Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 356: Quyền không dừng lại



Lão già trên mây đội mũ có vẽ hình Ngũ Nhạc, ánh sáng lóa mắt, loáng thoáng phát ra tiếng thông reo, hạc kêu, nước suối chảy qua khe núi.
Lão ta điều khiển biển mây hạ xuống, giống như tay nắm thiên quân vạn mã, áp chế một khu vực nhỏ bé, dĩ nhiên mọi việc đều như dự tính. Lão híp mắt nhìn về sân luyện võ ở trấn Phi Ưng, bỗng nhiên bật cười. Một đứa nhóc con cũng muốn làm kiến càng lay cổ thụ, đúng là không biết sống chết.
Để thai nghén quỷ anh ẩn giấu trong ngực phu nhân trấn chủ, hai thầy trò bọn họ đã mưu đồ gần bốn mươi năm, quyết phải thành công. Trong đó gian nan khốn khổ và tiêu tiền như nước, cùng với cơ duyên trùng hợp huyền diệu khó giải thích, không cần phải nói với người ngoài.
Trấn Phi Ưng ẩn sâu trong rừng núi, mục đích ban đầu xây dựng nó có lẽ đã sớm chôn theo trấn chủ đời thứ nhất, nhưng lão ta lại biết được.
Năm xưa có hai vị địa tiên mâu thuẫn đánh nhau, phân biệt thuộc về Phù Kê tông và núi Thái Bình, hai tiên gia hào phiệt lớn nhất khu vực trung bộ Đồng Diệp châu. Nhưng vị tu sĩ Kim Đan của Phù Kê tông không ngờ được, tu sĩ núi Thái Bình mà mình chọc phải, lại là một vị cự phách Nguyên Anh giấu tài.
Vị tu sĩ Nguyên Anh kia tự biết đại nạn sắp tới, không có hi vọng đột phá cảnh giới, bèn giao phó hậu sự rời khỏi sơn môn, bắt đầu du lịch bốn phương. Tuy thân thể thần hồn đều mục nát, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, đã đánh cho tu sĩ Kim Đan Phù Kê tông thiếu chút nữa mất mạng tại chỗ.
Tu sĩ Kim Đan bỏ chạy, nhưng vẫn bị Nguyên Anh núi Thái Bình chặn đường ở khu vực trấn Phi Ưng hiện giờ. Nguyên Anh núi Thái Bình nắm lý không cần nhân nhượng, cũng không để Phù Kê tông vào mắt, quyết tâm muốn đánh chết tu sĩ Kim Đan kia.
Tu sĩ Kim Đan thấy không có hi vọng chạy thoát, liền muốn ngọc đá cùng tan, bèn thi triển một môn cấm thuật của Phù Kê tông. Khi đó hắn đã là nỏ mạnh hết đà, không thể dựa vào truyền thừa chính thống của tông môn, mời những thần linh thần thông quảng đại kia giáng lâm. Thế là hắn không tiếc dùng tất cả tính mạng tinh huyết, gọi tới một ma vật viễn cổ được ghi chép trong điển tịch Phù Kê tông.
Ma đầu kia thân cao mười mấy trượng, khí tức âm tà ngưng tụ thành thực chất, giống như mặc một bộ giáp nặng đen kịt. Sau khi mời ma vật ra, tu sĩ Kim Đan cũng đứt hơi bỏ mình, túi da đã sớm trống rỗng hóa thành bụi bặm tiêu tan giữa trời đất.
Nguyên Anh núi Thái Bình kia chưa chắc đã không thể rời khỏi chiến trường, nhưng vẫn lựa chọn chiến đấu đến cùng với ma đầu viễn cổ. Y liên tục sử dụng pháp bảo, pháp thuật như hạt mưa đập vào ma vật. Đánh đến mức bản thân trầy da sứt thịt, hồn phách lung lay, cho đến khi kim đan tan vỡ, âm thần trong kinh huyệt xuất khiếu tử trận. Tu sĩ Nguyên Anh vẫn hét to sảng khoái, cùng chết với phân thân ma vật đi tới nhân gian kia.
Một trận đại chiến kinh hãi thế tục, đánh đến mức phạm vi trăm dặm dưới chân đều là âm khí ngưng tụ, không thua gì một chiến trường cổ chôn vùi mười mấy vạn binh lính.
Tu sĩ Nguyên Anh núi Thái Bình vẫn không yên lòng về thế tục, lo lắng nơi này âm khí tản mạn, sẽ ảnh hưởng đến khí vận sông núi ngàn dặm xung quanh. Hồn phách còn sót lại của y liền dốc hết hơi tàn, tìm được một thiếu niên tiều phu vào núi đốn củi gần đó, trao cho đối phương một môn bí pháp trấn áp, cùng với một loại đao pháp chí cương chí dương.
Tu sĩ Nguyên Anh còn bảo thiếu niên tiều phu kia xây một thành trấn ở đây, vươn cành tỏa lá, mượn dương khí của võ phu thuần túy đời sau, đè ép phần âm khí kia. Hơn nữa con cháu họ Hoàn luyện tập môn đao pháp kia ở đây, bởi vì âm khí vô hình giống như một khối đá mài dao tốt nhất, rèn luyện võ đạo thường làm ít công nhiều, điều này đã tạo nên địa vị giang hồ của trấn Phi Ưng đời sau.
Mấy đời trấn chủ kể cả Hoàn lão gia, sau khi võ đạo có thành tựu, bề ngoài là xông pha giang hồ, giành lấy danh tiếng cho trấn Phi Ưng, thực ra là âm thầm đạp khắp núi cao sông lớn, tìm kiếm tiên nhân. Chắc hẳn cũng muốn tìm cách giải quyết âm khí quá nặng của trấn Phi Ưng.
Năm đó Hoàn lão gia chết rất kỳ lạ, con trai trưởng là Hoàn Dương vốn thiên phú võ đạo cũng không xuất chúng, vội vàng tiếp nhận chức vị trấn chủ. Rất nhanh lại có người trong ma đạo nước Trầm Hương hợp sức tấn công trấn Phi Ưng. Đoạn phúc duyên giữa thần tiên Nguyên Anh và tiều phu tổ tông, từ đấy cũng bị cắt đứt đầu mối, rất nhiều mối quan hệ mà tổ tiên vất vả gây dựng cũng chấm dứt.
Chẳng hạn như tình nghĩa giữa Hoàn lão gia và sư phụ của đạo sĩ trẻ tuổi Hoàng Thượng, Hoàn Dương lại hoàn toàn không biết, mới chạy đi nhờ bằng hữu kinh thành giúp đỡ. Thậm chí sự tồn tại của hai pho tượng sư tử đá ở cửa từ đường, mọi người ở Trấn Phi Ưng đều không biết, vì vậy mới có tai họa lần này.
Lão già mũ cao là tu sĩ ma đạo nổi danh ở trung bộ Đồng Diệp châu, từng là một lão đại Kim Đan hàng đầu, chiến lực trác tuyệt. Lão là một tu sĩ hoang dã, cho dù chống lại tu sĩ Kim Đan của Phù Kê tông và núi Thái Bình, cũng không hề sợ hãi rụt rè. Nhưng sau lần chém chết hai tên tu sĩ Long Môn, rất nhanh lão phải nghênh đón sự truy sát như sấm chớp của núi Thái Bình.
Một tên Kim Đan trẻ tuổi của núi Thái Bình một mình xuống núi, truy sát vạn dặm, đánh cho lão già khuynh gia bại sản, ngay cả vật một tấc còn sót lại cũng tan vỡ. Cuối cùng lão buộc phải từ bỏ một nửa tu vi và thân thể, mới giấu trời qua biển, may mắn thoát được một kiếp từ tay tu sĩ trẻ tuổi giống như thần linh thiên đình kia.
Trong lòng lão căm hận, luôn nghĩ đến chuyện báo thù núi Thái Bình, vì vậy mới có mưu kế tỉ mỉ kéo dài mấy chục năm ở trấn Phi Ưng này.
Lão đã rơi xuống cảnh giới Long Môn, đầu tiên là tự mình ra tay, âm thầm đánh vỡ cầu trường sinh của phu nhân trấn chủ, khi còn trẻ vốn có tư chất tu hành. Cầu trường sinh của bà ta vỡ mà không đứt, xuất hiện trăm ngàn kẽ hở. Chỉ có “đoạn cầu” ở ngực là hoàn hảo không tổn hao gì, khiến cho bà ta giống như một chiếc bình sứ, không ngừng hấp thu âm khí dưới lòng đất.
Âm khí chủ động hội tụ ở “nguồn suối” nơi ngực bà ta, cuối cùng được bí pháp của lão già dẫn đắt, đã thai nghén ra quỷ anh gào khóc đòi ăn.
Một khi thành công, quỷ anh phá tim chui ra, có thể tìm một nước nhỏ cách xa ánh mắt trên núi để làm quốc sư. Hoặc là bồi dưỡng mấy con rối trong triều đình, thậm chí là bí mật khống chế quân chủ nước nhỏ, phát động nhiều trận đại chiến đề ăn no. Trăm năm sau quỷ anh bước vào địa tiên, cho dù núi Thái Bình cơ sở vững chắc, không đến mức bị nó tập kích diệt vong, nhưng nhất định sẽ tổn hại nặng nề, nguyên khí đại thương.
Ân oán của tu sĩ trên núi, trăm năm không tính là dài. Còn như sống chết của phàm tục trong đoạn ân oán này, có người hoàn toàn không quan tâm, ví dụ như lão già trên mây; nhưng cũng có người quan tâm, chẳng hạn như vị tu sĩ Nguyên Anh núi Thái Bình kia.
Có điều một vị lục địa thần tiên trách trời thương dân như vậy, vẫn không thể bước vào năm cảnh giới cao, kết quả chỉ đành bó tay chờ chết. Có thể thấy đại đạo vô tình, không phân thiện ác.
Sau khi thiếu niên võ phu kia đánh ra ba quyền, lão già mũ cao trên mây vẫn cảm thấy rất khôi hài buồn cười. Nếu không có cảnh giới thật sự chống đỡ, khí thế có mạnh cũng chỉ là lâu đài trên cát, thoạt nhìn hoa mỹ mà thôi. Lão ta chỉ thèm thuồng bộ pháp bào vàng rực trên người thiếu niên. Đây đúng là niềm vui bất ngờ, lại có loại chim non giang hồ thân mang trọng bảo, không biết quý trọng tính mạng như vậy.
Đồ tốt, đúng là đồ tốt, không chừng là một món pháp bảo tiên gia thật sự. Chẳng lẽ phong thủy luân chuyển, đến phiên mình phất lên rồi? Không cần làm chuột đào hang dưới đất, hơn nữa có thể khôi phục vinh quang ngày xưa sớm hơn mong đợi?
Còn như thiếu niên mặc áo bào vàng kia có phải đệ tử tiên gia hay không, lão già mũ cao cũng không quan tâm. Đã trở mặt với núi Thái Bình rồi, nợ nhiều thì không còn áp lực nữa.
Theo mây đen buông xuống, người trong trấn Phi Ưng bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Một số người già, phụ nữ và trẻ con thân thể yếu đuối, dương khí không mạnh, đã bắt đầu nôn mửa trong nhà. Đường lớn ngõ nhỏ, nhà cao viện thấp, tiếng khóc liên miên không dứt.
Rất nhiều đàn ông trai tráng tập võ ở trấn Phi Ưng, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn biển mây đen kịt đang ép xuống, chỉ cảm thấy cả người sẽ bị ép thành bột phấn. Một số võ phu trẻ tuổi tâm chí không vững, càng không có ý niệm phản kháng, toàn thân run rẩy. Bọn họ chỉ muốn chạy trốn kiếp nạn này, cho dù vì vậy mà cắt đứt tiền đồ võ đạo.
Theo động tĩnh to lớn giống như động đất, có người phát hiện ở hướng sân luyện võ, trong bụi đất tung bay lại có cảnh tượng tráng lệ ánh sáng vàng rực rỡ. Từng luồng gió quyền giống như cầu vồng, đầu tiên là to như cánh tay, lớn bằng miệng chén, sau đó dần dần lớn như miệng giếng. Gió quyền thế như chẻ tre, nhiều lần xông lên trời, giống như có người đang xuất quyền với biển mây.
Trong sân luyện võ, Trần Bình An cũng không đứng yên xuất quyền lên trời, mỗi lần đánh một quyền đều nhanh chóng dịch chuyển. Hắn thi triển sáu bước đi thế của Hám Sơn quyền, cộng thêm kiếm khí Thập Bát Đình, cùng với thế quyền của Vân Chưng Đại Trạch Thức và quyền ý của Thần Nhân Lôi Cổ Thức.
Sau khi đánh ra quyền thứ mười, thanh thế của quyền pháp đã hoàn toàn lấn áp động tĩnh chân đạp xuống đất.
Gió quyền bắn lên cao, cuốn theo tiếng sấm sét gào thét. Trên nóc nhà xung quanh sân luyện võ, những mảnh ngói từ trong ra ngoài, tầng tầng lớp lớp, đột nhiên vỡ lốp đốp. Dùng Trần Bình An làm trung tâm, bức tường bốn phía xuất hiện những vết nứt lộn xộn như mạng nhện. Mặt đất đá xanh của sân luyện võ đã sớm lồi lõm, bị đạp ra mười cái hố sâu cạn không đều.
Chín quyền đầu tiên, mặc dù thanh thế lần sau lớn hơn lần trước, nhưng mỗi lần chỉ xuyên qua biển mây mà thôi. Có điều quyền thứ mười của Trần Bình An, lại đánh thẳng vào bồ đoàn mà lão già mũ cao đang ngồi. Trong lòng lão hơi sợ hãi, đã âm thầm xem thiếu niên là kẻ phải giết.
Đối diện với một quyền khí thế vang dội này, lão vẫn không cảm thấy khó giải quyết, ngược lại còn có tâm tư tranh cường háo thắng. Chỉ thấy lão cười lạnh, vươn một tay ra, trong tay đột nhiên bừng lên một chùm ánh sáng lờ mờ xanh biếc. Lão lật bàn tay úp xuống dưới, vừa lúc nghênh đón luồng gió quyền phá vỡ biển mây màu đen kia.
Sau một tiếng vang lớn, bồ đoàn hơi lắc lư, cả biển mây phía dưới lay động kịch liệt. Gió quyền đến từ sân luyện võ và ánh sáng xanh rực rỡ quấn quanh bàn tay lão già, đồng thời tan vỡ, hóa thành từng điểm sáng nhỏ bé.
Gió quyền tan vào biển mây phụ cận, khiến biển mây đen kịt vốn tử khí nặng nề, giống như nghiên mực mài ra một lớp mực nước, vẩy vào những mảnh vỡ màu vàng kêu lên xì xì, phát ra tiếng cháy khét
Cổ tay lão già rung lên, thông qua lỗ thủng trên biển mây bị gió quyền đánh tan, nhìn xuống sân luyện võ chỉ cách đó ba mươi trượng, âm trầm cười nói:
- Giỏi thật, còn nhỏ tuổi, nếu đặt dưới chân núi cũng xem như tông sư võ đạo xưng hùng một phương rồi. Không lo đi xông pha giang hồ của ngươi, lại muốn đối đầu với lão phu, đúng là không biết trời cao đất dày.
Lúc nói chuyện, lão già mũ cao giơ một tay lên, hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng vạch một đường gần mũ Ngũ Nhạc. Từ trong đó lấy ra chân ý của một ngọn núi Đông Nhạc viễn cổ, nhanh chóng ném xuống lỗ thủng. Chân ý núi cao rời khỏi mũ Ngũ Nhạc, ban đầu là ngọn núi thu nhỏ lớn chừng ngón cái, đến khi rơi xuống bên chân lão già, kích thước đã không thua tấm bồ đoàn kia. Sau khi trượt ra lỗ thủng biển mây, nó đã lớn như một cái bàn.
Lão già cười lớn ngông cuồng, cực kỳ thoải mái:
- Làm rùa rút đầu, ẩn nhẫn nhiều năm, ông trời không phụ người khổ tâm, cuối cùng thời cơ của lão phu đã tới rồi. Chỉ cần nghiền hết máu thịt tinh khí của thằng nhóc ngươi, không chừng lúc quỷ anh phá tim hiện thế, sẽ có thể xung kích cảnh giới Quan Hải rồi.
Trong sân luyện võ, Trần Bình An nhìn núi cao từ trên trời rơi xuống, lại không hề sợ hãi. Lúc trước tại nhà tổ họ Tôn ở thành Lão Long, giao long trên biển mây cuộn trào lao xuống, khí thế không hề kém hơn thần thông tiên gia trước mắt này, chẳng phải hắn cũng xuất quyền sao?
Quyền ý dồi dào hùng hồn, hắn tin tưởng một quyền có thể phá vạn pháp. Bộ pháp bào màu vàng tung bay, làm nổi bật thiếu niên ngõ Nê Bình, lần đầu tiên giống như một thần tiên trên núi. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...