Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 390: Vô tình gặp gỡ



Trước khi tiến vào trấn nhỏ biên thùy, trên đường đi qua một nhà trọ lẻ loi, bên ngoài treo biển bán rượu cũ kỹ nhiều nếp nhăn. Trần Bình An lắc lư bầu rượu một chút, quyết định tới đó mua thêm môt ít rượu. Hắn có thể uống ra được rượu ngon hay dở. Rượu vong ưu của đất lành Hoàng Lương, rượu nguyên chất của đảo Quế Hoa, hắn đều đã uống qua, rượu của quán rượu ven đường càng mua không ít, cho nên cũng không yêu cầu nhiều lắm.
Ngoài nhà trọ có một con chó bản địa gầy như que củi đang nằm phơi nắng. Nhìn thấy ba người Trần Bình An phía xa, nó liền đứng lên, dáng vẻ hung dữ sủa lớn.
Đây là đạo đãi khách kiểu gì?
Một thanh niên đi cà nhắc xách dao chạy ra, dùng mũi dao chỉ vào con chó kia, hùng hổ nói:
- Còn sủa nữa, ta sẽ lấy đầu chó của ngươi!
Con chó liền ủ rũ nằm xuống.
Thiếu niên cà nhắc ngẩng đầu nhìn ba vị khách hiếm thấy, vội vàng giấu dao sau lưng, cười nói:
- Quan khách đừng sợ. Nơi này của chúng ta không phải là hắc đi.ếm, bảo đảm trong sạch buôn bán đàng hoàng.
Dường như lo lắng khách quay đầu bỏ chạy, hắn liền ra tay trước, nhìn vào trong sảnh chính hô lớn:
- Cô chủ, khách đến rồi, mau lau bàn cho sạch. Có công tử anh tuấn mà cô thích nhất đấy, còn là người đọc sách nữa.
Sau đó hắn lại vội vàng quay đầu, khom người đưa tay:
- Mời các quan khách vào trong ngồi. Nơi này của chúng ta có rượu mơ ủ bằng phương pháp tổ truyền của cô chủ, còn có dê nướng mà sư phụ ta giỏi nhất. Biên cảnh ngàn dặm chỉ có một nhà này, không có chi nhánh khác.
Ba người Trần Bình An đi vào nhà trọ.
Sảnh chính ở tầng trệt là nơi uống rượu ăn cơm, không nhiều bàn, có lẽ là do buôn bán vắng vẻ. Tầng hai thì dành cho người ở trọ.
Lúc này sảnh chính cũng không có khách, chỉ có một phu nhân đạp chân lên ghế dài cắn hạt dưa, liếc nhìn người đọc sách mà thiếu niên cà nhắc vừa nói. Lúc đầu cô cũng không ôm hi vọng, cảm thấy thiếu niên cà nhắc chỉ là con ruồi trong hầm phân, nào có kiến thức gì, đời này cũng sẽ không biết hai chữ “anh tuấn” viết thế nào.
Phu nhân mặc một bộ áo bào màu vàng viền đỏ, vạt áo đối xứng, hoa văn xoay tròn, tay áo rộng rãi. Phẩm chất áo bào không tầm thường, hình thức cũng đẹp, chỉ là hơi cũ, giống như bị bám một lớp dầu. Gương mặt cô đầy đặn hồng hào, tư thái thướt tha, cho dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng không thua gì những thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi.
Ánh mắt phu nhân sáng lên, yêu kiều quyến rũ “ôi chao” một tiếng, lập tức ném vốc hạt dưa xuống đất, sau đó dùng giày thêu gạt xuống dưới đáy bàn.
Cô lắc lư vòng eo mảnh khảnh, giống như một con rắn, uốn éo đi về phía Trần Bình An. Sau khi đến gần, cô nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Trần Bình An, thuận tay bóp một cái. Không nhìn ra, lão nương nhặt được bảo vối rồi. Không nói tới dung mạo tuấn tú, còn là một người có sức lực, không phải những kẻ chỉ có mã ngoài, nhìn được mà không dùng được.
Trần Bình An thấy cô ta được voi đòi tiên, còn muốn vỗ vào ngực mình, lập tức dịch sang ngang một bước, khiến cô vỗ vào khoảng không. Hắn cười nói:
- Cô chủ, ta muốn mua vài cân rượu. Không ăn cơm cũng không ngủ lại, mua rượu xong sẽ đi ngay. Nghe người phục vụ nói ở đây có rượu mơ tổ truyền, không biết giá cả ra sao?
Phu nhân mất hứng thu tay lại:
- Công tử vội vã đến trấn Hồ Nhi kia sao? Không phải ta vì buôn bán nên mới hù dọa công tử, nơi ấy thường xuyên có ma quỷ lộng hành, có thể khiến người ta bị quỷ ám. Năm nay càng lợi hại hơn, rất nhiều thương nhân và lữ khách đã gặp họa. Chưa từng có người chết, nhưng lại điên điên khùng khùng, số lượng cả một đôi tay.
- Cho nên công tử ngài vẫn nên ở lại nhà trọ chúng ta. Rượu mơ muốn mấy bình có mấy bình, không mắc. Rượu ủ năm năm tốt nhất, hai bình mới giá một lượng bạc. Lại gọi một con dê nướng, ăn uống no say. Buổi tối ở lại nơi này của chúng ta, đến lúc đó...
Nói đến đây, chân mày phu nhân hơi nhướng lên, mang theo ý xuân:
- Tỷ tỷ ta tự mình bưng nước rửa chân cho công tử.
Bùi Tiền ở bên cạnh chảy nước miếng, nghe được hai chữ “dê nướng” lại không đi nổi nữa. Cô lau miệng một cái, khẽ kéo kéo tay áo Trần Bình An.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, hỏi Ngụy Tiện:
- Có uống rượu được không?
Ngụy Tiện gật đầu nói:
- Tửu lượng cao.
Thế là Trần Bình An quay đầu cười nói với cô chủ:
- Ở lại thì không được, nhưng có thể ăn một bữa cơm ở nhà trọ. Ngoại trừ rượu uống trên bàn, hãy chuẩn bị cho ta thêm năm cân rượu mơ, ta muốn mang đi.
Phu nhân vẫy tay với thiếu niên cà nhắc kia:
- Bảo lão gù sư phụ ngươi chọn một con dê dùng để lót dạ, nhớ là kích thước vừa đủ. Đừng có luôn mơ mộng từ sáng đến tối, muốn có một sư phụ từ trên trời rơi xuống truyền thụ võ công tuyệt thế cho ngươi, chuyện tốt như vậy không tới phiên ngươi đâu. Mau cút đi.
Thiếu niên lầm bầm, chạy nhanh rời đi.
Ba người ngồi xuống, vừa lúc còn trống một cái ghế dài. Phu nhân đi tới quầy lấy mấy đĩa đồ ăn vặt, đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống đối diện với Trần Bình An, hỏi:
- Nghe khẩu âm của công tử, không giống với người Đại Tuyền chúng ta. Là người đeo hòm sách du học, từ Bắc Tấn tới phải không?
Trần Bình An cười nói:
- Từ phía nam xa hơn một chút.
Phu nhân nghiêng người tới trước, khom lưng cầm một trái cây mua từ trấn Hồ Nhi, b.ộ ngực nặng trĩu ép xuống mặt bàn. Phát hiện công tử trẻ tuổi kia vẫn luôn mỉm cười nhìn vào mặt mình, ánh mắt trong vắt, khiến cô hơi kinh ngạc. Trên đời này còn có mèo không ăn thịt sao?
Cô cười duyên dáng hỏi:
- Chúng ta uống rượu trước nhé? Ta có thể uống với công tử một chút. Đợi khi dê nướng lên bàn, vừa lúc hơi say, đến lúc đó xé đùi dê vàng rực béo ngậy, mùi vị đó thật tuyệt diệu.
Trần Bình An gật đầu. Phu nhân đi lấy một vò rượu và bốn cái chén trắng lớn đặt chồng lên nhau, mở nắp rót rượu vào chén. Rượu mơ hiện ra màu hổ phách, rất sạch sẽ không hề vẩn đục, chỉ nhìn một cái cũng cảm thấy say lòng người.
Phu nhân khá tự đắc, tươi cười giới thiệu rượu mơ tổ truyền này chia làm ba loại, đó là ủ nửa năm, ủ ba năm và ủ năm năm. Đã từng có một hào hiệp kinh thành đến đây du lịch, dắt một con ngựa cao to. Sau khi uống rượu ủ nửa năm kém nhất, cũng phải giơ ngón cái lên khen ngợi, nói rằng kinh thành Đại Tuyền cũng không có rượu ngon như vậy.
Vẻ mặt Bùi Tiền ngây thơ, hỏi:
- Người từ kinh thành tới mà chỉ uống rượu ủ nửa năm à?
Phu nhân nghẹn họng, vội vàng lấp liế.m:
- Vị hào hiệp kia đầu tiên chỉ muốn nếm thử mùi vị, sau đó đã mua mấy cân rượu mơ ủ năm năm giống như công tử đây.
Bùi Tiền giả vờ cười, ra vẻ tỉnh ngộ nói:
- Hóa ra là vậy. Người kinh thành Đại Tuyền đúng là không hào sảng, mua chút rượu mà thôi, còn phải nếm thử trước. Không bằng... cha ta, muốn mua liền trực tiếp mua rượu ủ năm năm đắt tiền nhất...
Trần Bình An gõ đầu một cái, khiến Bùi Tiền hai tay ôm đầu. Hắn lại tiện thể dời chén rượu mơ trước mặt Bùi Tiền sang bên kia cho Ngụy Tiện. Vị hoàng đế khai quốc nước Nam Uyển này đã tự xưng là “tửu lượng cao”, một người hai chén chắc là không thành vấn đề.
Bùi Tiền xoa đầu, ấm ức nói:
- Ta không thể uống một ngụm nhỏ sao? Đi đường xa như vậy, ta khát nước, cổ họng và mắt sắp bốc khói rồi.
Môi cô khô nứt, gần như muốn rỉ ra tơ máu. Nếu không phải trên đầu dán lá bùa trấn yêu, khiến cho cô phát huy ra thể lực kinh người, chắc chắn không thể chống đỡ được tới nhà trọ này.
Tiền có thể sai khiến quỷ thần, bùa có thể sai khiến cô lên đường. Suy cho cùng vẫn là vì tiền.
Trần Bình An cười nói:
- Ai bảo ngươi uống rượu giải khát? Lát nữa tự mình xin cô chủ một chén nước đi.
Bùi Tiền liếc nhìn bà cô lòe loẹt kia, hừ lạnh một tiếng, khoanh hai tay trước ngực, quay đầu đi.
Phu nhân không để bụng, đứng dậy đi bưng một chén nước trà tới, nhẹ nhàng đặt trước mặt Bùi Tiền:
- Uống đi, không thu tiền.
Bùi Tiền lập tức dùng hai tay nâng chén, uống ừng ực một hơi cạn sạch.
Không uống thì uổng phí, cô ghét lão bà này, chứ không ghét chén nước trà trước mắt.
Trần Bình An và Ngụy Tiện liếc mắt nhìn nhau. Trần Bình An thở dài, nghĩ thầm cô chủ này cũng không phải người lương thiện, nhớ thù không kém gì Bùi Tiền. Vừa rồi lúc cô quay lưng về phía bọn họ, đã lén lút nhổ một bãi nước miếng vào trong chén nước trà kia, xoay cổ tay lắc lư một chút, sau đó bưng lên bàn, không hề có đấu vết.
Có điều mùi vị của rượu mơ đúng là rất tuyệt, ngoại trừ không ẩn chứa linh khí, cũng không thua gì rượu hoa quế trên chiếc thuyền hòn đảo kia. Lát nữa nhất định phải chứa đầy hồ lô nuôi kiếm, nếu không được thì bảo Ngụy Tiện mang theo mấy vò bên cạnh... Đã dám nói là tửu lượng cao, nhất định là người thích rượu.
Trần Bình An uống từng ngụm nhỏ, khiến người ta có cảm giác thân thiết. Rượu mơ vào cổ họng như than lửa bốc cháy, vào bụng lại ấm ám. Tâm tình của hắn cũng tốt hơn, bèn hỏi:
- Cô chủ, có từng nghe nói đến biên quân Diêu gia không?
Phu nhân thuận miệng nói:
- Đương nhiên là có, người kiếm cơm ở biên cảnh, có ai không biết uy danh của kỵ binh Diêu gia? Không phải khoác lác với công tử, đã từng có một vị tiểu tướng quân họ Diêu, dẫn theo một đám tùy tùng đến nhà trọ này của ta, ăn hết một con dê nướng rồi mới rời đi, vứt lại một nén bạc thật to trên bàn. Có điều những người làm lính đánh trận này, cho dù chỉ ăn cơm uống rượu cũng rất dọa người. Ta không dám đến gần, luôn cảm thấy trên người bọn họ tỏa ra sát khí.
Trần Bình An hỏi:
- Biên quân Diêu gia danh tiếng rất tốt sao?
Phu nhân cười nói:
- Có tốt hay không, bách tính chúng ta làm sao biết được, cũng không có cơ hội giao tiếp với những quý nhân này. Có điều dư luận không tệ là được rồi. Dù sao ta mở nhà trọ ở đây mười năm, cũng chưa từng nghe nói người Diêu gia ức hiếp ai đó. Nghe được nhiều nhất là người nào của Diêu gia lại lập công lớn, được triều đình phong thưởng, thăng quan phát tài; người nào chết trận ở nước Bắc Tấn phía nam, vợ của y lại thành quả phụ... Đại khái là những tin đồn như vậy, nghe tới nghe lui đến chán rồi.
Trần Bình An gật đầu, đã có ấn tượng đại khái về nhánh họ Diêu từ động tiên Ly Châu dời đến Đồng Diệp châu này.
Ngụy Tiện đã uống xong một chén lớn, lúc này là chén thứ hai. Sắc mặt của hắn đỏ lên, nhưng ánh mắt sáng ngời:
- Biên quân đã không quấy nhiễu dân, cũng không gây dựng hư danh. Muốn bày tỏ thái độ với hoàng đế, không có ý định làm phiên trấn cát cứ, đây là hành động sáng suốt. Nếu không đối với hoàng đế thì bên ngoài giường đều là đất khách, nào dám yên tâm.
Phu nhân hơi sững sốt:
- Vị đại gia này, ngài nói gì vậy?
Ngụy Tiện uống một hớp rượu, vỗ bàn một cái:
- Vó ngựa đi qua, đều là quốc thổ, rượu này uống ngon!
Hoàng đế nước Nam Uyển tự xưng là tửu lượng cao, nói xong những lời hùng hồn này liền say thành một đống bùn, nằm sấp xuống bàn ngủ say như chết, tiếng ngáy như sấm. Lần này không muốn ở lại nhà trọ cũng không được rồi.
Sau đó thiếu niên cà nhắc và một ông lão lưng gù cùng nhau bưng một mâm dê nướng lên bàn. Trần Bình An hiếm hoi ăn no như vậy. Bùi Tiền càng ăn đến no căng, cuối cùng gần như là cưỡng ép xé thịt nhét vào trong miệng. Trần Bình An nhai kỹ nuốt chậm, ăn rất từ tốn, uống rượu cũng không nhanh.
Cô chủ ngồi ở bên quầy. Ban nãy Trần Bình An mời cô cùng ăn cơm, cô đã khéo léo từ chối. Cùng uống chút rượu thì không sao, nhưng nếu mặt dày ăn cơm cùng khách thì không phúc hậu rồi, không ai mở nhà trọ buôn bán lại làm như vậy.
Bùi Tiền ăn đến căng bụng, bắt đầu đi dạo quanh bàn, nếu không thì quá khó chịu.
Trần Bình An thuê ba gian phòng sát nhau. Hắn dìu Ngụy Tiện lên lầu, sau đó ném đối phương lên giường. May mà Ngụy Tiện tửu lượng không tốt nhưng hành vi không tệ, uống say thì ngủ, không quậy lung tung, cũng không nói lời say. Bùi Tiền thì đi đến gian phòng chính giữa, đóng cửa lại, bắt đầu nấc cụt.
Trần Bình An lấy hòm trúc xuống đặt trong phòng mình, sau đó đi ra ngoài, muốn xuống lầu hỏi thăm cô chủ một chút phong thổ của vương triều Đại Tuyền. Sau đó hắn phát hiện có một vị khách tới nhà trọ, râu ria xồm xàm, mặc trường bào màu xanh, dáng vẻ khoảng ba mươi tuổi. Người này ngồi ở một bàn, tươi cười nhìn phu nhân mặt lạnh bên quầy. Trên bàn không có rượu, cũng không có một đĩa thức ăn nào.
Thiếu niên cà nhắc đang ngồi dưới thang lầu, vẻ mặt chán ghét nhìn nam tử kia. Nơi cửa nhà bếp có treo màn vải bên cạnh sảnh chính, ông lão lưng gù đang ngồi trên một cái ghế dài, bắt chéo chân rít thuốc lá sợi.
Trần Bình An không vội xuống lầu, nằm trên lan can.
Lúc trước ngăn cản hai tên thích khách truy sát biên quân Diêu gia, trong đó kiếm tu kia rõ ràng là có hậu chiêu. Trần Bình An phát giác được nơi xa có khí tức hung bạo như ẩn như hiện, chắc là một con đại yêu đạo hạnh không cạn, ít nhất cảnh giới cũng tương đương với kiếm tu.
Nhưng cuối cùng nó lại đột nhiên biến mất, bị một luồng khí thế chính đại cưỡng chế trấn áp. Cho nên kiếm tu mới hoảng hốt lùi lại, võ phu tùy tùng mặc giáp Cam Lộ cũng chạy trốn theo.
Trần Bình An nhìn thấy nam tử áo xanh quần áo xốc xếch kia, cảm giác người này có thể là nhân vật đã gi.ết chết đại yêu, hoặc là tu sĩ thiên tài của môn phái chữ “Tông” Đồng Diệp châu, hoặc là... xuất thân từ thư viện Nho gia giống như Chu Cự Nhiên.
Nhưng rất nhanh Trần Bình An lại không nắm chắc, bởi vì người nọ bị cô chủ chán ghét, bị thiếu niên cà nhắc xem thường, bị ông lão lưng gù không thèm đếm xỉa. Hơn nữa hắn trong túi không tiền, lại bị nhà trọ biết rõ, cho nên không có cơ hội phùng má giả làm người mập.
Hắn nhất thời bi thống dâng trào, nhìn phu nhân, si tình nói:
- Cửu Nương, ta không chê cô là quả phụ lại có con, thật đấy...
Trần Bình An vỗ trán một cái. Không nói đến thân phận và tu vi của nam tử này, chỉ nói đến chuyện tình ái nam nữ, đối phương thật sự còn không bằng mình, thảo nào không được người ta yêu thích. Làm gì có ai nói chuyện với nữ nhân như vậy? Nào phải là lời tâm tình, rõ ràng là đâm dao vào tim phu nhân kia.
Quả nhiên, phu nhân vốn chỉ lạnh nhạt lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tên khốn khiếp kia, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Có tin ta tới chuồng dê hốt một đống phân, đổ lên đầu ngươi hay không?
Nam tử áo xanh nằm sấp xuống bàn, tay chân vung loạn, nhất là đôi tay giống như khăn lau, thương tâm thương phổi:
- Cửu Nương, cô tuyệt tình như vậy, ta làm sao ta sống nổi! Ta đúng là nghèo, nhưng văn tài luôn bạc mệnh, người đọc sách không nghèo không được, nếu không thì không thể viết ra văn chương ngàn đời tuyệt diệu...
Thiếu niên cà nhắc nhổ ngụm nước bọt:
- Văn chương ngàn đời ông nội ngươi. Mấy bài thơ xoàng của ngươi, một người chưa từng đọc sách như ta nghe cũng cảm thấy buồn nôn.
Ông lão lưng gù giống như bị sặc, hiển nhiên nghĩ lại còn rùng mình với “văn chương ngàn đời” của người kia.
Nam tử áo xanh bỗng nhiên giống như mở mang đầu óc, lập tức ngồi thẳng người, tươi cười nhìn phu nhân:
- Cửu Nương, chẳng lẽ cô sợ cản trở tiền đồ gấm vóc của ta, cho nên không muốn ở cùng ta? Không sao, ta cũng không thèm để ý tới ánh mắt thế tục...
Phu nhân thật sự không chịu nổi nữa, lạnh lùng nói:
- Tên cà nhắc, lão lưng gù, đều cầm dao cho ta. Ai có thể chém chết hắn, ta sẽ cho mười lượng bạc!
Ông lão lưng gù còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên cà nhắc đã ba chân bốn cẳng chạy vào nhà bếp lấy dao.
Nam tử áo xanh đứng lên, chỉnh lại vạt áo, xoay người thật nhanh, chạy nhanh như chớp.
Trần Bình An không xuống lầu nữa, trở về phòng mình đóng cửa lại. Sau đó hắn lấy bức tranh cuộn thứ hai ra đặt lên bàn, đó là võ nhân điên Chu Liễm. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...