Kiếm Lai
Chương 337: Giơ tay giết kiếm tiên
Trăng sáng vẫn như cũ biến mất, mặt trời như thường lệ dâng lên, lại là một ngày mới.
Ninh Diêu hiếm hoi ngủ ngon như vậy, sau khi tỉnh dậy nàng liền lau miệng, đứng lên duỗi eo mỏi, trực tiếp ngự kiếm xuống đầu thành, tiêu sái bay về thành trì phía bắc.
Trần Bình An trở về nhà cỏ dùng bữa sáng, sau đó bắt đầu đi thế luyện quyền từ trái sang phải dọc theo đầu thành phía bắc. Hắn đã sớm quen thuộc khu vực này, có thể nhắm mắt mà đi. Ninh Diêu bảo hôm nay có thể sẽ không tới đầu thành gặp hắn, cho nên Trần Bình An mang theo một ít thức ăn, dự định đi xa hơn một chút.
Lúc trước có lẽ vì ở gần nơi lão kiếm tiên tu hành, kiếm tu thưa thớt, cho nên Trần Bình An chỉ thấy được ông lão họ Tề và vị ẩn quan đại nhân kia. Hôm nay hắn vẫn luyện quyền đi về hướng tay phải, lại nhìn thấy càng nhiều kiếm tu, già trẻ nam nữ đủ cả.
Có người trẻ tuổi đồng lứa tới đây hấp thu kiếm ý, rèn luyện kiếm đạo. Bọn họ thường một mình luyện tập kiếm thuật, hoặc là im lặng ngộ đạo. Cũng có kiếm tu theo lệ tuần tra đầu thành, kết thành đội ngũ. Bọn họ nhìn thấy Trần Bình An lưng đeo hộp kiếm nhưng lại đánh quyền, đều không ai chào hỏi hắn, ánh mắt mọi người hờ hững.
Lúc này Trần Bình An mới có cảm xúc với câu nói của ông lão họ Tề, kiếm tu ở đây không muốn gây phiền phức cho người khác, càng không muốn gây phiền phức cho mình.
Đến giữa trưa, Trần Bình An ngồi ở đầu thành ăn thịt khô và điểm tâm do Ninh Diêu đưa tới, từ từ nhai nuốt. Nơi xa có một nhóm thiếu niên thiếu nữ đi tới, tổng cộng hơn hai mươi người. Bọn họ xuất kiếm mạnh mẽ và chỉnh tề, vóc dáng khoẻ mạnh, kiếm chiêu hiểm hóc và dứt khoát, kiếm ý thiên về sát phạt âm trầm. Còn có một vị kiếm tu trung niên một tay, bước chân nhẹ nhàng đuổi theo đội hình, ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ. Đây chắc là con cháu trẻ tuổi cùng họ đang tu hành.
Trần Bình An không dám nhìn lâu, tránh bị xem là kẻ lỗ m.ãng học lén kiếm kỹ tổ truyền của nhà khác.
Kiếm tu một tay kia thấy Trần Bình An đang dùng cơm, liền ngẫm nghĩ một lúc, sau đó dùng tay ra hiệu. Đám kiếm tu trẻ tuổi hoan hô một tiếng, nhanh chóng ngừng tu hành, tụm năm tụm ba ngồi xuống đất. Có một nhóm nam nữ phía xa đi theo sau kiếm trận, lập tức lấy những gói đồ xuống, chuẩn bị bữa trưa cho những thiếu niên thiếu nữ này, thần thái cung kính.
Ninh Diêu từng nói, Kiếm Khí trường thành cấp bậc nghiêm ngặt, rất coi trọng truyền thừa gia tộc và chiến công thật sự. Chẳng hạn như ẩn quan đại nhân kia, “ẩn quan” cũng không phải tên họ, mà là một chức vị kỳ quái có lịch sử lâu đời, nhưng không ai có thể nói rõ ngọn nguồn, tóm lại là nhiều đời kế thừa.
Ẩn quan ở Kiếm Khí trường thành quản lý những chuyện như đốc quân, định tội, hành hình. Trong các đời ẩn quan có rất nhiều người thiếu chí tiến thủ, giống như cái bóng phía bắc Kiếm Khí trường thành, thường sa sút thành kẻ phụ họa của các tộc lớn trong thành. Nhưng ẩn quan đại nhân thế hệ này lại hoàn toàn khác.
Cô được công nhận là người đứng thứ tư ở Kiếm Khí trường thành. Trong trận chiến mười ba, người thứ hai xuất chiến chính là “tiểu cô nương” tính tình gắt gỏng này. Tên đại yêu chiến lực trác tuyệt của đối phương lại trực tiếp nhận thua lui ra, khiến cho cô giận đến mức một mình đập phá cả mười lăm phút trên chiến trường. Kiếm tu của Kiếm Khí trường thành và yêu tộc cứ nhìn cô ph.át tiết lửa giận như vậy, hai bên đã sớm quen rồi.
Sau khi nghe Ninh Diêu nói sơ qua về đầu đuôi trận chiến mười ba, Trần Bình An ngoại trừ ghi nhớ chiến lực đỉnh cao của trận doanh hai bên, còn nhớ kỹ họ Lục Âm Dương gia được khen là “học vấn một nhà, chiếm nửa giang sơn”.
Tại thời điểm cuối cùng hai bên mới lộ ra thứ tự xuất chiến, có lẽ cũng là một trận đại chiến khác giống như nước ngầm sôi sục.
Vị ẩn quan đại nhân này đã giúp nhân tộc có một khởi đầu tốt, chỉ là Kiếm Khí trường thành lại sụp đổ ở giữa trận, gần như tan tác. May mà A Lương xuất thế ngang trời, thu được một kết thúc tốt đẹp.
Sau khi dùng cơm trưa xong, Trần Bình An đứng dậy tiếp tục đánh quyền đi về phía trước. Trong đó hắn lại gặp được ông lão họ Tề, nhưng lần này bên cạnh ông ta có một người đàn ông trung niên nét mặt tuấn tú. Ông lão họ Tề khí thế nội liễm, còn người đàn ông kia khí thế cường thịnh, nhìn giống như đè ép ông lão một bậc.
Trần Bình An không bước tới trò chuyện, chỉ dừng đi thế, hơi cúi đầu, ôm quyền chào hỏi.
Ông lão mỉm cười gật đầu chào lại, cũng không hàn huyên khách sáo với thiếu niên xứ khác này.
Sau đó Trần Bình An gặp được hai kiếm tu trai tráng ngồi trên đầu thành uống rượu, cùng với thiếu nữ một tay cầm kiếm đứng yên trên đầu thành, thanh kiếm rất lớn.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, Trần Bình An liền yên lặng nhảy xuống đầu thành, đi vòng qua bọn họ, chờ cách xa mới nhảy lên đầu thành tiếp tục đi thế.
Lúc hoàng hôn, Trần Bình An còn nhìn thấy mấy kiếm tu từ dưới thành phía nam bay lướt lên. Bọn họ băng qua đường phi ngựa, ngự kiếm bay về hướng bắc.
Trần Bình An nhìn sắc trời, ăn cơm tối qua loa, sau đó xoay người trở về. Đến đêm khuya hắn mới trở lại nhà cỏ nhỏ, kết quả vừa đẩy cửa ra, mượn ánh trăng sáng ngời, hắn lại nhìn thấy ẩn quan đại nhân kia đang ăn trộm thức ăn của hắn.
Trần Bình An đứng ở cửa không nhúc nhích. “Tiểu cô nương” tóc sừng dê chậm rãi quay đầu sang, má phồng lên, không hề có giác ngộ của kẻ trộm bị bắt, ngược lại vẻ mặt còn trách cứ và cảnh giác nhìn Trần Bình An. Giống như đang hỏi ngươi là ai, tới nhà ta làm gì?
Đây không phải là kẻ trộm vào nhà trộm cắp, mà là thổ phỉ xuống núi tống tiền.
Trần Bình An đành phải yên lặng rời khỏi nhà cỏ, đóng cửa lại. Hắn sợ một lời không hợp, sẽ bị vị ẩn quan đại nhân chiến công hiển hách, tính tình quái đản này một kiếm đâm chết.
Trần Bình An đi tới đầu thành phía bắc sau nhà cỏ, ngồi uống rượu. Hắn đột nhiên nghe được sau người vang lên tiếng vỗ tay, liền quay đầu lại, nhìn thấy ẩn quan đại nhân chỉ chỉ về hướng nhà cỏ, sau đó nghênh ngang rời đi.
Là nhắc nhở ta có thể trở về dọn dẹp rồi?
Trần Bình An cảm thấy nhức đầu, vì cẩn thận nên vẫn ngồi yên tại chỗ. Đợi cho cô gái kia đi xa, hắn mới trở về nhà cỏ nhìn một lần. Thức ăn do Ninh Diêu mang đến đã không còn lại bao nhiêu.
Trần Bình An thở dài một tiếng, thu dọn gian nhà lộn xộn này, sau đó trở lại đầu thành, bắt đầu luyện tập “Kiếm Thuật Chính Kinh” do Trịnh Đại Phong tặng cho. Hắn vẫn nắm hờ trường kiếm, trong tay cũng không có kiếm thật sự, chủ yếu là luyện tập Tuyết Băng Thức và Trấn Thần Đầu ở đoạn đầu.
Hôm nay Ninh Diêu không đến đầu thành thăm Trần Bình An. Nửa đêm về sáng, Trần Bình An trở về nhà cỏ nằm xuống, bình yên đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Bình An vừa mới ra khỏi nhà cỏ, đã nhìn thấy vị ẩn quan đại nhân kia sải bước đến, sau người dẫn theo mấy thiếu niên thiếu nữ. Cô đi thẳng vào nhà, rất nhanh lại nổi giận đùng đùng bước ra, trợn to hai mắt ra vẻ hung ác. Có lẽ là cô đang chất vấn, vì sao hôm nay nhà cỏ lại không có đồ để trộm. Mấy thiếu niên thiếu nữ khí chất không tầm thường phía sau, đều giống như cười trên nỗi đau của người khác.
Sắc mặt Trần Bình An lúng túng, đành phải giả vờ ngu ngốc.
Nếu cô không phải là ẩn quan đại nhân, Trần Bình An thật muốn véo má cô một cái.
Lần này ẩn quan đại nhân thật sự tức giận, Kiếm Khí trường thành dưới chân cô ầm ầm chấn động. Cô mặc một bộ áo bào đen rộng thùng thình lướt lên cao, trong nháy mắt biến mất.
Buổi chiều Ninh Diêu đến Kiếm Khí trường thành, sau khi nghe Trần Bình An kể lại sự việc, liền cười nói:
- Không cần lo lắng, tính tình của vị ẩn quan đại nhân kia vốn như vậy, kiếm tu chịu khổ bởi cô ấy nhiều vô số kể. Nhưng thật ra cô ấy là một con lừa vừa ý (1) rất dễ đối phó, thích nghe người khác khen ngợi, tặng cô ấy đồ vật xinh xắn đều thu hết. Nhưng sau khi cô ấy nhận đồ xong, nhiều nhất chỉ là mặt mày tươi tắn, chứ không hề niệm tình xưa.
- Nếu lỡ chọc giận ẩn quan đại nhân thì cũng có cách. Những kẻ không may mắn ở Kiếm Khí trường thành, trước khi cô ấy ra tay sẽ quyết đoán giả chết. Cô ấy sẽ cảm thấy đánh chết loại phế vật này chỉ làm bẩn tay mình, thường sẽ bỏ qua. Hơn nữa cô ấy cũng không nhớ thù lắm, có thể là cô ấy vốn không nhớ được những kẻ kia.
Ninh Diêu nhớ tới một chuyện:
- Nghe bằng hữu nói, ẩn quan đại nhân và người trong nhà cỏ nhỏ có quan hệ không tệ, lần đầu tiên coi trọng một người như vậy. Từng có người nhìn thấy họ Tào đặt ẩn quan đại nhân lên cổ, sau đó một đường đánh quyền đi trên đầu thành. Lúc ấy có người đi đường thiếu chút nữa đã sợ vỡ mật.
Trần Bình An cảm khái Tào Từ đúng là lợi hại.
Ninh Diêu cười nói:
- Trước kia không biết, gần đây ta nghe ngóng một ít chuyện của Tào Từ, đã đưa ra một kết luận. Võ phu thuần túy đi chung đường với Tào Từ thực ra rất thảm, nhất là những thiên tài võ đạo.
Nàng cầm lấy bầu rượu của Trần Bình An, uống một hớp rượu, sắc mặt hồng hào:
- Luyện khí sĩ của một thế giới, rất khó được công nhận là đứng đầu cùng cảnh giới. Bởi vì những thứ như phi kiếm bản mệnh, pháp bảo tiên binh, thực ra đều không tính là vật ngoài thân. Rất nhiều đại chiến sinh tử được giải quyết bằng những thứ này, cho nên cơ hội phúc duyên sẽ thay đổi rất nhiều sự thật đã định sẵn.
- Võ phu thì khác, không dựa vào những thứ này nhiều lắm, thậm chí còn phản cảm với chúng. Vì vậy mới có cách nói “quyền không thứ hai”, thua là thua, thắng là thắng.
Trần Bình An gật đầu. Hắn đã từng nhìn thấy phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính ở ngõ Nê Bình, sau đó là ông lão họ Thôi xuất quyền ở lầu trúc, cùng với Trịnh Đại Phong gian nan đột phá cảnh giới bước lên trời, đều hoàn toàn khác với thần tiên trên núi. Loại khí thế tông sư “ta tranh thứ nhất, ai dám tranh giành”, cực kỳ rõ rệt.
Ninh Diêu trả lại bầu rượu cho Trần Bình An:
- Thực ra kết luận của ta chỉ nói một nửa. Ngươi cảm thấy Tào Từ rất lợi hại, nhưng ta cảm thấy ngươi còn lợi hại hơn.
Trần Bình An nhếch miệng cười ngây ngô. Có thể khiến cô nương yêu thích cho rằng mình lợi hại, vậy thì đúng là lợi hại rồi.
Ninh Diêu nghiêm túc nói:
- Bởi vì võ phu cùng thời đại, chắc chắn không mấy người có thể giao thủ với Tào Từ, có thể thật sự lĩnh giáo sự kiêu ngạo “vô địch” của hắn. Ngươi chẳng những đã giao thủ với hắn, hơn nữa còn đánh ba trận. Sau khi toàn thua, ngươi lại không thua hắn trong trận chiến tâm cảnh, chuyện này thật sự rất hiếm có.
Nàng hắng giọng một tiếng, ngồi thẳng người, vỗ vai Trần Bình An:
- Chuyện này rất hiếm có, phải duy trì, tiếp tục cố gắng.
Trần Bình An vốn đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Ninh Diêu, đột nhiên phát hiện sự ranh mãnh trong mắt nàng, liền biết nàng đang bắt chước Tào Từ kia, cố ý trêu chọc mình. Hắn cười đến không khép miệng được, ngay cả rượu cũng quên không uống, nói với Ninh Diêu:
- Cô bắt chước hắn không giống chút nào.
Ninh Diêu trợn mắt nói:
- Ngươi bắt chước hắn thì giống sao?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Tôi không bắt chước hắn, cũng không cần bắt chước hắn.
Ninh Diêu tấm tắc, không biết là khen ngợi hay chế nhạo.
Trần Bình An cười ha ha.
Ninh Diêu rất thông tuệ, lập tức biết tên này đang học theo dáng vẻ của mình ở nhà trọ Quán Tước, liền đấm vào vai hắn một cái:
- Uống rượu của ngươi đi!
Trần Bình An quả thật uống một hớp rượu, sau đó cười nói:
- Oa, rượu hôm nay hình như đặc biệt ngon.
Ninh Diêu liếc nhìn hồ lô nuôi kiếm trong tay Trần Bình An, bỗng nhiên đỏ mặt, lại đấm hắn một cái, thở phì phì nói:
- Nam nhân không có ai tốt cả!
Trần Bình An cầm hồ lô nuôi kiếm, không hiểu chuyện gì.
Ninh Diêu đứng dậy ngự kiếm rời đi, không quên quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.
Trần Bình An chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội. Hắn gãi gãi đầu, tiếp tục uống rượu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra vì sao mình lại không phải người tốt. Có điều hắn cảm thấy Ninh Diêu thực ra không tức giận, chỉ là hơi... xấu hổ.
Trần Bình An cảm thấy tư vị quanh quẩn trong lòng này không tệ, dường như còn ngon hơn cả rượu.
Có một nam tử tuấn tú ngự gió đứng trên không Kiếm Khí trường thành, chính là người bên cạnh ông lão họ Tề lúc trước. Hắn vô tình bắt gặp cảnh này, liền cười cười nói:
- Hóa ra là một thằng ngốc chưa mở mang đầu óc.
Trần Bình An uống rượu xong, cột chắc hồ lô nuôi kiếm, lại đứng dậy luyện tập thủ ấn đứng thế.
Ánh trăng vào lòng, sáng trong trên vai, một đêm an tĩnh.
Trời lờ mờ sáng, Trần Bình An đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình lại bất động đứng thế cả nửa đêm. Hắn nghĩ lại mà sợ, nếu như sơ ý rơi xuống đầu thành, ẩn quan đại nhân có thể lông tóc không tổn hao gì, còn hắn chắc chắn sẽ thành một đống thịt vụn bên dưới chân tường.
Trần Bình An làm vài động tác thư giãn gân cốt, nhảy xuống đầu thành, trở về nhà cỏ ăn bữa sáng mà Ninh Diêu chuẩn bị đêm qua. Sau đó hắn tiếp tục đi thế nhàm chán vô vị, dọc theo đầu thành đi về bên phải đường phi ngựa.
Trên đường đi, Trần Bình An nhìn thấy một thiếu niên mập mạp vẻ mặt cười gian nhưng lại sát khí bừng bừng. Hắn vẫn như cũ nhảy xuống đầu thành đi vòng qua, lúc trở lên đầu thành, lại nhìn thấy một thiếu niên dung nhan tuấn tú, hơi có vẻ âm nhu. Sau đó nhìn thấy một thiểu niên đen nhẻm mặt đầy vết sẹo, cuối cùng là thiếu nữ một tay lưng đeo kiếm lớn. Chỉ là hôm nay bên cạnh cô có thêm mấy cô gái trẻ tuổi, bọn họ giống như xem đầu thành rộng rãi là địa điểm dạo chơi, xếp đầy thức ăn tinh xảo trên một tấm vải lụa gấm vóc.
Trần Bình An một lần nữa từ trên đầu thành nhảy xuống đường phi ngựa, bọn họ đều nhìn về phía hắn. Khi Trần Bình An ở xa đi ngang qua, bọn họ còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.
Da đầu Trần Bình An ngứa ngáy.
Thực ra hắn biết rõ vì sao như vậy. Những người này chắc chắn là bằng hữu mà Ninh Diêu nhắc đến, hơn nữa đều là đồng bạn sinh tử kề vai chiến đấu.
Đây là lần thứ hai Trần Bình An cảm thấy oán giận giày cỏ dưới chân mình. Lần đầu tiên là ở kinh thành Đại Tùy, hắn sợ làm bọn Lý Bảo Bình, Lý Hòe mất mặt, cho nên đã mua một đôi giày mới. Có điều hắn cũng không đến thư viện Sơn Nhai ở Đông Sơn, đã theo Thôi Đông Sơn rời khỏi kinh thành, chỉ mang giày mới một lát rồi cởi ra, thay bằng giày cỏ quen thuộc nhất.
Trần Bình An cũng muốn sửa soạn bản thân tốt một chút. Cho dù không phải loại trang phục thần tiên làm nổi bật con người như Tào Từ hay Thôi Đông Sơn, nhất định cũng phải sạch sẽ chỉnh tề giống như Lâm Thủ Nhất. Tốt nhất là mang một chút phong độ của người trí thức, cho dù chỉ là tạm thời cũng được. Trên búi tóc cài một cây trâm ngọc, hồ lô nuôi kiếm bên hông không cần thay, hộp kiếm cũng không cần...
Trần Bình An tiếp tục đi tới trước, trong lòng thở dài, cảm thấy hối hận. Cứ đi như vậy, hắn bỗng nhiên cười cười, giơ chân lên, cúi đầu nhìn giày cỏ dưới chân:
- Anh bạn già, chẳng phải ta ghét bỏ ngươi. Ngươi nhẫn nhục chịu khó, ta rất cảm kích. Ngươi nhìn xem, mấy đồng bạn của ngươi tử trận trên đường du lịch, ta đều cất kỹ, không vứt bỏ đôi nào, đều phụng dưỡng trong bụng Mười Lăm. Ừm, trong sách nói đây là bảo dưỡng niên thọ. Ha ha, muốn hưởng niềm vui thú của người già, vậy thì làm khó ta rồi...
Trần Bình An đang lẩm bẩm lại không phát hiện, những kẻ tới đây xem hắn là thần thánh phương nào, lại chủ động “rơi xuống” đầu thành, giống như sủi cảo xuống nồi. Hóa ra là Ninh Diêu đã từ phía trên đầu thành ngự kiếm bay đến. Thiếu niên mập mạp, Đổng Hắc Thán và thiếu niên tuấn tú đều lần lượt trốn đi. Những cô gái kia thì cố nén cười, thu dọn mấy cái gói, ngự kiếm rời khỏi đầu thành.
Trần Bình An quay đầu sang, thấy Ninh Diêu ngự kiếm bay đến, đột nhiên dừng ở trên cao bên ngoài đầu thành, sau đó chậm rãi lướt tới, tốc độ ngang với Trần Bình An đi thế.
Ninh Diêu bất đắc dĩ nói:
- Ngươi cứ mặc kệ bọn họ.
Trần Bình An cười gật đầu.
Ninh Diêu ngự kiếm vẽ ra một đường cong mỹ diệu giữa không trung, bỏ lại một câu:
- Ta còn có việc, ngày mai sẽ đến tìm ngươi.
Lúc đêm khuya, Trần Bình An trở về gần hai gian nhà cỏ. Lần này chẳng biết lại sao lão kiếm tiên lại đứng trên đầu thành phía bắc, giống như đang nhìn về thành trì không có tường thành phía xa.
Trần Bình An chạy nhanh tới, gọi một tiếng Trần gia gia. Ông lão dời mắt đi, gật đầu một cái, sau đó đưa tay chỉ về phía bắc:
- Chỉ có ít người như thế, có lẽ còn không bằng một châu thành của thế giới Hạo Nhiên, lại ngăn cản yêu tộc nhiều năm như vậy, chính ta cũng cảm thấy lạ lùng.
Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào, cho nên không nói gì.
Lão kiếm tiên quay đầu mỉm cười nhìn Trần Bình An:
- Trần Bình An, chúng ta ở chung cũng coi như không tệ, đúng không?
Trần Bình An gật đầu.
Ông lão cười hỏi:
- Nhưng nếu ta nói ở chung với Tào Từ càng tốt hơn, kỳ vọng với hắn càng cao hơn thì sao?
Trần Bình An vẫn không biết nên trả lời thế nào.
Ông lão không nóng lòng nghe đáp án, chỉ nhìn vào mắt Trần Bình An, càng nhìn vào tâm cảnh của hắn, có phần thổn thức.
Lần này vị lão đại kiếm tiên trong miệng A Lương, thậm chí đã vận dụng thần thông kiếm thuật, nhìn thẳng vào sâu trong thần hồn của Trần Bình An.
Thì ra là vậy.
Vốn là một mầm mống tu đạo rất tốt, nếu như thuận buồm xuôi gió, gặp được may mắn, có lẽ không khó tu ra một địa tiên ở thế giới Hạo Nhiên. Đáng tiếc đã sớm bị người ta đánh cho rách nát, giống như đồ sứ vỡ thành từng mảnh, trước khi cầu trường sinh bị đánh gãy đã gặp phải một kiếp nạn còn lớn hơn.
Tâm cảnh, tâm kính.
Mảnh vỡ của gương có lớn có nhỏ, ông lão đã nhìn thấy vài mảnh lớn nhất, trên đó có những hình ảnh khác nhau.
Nói khó nghe một chút, đây là một quá trình giống như nuôi sâu độc. Không phải kẻ yếu cúi đầu triều bái kẻ mạnh, mà là hoàn toàn bị chôn vùi. Nhiều năm như vậy có lẽ thiếu niên vẫn đang cố gắng chắp vá những mảnh sứ vỡ, hơn nữa không hề hay biết.
Nói dễ nghe một chút, cũng có điểm tuyệt diệu. Đây xem như là trời đất không ngừng vận chuyển, bản thân không ngừng cố gắng. Kẻ mạnh càng mạnh, cuối cùng một hai mảnh vỡ càng ngày càng lấp lánh chói mắt. Giống như mặt trời mặt trăng lơ lửng trên không, ánh sao ảm đạm.
Tranh đấu tâm cảnh không liên quan nhiều đến tu vi cao thấp, cho nên cực kỳ nguy hiểm. Luyện khí sĩ có rất nhiều quan niệm và bí pháp, chẳng hạn như tự xét lại mình, gõ cửa tâm hồn, quân tử áp dụng học vấn vào bản thân, phá tan ma chướng trong lòng.
Có một số tà đạo dị đoan và con đường bất chính, dùng rất nhiều phương pháp quán tưởng tầm thường không phù hợp để đi đường tắt. Tóm lại học vấn trong đó rất lớn, hơn nữa rất hỗn tạp, giống như núi non trập trùng, đỉnh núi có cao có thấp.
Mà Nho, Phật, Đạo chính là ba nhánh lớn độc lập, đây gọi là lập giáo xưng tổ. Binh gia là một dãy núi cụt đầu, chỉ thiếu chút nữa đã thành công. Mặc gia từng là một trong bốn trường phái học thuật lớn nhất, có phần tương tự với Binh gia. Giống như sông lớn, bất kể dài rộng bao nhiêu, nếu cuối cùng không thể vào biển, cũng chỉ cách một bước trở thành mương lớn.
Trần Bình An vẫn không đưa ra đáp án, nhưng lão kiếm tiên đã nhận được đáp án.
Ông lão mỉm cười nói:
- Lúc trước ngươi và Ninh nha đầu nhắc đến đạo lý, ta vừa lúc không cẩn thận nghe được. Có muốn nghe ta lảm nhảm một ít quan điểm của người từng trải không?
Trần Bình An quyết đoán gật đầu.
Ông lão cười nói:
- Ta có thể cho ngươi biết một bí quyết, giúp ngươi vừa nói đạo lý vừa sống tốt, không đến mức sau này có một ngày sẽ khiến mình ngạt chết.
Ánh mắt Trần Bình An sáng lên:
- Lão tiền bối cứ nói!
Ông lão nhẹ giọng cười nói:
- Nghe cho kỹ, đó là sống như thế này. Ngươi nên tự nói với mình...
Ông ta ngừng lại một thoáng, sau đó tiếp tục nói:
- Abc ta... ừm, chẳng hạn như ta nói “Trần Thanh Đô ta”, ngươi thì phải nói “Trần Bình An ta”.
Nói đến đây ông lão bỗng cười lên, Trần Bình An cũng cười theo.
Hai tay ông lão đặt sau người, thân hình lom khom, ánh mắt bình tĩnh, nhìn thành trì yên bình hài hòa kia:
- Đời này ta nói đạo lý khắp nơi, mọi chuyện đều nói đạo lý, đã nói đủ nhiều rồi. Ta không thẹn với lương tâm, kết quả các ngươi vẫn như vậy. Thật ngại quá, lần này ta không nói đạo lý với các ngươi nữa.
Trần Bình An chỉ yên lặng nghe ông ta nói chuyện.
Ông lão híp mắt nói:
- Đương nhiên số lần không nói đạo lý không thể quá nhiều, trăm năm có một hai lần chắc chắn không sao. Ví dụ như vậy.
Ông ta chậm rãi vươn một tay về phía bắc. Màn đêm to lớn phía trên Kiếm Khí trường thành như vải đen bị xé ra, trong nháy mắt bừng sáng. Cuối cùng chỉ có một tia sáng lấp lánh cực kỳ nhỏ bé từ trên trời giáng xuống, đánh vào một nơi nào đó trong thành. Sau đó trên mặt đất có vô số ánh sáng màu vàng nổ ra, giống như tại khoảnh khắc này có kiếm tiên năm cảnh giới cao kim thân tan vỡ.
Trần Bình An há hốc mồm.
Ông lão cười ha hả nói:
- Uống một hớp rượu cho đỡ sợ nhé.
Trần Bình An bất giác lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, đưa nó cho lão kiếm tiên.
Ông lão vốn chỉ trêu đùa thiếu niên bên cạnh, cũng không đưa tay cầm lấy hồ lô nuôi kiếm. Ông ta xoay người, lắc đầu chậm rãi đi tới trước, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đầu thành, lẩm bẩm nói:
- Nha đầu ngốc tìm một tiểu tử ngốc, thật xứng đôi.
- --------
Chú thích:
(1) Con lừa vừa ý: chỉ người thích nghe nịnh hót, không thích nghe phê bình, làm việc không suy nghĩ đến hậu quả, thích làm theo ý mình.
Ninh Diêu hiếm hoi ngủ ngon như vậy, sau khi tỉnh dậy nàng liền lau miệng, đứng lên duỗi eo mỏi, trực tiếp ngự kiếm xuống đầu thành, tiêu sái bay về thành trì phía bắc.
Trần Bình An trở về nhà cỏ dùng bữa sáng, sau đó bắt đầu đi thế luyện quyền từ trái sang phải dọc theo đầu thành phía bắc. Hắn đã sớm quen thuộc khu vực này, có thể nhắm mắt mà đi. Ninh Diêu bảo hôm nay có thể sẽ không tới đầu thành gặp hắn, cho nên Trần Bình An mang theo một ít thức ăn, dự định đi xa hơn một chút.
Lúc trước có lẽ vì ở gần nơi lão kiếm tiên tu hành, kiếm tu thưa thớt, cho nên Trần Bình An chỉ thấy được ông lão họ Tề và vị ẩn quan đại nhân kia. Hôm nay hắn vẫn luyện quyền đi về hướng tay phải, lại nhìn thấy càng nhiều kiếm tu, già trẻ nam nữ đủ cả.
Có người trẻ tuổi đồng lứa tới đây hấp thu kiếm ý, rèn luyện kiếm đạo. Bọn họ thường một mình luyện tập kiếm thuật, hoặc là im lặng ngộ đạo. Cũng có kiếm tu theo lệ tuần tra đầu thành, kết thành đội ngũ. Bọn họ nhìn thấy Trần Bình An lưng đeo hộp kiếm nhưng lại đánh quyền, đều không ai chào hỏi hắn, ánh mắt mọi người hờ hững.
Lúc này Trần Bình An mới có cảm xúc với câu nói của ông lão họ Tề, kiếm tu ở đây không muốn gây phiền phức cho người khác, càng không muốn gây phiền phức cho mình.
Đến giữa trưa, Trần Bình An ngồi ở đầu thành ăn thịt khô và điểm tâm do Ninh Diêu đưa tới, từ từ nhai nuốt. Nơi xa có một nhóm thiếu niên thiếu nữ đi tới, tổng cộng hơn hai mươi người. Bọn họ xuất kiếm mạnh mẽ và chỉnh tề, vóc dáng khoẻ mạnh, kiếm chiêu hiểm hóc và dứt khoát, kiếm ý thiên về sát phạt âm trầm. Còn có một vị kiếm tu trung niên một tay, bước chân nhẹ nhàng đuổi theo đội hình, ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ. Đây chắc là con cháu trẻ tuổi cùng họ đang tu hành.
Trần Bình An không dám nhìn lâu, tránh bị xem là kẻ lỗ m.ãng học lén kiếm kỹ tổ truyền của nhà khác.
Kiếm tu một tay kia thấy Trần Bình An đang dùng cơm, liền ngẫm nghĩ một lúc, sau đó dùng tay ra hiệu. Đám kiếm tu trẻ tuổi hoan hô một tiếng, nhanh chóng ngừng tu hành, tụm năm tụm ba ngồi xuống đất. Có một nhóm nam nữ phía xa đi theo sau kiếm trận, lập tức lấy những gói đồ xuống, chuẩn bị bữa trưa cho những thiếu niên thiếu nữ này, thần thái cung kính.
Ninh Diêu từng nói, Kiếm Khí trường thành cấp bậc nghiêm ngặt, rất coi trọng truyền thừa gia tộc và chiến công thật sự. Chẳng hạn như ẩn quan đại nhân kia, “ẩn quan” cũng không phải tên họ, mà là một chức vị kỳ quái có lịch sử lâu đời, nhưng không ai có thể nói rõ ngọn nguồn, tóm lại là nhiều đời kế thừa.
Ẩn quan ở Kiếm Khí trường thành quản lý những chuyện như đốc quân, định tội, hành hình. Trong các đời ẩn quan có rất nhiều người thiếu chí tiến thủ, giống như cái bóng phía bắc Kiếm Khí trường thành, thường sa sút thành kẻ phụ họa của các tộc lớn trong thành. Nhưng ẩn quan đại nhân thế hệ này lại hoàn toàn khác.
Cô được công nhận là người đứng thứ tư ở Kiếm Khí trường thành. Trong trận chiến mười ba, người thứ hai xuất chiến chính là “tiểu cô nương” tính tình gắt gỏng này. Tên đại yêu chiến lực trác tuyệt của đối phương lại trực tiếp nhận thua lui ra, khiến cho cô giận đến mức một mình đập phá cả mười lăm phút trên chiến trường. Kiếm tu của Kiếm Khí trường thành và yêu tộc cứ nhìn cô ph.át tiết lửa giận như vậy, hai bên đã sớm quen rồi.
Sau khi nghe Ninh Diêu nói sơ qua về đầu đuôi trận chiến mười ba, Trần Bình An ngoại trừ ghi nhớ chiến lực đỉnh cao của trận doanh hai bên, còn nhớ kỹ họ Lục Âm Dương gia được khen là “học vấn một nhà, chiếm nửa giang sơn”.
Tại thời điểm cuối cùng hai bên mới lộ ra thứ tự xuất chiến, có lẽ cũng là một trận đại chiến khác giống như nước ngầm sôi sục.
Vị ẩn quan đại nhân này đã giúp nhân tộc có một khởi đầu tốt, chỉ là Kiếm Khí trường thành lại sụp đổ ở giữa trận, gần như tan tác. May mà A Lương xuất thế ngang trời, thu được một kết thúc tốt đẹp.
Sau khi dùng cơm trưa xong, Trần Bình An đứng dậy tiếp tục đánh quyền đi về phía trước. Trong đó hắn lại gặp được ông lão họ Tề, nhưng lần này bên cạnh ông ta có một người đàn ông trung niên nét mặt tuấn tú. Ông lão họ Tề khí thế nội liễm, còn người đàn ông kia khí thế cường thịnh, nhìn giống như đè ép ông lão một bậc.
Trần Bình An không bước tới trò chuyện, chỉ dừng đi thế, hơi cúi đầu, ôm quyền chào hỏi.
Ông lão mỉm cười gật đầu chào lại, cũng không hàn huyên khách sáo với thiếu niên xứ khác này.
Sau đó Trần Bình An gặp được hai kiếm tu trai tráng ngồi trên đầu thành uống rượu, cùng với thiếu nữ một tay cầm kiếm đứng yên trên đầu thành, thanh kiếm rất lớn.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, Trần Bình An liền yên lặng nhảy xuống đầu thành, đi vòng qua bọn họ, chờ cách xa mới nhảy lên đầu thành tiếp tục đi thế.
Lúc hoàng hôn, Trần Bình An còn nhìn thấy mấy kiếm tu từ dưới thành phía nam bay lướt lên. Bọn họ băng qua đường phi ngựa, ngự kiếm bay về hướng bắc.
Trần Bình An nhìn sắc trời, ăn cơm tối qua loa, sau đó xoay người trở về. Đến đêm khuya hắn mới trở lại nhà cỏ nhỏ, kết quả vừa đẩy cửa ra, mượn ánh trăng sáng ngời, hắn lại nhìn thấy ẩn quan đại nhân kia đang ăn trộm thức ăn của hắn.
Trần Bình An đứng ở cửa không nhúc nhích. “Tiểu cô nương” tóc sừng dê chậm rãi quay đầu sang, má phồng lên, không hề có giác ngộ của kẻ trộm bị bắt, ngược lại vẻ mặt còn trách cứ và cảnh giác nhìn Trần Bình An. Giống như đang hỏi ngươi là ai, tới nhà ta làm gì?
Đây không phải là kẻ trộm vào nhà trộm cắp, mà là thổ phỉ xuống núi tống tiền.
Trần Bình An đành phải yên lặng rời khỏi nhà cỏ, đóng cửa lại. Hắn sợ một lời không hợp, sẽ bị vị ẩn quan đại nhân chiến công hiển hách, tính tình quái đản này một kiếm đâm chết.
Trần Bình An đi tới đầu thành phía bắc sau nhà cỏ, ngồi uống rượu. Hắn đột nhiên nghe được sau người vang lên tiếng vỗ tay, liền quay đầu lại, nhìn thấy ẩn quan đại nhân chỉ chỉ về hướng nhà cỏ, sau đó nghênh ngang rời đi.
Là nhắc nhở ta có thể trở về dọn dẹp rồi?
Trần Bình An cảm thấy nhức đầu, vì cẩn thận nên vẫn ngồi yên tại chỗ. Đợi cho cô gái kia đi xa, hắn mới trở về nhà cỏ nhìn một lần. Thức ăn do Ninh Diêu mang đến đã không còn lại bao nhiêu.
Trần Bình An thở dài một tiếng, thu dọn gian nhà lộn xộn này, sau đó trở lại đầu thành, bắt đầu luyện tập “Kiếm Thuật Chính Kinh” do Trịnh Đại Phong tặng cho. Hắn vẫn nắm hờ trường kiếm, trong tay cũng không có kiếm thật sự, chủ yếu là luyện tập Tuyết Băng Thức và Trấn Thần Đầu ở đoạn đầu.
Hôm nay Ninh Diêu không đến đầu thành thăm Trần Bình An. Nửa đêm về sáng, Trần Bình An trở về nhà cỏ nằm xuống, bình yên đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Bình An vừa mới ra khỏi nhà cỏ, đã nhìn thấy vị ẩn quan đại nhân kia sải bước đến, sau người dẫn theo mấy thiếu niên thiếu nữ. Cô đi thẳng vào nhà, rất nhanh lại nổi giận đùng đùng bước ra, trợn to hai mắt ra vẻ hung ác. Có lẽ là cô đang chất vấn, vì sao hôm nay nhà cỏ lại không có đồ để trộm. Mấy thiếu niên thiếu nữ khí chất không tầm thường phía sau, đều giống như cười trên nỗi đau của người khác.
Sắc mặt Trần Bình An lúng túng, đành phải giả vờ ngu ngốc.
Nếu cô không phải là ẩn quan đại nhân, Trần Bình An thật muốn véo má cô một cái.
Lần này ẩn quan đại nhân thật sự tức giận, Kiếm Khí trường thành dưới chân cô ầm ầm chấn động. Cô mặc một bộ áo bào đen rộng thùng thình lướt lên cao, trong nháy mắt biến mất.
Buổi chiều Ninh Diêu đến Kiếm Khí trường thành, sau khi nghe Trần Bình An kể lại sự việc, liền cười nói:
- Không cần lo lắng, tính tình của vị ẩn quan đại nhân kia vốn như vậy, kiếm tu chịu khổ bởi cô ấy nhiều vô số kể. Nhưng thật ra cô ấy là một con lừa vừa ý (1) rất dễ đối phó, thích nghe người khác khen ngợi, tặng cô ấy đồ vật xinh xắn đều thu hết. Nhưng sau khi cô ấy nhận đồ xong, nhiều nhất chỉ là mặt mày tươi tắn, chứ không hề niệm tình xưa.
- Nếu lỡ chọc giận ẩn quan đại nhân thì cũng có cách. Những kẻ không may mắn ở Kiếm Khí trường thành, trước khi cô ấy ra tay sẽ quyết đoán giả chết. Cô ấy sẽ cảm thấy đánh chết loại phế vật này chỉ làm bẩn tay mình, thường sẽ bỏ qua. Hơn nữa cô ấy cũng không nhớ thù lắm, có thể là cô ấy vốn không nhớ được những kẻ kia.
Ninh Diêu nhớ tới một chuyện:
- Nghe bằng hữu nói, ẩn quan đại nhân và người trong nhà cỏ nhỏ có quan hệ không tệ, lần đầu tiên coi trọng một người như vậy. Từng có người nhìn thấy họ Tào đặt ẩn quan đại nhân lên cổ, sau đó một đường đánh quyền đi trên đầu thành. Lúc ấy có người đi đường thiếu chút nữa đã sợ vỡ mật.
Trần Bình An cảm khái Tào Từ đúng là lợi hại.
Ninh Diêu cười nói:
- Trước kia không biết, gần đây ta nghe ngóng một ít chuyện của Tào Từ, đã đưa ra một kết luận. Võ phu thuần túy đi chung đường với Tào Từ thực ra rất thảm, nhất là những thiên tài võ đạo.
Nàng cầm lấy bầu rượu của Trần Bình An, uống một hớp rượu, sắc mặt hồng hào:
- Luyện khí sĩ của một thế giới, rất khó được công nhận là đứng đầu cùng cảnh giới. Bởi vì những thứ như phi kiếm bản mệnh, pháp bảo tiên binh, thực ra đều không tính là vật ngoài thân. Rất nhiều đại chiến sinh tử được giải quyết bằng những thứ này, cho nên cơ hội phúc duyên sẽ thay đổi rất nhiều sự thật đã định sẵn.
- Võ phu thì khác, không dựa vào những thứ này nhiều lắm, thậm chí còn phản cảm với chúng. Vì vậy mới có cách nói “quyền không thứ hai”, thua là thua, thắng là thắng.
Trần Bình An gật đầu. Hắn đã từng nhìn thấy phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính ở ngõ Nê Bình, sau đó là ông lão họ Thôi xuất quyền ở lầu trúc, cùng với Trịnh Đại Phong gian nan đột phá cảnh giới bước lên trời, đều hoàn toàn khác với thần tiên trên núi. Loại khí thế tông sư “ta tranh thứ nhất, ai dám tranh giành”, cực kỳ rõ rệt.
Ninh Diêu trả lại bầu rượu cho Trần Bình An:
- Thực ra kết luận của ta chỉ nói một nửa. Ngươi cảm thấy Tào Từ rất lợi hại, nhưng ta cảm thấy ngươi còn lợi hại hơn.
Trần Bình An nhếch miệng cười ngây ngô. Có thể khiến cô nương yêu thích cho rằng mình lợi hại, vậy thì đúng là lợi hại rồi.
Ninh Diêu nghiêm túc nói:
- Bởi vì võ phu cùng thời đại, chắc chắn không mấy người có thể giao thủ với Tào Từ, có thể thật sự lĩnh giáo sự kiêu ngạo “vô địch” của hắn. Ngươi chẳng những đã giao thủ với hắn, hơn nữa còn đánh ba trận. Sau khi toàn thua, ngươi lại không thua hắn trong trận chiến tâm cảnh, chuyện này thật sự rất hiếm có.
Nàng hắng giọng một tiếng, ngồi thẳng người, vỗ vai Trần Bình An:
- Chuyện này rất hiếm có, phải duy trì, tiếp tục cố gắng.
Trần Bình An vốn đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Ninh Diêu, đột nhiên phát hiện sự ranh mãnh trong mắt nàng, liền biết nàng đang bắt chước Tào Từ kia, cố ý trêu chọc mình. Hắn cười đến không khép miệng được, ngay cả rượu cũng quên không uống, nói với Ninh Diêu:
- Cô bắt chước hắn không giống chút nào.
Ninh Diêu trợn mắt nói:
- Ngươi bắt chước hắn thì giống sao?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Tôi không bắt chước hắn, cũng không cần bắt chước hắn.
Ninh Diêu tấm tắc, không biết là khen ngợi hay chế nhạo.
Trần Bình An cười ha ha.
Ninh Diêu rất thông tuệ, lập tức biết tên này đang học theo dáng vẻ của mình ở nhà trọ Quán Tước, liền đấm vào vai hắn một cái:
- Uống rượu của ngươi đi!
Trần Bình An quả thật uống một hớp rượu, sau đó cười nói:
- Oa, rượu hôm nay hình như đặc biệt ngon.
Ninh Diêu liếc nhìn hồ lô nuôi kiếm trong tay Trần Bình An, bỗng nhiên đỏ mặt, lại đấm hắn một cái, thở phì phì nói:
- Nam nhân không có ai tốt cả!
Trần Bình An cầm hồ lô nuôi kiếm, không hiểu chuyện gì.
Ninh Diêu đứng dậy ngự kiếm rời đi, không quên quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.
Trần Bình An chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội. Hắn gãi gãi đầu, tiếp tục uống rượu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra vì sao mình lại không phải người tốt. Có điều hắn cảm thấy Ninh Diêu thực ra không tức giận, chỉ là hơi... xấu hổ.
Trần Bình An cảm thấy tư vị quanh quẩn trong lòng này không tệ, dường như còn ngon hơn cả rượu.
Có một nam tử tuấn tú ngự gió đứng trên không Kiếm Khí trường thành, chính là người bên cạnh ông lão họ Tề lúc trước. Hắn vô tình bắt gặp cảnh này, liền cười cười nói:
- Hóa ra là một thằng ngốc chưa mở mang đầu óc.
Trần Bình An uống rượu xong, cột chắc hồ lô nuôi kiếm, lại đứng dậy luyện tập thủ ấn đứng thế.
Ánh trăng vào lòng, sáng trong trên vai, một đêm an tĩnh.
Trời lờ mờ sáng, Trần Bình An đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình lại bất động đứng thế cả nửa đêm. Hắn nghĩ lại mà sợ, nếu như sơ ý rơi xuống đầu thành, ẩn quan đại nhân có thể lông tóc không tổn hao gì, còn hắn chắc chắn sẽ thành một đống thịt vụn bên dưới chân tường.
Trần Bình An làm vài động tác thư giãn gân cốt, nhảy xuống đầu thành, trở về nhà cỏ ăn bữa sáng mà Ninh Diêu chuẩn bị đêm qua. Sau đó hắn tiếp tục đi thế nhàm chán vô vị, dọc theo đầu thành đi về bên phải đường phi ngựa.
Trên đường đi, Trần Bình An nhìn thấy một thiếu niên mập mạp vẻ mặt cười gian nhưng lại sát khí bừng bừng. Hắn vẫn như cũ nhảy xuống đầu thành đi vòng qua, lúc trở lên đầu thành, lại nhìn thấy một thiếu niên dung nhan tuấn tú, hơi có vẻ âm nhu. Sau đó nhìn thấy một thiểu niên đen nhẻm mặt đầy vết sẹo, cuối cùng là thiếu nữ một tay lưng đeo kiếm lớn. Chỉ là hôm nay bên cạnh cô có thêm mấy cô gái trẻ tuổi, bọn họ giống như xem đầu thành rộng rãi là địa điểm dạo chơi, xếp đầy thức ăn tinh xảo trên một tấm vải lụa gấm vóc.
Trần Bình An một lần nữa từ trên đầu thành nhảy xuống đường phi ngựa, bọn họ đều nhìn về phía hắn. Khi Trần Bình An ở xa đi ngang qua, bọn họ còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.
Da đầu Trần Bình An ngứa ngáy.
Thực ra hắn biết rõ vì sao như vậy. Những người này chắc chắn là bằng hữu mà Ninh Diêu nhắc đến, hơn nữa đều là đồng bạn sinh tử kề vai chiến đấu.
Đây là lần thứ hai Trần Bình An cảm thấy oán giận giày cỏ dưới chân mình. Lần đầu tiên là ở kinh thành Đại Tùy, hắn sợ làm bọn Lý Bảo Bình, Lý Hòe mất mặt, cho nên đã mua một đôi giày mới. Có điều hắn cũng không đến thư viện Sơn Nhai ở Đông Sơn, đã theo Thôi Đông Sơn rời khỏi kinh thành, chỉ mang giày mới một lát rồi cởi ra, thay bằng giày cỏ quen thuộc nhất.
Trần Bình An cũng muốn sửa soạn bản thân tốt một chút. Cho dù không phải loại trang phục thần tiên làm nổi bật con người như Tào Từ hay Thôi Đông Sơn, nhất định cũng phải sạch sẽ chỉnh tề giống như Lâm Thủ Nhất. Tốt nhất là mang một chút phong độ của người trí thức, cho dù chỉ là tạm thời cũng được. Trên búi tóc cài một cây trâm ngọc, hồ lô nuôi kiếm bên hông không cần thay, hộp kiếm cũng không cần...
Trần Bình An tiếp tục đi tới trước, trong lòng thở dài, cảm thấy hối hận. Cứ đi như vậy, hắn bỗng nhiên cười cười, giơ chân lên, cúi đầu nhìn giày cỏ dưới chân:
- Anh bạn già, chẳng phải ta ghét bỏ ngươi. Ngươi nhẫn nhục chịu khó, ta rất cảm kích. Ngươi nhìn xem, mấy đồng bạn của ngươi tử trận trên đường du lịch, ta đều cất kỹ, không vứt bỏ đôi nào, đều phụng dưỡng trong bụng Mười Lăm. Ừm, trong sách nói đây là bảo dưỡng niên thọ. Ha ha, muốn hưởng niềm vui thú của người già, vậy thì làm khó ta rồi...
Trần Bình An đang lẩm bẩm lại không phát hiện, những kẻ tới đây xem hắn là thần thánh phương nào, lại chủ động “rơi xuống” đầu thành, giống như sủi cảo xuống nồi. Hóa ra là Ninh Diêu đã từ phía trên đầu thành ngự kiếm bay đến. Thiếu niên mập mạp, Đổng Hắc Thán và thiếu niên tuấn tú đều lần lượt trốn đi. Những cô gái kia thì cố nén cười, thu dọn mấy cái gói, ngự kiếm rời khỏi đầu thành.
Trần Bình An quay đầu sang, thấy Ninh Diêu ngự kiếm bay đến, đột nhiên dừng ở trên cao bên ngoài đầu thành, sau đó chậm rãi lướt tới, tốc độ ngang với Trần Bình An đi thế.
Ninh Diêu bất đắc dĩ nói:
- Ngươi cứ mặc kệ bọn họ.
Trần Bình An cười gật đầu.
Ninh Diêu ngự kiếm vẽ ra một đường cong mỹ diệu giữa không trung, bỏ lại một câu:
- Ta còn có việc, ngày mai sẽ đến tìm ngươi.
Lúc đêm khuya, Trần Bình An trở về gần hai gian nhà cỏ. Lần này chẳng biết lại sao lão kiếm tiên lại đứng trên đầu thành phía bắc, giống như đang nhìn về thành trì không có tường thành phía xa.
Trần Bình An chạy nhanh tới, gọi một tiếng Trần gia gia. Ông lão dời mắt đi, gật đầu một cái, sau đó đưa tay chỉ về phía bắc:
- Chỉ có ít người như thế, có lẽ còn không bằng một châu thành của thế giới Hạo Nhiên, lại ngăn cản yêu tộc nhiều năm như vậy, chính ta cũng cảm thấy lạ lùng.
Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào, cho nên không nói gì.
Lão kiếm tiên quay đầu mỉm cười nhìn Trần Bình An:
- Trần Bình An, chúng ta ở chung cũng coi như không tệ, đúng không?
Trần Bình An gật đầu.
Ông lão cười hỏi:
- Nhưng nếu ta nói ở chung với Tào Từ càng tốt hơn, kỳ vọng với hắn càng cao hơn thì sao?
Trần Bình An vẫn không biết nên trả lời thế nào.
Ông lão không nóng lòng nghe đáp án, chỉ nhìn vào mắt Trần Bình An, càng nhìn vào tâm cảnh của hắn, có phần thổn thức.
Lần này vị lão đại kiếm tiên trong miệng A Lương, thậm chí đã vận dụng thần thông kiếm thuật, nhìn thẳng vào sâu trong thần hồn của Trần Bình An.
Thì ra là vậy.
Vốn là một mầm mống tu đạo rất tốt, nếu như thuận buồm xuôi gió, gặp được may mắn, có lẽ không khó tu ra một địa tiên ở thế giới Hạo Nhiên. Đáng tiếc đã sớm bị người ta đánh cho rách nát, giống như đồ sứ vỡ thành từng mảnh, trước khi cầu trường sinh bị đánh gãy đã gặp phải một kiếp nạn còn lớn hơn.
Tâm cảnh, tâm kính.
Mảnh vỡ của gương có lớn có nhỏ, ông lão đã nhìn thấy vài mảnh lớn nhất, trên đó có những hình ảnh khác nhau.
Nói khó nghe một chút, đây là một quá trình giống như nuôi sâu độc. Không phải kẻ yếu cúi đầu triều bái kẻ mạnh, mà là hoàn toàn bị chôn vùi. Nhiều năm như vậy có lẽ thiếu niên vẫn đang cố gắng chắp vá những mảnh sứ vỡ, hơn nữa không hề hay biết.
Nói dễ nghe một chút, cũng có điểm tuyệt diệu. Đây xem như là trời đất không ngừng vận chuyển, bản thân không ngừng cố gắng. Kẻ mạnh càng mạnh, cuối cùng một hai mảnh vỡ càng ngày càng lấp lánh chói mắt. Giống như mặt trời mặt trăng lơ lửng trên không, ánh sao ảm đạm.
Tranh đấu tâm cảnh không liên quan nhiều đến tu vi cao thấp, cho nên cực kỳ nguy hiểm. Luyện khí sĩ có rất nhiều quan niệm và bí pháp, chẳng hạn như tự xét lại mình, gõ cửa tâm hồn, quân tử áp dụng học vấn vào bản thân, phá tan ma chướng trong lòng.
Có một số tà đạo dị đoan và con đường bất chính, dùng rất nhiều phương pháp quán tưởng tầm thường không phù hợp để đi đường tắt. Tóm lại học vấn trong đó rất lớn, hơn nữa rất hỗn tạp, giống như núi non trập trùng, đỉnh núi có cao có thấp.
Mà Nho, Phật, Đạo chính là ba nhánh lớn độc lập, đây gọi là lập giáo xưng tổ. Binh gia là một dãy núi cụt đầu, chỉ thiếu chút nữa đã thành công. Mặc gia từng là một trong bốn trường phái học thuật lớn nhất, có phần tương tự với Binh gia. Giống như sông lớn, bất kể dài rộng bao nhiêu, nếu cuối cùng không thể vào biển, cũng chỉ cách một bước trở thành mương lớn.
Trần Bình An vẫn không đưa ra đáp án, nhưng lão kiếm tiên đã nhận được đáp án.
Ông lão mỉm cười nói:
- Lúc trước ngươi và Ninh nha đầu nhắc đến đạo lý, ta vừa lúc không cẩn thận nghe được. Có muốn nghe ta lảm nhảm một ít quan điểm của người từng trải không?
Trần Bình An quyết đoán gật đầu.
Ông lão cười nói:
- Ta có thể cho ngươi biết một bí quyết, giúp ngươi vừa nói đạo lý vừa sống tốt, không đến mức sau này có một ngày sẽ khiến mình ngạt chết.
Ánh mắt Trần Bình An sáng lên:
- Lão tiền bối cứ nói!
Ông lão nhẹ giọng cười nói:
- Nghe cho kỹ, đó là sống như thế này. Ngươi nên tự nói với mình...
Ông ta ngừng lại một thoáng, sau đó tiếp tục nói:
- Abc ta... ừm, chẳng hạn như ta nói “Trần Thanh Đô ta”, ngươi thì phải nói “Trần Bình An ta”.
Nói đến đây ông lão bỗng cười lên, Trần Bình An cũng cười theo.
Hai tay ông lão đặt sau người, thân hình lom khom, ánh mắt bình tĩnh, nhìn thành trì yên bình hài hòa kia:
- Đời này ta nói đạo lý khắp nơi, mọi chuyện đều nói đạo lý, đã nói đủ nhiều rồi. Ta không thẹn với lương tâm, kết quả các ngươi vẫn như vậy. Thật ngại quá, lần này ta không nói đạo lý với các ngươi nữa.
Trần Bình An chỉ yên lặng nghe ông ta nói chuyện.
Ông lão híp mắt nói:
- Đương nhiên số lần không nói đạo lý không thể quá nhiều, trăm năm có một hai lần chắc chắn không sao. Ví dụ như vậy.
Ông ta chậm rãi vươn một tay về phía bắc. Màn đêm to lớn phía trên Kiếm Khí trường thành như vải đen bị xé ra, trong nháy mắt bừng sáng. Cuối cùng chỉ có một tia sáng lấp lánh cực kỳ nhỏ bé từ trên trời giáng xuống, đánh vào một nơi nào đó trong thành. Sau đó trên mặt đất có vô số ánh sáng màu vàng nổ ra, giống như tại khoảnh khắc này có kiếm tiên năm cảnh giới cao kim thân tan vỡ.
Trần Bình An há hốc mồm.
Ông lão cười ha hả nói:
- Uống một hớp rượu cho đỡ sợ nhé.
Trần Bình An bất giác lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, đưa nó cho lão kiếm tiên.
Ông lão vốn chỉ trêu đùa thiếu niên bên cạnh, cũng không đưa tay cầm lấy hồ lô nuôi kiếm. Ông ta xoay người, lắc đầu chậm rãi đi tới trước, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đầu thành, lẩm bẩm nói:
- Nha đầu ngốc tìm một tiểu tử ngốc, thật xứng đôi.
- --------
Chú thích:
(1) Con lừa vừa ý: chỉ người thích nghe nịnh hót, không thích nghe phê bình, làm việc không suy nghĩ đến hậu quả, thích làm theo ý mình.