Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 447: Đánh cờ xong, chép sách xong



Lư Bạch Tượng đứng lên, mỉm cười nhìn thiếu niên tuấn tú ấn đường có nốt ruồi đỏ, đưa tay ra hiệu cho Thôi Đông Sơn ngồi xuống, nói:
- Ai học cờ, ai dạy cờ, thực ra cũng không quan trọng.
Vị này vốn là một trong số danh thủ cờ vây giỏi nhất lịch sử đất lành Ngẫu Hoa, có một loại trực giác, hôm nay mình sẽ có thể đánh ra kiệt tác trong đời.
Thôi Đông Sơn ngồi xuống, nhấc một chân giẫm lên ghế, cằm đặt trên đầu gối, khác biệt hoàn toàn với tư thế ngồi ngay ngắn của Lư Bạch Tượng.
Hắn vươn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua mép hộp cờ, uể oải nói:
- Ngươi chưa xác định cấp bậc đúng không?
Lư Bạch Tượng bật cười, không ngờ có một ngày trên bàn cờ mình lại bị người khác xem thường như vậy. Hắn cũng không đến mức rối loạn tâm cảnh vì chuyện nhỏ này, gật đầu cười nói:
- Vừa mới đến, quả thật còn chưa xác định cấp bậc.
Thôi Đông Sơn gật đầu nói:
- Chuyện xác định cấp bậc, dựa theo quy củ thế tục, trước tiên có thể đánh ba ván với một vị cờ đợi lệnh bậc chín. Ba hai một, cờ đợi lệnh phân biệt nhường người mới ba quân, hai quân và một quân. Đương nhiên thắng bại không ảnh hưởng đến cấp bậc cuối cùng, phần nhiều là một loại dìu dắt, vinh diệu. Vận may của Lư Bạch Tượng ngươi tốt hơn kỳ lực của ngươi rất nhiều.
Thứ chân chính quyết định cấp bậc của người mới, đương nhiên vẫn là những ván đánh hòa với kỳ thủ bậc bốn, bậc năm.
Thôi Đông Sơn đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi:
- Có thể ngươi sẽ cảm thấy, kế tiếp ngươi và ta đánh cờ, ngươi sẽ có cơ hội đánh một ván đỉnh cao. Không ngại nói cho ngươi biết, đó chỉ là ảo giác của ngươi mà thôi. Có điều ngươi nhất định không phục, vậy ta sẽ đảo ngược thứ tự, một hai ba, trước tiên nhường một quân, để ngươi biết phân lượng thật sự của mình, thế nào? Còn như là cờ tọa tử hay khai cuộc bàn trống (1), tùy ngươi chọn.
Lư Bạch Tượng lắc đầu nói:
- Không cần nhường quân, cho dù ta thua, vẫn biết được chênh lệch giữa ngươi và ta.
Thôi Đông Sơn vươn ngón tay chỉ vào Lư Bạch Tượng, cười nói:
- Ta lại thích kiểu tự phụ mù quáng không sợ trời không sợ đất này của các ngươi, được đấy. Ta đoán nếu như nhường quân, ngươi sẽ không đồng ý, vậy chúng ta khai cuộc bàn trống. Có điều không cần đoán cờ, để Lư Bạch Tượng ngươi cầm đen đi trước.
Lư Bạch Tượng cười hỏi:
- Vậy nên trợ cờ (2) bao nhiêu?
Thôi Đông Sơn ngưng cười, tỏ ra không kiên nhẫn, nói:
- Đánh rồi tính sau.
Lư Bạch Tượng có phần nhập gia tùy tục, hộp cờ bên tay vừa lúc là cờ đen, liền bắt đầu hạ cờ trước.
Thôi Đông Sơn mặc cho Lư Bạch Tượng đánh ra thiên hạ đệ nhất tiểu tiêm nổi tiếng trong “Thải Vân Phổ”, quân đen một ba năm chiếm góc, quân đen bảy giữ góc, quân đen chín tiểu tiêm, đã vững chắc không thể phá vỡ, lại loáng thoáng ẩn chứa sát ý, mưa gió sắp tới.
Thôi Đông Sơn không hề dao động, hạ cờ một cách bình thường, thậm chí không dùng tới bất kỳ phương pháp ứng phó “không thiệt hại” nào của đời sau.
Lư Bạch Tượng giống như lão tăng nhập định, đắm chìm trong ván cờ, hoàn toàn quên mình.
Thôi Đông Sơn lại rất nhiều chuyện, hạ cờ một cách thờ ơ, còn bắt đầu nói năng lung tung, giống như đang dạy Lư Bạch Tượng đánh cờ:
- Thực ra cờ tọa tử càng thú vị hơn. Khai cuộc bàn trống lưu hành hiện nay, đương nhiên có ưu thế của mình, sẽ khiến bàn cờ trở nên “lớn hơn”. Nhưng nếu kỳ lực không đủ, tại giai đoạn đầu dùng hết định thức xảo diệu của tiên hiền, nhìn như gấm hoa rực rỡ, nhưng vừa đến giai đoạn giữa, sẽ thành vào sai ra sai rất khó coi. Giống như lão nông đào hầm phân, chó điên cắn người người lung tung, bắt cá chạch trong mương nước thối, rất nhàm chán, có thể khiến người xem ngủ gà ngủ gật.
- Người thời nay bình luận cờ tọa tử của người xưa, thích hạ thấp giai đoạn đầu, chỉ công nhận giai đoạn giữa tranh giành Trung Nguyên rất đặc sắc, thực ra không đúng lắm.
- Lư Bạch Tượng, trực giác của ngươi đối với thế cờ không tệ, nhưng cũng chỉ không tệ mà thôi. Còn về kỳ lý, giống như... áo lót của Tùy Hữu Biên, đừng nói là chạm tới, ngươi còn chưa từng nhìn thấy đúng không?
Ván cờ đại khái xem như mới vào giai đoạn giữa, Thôi Đông Sơn lải nhải, lại dùng bàn tay che hộp cờ.
Lư Bạch Tượng ngẩng đầu lên, hỏi:
- Thôi tiên sinh làm gì vậy?
Thôi Đông Sơn ngẩn người, hỏi ngược lại:
- Ngươi không nhìn ra mình đã thua rồi sao? Nhiều nhất là ba mươi nước nữa.
Thấy Lư Bạch Tượng không nói gì, Thôi Đông Sơn bèn giơ tay ra hiệu:
- Vậy thì tiếp tục.
Lư Bạch Tượng nhíu mày, tiếp tục hạ cờ.
Không thể phủ nhận, lúc Lư Bạch Tượng đánh cờ phong thái trác tuyệt, dù là đưa tay nhón cờ, cúi người hạ cờ hay quan sát ván cờ, đều rất phong lưu.
Chỉ tiếc Thôi Đông Sơn không quan tâm những chuyện này, thậm chí cũng không quá để tâm tới ván cờ. Hắn hạ cờ như bay, từng quân cờ trắng mọc rễ trên bàn, sau đó rất buồn chán chờ đợi Lư Bạch Tượng. Có lẽ đây mới là nguyên nhân hắn vẫn luôn lải nhải, thật sự là chờ đợi quá nhàm chán.
Thôi Đông Sơn thuận miệng nói:
- Cờ tọa tử và cờ bàn trống, thực ra không thể nói tốt xấu. Hiện nay kỳ thủ tranh thứ này thứ kia, suy cho cùng vẫn là cách nhìn đối với ván cờ không đủ sâu, không đủ rộng. Thực chất ngoài mười ván cờ ráng màu, vốn phải có ván thứ mười một, còn bàn cờ cũng không chỉ mười chín đường ngang dọc, như vậy quá nhỏ.
Lư Bạch Tượng trong lòng căng thẳng, dừng lại rất lâu, yên lặng nhìn chăm chú vào ván cờ thực ra không hề phức tạp.
Đối thủ không có sát chiêu sức lớn vô cùng, không có trao đổi tài tình, không có cái gọi là yêu đao, đại tà (3). Giống như chỉ nhẹ nhàng sạch gọn đánh nửa ván cờ với Lư Bạch Tượng hắn, vẫn luôn nhẫn nại chờ hắn nhận thua.
Tâm tình Lư Bạch Tượng nặng nề, đặt hai quân cờ ở góc phải bên dưới bàn cờ, ném cờ nhận thua.
Thôi Đông Sơn ngáp một cái, nói:
- Đúng không? Ta đã nói không cần suy nghĩ có trợ cờ gì đó hay không. Tiếp theo nhường ngươi một quân nhé?
Lư Bạch Tượng trầm giọng nói:
- Thôi tiên sinh nhường ta hai quân, thế nào?
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói:
- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, không tệ, không tệ, không uổng công ta dạy ngươi ván cờ này.
Lư Bạch Tượng cười khổ không nói gì. Sau khi ổn định tâm thần, hắn bắt đầu thu dọn bàn cờ, cuối cùng hít thở sâu một hơi, bắt đầu ván thứ hai.
Thôi Đông Sơn vẫn không có vẻ dùng toàn lực ứng phó, chỉ sớm khẳng định:
- Ta từng bước không sai, dĩ nhiên toàn thắng.
Sau khi cờ tới giai đoạn giữa, Lư Bạch Tượng lại thường phải suy nghĩ một lúc lâu mới đi một nước. Thôi Đông Sơn cũng không thúc giục, chỉ nhìn xung quanh, dáng vẻ không nghiêm túc.
Sau khi Lư Bạch Tượng hạ xuống một quân cờ, lần đầu tiên chủ động hỏi:
- Chỉ là từng bước không sai?
Thôi Đông Sơn “ừ” một tiếng, nói:
- Chỉ như vậy. Có điều cái gọi là không sai của ta, chẳng phải là nói với danh thủ bậc chín bình thường, ngươi không hiểu đâu. Đây là học vấn cao thâm cách xa vạn dặm, làm sao dạy được một đứa trẻ vỡ lòng?
Ván cờ này bị Lư Bạch Tượng kéo tới giai đoạn thu quan, nhưng cuối cùng vẫn ném cờ nhận thua.
Thôi Đông Sơn đột nhiên nảy sinh hứng thú, cười hỏi:
- Ván thứ ba, chúng ta hãy có một chút quà tặng nhé?
Lư Bạch Tượng hỏi ngược lại:
- Quà tặng gì?
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Tiên sinh nhà ta đã nói với ta, bốn người các ngươi đều nhận được một câu nói riêng, nội dung đại khái ta đã biết. Ta còn biết, trong các ngươi nhất định có người nói dối, chưa chắc hoàn toàn là giả dối, mà là nửa thật nửa giả. Theo lý mà nói Lư Bạch Tượng ngươi hiềm nghi lớn nhất, bởi vì câu nói kia của ngươi giống như lời thừa. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, nếu như ta thắng ván thứ ba, Lư Bạch Tượng ngươi chỉ cần nói với ta, ngươi cảm thấy ai có khả năng nói dối nhất. Cứ tùy ý nói ai cũng được, chỉ cần báo tên cho ta.
Lư Bạch Tượng dở khóc dở cười, hỏi:
- Như vậy có ý nghĩa sao?
Thôi Đông Sơn nghiêm túc nói:
- Có.
Lư Bạch Tượng suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói:
- Hai ván là đủ rồi.
Thôi Đông Sơn tỏ ra thất vọng nói:
- Kỳ lực của ngươi ở Bảo Bình châu, muốn kiếm bậc chín loại mạnh cũng không khó. Tuy nói chỉ tương đương với bậc chín bình thường ở Trung Thổ Thần Châu, nhưng cũng không tệ rồi. Chỉ cần học cờ thêm một chút, xem sách nhiều hơn, sau này trong rừng cờ Trung Thổ Thần Châu cao thủ như mây, sẽ có một vị trí của Lư Bạch Tượng ngươi. Nhường ngươi ba quân mà cũng không dám đánh sao?
Lư Bạch Tượng do dự một thoáng, tò mò hỏi:
- Tại thế giới Hạo Nhiên này, kỳ thuật của Thôi tiên sinh có thể đứng vào trước mười hay không?
Thôi Đông Sơn liếc xéo nói:
- Cờ vây chỉ là đạo nhỏ, tiến vào trước mười thì thế nào? Một số tu sĩ năm cảnh giới cao của Âm Dương gia và Thuật gia, người người đều tinh thông đạo này, sau đó thì sao? Còn không phải bị tu sĩ cùng cảnh giới đánh cho kêu cha gọi mẹ?
Ánh mắt Lư Bạch Tượng nóng bỏng, lại nói:
- Cả gan hỏi thêm một câu, Thôi tiên sinh và thành chủ thành Bạch Đế, chênh lệch lớn bao nhiêu?
Thôi Đông Sơn ngẫm nghĩ, nói:
- Chênh lệch một Mã Lôi cầm đen đi trước.
Tâm cảnh Lư Bạch Tượng dần dần trở nên ổn định, cười hỏi:
- Nếu nhường ba quân, ta thắng rồi, Thôi tiên sinh sẽ làm thế nào?
Thôi Đông Sơn chỉ vào quyển “Thải Vân Phổ” kia, nói:
- Ta sẽ ăn nó.
Lư Bạch Tượng chỉ cho là lời nói đùa, không nhịn được lại hỏi:
- Thôi tiên sinh và vị quốc sư Đại Ly Thôi Sàm kia, kỳ lực lại chênh lệch bao nhiêu?
Thôi Đông Sơn liếc nhìn Lư Bạch Tượng, không trả lời.
Lư Bạch Tượng xin lỗi:
- Là ta thất lễ rồi.
Thôi Đông Sơn đứng lên, hỏi:
- Thua hai ván rồi, có cảm tưởng gì?
Lư Bạch Tượng đứng dậy theo, thật lòng khâm phục nói:
- Được lợi không ít, dù bại vẫn vinh.
Thôi Đông Sơn lắc đầu, không đồng ý nói:
- Ngươi nào có tư cách nói bốn chữ sau.
Lư Bạch Tượng nhìn bóng lưng của Thôi Đông Sơn, ngồi về chỗ của mình, bắt đầu một mình diễn lại ván cờ.
Thôi Đông Sơn đi trong hành lang, lẩm bẩm nói:
- Ngụy Tiện có phần nguy hiểm.
Hắn lập tức tự giễu nói:
- Như vậy có tính là gì?
Hắn bỗng nhiên cười lên, đi gõ cửa phòng Tùy Hữu Biên, hô lớn:
- Tùy tỷ tỷ, có ở đó không? Ta đã học cờ với Lư Bạch Tượng xong rồi, lại học kiếm thuật với tỷ một chút nhé?
- --------
Trần Bình An bỏ hộp đựng bảo vật vào lại hòm trúc, sau đó một mình rời khỏi nhà trọ, tùy ý xem lướt qua phong thổ bản địa.
Huyện thành nho nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng không thiếu, có đủ miếu văn võ, miếu thành hoàng, huyện nha, trường học và các loại cửa tiệm.
Đường đất vàng gồ ghề, cây liễu đâm chồi, gà gáy chó sủa, câu đối xuân và thần giữ cửa mới tinh. Tiểu thương xứ khác vội vàng xuất hành buôn bán. Trẻ con chạy nhanh, phần lớn mặc quần áo mới lúc sang năm, tinh thần phấn chấn.
Cứ đi như vậy, bất tri bất giác đã tới bên ngoài võ miếu. Trong đó có đi qua một miếu thần tài, hương khói thịnh vượng hơn nhiều so với văn miếu vắng vẻ.
Trần Bình An đã đi qua núi sông ngàn vạn dặm, phát hiện một chuyện thú vị. Dân chúng thế tục dường như tôn kính đại thần nhưng không thân cận, lại thân thiết với những nơi thần vị không cao như miếu thần tài, miếu thổ địa và các loại miếu nương nương.
Chẳng hạn như nước Thanh Loan đạo quán chùa chiền san sát này, chủ thần đứng giữa đại điện, dân chúng thường chỉ dâng hương vái lạy xong rồi thôi, không dừng lại lâu. Nhưng đối với những thần linh quản lý một chuyện nào đó, sau khi bọn họ thành kính dập đầu, còn sẽ liên tục lẩm bẩm, có chuyện khẩn cầu.
Trần Bình An đi vào võ miếu, trông thấy khách hành hương thưa thớt, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tượng thần có hình dạng võ tướng, tượng đất sơn màu, ôm giản sắt, trợn mắt dữ tợn, vô cùng uy nghiêm. Người coi miếu ở đây thì không lộ diện.
Hôm nay tu vi của Trần Bình An là cảnh giới võ đạo thứ năm, chỉ là thương thế chưa khỏi hẳn. Hắn vẫn còn một đường hi vọng, đi tranh giành hai chữ “mạnh nhất” hư ảo kia. Đương nhiên tiền đề là kỳ tài trời phú Tào Từ của vương triều Đại Đoan, đã bước vào cảnh giới thứ sáu của võ phu.
Muốn bước vào cảnh giới thứ sáu, mấu chốt là tìm được một viên mật anh hùng, có phần tương tự như luyện khí sĩ kết kim đan. Đại khái có hai đường tắt, một là đi vào võ miếu thử vận may, xem thử có thể được thần coi trọng, tặng cho một phần võ vận hay không.
Một loại khác là tới di chỉ chiến trường cổ, đánh giết với những anh linh chiến trường chết mà không tan, chuyện này khá nguy hiểm. Di chỉ chiến trường cổ, rất hiếm có anh linh lang thang một mình. Những anh linh võ tướng linh trí chưa tan rã, dưới trướng sẽ có âm binh âm tướng số lượng khác nhau, rất khó đối phó.
Trong quyển sách thần tiên mua ở núi Đảo Huyền, nói rằng Trung Thổ Thần Châu có một di chỉ to lớn. Anh linh ở đó có tu vi tương đương với luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười hai, cộng thêm địa lợi giống như thánh nhân Binh gia trấn giữ sa trường, không khác nào cảnh giới Phi Thăng trong truyền thuyết, dưới trướng còn có mấy chục vạn âm binh âm tướng. Tương truyền các đời đại thiên sư núi Long Hổ, trước khi kế vị đều phải tới nơi này rèn luyện, thậm chí có nhiều người đã bi thảm nằm xuống.
Đối với chuyện võ miếu tặng võ vận, Trần Bình An trước giờ không ôm hi vọng, hôm nay chỉ là tản bộ tới đây mà thôi. Hắn chủ yếu vẫn nhắm vào những di chỉ chiến trường cổ lưu danh sử sách, hi vọng dựa vào hai nắm tay của mình, đánh ra cảnh giới thứ sáu thật sự.
Võ miếu huyện thành quá nhỏ, không có nơi xin nhang, đều là dân chúng tự mang nhang đến. Trần Bình An một mình đứng trong đại điện võ miếu, cảm thấy chắp hai tay trước ngực dường như không thích hợp lắm, bèn dứt khoát ôm quyền, dùng thân phận võ phu chào vị võ thánh kia, sau đó xoay người rời khỏi.
Bên ngoài đại điện cảnh xuân tươi đẹp, Trần Bình An bước qua ngưỡng cửa.
Hôm nay cầu trường sinh đã xây dựng lại, thành công luyện hóa ra vật bản mệnh đầu tiên, Trần Bình An giống như đã bước một chân vào ngưỡng cửa luyện khí sĩ.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải phúc duyên to lớn gì, trên đời hiếm có chuyện tốt được cả tay gấu và cá (4). Luyện khí sĩ và võ phu thuần túy là hai thân phận trái ngược nhau, tuy nói từng có người kiêm tu cả hai, nhưng nhìn khắp mấy thế giới cũng rất hiếm hoi. Kiếm Khí trường thành có một số kiếm tu và đạo sĩ phòng Sư Đao, còn có mấy quái thai mà Thôi Sàm từng vô tình đề cập, đều thuộc vào hàng ngũ này.
Sở dĩ hành động này bị coi là chuyện ngu xuẩn, là do càng về sau càng dễ xuất hiện sơ hở gần như chí mạng. Luyện khí sĩ kết kim đan đã không dễ, đến cảnh giới Nguyên Anh phá vách chắn, diệt tâm ma lại càng khó khăn. Phật gia tu hành kim thân bất bại, Đạo gia theo đuổi thân thể lưu ly thanh tịnh, thực ra đều đang miệt mài theo đuổi mấy chữ “không tì vết”. Mà tu hành võ đạo lại dùng hai chữ “thuần túy” làm đầu. Một khi đồng thời mở ra hai con đường, giống như tự tìm đau khổ, rất dễ hai đầu không chỗ dựa, cuối cùng thành tựu có hạn.
Ngay khi chân phải Trần Bình An cũng sắp bước ra ngưỡng cửa, sau người bỗng xuất hiện một trận linh khí sóng gợn, một giọng nói thuần hậu cất lên:
- Xin tiên sư dừng bước.
Trần Bình An thu chân, xoay người trở về đại điện. Tượng thần sơn màu dập dờn ánh sáng vàng, sau đó từ trong tượng thần có một vị võ tướng trung niên mặc giáp vàng bước ra, đáp xuống trong đại điện.
Vị võ thánh địa phương nước Thanh Loan này ôm quyền cười nói:
- Lần này may nhờ học trò kia của tiên sư ra tay tương trợ, mới giúp hai miếu văn võ chúng ta tránh được một kiếp. Không biết tiên sư có thể cho chúng ta cơ hội báo đáp hay không? Tiên sư có chuyện gì thì cứ lên tiếng, chỉ cần trong khả năng cho phép, hai miếu chúng ta sẽ không chối từ.
Trần Bình An cười nói:
- Lần này ra tay là ý của một mình học trò ta, không liên quan đến ta, võ thánh không cần cảm ơn. Lần này ta chỉ là vừa lúc đi qua, đã quấy rầy rồi.
Võ thánh bất đắc dĩ nói:
- Ta lại muốn quấy rầy nhiều hơn một chút.
Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào.
Thần đạo hương khói là thần diệu nhất.
Trần Bình An vốn không có chuyện gì, bèn dứt khoát ngồi xuống một bồ đoàn. Võ thánh liền thiết lập một chút cấm chế che mắt, để tránh người phàm sợ hãi, sau đó cũng ngồi xuống theo.
Trần Bình An hỏi thăm một chút ngọn nguồn và lễ chế liên quan đến hai miếu văn võ, cũng hỏi một ít chuyện liên quan đến văn mật, vấn đề này xen lẫn trong những vấn đề lung tung, không hề đột ngột.
Võ thánh biết thì sẽ nói, lần lượt trả lời. Trần Bình An được như ý nguyện, đứng dậy cảm ơn cáo từ. Võ thánh chỉ tiễn tới cửa đại điện, sau khi Trần Bình An càng lúc càng xa, kim thân bản tôn cũng trở về trong tượng thần bằng đất.
Trần Bình An đi trên đường, đi qua cây cối xanh tươi, đi qua chó vàng nằm dưới đất phơi nắng, đi qua trẻ con cười nói vui vẻ. Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Cái tuổi này của ngươi, luôn có chuyện không làm được, hoặc là cố gắng làm rồi nhưng vẫn làm không tốt. Có gì quan trọng chứ? Không sao.
- Nhưng làm không tốt và làm sai là hai chuyện khác nhau. Còn nhỏ tuổi, phạm sai lầm không cần sợ, nhưng đây không phải là lý do biết sai mà không sửa.
- Nếu ngươi có cha mẹ biết lý lẽ, ngươi phạm sai lầm, bọn họ sẽ đánh ngươi mắng ngươi. Nếu ngươi đến trường học, phu tử sẽ cầm thước đánh vào tay ngươi. Tiểu Bảo Bình có Tề tiên sinh, có đại ca Lý Hi Thánh. Tào Tình Lãng có cha mẹ, hôm nay lại đến trường học. Ngươi thì không có. Không sao, để ta dạy.
- Nhưng dạy thế nào mới tốt nhất với ngươi? Lúc bằng tuổi ngươi, lại không có ai dạy ta cả.
Trần Bình An đi qua câu đối xuân chữ viết bình thường, cùng với thần giữ cửa được vẽ sơ sài. Hắn không vội trở về nhà trọ.
Trần Bình An đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn rẽ vào một con ngõ yên tĩnh, từ trong vật một thước ngọc bài lấy ra một lá bùa giấy vàng, đó là lá bùa có chứa nữ quỷ xương khô nước Thải Y.
Trên thuyền đảo Quế Hoa tới núi Đảo Huyền, dì Quế và lão kiếm tu cảnh giới Kim Đan Mã Trí, đã giúp hắn và nữ quỷ lập ra một khế ước. Có điều trước kia Trần Bình An từng chịu khổ dưới tay một nữ quỷ áo cưới, cho nên trời sinh không thích những âm vật gây họa. Từ khi rời khỏi đảo Quế Hoa đến nay, hắn vẫn luôn không cho nữ quỷ cơ hội hiện thân.
Lúc này nữ quỷ lại gặp ánh mặt trời, nhất thời cảm thấy khó chịu, đứng trong bóng râm, duyên dáng yêu kiều, âm khí dày đặc. Cô mặc một bộ áo màu hoa mỹ tay áo rộng thùng thình, hai tay giấu trong tay áo. Trần Bình An biết, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp kia, dưới cổ nữ quỷ này đều là xương trắng.
Cô làm một động tác chúc phúc, lộ ra hai... cổ tay xương khô trắng như tuyết, tư thái dịu dàng nói:
- Nô tỳ tham kiến chủ nhân.
Trần Bình An cảm thấy khó mở miệng, hơi do dự.
Lúc ký kết khế ước, hắn mới biết nữ quỷ này tên thật là Thạch Nhu.
Trần Bình An vừa để ý xem gần đó có người đi qua hay không, vừa tìm từ ngữ trong lòng.
Nữ quỷ cười nói:
- Chủ nhân cần nô tỳ làm một ít chuyện không sạch sẽ sao? Chủ nhân không cần do dự, đây vốn là bổn phận của nô tỳ.
Trần Bình An thở dài, lắc đầu nói:
- Không phải muốn ngươi làm những chuyện dơ bẩn kia. Ngươi là nữ nhân, ta muốn hỏi một chút chuyện sở trường của các ngươi.
Nữ quỷ xương khô nheo mắt lại, hỏi:
- Hả? Dám hỏi chủ nhân, có phải là chuyện nam nữ?
Cô cười lên, một cánh tay xương khô vươn ra khỏi tay áo, che miệng cười duyên, ánh mắt lại lạnh giá, nói:
- Không ngờ chủ nhân còn có sở thích kỳ quái như vậy, lại là may mắn của nô tỳ.
Trần Bình An không để ý sự châm chọc trong lời nói của cô, bất đắc dĩ nói:
- Ta muốn hỏi ngươi khi còn sống, có từng gả làm vợ người khác, giúp chồng dạy con? Có biết cách nào thiết lập quy củ cho trẻ con và vãn bối trong nhà hay không?
Nữ quỷ không hiểu chuyện gì, hiển nhiên suy nghĩ của Trần Bình An hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô. Năm xưa hồn phách của cô bị giam giữ trong tranh cuộn, đã quen tiếp tay cho lão tiên sư kia, làm những chuyện độc ác trái với lương tâm. Nhưng vẫn tốt hơn đám tỷ muội đáng thương, bị lão tiên sư kia dùng “biện pháp trừng phạt” cực kỳ tàn nhẫn trong pháp thuật tiên gia, dùng thần hồn làm tim đèn, đốt đèn dầu lên, tan rã từng chút, cực kỳ thê thảm.
Hôm nay cô đã đổi một vị chủ nhân mới, sao lại biến hóa lớn như vậy?
Cô thở phào một hơi, lắc đầu nói:
- Nô tỳ khi còn sống chưa từng lấy chồng, càng không biết chuyện mà chủ nhân nói.
Trần Bình An gật đầu, không nói gì khác thu nữ quỷ vào bùa chú, sau đó bỏ vào trong vật một thước.
Trong bóng tối của lồng giam bùa chú, thân hình nữ quỷ phiêu diêu, vẻ mặt kinh ngạc. Như vậy là xong rồi sao?
Cô cảm thấy u oán, sớm biết như thế thì có nên lừa gạt hắn một phen không? Mình cũng đã lâu không nhìn thấy quang cảnh bên ngoài rồi. Cho dù bị một chút gió mạnh thổi qua giống như cạo xương, tiếng sấm mùa xuân vang động giống như lóc thịt, cô cũng bằng lòng.
Trần Bình An đi ra con ngõ, cuối cùng ngồi xuống bậc thềm trước một cánh cửa lớn đóng chặt, ôm đầu gối ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Có một nhà ba người ăn mặc đơn sơ đi qua trước mặt hắn. Đứa trẻ ngây thơ, không buồn không lo. Phu nhân lại đỏ mắt, dường như cảm thấy uất ức. Người đàn ông thì cười xòa, nói lời an ủi, tay xách một khúc thịt được bọc bằng giấy dầu. Nhưng ông ta càng ân cần như vậy, phu nhân lại càng nổi nóng, cuối cùng dứt khoát dắt tay con trai bước nhanh rời đi, bỏ lại người đàn ông.
Người đàn ông khom lưng, có phần mệt mỏi. Chuyến này theo vợ trở về nhà ngoại, mấy người con rể tụ tập với nhau, có người làm quan nhỏ ở nha môn, có người làm thầy giáo dạy học trong gia đình giàu có, đương nhiên còn có nông dân là ông ta. Cha vợ tặng quà đáp lễ, hai con rể khác đều nhận được giò heo, chỉ có ông ta là nhận được một khúc thịt ba chỉ.
Ông ta dĩ nhiên nén giận trong lòng, nhưng vợ lại trách móc. Là một người đàn ông, chẳng lẽ lại cãi nhau ngay trước mặt trẻ con? Suy cho cùng, chẳng phải là do mình không có tiền đồ sao? Ông ta thở dài, đột nhiên phát hiện có một người trẻ tuổi lạ lẫm đang ngồi cách đó không xa. Ông ta bất giác thẳng lưng, cười cười với Trần Bình An, sau đó chạy chầm chậm theo vợ con ở phía xa.
Trần Bình An nhìn cảnh này, mặc dù không hiểu ngôn ngữ, nhưng hắn vốn xuất thân từ ngõ Nê Bình nghèo khổ, đã quen với những xung đột ở tầng đáy dân gian, biết được những chuyện nhỏ nhặt có thể dần dần làm hao mòn lòng người. Cho nên hắn đại khái đoán được, đợi đến khi đứa trẻ kia lớn hơn một chút, có thể sẽ cảm thấy phụ thân đội trời đạp đất thực ra lại là một kẻ hèn yếu, sẽ ghét bỏ cha mình giống như mẫu thân.
Cũng có thể nó sẽ hiểu được chua xót của cha mẹ, nụ cười ngày thường sẽ ít đi, lúc đọc sách ở trường sẽ cố gắng hơn. Cũng có thể trên đường về nhà, nó sẽ xách khúc thịt kia giúp cha mình, sau đó cha mẹ nó sẽ hoà thuận như ban đầu, cảm thấy có thể vượt qua cuộc sống này.
Tất cả đều có thể.
- --------
Bùi Tiền đang chép sách trong phòng mình, sau khi chép xong, cô lặng lẽ đứng ở cửa, nghe lén động tĩnh bên ngoài. Có điều chờ rất lâu cũng không nghe được tiếng bước chân.
Cô ngồi xuống dựa lưng vào cửa phòng, nhìn mũi chân của mình.
Lúc ban đầu còn không quen đi đường núi, dưới chân đầy bọng nước, cô lại không dám cầm gai đâm thủng. Có một người đã ngồi xuống bên cạnh, giúp cô chọc thủng từng cái, lại đắp một chút thảo dược giã nát, không còn đau nữa.
Lúc Bùi Tiền ngẩn người, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, hỏi:
- Hôm nay chép sách xong chưa?
Bùi Tiền lập tức bật dậy, kêu lớn:
- Chép xong rồi.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, sau đó là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng ở phòng bên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...