Kiếm Lai
Chương 339: Hồn nhiên
Đạo đồng nhỏ đứng dậy rời khỏi bồ đoàn, gấp quyển điển tịch Đạo gia kia lại, gõ nhẹ vào lòng bàn tay, nhìn thiếu niên hồn bay phách lạc. Vị thiên quân thiện chiến nhưng thanh danh không nổi bật ở thế giới Hạo Nhiên này có vẻ cao hứng. Quá nửa là chia tay với cô ả khiến người ta chán ghét kia rồi đúng không?
Đạo đồng nhỏ hiếm hoi an ủi người khác, cố gắng nặn ra một gương mặt tự cho là hiền hậu chân thành, cười híp mắt nói:
- Nha đầu thối như vậy, tính tình quá tệ, tính khí quá lạnh, chỉ có dáng dấp tốt một chút, gia thế tốt một chút, tư chất tốt một chút, tiền đồ tốt một chút... ngươi thích cô ta làm gì? Cho nên mới nói, chia tay thì cũng đã chia tay rồi. Ngươi nhìn núi Đảo Huyền này xem, trên đường tùy ý vơ một cái cũng có cả đống cô nương ôn nhu. Nhìn vòng eo nhỏ nhắn kia xem, giống như cải trắng ướp muối vậy, không hề thiếu thốn. Ngươi vừa ý cô nào? Ta sẽ giúp ngươi.
Trần Bình An cười bất đắc dĩ, cũng không phụ họa, tốt nhất là không nên trêu chọc loại nhân vật pháp lực thông thiên này.
Hắn chỉ dùng lễ tiết cáo từ đạo đồng nhỏ đang cười đùa tí tửng. Còn người đàn ông ôm kiếm kia, chỉ cần là ban ngày thì vẫn ngủ gà ngủ gật, vạn năm không đổi. Trần Bình An cũng không quấy rầy mộng đẹp ban ngày của người ta.
Lúc trước Ninh Diêu từng nhắc đến người này. Trong trận chiến mười ba, người này xuất chiến trận thứ chín, cuối cùng bị thua, hơn nữa còn thua rất đáng tiếc trước một đại yêu cảnh giới thứ mười hai chỉ mới trăm tuổi. Đại yêu trẻ tuổi tay cầm tiên binh kia xuất thế ngang trời, một trận thành danh, danh hiệu truyền khắp thế giới phía nam Kiếm Khí trường thành. Người đàn ông ôm kiếm thì tới đây chịu phạt, không được rời khỏi phạm vi núi Đảo Huyền.
Ông ta thuộc về kiếm tiên tự do, đã năm trăm tuổi nhưng không có con cháu ở Kiếm Khí trường thành. Nghe đồn lúc ông ta vừa mới bước vào năm cảnh giới trung, từng có một vị đạo lữ tu vi bình thường. Sau khi cô gái kia chết trận trên sa trường, trong năm tháng dài đằng đẵng, vị kiếm tiên này cũng không cưới bất kỳ cô gái nào khác. Ông ta cư xử với người khác không tệ, nhưng không xem là có quan hệ tốt với bất cứ ai.
Người tu đạo, nhất là luyện khí sĩ năm cảnh giới cao, chuyện con nối dõi vừa lớn lại vừa sâu xa. Nhất là nữ nhân muốn thành tiên chứng đạo, cần sớm cắt đứt kinh nguyệt, cho nên không dễ sinh đẻ. Hơn nữa ngoại trừ Binh gia, luyện khí sĩ khác cũng không muốn dính quá nhiều đến nhân quả thế tục. Trừ khi nắm chắc có thể sinh ra hạt giống tu đạo tư chất rất tốt, bằng không sẽ phải gác lại chuyện sinh đẻ, chỉ chờ cơ duyên.
Nếu không như vậy, môn đệ tiên gia trên núi, làm thế nào thu xếp những con cháu đời sau không có gì nổi bật kia? Nuôi gà chó sao?
Nếu những kẻ đáng thương tư chất kém cỏi, ánh mắt lại cao này chịu an phận thủ thường, một lòng chờ chết thì cũng thôi. Nhưng trên thực tế, trong lịch sử tai họa diệt môn do bọn họ gây ra nhiều không kể xiết. Hơn nữa cho dù người tu đạo có kiên nhẫn và thân tình với những con cháu này, nhưng những cuộc chia ly người đầu bạc tiễn người đầu xanh vẫn rất thương tâm.
Phú quý kéo dài, hương khói truyền thừa, là chuyện nhà mình. Chứng đại đạo, tu trường sinh, là chuyện của mình.
Động tiên Ly Châu phía trên vương triều Đại Ly Bảo Bình châu, mặc dù có diện tích nhỏ nhất trong ba mươi sáu động tiên nhỏ, phạm vi ngàn dặm mà thôi, nhưng lại rất được chú ý. Nguyên nhân là vì người ở động tiên nhỏ này có tư chất lạ thường. Nam nữ quê mùa bình thường kết hôn, có hi vọng sinh ra con cái tư chất rất tốt, không kém gì con cái của một cặp vợ chồng địa tiên ở bên ngoài.
Trần Bình An trở lại nhà trọ Quán Tước, biết đảo Quế Hoa đã xuất phát quay về. Hắn hỏi thăm ông chủ trẻ tuổi, có thuyền nào đi đến trung bộ Đồng Diệp châu hay không, đại khái là bến thuyền nằm ở hướng nào của núi Đảo Huyền.
Ông chủ trẻ tuổi nhiều đời cắm rễ ở núi Đảo Huyền, biết rõ nơi này như lòng bàn tay. Vùng biển Đồng Diệp châu gió mạnh sóng cao, không thích hợp ngồi thuyền đi tới. Khu vực phương nam Đồng Diệp châu cực kỳ hẻo lánh, bến thuyền vượt châu gần như đều nằm ở phương bắc. Đồng Diệp tông ở phương bắc sở dĩ có thể đè ép Ngọc Khuê tông ở phương nam, cũng có liên quan đến chuyện này.
Cuối cùng ông chủ trẻ tuổi đề cử với Trần Bình An một chiếc thuyền cá voi Thôn Bảo đi dưới đáy biển, xuất phát từ bến thuyền Thượng Hương của núi Đảo Huyền, chạy thẳng tới Phù Kê tông ở trung bộ Đồng Diệp châu.
Mười ngày sau cá voi Thôn Bảo sẽ khởi hành, Trần Bình An liền thuê một gian phòng ở nhà trọ Quán Tước.
Ông chủ trẻ tuổi ngồi sau quầy đánh bàn tính, liếc nhìn bóng lưng thiếu niên, cảm thấy nghi hoặc. Đeo kiếm vẫn là đeo kiếm, nhưng không còn hộp gỗ, lại có thêm một thanh trường kiếm xa lạ. Hắn lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm, dù sao chuyện kỳ lạ ở núi Đảo Huyền cũng quá nhiều rồi.
Trước đây không lâu có một thiếu niên của Trung Thổ Thần Châu, thời cơ đột phá cảnh giới võ đạo, lại là khoảnh khắc từ Kiếm Khí trường thành bước vào núi Đảo Huyền. Hắn đã gây ra cảnh tượng kỳ lạ chưa từng có trong trời đất, khiến cho cửa lớn mặt gương xuất hiện chấn động kịch liệt. Đại thiên quân trấn giữ Cô Phong buộc phải tự mình ra tay, mới áp chế được động tĩnh kinh người kia.
Còn có một nhóm cô gái tiên sư của Cam Lâm tông trên biển, mang đến vô số thi thể của loài thuộc giao long, kiếm được một khoản lớn ở núi Đảo Huyền. Giao Long chân quân là người bỏ tiền nhiều nhất, ông ta đã mua rất nhiều râu của giao long hai màu vàng bạc, đến nỗi phải thiếu nợ người ta.
Không ai cảm thấy vị chân quân núi Đảo Huyền này là kẻ ngốc, bởi vì cây phất trần thuộc loại nổi bật trong số nửa tiên binh kia, hiện giờ có lẽ đã tiếp cận với tiên binh rồi.
Trong nhóm tu sĩ Cam Lâm tông còn có một nam tử trẻ tuổi, may mắn vừa được vào ở rể Cam Lâm tông. Chẳng những được Bàng Đà tiên tử tiếng tăm lừng lẫy của Cam Lâm tông chọn làm đạo lữ, còn được tổ sư Cam Lâm tông khám nghiệm ra tư chất tu đạo cực tốt. Sau đó lại được một vị Vũ Lâm tiên tử nổi tiếng ở Nam Hải xem trọng, kết làm vợ chồng với hắn.
Hai vị tiên tử cảnh giới Kim Đan có hi vọng bước vào địa tiên, lại cùng thờ một chồng, lương duyên như vậy đúng là khiến người khác hâm mộ muốn chết.
Trên đường tu hành, số mệnh tốt và không tốt, thật sự khác biệt một trời một vực.
Chuyến này Trần Bình An tới Kiếm Khí trường thành, lên đầu thành rồi cũng không đi đâu khác. Lúc ở đó, hắn luôn cảm thấy rất nhiều lời có thể từ từ nói, đợi đến khi bị ném trở về núi Đảo Huyền, mới phát hiện đã không kịp nói nữa. Nhưng ưu sầu thì ưu sầu, hắn cũng không quá thương tâm, chỉ lo lắng rất nhiều.
Trần Bình An nhận chìa khóa đi tới chỗ ở, thực ra cũng không có đồ gì để cất. Ngoại trừ một thanh kiếm đeo trên người, một cái hồ lô nuôi kiếm cột bên hông, cũng không còn vật ngoài thân nào khác. Theo đề nghị của ông chủ trẻ tuổi, Trần Bình An nhanh chóng rời khỏi phòng, đi đến cửa tiệm gần nhà trọ mua vật phẩm cần thiết.
Một bộ “Sơn Hải Chí” giảng giải phong thổ đại khái của thế giới Hạo Nhiên. Đây là sách của tiên gia, trong một trang có thể ghi chép mười mấy bức tranh và ba bốn ngàn chữ, hình ảnh và văn tự như nước như mây, chậm rãi lưu chuyển. Còn có một quyển sách giới thiệu ngôn ngữ âm luật của Đồng Diệp châu, cùng với một quyển sách giới thiệu ngôn ngữ thông dụng của Trung Thổ Thần Châu.
Trần Bình An cũng không muốn sau khi đến Đồng Diệp châu, từ đầu đến cuối không thể giao lưu với người khác. Tuy nói tình hình của Đồng Diệp châu cũng tương tự như Bảo Bình châu, giữa vương triều phiên quốc có nhiều tiếng phổ thông và tiếng địa phương khác nhau, nhưng học ngôn ngữ thông dụng của tiên môn trên núi và vương triều một châu là điều cần thiết.
Đồ vật ở núi Đảo Huyền, nhất là pháp bảo linh khí, gần như không có khả năng may mắn mua hời. Luyện khí sĩ ở nơi này có tu vi cao, ánh mắt tốt, hơn nữa những đồ vật này thường giá cả rất đắt, cao hơn những địa phương khác không ít. Nhưng có một điểm rất tốt, đó là gần như không có hàng giả. Thương gia có bản lĩnh mở tiệm ở đây, gần như đều là cửa tiệm lâu đời trăm ngàn năm, không phải chỉ buôn bán một lần, vì vậy rất quý trọng bảng hiệu thanh danh.
Đã có tiền trong túi, tạm thời lại không có cách nào dùng tiền đẻ ra tiền, cũng không thể để tiền nổi mốc. Trần Bình An muốn mua hai món linh khí thực dụng cho Lâm Thủ Nhất và Tạ Tạ, đắt một chút cũng không sao. Còn như Tiểu Bảo Bình, Lý Hòe và Vu Lộc thì không cần. Hai người trước đều không tính là người tu hành, tuổi tác còn nhỏ. Vu Lộc thì lại là võ phu thuần túy giống như mình.
Sau khi mua sách, Trần Bình An lại đến nhà Linh Chi. Lần trước hắn và Kim Túc đến đây dạo chơi, chỉ giống như cưỡi ngựa xem hoa, không nhìn được kỹ càng. Lần này đã có mục đích rõ ràng, pháp bảo giá trị liên thành hoặc yêu cầu luyện khí sĩ phải có cảnh giới nhất định, hắn cũng không thèm nhìn một cái.
Trần Bình An hi vọng tìm được đạo thư hoặc linh khí tu hành lôi pháp. Nếu không thì cũng là chén cam lộ lúc trước Trương Sơn Phong may mắn lấy được, có thể giúp người tu hành thu gom linh khí trời đất từng ngày.
Cho dù đã thu hẹp phạm vi, Trần Bình An vẫn nhìn đến hoa cả mắt. Hắn cẩn thận lui lui tới tới trong nhà Linh Chi, lòng vòng cả nửa ngày, trong lòng đại khái đã lựa chọn mười mấy đồ vật yêu thích, mới trở về nhà trọ Quán Tước. Buổi tối lại suy nghĩ cân nhắc một phen, ngày mai chắc có thể vào tay.
Trong số những đồ vật này có một bộ đạo thư lôi pháp, bên cạnh chú thích là bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản). Có hai loại đan dược thượng phẩm dùng để tẩy tủy, một loại xuất xứ từ Huyền Tố tông Phù Dao châu, một loại xuất xứ từ núi Hương Lô Bà Sa châu, đều là danh môn đại phái của nhánh đan đỉnh Đạo gia. Linh khí thì có bảy tám món.
Trong đó Trần Bình An vô tình liếc thấy ba bộ giáp viên Binh gia, đặt song song trong một cái hộp gỗ. Dựa theo văn tự chú thích bên cạnh, đây là loại giáp thần tiên hứng sương mà quốc sư nước Cổ Du từng mặc, nhưng phẩm chất cao hơn rất nhiều. Hơn nữa ba bộ giáp viên có thể đồng thời mặc trên thân một người, người mặc giáp sẽ không hề có cảm giác rườm rà, có thể tưởng tượng sức phòng ngự cao như thế nào. Có điều giá cả quá dọa người... ba vạn tiền hoa tuyết.
Một đồng tiền hoa tuyết, đại khái ngang với ngàn lượng bạc ròng. Một đồng tiền tiểu thử, tương đương với một trăm đồng tiền hoa tuyết. Một đồng tiền cốc vũ, ngang với mười đồng tiền tiểu thử. Đây là quy củ “ngàn trăm mười” của tiền tệ mà thần tiên trên núi giao dịch.
Trần Bình An nhớ tới bảo vật trấn thuyền của thuyền cá côn núi Đả Tiếu lúc trước, hình như cũng không tới cái giá này.
Huống hồ hai bộ giáp viên trong đó đều bị tổn hại một chút, sửa chữa không được hoàn thiện, không thể gọi là “hoàn hảo”.
Thứ này còn không phải là pháp bảo đắt nhất nhà Linh Chi. Rất nhiều pháp bảo tiên gia, dứt khoát không niêm giá bằng tiền hoa tuyết hay tiền tiểu thử, chỉ sử dụng tiền cốc vũ.
Trong một cái tủ lưu ly, có một chiếc lông vũ màu vàng ánh mang theo ngọn lửa bay lơ lửng, không hề có chú thích bên cạnh, đề giá là một trăm đồng tiền cốc vũ.
Một số hàng hóa vừa nhìn đã thấy ánh sáng tỏa ra, hoặc là không hề nổi bật, ngay cả đề giá cũng lười, chỉ viết mấy chữ “gặp mặt thương lượng”.
Trần Bình An nhìn đến nhức răng.
Tối hôm nay, hắn đã quyết định xong hai món đồ sẽ mua. Một bộ đạo thư lôi pháp, nhà Linh Chi tự xưng là “bản duy nhất trên thế gian, đáng tiếc thiếu mấy chục trang, nếu không thì sẽ vô giá”, dùng để tặng cho Lâm Thủ Nhất. Còn có một bộ giáp thần tiên hứng sương, nhưng không thể khôi phục thành trạng thái giáp viên. Thực ra giá của hai món này đều vượt quá dự tính của Trần Bình An, gần như tương đương với giá của pháp bảo.
Sau khi nghĩ kỹ, hắn cũng không do dự nữa.
Sắc mặt Trần Bình An hơi tái, bắt đầu đi thế luyện quyền.
Không phải vì tiếc tiền nên sắc mặt kém như vậy, mà là vì đeo thanh Trường Khí được lão kiếm tiên cho mượn tạm mười năm, bị vô số kiếm khí không ngừng thấm vào thần hồn. Đeo thanh kiếm này lâu dài sẽ phải chịu nhiều đau khổ, tương tự với Thần Nhân Lôi Cổ Thức của ông lão họ Thôi, coi trọng chồng chất tích lũy.
Trần Bình An phát hiện, so với phương pháp thổ nạp do lão Dương truyền thụ, phương pháp vận khí Thập Bát Đình càng giúp hắn đối kháng với những kiếm khí “đông cứng tâm tạng, tẩy rửa hồn phách” này, có điều vẫn rất cực khổ khó chịu.
Loại cảm giác đau đớn quen thuộc này, càng khiến hắn cảm thấy an lòng.
Ngày hôm sau, Trần Bình An đến nhà Linh Chi mua hai món đồ, một tay giao tiền còn một tay giao hàng, không có vẫn đề gì.
Bất ngờ duy nhất là sau khi thanh toán tiền hàng xong, nhà Linh Chi lại tặng thêm một đồ vật nhỏ bằng ngọc, phía trên điêu khắc trâu trắng ngậm linh chi.
Người của nhà Linh Chi nói, hôm nay là sinh nhật của một vị chưởng giáo tổ sư gia. Mỗi lần vào ngày lành, nhà Linh Chi đều sẽ tặng một món lễ vật nhỏ cho một số khách quý tiêu tiền đủ nhiều. Có điều lễ vật nhỏ này chỉ là thứ rẻ nhất trong số linh khí hậu thiên, thuộc về đồ trang trí trên bàn của gia đình phú quý, để người ta tiện tay cầm chơi mà thôi.
Trần Bình An cũng phát hiện khách hôm nay rõ ràng nhiều hơn hôm qua. Một số đứa trẻ đi theo trưởng bối rời khỏi nhà Linh Chi, trong tay quả thật có đồ vật tương tự như bạch ngọc linh chi như ý. Trong lòng hắn liền cảm thấy thư thái.
Trần Bình An trở lại nhà trọ Quán Tước. Màn đêm sâu lắng, trong lúc nghỉ ngơi sau khi đi thế, hắn lại nghe được tiếng gõ cửa khe khẽ. Hắn quay đầu nhìn, nhẹ giọng hỏi:
- Ai?
Ngoài cửa có người dùng tiếng địa phương Kiếm Khí trường thành cười nói:
- Người canh cửa trên cọc buộc ngựa kia. Ninh nha đầu nhờ ta chuyển một lời nhắn cho ngươi, thuận tiện mang cho ngươi một món đồ.
Trần Bình An do dự một thoáng, tiến lên mở cửa, sau đó lặng lẽ lùi lại mấy bước.
May mà đúng là người đàn ông ôm kiếm kia, dung mạo có thể che giấu, nhưng mùi vị kiếm khí đặc biệt kia lại không thể giả được.
Lần này người đàn ông kia lại không mang theo kiếm. Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Trần Bình An, ông ta cười nói:
- Chức trách là giữ cửa, dù sao cũng phải lưu lại vài thứ ở đó. Cho nên người đã tới, kiếm vẫn đặt trên cọc buộc ngựa.
Tính tình ông ta thẳng thắn, ném cho Trần Bình An một cái bọc chỉ lớn hơn nắm tay một chút:
- Ninh nha đầu đưa cho ngươi. Ngươi có thể ở lại núi Đảo Huyền một thời gian. Không phải ngươi có hai sợi râu giao long màu vàng sao? Ta có thể tìm người giúp ngươi chế thành một sợi dây thừng trói yêu không tệ. Nếu ngươi không muốn chờ, ta xem như bớt đi một nhân tình rồi.
Ông ta thản nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn, rót cho mình một ly trà:
- Ninh nha đầu đã tìm người hỏi qua, bộ pháp bào màu vàng kia rất đáng giá, là một món pháp bào cấp bậc rất cao, lục địa thần tiên bình thường cũng khó cầu. Nó tên “Kim Lễ”, là di vật quý hiếm của một vị quý nhân phủ Thiên Sư núi Long Hổ. Sau khi đoạn tuyệt với gia tộc, y đã xa rời trần thế, cuối cùng quy tiên trên một hòn đảo trơ trọi ở phía nam hải ngoại. Kim Lễ bị tu sĩ tự do may mắn lấy được, cuối cùng bị con giao long già ở khe Giao Long cậy quyền cướp của.
- Ngươi mặc lên người nhất định sẽ vừa vặn, dù sao cũng là pháp bào thật sự, lớn nhỏ rộng hẹp đều tùy thuộc vào người mặc. Lấy ra đi, ta sẽ giúp ngươi thi triển một chút pháp thuật nhỏ, vàng rực như vậy thì quá chói mắt.
Lần này Trần Bình An không hề do dự, từ trong vật một tấc lấy trường bào màu vàng ra. Người đàn ông ôm kiếm búng tay một cái, sau đó giải thích sơ lược với Trần Bình An. Ông ta thi triển pháp thuật che mắt, tương tự như Ngụy Bách thi triển lên hồ lô nuôi kiếm của Trần Bình An, luyện khí sĩ địa tiên trở xuống sẽ không nhìn ra đầu mối. Đương nhiên nếu gặp phải chiến đấu sinh tử, pháp bào sẽ tự động che chở Trần Bình An. Người khác cũng không phải kẻ ngu, nhất định sẽ phát hiện dấu vết.
Lúc người đàn ông kia rời khỏi, đã lấy đi hai sợi râu giao long màu vàng.
Trần Bình An đóng cửa lại, nhẹ nhàng mở cái bọc nhỏ bằng vải bông kia ra. Bên trong là một khối trảm long đài có hình dài, kích thước ngang với bàn tay. Mấu chốt là hai mặt đều khắc chữ, “Hồn nhiên, Ninh Diêu”.
Đây dĩ nhiên là thủ đoạn chỉ có đại kiếm tiên mới làm được. Có lẽ là cha mẹ Ninh Diêu chuyên tâm chế tạo, làm lễ vật tặng cho con gái khi còn bé.
Sau khi Ninh Diêu lớn lên, có một ngày nàng gặp được thiếu niên mà mình thích, liền tặng cho thiếu niên yêu quý.
Đạo đồng nhỏ hiếm hoi an ủi người khác, cố gắng nặn ra một gương mặt tự cho là hiền hậu chân thành, cười híp mắt nói:
- Nha đầu thối như vậy, tính tình quá tệ, tính khí quá lạnh, chỉ có dáng dấp tốt một chút, gia thế tốt một chút, tư chất tốt một chút, tiền đồ tốt một chút... ngươi thích cô ta làm gì? Cho nên mới nói, chia tay thì cũng đã chia tay rồi. Ngươi nhìn núi Đảo Huyền này xem, trên đường tùy ý vơ một cái cũng có cả đống cô nương ôn nhu. Nhìn vòng eo nhỏ nhắn kia xem, giống như cải trắng ướp muối vậy, không hề thiếu thốn. Ngươi vừa ý cô nào? Ta sẽ giúp ngươi.
Trần Bình An cười bất đắc dĩ, cũng không phụ họa, tốt nhất là không nên trêu chọc loại nhân vật pháp lực thông thiên này.
Hắn chỉ dùng lễ tiết cáo từ đạo đồng nhỏ đang cười đùa tí tửng. Còn người đàn ông ôm kiếm kia, chỉ cần là ban ngày thì vẫn ngủ gà ngủ gật, vạn năm không đổi. Trần Bình An cũng không quấy rầy mộng đẹp ban ngày của người ta.
Lúc trước Ninh Diêu từng nhắc đến người này. Trong trận chiến mười ba, người này xuất chiến trận thứ chín, cuối cùng bị thua, hơn nữa còn thua rất đáng tiếc trước một đại yêu cảnh giới thứ mười hai chỉ mới trăm tuổi. Đại yêu trẻ tuổi tay cầm tiên binh kia xuất thế ngang trời, một trận thành danh, danh hiệu truyền khắp thế giới phía nam Kiếm Khí trường thành. Người đàn ông ôm kiếm thì tới đây chịu phạt, không được rời khỏi phạm vi núi Đảo Huyền.
Ông ta thuộc về kiếm tiên tự do, đã năm trăm tuổi nhưng không có con cháu ở Kiếm Khí trường thành. Nghe đồn lúc ông ta vừa mới bước vào năm cảnh giới trung, từng có một vị đạo lữ tu vi bình thường. Sau khi cô gái kia chết trận trên sa trường, trong năm tháng dài đằng đẵng, vị kiếm tiên này cũng không cưới bất kỳ cô gái nào khác. Ông ta cư xử với người khác không tệ, nhưng không xem là có quan hệ tốt với bất cứ ai.
Người tu đạo, nhất là luyện khí sĩ năm cảnh giới cao, chuyện con nối dõi vừa lớn lại vừa sâu xa. Nhất là nữ nhân muốn thành tiên chứng đạo, cần sớm cắt đứt kinh nguyệt, cho nên không dễ sinh đẻ. Hơn nữa ngoại trừ Binh gia, luyện khí sĩ khác cũng không muốn dính quá nhiều đến nhân quả thế tục. Trừ khi nắm chắc có thể sinh ra hạt giống tu đạo tư chất rất tốt, bằng không sẽ phải gác lại chuyện sinh đẻ, chỉ chờ cơ duyên.
Nếu không như vậy, môn đệ tiên gia trên núi, làm thế nào thu xếp những con cháu đời sau không có gì nổi bật kia? Nuôi gà chó sao?
Nếu những kẻ đáng thương tư chất kém cỏi, ánh mắt lại cao này chịu an phận thủ thường, một lòng chờ chết thì cũng thôi. Nhưng trên thực tế, trong lịch sử tai họa diệt môn do bọn họ gây ra nhiều không kể xiết. Hơn nữa cho dù người tu đạo có kiên nhẫn và thân tình với những con cháu này, nhưng những cuộc chia ly người đầu bạc tiễn người đầu xanh vẫn rất thương tâm.
Phú quý kéo dài, hương khói truyền thừa, là chuyện nhà mình. Chứng đại đạo, tu trường sinh, là chuyện của mình.
Động tiên Ly Châu phía trên vương triều Đại Ly Bảo Bình châu, mặc dù có diện tích nhỏ nhất trong ba mươi sáu động tiên nhỏ, phạm vi ngàn dặm mà thôi, nhưng lại rất được chú ý. Nguyên nhân là vì người ở động tiên nhỏ này có tư chất lạ thường. Nam nữ quê mùa bình thường kết hôn, có hi vọng sinh ra con cái tư chất rất tốt, không kém gì con cái của một cặp vợ chồng địa tiên ở bên ngoài.
Trần Bình An trở lại nhà trọ Quán Tước, biết đảo Quế Hoa đã xuất phát quay về. Hắn hỏi thăm ông chủ trẻ tuổi, có thuyền nào đi đến trung bộ Đồng Diệp châu hay không, đại khái là bến thuyền nằm ở hướng nào của núi Đảo Huyền.
Ông chủ trẻ tuổi nhiều đời cắm rễ ở núi Đảo Huyền, biết rõ nơi này như lòng bàn tay. Vùng biển Đồng Diệp châu gió mạnh sóng cao, không thích hợp ngồi thuyền đi tới. Khu vực phương nam Đồng Diệp châu cực kỳ hẻo lánh, bến thuyền vượt châu gần như đều nằm ở phương bắc. Đồng Diệp tông ở phương bắc sở dĩ có thể đè ép Ngọc Khuê tông ở phương nam, cũng có liên quan đến chuyện này.
Cuối cùng ông chủ trẻ tuổi đề cử với Trần Bình An một chiếc thuyền cá voi Thôn Bảo đi dưới đáy biển, xuất phát từ bến thuyền Thượng Hương của núi Đảo Huyền, chạy thẳng tới Phù Kê tông ở trung bộ Đồng Diệp châu.
Mười ngày sau cá voi Thôn Bảo sẽ khởi hành, Trần Bình An liền thuê một gian phòng ở nhà trọ Quán Tước.
Ông chủ trẻ tuổi ngồi sau quầy đánh bàn tính, liếc nhìn bóng lưng thiếu niên, cảm thấy nghi hoặc. Đeo kiếm vẫn là đeo kiếm, nhưng không còn hộp gỗ, lại có thêm một thanh trường kiếm xa lạ. Hắn lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm, dù sao chuyện kỳ lạ ở núi Đảo Huyền cũng quá nhiều rồi.
Trước đây không lâu có một thiếu niên của Trung Thổ Thần Châu, thời cơ đột phá cảnh giới võ đạo, lại là khoảnh khắc từ Kiếm Khí trường thành bước vào núi Đảo Huyền. Hắn đã gây ra cảnh tượng kỳ lạ chưa từng có trong trời đất, khiến cho cửa lớn mặt gương xuất hiện chấn động kịch liệt. Đại thiên quân trấn giữ Cô Phong buộc phải tự mình ra tay, mới áp chế được động tĩnh kinh người kia.
Còn có một nhóm cô gái tiên sư của Cam Lâm tông trên biển, mang đến vô số thi thể của loài thuộc giao long, kiếm được một khoản lớn ở núi Đảo Huyền. Giao Long chân quân là người bỏ tiền nhiều nhất, ông ta đã mua rất nhiều râu của giao long hai màu vàng bạc, đến nỗi phải thiếu nợ người ta.
Không ai cảm thấy vị chân quân núi Đảo Huyền này là kẻ ngốc, bởi vì cây phất trần thuộc loại nổi bật trong số nửa tiên binh kia, hiện giờ có lẽ đã tiếp cận với tiên binh rồi.
Trong nhóm tu sĩ Cam Lâm tông còn có một nam tử trẻ tuổi, may mắn vừa được vào ở rể Cam Lâm tông. Chẳng những được Bàng Đà tiên tử tiếng tăm lừng lẫy của Cam Lâm tông chọn làm đạo lữ, còn được tổ sư Cam Lâm tông khám nghiệm ra tư chất tu đạo cực tốt. Sau đó lại được một vị Vũ Lâm tiên tử nổi tiếng ở Nam Hải xem trọng, kết làm vợ chồng với hắn.
Hai vị tiên tử cảnh giới Kim Đan có hi vọng bước vào địa tiên, lại cùng thờ một chồng, lương duyên như vậy đúng là khiến người khác hâm mộ muốn chết.
Trên đường tu hành, số mệnh tốt và không tốt, thật sự khác biệt một trời một vực.
Chuyến này Trần Bình An tới Kiếm Khí trường thành, lên đầu thành rồi cũng không đi đâu khác. Lúc ở đó, hắn luôn cảm thấy rất nhiều lời có thể từ từ nói, đợi đến khi bị ném trở về núi Đảo Huyền, mới phát hiện đã không kịp nói nữa. Nhưng ưu sầu thì ưu sầu, hắn cũng không quá thương tâm, chỉ lo lắng rất nhiều.
Trần Bình An nhận chìa khóa đi tới chỗ ở, thực ra cũng không có đồ gì để cất. Ngoại trừ một thanh kiếm đeo trên người, một cái hồ lô nuôi kiếm cột bên hông, cũng không còn vật ngoài thân nào khác. Theo đề nghị của ông chủ trẻ tuổi, Trần Bình An nhanh chóng rời khỏi phòng, đi đến cửa tiệm gần nhà trọ mua vật phẩm cần thiết.
Một bộ “Sơn Hải Chí” giảng giải phong thổ đại khái của thế giới Hạo Nhiên. Đây là sách của tiên gia, trong một trang có thể ghi chép mười mấy bức tranh và ba bốn ngàn chữ, hình ảnh và văn tự như nước như mây, chậm rãi lưu chuyển. Còn có một quyển sách giới thiệu ngôn ngữ âm luật của Đồng Diệp châu, cùng với một quyển sách giới thiệu ngôn ngữ thông dụng của Trung Thổ Thần Châu.
Trần Bình An cũng không muốn sau khi đến Đồng Diệp châu, từ đầu đến cuối không thể giao lưu với người khác. Tuy nói tình hình của Đồng Diệp châu cũng tương tự như Bảo Bình châu, giữa vương triều phiên quốc có nhiều tiếng phổ thông và tiếng địa phương khác nhau, nhưng học ngôn ngữ thông dụng của tiên môn trên núi và vương triều một châu là điều cần thiết.
Đồ vật ở núi Đảo Huyền, nhất là pháp bảo linh khí, gần như không có khả năng may mắn mua hời. Luyện khí sĩ ở nơi này có tu vi cao, ánh mắt tốt, hơn nữa những đồ vật này thường giá cả rất đắt, cao hơn những địa phương khác không ít. Nhưng có một điểm rất tốt, đó là gần như không có hàng giả. Thương gia có bản lĩnh mở tiệm ở đây, gần như đều là cửa tiệm lâu đời trăm ngàn năm, không phải chỉ buôn bán một lần, vì vậy rất quý trọng bảng hiệu thanh danh.
Đã có tiền trong túi, tạm thời lại không có cách nào dùng tiền đẻ ra tiền, cũng không thể để tiền nổi mốc. Trần Bình An muốn mua hai món linh khí thực dụng cho Lâm Thủ Nhất và Tạ Tạ, đắt một chút cũng không sao. Còn như Tiểu Bảo Bình, Lý Hòe và Vu Lộc thì không cần. Hai người trước đều không tính là người tu hành, tuổi tác còn nhỏ. Vu Lộc thì lại là võ phu thuần túy giống như mình.
Sau khi mua sách, Trần Bình An lại đến nhà Linh Chi. Lần trước hắn và Kim Túc đến đây dạo chơi, chỉ giống như cưỡi ngựa xem hoa, không nhìn được kỹ càng. Lần này đã có mục đích rõ ràng, pháp bảo giá trị liên thành hoặc yêu cầu luyện khí sĩ phải có cảnh giới nhất định, hắn cũng không thèm nhìn một cái.
Trần Bình An hi vọng tìm được đạo thư hoặc linh khí tu hành lôi pháp. Nếu không thì cũng là chén cam lộ lúc trước Trương Sơn Phong may mắn lấy được, có thể giúp người tu hành thu gom linh khí trời đất từng ngày.
Cho dù đã thu hẹp phạm vi, Trần Bình An vẫn nhìn đến hoa cả mắt. Hắn cẩn thận lui lui tới tới trong nhà Linh Chi, lòng vòng cả nửa ngày, trong lòng đại khái đã lựa chọn mười mấy đồ vật yêu thích, mới trở về nhà trọ Quán Tước. Buổi tối lại suy nghĩ cân nhắc một phen, ngày mai chắc có thể vào tay.
Trong số những đồ vật này có một bộ đạo thư lôi pháp, bên cạnh chú thích là bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản). Có hai loại đan dược thượng phẩm dùng để tẩy tủy, một loại xuất xứ từ Huyền Tố tông Phù Dao châu, một loại xuất xứ từ núi Hương Lô Bà Sa châu, đều là danh môn đại phái của nhánh đan đỉnh Đạo gia. Linh khí thì có bảy tám món.
Trong đó Trần Bình An vô tình liếc thấy ba bộ giáp viên Binh gia, đặt song song trong một cái hộp gỗ. Dựa theo văn tự chú thích bên cạnh, đây là loại giáp thần tiên hứng sương mà quốc sư nước Cổ Du từng mặc, nhưng phẩm chất cao hơn rất nhiều. Hơn nữa ba bộ giáp viên có thể đồng thời mặc trên thân một người, người mặc giáp sẽ không hề có cảm giác rườm rà, có thể tưởng tượng sức phòng ngự cao như thế nào. Có điều giá cả quá dọa người... ba vạn tiền hoa tuyết.
Một đồng tiền hoa tuyết, đại khái ngang với ngàn lượng bạc ròng. Một đồng tiền tiểu thử, tương đương với một trăm đồng tiền hoa tuyết. Một đồng tiền cốc vũ, ngang với mười đồng tiền tiểu thử. Đây là quy củ “ngàn trăm mười” của tiền tệ mà thần tiên trên núi giao dịch.
Trần Bình An nhớ tới bảo vật trấn thuyền của thuyền cá côn núi Đả Tiếu lúc trước, hình như cũng không tới cái giá này.
Huống hồ hai bộ giáp viên trong đó đều bị tổn hại một chút, sửa chữa không được hoàn thiện, không thể gọi là “hoàn hảo”.
Thứ này còn không phải là pháp bảo đắt nhất nhà Linh Chi. Rất nhiều pháp bảo tiên gia, dứt khoát không niêm giá bằng tiền hoa tuyết hay tiền tiểu thử, chỉ sử dụng tiền cốc vũ.
Trong một cái tủ lưu ly, có một chiếc lông vũ màu vàng ánh mang theo ngọn lửa bay lơ lửng, không hề có chú thích bên cạnh, đề giá là một trăm đồng tiền cốc vũ.
Một số hàng hóa vừa nhìn đã thấy ánh sáng tỏa ra, hoặc là không hề nổi bật, ngay cả đề giá cũng lười, chỉ viết mấy chữ “gặp mặt thương lượng”.
Trần Bình An nhìn đến nhức răng.
Tối hôm nay, hắn đã quyết định xong hai món đồ sẽ mua. Một bộ đạo thư lôi pháp, nhà Linh Chi tự xưng là “bản duy nhất trên thế gian, đáng tiếc thiếu mấy chục trang, nếu không thì sẽ vô giá”, dùng để tặng cho Lâm Thủ Nhất. Còn có một bộ giáp thần tiên hứng sương, nhưng không thể khôi phục thành trạng thái giáp viên. Thực ra giá của hai món này đều vượt quá dự tính của Trần Bình An, gần như tương đương với giá của pháp bảo.
Sau khi nghĩ kỹ, hắn cũng không do dự nữa.
Sắc mặt Trần Bình An hơi tái, bắt đầu đi thế luyện quyền.
Không phải vì tiếc tiền nên sắc mặt kém như vậy, mà là vì đeo thanh Trường Khí được lão kiếm tiên cho mượn tạm mười năm, bị vô số kiếm khí không ngừng thấm vào thần hồn. Đeo thanh kiếm này lâu dài sẽ phải chịu nhiều đau khổ, tương tự với Thần Nhân Lôi Cổ Thức của ông lão họ Thôi, coi trọng chồng chất tích lũy.
Trần Bình An phát hiện, so với phương pháp thổ nạp do lão Dương truyền thụ, phương pháp vận khí Thập Bát Đình càng giúp hắn đối kháng với những kiếm khí “đông cứng tâm tạng, tẩy rửa hồn phách” này, có điều vẫn rất cực khổ khó chịu.
Loại cảm giác đau đớn quen thuộc này, càng khiến hắn cảm thấy an lòng.
Ngày hôm sau, Trần Bình An đến nhà Linh Chi mua hai món đồ, một tay giao tiền còn một tay giao hàng, không có vẫn đề gì.
Bất ngờ duy nhất là sau khi thanh toán tiền hàng xong, nhà Linh Chi lại tặng thêm một đồ vật nhỏ bằng ngọc, phía trên điêu khắc trâu trắng ngậm linh chi.
Người của nhà Linh Chi nói, hôm nay là sinh nhật của một vị chưởng giáo tổ sư gia. Mỗi lần vào ngày lành, nhà Linh Chi đều sẽ tặng một món lễ vật nhỏ cho một số khách quý tiêu tiền đủ nhiều. Có điều lễ vật nhỏ này chỉ là thứ rẻ nhất trong số linh khí hậu thiên, thuộc về đồ trang trí trên bàn của gia đình phú quý, để người ta tiện tay cầm chơi mà thôi.
Trần Bình An cũng phát hiện khách hôm nay rõ ràng nhiều hơn hôm qua. Một số đứa trẻ đi theo trưởng bối rời khỏi nhà Linh Chi, trong tay quả thật có đồ vật tương tự như bạch ngọc linh chi như ý. Trong lòng hắn liền cảm thấy thư thái.
Trần Bình An trở lại nhà trọ Quán Tước. Màn đêm sâu lắng, trong lúc nghỉ ngơi sau khi đi thế, hắn lại nghe được tiếng gõ cửa khe khẽ. Hắn quay đầu nhìn, nhẹ giọng hỏi:
- Ai?
Ngoài cửa có người dùng tiếng địa phương Kiếm Khí trường thành cười nói:
- Người canh cửa trên cọc buộc ngựa kia. Ninh nha đầu nhờ ta chuyển một lời nhắn cho ngươi, thuận tiện mang cho ngươi một món đồ.
Trần Bình An do dự một thoáng, tiến lên mở cửa, sau đó lặng lẽ lùi lại mấy bước.
May mà đúng là người đàn ông ôm kiếm kia, dung mạo có thể che giấu, nhưng mùi vị kiếm khí đặc biệt kia lại không thể giả được.
Lần này người đàn ông kia lại không mang theo kiếm. Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Trần Bình An, ông ta cười nói:
- Chức trách là giữ cửa, dù sao cũng phải lưu lại vài thứ ở đó. Cho nên người đã tới, kiếm vẫn đặt trên cọc buộc ngựa.
Tính tình ông ta thẳng thắn, ném cho Trần Bình An một cái bọc chỉ lớn hơn nắm tay một chút:
- Ninh nha đầu đưa cho ngươi. Ngươi có thể ở lại núi Đảo Huyền một thời gian. Không phải ngươi có hai sợi râu giao long màu vàng sao? Ta có thể tìm người giúp ngươi chế thành một sợi dây thừng trói yêu không tệ. Nếu ngươi không muốn chờ, ta xem như bớt đi một nhân tình rồi.
Ông ta thản nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn, rót cho mình một ly trà:
- Ninh nha đầu đã tìm người hỏi qua, bộ pháp bào màu vàng kia rất đáng giá, là một món pháp bào cấp bậc rất cao, lục địa thần tiên bình thường cũng khó cầu. Nó tên “Kim Lễ”, là di vật quý hiếm của một vị quý nhân phủ Thiên Sư núi Long Hổ. Sau khi đoạn tuyệt với gia tộc, y đã xa rời trần thế, cuối cùng quy tiên trên một hòn đảo trơ trọi ở phía nam hải ngoại. Kim Lễ bị tu sĩ tự do may mắn lấy được, cuối cùng bị con giao long già ở khe Giao Long cậy quyền cướp của.
- Ngươi mặc lên người nhất định sẽ vừa vặn, dù sao cũng là pháp bào thật sự, lớn nhỏ rộng hẹp đều tùy thuộc vào người mặc. Lấy ra đi, ta sẽ giúp ngươi thi triển một chút pháp thuật nhỏ, vàng rực như vậy thì quá chói mắt.
Lần này Trần Bình An không hề do dự, từ trong vật một tấc lấy trường bào màu vàng ra. Người đàn ông ôm kiếm búng tay một cái, sau đó giải thích sơ lược với Trần Bình An. Ông ta thi triển pháp thuật che mắt, tương tự như Ngụy Bách thi triển lên hồ lô nuôi kiếm của Trần Bình An, luyện khí sĩ địa tiên trở xuống sẽ không nhìn ra đầu mối. Đương nhiên nếu gặp phải chiến đấu sinh tử, pháp bào sẽ tự động che chở Trần Bình An. Người khác cũng không phải kẻ ngu, nhất định sẽ phát hiện dấu vết.
Lúc người đàn ông kia rời khỏi, đã lấy đi hai sợi râu giao long màu vàng.
Trần Bình An đóng cửa lại, nhẹ nhàng mở cái bọc nhỏ bằng vải bông kia ra. Bên trong là một khối trảm long đài có hình dài, kích thước ngang với bàn tay. Mấu chốt là hai mặt đều khắc chữ, “Hồn nhiên, Ninh Diêu”.
Đây dĩ nhiên là thủ đoạn chỉ có đại kiếm tiên mới làm được. Có lẽ là cha mẹ Ninh Diêu chuyên tâm chế tạo, làm lễ vật tặng cho con gái khi còn bé.
Sau khi Ninh Diêu lớn lên, có một ngày nàng gặp được thiếu niên mà mình thích, liền tặng cho thiếu niên yêu quý.