Kiếm Lai
Chương 368: Ám sát
Người đàn ông trung niên chậm rãi đi ra khỏi bóng cây, cầm chuôi kiếm. Chuôi kiếm nghiêng xuống dưới lắc lư trái phải, nào giống như một kiếm khách, lại giống như một đứa trẻ tinh nghịch tay cầm trống lắc.
Khi hắn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Mã Tuyên, cô gái tỳ bà, Tiền Đường, Chu Sĩ và Nha Nhi đều biến sắc.
Lục Phảng không nhìn những cao thủ đỉnh cấp thanh danh hiển hách trên giang hồ này, chỉ cười nói với Trần Bình An:
- Nghĩ nhiều rồi, ngươi còn không có mặt mũi lớn như vậy. Giang hồ trăm năm ở đây, chắc cũng chỉ có một mình Đinh Anh đủ tư cách. Ngươi...
Hắn vươn cánh tay để không ra, lắc ngón tay:
- Còn không được.
Dưới con mắt mọi người, hắn cắm trường kiếm xuống đất, lòng bàn tay chống lên chuôi kiếm, tư thái lười nhác, cười ha hả nói với mấy nhóm người:
- Đừng ngây ra đó nữa, các ngươi cứ tiếp tục đi. Nếu thật sự không giết được, ta lại ra tay cũng không muộn. Yên tâm, hôm nay ta xuất kiếm chỉ nhằm vào thằng nhóc kia, bảo đảm sẽ không ngộ thương các ngươi.
Mã Tuyên nhổ một ngụm nước bọt mang theo tơ máu, cười nói:
- Không ngờ lại có cơ hội được Lục kiếm tiên áp trận, chuyến này không uổng công. Cho dù kết quả thế nào, về sau trên giang hồ nhắc đến trận đại chiến này, sẽ không thể bỏ sót người tên “Mã Tuyên”, có thể thoải mái đánh một trận rồi.
Hắn hơi cúi người khom lưng, từ vai tới cánh tay trong nháy mắt xuất hiện hình vẽ một con hổ xuống núi, khí thế kinh người. Chẳng những như vậy, trên phần lưng nhô cao còn có một bức tranh giống như thần giữ cửa. Đó là một người đàn ông râu dài mặc áo bào xanh đang nhắm mắt chống đao, lộ ra sự lạnh lùng kiêu ngạo, so với hổ xuống núi trên vai càng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Tiền Đường càng tươi cười, hai ngón tay kẹp rễ cỏ không biết ngắt ở đâu, nhẹ nhàng ngấu nghiến.
Chu Sĩ nhẹ giọng giải thích cho Nha Nhi bên cạnh:
- Hiển nhiên Mã Tuyên cũng có kỳ ngộ, lấy được một chút cơ duyên vụn vặt. Cha ta từng nói đây gọi là pháp thuật mời thần, ba trăm năm trước trong ước hẹn sáu mươi năm, có người đã dựa vào pháp thuật này chém giết bốn phương ngoài biên ải, đuổi theo hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ trên thảo nguyên giết không còn một mống.
Nhìn thấy ánh mắt u ám của cô gái tỳ bà, Mã Tuyên khí thế trên người liên tiếp gia tăng, cười khà khà nói:
- Không có một chút bản lĩnh mới, nào dám nhúng chân vào vũng nước đục này. Cô thật cho rằng ông đây quan tâm đến chút tiền kia sao?
Cô gái tỳ bà lạnh lùng nói:
- Ta chỉ đến đây vì hoàng kim, tiền này sạch sẽ.
Mã Tuyên chế giễu:
- Thế nào, chắc không phải thật sự để tâm tới tên thư sinh nghèo kia đấy chứ? Người đọc sách có mấy ai không quan tâm tới thể diện, nếu để hắn biết được sự tích trước đây của ngươi, còn không hối hận xanh ruột sao, không chừng còn mắng ngươi một câu không bằng kỹ nữ. Người ta cũng không oan uổng ngươi, trên người ngươi từ đầu đến chân có chỗ nào là sạch sẽ? Mau cút đi, sắp tới ngươi và tên thư sinh nghèo kia thành thân, đại gia nhất định sẽ thưởng cho các ngươi năm trăm lượng vàng, coi như là tiền đi kỹ viện.
Chu Sĩ cười nói:
- Luôn miệng gọi tình nhân, hóa ra là chân tình thực ý.
Cô gái tỳ bà hơi do dự.
Tiền Đường đột nhiên nói:
- Thành thân? Trước khi tới nơi này, ta đã trò chuyện với một tên đọc sách họ Tưởng rất vui, tán gẫu rất nhiều chuyện thú vị trên giang hồ, trong đó có nhắc tới chuyện cũ giang hồ của phi tử tỳ bà. Tên thư sinh kia có lẽ đọc sách đến u mê rồi, chỉ nói thế gian sao lại có nữ nhân ph.óng đãng không biết xấu hổ như vậy, không ngờ vị phi tử tỳ bà kia lại chính là người bên gối của mình. Ài, đã là một tên ngốc, có lẽ hôn sự này vẫn có thể thành công.
Vẻ mặt cô gái tỳ bà bi thương, lập tức biến thành kiên quyết.
Trần Bình An vẫn luôn dụng tâm quan sát, dụng tâm lắng nghe, không hề nóng nảy. Không chỉ vì hôm nay thân ở trên đường, lâm vào trùng vây, mà còn vì ở chỗ nhà trọ, phi kiếm Mười Lăm giống như một lần nữa bị bùa chữ “Giếng” giam cầm.
Lục Phảng là võ phu “gần đạo” thứ ba mà Trần Bình An nhìn thấy, hai người trước phân biệt là Đinh Anh và Phàn Hoàn Nhĩ. Tu vi võ đạo của Lục Phảng cao hơn Phàn Hoàn Nhĩ không ít, nhìn tình hình trước mắt, chênh lệch với Đinh Anh chắc hẳn cũng không lớn.
Nhưng một kẻ như Mã Tuyên cũng có bản lĩnh ẩn giấu, giang hồ này hiển nhiên không cạn như trong tưởng tượng. Nếu trong hồ lô nuôi kiếm là vật một tấc Mười Lăm chứ không phải Mùng Một, tình huống sẽ tốt hơn một chút. Nhưng việc đã đến nước này, có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Trước sau có địch đúng như ý nghĩa.
Chu Sĩ mỉm cười nói:
- Nha Nhi cô nương, làm phiền rồi.
Nha Nhi bất đắc dĩ nói:
- Sư gia gia đã lên tiếng, ta nào dám lười biếng, nhưng ngươi nhớ phải cứu ta.
Chu Sĩ gật đầu nói:
- Bẻ cành phá hoa là chuyện độc ác nhất trên đời, ta chắc chắn sẽ không làm Nha Nhi cô nương thất vọng.
Tiền Đường ném rễ cỏ, cũng đứng lên, thư giãn gân cốt. Sau đó hai tay hắn dụi má, nở một nụ cười chân thành không còn cứng nhắc:
- Ta muốn tự tay đánh giá phân lượng của trích tiên nhân một chút.
Lục Phảng à một tiếng, mỉm cười nhắc nhở:
- Đại chiến sắp tới, ngươi còn nghĩ đến những thứ viễn vông kia? Một Đồng Thanh Thanh trốn đông núp tây, một Phùng Thanh Bạch thẳng tiến không lùi, cộng thêm một tên vô tri vô giác như ngươi. Thực ra đều không sao, mỗi người có cách sống riêng, chỉ là vận may của ngươi lại kém nhất. Ta biết ngươi vẫn luôn cố gắng ẩn giấu thực lực, cẩn thận chơi dao có ngày đứt tay.
Mã Tuyên đã tăng khí thế lên tới đỉnh điểm võ học của mình, không có lý do để chần chừ nữa. Oán hận và nhớ nhung của hắn đối với cô gái tỳ bà chưa chắc là giả, mượn cơ hội này bộc phát, toàn lực đánh một trận càng là thật.
Con hổ xuống núi kia giống như vật sống, thân thể lay động. Theo đó trên vai và cánh tay của Mã Tuyên cũng tỏa ra từng đợt ánh sáng vàng, lúc tay trái của hắn nắm lại, giữa kẽ ngón tay lại có ánh sáng vàng rỉ ra.
Mã Tuyên bước lên một bước, trong nháy mắt đi tới trước người Trần Bình An. Một quyền đánh ra, giữa không trung vang lên tiếng sấm sét.
Trần Bình An không lùi mà tiến, đầu nghiêng qua, lưng khom xuống, dùng vai áp sát, đồng thời tay phải ấn vào đầu gối đối phương, đẩy một cái. Cả người Mã Tuyên lập tức bị văng ra bảy tám trượng, lảo đảo mấy bước, mỗi bước đều đạp ra một cái hố trên mặt đường, lúc này mới dừng lại được.
Tiếng tỳ bà vang lên, hai sợi tơ sáng như tuyết từ hai bên Mã Tuyên vẽ thành hình vòng cung, bắn thẳng tới Trần Bình An.
Mã Tuyên đột nhiên đạp một cái, một lần nữa xông tới trước.
Thân hình Trần Bình An nhoáng lên rồi biến mất, tránh thoát dây đàn ám sát. Ngoại trừ thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, còn giống như bị thứ gì đột ngột kéo về phía trước, nhanh đến mức không hợp lẽ thường.
Ánh mắt Lục Phảng sáng lên, lớn tiếng cười nói:
- Mã Tuyên, chú ý trước người.
Mã Tuyên bỗng nhiên dừng bước, khiến cho mặt đường bị cày ra hai khe rãnh. Hai chân hắn đạp mạnh xuống, dùng hai cánh tay ngăn cản trước người.
Quả nhiên một quyền khó tưởng tượng đã đánh trúng cánh tay hắn. Hắn giận dữ quát một tiếng, nho tướng râu dài áo bào xanh cầm đao sau lưng đột nhiên mở mắt.
- Chết đi!
Mã Tuyên chỉ hơi ngửa về phía sau, một chân đạp tới trước, cánh tay vung lên đánh ra một quyền. Cả cánh tay tràn ngập ánh sáng vàng, vẽ ra một hình quạt màu vàng giữa không trung.
Trong mắt Tiền Đường, chỉ thấy một tay của Trần Bình An ấn vào nắm tay của Mã Tuyên, nhẹ nhàng đ.è xuống dưới, Tiếp đó thân hình của hắn vọt lên, vượt qua đỉnh đầu Mã Tuyên, hơn nữa một chân còn nhún vào sau ót Mã Tuyên, nhảy về phía cô gái tỳ bà nấp ở phía sau lén lút ra tay. Cô gái tỳ bà thấy đại sự không ổn, ngón tay nhanh chóng chuyển động trên dây đàn, đan thành một tấm mạng nhện xanh biếc giữa hai người.
Trần Bình An đột nhiên nhíu mày, trong nháy mắt thay đổi phương hướng, bỏ qua cô gái tỳ bà, lướt thẳng về phía bên trái, chính là hướng của Tiếu Kiểm Nhi Tiền Đường âm trầm kia. Trong hai nhóm người đã lộ diện trước mắt, ngoại trừ Lục Phảng thì Trần Bình An vẫn kiêng dè quái nhân này nhất.
Tiền Đường cười đùa nói:
- Người ta đều nói nên chọn quả hồng mềm mà bóp, ngươi thì ngược lại.
Hắn mở hai cánh tay rơi thẳng tới trước, sau phút chốc bóng dáng đột nhiên biến mất.
Trần Bình An xoay chuyển phương hướng giữa không trung, đưa tay chụp lấy Tiền Đường đột ngột xuất hiện sau người, đang muốn im hơi lặng tiếng đá vào Trần Bình An. Nhưng lần này Trần Bình An lại chụp vào khoảng không, giống như đối phương đã dùng bùa rút đất.
Tiền Đường một lần nữa xuất quỷ nhập thần hiện ra ở phía sau. Lần này thân thể hắn cuộn tròn, hai cánh tay mở rộng, hai nắm tay phân biệt đánh vào hai bên huyệt thái dương của Trần Bình An.
Trần Bình An vừa định hành động, Lục Phảng đã đi trước một bước, thản nhiên nói với Tiền Đường:
- Cẩn thận, hắn sắp phát lực rồi.
Tiền Đường hơi do dự, liền chủ động từ bỏ thời cơ dùng hai nắm tay đánh nát đầu Trần Bình An, trong nháy mắt đã đứng trên con đường đá xanh.
Trần Bình An gần như tráo đổi vị trí với hắn, lúc này đang đứng trên đầu tường, liếc nhìn Lục Phảng hai lần phá hư chuyện tốt của mình:
- Sao ngươi không dứt khoát tự mình ra tay?
Lòng bàn tay Lục Phảng nhẹ nhàng vỗ vào chuôi kiếm, vui vẻ nói:
- Cùng nhiều người vây đánh một vãn bối như vậy, truyền ra không được hay cho lắm.
Trần Bình An im lặng không nói gì. Không khí trong hồ lô nuôi kiếm rất trầm lắng, giống như bầu rượu đã mở ra lại bị người ta bịt kín, không ngửi được một chút hương vị nào. Mùng Một giống như trâu đất xuống biển không có động tĩnh, đã mất đi tâm ý liên kết với Trần Bình An.
Chẳng những như vậy, bộ pháp bào Kim Lễ trên người hắn cũng mất đi công hiệu, nghĩa là hắn không thể tiếp tục xem thường binh khí đâm vào người. Có điều nhờ vậy mà tay chân của hắn không còn trói buộc vô hình, xuất quyền sẽ càng nhanh hơn.
Mùng Một mất tích, Mười Lăm bị nhốt, Kim Lễ không còn bất kỳ thần thông pháp bảo nào, đổi lấy một lần xuất quyền sảng khoái.
Xuất quyền coi trọng thu phát tự nhiên, thực ra Trần Bình An vẫn luôn “thu”. Bởi vì hắn thật sự tràn đầy nghi hoặc với giang hồ này, cùng với toàn bộ kinh thành nước Nam Uyển, còn có cái gọi là mười người thiên hạ kia.
Chỉ là nghĩ không thông thì nghĩ không thông, có một số việc vẫn phải làm.
Lục Phảng lại bắt đầu chỉ điểm giang sơn:
- Mã Tuyên, đừng chết nhé.
Mã Tuyên bày ra một thế quyền, hai cánh tay trái phải đều đã biến thành màu vàng, giữa hô hấp lộ ra từng điểm ánh sáng vàng. Võ thánh râu dài mặc áo bào xanh lá, sau khi mở mắt càng sống động như thật. Từ mũi đao xuất hiện một quả cầu ánh sáng trắng như tuyết, từng tia sáng lan tràn khắp thân thể, rất nhanh cặp mắt Mã Tuyên đã nổi lên màu sáng bạc nhàn nhạt.
Hắn giống như một pho tượng thần được cung phụng trong đại điện, nhếch miệng nói:
- Bộ kim thân bất bại này vốn định dùng để thử nắm tay đệ nhất thiên hạ của Chủng quốc sư. Thằng nhóc, coi như ngươi lợi hại. Tới tới tới, cứ đánh vào người ông đây, nếu ta nhíu mày một cái thì xem như thua...
- Được.
Trần Bình An đạp chân lướt đi.
Trong mắt mọi người xuất hiện một loại ảo giác, cả con đường lớn giống như bị đạp đến sụp xuống mấy thước.
Một quyền Thiết Kỵ Tạc Trận Thức không hề giữ sức đánh trúng ngực Mã Tuyên, khiến cho hình ảnh võ thánh râu dài áo bào xanh lá sau lưng hắn trong nháy mắt vỡ tan.
Thân thể cường tráng của Mã Tuyên bay ngược ra ngoài. Trần Bình An theo sát như hình với bóng, lại đánh trúng một quyền, thân thể Mã Tuyên đã vặn vẹo thành hình cánh cung. Lần này góc độ xuất quyền của Trần Bình An hơi thay đổi, khiến cho Mã Tuyên vừa lúc bay về phía đồng bạn sau người.
- Lục Phảng cứu ta!
Sắc mặt cô gái tỳ bà biến đổi, kinh hãi thốt lên. Sau đó cũng không bó tay chờ chết, mũi chân nhún một cái, nhanh chóng lướt về phía trước, muốn nấp ở phía sau Mã Tuyên sở hữu thân thể kim cương bất hoại. Cô nghĩ thầm đối phương cũng không thể một quyền đánh xuyên thân thể Mã Tuyên, chỉ cần hắn hơi dừng lại, tin rằng Lục Phảng sẽ xuất kiếm.
Trần Bình An giống như nhìn thấu tâm tư của cô, quyền thứ ba lại đánh trúng bụng Mã Tuyên. Kim thân của Mã Tuyên bị chấn động đến vỡ nát, cặp mắt màu bạc lập tức biến thành đỏ bừng, trải đầy tơ máu khiếp người. Sau lưng cũng đụng mạnh vào cô gái tỳ bà, khiến cho dây đàn kêu lên hỗn loạn.
Cô gái tỳ bà phun ra một ngụm máu tươi, hai chân đan xen đá ra, bước giữa không trung, lùi về phía sau.
Nhưng vẫn quá chậm. Trần Bình An đã dùng một quyền đánh xuyên tỳ bà trong ngực cô, đánh mạnh vào bụng, cánh tay vung ra nửa vòng. Cô gái tỳ bà và chiếc đàn vỡ tan đều bị quyền thế đánh xoay vòng giữa không trung, sau đó đột ngột đụng vào bức tường ở một bên. Thân thể mềm mại đẫy đà gần như khảm vào trong tường, không biết sống chết, tỳ bà trong ngực rơi xuống đất.
Lục Phảng ở phía xa mỉm cười, vẫn không xuất kiếm, cho dù Trần Bình An giống như đã xem hắn là kẻ địch thật sự. Hắn lại lười nhác nói:
- Tiếu Kiểm Nhi, nhớ kỹ, nhất định đừng để tốc độ xuất quyền của hắn làm mê hoặc, hắn còn có thể nhanh hơn. Cố gắng đừng để hắn áp sát, ám khí thuốc độc gì đó cứ việc thử xem.
Hắn lại ra vẻ bừng tỉnh:
- À đúng rồi, người mà hắn thật sự muốn giết là Nha Nhi cô nương và Chu đại công tử.
Bị quyền pháp của Trần Bình An chấn nhiếp, Nha Nhi cũng không có ý định tham gia náo nhiệt. Cho dù sau đó bị Sư gia gia trách cứ, cũng tốt hơn bây giờ gặp phải kết cục thê thảm như Mã Tuyên. Chu Sĩ thì đã sớm quyết định sẽ đứng ngoài cuộc. Kết quả Lục Phảng vừa nói như vậy, hai người đều vô cùng kinh hãi.
Quả nhiên Trần Bình An lập tức dịch chuyển sang ngang, người mà hắn nhắm đến là Nha Nhi chân đạp guốc gỗ.
Nha Nhi vừa định hành động, bỗng nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt thống khổ. Bức tường sau lưng đột ngột nổ ra, xuất hiện một thanh trường kiếm cực kỳ mảnh khảnh.
Thích khách dùng hai tay cầm kiếm, nhanh như sét đánh, mũi kiếm đâm xuyên qua sau lưng Nha Nhi. Hai tay của hắn dính vào sau lưng cô, tiếp tục chạy tới. Nha Nhi đáng thương bị đẩy về phía trước, bụng giống như mọc ra một thanh kiếm ba thước không có vỏ kiếm, mũi kiếm đâm tới Trần Bình An, nhắm thẳng vào huyệt Trung Đình.
Huyệt Trung Đình còn được gọi là “cằm rồng”, nằm ở giữa ngực Trần Bình An.
Lục Phảng lặng lẽ cầm lấy chuôi kiếm, nhưng rất nhanh lại buông ra.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Bình An đột nhiên biến mất, đã dùng đến lá bùa rút đất cuối cùng.
Thích khách buông một tay cầm kiếm ra, ấn vào sau đầu Nha Nhi, đẩy mạnh về phía trước. Thân thể mềm mại của cô trượt ra khỏi thân kiếm, ngã nhào xuống đất cách đó mấy trượng. Sống lưng của cô hơi nhúc nhích, chắc là đang nôn ra máu. Một vệt máu tươi thấm ướt vạt áo sau lưng. Nha Nhi giãy dụa một chút, muốn lật người, nhưng khuỷu tay vừa mới cong lại đã té xuống mặt đường.
Thích khách là một nam nhân trẻ tuổi đi chân trần, tay áo xắn lên. Hắn quay đầu nhìn Trần Bình An đang điều chỉnh hô hấp, tươi cười nói:
- Nghe người ta nói, chỉ cần giết ngươi là có thể lấy được pháp bảo, cho nên ta đến đây.
Hắn vẽ ra một đường kiếm rực rỡ:
- Ta tên Phùng Thanh Bạch, kiếm tu. Bước vào hàng ngũ mười người là một phần, cộng thêm phần dùng cái đầu của ngươi đổi lấy, xem như lời lớn rồi.
Hắn lại bất đắc dĩ nói:
- Đáng tiếc không thể một kiếm g.iết chết ngươi, có lẽ giao phong chính diện cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi. Nhưng không sao, ta có thể phối hợp với Lục Phảng. Hắn là người có tư chất kiếm tiên duy nhất ở đây, chắc chắn phải trở về rồi.
Mã Tuyên chỉ biết mời thần giáng lâm sơ sài, kim thân đã bị phá. Cô gái tỳ bà lõm vào bức tường không hề nhúc nhích, thỉnh thoảng có tiếng đá vụn rơi xuống. Nha Nhi là yêu nữ ma giáo nổi tiếng đã bí mật đỡ rồng mấy năm, đang nằm trong vũng máu, guốc gỗ và đôi chân trắng như tuyết đều rất chói mắt. Nhưng còn có Lục Phảng, Phùng Thanh Bạch tự xưng là kiếm tu, Tiền Đường và Chu Sĩ.
Cô bé gầy gò co mình trên ghế đẩu nhỏ, trong lòng mặc niệm: “Một quyền lại một quyền, đánh vỡ đầu chó của bọn chúng, để ta dễ lột quần áo và giày dép của bọn chúng xuống, vừa nhìn đã biết trị giá rất nhiều bạc rồi.”
Cô nhìn tình trạng bi thảm của Nha Nhi phía xa, nhất là đôi guốc gỗ kia, nghĩ thầm: “Ăn mặc lòe loẹt, chẳng trách lại chết nhanh như vậy.”
Trần Bình An nắm chặt hai tay, sau đó buông ra, lặp lại mấy lần.
Luyện quyền lâu như vậy, cũng nên buông thả rồi.
- --------
Trên đỉnh núi Cổ Ngưu, sắc mặt Chủng Thu nghiêm túc, không dám xác định, trầm giọng hỏi:
- Quả thật như vậy sao? Chém chết tên kia, ngoại trừ lấy được một danh ngạch mới, còn có thể nhận được ba lần phúc duyên? Tại sao lại như vậy? Theo như bí sử các nước ghi chép và hồ sơ bí mật của lầu Kính Ngưỡng, trong lịch sử mỗi lần gần tới ước hẹn sáu mươi năm, đều chưa từng xuất hiện tình huống thế này. Có phải là quỷ kế của Đinh Anh không?
Du Chân Ý đang dùng dao cẩn thận điêu khắc một khung quạt bằng ngọc trúc, tỉ mỉ vuốt nhẹ, giống như kẻ si tình đối xử với làn da của cô gái yêu thích. Nghe được câu hỏi của Chủng Thu, hắn cũng không trả lời, chỉ nhìn không chớp mắt vào hoa văn nhỏ bé trên cành trúc, trên trán rỉ ra từng giọt mồ hôi. Đối với một người cảnh giới võ đạo đã đạt đến mức bỏ đi tô vẽ, trở về bản chất, chuyện này rõ ràng không hợp lẽ thường.
Du Chân Ý là đại tông sư chỉ đứng sau Đinh Anh, đã sớm nóng lạnh bất xâm. Hơn nữa nghe đồn vào năm bảy mươi tuổi, hắn đã lấy được một quyển bí tịch tiên nhân, cảm ngộ ý trời mấy chục năm, tinh thông pháp thuật. Thậm chí có người nói rất khẳng định, đã từng chính mắt nhìn thấy Du Chân Ý cưỡi mây đạp gió, cưỡi hạc ngồi loan.
Chính là khi đó, bề ngoài của Du Chân Ý từ một lão già tóc trắng bắt đầu từ từ chuyển thành trai tráng, thiếu niên, cho tới đứa trẻ giống như hôm nay. Hắn trải qua mười năm bế quan, hôm nay thành công phá quan đi ra, cuối cùng đã người trời hợp nhất.
Thế nhân đều mong muốn người đứng đầu chính đạo Du Chân Ý sẽ đánh một trận với Đinh Anh, tốt nhất là đánh chết đối phương, từ đây trời yên biển lặng. Mấy vị hoàng đế có thể không cần lo lắng khi đang ngủ sẽ bị cắt đầu. Tông sư hai phái chính tà có thể không cần nhìn sắc mặt của người khác để hành sự nữa.
Ngay cả cự phách ma giáo cũng mong sao lão tổ tông tính tính quái gở này chết sớm một chút, hoặc là nhanh chóng phi thăng như trong truyền thuyết, nói chung là đừng ở lại nhân gian nữa. Tám mươi năm rồi, cũng nên đổi một người khác ngồi lên ghế đầu.
Ngoại trừ Du Chân Ý và Chủng Thu, trên đỉnh núi Cổ Ngưu còn có một cô gái tuyệt sắc mặc áo tế cao quý. Áo tế màu xanh đậm, là lễ phục hàng đầu của hoàng hậu nước Nam Uyển, chỉ mặc vào những buổi lễ long trọng như triều hội cúng tế.
Lúc này trên đỉnh núi có một quốc sư nước Nam Uyển rất tuân thủ quy củ, như vậy cô gái này cũng chỉ có thể là hoàng hậu nước Nam Uyển Chu Xu Chân. Cô còn có một thân phận không cho người khác biết, đó là lầu chủ đương nhiệm của lầu Kính Ngưỡng, phụ trách xếp hạng cao thủ trong thiên hạ hai mươi năm một lần.
Du Chân Ý bỏ ngọc trúc trong tay xuống, đưa tay lau mồ hôi trán. Hắn khẽ nhổ ra một ngụm khí đục, giống như mây mù lượn lờ gần gương mặt trẻ con kia, thật lâu không tan. Hắn trước tiên trả lời vấn đề của Chủng Thu:
- Chắc không phải giả. Nhưng tên Đinh Anh này tâm tư khó dò, so với hợp sức chém chết tên kiếm khách trẻ tuổi đột ngột xuất hiện kia, hậu chiêu của Đinh Anh càng đáng để chúng ta lưu tâm hơn.
Hắn nhấn giọng nói:
- Ta không yên tâm về tình hình ở ngõ Trạng Nguyên, Chủng quốc sư ngươi tốt nhất hãy tự mình đi trông chừng.
Hắn xưng hô Chủng Thu là “Chủng quốc sư”, xem ra quan hệ giữa hai người quả thật rất bình thường.
Chủng Thu nhíu mày nói:
- Cục diện vây giết ở ngõ Trạng Nguyên có Đinh Anh trấn giữ, Lục Phảng còn mang theo kiếm, sao lại không yên tâm?
Du Chân Ý lắc đầu nói:
- Ta không yên tâm về Đinh Anh, cũng không yên tâm về Lục Phảng.
Chủng Thu có vẻ không thoải mái:
- Tên Lục Phảng này quang minh lỗi lạc, có gì mà không yên tâm? Chỉ vì hắn là người đồng đạo với kiếm khách kia?
Du Chân Ý là người đứng đầu chính đạo nổi tiếng thiên hạ, chưởng môn của phái Hồ Sơn, sư phụ của hoàng đế nước Tùng Lại, lão thần tiên trong mắt thế nhân. Mặc dù trước giờ hành sự quang minh chính đại, nhưng bên trong lại lộ ra một sự xa lạ và lạnh nhạt, càng ở gần với hắn thì cảm xúc sẽ càng sâu.
Du Chân Ý hờ hững nói:
- Nếu ngươi không đi, ta đi là được.
Chủng Thu hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Chu Xu Chân. Thân hình hắn như một con chim ưng lướt về hướng chân núi, biến thành một điểm đen, nhấp nhô mấy lần, rất nhanh đã rời xa núi Cổ Ngưu.
Chu Xu Chân cảm khái nói:
- Mạnh như Chủng Thu, vẫn không thể giống như tiên nhân ngự gió được ghi chép trong sách cổ. Ngươi thì sao, Du Chân Ý, hôm nay có thể làm được chưa?
Du Chân Ý trầm mặc không nói gì.
Chu Xu Chân cười lên:
- Cho dù không phải ngồi mây ngự gió, nhưng nhìn thế nào vẫn rất tiêu sái tự nhiên.
Khi cô còn là thiếu nữ, ở dân gian nước khác lần đầu nhìn thấy Chủng Thu và Du Chân Ý. Người trước bộc lộ tài năng, người sau tinh hoa thu liễm, đều khiến cô cảm thấy kinh ngạc.
Du Chân Ý đứng lên, vóc người còn không tới ngực Chu Xu Chân. Nhưng Chu Xu Chân giống như trong thoáng chốc bị đuổi tới chân núi, chỉ có thể ngước nhìn người này trên đỉnh núi.
Du Chân Ý hỏi:
- Mười người thiên hạ, đã xác nhận rồi chứ?
Chu Xu Chân gật đầu nói:
- Đã hoàn toàn xác định.
Cô đột nhiên không nhịn được cảm thán:
- Thật giống như một cuộc thanh lọc của triều đình với quan viên, chỉ là không tàn khốc như vậy.
Hai tay Du Chân Ý đặt sau người, ngước mắt nhìn về phía xa, dáng vẻ đìu hiu.
Chu Xu Chân hỏi một vấn đề:
- Đồng Thanh Thanh rốt cuộc trốn ở đâu?
Du Chân Ý trầm mặc một lúc:
- Chắc chỉ có Đinh Anh biết.
Chu Xu Chân quay đầu sang, nhìn nhân vật thần tiên ngồi tít trên cao này:
- Cảnh giới võ học của Đinh Anh rốt cuộc cao đến đâu?
Du Chân Ý nói một câu kỳ quái:
- Chẳng biết ta có biết hay không.
Khi hắn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Mã Tuyên, cô gái tỳ bà, Tiền Đường, Chu Sĩ và Nha Nhi đều biến sắc.
Lục Phảng không nhìn những cao thủ đỉnh cấp thanh danh hiển hách trên giang hồ này, chỉ cười nói với Trần Bình An:
- Nghĩ nhiều rồi, ngươi còn không có mặt mũi lớn như vậy. Giang hồ trăm năm ở đây, chắc cũng chỉ có một mình Đinh Anh đủ tư cách. Ngươi...
Hắn vươn cánh tay để không ra, lắc ngón tay:
- Còn không được.
Dưới con mắt mọi người, hắn cắm trường kiếm xuống đất, lòng bàn tay chống lên chuôi kiếm, tư thái lười nhác, cười ha hả nói với mấy nhóm người:
- Đừng ngây ra đó nữa, các ngươi cứ tiếp tục đi. Nếu thật sự không giết được, ta lại ra tay cũng không muộn. Yên tâm, hôm nay ta xuất kiếm chỉ nhằm vào thằng nhóc kia, bảo đảm sẽ không ngộ thương các ngươi.
Mã Tuyên nhổ một ngụm nước bọt mang theo tơ máu, cười nói:
- Không ngờ lại có cơ hội được Lục kiếm tiên áp trận, chuyến này không uổng công. Cho dù kết quả thế nào, về sau trên giang hồ nhắc đến trận đại chiến này, sẽ không thể bỏ sót người tên “Mã Tuyên”, có thể thoải mái đánh một trận rồi.
Hắn hơi cúi người khom lưng, từ vai tới cánh tay trong nháy mắt xuất hiện hình vẽ một con hổ xuống núi, khí thế kinh người. Chẳng những như vậy, trên phần lưng nhô cao còn có một bức tranh giống như thần giữ cửa. Đó là một người đàn ông râu dài mặc áo bào xanh đang nhắm mắt chống đao, lộ ra sự lạnh lùng kiêu ngạo, so với hổ xuống núi trên vai càng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Tiền Đường càng tươi cười, hai ngón tay kẹp rễ cỏ không biết ngắt ở đâu, nhẹ nhàng ngấu nghiến.
Chu Sĩ nhẹ giọng giải thích cho Nha Nhi bên cạnh:
- Hiển nhiên Mã Tuyên cũng có kỳ ngộ, lấy được một chút cơ duyên vụn vặt. Cha ta từng nói đây gọi là pháp thuật mời thần, ba trăm năm trước trong ước hẹn sáu mươi năm, có người đã dựa vào pháp thuật này chém giết bốn phương ngoài biên ải, đuổi theo hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ trên thảo nguyên giết không còn một mống.
Nhìn thấy ánh mắt u ám của cô gái tỳ bà, Mã Tuyên khí thế trên người liên tiếp gia tăng, cười khà khà nói:
- Không có một chút bản lĩnh mới, nào dám nhúng chân vào vũng nước đục này. Cô thật cho rằng ông đây quan tâm đến chút tiền kia sao?
Cô gái tỳ bà lạnh lùng nói:
- Ta chỉ đến đây vì hoàng kim, tiền này sạch sẽ.
Mã Tuyên chế giễu:
- Thế nào, chắc không phải thật sự để tâm tới tên thư sinh nghèo kia đấy chứ? Người đọc sách có mấy ai không quan tâm tới thể diện, nếu để hắn biết được sự tích trước đây của ngươi, còn không hối hận xanh ruột sao, không chừng còn mắng ngươi một câu không bằng kỹ nữ. Người ta cũng không oan uổng ngươi, trên người ngươi từ đầu đến chân có chỗ nào là sạch sẽ? Mau cút đi, sắp tới ngươi và tên thư sinh nghèo kia thành thân, đại gia nhất định sẽ thưởng cho các ngươi năm trăm lượng vàng, coi như là tiền đi kỹ viện.
Chu Sĩ cười nói:
- Luôn miệng gọi tình nhân, hóa ra là chân tình thực ý.
Cô gái tỳ bà hơi do dự.
Tiền Đường đột nhiên nói:
- Thành thân? Trước khi tới nơi này, ta đã trò chuyện với một tên đọc sách họ Tưởng rất vui, tán gẫu rất nhiều chuyện thú vị trên giang hồ, trong đó có nhắc tới chuyện cũ giang hồ của phi tử tỳ bà. Tên thư sinh kia có lẽ đọc sách đến u mê rồi, chỉ nói thế gian sao lại có nữ nhân ph.óng đãng không biết xấu hổ như vậy, không ngờ vị phi tử tỳ bà kia lại chính là người bên gối của mình. Ài, đã là một tên ngốc, có lẽ hôn sự này vẫn có thể thành công.
Vẻ mặt cô gái tỳ bà bi thương, lập tức biến thành kiên quyết.
Trần Bình An vẫn luôn dụng tâm quan sát, dụng tâm lắng nghe, không hề nóng nảy. Không chỉ vì hôm nay thân ở trên đường, lâm vào trùng vây, mà còn vì ở chỗ nhà trọ, phi kiếm Mười Lăm giống như một lần nữa bị bùa chữ “Giếng” giam cầm.
Lục Phảng là võ phu “gần đạo” thứ ba mà Trần Bình An nhìn thấy, hai người trước phân biệt là Đinh Anh và Phàn Hoàn Nhĩ. Tu vi võ đạo của Lục Phảng cao hơn Phàn Hoàn Nhĩ không ít, nhìn tình hình trước mắt, chênh lệch với Đinh Anh chắc hẳn cũng không lớn.
Nhưng một kẻ như Mã Tuyên cũng có bản lĩnh ẩn giấu, giang hồ này hiển nhiên không cạn như trong tưởng tượng. Nếu trong hồ lô nuôi kiếm là vật một tấc Mười Lăm chứ không phải Mùng Một, tình huống sẽ tốt hơn một chút. Nhưng việc đã đến nước này, có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Trước sau có địch đúng như ý nghĩa.
Chu Sĩ mỉm cười nói:
- Nha Nhi cô nương, làm phiền rồi.
Nha Nhi bất đắc dĩ nói:
- Sư gia gia đã lên tiếng, ta nào dám lười biếng, nhưng ngươi nhớ phải cứu ta.
Chu Sĩ gật đầu nói:
- Bẻ cành phá hoa là chuyện độc ác nhất trên đời, ta chắc chắn sẽ không làm Nha Nhi cô nương thất vọng.
Tiền Đường ném rễ cỏ, cũng đứng lên, thư giãn gân cốt. Sau đó hai tay hắn dụi má, nở một nụ cười chân thành không còn cứng nhắc:
- Ta muốn tự tay đánh giá phân lượng của trích tiên nhân một chút.
Lục Phảng à một tiếng, mỉm cười nhắc nhở:
- Đại chiến sắp tới, ngươi còn nghĩ đến những thứ viễn vông kia? Một Đồng Thanh Thanh trốn đông núp tây, một Phùng Thanh Bạch thẳng tiến không lùi, cộng thêm một tên vô tri vô giác như ngươi. Thực ra đều không sao, mỗi người có cách sống riêng, chỉ là vận may của ngươi lại kém nhất. Ta biết ngươi vẫn luôn cố gắng ẩn giấu thực lực, cẩn thận chơi dao có ngày đứt tay.
Mã Tuyên đã tăng khí thế lên tới đỉnh điểm võ học của mình, không có lý do để chần chừ nữa. Oán hận và nhớ nhung của hắn đối với cô gái tỳ bà chưa chắc là giả, mượn cơ hội này bộc phát, toàn lực đánh một trận càng là thật.
Con hổ xuống núi kia giống như vật sống, thân thể lay động. Theo đó trên vai và cánh tay của Mã Tuyên cũng tỏa ra từng đợt ánh sáng vàng, lúc tay trái của hắn nắm lại, giữa kẽ ngón tay lại có ánh sáng vàng rỉ ra.
Mã Tuyên bước lên một bước, trong nháy mắt đi tới trước người Trần Bình An. Một quyền đánh ra, giữa không trung vang lên tiếng sấm sét.
Trần Bình An không lùi mà tiến, đầu nghiêng qua, lưng khom xuống, dùng vai áp sát, đồng thời tay phải ấn vào đầu gối đối phương, đẩy một cái. Cả người Mã Tuyên lập tức bị văng ra bảy tám trượng, lảo đảo mấy bước, mỗi bước đều đạp ra một cái hố trên mặt đường, lúc này mới dừng lại được.
Tiếng tỳ bà vang lên, hai sợi tơ sáng như tuyết từ hai bên Mã Tuyên vẽ thành hình vòng cung, bắn thẳng tới Trần Bình An.
Mã Tuyên đột nhiên đạp một cái, một lần nữa xông tới trước.
Thân hình Trần Bình An nhoáng lên rồi biến mất, tránh thoát dây đàn ám sát. Ngoại trừ thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, còn giống như bị thứ gì đột ngột kéo về phía trước, nhanh đến mức không hợp lẽ thường.
Ánh mắt Lục Phảng sáng lên, lớn tiếng cười nói:
- Mã Tuyên, chú ý trước người.
Mã Tuyên bỗng nhiên dừng bước, khiến cho mặt đường bị cày ra hai khe rãnh. Hai chân hắn đạp mạnh xuống, dùng hai cánh tay ngăn cản trước người.
Quả nhiên một quyền khó tưởng tượng đã đánh trúng cánh tay hắn. Hắn giận dữ quát một tiếng, nho tướng râu dài áo bào xanh cầm đao sau lưng đột nhiên mở mắt.
- Chết đi!
Mã Tuyên chỉ hơi ngửa về phía sau, một chân đạp tới trước, cánh tay vung lên đánh ra một quyền. Cả cánh tay tràn ngập ánh sáng vàng, vẽ ra một hình quạt màu vàng giữa không trung.
Trong mắt Tiền Đường, chỉ thấy một tay của Trần Bình An ấn vào nắm tay của Mã Tuyên, nhẹ nhàng đ.è xuống dưới, Tiếp đó thân hình của hắn vọt lên, vượt qua đỉnh đầu Mã Tuyên, hơn nữa một chân còn nhún vào sau ót Mã Tuyên, nhảy về phía cô gái tỳ bà nấp ở phía sau lén lút ra tay. Cô gái tỳ bà thấy đại sự không ổn, ngón tay nhanh chóng chuyển động trên dây đàn, đan thành một tấm mạng nhện xanh biếc giữa hai người.
Trần Bình An đột nhiên nhíu mày, trong nháy mắt thay đổi phương hướng, bỏ qua cô gái tỳ bà, lướt thẳng về phía bên trái, chính là hướng của Tiếu Kiểm Nhi Tiền Đường âm trầm kia. Trong hai nhóm người đã lộ diện trước mắt, ngoại trừ Lục Phảng thì Trần Bình An vẫn kiêng dè quái nhân này nhất.
Tiền Đường cười đùa nói:
- Người ta đều nói nên chọn quả hồng mềm mà bóp, ngươi thì ngược lại.
Hắn mở hai cánh tay rơi thẳng tới trước, sau phút chốc bóng dáng đột nhiên biến mất.
Trần Bình An xoay chuyển phương hướng giữa không trung, đưa tay chụp lấy Tiền Đường đột ngột xuất hiện sau người, đang muốn im hơi lặng tiếng đá vào Trần Bình An. Nhưng lần này Trần Bình An lại chụp vào khoảng không, giống như đối phương đã dùng bùa rút đất.
Tiền Đường một lần nữa xuất quỷ nhập thần hiện ra ở phía sau. Lần này thân thể hắn cuộn tròn, hai cánh tay mở rộng, hai nắm tay phân biệt đánh vào hai bên huyệt thái dương của Trần Bình An.
Trần Bình An vừa định hành động, Lục Phảng đã đi trước một bước, thản nhiên nói với Tiền Đường:
- Cẩn thận, hắn sắp phát lực rồi.
Tiền Đường hơi do dự, liền chủ động từ bỏ thời cơ dùng hai nắm tay đánh nát đầu Trần Bình An, trong nháy mắt đã đứng trên con đường đá xanh.
Trần Bình An gần như tráo đổi vị trí với hắn, lúc này đang đứng trên đầu tường, liếc nhìn Lục Phảng hai lần phá hư chuyện tốt của mình:
- Sao ngươi không dứt khoát tự mình ra tay?
Lòng bàn tay Lục Phảng nhẹ nhàng vỗ vào chuôi kiếm, vui vẻ nói:
- Cùng nhiều người vây đánh một vãn bối như vậy, truyền ra không được hay cho lắm.
Trần Bình An im lặng không nói gì. Không khí trong hồ lô nuôi kiếm rất trầm lắng, giống như bầu rượu đã mở ra lại bị người ta bịt kín, không ngửi được một chút hương vị nào. Mùng Một giống như trâu đất xuống biển không có động tĩnh, đã mất đi tâm ý liên kết với Trần Bình An.
Chẳng những như vậy, bộ pháp bào Kim Lễ trên người hắn cũng mất đi công hiệu, nghĩa là hắn không thể tiếp tục xem thường binh khí đâm vào người. Có điều nhờ vậy mà tay chân của hắn không còn trói buộc vô hình, xuất quyền sẽ càng nhanh hơn.
Mùng Một mất tích, Mười Lăm bị nhốt, Kim Lễ không còn bất kỳ thần thông pháp bảo nào, đổi lấy một lần xuất quyền sảng khoái.
Xuất quyền coi trọng thu phát tự nhiên, thực ra Trần Bình An vẫn luôn “thu”. Bởi vì hắn thật sự tràn đầy nghi hoặc với giang hồ này, cùng với toàn bộ kinh thành nước Nam Uyển, còn có cái gọi là mười người thiên hạ kia.
Chỉ là nghĩ không thông thì nghĩ không thông, có một số việc vẫn phải làm.
Lục Phảng lại bắt đầu chỉ điểm giang sơn:
- Mã Tuyên, đừng chết nhé.
Mã Tuyên bày ra một thế quyền, hai cánh tay trái phải đều đã biến thành màu vàng, giữa hô hấp lộ ra từng điểm ánh sáng vàng. Võ thánh râu dài mặc áo bào xanh lá, sau khi mở mắt càng sống động như thật. Từ mũi đao xuất hiện một quả cầu ánh sáng trắng như tuyết, từng tia sáng lan tràn khắp thân thể, rất nhanh cặp mắt Mã Tuyên đã nổi lên màu sáng bạc nhàn nhạt.
Hắn giống như một pho tượng thần được cung phụng trong đại điện, nhếch miệng nói:
- Bộ kim thân bất bại này vốn định dùng để thử nắm tay đệ nhất thiên hạ của Chủng quốc sư. Thằng nhóc, coi như ngươi lợi hại. Tới tới tới, cứ đánh vào người ông đây, nếu ta nhíu mày một cái thì xem như thua...
- Được.
Trần Bình An đạp chân lướt đi.
Trong mắt mọi người xuất hiện một loại ảo giác, cả con đường lớn giống như bị đạp đến sụp xuống mấy thước.
Một quyền Thiết Kỵ Tạc Trận Thức không hề giữ sức đánh trúng ngực Mã Tuyên, khiến cho hình ảnh võ thánh râu dài áo bào xanh lá sau lưng hắn trong nháy mắt vỡ tan.
Thân thể cường tráng của Mã Tuyên bay ngược ra ngoài. Trần Bình An theo sát như hình với bóng, lại đánh trúng một quyền, thân thể Mã Tuyên đã vặn vẹo thành hình cánh cung. Lần này góc độ xuất quyền của Trần Bình An hơi thay đổi, khiến cho Mã Tuyên vừa lúc bay về phía đồng bạn sau người.
- Lục Phảng cứu ta!
Sắc mặt cô gái tỳ bà biến đổi, kinh hãi thốt lên. Sau đó cũng không bó tay chờ chết, mũi chân nhún một cái, nhanh chóng lướt về phía trước, muốn nấp ở phía sau Mã Tuyên sở hữu thân thể kim cương bất hoại. Cô nghĩ thầm đối phương cũng không thể một quyền đánh xuyên thân thể Mã Tuyên, chỉ cần hắn hơi dừng lại, tin rằng Lục Phảng sẽ xuất kiếm.
Trần Bình An giống như nhìn thấu tâm tư của cô, quyền thứ ba lại đánh trúng bụng Mã Tuyên. Kim thân của Mã Tuyên bị chấn động đến vỡ nát, cặp mắt màu bạc lập tức biến thành đỏ bừng, trải đầy tơ máu khiếp người. Sau lưng cũng đụng mạnh vào cô gái tỳ bà, khiến cho dây đàn kêu lên hỗn loạn.
Cô gái tỳ bà phun ra một ngụm máu tươi, hai chân đan xen đá ra, bước giữa không trung, lùi về phía sau.
Nhưng vẫn quá chậm. Trần Bình An đã dùng một quyền đánh xuyên tỳ bà trong ngực cô, đánh mạnh vào bụng, cánh tay vung ra nửa vòng. Cô gái tỳ bà và chiếc đàn vỡ tan đều bị quyền thế đánh xoay vòng giữa không trung, sau đó đột ngột đụng vào bức tường ở một bên. Thân thể mềm mại đẫy đà gần như khảm vào trong tường, không biết sống chết, tỳ bà trong ngực rơi xuống đất.
Lục Phảng ở phía xa mỉm cười, vẫn không xuất kiếm, cho dù Trần Bình An giống như đã xem hắn là kẻ địch thật sự. Hắn lại lười nhác nói:
- Tiếu Kiểm Nhi, nhớ kỹ, nhất định đừng để tốc độ xuất quyền của hắn làm mê hoặc, hắn còn có thể nhanh hơn. Cố gắng đừng để hắn áp sát, ám khí thuốc độc gì đó cứ việc thử xem.
Hắn lại ra vẻ bừng tỉnh:
- À đúng rồi, người mà hắn thật sự muốn giết là Nha Nhi cô nương và Chu đại công tử.
Bị quyền pháp của Trần Bình An chấn nhiếp, Nha Nhi cũng không có ý định tham gia náo nhiệt. Cho dù sau đó bị Sư gia gia trách cứ, cũng tốt hơn bây giờ gặp phải kết cục thê thảm như Mã Tuyên. Chu Sĩ thì đã sớm quyết định sẽ đứng ngoài cuộc. Kết quả Lục Phảng vừa nói như vậy, hai người đều vô cùng kinh hãi.
Quả nhiên Trần Bình An lập tức dịch chuyển sang ngang, người mà hắn nhắm đến là Nha Nhi chân đạp guốc gỗ.
Nha Nhi vừa định hành động, bỗng nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt thống khổ. Bức tường sau lưng đột ngột nổ ra, xuất hiện một thanh trường kiếm cực kỳ mảnh khảnh.
Thích khách dùng hai tay cầm kiếm, nhanh như sét đánh, mũi kiếm đâm xuyên qua sau lưng Nha Nhi. Hai tay của hắn dính vào sau lưng cô, tiếp tục chạy tới. Nha Nhi đáng thương bị đẩy về phía trước, bụng giống như mọc ra một thanh kiếm ba thước không có vỏ kiếm, mũi kiếm đâm tới Trần Bình An, nhắm thẳng vào huyệt Trung Đình.
Huyệt Trung Đình còn được gọi là “cằm rồng”, nằm ở giữa ngực Trần Bình An.
Lục Phảng lặng lẽ cầm lấy chuôi kiếm, nhưng rất nhanh lại buông ra.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Bình An đột nhiên biến mất, đã dùng đến lá bùa rút đất cuối cùng.
Thích khách buông một tay cầm kiếm ra, ấn vào sau đầu Nha Nhi, đẩy mạnh về phía trước. Thân thể mềm mại của cô trượt ra khỏi thân kiếm, ngã nhào xuống đất cách đó mấy trượng. Sống lưng của cô hơi nhúc nhích, chắc là đang nôn ra máu. Một vệt máu tươi thấm ướt vạt áo sau lưng. Nha Nhi giãy dụa một chút, muốn lật người, nhưng khuỷu tay vừa mới cong lại đã té xuống mặt đường.
Thích khách là một nam nhân trẻ tuổi đi chân trần, tay áo xắn lên. Hắn quay đầu nhìn Trần Bình An đang điều chỉnh hô hấp, tươi cười nói:
- Nghe người ta nói, chỉ cần giết ngươi là có thể lấy được pháp bảo, cho nên ta đến đây.
Hắn vẽ ra một đường kiếm rực rỡ:
- Ta tên Phùng Thanh Bạch, kiếm tu. Bước vào hàng ngũ mười người là một phần, cộng thêm phần dùng cái đầu của ngươi đổi lấy, xem như lời lớn rồi.
Hắn lại bất đắc dĩ nói:
- Đáng tiếc không thể một kiếm g.iết chết ngươi, có lẽ giao phong chính diện cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi. Nhưng không sao, ta có thể phối hợp với Lục Phảng. Hắn là người có tư chất kiếm tiên duy nhất ở đây, chắc chắn phải trở về rồi.
Mã Tuyên chỉ biết mời thần giáng lâm sơ sài, kim thân đã bị phá. Cô gái tỳ bà lõm vào bức tường không hề nhúc nhích, thỉnh thoảng có tiếng đá vụn rơi xuống. Nha Nhi là yêu nữ ma giáo nổi tiếng đã bí mật đỡ rồng mấy năm, đang nằm trong vũng máu, guốc gỗ và đôi chân trắng như tuyết đều rất chói mắt. Nhưng còn có Lục Phảng, Phùng Thanh Bạch tự xưng là kiếm tu, Tiền Đường và Chu Sĩ.
Cô bé gầy gò co mình trên ghế đẩu nhỏ, trong lòng mặc niệm: “Một quyền lại một quyền, đánh vỡ đầu chó của bọn chúng, để ta dễ lột quần áo và giày dép của bọn chúng xuống, vừa nhìn đã biết trị giá rất nhiều bạc rồi.”
Cô nhìn tình trạng bi thảm của Nha Nhi phía xa, nhất là đôi guốc gỗ kia, nghĩ thầm: “Ăn mặc lòe loẹt, chẳng trách lại chết nhanh như vậy.”
Trần Bình An nắm chặt hai tay, sau đó buông ra, lặp lại mấy lần.
Luyện quyền lâu như vậy, cũng nên buông thả rồi.
- --------
Trên đỉnh núi Cổ Ngưu, sắc mặt Chủng Thu nghiêm túc, không dám xác định, trầm giọng hỏi:
- Quả thật như vậy sao? Chém chết tên kia, ngoại trừ lấy được một danh ngạch mới, còn có thể nhận được ba lần phúc duyên? Tại sao lại như vậy? Theo như bí sử các nước ghi chép và hồ sơ bí mật của lầu Kính Ngưỡng, trong lịch sử mỗi lần gần tới ước hẹn sáu mươi năm, đều chưa từng xuất hiện tình huống thế này. Có phải là quỷ kế của Đinh Anh không?
Du Chân Ý đang dùng dao cẩn thận điêu khắc một khung quạt bằng ngọc trúc, tỉ mỉ vuốt nhẹ, giống như kẻ si tình đối xử với làn da của cô gái yêu thích. Nghe được câu hỏi của Chủng Thu, hắn cũng không trả lời, chỉ nhìn không chớp mắt vào hoa văn nhỏ bé trên cành trúc, trên trán rỉ ra từng giọt mồ hôi. Đối với một người cảnh giới võ đạo đã đạt đến mức bỏ đi tô vẽ, trở về bản chất, chuyện này rõ ràng không hợp lẽ thường.
Du Chân Ý là đại tông sư chỉ đứng sau Đinh Anh, đã sớm nóng lạnh bất xâm. Hơn nữa nghe đồn vào năm bảy mươi tuổi, hắn đã lấy được một quyển bí tịch tiên nhân, cảm ngộ ý trời mấy chục năm, tinh thông pháp thuật. Thậm chí có người nói rất khẳng định, đã từng chính mắt nhìn thấy Du Chân Ý cưỡi mây đạp gió, cưỡi hạc ngồi loan.
Chính là khi đó, bề ngoài của Du Chân Ý từ một lão già tóc trắng bắt đầu từ từ chuyển thành trai tráng, thiếu niên, cho tới đứa trẻ giống như hôm nay. Hắn trải qua mười năm bế quan, hôm nay thành công phá quan đi ra, cuối cùng đã người trời hợp nhất.
Thế nhân đều mong muốn người đứng đầu chính đạo Du Chân Ý sẽ đánh một trận với Đinh Anh, tốt nhất là đánh chết đối phương, từ đây trời yên biển lặng. Mấy vị hoàng đế có thể không cần lo lắng khi đang ngủ sẽ bị cắt đầu. Tông sư hai phái chính tà có thể không cần nhìn sắc mặt của người khác để hành sự nữa.
Ngay cả cự phách ma giáo cũng mong sao lão tổ tông tính tính quái gở này chết sớm một chút, hoặc là nhanh chóng phi thăng như trong truyền thuyết, nói chung là đừng ở lại nhân gian nữa. Tám mươi năm rồi, cũng nên đổi một người khác ngồi lên ghế đầu.
Ngoại trừ Du Chân Ý và Chủng Thu, trên đỉnh núi Cổ Ngưu còn có một cô gái tuyệt sắc mặc áo tế cao quý. Áo tế màu xanh đậm, là lễ phục hàng đầu của hoàng hậu nước Nam Uyển, chỉ mặc vào những buổi lễ long trọng như triều hội cúng tế.
Lúc này trên đỉnh núi có một quốc sư nước Nam Uyển rất tuân thủ quy củ, như vậy cô gái này cũng chỉ có thể là hoàng hậu nước Nam Uyển Chu Xu Chân. Cô còn có một thân phận không cho người khác biết, đó là lầu chủ đương nhiệm của lầu Kính Ngưỡng, phụ trách xếp hạng cao thủ trong thiên hạ hai mươi năm một lần.
Du Chân Ý bỏ ngọc trúc trong tay xuống, đưa tay lau mồ hôi trán. Hắn khẽ nhổ ra một ngụm khí đục, giống như mây mù lượn lờ gần gương mặt trẻ con kia, thật lâu không tan. Hắn trước tiên trả lời vấn đề của Chủng Thu:
- Chắc không phải giả. Nhưng tên Đinh Anh này tâm tư khó dò, so với hợp sức chém chết tên kiếm khách trẻ tuổi đột ngột xuất hiện kia, hậu chiêu của Đinh Anh càng đáng để chúng ta lưu tâm hơn.
Hắn nhấn giọng nói:
- Ta không yên tâm về tình hình ở ngõ Trạng Nguyên, Chủng quốc sư ngươi tốt nhất hãy tự mình đi trông chừng.
Hắn xưng hô Chủng Thu là “Chủng quốc sư”, xem ra quan hệ giữa hai người quả thật rất bình thường.
Chủng Thu nhíu mày nói:
- Cục diện vây giết ở ngõ Trạng Nguyên có Đinh Anh trấn giữ, Lục Phảng còn mang theo kiếm, sao lại không yên tâm?
Du Chân Ý lắc đầu nói:
- Ta không yên tâm về Đinh Anh, cũng không yên tâm về Lục Phảng.
Chủng Thu có vẻ không thoải mái:
- Tên Lục Phảng này quang minh lỗi lạc, có gì mà không yên tâm? Chỉ vì hắn là người đồng đạo với kiếm khách kia?
Du Chân Ý là người đứng đầu chính đạo nổi tiếng thiên hạ, chưởng môn của phái Hồ Sơn, sư phụ của hoàng đế nước Tùng Lại, lão thần tiên trong mắt thế nhân. Mặc dù trước giờ hành sự quang minh chính đại, nhưng bên trong lại lộ ra một sự xa lạ và lạnh nhạt, càng ở gần với hắn thì cảm xúc sẽ càng sâu.
Du Chân Ý hờ hững nói:
- Nếu ngươi không đi, ta đi là được.
Chủng Thu hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Chu Xu Chân. Thân hình hắn như một con chim ưng lướt về hướng chân núi, biến thành một điểm đen, nhấp nhô mấy lần, rất nhanh đã rời xa núi Cổ Ngưu.
Chu Xu Chân cảm khái nói:
- Mạnh như Chủng Thu, vẫn không thể giống như tiên nhân ngự gió được ghi chép trong sách cổ. Ngươi thì sao, Du Chân Ý, hôm nay có thể làm được chưa?
Du Chân Ý trầm mặc không nói gì.
Chu Xu Chân cười lên:
- Cho dù không phải ngồi mây ngự gió, nhưng nhìn thế nào vẫn rất tiêu sái tự nhiên.
Khi cô còn là thiếu nữ, ở dân gian nước khác lần đầu nhìn thấy Chủng Thu và Du Chân Ý. Người trước bộc lộ tài năng, người sau tinh hoa thu liễm, đều khiến cô cảm thấy kinh ngạc.
Du Chân Ý đứng lên, vóc người còn không tới ngực Chu Xu Chân. Nhưng Chu Xu Chân giống như trong thoáng chốc bị đuổi tới chân núi, chỉ có thể ngước nhìn người này trên đỉnh núi.
Du Chân Ý hỏi:
- Mười người thiên hạ, đã xác nhận rồi chứ?
Chu Xu Chân gật đầu nói:
- Đã hoàn toàn xác định.
Cô đột nhiên không nhịn được cảm thán:
- Thật giống như một cuộc thanh lọc của triều đình với quan viên, chỉ là không tàn khốc như vậy.
Hai tay Du Chân Ý đặt sau người, ngước mắt nhìn về phía xa, dáng vẻ đìu hiu.
Chu Xu Chân hỏi một vấn đề:
- Đồng Thanh Thanh rốt cuộc trốn ở đâu?
Du Chân Ý trầm mặc một lúc:
- Chắc chỉ có Đinh Anh biết.
Chu Xu Chân quay đầu sang, nhìn nhân vật thần tiên ngồi tít trên cao này:
- Cảnh giới võ học của Đinh Anh rốt cuộc cao đến đâu?
Du Chân Ý nói một câu kỳ quái:
- Chẳng biết ta có biết hay không.