Kiếm Lai
Chương 322: Trên đại đạo
Tại khoảnh khắc Trần Bình An cầm bút vẽ bùa, được lão giao long màu vàng ra hiệu, khe Giao Long cũng đã có hành động. Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức, hàng trăm loài thuộc giao long ẩn nấp trong khe rãnh, cùng với nước biển cao vút giữa không trung tràn về phía đảo Quế Hoa.
Chỉ có phương hướng do lão giao long màu vàng chiếm giữ là yên tĩnh khác thường.
Lão chèo thuyền ném giỏ long vương xuống bên chân, sống chết của một con giao long nhỏ đã không liên quan tới đại cục nữa. Ông ta liếc nhìn thiếu niên đeo kiếm đang quay lưng về phía mình. Cả người Trần Bình An giống như được bao phủ trong ánh trăng sáng ngời, một người, một bút, một lá bùa hòa làm một thể, giống như thế giới nhỏ trong một trượng vuông.
Trong lòng ông lão khen ngợi một tiếng, tiểu tử lại là có khí chất. Ông ta tự nhận lúc còn trẻ cũng không có được phong thái như vậy.
Lão chèo thuyền dời mắt đi, nhẹ giọng nói:
- Quế phu nhân, đảo Quế Hoa nguy hiểm trước mắt, Trần Bình An và lá bùa này cứ tạm thời giao cho ta bảo vệ, Quế phu nhân hãy trấn giữ thuyền. Lại bảo Mã Trí và mấy quản sự nhanh chóng nói rõ mọi chuyện với hành khách trên núi, đừng che giấu tu vi nữa. Tất cả ân oán cá nhân, thù lao và bồi thường, chờ đảo Quế Hoa vượt qua kiếp nạn này rồi sẽ tính.
- Lần này lão giao long ra tay rất kỳ quái. Hơn nữa nhìn thủ đoạn đánh chết tên kiếm tu cảnh giới Kim Đan kia, một là nó đã đột phá cảnh giới, bước vào năm cảnh giới cao, hai là có người âm thầm bày trận ở khe Giao Long, biến nơi này thành giống như học cung thư viện Nho gia. Không chừng là một cao nhân tà đạo đã nhìn trúng mảnh đất này, mới khiến lão giao long có can đảm khiêu khích thánh nhân Nho gia Bà Sa châu. Một khi nó toàn lực ra tay, không có ta ở đây, một mình ngài rất khó ứng phó.
Nước biển như vỡ đê từ ba mặt tràn về chiếc thuyền ở “đáy chén”.
Trên đảo Quế Hoa, ngoại trừ cây quế tổ tông ở đỉnh núi, còn lại hơn một ngàn cây quế đều rụng lá ào ào. Những phiến lá còn chưa chạm đất đã chỉnh tề bay lên không, sau đó lục tục dừng lại, tạo thành một hình bán nguyệt bao phủ đảo Quế Hoa.
Lá quế trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi, tan thành mây khói, chỉ lưu lại một chùm linh khí xanh biếc, ngưng tụ thành từng quả cầu lớn nhỏ. Những quả cầu lá quế lớn như hạt dẻ kia lại diễn sinh ra vô số sợi tơ xanh thẫm, nối tiếp với nhau.
Nước biển cuộn trào, đảo Quế Hoa giống như một chiếc thuyền nhỏ. Linh khí ẩn chứa trong lá quế liên kết với nhau, giống như người chèo thuyền ra sức ném một tấm lưới lớn. Chỉ là lần “quăng lưới” này không phải để bắt cá, mà là để che mưa.
Nước biển đập xuống lưới lớn, hoa sóng xao động, nhưng không có giọt nước nào thấm qua lưới rơi xuống đảo Quế Hoa. Thuyền chỉ khẽ lắc lư mà thôi.
Hơn nữa khi cây quế tổ tông kia hiện ra cảnh tượng huyền diệu, cành lá nhanh chóng sinh trưởng, mặt đất trên đỉnh núi cũng nứt ra, xuất hiện rất nhiều khe rãnh, lộ ra rễ cây uốn lượn của cây quế già. Cả đảo Quế Hoa bắt đầu chậm rãi dâng lên, giống như muốn chống lại xung kích của nước biển, ngự gió lơ lửng giữa trời, cố gắng thoát khỏi khe Giao Long.
Rất nhiều rồng nước trên trán mọc sừng hung hãn xông tới, rơi xuống tấm lưới lớn kia, dùng vuốt sắc kéo xé hoặc dùng đầu đập vào đại trận lá quế.
Loại rồng nước này xem như là công thần quyền quý trong số loài thuộc giao long, quan hệ khá thân cận với chân long năm xưa quản lý năm hồ bốn biển, hoàn toàn khác với loài rắn hay cá chép. Nhưng khi có thêm một chữ “nước”, lại kém hơn một đoạn so với hoàng thân quốc thích chỉ có một chữ “rồng”.
Rồng nước là sản phẩm do rồng lớn thượng cổ và rắn xanh trong biển giao cấu, cho nên còn được gọi là rồng xanh. Cùng với rồng trắng không sừng thích ẩn thân trong núi cao, một dưới biển sâu còn một trên đất liền, thường xuất hiện trong văn chương của thi sĩ trí thức, càng là khách quen của thơ du tiên (thơ ca cổ mượn cảnh tiên để gửi gắm hoài bão của mình).
Rất nhiều hậu duệ giao long bám theo sau, hung hãn đụng vào lưới lớn. Bọn chúng còn thi triển thần thông điều khiển nước thiên phú, cuốn theo vạn cân nước biển cùng nhau công kích lưới lớn.
Lão chèo thuyền nhìn thấy cảnh này thì rất đau lòng. Đây là Quế phu nhân đang liều một thân đạo hạnh địa tiên vất vả tu thành, mặc cho nguyên khí cơ sở nhanh chóng hao tổn, mưu cầu một đường sinh cơ cho mọi người.
Mã Trí trên đảo chắc đã đàm phán với hành khách, cũng không biết có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua khó khăn hay không.
Khi Trần Bình An cố gắng vẽ lá bùa chém khóa kia, lão giao long màu vàng vẫn đang ra lệnh cho khe Giao Long công phá đảo Quế Hoa. Nhưng chính nó lại không có ý ra tay, chỉ hơi suy nghĩ, lắc lư thân thể vảy vàng trăm trượng, chậm rãi bơi về ven rìa nước biển trong vắt. Cuối cùng từ trong sóng gợn xuất hiện một lão già uy nghiêm mặc trường bào màu vàng, hai hàng lông mày thật dài rủ xuống trước ngực, lơ lửng bước tới trước.
Con giao long già đã hóa thành hình người, không để ý tới Quế phu nhân đang phân tâm điều khiển thuyền đảo Quế Hoa, cũng không quan tâm đến sống chết của con giao long nhỏ kia. Lão giống như một du khách chậm rãi đi xuống sườn núi, từ trên cao nhìn xuống hai con thuyền nhỏ và ba người trên thuyền.
Lão giao long nhìn bóng lưng thiếu niên kia, bước chân không dừng lại, mỉm cười nói:
- Thẳng nhóc, ngươi động tay động chân lên cây sào đánh rồng kia, tự tiện vẽ bùa chém khóa. Ta chỉ xem như ngươi trẻ tuổi vô tri, mặc cho ngươi lén lút giấu hai thanh phi kiếm. Nhưng nếu còn được voi đòi tiên...
Lão chèo thuyền điều khiển con thuyền dưới chân, chắn ở phía trước thuyền nhỏ của Trần Bình An. Ông ta ngẩng đầu nhìn con súc sinh già tính tình biến đổi kia, cười nhạo nói:
- Được voi đòi tiên thì thế nào, chẳng lẽ lại vươn cổ chờ giết, mong được chết một cách thoải mái? Cầu xin đám nghiệt súc các ngươi nuốt chửng chứ đừng nhai nuốt từ từ?
Lão giao long liếc nhìn người chèo thuyền, cười nói:
- Các ngươi phá hư quy củ, đều là muốn chết. Còn chết như thế nào thực ra không quan trọng. Chẳng lẽ ngươi đã quên, sau khi các ngươi chết, hồn phách có thể bị ta kéo tơ bóc kén, làm thành mấy chục ngọn đèn, thắp sáng đặt ở chỗ sâu nhất của khe Giao Long. Đau khổ lạnh lẽo này còn khó chịu hơn ngũ mã phân thây, cắt thành ngàn mảnh trên pháp trường nhân gian. Nhất là tu sĩ cảnh giới Kim Đan như ngươi, đạo hạnh càng lớn thì phẩm chất nhang đèn càng cao...
Nói đến đây, lão giao long áo vàng thở dài dừng bước, một tay đặt sau người, tay kia dùng hai ngón vân vê lông mày dài rủ xuống trước ngực, bất đắc dĩ nói:
- Thằng nhóc, ta và gã chèo thuyền Phạm gia này đã giúp ngươi trì hoãn lâu như vậy. Một lá bùa chém khóa “vũ sư sắc lệnh” mà thôi, còn chưa vẽ xong sao? Có phải đệ tử phái bùa chú Đạo gia càng ngày càng vô dụng rồi? Hay là do ngươi học nghệ không tinh, bản lĩnh vẽ bùa không tốt? Hay là lá bùa này uy lực quá lớn, giấy bùa quá quý giá, khiến ngươi hạ bút có phần... gượng gạo? Không sao, ta đã nhiều năm không lĩnh giáo bùa chém khóa rồi, rất hoài niệm, cho nên chút thời gian này vẫn chờ được. Ngươi cứ từ từ mà vẽ, đừng gấp.
Quế phu nhân than một tiếng, tâm cảnh của lão chèo thuyền cũng tương tự. Đây chính là chỗ đáng sợ của thánh nhân quản hạt một phương trời đất, cũng giống như nho thánh trấn giữ học cung thư viện, chân quân thân ở đạo quán, la hán trông coi chùa miếu, võ thánh cai quản sa trường.
Sắc mặt Quế phu nhân tái nhợt, lạnh lùng nói:
- Hung tàn như vậy, không sợ thánh nhân Nho gia Bà Sa châu sẽ trách tội ngươi sao?
Ánh mắt lão giao long thương hại nói:
- Quế phu nhân ơi Quế phu nhân, ngươi không nên ở một cái ao bùn lầy như thành Lão Long, mua dây buộc mình, nhiều năm như vậy không có chí tiến thủ. Hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, nào hiểu được dưới đại thế, thuận theo quy luật thì sẽ hưng thịnh, làm trái quy luật thì sẽ diệt vong. Quế phu nhân, mặc dù ta đã dòm ngó chân thân của ngươi rất nhiều năm, nhưng niệm tình ngươi xuất thân không tầm thường, ta có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Quy thuận ta, đồng tâm hiệp lực với khe Giao Long, thế nào?
Quế phu nhân cười lạnh nói:
- Nếu thánh nhân Nho gia có ở đây, ngươi còn dám nói xằng nói bậy sao? Đừng nói thánh nhân, e rằng chỉ cần một quân tử cũng đủ cho ngươi nơm nớp lo sợ rồi, đúng không?
Lão giao long áo vàng cười lắc đầu:
- Bây giờ không giống ngày xưa nữa, cho nên ta mới nói Quế phu nhân ngươi tầm mắt quá hạn hẹp. Mà thôi, không cùng đường thì không thể cùng mưu tính. Sau khi ăn ngươi, ta sẽ có thể thuận lợi bước vào cảnh giới Ngọc Phác. Đến lúc đó cho dù thánh nhân Nho gia họ Trần Dĩnh Âm rời khỏi thư viện, tới đây truy cứu, lại có thể làm gì được ta?
Lão nhếch miệng cười, nụ cười âm u:
- Biết ngươi còn ôm lòng cầu may, chờ thiếu niên kia vẽ ra bùa chém khóa, hù dọa tất cả loài thuộc giao long ngoại trừ ta. Ngươi nhìn xem, ta sẵn sàng làm theo tâm nguyện của ngươi. Bây giờ ngươi vẫn cảm thấy ta đang phô trương thanh thế sao?
Lão bước ra một bước, trong nháy mắt đi tới bên hông thuyền nhỏ Trần Bình An mười mấy trượng. Trần Bình An lại giống như lão tăng nhập định không hỏi thế sự, chỉ chậm rãi vẽ bùa.
Quế phu nhân và lão chèo thuyền đồng thời có hành động. Quế phu nhân ném ra một nhành quế, rơi xuống đầu thuyền nhỏ, trong mặc niệm “kết rễ theo trời xanh”. Nhành quế trong nháy mắt sinh trưởng thành một cây quế nhỏ cao một trượng, cành lá uốn lượn, nở ra từng chùm hoa quế vàng ánh, mùi thơm xộc vào mũi, bóng cây bao phủ Trần Bình An.
Lão chèo thuyền thì hai tay nhanh chóng bấm quyết, ngầm đọc thần chú. Một chân đạp mạnh lên thuyền nhỏ mà mình đang đứng, hai lòng bàn tay khép lại, mười ngón tay đan xen, từ kẽ ngón tay tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Ông ta dùng một ngón cái chống vào ngực, ngón út tay kia chỉ về phía lão giao long màu vàng. Ánh lửa đỏ tươi quanh quẩn toàn thân, giống như một vị thiên quan mặc áo đỏ.
Trên trán ông lão trải đầy chữ triện, giận dữ quát lên:
- Quạ vàng rung cánh, hỏa thần nấu nước!
Từ thuyền nhỏ dưới chân lão chèo thuyền đến chỗ lão già áo vàng, mặt biển giống như nước sôi trên chảo nóng, khói mù bừng bừng. Sau đó từ bên trong bay ra những con quạ màu vàng, kéo theo ngọn lửa cuồn cuộn nhanh chóng lao về phía lão giao long.
Lão giao long chỉ phất tay áo, từ trong nước biển bên cạnh kéo ra hai con rồng xanh biếc, va chạm với quạ vàng. Mấy chục con quạ vàng trong nháy mắt bị hai con rồng xanh cắn nuốt toàn bộ.
Rồng xanh ăn một bữa no, trong bụng thỉnh thoảng có ánh lửa lập lòe, cuối cùng thân thể vỡ tan, trở về biển rộng, xem như chết chung với quạ vàng. Nhưng lão chèo thuyền vừa rồi tay bấm pháp quyết, xuất thủ nhanh chóng, có thể nói thanh thế to lớn. So với sự hời hợt của lão già áo vàng, có thể lập tức phân biệt được cao thấp, chênh lệch cực lớn.
Lão giao long áo vàng cười nhạo nói:
- Hỏa thần? Loại thần linh thượng cổ này quá hỗn tạp rồi. Hơn nữa vì một tai họa lớn, thần linh thừa kế chức vị này thường không danh chính không thuận. So với thần chính thức Thủy bộ, xưa nay truyền thừa có thứ tự, được Thiên Đế coi trọng, thật sự là không đáng nhắc tới.
- Một cảnh giới Kim Đan nho nhỏ như ngươi, có lẽ không biết bốn chữ “hỏa thần nấu nước” này vốn là một trò cười đúng không? Vị hỏa thần sớm nhất kia, vốn buông lời muốn nấu khô bốn biển, đốt trụi năm hồ làm mây trên trời. Thần linh Hỏa bộ đời sau cũng chỉ dám nói nấu nước. Nước gì, sông lớn là nước, khe suối là nước, nấu nước sôi rồi, pha trà uống sao?
Pháp quyết của người chèo thuyền bị lão giao long áo vàng ung dung phá vỡ, cũng không hề nhụt chí. Trong lúc đối phương đang lải nhải, ông ta lại đổi một pháp quyết khác. Hai tay nắm lại đập mạnh vào nhau, hai chân đạp Bắc Đẩu, trợn mắt nhìn, tư thái giống như lực sĩ hộ pháp. Xung quanh người có những hạt châu sét ánh chớp lượn lờ.
Cuối cùng hai nắm tay ông ta tách ra, một nắm tay liên tục đánh vào ngực và bụng ba lần, khiến cho linh khí ở ba kinh huyệt không ngừng xao động. Nắm tay còn lại khôi phục thành chưởng, lòng bàn tay hướng lên trời:
- Kinh trập nhô lên, đầm sét mở rộng, nghe sắc lệnh ta, thay trời trừng phạt!
Bầu trời xanh biếc vạn dặm không mây, đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy lớn sấm chớp đùng đùng. Một cột sét trắng như tuyết xuất hiện, mấy lần chuyển hướng giữa không trung, đánh xuống đầu lão giao long áo vàng kia.
Thân hình lão giao long áo vàng biến mất tại chỗ. Cột sét đánh trật cũng không lập tức tiêu tan, trực tiếp xuyên qua nước biển, rơi vào sâu trong khe Giao Long, sau đó bắn ngược trở về, chiếu rọi đáy biển thành một màu trắng xóa. Rất nhiều loài thuộc giao long ẩn nấp dưới đáy biển cũng không tham gia lần vây quét này, sau khi bị lôi pháp quấy nhiễu, bọn chúng vô ý thức nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng.
Sấm sét lướt ra khỏi mặt biển, bay về một nơi, đó là nơi lão giao long áo vàng hiện ra chân thân. Đối diện với cột sét không hợp lẽ thường này, lão giao long dường như cuối cùng đã nổi nóng, không còn thần thái nhàn hạ như trước đó.
Lão không tiếp tục tránh né mà đứng yên tại chỗ, khẽ cau mày, hai ngón tay khép lại, phân biệt kẹp lấy hai sợi lông mày dài màu vàng, nhanh chóng vuốt qua. Từ đầu ngón tay trượt ra hai vệt kiếm màu vàng, dài khoảng ba thước, dài ngang với kiếm sắc trên thế gian. Một kiếm nghênh đón sấm sét kia, còn một kiếm đâm thẳng vào vòng xoáy trên đỉnh đầu nối liền với một đầm sét nhỏ. Hai kiếm của lão giao long áo vàng cùng tan biến với sấm sét và vòng xoáy, nổ ra ánh sáng rực rỡ giữa mặt biển và trên cao.
Lão chèo thuyền không hổ là Kim Đan hiếm hoi từng tự mình lĩnh hội cảnh tượng địa tiên, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Ông ta lại vọt lên, vươn tay ra chụp một cái, cầm lấy một cây mâu rắn dài một trượng tám, ánh sáng bạc chói mắt, đâm thẳng vào lão giao long áo vàng:
- Nghiệt súc chịu chết!
Lão giao long áo vàng nhếch miệng, một lần nữa biến mất.
Một mâu này của lão chèo thuyền thế đi không hề yếu bớt, ngược lại còn tăng thêm lực lượng. Mũi mâu trắng như tuyết xuất hiện một cơn sóng gợn màu đen, không hề dừng lại, thế như chẻ tre, gây nên sự xiêu vẹo trên thị giác.
Sau đó lại xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái. Chung quanh lão chèo thuyền có mấy chục bóng dáng lão giao long áo vàng, hơn nữa trên đỉnh đầu từng người đều có một đoạn mũi mâu đâm về phía ấn đường, dài đến một trượng hoặc là ngắn chỉ một thước.
Tất cả lão giao long áo vàng đồng thanh cười nói:
- Đúng là liều cái mạng già đánh ra một kích địa tiên, đã làm khó cảnh giới Kim Đan như ngươi rồi.
Tất cả lão giao long vươn một tay ra, nắm lấy mũi mâu kia. Ánh chớp tung tóe, trời đất sáng ngời.
Chỉ có một lão giao long áo vàng không lên tiếng, đứng phía sau con thuyền nhỏ của Trần Bình An, vừa lúc có thể thấy rõ Trần Bình An ngồi trong bóng cây quế. Giấy bùa màu xanh tràn đầy khí tức chính trực không nhìn ra lai lịch cụ thể, cây bút lông kia cũng là đồ tốt, ngay cả lão cũng cảm thấy thèm thuồng.
Lá bùa chém khóa vẫn còn nhiều chỗ trống, chỉ hoàn thành được bảy tám phần mười. Cánh tay, ngón tay và đầu bút lông mặc dù chưa run rẩy, nhưng tâm thần thiếu niên đã bất ổn. Từ đó có thể thấy, Trần Bình An vẽ bùa này vẫn là quá miễn cưỡng.
Bùa chém khóa mặc dù cấp bậc không thấp, nhưng lúc trước thiếu niên đã thành công vẽ bùa lên sào trúc, chứng minh bản thân lá bùa này không có vấn đề. Mà là do giấy bùa chất liệu màu xanh kia, khiến thiếu niên khó mà hạ bút. Giống như trẻ con vác nặng lên núi, nói là dốc hết tâm can cũng không quá mức.
Một lá bùa chém khóa thượng phẩm có viết “vũ sư sắc lệnh”. Nếu là trước khi trở thành thánh nhân một phương, lão giao long áo vàng còn sẽ e ngại, dù sao cũng là tương khắc trời sinh. Trong năm tháng mà vũ sư, hà bá, thủy quân còn thuộc về thần linh chính thống, giao long đều sẽ tôn kính nó giống như nha môn thượng cấp. Nhưng hôm nay cho dù lá bùa này có “lẽ phải”, lão giao long áo vàng cũng sẽ không coi vào đâu. Thậm chí lão còn có khát vọng nhìn thấy bùa chém khóa một lần nữa.
Trong năm tháng khuất nhục dài đằng đẵng, lão giao long mặc dù nhỏ, nhưng đã nghe thấy nhìn thấy rất nhiều, vô cùng khắc cốt ghi tâm.
Lão giao long muốn một số lão già cùng thời không muốn đi theo mình, đang ẩn thân ở sâu trong khe Giao Long, một lần nữa chính mắt nhìn thấy lá bùa có ý nghĩa sâu xa này. Như vậy không chừng có thể khiến những lão già nhụt chí kia, một lần nữa sinh ra dũng khí.
Khe Giao Long hoàn chỉnh, chỉ cần liên kết thành một sợi dây thừng, chắc chắn một hai phủ đệ tiên gia chữ Tông không thể nào so sánh được.
Mấy chục lão giao long áo vàng đồng thời bóp vỡ mũi mâu. Trường mâu là vật bản mệnh của lão chèo thuyền, khiến ông ta lập tức ngồi bệt xuống thuyền nhỏ, không ngừng nôn ra máu.
Ngoại trừ lão giao long áo vàng không nói lời nào, nhìn chăm chú vào Trần Bình An đang vẽ bùa, những lão giao long còn lại đều bị k.ích thích hung tính, cười lên ha hả, gần như đồng thời đạp mạnh xuống. Dưới chân bọn họ cũng không có động tĩnh quá lớn, nhưng trận pháp lá quế che chở đảo Quế Hoa, lại giống như một cổng thành yếu ớt bị vô số xe công thành đâm mạnh, không ngừng chấn động, tràn ngập nguy cơ.
Một khi đại trận bị tổn hại, những loài thuộc giao long kia sẽ trong nháy mắt xông vào hòn đảo. Đừng nói là luyện khí sĩ bình thường, ngay cả kiếm tu sát lực lớn nhất và tu sĩ Binh gia rèn luyện mạnh nhất, cũng không muốn chiến đấu cận thân với những con vật trời sinh cứng cáp này.
Lúc trước Mã Trí đã nói đến khô miệng, nhưng rất nhiều luyện khí sĩ năm cảnh giới trung vẫn không muốn lấy pháp bảo của mình ra. Lúc này sắc mặt bọn họ biến đổi, cũng không dám giấu giếm nữa, lập tức sử dụng pháp bảo linh khí. Nhất thời trên đảo Quế Hoa bóng sáng lưu động, rất nhiều pháp bảo linh khí ào ạt lướt lên không, giúp Quế phu nhân và cây quế tổ tông chống lại giẫm đạp của lão giao long áo vàng.
Sau khi luyện khí sĩ trên đảo dốc sức ra tay, một số sinh vật trong khe Giao Long trước đó vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn, cuối cùng cũng vận dụng thần thông, thủy thuật giống như một cơn mưa tên bắn về phía đảo Quế Hoa.
Cho dù có luyện khí sĩ trợ trận, đảo Quế Hoa vẫn lâm vào thế yếu.
Vào thời khắc nguy cấp này, lại có một ông lão cao gầy từ mặt biển bên ngoài khe Giao Long bay đến. Chỉ là lão lại đang do dự, không biết có nên mạo hiểm xâm nhập hay không.
Lão chính là tùy tùng cảnh giới Nguyên Anh bên cạnh công tử họ Khương Ngọc Khuê tông, cuối cùng lại lựa chọn bình tĩnh theo dõi biến hóa.
Quế phu nhân buộc phải trở về đảo Quế Hoa. Bà ta thật sự không ngờ đại trận lại yếu ớt như vậy, đã không có thời gian quan tâm đến lá bùa kia của Trần Bình An. Nếu bản thân và hồn phách của bà ta tiếp tục tách rời, đại trận đảo Quế Hoa sẽ không chịu nổi lần xung kích kế tiếp. Đến lúc đó cho dù vẽ bùa thành công, đảo Quế Hoa cũng sẽ bị công phá, loài thuộc giao long giống như vào chỗ không người, đảo Quế Hoa sẽ thành cục diện thê thảm binh bại như núi đổ.
Quế phu nhân lướt đi, quay đầu bất đắc dĩ nói với nói người chèo thuyền:
- Chiếu cố Trần Bình An cho tốt!
Lão chèo thuyền cười khổ gật đầu, giãy giụa đứng lên. Chỉ có thể tận lực làm việc, còn lại tùy thuộc vào trời.
Toàn bộ lão giao long áo vàng từ bốn phương tám hướng chậm rãi đi đến hai con thuyền nhỏ.
Chỉ có lão giao long áo vàng kia vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chăm chú vào Trần Bình An, dùng tiếng lòng nói với hắn: “Thằng nhóc, nếu ngươi còn không mau vẽ xong lá bùa này, xoay chuyển chiến cuộc, tất cả các ngươi sẽ phải chết. Quế phu nhân phải chết, lão chèo thuyền phải chết, ngươi cũng phải chết, đều phải chết.”
“Làm gì theo gì, vũ sư sắc lệnh”, một lá bùa chém khóa tổng cộng tám chữ, Trần Bình An cuối cùng chỉ vẽ được sáu chữ, hơn nữa không theo quy tắc. Nếu không có gì bất ngờ, lá bùa này xem như bị hủy rồi.
Trần Bình An vẽ xong bốn chữ đầu đã tốn rất nhiều thời gian, chậm hơn nhiều so với trước kia vẽ bùa. Trên chữ “vũ” kia, bất kể hắn vận chuyển khí tức thế nào, ngay cả một nét ngang cũng không vẽ ra được. Lá bùa chất liệu màu xanh giống như không muốn tiếp nhận chữ này.
Hai quân đối diện, một mình hắn anh dũng đối diện với một tòa thành nguy nga, có thể làm được gì? Sức người cuối cùng có lúc cạn, sẽ không thay đổi vì lý tưởng cao xa hay nghị lực vững vàng gì đó.
Trần Bình An cố gắng cả buổi vẫn không thể đặt bút. Khi cánh tay lần đầu tiên run rẩy, một ngụm máu lại tràn đến cổ họng, bị hắn cưỡng ép nuốt xuống. Bất đắc dĩ hắn đành trực tiếp nhảy qua chữ “vũ”. Chữ “sư” lại là một rãnh trời khác, hắn tiếp tục bỏ qua. May mà hai chữ “sắc lệnh” miễn cưỡng có thể chịu được, khi ngụm chân khí thuần túy kia như nỏ mạnh hết đà, cuối cùng đã vẽ xong.
Sau khi dùng hết một hơi này, Trần Bình An đã kiệt sức, cánh tay cầm bút mệt mỏi rủ xuống. Vốn là cố gắng vận chuyển một hơi khí tức, lần này vẽ bùa không thành, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa. Lúc này trong cơ thể hắn khí huyết cuồn cuộn, ngoại trừ ngụm máu đã thương tổn đến bản nguyên, còn có vô số giọt máu cực nhỏ từ trong thần hồn, kinh huyệt, gân cốt, da thịt rỉ ra, đông lại ở bên ngoài.
Lão giao long áo vàng lần đầu tiên tức giận mắng:
- Phế vật vô dụng! Chờ ngươi lâu như vậy, ngay cả hai chữ “vũ sư” mà ngươi cũng vẽ không ra?
Lão đi tới trước từng bước:
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cầm bút, vẽ một lá bùa khác!
Trần Bình An ngơ ngác nhìn giấy bùa màu xanh kia. Tình hình không trở nên xấu đi, nhưng cũng không trở thành tốt hơn.
Từ khi rời khỏi động tiên Ly Châu, trên đường Trần Bình An đã gặp nhiều may mắn. Nhưng sau khi tách rời đại đạo với đạo cô của Thần Cáo tông, vận may của hắn đã bắt đầu đi xuống sườn dốc, giống như một lần nữa trở về động tiên Ly Châu trước khi vỡ tan rơi xuống. Lần này càng trực tiếp lâm vào chỗ chết.
Trần Bình An ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi muốn ta vẽ xong lá bùa chém khóa này, có mưu đồ gì đúng không?
Lão giao long áo vàng cẩn thận quan sát thiếu niên một phen, cười gật đầu nói:
- Đương nhiên, nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Lãng phí nhiều thời gian của ta như vậy, sau này ba hồn bảy phách của ngươi sẽ bị chế thành tim đèn, thắp sáng dưới đáy khe Giao Long trăm năm.
Máu tươi rỉ ra từ thất khiếu và da trên người Trần Bình An, chảy xuống tí tách. Hắn liếc nhìn cánh tay trái cầm bút, hít thở sâu một hơi, chậm rãi nhấc lên:
- Trước khi chết, ta nhất định phải vẽ xong hai chữ này.
Ánh mắt lão giao long áo vàng âm trầm, cười nói:
- Thiếu niên có chí khí, ta sẽ mỏi mắt mong chờ, hơn nữa còn sẽ tự mình hộ pháp cho ngươi. Nhưng cũng đừng khiến ta thất vọng lần nữa.
Trần Bình An nhếch miệng, nâng tay phải lên lau mắt, lau đi vết máu khiến tầm mắt mơ hồ, thấy được đại khái khoảng trống trên lá bùa để vẽ hai chữ “vũ sư”. Hắn nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm: “Làm gì theo gì... làm gì theo gì...”
Trong nháy mắt hắn đặt bút xuống lá bùa.
Lão giao long áo vàng cười nhạo nói:
- Thiếu niên, đây cũng không phải chữ “vũ” gì. Có phải bị thương quá nặng, đầu óc không tỉnh táo nữa nữa rồi?
Nháy mắt tiếp theo, lão giao long áo vàng lại không cười được nữa.
Trên lá bùa không còn cái gọi là một chút ánh sáng thần kỳ của bùa chú, mà là một luồng ánh sáng thần thánh đang nhanh chóng ngưng tụ.
Trần Bình An vẫn giữ nguyên tư thế, không phải không muốn động, mà là thật sự không thể cử động được nữa.
Lá bùa chém khóa này, đã không còn là bùa chém khóa như ý nghĩa thật sự của nó. Bởi vì bùa chú vẽ trên đó không phải là “làm gì theo gì, vũ sư sắc lệnh”, mà là “làm gì theo gì, Lục Trầm sắc lệnh”.
Lục Trầm sắc lệnh!
Lão giao long áo vàng không hề nhúc nhích, cũng là có lòng nhưng không có sức.
Môi Trần Bình An khẽ mấp máy, yên lặng cảm nhận thần ý ấm áp trên mặt giấy dưới ngòi bút. Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, hắn run rẩy nhẹ giọng nói:
- Trong sách đã viết, thánh nhân có nói...
Hắn ho sặc sụa, cuối cùng nói ra nửa câu sau:
- Rồng ẩn vực sâu.
Tám chữ ngoài miệng này, dường như không hề kém hơn tám chữ trên lá bùa.
Tổng cộng mười sáu chữ, rơi vào trong khe Giao Long lại giống như sấm sét giữa trời quang.
- Rõ!
- Xin tuân pháp chỉ!
Những giọng nói vang lên từ sâu trong khe Giao Long, liên tục không ngừng, liên miên không dứt.
Trời đất yên tĩnh.
Mấy chục lão giao long áo vàng dung nhập vào trong một thân hình. Lão cúi đầu xuống, chắp tay ôm quyền, nhưng mặt lại cười gằn:
- Trước khi lĩnh chỉ, thiếu niên chết đi!
Phía trên khe Giao Long, một vệt kiếm màu vàng to như ngọn núi chém thẳng xuống đầu thiếu niên.
Có người cứu được, nhưng không muốn cứu, chẳng hạn như bà lão cảnh giới Nguyên Anh bên cạnh thiếu niên áo trúc. Có người muốn cứu, nhưng vì đại nghiệp của Phạm gia, chỉ có thể lựa chọn lùi bước, chẳng hạn như Quế phu nhân. Có người không ngại đổi mạng cho thiếu niên, nhưng lại bất lực, chẳng hạn như lão chèo thuyền gần trong gang tấc. Càng nhiều người chỉ đứng xem náo nhiệt mà thôi, đại cục đã định còn phải khẩn trương làm gì?
Tại khoảnh khắc này, Trần Bình An giống như đã nhìn thấu lòng người và tình đời, nhưng vẻ mặt của hắn lại không buồn không vui. Trong tay áo của hắn trượt ra hai con dấu, Sơn Thủy ấn, che trên đỉnh đầu.
Sau khi ánh kiếm màu vàng tan vỡ, một đôi Sơn Thủy ấn chỉ còn lại Thủy ấn, Sơn ấn đã không còn nữa.
Trên đại đạo, một người đi thẳng.
Chỉ có phương hướng do lão giao long màu vàng chiếm giữ là yên tĩnh khác thường.
Lão chèo thuyền ném giỏ long vương xuống bên chân, sống chết của một con giao long nhỏ đã không liên quan tới đại cục nữa. Ông ta liếc nhìn thiếu niên đeo kiếm đang quay lưng về phía mình. Cả người Trần Bình An giống như được bao phủ trong ánh trăng sáng ngời, một người, một bút, một lá bùa hòa làm một thể, giống như thế giới nhỏ trong một trượng vuông.
Trong lòng ông lão khen ngợi một tiếng, tiểu tử lại là có khí chất. Ông ta tự nhận lúc còn trẻ cũng không có được phong thái như vậy.
Lão chèo thuyền dời mắt đi, nhẹ giọng nói:
- Quế phu nhân, đảo Quế Hoa nguy hiểm trước mắt, Trần Bình An và lá bùa này cứ tạm thời giao cho ta bảo vệ, Quế phu nhân hãy trấn giữ thuyền. Lại bảo Mã Trí và mấy quản sự nhanh chóng nói rõ mọi chuyện với hành khách trên núi, đừng che giấu tu vi nữa. Tất cả ân oán cá nhân, thù lao và bồi thường, chờ đảo Quế Hoa vượt qua kiếp nạn này rồi sẽ tính.
- Lần này lão giao long ra tay rất kỳ quái. Hơn nữa nhìn thủ đoạn đánh chết tên kiếm tu cảnh giới Kim Đan kia, một là nó đã đột phá cảnh giới, bước vào năm cảnh giới cao, hai là có người âm thầm bày trận ở khe Giao Long, biến nơi này thành giống như học cung thư viện Nho gia. Không chừng là một cao nhân tà đạo đã nhìn trúng mảnh đất này, mới khiến lão giao long có can đảm khiêu khích thánh nhân Nho gia Bà Sa châu. Một khi nó toàn lực ra tay, không có ta ở đây, một mình ngài rất khó ứng phó.
Nước biển như vỡ đê từ ba mặt tràn về chiếc thuyền ở “đáy chén”.
Trên đảo Quế Hoa, ngoại trừ cây quế tổ tông ở đỉnh núi, còn lại hơn một ngàn cây quế đều rụng lá ào ào. Những phiến lá còn chưa chạm đất đã chỉnh tề bay lên không, sau đó lục tục dừng lại, tạo thành một hình bán nguyệt bao phủ đảo Quế Hoa.
Lá quế trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi, tan thành mây khói, chỉ lưu lại một chùm linh khí xanh biếc, ngưng tụ thành từng quả cầu lớn nhỏ. Những quả cầu lá quế lớn như hạt dẻ kia lại diễn sinh ra vô số sợi tơ xanh thẫm, nối tiếp với nhau.
Nước biển cuộn trào, đảo Quế Hoa giống như một chiếc thuyền nhỏ. Linh khí ẩn chứa trong lá quế liên kết với nhau, giống như người chèo thuyền ra sức ném một tấm lưới lớn. Chỉ là lần “quăng lưới” này không phải để bắt cá, mà là để che mưa.
Nước biển đập xuống lưới lớn, hoa sóng xao động, nhưng không có giọt nước nào thấm qua lưới rơi xuống đảo Quế Hoa. Thuyền chỉ khẽ lắc lư mà thôi.
Hơn nữa khi cây quế tổ tông kia hiện ra cảnh tượng huyền diệu, cành lá nhanh chóng sinh trưởng, mặt đất trên đỉnh núi cũng nứt ra, xuất hiện rất nhiều khe rãnh, lộ ra rễ cây uốn lượn của cây quế già. Cả đảo Quế Hoa bắt đầu chậm rãi dâng lên, giống như muốn chống lại xung kích của nước biển, ngự gió lơ lửng giữa trời, cố gắng thoát khỏi khe Giao Long.
Rất nhiều rồng nước trên trán mọc sừng hung hãn xông tới, rơi xuống tấm lưới lớn kia, dùng vuốt sắc kéo xé hoặc dùng đầu đập vào đại trận lá quế.
Loại rồng nước này xem như là công thần quyền quý trong số loài thuộc giao long, quan hệ khá thân cận với chân long năm xưa quản lý năm hồ bốn biển, hoàn toàn khác với loài rắn hay cá chép. Nhưng khi có thêm một chữ “nước”, lại kém hơn một đoạn so với hoàng thân quốc thích chỉ có một chữ “rồng”.
Rồng nước là sản phẩm do rồng lớn thượng cổ và rắn xanh trong biển giao cấu, cho nên còn được gọi là rồng xanh. Cùng với rồng trắng không sừng thích ẩn thân trong núi cao, một dưới biển sâu còn một trên đất liền, thường xuất hiện trong văn chương của thi sĩ trí thức, càng là khách quen của thơ du tiên (thơ ca cổ mượn cảnh tiên để gửi gắm hoài bão của mình).
Rất nhiều hậu duệ giao long bám theo sau, hung hãn đụng vào lưới lớn. Bọn chúng còn thi triển thần thông điều khiển nước thiên phú, cuốn theo vạn cân nước biển cùng nhau công kích lưới lớn.
Lão chèo thuyền nhìn thấy cảnh này thì rất đau lòng. Đây là Quế phu nhân đang liều một thân đạo hạnh địa tiên vất vả tu thành, mặc cho nguyên khí cơ sở nhanh chóng hao tổn, mưu cầu một đường sinh cơ cho mọi người.
Mã Trí trên đảo chắc đã đàm phán với hành khách, cũng không biết có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua khó khăn hay không.
Khi Trần Bình An cố gắng vẽ lá bùa chém khóa kia, lão giao long màu vàng vẫn đang ra lệnh cho khe Giao Long công phá đảo Quế Hoa. Nhưng chính nó lại không có ý ra tay, chỉ hơi suy nghĩ, lắc lư thân thể vảy vàng trăm trượng, chậm rãi bơi về ven rìa nước biển trong vắt. Cuối cùng từ trong sóng gợn xuất hiện một lão già uy nghiêm mặc trường bào màu vàng, hai hàng lông mày thật dài rủ xuống trước ngực, lơ lửng bước tới trước.
Con giao long già đã hóa thành hình người, không để ý tới Quế phu nhân đang phân tâm điều khiển thuyền đảo Quế Hoa, cũng không quan tâm đến sống chết của con giao long nhỏ kia. Lão giống như một du khách chậm rãi đi xuống sườn núi, từ trên cao nhìn xuống hai con thuyền nhỏ và ba người trên thuyền.
Lão giao long nhìn bóng lưng thiếu niên kia, bước chân không dừng lại, mỉm cười nói:
- Thẳng nhóc, ngươi động tay động chân lên cây sào đánh rồng kia, tự tiện vẽ bùa chém khóa. Ta chỉ xem như ngươi trẻ tuổi vô tri, mặc cho ngươi lén lút giấu hai thanh phi kiếm. Nhưng nếu còn được voi đòi tiên...
Lão chèo thuyền điều khiển con thuyền dưới chân, chắn ở phía trước thuyền nhỏ của Trần Bình An. Ông ta ngẩng đầu nhìn con súc sinh già tính tình biến đổi kia, cười nhạo nói:
- Được voi đòi tiên thì thế nào, chẳng lẽ lại vươn cổ chờ giết, mong được chết một cách thoải mái? Cầu xin đám nghiệt súc các ngươi nuốt chửng chứ đừng nhai nuốt từ từ?
Lão giao long liếc nhìn người chèo thuyền, cười nói:
- Các ngươi phá hư quy củ, đều là muốn chết. Còn chết như thế nào thực ra không quan trọng. Chẳng lẽ ngươi đã quên, sau khi các ngươi chết, hồn phách có thể bị ta kéo tơ bóc kén, làm thành mấy chục ngọn đèn, thắp sáng đặt ở chỗ sâu nhất của khe Giao Long. Đau khổ lạnh lẽo này còn khó chịu hơn ngũ mã phân thây, cắt thành ngàn mảnh trên pháp trường nhân gian. Nhất là tu sĩ cảnh giới Kim Đan như ngươi, đạo hạnh càng lớn thì phẩm chất nhang đèn càng cao...
Nói đến đây, lão giao long áo vàng thở dài dừng bước, một tay đặt sau người, tay kia dùng hai ngón vân vê lông mày dài rủ xuống trước ngực, bất đắc dĩ nói:
- Thằng nhóc, ta và gã chèo thuyền Phạm gia này đã giúp ngươi trì hoãn lâu như vậy. Một lá bùa chém khóa “vũ sư sắc lệnh” mà thôi, còn chưa vẽ xong sao? Có phải đệ tử phái bùa chú Đạo gia càng ngày càng vô dụng rồi? Hay là do ngươi học nghệ không tinh, bản lĩnh vẽ bùa không tốt? Hay là lá bùa này uy lực quá lớn, giấy bùa quá quý giá, khiến ngươi hạ bút có phần... gượng gạo? Không sao, ta đã nhiều năm không lĩnh giáo bùa chém khóa rồi, rất hoài niệm, cho nên chút thời gian này vẫn chờ được. Ngươi cứ từ từ mà vẽ, đừng gấp.
Quế phu nhân than một tiếng, tâm cảnh của lão chèo thuyền cũng tương tự. Đây chính là chỗ đáng sợ của thánh nhân quản hạt một phương trời đất, cũng giống như nho thánh trấn giữ học cung thư viện, chân quân thân ở đạo quán, la hán trông coi chùa miếu, võ thánh cai quản sa trường.
Sắc mặt Quế phu nhân tái nhợt, lạnh lùng nói:
- Hung tàn như vậy, không sợ thánh nhân Nho gia Bà Sa châu sẽ trách tội ngươi sao?
Ánh mắt lão giao long thương hại nói:
- Quế phu nhân ơi Quế phu nhân, ngươi không nên ở một cái ao bùn lầy như thành Lão Long, mua dây buộc mình, nhiều năm như vậy không có chí tiến thủ. Hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, nào hiểu được dưới đại thế, thuận theo quy luật thì sẽ hưng thịnh, làm trái quy luật thì sẽ diệt vong. Quế phu nhân, mặc dù ta đã dòm ngó chân thân của ngươi rất nhiều năm, nhưng niệm tình ngươi xuất thân không tầm thường, ta có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Quy thuận ta, đồng tâm hiệp lực với khe Giao Long, thế nào?
Quế phu nhân cười lạnh nói:
- Nếu thánh nhân Nho gia có ở đây, ngươi còn dám nói xằng nói bậy sao? Đừng nói thánh nhân, e rằng chỉ cần một quân tử cũng đủ cho ngươi nơm nớp lo sợ rồi, đúng không?
Lão giao long áo vàng cười lắc đầu:
- Bây giờ không giống ngày xưa nữa, cho nên ta mới nói Quế phu nhân ngươi tầm mắt quá hạn hẹp. Mà thôi, không cùng đường thì không thể cùng mưu tính. Sau khi ăn ngươi, ta sẽ có thể thuận lợi bước vào cảnh giới Ngọc Phác. Đến lúc đó cho dù thánh nhân Nho gia họ Trần Dĩnh Âm rời khỏi thư viện, tới đây truy cứu, lại có thể làm gì được ta?
Lão nhếch miệng cười, nụ cười âm u:
- Biết ngươi còn ôm lòng cầu may, chờ thiếu niên kia vẽ ra bùa chém khóa, hù dọa tất cả loài thuộc giao long ngoại trừ ta. Ngươi nhìn xem, ta sẵn sàng làm theo tâm nguyện của ngươi. Bây giờ ngươi vẫn cảm thấy ta đang phô trương thanh thế sao?
Lão bước ra một bước, trong nháy mắt đi tới bên hông thuyền nhỏ Trần Bình An mười mấy trượng. Trần Bình An lại giống như lão tăng nhập định không hỏi thế sự, chỉ chậm rãi vẽ bùa.
Quế phu nhân và lão chèo thuyền đồng thời có hành động. Quế phu nhân ném ra một nhành quế, rơi xuống đầu thuyền nhỏ, trong mặc niệm “kết rễ theo trời xanh”. Nhành quế trong nháy mắt sinh trưởng thành một cây quế nhỏ cao một trượng, cành lá uốn lượn, nở ra từng chùm hoa quế vàng ánh, mùi thơm xộc vào mũi, bóng cây bao phủ Trần Bình An.
Lão chèo thuyền thì hai tay nhanh chóng bấm quyết, ngầm đọc thần chú. Một chân đạp mạnh lên thuyền nhỏ mà mình đang đứng, hai lòng bàn tay khép lại, mười ngón tay đan xen, từ kẽ ngón tay tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Ông ta dùng một ngón cái chống vào ngực, ngón út tay kia chỉ về phía lão giao long màu vàng. Ánh lửa đỏ tươi quanh quẩn toàn thân, giống như một vị thiên quan mặc áo đỏ.
Trên trán ông lão trải đầy chữ triện, giận dữ quát lên:
- Quạ vàng rung cánh, hỏa thần nấu nước!
Từ thuyền nhỏ dưới chân lão chèo thuyền đến chỗ lão già áo vàng, mặt biển giống như nước sôi trên chảo nóng, khói mù bừng bừng. Sau đó từ bên trong bay ra những con quạ màu vàng, kéo theo ngọn lửa cuồn cuộn nhanh chóng lao về phía lão giao long.
Lão giao long chỉ phất tay áo, từ trong nước biển bên cạnh kéo ra hai con rồng xanh biếc, va chạm với quạ vàng. Mấy chục con quạ vàng trong nháy mắt bị hai con rồng xanh cắn nuốt toàn bộ.
Rồng xanh ăn một bữa no, trong bụng thỉnh thoảng có ánh lửa lập lòe, cuối cùng thân thể vỡ tan, trở về biển rộng, xem như chết chung với quạ vàng. Nhưng lão chèo thuyền vừa rồi tay bấm pháp quyết, xuất thủ nhanh chóng, có thể nói thanh thế to lớn. So với sự hời hợt của lão già áo vàng, có thể lập tức phân biệt được cao thấp, chênh lệch cực lớn.
Lão giao long áo vàng cười nhạo nói:
- Hỏa thần? Loại thần linh thượng cổ này quá hỗn tạp rồi. Hơn nữa vì một tai họa lớn, thần linh thừa kế chức vị này thường không danh chính không thuận. So với thần chính thức Thủy bộ, xưa nay truyền thừa có thứ tự, được Thiên Đế coi trọng, thật sự là không đáng nhắc tới.
- Một cảnh giới Kim Đan nho nhỏ như ngươi, có lẽ không biết bốn chữ “hỏa thần nấu nước” này vốn là một trò cười đúng không? Vị hỏa thần sớm nhất kia, vốn buông lời muốn nấu khô bốn biển, đốt trụi năm hồ làm mây trên trời. Thần linh Hỏa bộ đời sau cũng chỉ dám nói nấu nước. Nước gì, sông lớn là nước, khe suối là nước, nấu nước sôi rồi, pha trà uống sao?
Pháp quyết của người chèo thuyền bị lão giao long áo vàng ung dung phá vỡ, cũng không hề nhụt chí. Trong lúc đối phương đang lải nhải, ông ta lại đổi một pháp quyết khác. Hai tay nắm lại đập mạnh vào nhau, hai chân đạp Bắc Đẩu, trợn mắt nhìn, tư thái giống như lực sĩ hộ pháp. Xung quanh người có những hạt châu sét ánh chớp lượn lờ.
Cuối cùng hai nắm tay ông ta tách ra, một nắm tay liên tục đánh vào ngực và bụng ba lần, khiến cho linh khí ở ba kinh huyệt không ngừng xao động. Nắm tay còn lại khôi phục thành chưởng, lòng bàn tay hướng lên trời:
- Kinh trập nhô lên, đầm sét mở rộng, nghe sắc lệnh ta, thay trời trừng phạt!
Bầu trời xanh biếc vạn dặm không mây, đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy lớn sấm chớp đùng đùng. Một cột sét trắng như tuyết xuất hiện, mấy lần chuyển hướng giữa không trung, đánh xuống đầu lão giao long áo vàng kia.
Thân hình lão giao long áo vàng biến mất tại chỗ. Cột sét đánh trật cũng không lập tức tiêu tan, trực tiếp xuyên qua nước biển, rơi vào sâu trong khe Giao Long, sau đó bắn ngược trở về, chiếu rọi đáy biển thành một màu trắng xóa. Rất nhiều loài thuộc giao long ẩn nấp dưới đáy biển cũng không tham gia lần vây quét này, sau khi bị lôi pháp quấy nhiễu, bọn chúng vô ý thức nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng.
Sấm sét lướt ra khỏi mặt biển, bay về một nơi, đó là nơi lão giao long áo vàng hiện ra chân thân. Đối diện với cột sét không hợp lẽ thường này, lão giao long dường như cuối cùng đã nổi nóng, không còn thần thái nhàn hạ như trước đó.
Lão không tiếp tục tránh né mà đứng yên tại chỗ, khẽ cau mày, hai ngón tay khép lại, phân biệt kẹp lấy hai sợi lông mày dài màu vàng, nhanh chóng vuốt qua. Từ đầu ngón tay trượt ra hai vệt kiếm màu vàng, dài khoảng ba thước, dài ngang với kiếm sắc trên thế gian. Một kiếm nghênh đón sấm sét kia, còn một kiếm đâm thẳng vào vòng xoáy trên đỉnh đầu nối liền với một đầm sét nhỏ. Hai kiếm của lão giao long áo vàng cùng tan biến với sấm sét và vòng xoáy, nổ ra ánh sáng rực rỡ giữa mặt biển và trên cao.
Lão chèo thuyền không hổ là Kim Đan hiếm hoi từng tự mình lĩnh hội cảnh tượng địa tiên, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Ông ta lại vọt lên, vươn tay ra chụp một cái, cầm lấy một cây mâu rắn dài một trượng tám, ánh sáng bạc chói mắt, đâm thẳng vào lão giao long áo vàng:
- Nghiệt súc chịu chết!
Lão giao long áo vàng nhếch miệng, một lần nữa biến mất.
Một mâu này của lão chèo thuyền thế đi không hề yếu bớt, ngược lại còn tăng thêm lực lượng. Mũi mâu trắng như tuyết xuất hiện một cơn sóng gợn màu đen, không hề dừng lại, thế như chẻ tre, gây nên sự xiêu vẹo trên thị giác.
Sau đó lại xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái. Chung quanh lão chèo thuyền có mấy chục bóng dáng lão giao long áo vàng, hơn nữa trên đỉnh đầu từng người đều có một đoạn mũi mâu đâm về phía ấn đường, dài đến một trượng hoặc là ngắn chỉ một thước.
Tất cả lão giao long áo vàng đồng thanh cười nói:
- Đúng là liều cái mạng già đánh ra một kích địa tiên, đã làm khó cảnh giới Kim Đan như ngươi rồi.
Tất cả lão giao long vươn một tay ra, nắm lấy mũi mâu kia. Ánh chớp tung tóe, trời đất sáng ngời.
Chỉ có một lão giao long áo vàng không lên tiếng, đứng phía sau con thuyền nhỏ của Trần Bình An, vừa lúc có thể thấy rõ Trần Bình An ngồi trong bóng cây quế. Giấy bùa màu xanh tràn đầy khí tức chính trực không nhìn ra lai lịch cụ thể, cây bút lông kia cũng là đồ tốt, ngay cả lão cũng cảm thấy thèm thuồng.
Lá bùa chém khóa vẫn còn nhiều chỗ trống, chỉ hoàn thành được bảy tám phần mười. Cánh tay, ngón tay và đầu bút lông mặc dù chưa run rẩy, nhưng tâm thần thiếu niên đã bất ổn. Từ đó có thể thấy, Trần Bình An vẽ bùa này vẫn là quá miễn cưỡng.
Bùa chém khóa mặc dù cấp bậc không thấp, nhưng lúc trước thiếu niên đã thành công vẽ bùa lên sào trúc, chứng minh bản thân lá bùa này không có vấn đề. Mà là do giấy bùa chất liệu màu xanh kia, khiến thiếu niên khó mà hạ bút. Giống như trẻ con vác nặng lên núi, nói là dốc hết tâm can cũng không quá mức.
Một lá bùa chém khóa thượng phẩm có viết “vũ sư sắc lệnh”. Nếu là trước khi trở thành thánh nhân một phương, lão giao long áo vàng còn sẽ e ngại, dù sao cũng là tương khắc trời sinh. Trong năm tháng mà vũ sư, hà bá, thủy quân còn thuộc về thần linh chính thống, giao long đều sẽ tôn kính nó giống như nha môn thượng cấp. Nhưng hôm nay cho dù lá bùa này có “lẽ phải”, lão giao long áo vàng cũng sẽ không coi vào đâu. Thậm chí lão còn có khát vọng nhìn thấy bùa chém khóa một lần nữa.
Trong năm tháng khuất nhục dài đằng đẵng, lão giao long mặc dù nhỏ, nhưng đã nghe thấy nhìn thấy rất nhiều, vô cùng khắc cốt ghi tâm.
Lão giao long muốn một số lão già cùng thời không muốn đi theo mình, đang ẩn thân ở sâu trong khe Giao Long, một lần nữa chính mắt nhìn thấy lá bùa có ý nghĩa sâu xa này. Như vậy không chừng có thể khiến những lão già nhụt chí kia, một lần nữa sinh ra dũng khí.
Khe Giao Long hoàn chỉnh, chỉ cần liên kết thành một sợi dây thừng, chắc chắn một hai phủ đệ tiên gia chữ Tông không thể nào so sánh được.
Mấy chục lão giao long áo vàng đồng thời bóp vỡ mũi mâu. Trường mâu là vật bản mệnh của lão chèo thuyền, khiến ông ta lập tức ngồi bệt xuống thuyền nhỏ, không ngừng nôn ra máu.
Ngoại trừ lão giao long áo vàng không nói lời nào, nhìn chăm chú vào Trần Bình An đang vẽ bùa, những lão giao long còn lại đều bị k.ích thích hung tính, cười lên ha hả, gần như đồng thời đạp mạnh xuống. Dưới chân bọn họ cũng không có động tĩnh quá lớn, nhưng trận pháp lá quế che chở đảo Quế Hoa, lại giống như một cổng thành yếu ớt bị vô số xe công thành đâm mạnh, không ngừng chấn động, tràn ngập nguy cơ.
Một khi đại trận bị tổn hại, những loài thuộc giao long kia sẽ trong nháy mắt xông vào hòn đảo. Đừng nói là luyện khí sĩ bình thường, ngay cả kiếm tu sát lực lớn nhất và tu sĩ Binh gia rèn luyện mạnh nhất, cũng không muốn chiến đấu cận thân với những con vật trời sinh cứng cáp này.
Lúc trước Mã Trí đã nói đến khô miệng, nhưng rất nhiều luyện khí sĩ năm cảnh giới trung vẫn không muốn lấy pháp bảo của mình ra. Lúc này sắc mặt bọn họ biến đổi, cũng không dám giấu giếm nữa, lập tức sử dụng pháp bảo linh khí. Nhất thời trên đảo Quế Hoa bóng sáng lưu động, rất nhiều pháp bảo linh khí ào ạt lướt lên không, giúp Quế phu nhân và cây quế tổ tông chống lại giẫm đạp của lão giao long áo vàng.
Sau khi luyện khí sĩ trên đảo dốc sức ra tay, một số sinh vật trong khe Giao Long trước đó vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn, cuối cùng cũng vận dụng thần thông, thủy thuật giống như một cơn mưa tên bắn về phía đảo Quế Hoa.
Cho dù có luyện khí sĩ trợ trận, đảo Quế Hoa vẫn lâm vào thế yếu.
Vào thời khắc nguy cấp này, lại có một ông lão cao gầy từ mặt biển bên ngoài khe Giao Long bay đến. Chỉ là lão lại đang do dự, không biết có nên mạo hiểm xâm nhập hay không.
Lão chính là tùy tùng cảnh giới Nguyên Anh bên cạnh công tử họ Khương Ngọc Khuê tông, cuối cùng lại lựa chọn bình tĩnh theo dõi biến hóa.
Quế phu nhân buộc phải trở về đảo Quế Hoa. Bà ta thật sự không ngờ đại trận lại yếu ớt như vậy, đã không có thời gian quan tâm đến lá bùa kia của Trần Bình An. Nếu bản thân và hồn phách của bà ta tiếp tục tách rời, đại trận đảo Quế Hoa sẽ không chịu nổi lần xung kích kế tiếp. Đến lúc đó cho dù vẽ bùa thành công, đảo Quế Hoa cũng sẽ bị công phá, loài thuộc giao long giống như vào chỗ không người, đảo Quế Hoa sẽ thành cục diện thê thảm binh bại như núi đổ.
Quế phu nhân lướt đi, quay đầu bất đắc dĩ nói với nói người chèo thuyền:
- Chiếu cố Trần Bình An cho tốt!
Lão chèo thuyền cười khổ gật đầu, giãy giụa đứng lên. Chỉ có thể tận lực làm việc, còn lại tùy thuộc vào trời.
Toàn bộ lão giao long áo vàng từ bốn phương tám hướng chậm rãi đi đến hai con thuyền nhỏ.
Chỉ có lão giao long áo vàng kia vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chăm chú vào Trần Bình An, dùng tiếng lòng nói với hắn: “Thằng nhóc, nếu ngươi còn không mau vẽ xong lá bùa này, xoay chuyển chiến cuộc, tất cả các ngươi sẽ phải chết. Quế phu nhân phải chết, lão chèo thuyền phải chết, ngươi cũng phải chết, đều phải chết.”
“Làm gì theo gì, vũ sư sắc lệnh”, một lá bùa chém khóa tổng cộng tám chữ, Trần Bình An cuối cùng chỉ vẽ được sáu chữ, hơn nữa không theo quy tắc. Nếu không có gì bất ngờ, lá bùa này xem như bị hủy rồi.
Trần Bình An vẽ xong bốn chữ đầu đã tốn rất nhiều thời gian, chậm hơn nhiều so với trước kia vẽ bùa. Trên chữ “vũ” kia, bất kể hắn vận chuyển khí tức thế nào, ngay cả một nét ngang cũng không vẽ ra được. Lá bùa chất liệu màu xanh giống như không muốn tiếp nhận chữ này.
Hai quân đối diện, một mình hắn anh dũng đối diện với một tòa thành nguy nga, có thể làm được gì? Sức người cuối cùng có lúc cạn, sẽ không thay đổi vì lý tưởng cao xa hay nghị lực vững vàng gì đó.
Trần Bình An cố gắng cả buổi vẫn không thể đặt bút. Khi cánh tay lần đầu tiên run rẩy, một ngụm máu lại tràn đến cổ họng, bị hắn cưỡng ép nuốt xuống. Bất đắc dĩ hắn đành trực tiếp nhảy qua chữ “vũ”. Chữ “sư” lại là một rãnh trời khác, hắn tiếp tục bỏ qua. May mà hai chữ “sắc lệnh” miễn cưỡng có thể chịu được, khi ngụm chân khí thuần túy kia như nỏ mạnh hết đà, cuối cùng đã vẽ xong.
Sau khi dùng hết một hơi này, Trần Bình An đã kiệt sức, cánh tay cầm bút mệt mỏi rủ xuống. Vốn là cố gắng vận chuyển một hơi khí tức, lần này vẽ bùa không thành, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa. Lúc này trong cơ thể hắn khí huyết cuồn cuộn, ngoại trừ ngụm máu đã thương tổn đến bản nguyên, còn có vô số giọt máu cực nhỏ từ trong thần hồn, kinh huyệt, gân cốt, da thịt rỉ ra, đông lại ở bên ngoài.
Lão giao long áo vàng lần đầu tiên tức giận mắng:
- Phế vật vô dụng! Chờ ngươi lâu như vậy, ngay cả hai chữ “vũ sư” mà ngươi cũng vẽ không ra?
Lão đi tới trước từng bước:
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cầm bút, vẽ một lá bùa khác!
Trần Bình An ngơ ngác nhìn giấy bùa màu xanh kia. Tình hình không trở nên xấu đi, nhưng cũng không trở thành tốt hơn.
Từ khi rời khỏi động tiên Ly Châu, trên đường Trần Bình An đã gặp nhiều may mắn. Nhưng sau khi tách rời đại đạo với đạo cô của Thần Cáo tông, vận may của hắn đã bắt đầu đi xuống sườn dốc, giống như một lần nữa trở về động tiên Ly Châu trước khi vỡ tan rơi xuống. Lần này càng trực tiếp lâm vào chỗ chết.
Trần Bình An ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi muốn ta vẽ xong lá bùa chém khóa này, có mưu đồ gì đúng không?
Lão giao long áo vàng cẩn thận quan sát thiếu niên một phen, cười gật đầu nói:
- Đương nhiên, nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Lãng phí nhiều thời gian của ta như vậy, sau này ba hồn bảy phách của ngươi sẽ bị chế thành tim đèn, thắp sáng dưới đáy khe Giao Long trăm năm.
Máu tươi rỉ ra từ thất khiếu và da trên người Trần Bình An, chảy xuống tí tách. Hắn liếc nhìn cánh tay trái cầm bút, hít thở sâu một hơi, chậm rãi nhấc lên:
- Trước khi chết, ta nhất định phải vẽ xong hai chữ này.
Ánh mắt lão giao long áo vàng âm trầm, cười nói:
- Thiếu niên có chí khí, ta sẽ mỏi mắt mong chờ, hơn nữa còn sẽ tự mình hộ pháp cho ngươi. Nhưng cũng đừng khiến ta thất vọng lần nữa.
Trần Bình An nhếch miệng, nâng tay phải lên lau mắt, lau đi vết máu khiến tầm mắt mơ hồ, thấy được đại khái khoảng trống trên lá bùa để vẽ hai chữ “vũ sư”. Hắn nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm: “Làm gì theo gì... làm gì theo gì...”
Trong nháy mắt hắn đặt bút xuống lá bùa.
Lão giao long áo vàng cười nhạo nói:
- Thiếu niên, đây cũng không phải chữ “vũ” gì. Có phải bị thương quá nặng, đầu óc không tỉnh táo nữa nữa rồi?
Nháy mắt tiếp theo, lão giao long áo vàng lại không cười được nữa.
Trên lá bùa không còn cái gọi là một chút ánh sáng thần kỳ của bùa chú, mà là một luồng ánh sáng thần thánh đang nhanh chóng ngưng tụ.
Trần Bình An vẫn giữ nguyên tư thế, không phải không muốn động, mà là thật sự không thể cử động được nữa.
Lá bùa chém khóa này, đã không còn là bùa chém khóa như ý nghĩa thật sự của nó. Bởi vì bùa chú vẽ trên đó không phải là “làm gì theo gì, vũ sư sắc lệnh”, mà là “làm gì theo gì, Lục Trầm sắc lệnh”.
Lục Trầm sắc lệnh!
Lão giao long áo vàng không hề nhúc nhích, cũng là có lòng nhưng không có sức.
Môi Trần Bình An khẽ mấp máy, yên lặng cảm nhận thần ý ấm áp trên mặt giấy dưới ngòi bút. Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, hắn run rẩy nhẹ giọng nói:
- Trong sách đã viết, thánh nhân có nói...
Hắn ho sặc sụa, cuối cùng nói ra nửa câu sau:
- Rồng ẩn vực sâu.
Tám chữ ngoài miệng này, dường như không hề kém hơn tám chữ trên lá bùa.
Tổng cộng mười sáu chữ, rơi vào trong khe Giao Long lại giống như sấm sét giữa trời quang.
- Rõ!
- Xin tuân pháp chỉ!
Những giọng nói vang lên từ sâu trong khe Giao Long, liên tục không ngừng, liên miên không dứt.
Trời đất yên tĩnh.
Mấy chục lão giao long áo vàng dung nhập vào trong một thân hình. Lão cúi đầu xuống, chắp tay ôm quyền, nhưng mặt lại cười gằn:
- Trước khi lĩnh chỉ, thiếu niên chết đi!
Phía trên khe Giao Long, một vệt kiếm màu vàng to như ngọn núi chém thẳng xuống đầu thiếu niên.
Có người cứu được, nhưng không muốn cứu, chẳng hạn như bà lão cảnh giới Nguyên Anh bên cạnh thiếu niên áo trúc. Có người muốn cứu, nhưng vì đại nghiệp của Phạm gia, chỉ có thể lựa chọn lùi bước, chẳng hạn như Quế phu nhân. Có người không ngại đổi mạng cho thiếu niên, nhưng lại bất lực, chẳng hạn như lão chèo thuyền gần trong gang tấc. Càng nhiều người chỉ đứng xem náo nhiệt mà thôi, đại cục đã định còn phải khẩn trương làm gì?
Tại khoảnh khắc này, Trần Bình An giống như đã nhìn thấu lòng người và tình đời, nhưng vẻ mặt của hắn lại không buồn không vui. Trong tay áo của hắn trượt ra hai con dấu, Sơn Thủy ấn, che trên đỉnh đầu.
Sau khi ánh kiếm màu vàng tan vỡ, một đôi Sơn Thủy ấn chỉ còn lại Thủy ấn, Sơn ấn đã không còn nữa.
Trên đại đạo, một người đi thẳng.