựa theo bản năng, trong cơ thể có một luồng khí tức như rồng lửa cuộn trào lưu chuyển. Trong nháy mắt cô cuộn tròn thành hình con vượn, có mấy phần giống với Chu Liễm lúc thi triển quyền thế. Khi còn cách mặt đất một trượng, tay chân của cô bỗng giãn ra, giống như một con mèo hoang nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Chu Liễm nằm trên lan can, tấm tắc nói:
- Vị nữ hiệp này còn biết vượt nóc băng tường, khinh công giỏi lắm.
Bùi Tiền ngồi phịch xuống đất, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Sau khi khôi phục tinh thần, cô quay về phía Chu Liễm dửng dưng nhìn người khác chịu khổ, mắng như tát nước:
- Lão đầu bếp, sao ngươi không cứu ta? Nếu ta té gần chết, gãy tay gãy chân, sư phụ ghét ta thì làm sao? Ta đi đường vốn chậm chạp, luôn kéo chân sư phụ, chỉ là một đứa con ghẻ. Đến lúc đó sư phụ không vui, sẽ không cần ta nữa...
Vừa nghĩ tới cảnh tượng bi thảm kia, Bùi Tiền không kìm được khóc lớn, khiến cho lỗ tai Chu Liễm không yên tĩnh, ngay cả tỳ nữ Triệu Nha cũng vội vàng chạy ra ngoài phòng. Vừa rồi Triệu Nha vẫn luôn tâm sự với tiểu thư, lúc này nhìn Bùi Tiền ngồi dưới đất, liền cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao tiểu nha đầu thông minh tinh nghịch này lại ngồi trong sân như vậy.
Chu Liễm ra vẻ hoảng hốt:
- Mau lên lầu, có yêu quái!
Bùi Tiền ngừng khóc, đứng dậy thật nhanh, lập tức chạy lên cầu thang lầu thêu, xông vào trong khuê các chưa cài cửa. Sau đó cô xoay người đóng chặt cửa, xách cây gậy leo núi kia, một hơi chạy đến bên cạnh Chu Liễm. Cô nhìn xung quanh, vừa lau nước mắt vừa đưa tay vỗ vỗ bùa chú giấy vàng trên trán, hỏi:
- Ở đâu, ở đâu?
Chu Liễm nhịn cười, thuận miệng bịa chuyện:
- Xem như ngươi may mắn, hình như yêu vật kia thấy không tấn công lầu thêu được, đã đi rồi.
Bùi Tiền lau nước mắt và mồ hôi trên mặt, thật sự là quá sợ, từ đầu đến cuối không chú ý tới vẻ mặt ranh mãnh của Chu Liễm. Cô vẫn gắng sức mở to hai mắt, cẩn thận tìm kiếm tung tích của yêu vật, nghiêm túc nói:
- Chu Liễm, nếu lần sau yêu quái lại tới lầu thêu, ngươi nhất định phải bảo vệ Liễu tiểu thư và Nha nhi tỷ tỷ cho tốt. Nếu không lúc sư phụ trở lại, thấy hai người bọn họ bị yêu quái bắt đi, cho dù sư phụ ngoài miệng không mắng ta, nhưng trong lòng nhất định sẽ giận ta.
Triệu Nha quay đầu, che miệng cười trộm.
Chu Liễm cười hỏi:
- Không lo lắng cho an nguy của mình à?
Bùi Tiền lại lấy ra một lá bùa dán vào trên đầu mình, nắm chặt gậy leo núi trong tay:
- Sư phụ muốn ta bảo vệ mình cho tốt, ta nhất định phải làm được.
Một tay Chu Liễm nắm lại đặt sau người, tay kia dán ở bụng, vô hình trung lộ ra phong phạm tông sư, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, sư phụ ngươi cũng đã nói, muốn ta bảo vệ ngươi cho tốt.
- --------
Trên lầu sách.
Độc Cô công tử cười nói:
- Yêu vật lén lút kia, e rằng sắp bị đóng cửa đánh chó rồi.
Mông Lung hỏi:
- Quả thật vây được cả vườn Sư Tử?
Độc Cô công tử giải thích:
- Chưa chắc chịu được mấy lần va chạm của yêu vật kia, nhưng chỉ cần hắn dùng chân thân hiện thế, chính là lúc nữ đạo sĩ kia xuất đao chém chết.
Mông Lung lại hỏi:
- Nhưng nếu yêu vật quyết tâm ẩn nấp không ra thì sao?
Độc Cô công tử chỉ về cảnh tượng kỳ lạ của linh khí ở khu vực ven rìa vườn Sư Tử. Người thường ở trong vườn Sư Tử, chưa chắc đã nhìn ra được gì, nhưng dưới con mắt của người trong nghề, có thể thấy một đường sáng vàng như khe suối chảy qua, di chuyển quanh núi.
Hắn nói:
- Thủ đoạn kết trận bùa chú không biết tên này, linh khí hóa thành dịch thể, chỗ tuyệt diệu không chỉ ở hai chữ “giam cầm”. Nếu không có gì bất ngờ, còn sẽ ảnh hưởng đến mạch nước chân núi ở đây. Cộng thêm hôm nay thổ địa đã thoát khốn, muốn tìm kiếm nơi ẩn nấp của yêu vật sẽ càng đơn giản.
- Hơn nữa vị tiên sư trẻ tuổi kia có thể vẽ ra một bộ trận bùa lớn như vậy, tiếp theo chỉ cần đi vòng quanh vườn Sư Tử, vẽ bùa lên một số địa điểm trung tâm chắn gió tụ nước. Yêu vật cho dù không bị ngạt chết cũng sẽ buồn nôn chết, giống như người ngâm mình trong nước sôi, không dễ chịu chút nào.
Mông Lung lại không đồng ý:
- Vẽ nhiều bùa chú như vậy mới gây ra động tĩnh thế này, không coi là lợi hại. Sư phụ của công tử chỉ cần tiện tay dùng một lá bùa, có thể tạo nên khói tím, vây quanh một thành trì mấy chục vạn dân chúng. Nếu không thì dùng tay bắt mây đen hóa thành rắn bay, trực tiếp trấn áp đánh chết một đại yêu cảnh giới Kim Đan...
Độc Cô công tử bất đắc dĩ nói:
- Ta đang nói về cái tốt của người trẻ tuổi kia, ngươi lại nói về sự lợi hại của sư phụ ta, hai bên chẳng liên quan gì đến nhau. Ngươi đấy, đừng luôn xem thường luyện khí sĩ và võ phu thuần túy ngoài công tử.
Mông Lung dứt khoát nói:
- Nô tỳ không quen nhìn người khác được so sánh với công tử. Nếu người trẻ tuổi họ Trần kia là một cô gái, cho dù là một vị kiếm tiên, công tử thấy nô tỳ có đố kị hay không?
Độc Cô công tử cười hỏi:
- Vậy nếu là một cô gái kiếm tiên trẻ tuổi, hình dáng lại xinh đẹp hơn ngươi thì sao?
Mông Lung nằm trên lan can:
- Vậy nô tỳ sẽ đố kị đến muốn giết người.
Độc Cô công tử mỉm cười nói:
- Bụng như lỗ kim, ham muốn lại hẹp hòi, phải rút ra bài học.
Mông Lung nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:
- Kiếm tu chúng ta vốn đi theo đường hẹp quanh co hiểm trở, phi kiếm có thể đi qua là được rồi.
Độc Cô công tử lắc đầu nói:
- Đó là ngươi còn chưa đi đủ cao đủ xa, nhưng không sao cả, thiên tư của ngươi rất tốt, cứ từ từ trèo lên kiếm đạo là được. Ngay cả cha mẹ ta cũng rất coi trọng ngươi, cảm thấy ngươi là phôi kiếm bẩm sinh, nếu không cũng sẽ không ban thần linh dạo đêm kia cho ngươi.
Mông Lung đột nhiên cảm thấy, công tử nhà mình dường như có vài lời thật lòng không muốn nói ra, bèn quay đầu đi, dán mặt lên lan can.
Độc Cô công tử trầm mặc một lúc, cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi là con giun trong bụng ta? Được rồi, ta sẽ nói với ngươi một chuyện thú vị. Năm xưa cha mẹ ta từng theo người nọ đến vườn Phong Lôi, thăm viếng Lý Đoàn Cảnh, được đứng ngoài quan sát trận đánh thứ ba giữa hai kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh. Đương nhiên là bên phía chúng ta thua. Có điều sau đó lúc nấu trà đãi khách, Lý Đoàn Cảnh đã nói một câu kỳ lạ.
- Vị Nguyên Anh đứng đầu Bảo Bình châu này cười bảo, luyện khí sĩ kiêu ngạo nhìn xuống nhân gian, xem thường người dưới núi, chẳng qua là may mắn đi một con đường rộng rãi mà thôi. Nếu quy củ ban đầu không liên quan đến “bồi dưỡng tinh luyện linh khí”, mà là trên đời ai trồng hoa màu giỏi nhất thì người đó sẽ “hợp đạo” nhất, hoặc là ai may giày giỏi nhất thì người đó sẽ “được trời ưu ái”, vậy ngươi cảm thấy những thần tiên ngồi tít trên cao hiện giờ sẽ như thế nào.
Mông Lung nhẹ giọng nói:
- Lý Đoàn Cảnh vườn Phong Lôi, đúng là một quái nhân thích nói lời kỳ lạ, làm chuyện kỳ lạ.
Độc Cô công tử ừ một tiếng:
- Lý Đoàn Cảnh là chân nhân đương thời. Có điều sau khi ông ta chết, vườn Phong Lôi cho dù có Hoàng Hà và Lưu Bá Kiều, vẫn không đè ép được kiếm khí ngút trời của núi Chính Dương.
Mông Lung đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
- Lưu Bá Kiều và Tô Giá kia, rốt cuộc thế nào rồi? Có viên mãn như tiểu thuyết thoại bản (1), người hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc không?
Độc Cô công tử ngẫm nghĩ:
- Cho dù cố sự ái tình của hai người này, đúng là một quyển tiểu thuyết thoại bản đoàn tụ sum vầy, nhưng hôm nay có lẽ chúng ta chỉ mới lật được nửa sách mà thôi.
Mông Lung đột nhiên hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói:
- Công tử, thật sự có đất lành Bạch Chỉ nơi Tiểu Thuyết gia tụ tập, trong sách viết thế nào, đông đảo chúng sinh của đất lành sẽ làm như thế đó sao? Chủ mẫu còn nói trong các trường phái học thuật, một nhà thánh hiền này rất lợi hại. Tu vi cao có thể viết về tình hình một nước, tu vi kém hơn thì viết về một vùng. Đệ tử Tiểu Thuyết gia vừa mới nhập môn, tu vi thấp nhất, có thể viết về sinh lão bệnh tử của một người. Cuối cùng nhân vật dưới ngòi bút của đám Tiểu Thuyết gia càng lúc càng nhiều, lãnh thổ đất lành cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Độc Cô công tử cười cười:
- Thế giới vô biên, không thiếu cái lạ, thật thật giả giả, ai mà biết được.
Mông Lung hỏi:
- Công tử, một ngày nào đó chúng ta trở thành địa tiên rồi, hãy đi xem thử thật giả nhé?
Hai tay Độc Cô công tử ôm sau đầu, híp mắt cười nói:
- Được.
- --------
Trong thư phòng Liễu Thanh Sơn, thiếu niên áo bào đen tỏ ra lo lắng.
Cái gã trẻ tuổi đeo kiếm chết tiệt kia, sao lại tinh thông pháp thuật bùa chú, hơn nữa trên người còn mang theo nhiều lá bùa phẩm chất không tầm thường như vậy?
Đây là quyết tâm không chết không thôi với hắn? Chẳng lẽ không sợ cuối cùng hai bên cá chết lưới rách, không ai lấy được lợi ích? Tên họ Trần ngươi rốt cuộc mưu đồ chuyện gì. Miếng bảo vật tuần tra trên bàn này, chỉ nằm trong tay lão biến thái đỡ rồng kia mới có tác dụng. Nhiều bùa chú đập xuống như vậy, thật coi mình là con cháu của thần tài họ Lưu ở Ngai Ngai châu sao?
Hắn giống như con kiến trên chảo nóng, đi vòng quanh thư phòng.
Kẻ điên, đều là kẻ điên.
Một con mụ phòng Sư Đao mang theo Kính Thần Giáp Tác rắm chó gì đó cũng thôi đi, lại chui ra một chính nhân quân tử ban ơn không cần báo đáp. Hai kẻ vốn không quen biết, lại hợp sức thiết lập cạm bẫy hãm hại hắn. Một kẻ ở bên ngoài vẽ bùa quanh tường, còn một kẻ thì ở trong vườn thu hút sự chú ý của hắn, quấy nhiễu ánh mắt của hắn.
Chẳng lẽ lần này mình thuận theo đại thế, mưu đồ với vườn Sư Tử, lại thất bại trong gang tấc? Vừa nghĩ tới lão biến thái mũi ưng và lão già họ Đường nắm quyền hành kia, hắn lại hơi chột dạ.
Thiếu chút nữa hắn đã tâm niệm vừa động, dùng chân thân hiện thế, bất chấp tất cả đụng nát vách chắn kia. Chỉ cần rời khỏi vườn Sư Tử, đến lúc đó sẽ là trời cao mặc cho chim bay. Thuật độn địa (chui dưới đất) của hắn là thiên phú bẩm sinh, cộng thêm ngoài vườn địa thế thuận lợi, bốn bề toàn núi. Trừ khi địa tiên cảnh giới Nguyên Anh tự mình tới lùng bắt, hơn nữa có thực lực long trời lở đất, tùy ý phá hủy ngọn núi xung quanh, nếu không hắn chẳng sợ gì cả.
Có điều hắn lại nhanh chóng yên lặng khuyên bảo mình, lâm nguy không được loạn. Vườn Sư Tử tạm thời xem như đã trở thành một lồng giam, tuyệt đối không thể nôn nóng phạm sai lầm.
Hắn giãn mặt tươi cười, nghĩ ra một biện pháp:
- Vậy trước tiên để Thanh lão gia thăm dò hư thực của đám người các ngươi một chút.
Trên đầu tường phía ngoài cùng vườn Sư Tử, Trần Bình An đang do dự, chẳng biết có nên bảo Thạch Nhu đi xin họ Liễu thêm mấy nén bạc quan gia nước Thanh Loan hay không. Sơn bạc cũng có thể vẽ bùa, chỉ là chất liệu kém xa sơn vàng được nghiền từ nén vàng. Nhưng có điềm xấu cũng có điểm tốt. Điểm xấu là hiệu quả không lớn, uy lực bùa chú bị hạ thấp. Điểm tốt là mình có thể vẽ bùa thoải mái, không cần hao tâm tổn sức như vậy.
Nói thật đây là một khoản mua bán lỗ vốn, ngoại trừ bùa chú giấy vàng tích góp rất lâu bị vét sạch, còn có một số linh khí trong pháp bào Kim Lễ chưa kịp tôi luyện, cũng bị hắn tiêu xài hơn nửa. Có điều những nội tình này không cần nói với người ngoài.
Cố gắng nghĩ theo hướng tốt đi. Chẳng hạn nếu hắn thật sự vẽ bùa đầy vườn Sư Tử như vậy, sau này có thể khoe khoang với Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà... làm món ăn nhắm rượu.
Đang khi hắn hạ quyết tâm, bỗng nhiên híp mắt nhìn lại. Chỉ thấy trong vườn Sư Tử diện tích rộng lớn, gần như đồng thời xuất hiện gần trăm thiếu niên áo bào đen, ba chân bốn cẳng chạy như điên trong hành lang và trên đường, hoặc là nhảy lên nóc nhà, lướt đi như chuồn chuồn chạm nước, ào ào trốn ra ngoài vườn Sư Tử.
Rất có khả năng, một thiếu niên tuấn tú trong đó chính là chân thân của yêu vật kia. Một khi để hắn chạy ra khỏi vườn Sư Tử, lần sau âm thầm trở lại, Trần Bình An sẽ không có cách nào bắt được hắn nữa.
Trần Bình An biết rõ phân lượng bùa chú mà mình vẽ, miễn cưỡng có thể xem như linh khí dồi dào, nhưng không đủ lâu dài, tốc độ linh khí tiêu tan cực nhanh. Đây là thiếu sót chí mạng nhất khi võ phu vẽ bùa.
Hắn quyết đoán nói:
- Ta ở lại đây, ngươi đi bảo vệ đầu tường bên phải. Đánh vỡ ảo ảnh hồ yêu cũng không khó, nếu phát hiện được chân thân, chỉ cần kéo dài một lúc là được. Sợi dây trói yêu mà ta cho ngươi mượn...
Thạch Nhu cho rằng Trần Bình An muốn lấy lại pháp bảo, liền thản nhiên đưa sợi dây thừng màu vàng kia ra. Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:
- Là muốn ngươi sử dụng cho tốt, mau qua bên đó canh chừng!
Thạch Nhu hơi ngạc nhiên, cầm dây trói yêu phẩm chất cực cao, thân hình lướt đi.
Trần Bình An vỗ nhẹ hồ lô nuôi kiếm, trong lòng mặc niệm: “Trước tiên không vội ra ngoài, các ngươi là đòn sát thủ của ta. Sau khi xác định chân thân yêu vật đột phá từ hướng nào, các ngươi mới ra cũng không muộn.”
Bên phía lầu sách, tỳ nữ Mông Lung nóng lòng muốn thử, ánh mắt nhiệt tình:
- Bất kể có phải thủ đoạn che mắt hay không, công tử, để nô tỳ ra tay đi. Ở vườn Sư Tử này buồn muốn chết rồi.
Độc Cô công tử nhắc nhở:
- Hiện giờ có rất nhiều người ở nước Thanh Loan nhìn chằm chằm vào vườn Sư Tử, cho nên ngươi không được sử dụng phi kiếm bản mệnh. Mang ngọc mắc tội, ta cũng không muốn rước lấy một đống phiền phức. Còn nữa, đừng phá hư quá nhiều kiến trúc ở vườn Sư Tử.
Mông Lung hơi thất vọng, nhưng vẫn tốt hơn ở lại đây làm tượng gỗ. Mũi chân của cô nhún xuống đất, lướt về hướng lan can, trong miệng lẩm bẩm, một tay bấm quyết, tay kia vươn ra phía trước, trong đôi mắt thanh tú hiện lên từng điểm sáng vàng. Cuối cùng cô quát khẽ:
- Đi ra!
Một thần linh giáp vàng cao ba trượng ầm ầm đáp xuống, bụi đất tung bay.
Thần tiên này ngoại trừ vóc dáng đồ sộ, trên thân thể cao lớn còn có năm dải lụa màu linh khí hội tụ quấn quanh, đầu đội mũ miện. Trên một giáp tay màu vàng có khí độc lan tràn, trên giáp tay còn lại thì khắc những gương mặt ma quỷ dữ tợn. Chỉ là thần linh vẫn luôn nhắm mắt.
Dường như nhận được mệnh lệnh của Mông Lung, thần linh dạo đêm mặc dù hai mắt nhắm nghiền, nhưng mỗi lần đi về phía trước, vẫn có thể vòng qua những kiến trúc trong vườn Sư Tử. Lúc bước đi khiến cho mặt đất chấn động.
Một cánh tay của thần linh dạo đêm quét ngang, bàn tay đập nát một ảo ảnh yêu vật lướt trên nóc nhà.
Mông Lung thay đổi tư thế, ngồi trên lan can, khinh thường nói:
- Không chịu nổi một đòn như vậy?
Độc Cô công tử giải thích:
- Yêu vật kia dùng một điểm thần ý linh quang phân tán, thân hình mạnh mẽ như vậy đã khá tốt rồi.
Có lẽ vì đã tận mắt nhìn thấy thần linh dạo đêm nghiền ép hồ yêu, thực lực cách xa, nguy hiểm không lớn, hai thầy trò và đôi đạo lữ tu sĩ ở nơi khác của vườn Sư Tử, lúc này cũng đi lên cao nhìn ra xa. Không biết vô tình hay cố ý, bọn họ vừa khéo chậm một nhịp so với lầu sách, mỗi người bắt đầu thi triển thần thông trảm yêu trừ ma.
Con mèo rừng nhỏ đỏ rực trên vai ông lão kia nhảy lên không, thân thể run rẩy, bỗng nhiên biến lớn vô số lần. Khi đáp xuống trên một nóc nhà, đã là một con mèo rừng lửa to lớn như trâu, toàn thân ngọn lửa dập dờn. Thiếu niên cao lớn thì vung cánh tay, con rắn xanh biếc như lá trúc quấn quanh cánh tay cũng lao đi, biến thành một con rắn lớn dài đến hai trượng. Mèo rừng lửa và rắn lớn lần lượt đánh chết những thiếu niên áo bào đen điên cuồng chạy trốn ra ngoài vườn Sư Tử.
Đôi đạo lữ tu sĩ kia thì đi cùng nhau, lựa chọn một nơi gần vườn hoa. Một người điều khiển trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, giống như kiếm sư ngự kiếm giết địch. Một người thì hai tay bấm quyết, chân đạp cương bộ, há mồm phun một cái. Một ngụm linh khí nồng nặc tỏa ra, tan vào vườn hoa, giống như sương mù bao phủ đám hoa cỏ cây cối kia. Trong nháy mắt, giữa vườn hoa bỗng xuất hiện từng ảo ảnh yêu tinh quỷ quái cao ngang cánh tay, đuổi theo những thiếu niên áo bào đen, sau đó lập tức nổ tung.
Trần Bình An và Thạch Nhu mỗi người chiếm cứ một phương. Hai thầy trò và đôi đạo lữ kia thì canh giữ phía tây vườn Sư Tử.
Trần Bình An đứng trên đầu tường xuất quyền, Thạch Nhu thì dùng dây trói yêu râu rồng màu vàng ngăn cản.
Nhưng ảo ảnh yêu vật thật sự quá nhiều, vẫn có hơn bốn mươi thiếu niên áo bào đen, không ngừng đụng vào vách chắn ở tường ngoài vườn Sư Tử, nơi có giao long bùa chú màu vàng dạo chơi.
Độc Cô công tử trong lầu sách không cho Mông Lung sử dụng phi kiếm bản mệnh, còn mình thì khoanh tay đứng nhìn, cho nên có không ít cá lọt lưới. Nhưng thần linh dạo đêm kia thật sự có sức uy hiếp quá lớn, rất nhiều ảo ảnh yêu vật vốn chạy về tường cao bên phía lầu sách, lâm thời lại thay đổi đường tuyến đường. Cho nên phía lầu sách lại là nơi ảo ảnh yêu vật đụng vào vách chắn ít nhất.
Phía tây mặc dù “người đông thế mạnh”, có bốn tu sĩ trấn giữ, nhưng lại là khu vực nguy hiểm có nhiều ảo ảnh yêu vật xông tới nhất.
Mà bên phía Thạch Nhu lại hơi luống cuống tay chân, dù sao cô cũng không phải quỷ vật sở trường chém giết, còn thủ đoạn ẩn giấu được Thôi Đông Sơn tặng cho, cô lại không dám sử dụng bây giờ. Cho nên có gần mười thiếu niên áo bào đen đụng vào vách chắn, sau đó bị dòng sông ánh sáng vàng ở tường ngoài làm tan rã. Một số ảo ảnh may mắn giãy thoát, lại tiếp tục đụng vào, coi thường cái chết. May là Thạch Nhu ứng phó cũng không có sơ suất quá lớn.
Trần Bình An xuất quyền nhìn như không nhanh, nhưng lại ngăn cản thành thạo nhất. Hắn dùng sáu bước đi thế qua lại trên đầu tường, tay áo cuốn lên, gió quyền mênh mông.
Có điều con giao long màu vàng dùng bức tường trắng tinh làm sông ngòi, ánh sáng vàng đã ảm đạm hơn mấy phần, khiến cho vách chắn xung quanh bị đụng ra vô số lỗ thủng như “cửa nhỏ”.
Sau khi Trần Bình An vẽ bùa, lại ứng phó với những thiếu niên áo bào đen khiến người ta hoa cả mắt này, một hơi chân khí thuần túy đã gần cạn. Hắn đang muốn dừng bước đổi hơi, ngay lúc này bên phía từ đường họ Liễu giống như có con trạch lật lưng, bốn phương tám hướng rung chuyển ầm ầm, động tĩnh ở phía tây là kịch liệt nhất.
Mông Lung đột nhiên đứng dậy, hai tay bấm quyết, nhắm mắt lại, dùng bí thuật thần hồn xuất khiếu nhập vào thần linh dạo đêm kia. Thần tiên giáp vàng mở mắt ra, hơi cong gối nhảy lên, dưới chân xuất hiện một cái hố to, thân hình cao ba trượng lướt về phía tây.
Hai chân thần linh dạo đêm giẫm vào vườn hoa ở tường cao phía tây, khiến cho mặt đất lõm sâu. Y ngồi xổm xuống, một cánh tay vung lên, từng quyền đánh mạnh xuống dưới khiến cho đất đai tung tóe, cường hành đánh gãy một chân núi nhỏ dưới lòng đất vườn Sư Tử.
Độc Cô công tử do dự một thoáng, vẫn không ra tay.
Chỉ thấy gần lầu sách có một thiếu niên tuấn tú cao năm sáu trượng phá đất bay ra, gần như cao ngang với lầu sách, xông về phía vách chắn bên đó.
Con giao long màu vàng lượn quanh bức tường, giống như một sợi dây thừng trói chân yêu vật này. Cho nên lúc yêu vật hiện ra chân thân, gào thét bước nhanh tới trước, ánh sáng vàng bùa chú ở nơi khác đều bị kéo về hướng này.
Yêu vật đã đụng ra vách chắn, nhưng nơi đầu gối vẫn có một sợi dây thừng bùa chú màu vàng dính chặt.
Hắn nhấc một chân lên cao, vẫn không thể giãy thoát sợi dây thừng cản trở kia, bèn dứt khoát tiếp tục vùi đầu chạy tới trước.
Con giao long màu vàng vốn đầu đuôi nối liền, đột nhiên căng đứt, bị đại yêu áo bào đen hiện ra kim thân pháp tướng kéo về phía trước, không ngừng lắc lư. Yêu vật giống như một con cá lớn, mặc dù chưa thoát câu, nhưng bởi vì sức lực quá lớn, khiến cho cả dây câu và cần câu đều bị kéo đi.
Trần Bình An đưa tay ấn vào miệng hồ lô nuôi kiếm, thầm nói: “Không đúng, chờ một chút.”
Một bóng dáng cao gầy vẫn luôn đứng trên nóc đình nghỉ mát, giống như cầu vồng trắng treo trên không, chém tới một đao, khiến cho đình nghỉ mát dưới chân ầm ầm sụp đổ.
Liễu Bá Kỳ cuối cùng đã ra tay, thân hình vọt cao hơn cả lầu sách, một đao chém kim thân pháp tướng kia ra thành hai nửa.
Cô cũng không thèm nhìn kim thân ảm đạm hàng thật giá thật kia, cười nhạt nói:
- Đi!
Chỉ thấy sau lưng Liễu Bá Kỳ xuất hiện một người cầm đao, vóc dáng ngang với người thường, thân thể giống như thủy ngân, trong tay cầm một thanh trường đao mảnh khảnh màu đen còn dài hơn cả người.
Người cầm đao nhoáng lên rồi biến mất, sau phút chốc lại dùng trường đao đâm vào một lỗ thủng trên vách chắn, đứng yên bất động.
Thạch Nhu nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy mũi đao đâm trúng một con yêu vật nhúc nhích, toàn thân trắng như tuyết, lớn chừng bàn tay.
Liễu Bá Kỳ lướt đến bên dưới tường cao gần Thạch Nhu, đi về phía thần tiên cầm đao kia, hai người một lần nữa chồng lên nhau, biến thành một Liễu Bá Kỳ duy nhất. Có điều thanh đao rất dài kia vẫn nằm yên lơ lửng trên không. Liễu Bá Kỳ đi tới mũi đao, cười nói:
- Bắt được ngươi rồi.
Cô cũng không lập tức bỏ con hóa bảo yêu này vào trong túi, mà là quay đầu nhìn về Trần Bình An trên tường cao phía xa bàn tay đã rời khỏi hồ lô nuôi kiếm, hỏi:
- Thế nào? Các ngươi nhiều người, có muốn tranh giành hay không?
Trần Bình An cười nói:
- Cô đã được lợi, cũng đừng khoe mẽ.
Liễu Bá Kỳ “hiểu ý người khác” nói:
- Ta không phủ nhận, có thể bắt được tên này, công sức của ngươi không nhỏ, nhưng ta không có thói quen chia bảo vật với người khác. Cho nên để tránh trong lòng ngươi không thoải mái, hai bên chúng ta hãy đánh một trận, quyết định xem con vật nhỏ này thuộc về ai. Ta có thể đáp ứng không giết người, sau khi ngươi tâm phục khẩu phục, không chừng còn sẽ âm thầm vui mừng, có thể sống sót đã là kết quả không tệ rồi.
Trần Bình An dọc theo đầu tường đi về phía Liễu Bá Kỳ.
Nơi lầu thêu, Chu Liễm lướt ra, đứng trên mái cong của một nóc nhà gần Liễu Bá Kỳ, giống hệt như lần đầu Liễu Bá Kỳ lộ diện trong viện nhỏ của bọn họ.
Thạch Nhu đi ra mấy bước, lơ lửng giữa trời, nhường đường cho Trần Bình An. Sau khi Trần Bình An đi sát qua vai, cô mới bám theo sau.
Trần Bình An xua tay với Chu Liễm.
Liễu Bá Kỳ cũng nhảy lên đầu tường, đi về phía Trần Bình An.
Cô không mang theo vật bản mệnh Giáp Tác kia, chỉ cầm bội đao Kính Thần đã ra khỏi vỏ.
Ánh mắt Liễu Bá Kỳ khác thường, hỏi:
- Chỉ bằng một mình ngươi?
Trần Bình An đưa tay ra sau lưng, tiếp tục đi tới trước, đã cầm lấy chuôi thanh Kiếm Tiên kia.
Một nữ đạo sĩ phòng Sư Đao, một võ phu thuần túy đeo một thanh nửa tiên binh, hai người chỉ cách nhau hơn năm mươi bước.
Liễu Bá Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn lên đỉnh một ngọn núi xanh, Trần Bình An cũng gần như đồng thời quay sang, trông thấy bên đó có một lão già thân hình vừa lúc biến mất.
Liễu Bá Kỳ dời mắt đi, khóe mắt liếc thấy tộc nhân họ Liễu ở phía xa đang chạy đến, trong đó có thư sinh Liễu Thanh Sơn khập khiễng đáng thương.
Cô thu đao vào vỏ:
- Hóa bảo yêu, ta bảy ngươi ba.
Thấy Trần Bình An nghi hoặc không hiểu, cô hơi nổi nóng:
- Thế nào, không chịu à?
Trần Bình An nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Liễu Bá Kỳ, đầu óc bất chợt sáng lên, buông chuôi kiếm ra, một tay đặt sau người, tay kia vuốt nhẹ hồ lô nuôi kiếm, mỉm cười nói:
- Chia năm năm, ta sẽ đáp ứng.
Liễu Bá Kỳ nheo mắt lại:
- Không nên được voi đòi tiên, dừng lại đúng lúc là một thói quen tốt.
Thạch Nhu thở dài một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối, giống như đang khuyên bảo Trần Bình An, lại giống như sợ Trần Bình An và Liễu Bá Kỳ chém giết, ôn hòa nói:
- Công tử, hay là bỏ qua đi. Dù sao công tử là người trên núi, thu được danh tiếng tốt đẹp cũng không tệ, cứ dứt khoát để tiên trưởng được lợi, mọi chuyện xem như kết thúc. Công tử muốn ở lại nước Thanh Loan xem Phật Đạo tranh luận kia, còn muốn thăm viếng cố nhân. Đối với những người đọc sách sĩ diện kia, thanh danh dư luận là chuyện rất quan trọng.
Một tay Trần Bình An đặt sau người, giơ ngón cái với Thạch Nhu.
Liễu Bá Kỳ liếc nhìn Thạch Nhu:
- Ngươi là một con ả quỷ vật, lại nấp trong thân xác một lão già bại hoại, không thấy buồn nôn à?
Thạch Nhu mỉm cười không nói gì.
Nhóm người họ Liễu càng lúc càng gần.
Liễu Bá Kỳ đưa tay chụp một cái, cầm lấy pháp đao bản mệnh Giáp Tác. Sau đó cô từ trong tay áo lấy ra một hồ lô màu vàng rất nhỏ, bỏ con ốc sên kia vào bên trong, tức giận thấp giọng nói với Trần Bình An:
- Lát nữa chia của.
Trần Bình An cười gật đầu:
- Được.
- --------
Lần này mọi người hợp sức hàng yêu, cả gia đình Liễu lão thị lang dĩ nhiên cảm động đến rơi nước mắt, nhất là càng đội ơn hai người Liễu Bá Kỳ và Trần Bình An.
Liễu Thanh Sơn đỏ mắt, một mình tìm cơ hội chắp tay thi lễ với Liễu Bá Kỳ, sau đó là với bọn Trần Bình An.
Liễu Bá Kỳ mím môi không nói gì.
Đến buổi tối, vườn Sư Tử làm một bữa tiệc mừng công tẩy trần. Liễu Bá Kỳ vẫn mặt không cảm xúc, chỉ thỉnh thoảng gắp mấy đũa thức ăn. Nhưng dù cảm thấy khô khan nhàm chán, lãng phí thời gian, cô vẫn ngồi đến khi kết thúc bữa tiệc.
Ngày hôm sau, Liễu Thanh Sơn chẳng biết vì sao lại đứng kề vai với Liễu Bá Kỳ, mời Trần Bình An đi vườn Sư Tử ngắm cảnh. Trần Bình An khéo léo từ chối nhưng không được, đành phải tản bộ với bọn họ.
Trên đường đi Liễu Bá Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Trần Bình An. Trần Bình An làm như không thấy.
Mặt trời lên cao. Sau khi được Trần Bình An cho phép, Bùi Tiền xung phong nhận việc, một mình giống như con kiến dọn nhà, phơi sách và thẻ trúc ở một khoảng đất trống trong vườn Sư Tử.
Bận rộn xong, Bùi Tiền ngồi xổm dưới đất, rất hài lòng.
Có hai người từ phía xa đi tới. Bùi Tiền biết thân phận của bọn họ, lão phu tử tên là Phục Thăng, còn nho sĩ trung niên họ Lưu, là tiên sinh dạy học ở vườn Sư Tử. Cho nên cô không ngăn bọn họ đến gần.
Lưu tiên sinh ở phía xa bỗng dừng bước, chỉ có lão tiên sinh Phục Thăng đi tới bên cạnh Bùi Tiền, cười hỏi:
- Tiểu cô nương, ta có thể xem thử nội dung văn tự trên thẻ trúc không?
Bùi Tiền đứng dậy chắp tay thi lễ, rất có thần thái, sau đó gọi một tiếng Phục lão tiên sinh. Cô ngẫm nghĩ, ngồi xuống đất, vẫy vẫy tay:
- Xem đi. Cũng không phải thứ gì không thể cho người khác thấy, là sư phụ ta vất vả chép từ trong sách, nếu không thì cũng là nghe người khác nói trong lúc đi xa bốn phương.
Ngay cả câu gần đây Chu Liễm thuận miệng nói mò, “sách gian khổ nhân sinh, dạy làm người tốt nhất”, cũng được Trần Bình An khắc vào thẻ trúc. Có điều Bùi Tiền không thích thẻ trúc này, cho nên đặt nó ở ngoài cùng trơ trọi. Dù sao cô cảm thấy nó thua kém tất cả thẻ trúc khác của sư phụ.
Bùi Tiền ngước đầu, cẩn thận nói:
- Lão tiên sinh, trước tiên phải nói rõ, cho ngài xem những bảo bối mà sư phụ tôi cất kỹ này, lỡ may sư phụ tức giận, ngài sẽ phải chịu trách nhiệm. Ngài không biết đâu, sư phụ rất nghiêm khắc với tôi. Ài, không có cách nào, sư phụ bắt tôi chép sách, đi thế... Bỏ đi, những chuyện này có lẽ lão tiên sinh ngài nghe không hiểu. Lão phu tử nghiên cứu học vấn trong thư phòng mà, chắc còn không biết một cái bánh bao giá mấy đồng tiền.
Cô một lần nữa nghiêm túc nhắc nhở:
- Lão tiên sinh, ngài không thể khiến lòng tốt của tôi lại không có kết quả tốt, đúng không?
Phục Thăng giãn mặt cười nói:
- Đúng.
Thế là cô bé ngồi ở chỗ cũ, ông lão cũng ngồi xuống, xem lướt qua từng thẻ trúc, nhẹ nhàng cầm lên, cẩn thận để xuống.
Chuyện này khiến Bùi Tiền thở phào một hơi.
Sau khi xem qua khoảng nửa số thẻ trúc, Phục Thăng cười hỏi:
- Nắm tay cứng chính là đạo lý lớn nhất thế gian. Tiểu cô nương, ngươi có tin những lời này không?
Bùi Tiền không hề do dự đáp:
- Tin chứ, nếu không tôi mới lớn như vậy, mỗi ngày phải đi thế luyện quyền, luyện tập đao pháp kiếm thuật làm gì? Giang hồ hiểm ác, rất nhiều bại hoại.
Bùi Tiền vốn định nói mấy câu hào hùng về chí hướng cao xa của mình, nhưng đột nhiên nhớ tới lão Ngụy từng bảo, nói chuyện thân thiết với người quen sơ là kiêng kỵ trên giang hồ, thế là cô nhẫn nhịn không nói. Những lời xuất phát từ nội tâm, vẫn nên lưu lại trong lòng mình đi, một mình sư phụ biết là được rồi.
Lưu tiên sinh phía xa theo thói quen nhíu mày, Phục Thăng lại thoải mái cười lớn.
Bùi Tiền không biết chuyện này có gì buồn cười, liền đi lật ngược một số thẻ trúc phơi nắng gần đó, vừa vất vả làm việc vừa thuận miệng nói:
- Nhưng sư phụ đã dạy tôi, muốn nói rõ đạo lý này thì phải nhắc đến thứ tự, không thể sai lầm. Làm người trước tiên phải nói lý, sau đó nắm tay lớn rồi, nói chuyện với người không nói lý sẽ thuận tiện hơn một chút. Cũng không phải khuyên người ta chỉ so xem nắm tay có cứng hay không, sau đó bốp bốp, hoàn toàn quên mất phải tự giác tuân thủ nguyên tắc đạo đức, từ bỏ tư lợi đi theo nhân nghĩa, tự xét lại mình gì đó. Ài, sư phụ nói tôi còn nhỏ, ghi nhớ những chuyện này là được rồi, có hiểu hay không đều ở trong sách chờ tôi.
Cuối cùng cô kết luận:
- Cho nên câu mà lão tiên sinh nói, đạo lý thì có, nhưng không đầy đủ.
Lúc này sắc mặt Lưu tiên sinh mới tốt hơn một chút.
Phục Thăng không cười nhạo Bùi Tiền, cũng không nói gì.
Ánh mắt Bùi Tiền rạng rỡ:
- Lão tiên sinh, học vấn của sư phụ tôi có phải rất lớn không?
Phục Thăng đáp:
- Chỉ dựa vào mấy câu nói này của sư phụ ngươi, không nhìn ra học vấn có lớn hay không, nhưng ít nhất... nói rất đúng, ừ, chính là không sai. Nghe đơn giản nhưng lại không dễ, thực hiện càng khó.
Bùi Tiền nhướng mày, thở phì phì ngăn Phục Thăng tiếp tục lật xem thẻ trúc. Cô khoanh hai tay trước ngực:
- Vậy lão tiên sinh ngài bớt xem thẻ trúc đi.
Phục Thăng cười nói:
- Ấy, tiểu nha đầu còn rất nhớ thù.
Bùi Tiền gật đầu nói:
- Kính già yêu trẻ, lão tiên sinh ngài lớn tuổi còn tôi nhỏ tuổi, hai ta xem như ngang nhau. Lão tiên sinh cũng đừng cậy già lên mặt với một tiểu cô nương.
Phục Thăng đành phải nói:
- Sư phụ ngươi dạy đúng, càng đáng quý là có thể giữ gìn bản tâm của ngươi. Sư phụ ngươi rất lợi hại.
Bùi Tiền đầu tiên là vui vẻ cười lên, sau đó gật gù đắc ý nói:
- Lão tiên sinh nói vậy, có phải muốn xem thêm một ít thẻ trúc không? Được rồi được rồi, xem đi xem đi, sợ mấy lão phu tử các người rồi, ai cũng như nhau. Ài, thật là sầu.
Nghe những lời này, ngay cả Lưu tiên sinh cũng khẽ cười.
Chí Thánh tiên sư đã từng biên soạn một quyển sách, tôn chỉ dàn ý của nó chỉ có ba chữ “tư vô tà” (lòng không tà ý) mà thôi. Cho đến khi một vị đại thánh nhân đời sau, vì muốn bảo vệ đạo đức không tì vết của Chí Thánh tiên sư, lại tự tiện cắt đi một chút độ dài, cho nên giải nghĩa sách cổ rất vất vả. Chuyện này khiến Phục tiên sinh cười nhạo một phen, nho sĩ trung niên Lưu tiên sinh cũng hoàn toàn đồng ý.
Dường như tam giáo các nhà, đế vương tướng soái, toàn bộ thiên hạ đều gặp phải vấn đề này.
Có điều Lưu tiên sinh cảm thấy hôm nay Phục tiên sinh hơi kỳ lạ, lại cười rất nhiều. Ở vườn Sư Tử lâu như vậy, ông ta cũng chưa bao giờ cười.
Sau khi xem hết thẻ trúc, Phục Thăng đứng lên, nhìn tiểu nha đầu đen nhẻm vẫn đang siêng năng lật thẻ trúc, muốn giúp một tay. Bùi Tiền vội vàng xua tay, dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, cười nói:
- Tôi rất kính trọng người già, không cần lão tiên sinh ngài giúp đỡ. Nếu không bị sư phụ nhìn thấy, nhất định sẽ nhéo tai tôi.
Phục Thăng mỉm cười cáo từ rời đi, đưa tay ấn hờ mấy cái, ra hiệu Bùi Tiền không cần đứng lên thi lễ, xem như là yêu trẻ rồi.
Hai vị phu tử sánh vai đi trên đường nhỏ rợp bóng cây.
Lưu tiên sinh muốn nói lại thôi.
Phục Thăng hờ hững cười nói:
- Nếu không có gì bất ngờ, người trẻ tuổi kia hẳn là đệ tử thân truyền của lão tú tài.
Vẻ mặt Lưu tiên sinh phức tạp.
Phục Thăng cảm khái nói:
- Chúng ta đừng để ý.
Lưu tiên sinh gật đầu, hỏi:
- Vậy khi nào tiên sinh nhận Liễu Thanh Sơn làm đệ tử? Tôi cảm thấy lần kiểm tra này, Liễu Thanh Sơn đã qua cửa rồi.
Phục Thăng lắc đầu nói:
- Vẫn còn sớm. Đọc vạn quyển sách trong thư phòng, đã hiểu được một chút đạo lý. Nhưng thực hành như thế nào, còn cần Liễu Thanh Sơn đi vạn dặm đường, quan sát người và chuyện nhiều hơn.
Lưu tiên sinh hỏi:
- Tiên sinh dự định dẫn theo Liễu Thanh Sơn trở về Trung Thổ Thần Châu? Lại đưa cho hắn những bản gốc điển tịch thánh hiền mà năm xưa tiên sinh ra sức cứu giữ?
Phục Thăng ngẫm nghĩ:
- Ta không nhất định phải đi cùng đứa trẻ này, như vậy quá nổi bật rồi, hơn nữa chưa chắc đã là chuyện tốt.
Vị lão tiên sinh này từng được khen là “nối tiếp một nén nhang cho Nho gia thiên hạ”, đột nhiên cười nói:
- Tuy lão tú tài và chúng ta văn mạch khác nhau, nhưng cũng phải thừa nhận, ánh mắt chọn đệ tử của lão, từ Thôi Sàm đến Tả Hữu, rồi đến Tề Tĩnh Xuân... là càng ngày càng đi lên.
Lưu tiên sinh lắc đầu nói:
- Người trẻ tuổi kia, ít nhất tạm thời còn không xứng với lời khen này của Phục tiên sinh.
- --------
Liễu Thanh Sơn dẫn theo Trần Bình An và Liễu Bá Kỳ đến thư phòng của hắn.
Liễu Bá Kỳ vừa nhìn đã thấy được cái hộp gỗ nhỏ kia, bên trong chứa bảo vật tuần tra của hoàng đế cuối cùng một vương triều lớn. Nếu rơi vào tay một luyện khí sĩ không phù hợp, ánh mắt lại không cao, chỉ là một miếng vàng nhỏ mà thôi, nhiều nhất bán được mấy đồng tiền tiểu thử. Mà cô đương nhiên thuộc về loại tu sĩ không phù hợp kia.
Liễu Bá Kỳ đã có vài ý tưởng.
Sau đó Độc Cô công tử và tỳ nữ Mông Lung là những người đầu tiên rời khỏi vườn Sư Tử, chỉ mang theo hai món đồ cổ thế tục kia.
Đôi thầy trò tu sĩ kia tiếp tục đồng hành với bọn họ, nhận được một đống tiền thần tiên, cũng không biết họ Liễu lấy ở đâu ra, xem như thắng lợi trở về.
Sau đó đôi đạo lữ tu sĩ kia cũng rời đi, đồng dạng thu hoạch khá phong phú, trong túi đựng tiền tiểu thử vượt xa mong đợi, khiến bọn họ rất vui mừng.
Trần Bình An vốn đã sớm muốn đi, nhưng vẫn luôn bị Liễu Thanh Sơn giữ lại. Hắn bèn ở thêm ba ngày, thừa dịp đi dạo vườn Sư Tử một lần.
Thực ra Liễu Thanh Sơn thỉnh thoảng giữa chân mày lại hiện lên vẻ ưu sầu, cho nên mỗi lần đều muốn uống rượu với Trần Bình An.
Trần Bình An biết là vì chuyện ở lầu thêu kia, có điều hắn sẽ không dính vào những chuyện này.
Trong mấy ngày qua, Liễu Bá Kỳ đã đến viện nhỏ tìm Trần Bình An hai lần. Một lần là nói với hắn, cô đã đánh cho Liễu Thụ nương nương gần chết, trăm năm tới hẳn là bà ta sẽ rất thành thật. Một lần khác là muốn chia của với Trần Bình An.
Hóa bảo yêu cũng không thể dùng pháp đao Kính Thần cắt ra làm hai. Trên thực tế bất kỳ một con hóa bảo yêu địa tiên giữa trời đất nào, chỉ cần có thể chăn nuôi dạy dỗ thỏa đáng, sẽ có hi vọng đại đạo. Đương nhiên nếu ngại nó hao phí tiền thần tiên và cơ duyên, giết rồi đoạt bảo cũng là một khoản tài phú to lớn. Cho nên Liễu Bá Kỳ quy ra thành một khoản tiền cốc vũ, đưa cho Trần Bình An xem như thù lao.
Sau khi Liễu Bá Kỳ rời đi, hai thầy trò Trần Bình An và Bùi Tiền đối diện với “ngọn núi nhỏ” trên bàn. Bùi Tiền cười rạng rỡ, Trần Bình An cũng cười, xoa xoa đầu cô bé:
- Vậy sẽ không nhéo tai ngươi nữa.
Bùi Tiền không hiểu chuyện gì:
- Cái gì?
Trần Bình An khom lưng nằm sấp xuống bàn, không trả lời, chỉ nhìn ngọn núi nhỏ do tiền cốc vũ xếp thành.
Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, thẳng lưng, cũng không suy nghĩ về câu nói kia, vui vẻ hỏi:
- Sư phụ, lần này con không phải là kẻ bồi tiền đúng không?
Trần Bình An ngồi dậy, mỉm cười vươn hai tay ra, nhéo má của Bùi Tiền.
Chu Liễm ngồi ở cửa lật sách, xem rất tập trung, đọc đến chỗ đặc sắc lại không muốn lật sang trang.
Có phần hoài niệm vị Tuân lão tiền bối kia.
Thạch Nhu liếc nhìn quyển sách của Chu Liễm, thiếu chút nữa tức chết.
Ngày cuối cùng ở vườn Sư Tử, lúc nhóm người Trần Bình An muốn lên đường đến kinh thành, trời còn tờ mờ sáng, Liễu Bá Kỳ đã một mình đi tới, lấy miếng bảo vật tuần tra trong hộp gỗ ra, đưa cho Trần Bình An, mặt không cảm xúc nói:
- Đây là thứ ban đầu Liễu lão thị lang đã đáp ứng, thuộc về ngươi. Ngươi cầm nó luyện hóa thành vật bản mệnh sẽ rất tốt. Bởi vì trong miếng vàng nhỏ này, ngoại trừ văn vận còn lại của vương triều thế tục, sau khi đặt ở vườn Sư Tử mấy trăm năm, cũng đã ẩn chứa văn vận họ Liễu.
- Ta cầm nó cũng vô dụng, nhưng Trần Bình An ngươi một khi luyện hóa thành công, đối với một kẻ đọc sách lơ mơ như ngươi sẽ có hiệu quả rất tốt. Quan trọng nhất là cho dù ngươi đã có vật bản mệnh ngũ hành kim, vẫn có thể luyện hóa nó, thậm chí có thể giúp vật bản mệnh của ngươi nâng cao một cấp bậc. Sau này trên đường tu hành, dĩ nhiên có thể làm ít công nhiều.
Trần Bình An cầm bảo vật tuần tra xinh xắn kia, quan sát một phen, sau đó trả lại cho Liễu Bá Kỳ, nhỏ giọng nói:
- Giúp ta lén bỏ lại trong thư phòng của Liễu Thanh Sơn, nhớ đừng đặt ở nơi quá nổi bật.
Liễu Bá Kỳ nhíu mày nói:
- Không cần à? Ngươi cho rằng ta đang lừa dối ngươi, cảm thấy bảo vật tuần tra này chỉ hữu danh vô thực?
Trần Bình An cũng lười giải thích với cô.
Hắn gọi Bùi Tiền đã cột kỹ hành lý, tay cầm gậy leo núi. Trần Bình An rời khỏi viện, chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh bên ngoài vườn Sư Tử.
Liễu Bá Kỳ vẫn ở lại trong viện, đột nhiên cười cười.
Nếu Trần Bình An cả gan nhận lấy, cô sẽ xuất đao giết người.
Như vậy rốt cuộc vì sao Trần Bình An lại từ chối món quà chính đáng này? Là phát giác được động cơ của cô, không dám nhận, hay chỉ là không muốn nhận? Liễu Bá Kỳ không suy nghĩ sâu xa, bảo vật tuần tra đã lưu lại, vậy suy nghĩ của Trần Bình An cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa.
Trần Bình An đi thế sáu bước. Bùi Tiền nhảy nhót tung tăng đi theo bên cạnh, tò mò hỏi:
- Sư phụ, vì sao không lấy miếng vàng kia, nhìn rất thích mà. Hơn nữa nữ đạo sĩ kia còn nói nhiều chỗ tốt như vậy.
Trần Bình An vừa xuất quyền đi thế vừa mỉm cười nói:
- Văn vận họ Liễu đã liên kết với nó, chúng ta lấy đi rồi, Liễu Thanh Sơn phải làm sao đây? Dù gì y cũng đã tặng ngươi một quyển sách.
Bùi Tiền ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Cũng đúng, chú què vốn đã đáng thương như vậy, vẫn nên để y giữ đi.
Sau đó cô cũng đi thế theo Trần Bình An.
Bùi Tiền bỗng dưng cười nói:
- Sư phụ, đây có phải là quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác không?
Trần Bình An không ngừng xuất quyền, chậm rãi bước đi, lắc đầu nói:
- Ta à, còn cách quân tử chân chính xa lắm.
- Xa bao nhiêu? Có xa như từ vườn Sư Tử đến chỗ chúng ta không?
- Có lẽ còn xa hơn từ đất lành Ngẫu Hoa đến vườn Sư Tử.
- Xa như vậy?
- Không phải sao?
- Sư phụ, nhưng có xa cũng đi được đúng không?
- Đúng vậy, tiền đề là đừng đi sai đường.
Bùi Tiền đột nhiên dừng bước, đứng yên bất động. Chờ Chu Liễm và Thạch Nhu đi sát qua vai, cô lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, bàn tay nắm hờ, sau đó chạy đến chỗ Chu Liễm, mỉm cười hỏi:
- Có muốn biết trong tay ta giấu thứ gì không?
Chu Liễm sầm mặt lại:
- Biến đi!
Bùi Tiền đưa tay về phía Thạch Nhu:
- Thạch Nhu tỷ tỷ, tỷ đoán thử xem. Đoán trúng thì ta sẽ tặng cho tỷ.
Thạch Nhu liếc xéo.
Trần Bình An vốn đang lén cười, kết quả thấy Bùi Tiền mỉm cười nhìn mình. Không đợi cô bé lên tiếng, hắn lập tức gõ đầu một cái.
- --------
Chú thích:
(1) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.