Kiếm Lai
Chương 381: Nhân gian đèn đóm như sao
Cuối cùng Trần Bình An đẩy cửa bước vào. Trong nhà không có người. Không còn bà lão lải nhải oán giận, dĩ nhiên cũng không có tiếng mắng trời mắng đất, ngoài cứng trong mềm. Không còn phu nhân nhìn như chất phác nhưng lại đi trộm sách, ánh mắt nhìn con trai luôn tràn đầy kiêu ngạo.
Không còn ông lão đánh cờ thấp kém. Cũng không còn người đàn ông đeo bọc vải đi thử vận may, sáng sớm ra cửa đều rón ra rón rén, có lẽ là sợ quấy rầy con trai sắp đến trường đọc sách.
Trần Bình An đứng trong sân một lát, sau đó trở về phòng mình, bỏ Trường Khí kiếm vào lại vỏ kiếm, phát hiện sách trên bàn đã biến mất. Hắn ngồi xổm xuống, dán tay vào mặt đất, nhắm mắt lại muốn tìm kiếm một chút dấu vết.
Phi kiếm Mười Lăm bay ra khỏi hồ lô nuôi kiếm, nhanh chóng lượn vòng sát mặt đất, cuối cùng mũi kiếm chỉ vào một nơi dưới đất. Trần Bình An lập tức dùng hai tay đào đất lên. Với cảnh giới võ đạo hiện giờ của hắn, năm ngón tay cũng có thể chém sắt như chém bùn rồi.
Đánh một trận với Chủng Thu trên đường lớn, bước vào cảnh giới thứ năm, sau đó lại đánh một trận với Đinh Anh. Hai tảng đá mài dao này dùng để rèn luyện võ đạo, so với luyện tập cùng lão kiếm tu Kim Đan trên đảo Quế Hoa, dù là thân thể hay tâm tính đều mạnh hơn rất nhiều.
Nhất là đánh với Đinh Anh từ đầu thành đến núi Cổ Ngưu, đây là chiến đấu sinh tử liên quan đến cơ sở đại đạo võ học và khí vận võ đạo “thiên hạ”. Cho dù là ông lão họ Thôi ở lầu trúc núi Lạc Phách, nhìn thấy cũng sẽ khen ngợi, nói một câu “võ phu thuần túy cảnh giới tám chín cũng chưa chắc đánh ra được khí thế như vậy”.
Sau chốc lát đã đào ra một cái hố to gần bằng thân người. Hai tay Trần Bình An nâng người hoa sen nhỏ chỉ còn thoi thóp một hơi, nhảy ra khỏi hố, cẩn thận đặt nó lên bàn. Trước tiên hắn cởi pháp bào Kim Lễ trên người, cuộn lại giống như một ổ cỏ nhỏ, đặt đứa nhóc vào trong pháp bào. Sau đó vội vàng từ trong vật một tấc lấy ra một đồng tiền cốc vũ.
Tiền tiểu tuyết vốn linh khí mỏng manh. Tiền tiểu thử nếu dùng tay chạm vào, loáng thoáng có thể cảm giác được linh khí lưu chuyển như nước. Còn tiền cốc vũ thì ẩn chứa linh khí lớn nhất, giống như băng đông cứng. Trần Bình An nắm chặt đồng tiền của thần tiên trên núi này, đột nhiên bóp mạnh, sau đó khẽ buông ra, rải bột lên người hoa sen nhỏ.
Còn như đồng tiền cốc vũ này có thể mua bao nhiêu yêu tinh kỳ quái ở cửa hàng tiên gia, bao nhiêu tinh linh mà vương hầu phú quý cũng khó thấy được, Trần Bình An đương nhiên biết rõ. Từ lâu hắn đã không còn là chim non mới ra giang hồ, cũng không phải là học đồ thợ gốm chân đất ở ngõ Nê Bình nữa.
Hôm nay hắn càng ngày càng hiểu rõ về thế giới này hơn, bao gồm động tiên Ly Châu, vương triều Đại Ly, Đông Bảo Bình Châu, Kiếm Khí trường thành, Đồng Diệp châu, đất lành Ngẫu Hoa.
Trần Bình An cẩn thận quan sát người hoa sen nhỏ, thấy linh khí như nước suối chảy qua toàn thân, giống như từ từ thấm vào một mảnh ruộng khô cằn. Chuyện này khiến hắn hơi yên lòng, chỉ cần có thể hấp thu linh khí, nghĩa là có thể cứu vãn được. Hắn giơ ngón cái ra, nhẹ nhàng vuốt lên vầng trán trắng tinh của đứa nhóc.
Thu xếp cho người hoa sen nhỏ xong, Trần Bình An lấp hố lại, đi ra khỏi phòng. Hắn ngồi trên một cái ghế đẩu nhỏ dưới mái hiên, lấy bầu rượu xuống lắc lư, cũng không uống rượu.
Sau khi cởi pháp bào Kim Lễ, cả người Trần Bình An phát ra mùi máu tanh nồng nặc. Liều chết đánh một trận với Đinh Anh, có thể nói là thương thế nặng nề. Chính vì vậy mới bị nhiều linh khí giống như biển nước chảy ngược, tràn vào mỗi kinh huyệt của hắn.
Lúc này những linh khí kia chiếm cứ trong từng động phủ, giống như những thế lực phiên trấn cát cứ. Bởi vì không dính dáng tới đường đi của một hơi chân khí võ phu thuần túy trước đó, những kinh huyệt thành trì này giống như khu vực ngoài biên ải, hình thành cục diện “phiên trấn” mỗi người cư ngụ một góc, nhiều và rải rác, không liên kết với nhau, cho nên chẳng có tác dụng gì.
Trần Bình An không biết chuyện này là tốt hay xấu, nhưng tạm thời không có cách giải quyết. Việc khẩn cấp trước mắt là làm sao xây dựng cầu trường sinh cho tốt, cùng với rời khỏi nơi này.
Quan đạo quán lại không phải là đạo quán thật sự, mà là lão đạo nhân ở đâu trong nhân gian, đạo quán sẽ ở nơi đó. Chuyện này khiến Trần Bình An dở khóc dở cười. Vị lão đại kiếm tiên dựng nhà cỏ tu hành trên Kiếm Khí trường thành, vì sao không sớm đề cập tới?
Có điều ngẫm lại một chút, lúc trước tiến vào kinh thành nước Nam Uyển, suốt ngày giống như con ruồi không đầu đụng lung tung. Sau đó tâm tình buồn bực, dứt khoát tĩnh tâm đi dạo, đó là một loại cảm giác rất khác biệt.
Đã nhìn thấy muôn vẻ nhân sinh, giống như đang lang thang lêu lổng, nhưng đã khiến Trần Bình An nhớ lại kiếp sống học đồ năm xưa.
Tiền kiếm được ở lò gốm không đủ cho người ta ăn xài phung phí, nhưng có thể nuôi dưỡng chính mình, không đến mức chết đói. Cho nên sau khi được ấm no, mỗi lần Trần Bình An theo lão Diêu vào núi lấy đất, tâm tình cũng giống như vậy. Cho dù màn trời chiếu đất, đường núi khó đi, mỗi ngày đều sức cùng lực kiệt, nhưng trong lòng hắn không cảm thấy mệt, nằm xuống là có thể ngủ ngay.
Nhưng từ lần đầu tiên rời khỏi Long Tuyền, hộ tống bọn Lý Bảo Bình tới Đại Tùy đi học, cho đến khi xông vào nơi này một cách kỳ lạ, hắn đã ngủ được mấy giấc an ổn rồi?
Thỉnh thoảng Trần Bình An lại đứng dậy, đi vào phòng xem thử tình trạng của người hoa sen nhỏ. Phát hiện mặc dù tiến triển chậm chạp, nhưng đang có chiều hướng tốt lên, lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Những sinh ly tử biệt gần trong gang tấc kia, nào có thể mượn rượu giải sầu, bởi vì một người luôn có lúc tỉnh rượu.
Trong phòng có thể yên tâm, nhưng ngoài phòng thì sao? Trần Bình An khom lưng ngồi trên ghế đẩu nhỏ, chờ Tào Tình Lãng về nhà.
Từ nay về sau, ngôi nhà ở con ngõ vô danh này, cũng không có gì khác với ngôi nhà ở ngõ Nê Bình năm xưa.
Trần Bình An đứng lên. Giữa chiều hôm, có một đứa trẻ đi trong ngõ nhỏ. Cửa viện không khóa, sau khi nhìn thấy Trần Bình An, hắn lại thẫn thờ cúi đầu, im lặng và hờ hững đi vào phòng mình.
Trần Bình An muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, ngồi xuống ghế đẩu, vẫn luôn ngồi đến tận đêm khuya.
Thời tiết mùa nóng, dù là ban đêm gió nhẹ thổi vào mặt, vẫn không thể xem là mát mẻ. Lúc Trần Bình An đi xem người hoa sen nhỏ, vô tình liếc thấy một chiếc quạt tròn hương bồ chế tác sơ sài, liền cầm lấy đi ra khỏi phòng.
Nửa đêm về sáng, xa xa vang lên tiếng gõ canh của người tuần đêm. Tào Tình Lãng đi ra khỏi phòng, xách ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh Trần Bình An. Trần Bình An đưa quạt hương bồ qua, Tào Tình Lãng do dự một thoáng, cuối cùng vẫn cầm lấy.
Trần Bình An trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi.
Từ đầu đến cuối Tào Tình Lãng vẫn không nói gì, không trách Trần Bình An, cũng không nói là không trách, chỉ cúi đầu nức nở.
Hôm sau Tào Tình Lãng rời giường rất muộn, cũng không có tiếng đọc sách oang oang vào sáng sớm. Trần Bình An liền đến trường học, muốn giúp hắn nhắn một tiếng. Kết quả chỉ thấy người đi đường lác đác, đến trường học lại phát hiện cửa lớn đóng chặt, ngay cả thầy giáo dạy học cũng không thấy một ai.
Có điều hắn phát hiện, không có một gián điệp nước Nam Uyển nào xuất hiện gần đó, có lẽ là ý của quốc sư Chủng Thu.
Hai ngày sau, không ngừng có gia đình lén lút dọn ra xa nơi này. Trong một đêm lầu xanh quán rượu ở ngõ Trạng Nguyên trở nên yên tĩnh, cửa nhà vắng vẻ.
Xế chiều hôm nay, Trần Bình An xách ghế đẩu ngồi ở chỗ rẽ của con ngõ. Nếu là trước kia, bàn cờ ở đây sẽ có hai người đánh cờ trình độ thấp sát phạt đến mức trời đất tối tăm, bên cạnh là rất nhiều người đánh cờ khác chỉ bảo nước đi.
Đường lớn vẫn là khe nứt ngang dọc, vách nát tường xiêu, trông rất khó coi.
Trần Bình An bỗng đứng lên, hóa ra là Chủng Thu đã tới.
Hai người tản bộ dọc theo đường lớn. Vẻ mặt Chủng Thu mệt mỏi, mỉm cười nói:
- Khu vực này ở kinh sư đã âm thầm được giới nghiêm, các lộ tin tức cũng đã được khống chế. Hoàng đế bệ hạ và thái tử điện hạ đều rất tò mò về ngươi, muốn gặp ngươi, nhưng bị ta khuyên can. Nhưng nếu ngươi bằng lòng, tùy thời có thể vào cung, hoặc là đến chỗ ta ở cho khuây khỏa.
Trần Bình An gật đầu đáp ứng.
Chủng Thu mặc một bộ áo xanh, tóc mai hơi trắng. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có thêm vài phần già nua tang thương, có thể thấy tâm tình hiện giờ của vị quốc sư này cũng không thoải mái.
Ông ta tiếp tục nói:
- Du Chân Ý đã dựng một ngôi nhà cỏ nhỏ trên di chỉ núi Cổ Ngưu, muốn ở đó dốc lòng tu hành. Bệ hạ đã đưa ra yêu cầu, trừ khi Du Chân Ý dời phái Hồ Sơn vào lãnh thổ nước Nam Uyển, nếu không sẽ dủng vũ lực trục xuất. Du Chân Ý không thèm quan tâm. Ta hi vọng bệ hạ có thể chờ một thời gian, nhưng bệ hạ không đồng ý. Ngài đã điều động binh mã, rất nhanh sẽ có hơn vạn tinh nhuệ bao vây khu vực núi Cổ Ngưu.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, hỏi:
- Phàn Hoàn Nhĩ của nhà Kính Tâm thì sao?
Chủng Thu trước tiên kể lại sơ lược cuộc đời của Phàn Hoàn Nhĩ cho Trần Bình An nghe, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Ta đoán bệ hạ chắc đã lén lút gặp cô ta, mới có quyết tâm và hành động như vậy. Nghĩ rằng chỉ cần có cô ta áp trận, cộng thêm Bắc Tấn đại tướng quân Đường Thiết Ý ở lại kinh sư, đương nhiên còn cộng thêm Chủng Thu ta, tình hình có tệ cũng không tệ bao nhiêu.
Nói đến đây, Chủng Thu đứng ở ven rìa một khe nứt. Chính là vị trí lúc trước Trần Bình An dùng thế quyền đỉnh cao “kiểm tra rồng lớn”, ngự gió đi qua, một quyền đánh bay ông ta.
Ông ta cười cười nói:
- Bệ hạ nhiều lần dùng lời thăm dò ta, muốn biết tâm tính và lai lịch của ngươi. Ta không tiện lừa gạt bệ hạ, cũng không tiện kéo ngươi vào những ân oán thế tục này. Chỉ nói ngươi sẽ không trợ giúp nước Nam Uyển, nhưng cũng sẽ không giúp đỡ Du Chân Ý. Thoát ly thế sự, ẩn sâu trong mây, không làm bạn với gà chó, cũng sẽ không giành thức ăn với chúng.
Trần Bình An ôm quyền cảm ơn. Chủng Thu xua xua tay:
- Nếu đổi thành ta, chỉ sẽ càng phiền muộn hơn ngươi.
Trần Bình An lấy bầu rượu xuống uống một hớp rượu. Chủng Thu nghĩ tới một chuyện, bèn nói:
- Chuyện bi thảm của hộ gia đình mà ngươi ở, là do ta đích thân xử lý. Triều đình đã bắt không ít dư nghiệt Ma giáo, có thể xác định là khi đó Đinh Anh đã hạ lệnh cho người hành hung. Có lẽ là muốn Trâm Hoa Lang Chu Sĩ của cung Xuân Triều và ngươi sớm giao thủ, không thể đặt mình bên ngoài, thuận thế kéo Lục Phảng và Chu Phì vào.
- Hơn nữa thông qua khẩu cung của Tào Tình Lãng ở nha môn, đã biết được Đinh Anh làm như vậy không liên quan nhiều đến ngươi. Đó là vì Đinh Anh tưởng lầm Tào Tình Lãng có liên quan đến Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm.
Trần Bình An ừ một tiếng, đột nhiên hỏi:
- Đây rốt cuộc là nơi nào?
Chủng Thu hơi sững sốt, vẻ mặt nghi hoặc.
Trần Bình An chỉ vào Trường Khí sau người, giải thích:
- Ta đeo thanh kiếm này vô tình đi vào, vòng tới vòng lui tìm kiếm rất lâu, vẫn không biết mình đã sớm ở trong đó.
Chủng Thu tươi cười, giới thiệu một chút về lịch sử của đất lành Ngẫu Hoa và trích tiên nhân, lúc này Trần Bình An mới hiểu rõ.
Khi đó lão đạo nhân chỉ nói phân nửa. Quan đạo quán đúng là không tồn tại, nhưng có thể nói cả đất lành Ngẫu Hoa này chính là “nơi xem đạo” của ông ta.
Lúc trước Trần Bình An phát giác được điểm không thích hợp, đó là trong một châu lại có hai nước Bắc Tấn. Nên biết người hoa sen nhỏ chính là tìm thấy trong chùa Bắc Tấn. Đầu tiên hắn cho rằng có thể là Đồng Diệp châu và Đông Bảo Bình Châu phong thổ khác nhau, vì vậy đã đến tiệm sách ở ngõ Trạng Nguyên, lật xem rất nhiều sách tạp lục và bút tích văn nhân, kết quả càng xem lại càng khó hiểu.
Hắn vẫn chưa hết hi vọng, lại đến lầu sách tư nhân của một gia đình vừa nhìn đã biết là quyền quý, muốn thông qua chính sử xác định phương vị cụ thể của nước Nam Uyển ở Đồng Diệp châu. Kết quả vẫn là mây mù che phủ, trong sách vẫn chỉ có lịch sử bốn nước.
Sau đó chùa Bạch Hà xảy ra tai tiếng, tứ đại tông sư tụ họp ở núi Cổ Ngưu. Trần Bình An càng cảm thấy khó tưởng tượng, bởi vì mọi người đều thích dùng từ ngữ “thiên hạ” này. Quốc sư Chủng Thu là “nắm tay đệ nhất thiên hạ”, Nam Uyển là “cường quốc đệ nhất thiên hạ”, Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm là “mỹ nhân đệ nhất thiên hạ”... nhiều không kể xiết.
Một đêm ở chùa Bạch Hà, Đinh Anh, Chu Sĩ và Nha Nhi cùng nhau lẻn vào đại điện, tìm kiếm bộ kim thân la hán kia.
Trước đó bởi vì bên cạnh có một luyện khí sĩ là lão tăng của chùa Tâm Tướng, cộng thêm đi vào kinh thành này không lâu đã gặp phải bộ áo váy màu xanh thích múa dưới ánh trăng, cho nên Trần Bình An không suy nghĩ sâu hơn. Hắn chỉ cho rằng đây là một nơi “vô pháp” hoàn cảnh hẻo lánh, giống như nước Sơ Thủy của lão kiếm thánh Tống Vũ Thiêu ở Đông Bảo Bình Châu, võ phu rất cường thịnh.
Hôm nay cẩn thận suy nghĩ, Trần Bình An càng thấy sợ hãi, không ngừng rùng mình, giống như lúc trước nhìn thấy giếng nước kia vậy.
Mặc dù biết mình đang ở đất lành Ngẫu Hoa, nhưng làm sao đi vào, từ lúc nào đi vào, Trần Bình An vẫn không thể lý giải. Chỉ cần một ngày lão đạo nhân không xuất hiện, hắn sẽ không biết được đáp án.
Chủng Thu thân là quốc sư, sau một trận đại chiến, tình hình thiên hạ biến hóa khôn lường, còn rất nhiều chuyện cần ông ta xử lý. Hôm nay qua đây thăm viếng Trần Bình An, một là phòng ngừa xảy ra hiểu lầm, hai là tới nơi này cho khuây khỏa, hít thở khí trời. Cho nên nói xong những gì cần nói, ông ta liền cáo từ rời đi.
Lúc từ biệt, Trần Bình An áy náy nói:
- Ta tạm thời còn không thể rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa.
Chủng Thu cười nói:
- Không sao, dù gì Trần Bình An ngươi cũng không giống một trích tiên nhân.
Sau khi cáo từ, Chủng Thu một mình đi trên đường lớn vắng lặng, vẻ mặt ảm đạm. Nếu năm xưa trích tiên nhân đầu tiên mà mình và Du Chân Ý gặp phải là Trần Bình An, liệu hôm nay sẽ có kết cục khác hay không?
Trần Bình An xách ghế đẩu nhỏ lên, đi vào ngõ nhỏ tối tăm, đột nhiên nheo mắt lại.
Ngoài cửa viện có một cô bé gầy gò. Cô bất giác lui một bước, ngẩng đầu lên, nhìn kỹ nét mặt của Trần Bình An. Rất nhiều câu nói đã chuẩn bị sẵn, nhưng một chữ cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Trần Bình An hỏi:
- Đống sách kia đâu?
Cô bé chớp chớp mắt, ra sức lắc đầu:
- Ta không biết.
Dường như sợ Trần Bình An không tin, vẻ mặt cô ủy khuất nói:
- Mấy ngày trước ngươi và những kẻ xấu kia đánh nhau kịch liệt như vậy, hơn nữa khi đó một nam một nữ là từ trong ngõ đi ra đường lớn, ta nào dám trở về ngõ. Ta vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu, sau đó không gặp được ngươi, cũng không chờ được ngươi, lại sợ kẻ xấu đến tìm mình, liền vội vàng chạy đi.
Trần Bình An phất phất tay, ra hiệu cho đối phương có thể rời đi, hắn không muốn gặp lại con bé tâm cơ thâm trầm này nữa.
Cô bé đáng thương nói:
- Cầu xin ngươi, để ta ăn cơm xong rồi đi được không?
Hóa ra là ngửi được mùi cơm. Trần Bình An không để ý tới cô bé nữa, sau khi vào cửa thì cài then lại.
Tào Tình Lãng đã làm xong một bữa cơm tối. Đứa nhỏ này thông minh hiếu thuận, mặc dù trước kia chưa từng tự mình xuống bếp, nhưng đã nhiều lần nhìn mẫu thân nấu cơm làm đồ ăn. Đến khi hắn tự làm một mình, mặc dù không ngon miệng nhưng vẫn có thể ăn được.
Hai ngày nay đều là Tào Tình Lãng tự mình nấu cơm, Trần Bình An trước giờ không đến gần. Thường là khi Tào Tình Lãng đến nhà bếp thì Trần Bình An chủ động rời khỏi viện, hôm nay cũng như vậy.
Trước kia lúc trở về, Tào Tình Lãng thường đã ăn xong cơm, thu dọn chén đũa trở về phòng mình, thỉnh thoảng đến buổi tối mới ra ngồi hóng mát một lát. Nhưng hôm nay thì khác, Tào Tình Lãng ngồi bên cạnh bàn, ăn rất chậm, hơn nữa bên kia bàn còn bày thêm một bộ chén đũa.
Trần Bình An nhẹ nhàng đi vào phòng, sau đó ngồi xuống, nhai kỹ nuốt chậm, không phát ra bất cứ thanh âm gì.
Trong sân vang lên một tiếng “phịch”, cô bé gầy gò đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, rón ra rón rén đi tới ngoài phòng. Cô không dám đi vào, chỉ ngồi xổm ở đó, rướn cổ lên nhìn thức ăn trên bàn.
Tào Tình Lãng ngẫm nghĩ, vẫn đến nhà bếp bới cho cô bé một chén cơm, sau đó đi tới bên cạnh đưa chén đũa cho cô:
- Cùng ăn đi.
Trần Bình An bỏ chén đũa xuống, nhìn cô bé. Cô bé lã chã muốn khóc, cũng bỏ chén đũa xuống, không cử động.
Tào Tình Lãng bất đắc dĩ nói:
- Không sao, ăn đi.
Cô bé vẫn nhìn Trần Bình An không chớp mắt. Trần Bình An lại cầm chén đũa lên, không muốn nhìn đối phương nữa.
Lúc này cô bé mới cúi đầu và cơm, thỉnh thoảng gắp một đũa thức ăn, giống như đang trộm cắp.
Ba người gần như ăn xong cùng lúc. Tào Tình Lãng đứng dậy thu dọn bàn cơm. Cô bé liếc nhìn Trần Bình An, cũng ra vẻ giúp Tào Tình Lãng thu dọn.
Hai người cùng lứa tuổi bưng chén dĩa mâm trở lại nhà bếp. Cô bé gầy gò nhìn ra sân, phát hiện Trần Bình An không có mặt, liền thấp giọng oán giận:
- Không có chất béo gì cả, còn mặn như vậy, rốt cuộc ngươi có biết nấu cơm không? Lớn như vậy rồi, có tiền đồ một chút được không?
Tào Tình Lãng im lặng, nhìn dáng vẻ đối phương giống như không nghe theo thì không bỏ qua, đành phải nói:
- Lần tới ta sẽ chú ý.
Kết quả Trần Bình An đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà bếp. Cô bé gầy gò lập tức im miệng, vừa muốn quay đầu giả vờ như không nhìn thấy đối phương, đã thấy Trần Bình An vẫy tay, hơn nữa ánh mắt sắc bén. Cô đành phải cúi đầu đi ra ngoài, bị Trần Bình An xách cổ áo giống như xách gà con.
Một tay Trần Bình An mở cửa, tay kia đẩy cô bé ra ngoài, trước khi đóng cửa bỏ lại một câu:
- Còn dám leo tường, ta sẽ trực tiếp ném ngươi ra ngoài kinh thành.
Đêm hôm nay, Trần Bình An vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Tào Tình Lãng ra sân hóng gió không lâu, lại nghe được tiếng ho ngoài cửa viện.
Hắn đi ra mở cửa, nhìn thấy cô bé gầy gò đang ngồi dưới đất, ngẩng đầu khoanh hai tay trước ngực, cười híp mắt nói:
- Không cần quan tâm đến ta, ngoài này càng mát mẻ hơn.
Hai tay Tào Tình Lãng vò đầu, hắn thật sự sợ đối phương rồi.
Trần Bình An bỗng ngẩng đầu lên, nhíu mày. Trên một nóc nhà phía xa, dưới ánh trăng sáng ngời, có một người đàn ông đeo đao mặc áo bào đen, khí chất nho nhã, một tay xách bầu rượu, mỉm cười ra hiệu cho Trần Bình An. Thấy Trần Bình An không nói gì, mũi chân hắn nhún một cái, bồng bềnh lướt tới ngôi nhà chỗ Trần Bình An.
Thừa lúc Tào Tình Lãng còn ở ngoài cửa, Trần Bình An đánh ra một quyền, thành thạo một cách cách tự nhiên. Đường đường là đại tướng quân Đường Thiết Ý của nước Bắc Tấn, lại bị một luồng quyền kình lặng lẽ đánh vào ngực, bay ngược ra ngoài, trở về nóc nhà cũ.
Gió quyền kình lực đều tuyệt diệu tới đỉnh cao. Đường Thiết Ý là đại tông sư có thể đếm được trên đầu ngón tay trong thiên hạ, cũng không bị thương nhưng lại cực kỳ chật vật. Hắn chẳng những không thẹn quá hóa giận, ngược lại áy náy cười một tiếng với Trần Bình An, giống như đang nói đã làm phiền rồi, xấu hổ vì mình không mời mà tới, lập tức xoay người lướt đi.
Trần Bình An không có ấn tượng quá sâu với người này, cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều. Hắn ngẫm nghĩ, nói với Tào Tình Lãng không cần chờ mình trở về, sau đó đi ra ngõ Trạng Nguyên. Vừa lúc trong hồ lô nuôi kiếm đã không còn rượu, đi ra ngoài một chuyến cũng tốt.
Hơn nửa đêm, trong một quán rượu ở ngõ Trạng Nguyên chỉ có một bàn khách, nhưng vẫn có đèn màu treo cao.
Đây xem như là một bữa tiệc gia đình, bởi vì đầu bếp đều là do khách từ trong nhà mang đến.
Cả con ngõ Trạng Nguyên canh phòng nghiêm ngặt, ngoại trừ tướng sĩ mặc giáp trụ ba bước một người, còn có cao thủ mai danh ẩn tích trấn giữ. Nếu có người muốn ám sát, trừ khi là đại tông sư trên bảng mười người, nếu không còn không thể thấy mặt những người khách này.
Bàn khách này phân biệt là hoàng đế Ngụy Lương của nước Nam Uyển, hoàng hậu Chu Xu Chân, thái tử Ngụy Diễn, còn có nhị hoàng tử và công chúa Ngụy Chân nhỏ tuổi nhất. Ngoại trừ những người của hoàng thất, còn có đạo cô Hoàng Đình núi Thái Bình đã thay một bộ đạo bào trang nhã, cũng từng là Phàn Hoàn Nhĩ và Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm.
Ngụy Chân thừa kế dung mạo của cha mẹ, là một hạt giống mỹ nhân hiếm thấy, nhưng so với Hoàng Đình thì vẫn phải tự thẹn kém người. Cô vốn rất hoạt bát, nhưng tối nay lại không dám nói nhiều, vẫn luôn dựa sát vào bên cạnh mẫu hậu.
Cô rất ngưỡng mộ vị đạo cô đẹp như thiên tiên này, có thể ở trước mặt phụ hoàng biểu hiện càng... giang hồ hơn cả Chủng quốc sư. Những năm qua cô cất giấu rất nhiều sách cấm, đều là do hai anh trai không chịu nổi cô cầu xin, đã thu gom đủ loại tiểu thuyết diễn nghĩa ghi chép chuyện kỳ lạ tử các tiệm sách quê mùa.
Giang hồ là gì? Giang hồ mà cô khao khát, đó là vào một đêm trăng mờ gió cao, một đôi tình lữ thần tiên giết vào sào huyệt kẻ xấu khiến người trong võ lâm sợ hãi. Khi bầu trời nổi lên màu trắng bạc, đám cường đạo ma đầu đều đã bị giết. Đôi nam nữ kia nhìn nhau cười, thúc ngựa rời đi, tiếp tục rong ruổi giang hồ.
Ngụy Lương cười hỏi:
- Bên ngoài có Du Chân Ý, bên trong có Trần Bình An, quả thật không có chuyện gì sao?
Câu trả lời của Hoàng Đình không khách sáo lắm:
- Thực ra dù hai người này đều ở trong kinh thành cũng không sao. Một người quyết tâm tu đạo rất kiên định, còn một người vốn không để ý tới các người. Có điều các người làm hoàng đế, lại thích quan điểm “há để cho người khác ngủ bên giường”. Trong lòng ngài khó chịu, chuyện này ta có thể hiểu được.
- Cộng thêm ta cũng nhìn Du Chân Ý không vừa mắt, vậy thì dứt khoát đánh một trận với hắn là được. Ta bảo đảm sẽ dùng mười phần sức lực giao thủ với Du Chân Ý, nếu như ta thua, cái gọi là đại quân tinh nhuệ nước Nam Uyển cũng không thể giữ Du Chân Ý được. Không chừng còn bị hắn xông vào hoàng cung, giết hết cả nhà các người. Như vậy trước khi phi thăng, ta chỉ có thể tranh thủ báo thù cho các người mà thôi.
Ngụy Lương lắc đầu cười khổ, uống rượu giải sầu.
Thực ra người khó chịu nhất là Chu Xu Chân, bởi vì sư muội lại biến thành sư phụ, sau đó lại biến thành Hoàng Đình của núi Thái Bình.
Còn như người mất mát nhất, có lẽ là thái tử điện hạ Ngụy Diễn. Phàn Hoàn Nhĩ mà trong lòng hắn ái mộ đã không tìm lại được, cho dù đạo cô trước mắt tư sắc còn động lòng người hơn Phàn Hoàn Nhĩ, nhưng hắn lại không thích nổi.
Người thấp thỏm bất an nhất, lại là nhị hoàng tử tướng mạo rất giống Ngụy Diễn. Ma giáo từ thái thượng giáo chủ Đinh Anh đến Nha Nhi, rồi đến một nhóm cao thủ ẩn nấp ở kinh sư, đều bị Chủng quốc sư hợp sức với tiên tử nhà Kính Tâm và cung phụng triều đình tóm gọn, tất cả đều bị nhốt vào tù. Mà thế lực Ma giáo tam môn và vị hoàng tử họ Ngụy hắn lại có quan hệ dây mơ rễ má.
Bữa cơm này nhị hoàng tử ăn rất nhạt nhẽo vô vị, giống như nhai sáp. Hắn cảm thấy hâm mộ sự vô tâm của em gái, càng đố kị với anh trai hồng phúc ngang trời. Ai có thể ngờ được, lão ma đầu Đinh Anh vô địch thiên hạ lại bị người ta g.iết chết? Cô ả tên Nha Nhi kia còn từng thề thốt với hắn: “Ngươi chết già rồi, Sư gia gia nhà ta chưa chắc đã chết.”
Bên ngoài quán rượu vang lên tiếng hỗn loạn khác thường. Hoàng Đình cười nói:
- Khách quý tới rồi.
Ngụy Lương lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, rất khẩn trương, cảm thấy hối hận vì không gọi quốc sư Chủng Thu, dù sao Chủng Thu và người nọ cũng có quan hệ không tệ. Nhưng chờ cả buổi mới thấy người nọ xuất hiện, lại rất quy củ đi đến cửa lớn và thang lầu. Hắn không mặc bộ áo bào trắng chói mắt kia, mà là quần áo phổ thông của gia đình bình thường ở nước Nam Uyển.
Ngụy Lương ổn định tâm thần, đứng dậy.
Hoàng đế đã đứng dậy đón khách, những người còn lại trong hoàng thất cũng vội vàng đứng lên.
Hoàng Đình không tự cao tự đại, nhưng cũng không quá ân cần, đứng dậy rời khỏi bàn rượu, đi tới cửa sổ. Cô giống như đặt mình bên ngoài, giao cho rắn địa phương và rồng qua sông tự nhìn mà làm, không thiên vị ai.
Ngụy Lương cười lớn nói:
- Họ Ngụy ta chiêu đãi không chu toàn, gây ra cảnh tượng náo loạn như vậy, xin Trần tiên sư thứ tội.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Bệ hạ không cần để ý, lần sóng gió này không liên quan nhiều đến nước Nam Uyển.
Ngụy Lương không nắm chắc lắm, lo lắng câu nói của đối phương có hàm ý khác, mà mình lại không lĩnh hội được thâm ý.
Trần Bình An lại nói:
- Lần này ta tới, là nghĩ rằng bệ hạ đã tự mình đến đây, vừa lúc ta có mấy lời nói thẳng. Nước Nam Uyển có thể xem như ta không tồn tại, xin bệ hạ yên tâm. Nếu không phải Đinh Anh và Du Chân Ý chủ động tìm tới cửa, có thể trận chiến này từ đầu đến cuối cũng không có chuyện của ta.
Ngụy Lương mỉm cười gật đầu phụ họa:
- Trần tiên sư là thần tiên trên núi, dĩ nhiên không muốn để ý tới phân tranh của nhân gian.
Trần Bình An đột nhiên cũng cười lên:
- Kinh thành nước Nam Uyển các người phong cảnh rất đẹp, nhất là có một món ăn rất ngon. Trước khi ta rời khỏi kinh thành, nhất định sẽ đi ăn một lần.
Ngụy Lương tò mò hỏi:
- Dám hỏi tiên sư là món gì ở đâu? Quả nhân có thể...
Nhưng mới nói được một nửa, Ngụy Lương lại dừng câu chuyện, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Trần tiên sư vừa mới định ra quy củ, quả nhân đã phá hư quy củ rồi, nhất định phải tự phạt một ly mới được.
Trần Bình An lấy bầu rượu xuống:
- Có thể còn phải phiền bệ hạ tặng cho ta hai vò rượu.
Ngụy Lương cười ha hả:
- Trần tiên sư ngài xứng làm khách quý, cũng quá dễ lừa gạt rồi.
Hoàng đế nói đùa một câu, những người còn lại cũng lập tức cười theo.
Trần Bình An có vẻ chậm hiểu, cũng cười cười, nếu không thì hơi gương gạo rồi.
Hoàng Đình mặc dù nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
Trần Bình An đổ đầy rượu vào hồ lô nuôi kiếm, sau đó rời khỏi quán rượu. Hắn cũng không trở về chỗ ở trong ngõ, mà là dựa theo ký ức đi tìm chợ đêm gần chùa Bạch Hà, ăn một tô món ăn vừa nhám vừa cay vừa nóng kia.
“Không ăn cay, không uống rượu, không uống rượu mạnh ăn lẩu cay nhất, nhân sinh còn niềm vui gì đáng nói?"
Đây là câu nói của Tống Vũ Thiêu. Trước kia không thấy có bao nhiêu đạo lý, nhưng lúc này Trần Bình An ở trong chợ búa rộn ràng, lại cảm thấy châm ngôn của lão tiền bối đúng là không gạt người.
Hắn trả tiền, rời khỏi chợ đêm ồn ào náo nhiệt, chậm rãi bước đi. Tại nơi yên tĩnh không người, hắn lướt lên một nóc nhà, lại đi đến lầu sách tư nhân của gia đình quan lại có đình viện thật sâu kia. Lần này hắn không tra tìm lịch sử và phong thủy của thế giới này, mà là tìm sách có liên quan đến xây cầu, đáng tiếc lại không tìm được.
Hắn dự định tìm kiếm trong lầu sách và hồ sơ của công bộ nha môn, nhưng cân nhắc một phen, quyết định có cơ hội thì nói với Chủng Thu một tiếng. Nhờ quốc sư giúp đỡ chuyện này, chắc sẽ không quá khó xử. Hơn nữa hắn còn muốn hỏi thăm Chủng Thu tin tức của một thư sinh.
Trần Bình An rời khỏi lầu sách, cuối cùng dừng lại trên nóc một ngôi lầu cao, ngồi xuống uống rượu. Uống đến cuối cùng, hắn lại giơ ngón giữa lên trời, cũng không thấy có sét đánh xuống.
Trần Bình An cất bầu rượu, nghênh đón gió mát, ngơ ngẩn xuất thần.
Trong quãng thời gian từ khi rời khỏi đài Thượng Dương trấn Phi Ưng đến khi tiến vào nước Nam Uyển, hắn đã từng gặp phải một thành trấn người giấy.
Lão tăng trụ trì của chùa Tâm Tướng đã từng lặp lại một câu: “Ngươi nhìn nó, nó cũng đang nhìn ngươi.”
Ở chùa Bạch Hà và chợ đêm, cô gái khi đó vẫn là Phàn Hoàn Nhĩ đã hai lần nhìn mình chằm chằm, ánh mắt dường như có vẻ quen thuộc. Nhưng cô ta lại không mở miệng nói chuyện, chắc không phải là không muốn, mà là không thể.
Cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy sợ hãi gấp bội. Trần Bình An thở dài.
Đèn đóm của nhân gian, ngôi sao trên bầu trời. Có người từng nói, những ngôi sao đó có thể là thi hài của thần linh.
Là ai nói nhỉ? Trần Bình An vỗ vỗ đầu, không nhớ ra. Tối nay uống rượu thực ra cũng không nhiều, nhưng lại say khướt. Hắn ngả người về phía sau, ngủ say khò khò.
Một lão đạo nhân đứng trên mái cong, liếc nhìn trích tiên nhân trẻ tuổi đang ngủ say, nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trước đó, khóe miệng liền nhếch lên.
Trong viện nhỏ, lúc người trẻ tuổi nhẹ giọng xin lỗi một đứa trẻ, thực ra mặt đầy nước mắt.
Ông ta lẩm bẩm nói:
- Trong mắt ngươi, nhân gian không có chuyện nhỏ sao?
Không còn ông lão đánh cờ thấp kém. Cũng không còn người đàn ông đeo bọc vải đi thử vận may, sáng sớm ra cửa đều rón ra rón rén, có lẽ là sợ quấy rầy con trai sắp đến trường đọc sách.
Trần Bình An đứng trong sân một lát, sau đó trở về phòng mình, bỏ Trường Khí kiếm vào lại vỏ kiếm, phát hiện sách trên bàn đã biến mất. Hắn ngồi xổm xuống, dán tay vào mặt đất, nhắm mắt lại muốn tìm kiếm một chút dấu vết.
Phi kiếm Mười Lăm bay ra khỏi hồ lô nuôi kiếm, nhanh chóng lượn vòng sát mặt đất, cuối cùng mũi kiếm chỉ vào một nơi dưới đất. Trần Bình An lập tức dùng hai tay đào đất lên. Với cảnh giới võ đạo hiện giờ của hắn, năm ngón tay cũng có thể chém sắt như chém bùn rồi.
Đánh một trận với Chủng Thu trên đường lớn, bước vào cảnh giới thứ năm, sau đó lại đánh một trận với Đinh Anh. Hai tảng đá mài dao này dùng để rèn luyện võ đạo, so với luyện tập cùng lão kiếm tu Kim Đan trên đảo Quế Hoa, dù là thân thể hay tâm tính đều mạnh hơn rất nhiều.
Nhất là đánh với Đinh Anh từ đầu thành đến núi Cổ Ngưu, đây là chiến đấu sinh tử liên quan đến cơ sở đại đạo võ học và khí vận võ đạo “thiên hạ”. Cho dù là ông lão họ Thôi ở lầu trúc núi Lạc Phách, nhìn thấy cũng sẽ khen ngợi, nói một câu “võ phu thuần túy cảnh giới tám chín cũng chưa chắc đánh ra được khí thế như vậy”.
Sau chốc lát đã đào ra một cái hố to gần bằng thân người. Hai tay Trần Bình An nâng người hoa sen nhỏ chỉ còn thoi thóp một hơi, nhảy ra khỏi hố, cẩn thận đặt nó lên bàn. Trước tiên hắn cởi pháp bào Kim Lễ trên người, cuộn lại giống như một ổ cỏ nhỏ, đặt đứa nhóc vào trong pháp bào. Sau đó vội vàng từ trong vật một tấc lấy ra một đồng tiền cốc vũ.
Tiền tiểu tuyết vốn linh khí mỏng manh. Tiền tiểu thử nếu dùng tay chạm vào, loáng thoáng có thể cảm giác được linh khí lưu chuyển như nước. Còn tiền cốc vũ thì ẩn chứa linh khí lớn nhất, giống như băng đông cứng. Trần Bình An nắm chặt đồng tiền của thần tiên trên núi này, đột nhiên bóp mạnh, sau đó khẽ buông ra, rải bột lên người hoa sen nhỏ.
Còn như đồng tiền cốc vũ này có thể mua bao nhiêu yêu tinh kỳ quái ở cửa hàng tiên gia, bao nhiêu tinh linh mà vương hầu phú quý cũng khó thấy được, Trần Bình An đương nhiên biết rõ. Từ lâu hắn đã không còn là chim non mới ra giang hồ, cũng không phải là học đồ thợ gốm chân đất ở ngõ Nê Bình nữa.
Hôm nay hắn càng ngày càng hiểu rõ về thế giới này hơn, bao gồm động tiên Ly Châu, vương triều Đại Ly, Đông Bảo Bình Châu, Kiếm Khí trường thành, Đồng Diệp châu, đất lành Ngẫu Hoa.
Trần Bình An cẩn thận quan sát người hoa sen nhỏ, thấy linh khí như nước suối chảy qua toàn thân, giống như từ từ thấm vào một mảnh ruộng khô cằn. Chuyện này khiến hắn hơi yên lòng, chỉ cần có thể hấp thu linh khí, nghĩa là có thể cứu vãn được. Hắn giơ ngón cái ra, nhẹ nhàng vuốt lên vầng trán trắng tinh của đứa nhóc.
Thu xếp cho người hoa sen nhỏ xong, Trần Bình An lấp hố lại, đi ra khỏi phòng. Hắn ngồi trên một cái ghế đẩu nhỏ dưới mái hiên, lấy bầu rượu xuống lắc lư, cũng không uống rượu.
Sau khi cởi pháp bào Kim Lễ, cả người Trần Bình An phát ra mùi máu tanh nồng nặc. Liều chết đánh một trận với Đinh Anh, có thể nói là thương thế nặng nề. Chính vì vậy mới bị nhiều linh khí giống như biển nước chảy ngược, tràn vào mỗi kinh huyệt của hắn.
Lúc này những linh khí kia chiếm cứ trong từng động phủ, giống như những thế lực phiên trấn cát cứ. Bởi vì không dính dáng tới đường đi của một hơi chân khí võ phu thuần túy trước đó, những kinh huyệt thành trì này giống như khu vực ngoài biên ải, hình thành cục diện “phiên trấn” mỗi người cư ngụ một góc, nhiều và rải rác, không liên kết với nhau, cho nên chẳng có tác dụng gì.
Trần Bình An không biết chuyện này là tốt hay xấu, nhưng tạm thời không có cách giải quyết. Việc khẩn cấp trước mắt là làm sao xây dựng cầu trường sinh cho tốt, cùng với rời khỏi nơi này.
Quan đạo quán lại không phải là đạo quán thật sự, mà là lão đạo nhân ở đâu trong nhân gian, đạo quán sẽ ở nơi đó. Chuyện này khiến Trần Bình An dở khóc dở cười. Vị lão đại kiếm tiên dựng nhà cỏ tu hành trên Kiếm Khí trường thành, vì sao không sớm đề cập tới?
Có điều ngẫm lại một chút, lúc trước tiến vào kinh thành nước Nam Uyển, suốt ngày giống như con ruồi không đầu đụng lung tung. Sau đó tâm tình buồn bực, dứt khoát tĩnh tâm đi dạo, đó là một loại cảm giác rất khác biệt.
Đã nhìn thấy muôn vẻ nhân sinh, giống như đang lang thang lêu lổng, nhưng đã khiến Trần Bình An nhớ lại kiếp sống học đồ năm xưa.
Tiền kiếm được ở lò gốm không đủ cho người ta ăn xài phung phí, nhưng có thể nuôi dưỡng chính mình, không đến mức chết đói. Cho nên sau khi được ấm no, mỗi lần Trần Bình An theo lão Diêu vào núi lấy đất, tâm tình cũng giống như vậy. Cho dù màn trời chiếu đất, đường núi khó đi, mỗi ngày đều sức cùng lực kiệt, nhưng trong lòng hắn không cảm thấy mệt, nằm xuống là có thể ngủ ngay.
Nhưng từ lần đầu tiên rời khỏi Long Tuyền, hộ tống bọn Lý Bảo Bình tới Đại Tùy đi học, cho đến khi xông vào nơi này một cách kỳ lạ, hắn đã ngủ được mấy giấc an ổn rồi?
Thỉnh thoảng Trần Bình An lại đứng dậy, đi vào phòng xem thử tình trạng của người hoa sen nhỏ. Phát hiện mặc dù tiến triển chậm chạp, nhưng đang có chiều hướng tốt lên, lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Những sinh ly tử biệt gần trong gang tấc kia, nào có thể mượn rượu giải sầu, bởi vì một người luôn có lúc tỉnh rượu.
Trong phòng có thể yên tâm, nhưng ngoài phòng thì sao? Trần Bình An khom lưng ngồi trên ghế đẩu nhỏ, chờ Tào Tình Lãng về nhà.
Từ nay về sau, ngôi nhà ở con ngõ vô danh này, cũng không có gì khác với ngôi nhà ở ngõ Nê Bình năm xưa.
Trần Bình An đứng lên. Giữa chiều hôm, có một đứa trẻ đi trong ngõ nhỏ. Cửa viện không khóa, sau khi nhìn thấy Trần Bình An, hắn lại thẫn thờ cúi đầu, im lặng và hờ hững đi vào phòng mình.
Trần Bình An muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, ngồi xuống ghế đẩu, vẫn luôn ngồi đến tận đêm khuya.
Thời tiết mùa nóng, dù là ban đêm gió nhẹ thổi vào mặt, vẫn không thể xem là mát mẻ. Lúc Trần Bình An đi xem người hoa sen nhỏ, vô tình liếc thấy một chiếc quạt tròn hương bồ chế tác sơ sài, liền cầm lấy đi ra khỏi phòng.
Nửa đêm về sáng, xa xa vang lên tiếng gõ canh của người tuần đêm. Tào Tình Lãng đi ra khỏi phòng, xách ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh Trần Bình An. Trần Bình An đưa quạt hương bồ qua, Tào Tình Lãng do dự một thoáng, cuối cùng vẫn cầm lấy.
Trần Bình An trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi.
Từ đầu đến cuối Tào Tình Lãng vẫn không nói gì, không trách Trần Bình An, cũng không nói là không trách, chỉ cúi đầu nức nở.
Hôm sau Tào Tình Lãng rời giường rất muộn, cũng không có tiếng đọc sách oang oang vào sáng sớm. Trần Bình An liền đến trường học, muốn giúp hắn nhắn một tiếng. Kết quả chỉ thấy người đi đường lác đác, đến trường học lại phát hiện cửa lớn đóng chặt, ngay cả thầy giáo dạy học cũng không thấy một ai.
Có điều hắn phát hiện, không có một gián điệp nước Nam Uyển nào xuất hiện gần đó, có lẽ là ý của quốc sư Chủng Thu.
Hai ngày sau, không ngừng có gia đình lén lút dọn ra xa nơi này. Trong một đêm lầu xanh quán rượu ở ngõ Trạng Nguyên trở nên yên tĩnh, cửa nhà vắng vẻ.
Xế chiều hôm nay, Trần Bình An xách ghế đẩu ngồi ở chỗ rẽ của con ngõ. Nếu là trước kia, bàn cờ ở đây sẽ có hai người đánh cờ trình độ thấp sát phạt đến mức trời đất tối tăm, bên cạnh là rất nhiều người đánh cờ khác chỉ bảo nước đi.
Đường lớn vẫn là khe nứt ngang dọc, vách nát tường xiêu, trông rất khó coi.
Trần Bình An bỗng đứng lên, hóa ra là Chủng Thu đã tới.
Hai người tản bộ dọc theo đường lớn. Vẻ mặt Chủng Thu mệt mỏi, mỉm cười nói:
- Khu vực này ở kinh sư đã âm thầm được giới nghiêm, các lộ tin tức cũng đã được khống chế. Hoàng đế bệ hạ và thái tử điện hạ đều rất tò mò về ngươi, muốn gặp ngươi, nhưng bị ta khuyên can. Nhưng nếu ngươi bằng lòng, tùy thời có thể vào cung, hoặc là đến chỗ ta ở cho khuây khỏa.
Trần Bình An gật đầu đáp ứng.
Chủng Thu mặc một bộ áo xanh, tóc mai hơi trắng. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có thêm vài phần già nua tang thương, có thể thấy tâm tình hiện giờ của vị quốc sư này cũng không thoải mái.
Ông ta tiếp tục nói:
- Du Chân Ý đã dựng một ngôi nhà cỏ nhỏ trên di chỉ núi Cổ Ngưu, muốn ở đó dốc lòng tu hành. Bệ hạ đã đưa ra yêu cầu, trừ khi Du Chân Ý dời phái Hồ Sơn vào lãnh thổ nước Nam Uyển, nếu không sẽ dủng vũ lực trục xuất. Du Chân Ý không thèm quan tâm. Ta hi vọng bệ hạ có thể chờ một thời gian, nhưng bệ hạ không đồng ý. Ngài đã điều động binh mã, rất nhanh sẽ có hơn vạn tinh nhuệ bao vây khu vực núi Cổ Ngưu.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, hỏi:
- Phàn Hoàn Nhĩ của nhà Kính Tâm thì sao?
Chủng Thu trước tiên kể lại sơ lược cuộc đời của Phàn Hoàn Nhĩ cho Trần Bình An nghe, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Ta đoán bệ hạ chắc đã lén lút gặp cô ta, mới có quyết tâm và hành động như vậy. Nghĩ rằng chỉ cần có cô ta áp trận, cộng thêm Bắc Tấn đại tướng quân Đường Thiết Ý ở lại kinh sư, đương nhiên còn cộng thêm Chủng Thu ta, tình hình có tệ cũng không tệ bao nhiêu.
Nói đến đây, Chủng Thu đứng ở ven rìa một khe nứt. Chính là vị trí lúc trước Trần Bình An dùng thế quyền đỉnh cao “kiểm tra rồng lớn”, ngự gió đi qua, một quyền đánh bay ông ta.
Ông ta cười cười nói:
- Bệ hạ nhiều lần dùng lời thăm dò ta, muốn biết tâm tính và lai lịch của ngươi. Ta không tiện lừa gạt bệ hạ, cũng không tiện kéo ngươi vào những ân oán thế tục này. Chỉ nói ngươi sẽ không trợ giúp nước Nam Uyển, nhưng cũng sẽ không giúp đỡ Du Chân Ý. Thoát ly thế sự, ẩn sâu trong mây, không làm bạn với gà chó, cũng sẽ không giành thức ăn với chúng.
Trần Bình An ôm quyền cảm ơn. Chủng Thu xua xua tay:
- Nếu đổi thành ta, chỉ sẽ càng phiền muộn hơn ngươi.
Trần Bình An lấy bầu rượu xuống uống một hớp rượu. Chủng Thu nghĩ tới một chuyện, bèn nói:
- Chuyện bi thảm của hộ gia đình mà ngươi ở, là do ta đích thân xử lý. Triều đình đã bắt không ít dư nghiệt Ma giáo, có thể xác định là khi đó Đinh Anh đã hạ lệnh cho người hành hung. Có lẽ là muốn Trâm Hoa Lang Chu Sĩ của cung Xuân Triều và ngươi sớm giao thủ, không thể đặt mình bên ngoài, thuận thế kéo Lục Phảng và Chu Phì vào.
- Hơn nữa thông qua khẩu cung của Tào Tình Lãng ở nha môn, đã biết được Đinh Anh làm như vậy không liên quan nhiều đến ngươi. Đó là vì Đinh Anh tưởng lầm Tào Tình Lãng có liên quan đến Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm.
Trần Bình An ừ một tiếng, đột nhiên hỏi:
- Đây rốt cuộc là nơi nào?
Chủng Thu hơi sững sốt, vẻ mặt nghi hoặc.
Trần Bình An chỉ vào Trường Khí sau người, giải thích:
- Ta đeo thanh kiếm này vô tình đi vào, vòng tới vòng lui tìm kiếm rất lâu, vẫn không biết mình đã sớm ở trong đó.
Chủng Thu tươi cười, giới thiệu một chút về lịch sử của đất lành Ngẫu Hoa và trích tiên nhân, lúc này Trần Bình An mới hiểu rõ.
Khi đó lão đạo nhân chỉ nói phân nửa. Quan đạo quán đúng là không tồn tại, nhưng có thể nói cả đất lành Ngẫu Hoa này chính là “nơi xem đạo” của ông ta.
Lúc trước Trần Bình An phát giác được điểm không thích hợp, đó là trong một châu lại có hai nước Bắc Tấn. Nên biết người hoa sen nhỏ chính là tìm thấy trong chùa Bắc Tấn. Đầu tiên hắn cho rằng có thể là Đồng Diệp châu và Đông Bảo Bình Châu phong thổ khác nhau, vì vậy đã đến tiệm sách ở ngõ Trạng Nguyên, lật xem rất nhiều sách tạp lục và bút tích văn nhân, kết quả càng xem lại càng khó hiểu.
Hắn vẫn chưa hết hi vọng, lại đến lầu sách tư nhân của một gia đình vừa nhìn đã biết là quyền quý, muốn thông qua chính sử xác định phương vị cụ thể của nước Nam Uyển ở Đồng Diệp châu. Kết quả vẫn là mây mù che phủ, trong sách vẫn chỉ có lịch sử bốn nước.
Sau đó chùa Bạch Hà xảy ra tai tiếng, tứ đại tông sư tụ họp ở núi Cổ Ngưu. Trần Bình An càng cảm thấy khó tưởng tượng, bởi vì mọi người đều thích dùng từ ngữ “thiên hạ” này. Quốc sư Chủng Thu là “nắm tay đệ nhất thiên hạ”, Nam Uyển là “cường quốc đệ nhất thiên hạ”, Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm là “mỹ nhân đệ nhất thiên hạ”... nhiều không kể xiết.
Một đêm ở chùa Bạch Hà, Đinh Anh, Chu Sĩ và Nha Nhi cùng nhau lẻn vào đại điện, tìm kiếm bộ kim thân la hán kia.
Trước đó bởi vì bên cạnh có một luyện khí sĩ là lão tăng của chùa Tâm Tướng, cộng thêm đi vào kinh thành này không lâu đã gặp phải bộ áo váy màu xanh thích múa dưới ánh trăng, cho nên Trần Bình An không suy nghĩ sâu hơn. Hắn chỉ cho rằng đây là một nơi “vô pháp” hoàn cảnh hẻo lánh, giống như nước Sơ Thủy của lão kiếm thánh Tống Vũ Thiêu ở Đông Bảo Bình Châu, võ phu rất cường thịnh.
Hôm nay cẩn thận suy nghĩ, Trần Bình An càng thấy sợ hãi, không ngừng rùng mình, giống như lúc trước nhìn thấy giếng nước kia vậy.
Mặc dù biết mình đang ở đất lành Ngẫu Hoa, nhưng làm sao đi vào, từ lúc nào đi vào, Trần Bình An vẫn không thể lý giải. Chỉ cần một ngày lão đạo nhân không xuất hiện, hắn sẽ không biết được đáp án.
Chủng Thu thân là quốc sư, sau một trận đại chiến, tình hình thiên hạ biến hóa khôn lường, còn rất nhiều chuyện cần ông ta xử lý. Hôm nay qua đây thăm viếng Trần Bình An, một là phòng ngừa xảy ra hiểu lầm, hai là tới nơi này cho khuây khỏa, hít thở khí trời. Cho nên nói xong những gì cần nói, ông ta liền cáo từ rời đi.
Lúc từ biệt, Trần Bình An áy náy nói:
- Ta tạm thời còn không thể rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa.
Chủng Thu cười nói:
- Không sao, dù gì Trần Bình An ngươi cũng không giống một trích tiên nhân.
Sau khi cáo từ, Chủng Thu một mình đi trên đường lớn vắng lặng, vẻ mặt ảm đạm. Nếu năm xưa trích tiên nhân đầu tiên mà mình và Du Chân Ý gặp phải là Trần Bình An, liệu hôm nay sẽ có kết cục khác hay không?
Trần Bình An xách ghế đẩu nhỏ lên, đi vào ngõ nhỏ tối tăm, đột nhiên nheo mắt lại.
Ngoài cửa viện có một cô bé gầy gò. Cô bất giác lui một bước, ngẩng đầu lên, nhìn kỹ nét mặt của Trần Bình An. Rất nhiều câu nói đã chuẩn bị sẵn, nhưng một chữ cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Trần Bình An hỏi:
- Đống sách kia đâu?
Cô bé chớp chớp mắt, ra sức lắc đầu:
- Ta không biết.
Dường như sợ Trần Bình An không tin, vẻ mặt cô ủy khuất nói:
- Mấy ngày trước ngươi và những kẻ xấu kia đánh nhau kịch liệt như vậy, hơn nữa khi đó một nam một nữ là từ trong ngõ đi ra đường lớn, ta nào dám trở về ngõ. Ta vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu, sau đó không gặp được ngươi, cũng không chờ được ngươi, lại sợ kẻ xấu đến tìm mình, liền vội vàng chạy đi.
Trần Bình An phất phất tay, ra hiệu cho đối phương có thể rời đi, hắn không muốn gặp lại con bé tâm cơ thâm trầm này nữa.
Cô bé đáng thương nói:
- Cầu xin ngươi, để ta ăn cơm xong rồi đi được không?
Hóa ra là ngửi được mùi cơm. Trần Bình An không để ý tới cô bé nữa, sau khi vào cửa thì cài then lại.
Tào Tình Lãng đã làm xong một bữa cơm tối. Đứa nhỏ này thông minh hiếu thuận, mặc dù trước kia chưa từng tự mình xuống bếp, nhưng đã nhiều lần nhìn mẫu thân nấu cơm làm đồ ăn. Đến khi hắn tự làm một mình, mặc dù không ngon miệng nhưng vẫn có thể ăn được.
Hai ngày nay đều là Tào Tình Lãng tự mình nấu cơm, Trần Bình An trước giờ không đến gần. Thường là khi Tào Tình Lãng đến nhà bếp thì Trần Bình An chủ động rời khỏi viện, hôm nay cũng như vậy.
Trước kia lúc trở về, Tào Tình Lãng thường đã ăn xong cơm, thu dọn chén đũa trở về phòng mình, thỉnh thoảng đến buổi tối mới ra ngồi hóng mát một lát. Nhưng hôm nay thì khác, Tào Tình Lãng ngồi bên cạnh bàn, ăn rất chậm, hơn nữa bên kia bàn còn bày thêm một bộ chén đũa.
Trần Bình An nhẹ nhàng đi vào phòng, sau đó ngồi xuống, nhai kỹ nuốt chậm, không phát ra bất cứ thanh âm gì.
Trong sân vang lên một tiếng “phịch”, cô bé gầy gò đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, rón ra rón rén đi tới ngoài phòng. Cô không dám đi vào, chỉ ngồi xổm ở đó, rướn cổ lên nhìn thức ăn trên bàn.
Tào Tình Lãng ngẫm nghĩ, vẫn đến nhà bếp bới cho cô bé một chén cơm, sau đó đi tới bên cạnh đưa chén đũa cho cô:
- Cùng ăn đi.
Trần Bình An bỏ chén đũa xuống, nhìn cô bé. Cô bé lã chã muốn khóc, cũng bỏ chén đũa xuống, không cử động.
Tào Tình Lãng bất đắc dĩ nói:
- Không sao, ăn đi.
Cô bé vẫn nhìn Trần Bình An không chớp mắt. Trần Bình An lại cầm chén đũa lên, không muốn nhìn đối phương nữa.
Lúc này cô bé mới cúi đầu và cơm, thỉnh thoảng gắp một đũa thức ăn, giống như đang trộm cắp.
Ba người gần như ăn xong cùng lúc. Tào Tình Lãng đứng dậy thu dọn bàn cơm. Cô bé liếc nhìn Trần Bình An, cũng ra vẻ giúp Tào Tình Lãng thu dọn.
Hai người cùng lứa tuổi bưng chén dĩa mâm trở lại nhà bếp. Cô bé gầy gò nhìn ra sân, phát hiện Trần Bình An không có mặt, liền thấp giọng oán giận:
- Không có chất béo gì cả, còn mặn như vậy, rốt cuộc ngươi có biết nấu cơm không? Lớn như vậy rồi, có tiền đồ một chút được không?
Tào Tình Lãng im lặng, nhìn dáng vẻ đối phương giống như không nghe theo thì không bỏ qua, đành phải nói:
- Lần tới ta sẽ chú ý.
Kết quả Trần Bình An đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà bếp. Cô bé gầy gò lập tức im miệng, vừa muốn quay đầu giả vờ như không nhìn thấy đối phương, đã thấy Trần Bình An vẫy tay, hơn nữa ánh mắt sắc bén. Cô đành phải cúi đầu đi ra ngoài, bị Trần Bình An xách cổ áo giống như xách gà con.
Một tay Trần Bình An mở cửa, tay kia đẩy cô bé ra ngoài, trước khi đóng cửa bỏ lại một câu:
- Còn dám leo tường, ta sẽ trực tiếp ném ngươi ra ngoài kinh thành.
Đêm hôm nay, Trần Bình An vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Tào Tình Lãng ra sân hóng gió không lâu, lại nghe được tiếng ho ngoài cửa viện.
Hắn đi ra mở cửa, nhìn thấy cô bé gầy gò đang ngồi dưới đất, ngẩng đầu khoanh hai tay trước ngực, cười híp mắt nói:
- Không cần quan tâm đến ta, ngoài này càng mát mẻ hơn.
Hai tay Tào Tình Lãng vò đầu, hắn thật sự sợ đối phương rồi.
Trần Bình An bỗng ngẩng đầu lên, nhíu mày. Trên một nóc nhà phía xa, dưới ánh trăng sáng ngời, có một người đàn ông đeo đao mặc áo bào đen, khí chất nho nhã, một tay xách bầu rượu, mỉm cười ra hiệu cho Trần Bình An. Thấy Trần Bình An không nói gì, mũi chân hắn nhún một cái, bồng bềnh lướt tới ngôi nhà chỗ Trần Bình An.
Thừa lúc Tào Tình Lãng còn ở ngoài cửa, Trần Bình An đánh ra một quyền, thành thạo một cách cách tự nhiên. Đường đường là đại tướng quân Đường Thiết Ý của nước Bắc Tấn, lại bị một luồng quyền kình lặng lẽ đánh vào ngực, bay ngược ra ngoài, trở về nóc nhà cũ.
Gió quyền kình lực đều tuyệt diệu tới đỉnh cao. Đường Thiết Ý là đại tông sư có thể đếm được trên đầu ngón tay trong thiên hạ, cũng không bị thương nhưng lại cực kỳ chật vật. Hắn chẳng những không thẹn quá hóa giận, ngược lại áy náy cười một tiếng với Trần Bình An, giống như đang nói đã làm phiền rồi, xấu hổ vì mình không mời mà tới, lập tức xoay người lướt đi.
Trần Bình An không có ấn tượng quá sâu với người này, cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều. Hắn ngẫm nghĩ, nói với Tào Tình Lãng không cần chờ mình trở về, sau đó đi ra ngõ Trạng Nguyên. Vừa lúc trong hồ lô nuôi kiếm đã không còn rượu, đi ra ngoài một chuyến cũng tốt.
Hơn nửa đêm, trong một quán rượu ở ngõ Trạng Nguyên chỉ có một bàn khách, nhưng vẫn có đèn màu treo cao.
Đây xem như là một bữa tiệc gia đình, bởi vì đầu bếp đều là do khách từ trong nhà mang đến.
Cả con ngõ Trạng Nguyên canh phòng nghiêm ngặt, ngoại trừ tướng sĩ mặc giáp trụ ba bước một người, còn có cao thủ mai danh ẩn tích trấn giữ. Nếu có người muốn ám sát, trừ khi là đại tông sư trên bảng mười người, nếu không còn không thể thấy mặt những người khách này.
Bàn khách này phân biệt là hoàng đế Ngụy Lương của nước Nam Uyển, hoàng hậu Chu Xu Chân, thái tử Ngụy Diễn, còn có nhị hoàng tử và công chúa Ngụy Chân nhỏ tuổi nhất. Ngoại trừ những người của hoàng thất, còn có đạo cô Hoàng Đình núi Thái Bình đã thay một bộ đạo bào trang nhã, cũng từng là Phàn Hoàn Nhĩ và Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm.
Ngụy Chân thừa kế dung mạo của cha mẹ, là một hạt giống mỹ nhân hiếm thấy, nhưng so với Hoàng Đình thì vẫn phải tự thẹn kém người. Cô vốn rất hoạt bát, nhưng tối nay lại không dám nói nhiều, vẫn luôn dựa sát vào bên cạnh mẫu hậu.
Cô rất ngưỡng mộ vị đạo cô đẹp như thiên tiên này, có thể ở trước mặt phụ hoàng biểu hiện càng... giang hồ hơn cả Chủng quốc sư. Những năm qua cô cất giấu rất nhiều sách cấm, đều là do hai anh trai không chịu nổi cô cầu xin, đã thu gom đủ loại tiểu thuyết diễn nghĩa ghi chép chuyện kỳ lạ tử các tiệm sách quê mùa.
Giang hồ là gì? Giang hồ mà cô khao khát, đó là vào một đêm trăng mờ gió cao, một đôi tình lữ thần tiên giết vào sào huyệt kẻ xấu khiến người trong võ lâm sợ hãi. Khi bầu trời nổi lên màu trắng bạc, đám cường đạo ma đầu đều đã bị giết. Đôi nam nữ kia nhìn nhau cười, thúc ngựa rời đi, tiếp tục rong ruổi giang hồ.
Ngụy Lương cười hỏi:
- Bên ngoài có Du Chân Ý, bên trong có Trần Bình An, quả thật không có chuyện gì sao?
Câu trả lời của Hoàng Đình không khách sáo lắm:
- Thực ra dù hai người này đều ở trong kinh thành cũng không sao. Một người quyết tâm tu đạo rất kiên định, còn một người vốn không để ý tới các người. Có điều các người làm hoàng đế, lại thích quan điểm “há để cho người khác ngủ bên giường”. Trong lòng ngài khó chịu, chuyện này ta có thể hiểu được.
- Cộng thêm ta cũng nhìn Du Chân Ý không vừa mắt, vậy thì dứt khoát đánh một trận với hắn là được. Ta bảo đảm sẽ dùng mười phần sức lực giao thủ với Du Chân Ý, nếu như ta thua, cái gọi là đại quân tinh nhuệ nước Nam Uyển cũng không thể giữ Du Chân Ý được. Không chừng còn bị hắn xông vào hoàng cung, giết hết cả nhà các người. Như vậy trước khi phi thăng, ta chỉ có thể tranh thủ báo thù cho các người mà thôi.
Ngụy Lương lắc đầu cười khổ, uống rượu giải sầu.
Thực ra người khó chịu nhất là Chu Xu Chân, bởi vì sư muội lại biến thành sư phụ, sau đó lại biến thành Hoàng Đình của núi Thái Bình.
Còn như người mất mát nhất, có lẽ là thái tử điện hạ Ngụy Diễn. Phàn Hoàn Nhĩ mà trong lòng hắn ái mộ đã không tìm lại được, cho dù đạo cô trước mắt tư sắc còn động lòng người hơn Phàn Hoàn Nhĩ, nhưng hắn lại không thích nổi.
Người thấp thỏm bất an nhất, lại là nhị hoàng tử tướng mạo rất giống Ngụy Diễn. Ma giáo từ thái thượng giáo chủ Đinh Anh đến Nha Nhi, rồi đến một nhóm cao thủ ẩn nấp ở kinh sư, đều bị Chủng quốc sư hợp sức với tiên tử nhà Kính Tâm và cung phụng triều đình tóm gọn, tất cả đều bị nhốt vào tù. Mà thế lực Ma giáo tam môn và vị hoàng tử họ Ngụy hắn lại có quan hệ dây mơ rễ má.
Bữa cơm này nhị hoàng tử ăn rất nhạt nhẽo vô vị, giống như nhai sáp. Hắn cảm thấy hâm mộ sự vô tâm của em gái, càng đố kị với anh trai hồng phúc ngang trời. Ai có thể ngờ được, lão ma đầu Đinh Anh vô địch thiên hạ lại bị người ta g.iết chết? Cô ả tên Nha Nhi kia còn từng thề thốt với hắn: “Ngươi chết già rồi, Sư gia gia nhà ta chưa chắc đã chết.”
Bên ngoài quán rượu vang lên tiếng hỗn loạn khác thường. Hoàng Đình cười nói:
- Khách quý tới rồi.
Ngụy Lương lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, rất khẩn trương, cảm thấy hối hận vì không gọi quốc sư Chủng Thu, dù sao Chủng Thu và người nọ cũng có quan hệ không tệ. Nhưng chờ cả buổi mới thấy người nọ xuất hiện, lại rất quy củ đi đến cửa lớn và thang lầu. Hắn không mặc bộ áo bào trắng chói mắt kia, mà là quần áo phổ thông của gia đình bình thường ở nước Nam Uyển.
Ngụy Lương ổn định tâm thần, đứng dậy.
Hoàng đế đã đứng dậy đón khách, những người còn lại trong hoàng thất cũng vội vàng đứng lên.
Hoàng Đình không tự cao tự đại, nhưng cũng không quá ân cần, đứng dậy rời khỏi bàn rượu, đi tới cửa sổ. Cô giống như đặt mình bên ngoài, giao cho rắn địa phương và rồng qua sông tự nhìn mà làm, không thiên vị ai.
Ngụy Lương cười lớn nói:
- Họ Ngụy ta chiêu đãi không chu toàn, gây ra cảnh tượng náo loạn như vậy, xin Trần tiên sư thứ tội.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Bệ hạ không cần để ý, lần sóng gió này không liên quan nhiều đến nước Nam Uyển.
Ngụy Lương không nắm chắc lắm, lo lắng câu nói của đối phương có hàm ý khác, mà mình lại không lĩnh hội được thâm ý.
Trần Bình An lại nói:
- Lần này ta tới, là nghĩ rằng bệ hạ đã tự mình đến đây, vừa lúc ta có mấy lời nói thẳng. Nước Nam Uyển có thể xem như ta không tồn tại, xin bệ hạ yên tâm. Nếu không phải Đinh Anh và Du Chân Ý chủ động tìm tới cửa, có thể trận chiến này từ đầu đến cuối cũng không có chuyện của ta.
Ngụy Lương mỉm cười gật đầu phụ họa:
- Trần tiên sư là thần tiên trên núi, dĩ nhiên không muốn để ý tới phân tranh của nhân gian.
Trần Bình An đột nhiên cũng cười lên:
- Kinh thành nước Nam Uyển các người phong cảnh rất đẹp, nhất là có một món ăn rất ngon. Trước khi ta rời khỏi kinh thành, nhất định sẽ đi ăn một lần.
Ngụy Lương tò mò hỏi:
- Dám hỏi tiên sư là món gì ở đâu? Quả nhân có thể...
Nhưng mới nói được một nửa, Ngụy Lương lại dừng câu chuyện, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Trần tiên sư vừa mới định ra quy củ, quả nhân đã phá hư quy củ rồi, nhất định phải tự phạt một ly mới được.
Trần Bình An lấy bầu rượu xuống:
- Có thể còn phải phiền bệ hạ tặng cho ta hai vò rượu.
Ngụy Lương cười ha hả:
- Trần tiên sư ngài xứng làm khách quý, cũng quá dễ lừa gạt rồi.
Hoàng đế nói đùa một câu, những người còn lại cũng lập tức cười theo.
Trần Bình An có vẻ chậm hiểu, cũng cười cười, nếu không thì hơi gương gạo rồi.
Hoàng Đình mặc dù nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
Trần Bình An đổ đầy rượu vào hồ lô nuôi kiếm, sau đó rời khỏi quán rượu. Hắn cũng không trở về chỗ ở trong ngõ, mà là dựa theo ký ức đi tìm chợ đêm gần chùa Bạch Hà, ăn một tô món ăn vừa nhám vừa cay vừa nóng kia.
“Không ăn cay, không uống rượu, không uống rượu mạnh ăn lẩu cay nhất, nhân sinh còn niềm vui gì đáng nói?"
Đây là câu nói của Tống Vũ Thiêu. Trước kia không thấy có bao nhiêu đạo lý, nhưng lúc này Trần Bình An ở trong chợ búa rộn ràng, lại cảm thấy châm ngôn của lão tiền bối đúng là không gạt người.
Hắn trả tiền, rời khỏi chợ đêm ồn ào náo nhiệt, chậm rãi bước đi. Tại nơi yên tĩnh không người, hắn lướt lên một nóc nhà, lại đi đến lầu sách tư nhân của gia đình quan lại có đình viện thật sâu kia. Lần này hắn không tra tìm lịch sử và phong thủy của thế giới này, mà là tìm sách có liên quan đến xây cầu, đáng tiếc lại không tìm được.
Hắn dự định tìm kiếm trong lầu sách và hồ sơ của công bộ nha môn, nhưng cân nhắc một phen, quyết định có cơ hội thì nói với Chủng Thu một tiếng. Nhờ quốc sư giúp đỡ chuyện này, chắc sẽ không quá khó xử. Hơn nữa hắn còn muốn hỏi thăm Chủng Thu tin tức của một thư sinh.
Trần Bình An rời khỏi lầu sách, cuối cùng dừng lại trên nóc một ngôi lầu cao, ngồi xuống uống rượu. Uống đến cuối cùng, hắn lại giơ ngón giữa lên trời, cũng không thấy có sét đánh xuống.
Trần Bình An cất bầu rượu, nghênh đón gió mát, ngơ ngẩn xuất thần.
Trong quãng thời gian từ khi rời khỏi đài Thượng Dương trấn Phi Ưng đến khi tiến vào nước Nam Uyển, hắn đã từng gặp phải một thành trấn người giấy.
Lão tăng trụ trì của chùa Tâm Tướng đã từng lặp lại một câu: “Ngươi nhìn nó, nó cũng đang nhìn ngươi.”
Ở chùa Bạch Hà và chợ đêm, cô gái khi đó vẫn là Phàn Hoàn Nhĩ đã hai lần nhìn mình chằm chằm, ánh mắt dường như có vẻ quen thuộc. Nhưng cô ta lại không mở miệng nói chuyện, chắc không phải là không muốn, mà là không thể.
Cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy sợ hãi gấp bội. Trần Bình An thở dài.
Đèn đóm của nhân gian, ngôi sao trên bầu trời. Có người từng nói, những ngôi sao đó có thể là thi hài của thần linh.
Là ai nói nhỉ? Trần Bình An vỗ vỗ đầu, không nhớ ra. Tối nay uống rượu thực ra cũng không nhiều, nhưng lại say khướt. Hắn ngả người về phía sau, ngủ say khò khò.
Một lão đạo nhân đứng trên mái cong, liếc nhìn trích tiên nhân trẻ tuổi đang ngủ say, nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trước đó, khóe miệng liền nhếch lên.
Trong viện nhỏ, lúc người trẻ tuổi nhẹ giọng xin lỗi một đứa trẻ, thực ra mặt đầy nước mắt.
Ông ta lẩm bẩm nói:
- Trong mắt ngươi, nhân gian không có chuyện nhỏ sao?