Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 318: Trăng sáng mọc trên biển



Lúc Phạm Nhị rời khỏi ngõ nhỏ, cô gái mặc áo bào xanh trẻ tuổi kia đã đi vào tiệm thuốc Khôi Trần.
Khi cô bước vào trong, đám phu nhân thiếu nữ đang tranh nhau khoe sắc lập tức ảm đạm thất sắc. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ở chung một phòng với cô gái này, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác tự thẹn kém người.
So với sự khách sáo của Phạm Nhị, cô gái này lại không bình dị gần gũi như vậy. Cô bước về phía màn trúc, đi ra hậu viện. Từ đầu đến cuối không một cô gái nào ở tiệm thuốc dám lên tiếng ngăn cản.
Trịnh Đại Phong đang ngồi ở bậc thềm nhà chính rít thuốc. Cô gái áo bào xanh nhìn quanh, giơ tay vẫy một cái. Trong nháy mắt một chiếc ghế đẩu nhỏ từ dưới mái hiên phòng bên xuất hiện sau lưng cô, sau đó cô ngồi xuống bắt đầu uống rượu.
Trịnh Đại Phong đương nhiên nhận ra đối phương. Lần này hắn xuôi nam đến thành Lão Long, người đầu tiên gặp mặt chính là đại tiểu thư Phạm gia thanh danh không nổi bật này, Phạm Tuấn Mậu.
Ngoại trừ Phù gia thì năm họ lớn khác ở thành Lão Long là Tôn, Phương, Hầu, Đinh, Phạm.
Không nói đến Phù gia có địa tiên Phù Huề, đồng thời nắm giữ bốn món nửa tiên binh. Tôn gia cũng nổi tiếng là căn cơ thâm hậu, sở hữu một vị địa tiên cảnh giới Nguyên Anh trấn giữ nhà tổ.
Phương gia dù không có cảnh giới Nguyên Anh chấn nhiếp quần hùng, nhưng lại có hai tông sư võ đạo cảnh giới thứ bảy và một kiếm tu cảnh giới thứ chín Kim Đan. Trong vương triều dưới núi phía nam Bảo Bình châu, Phương gia có uy thế rất lớn. Tiền trang, tiêu cục, tiệm cầm đồ, nhà trọ của bọn họ như sao trên trời. So với Phù gia và Tôn gia, Phương gia chuyên kiếm những món lợi nhỏ, đi theo con đường góp gió thành bão.
Chiến lực cao nhất của Hầu gia là đám cung phụng môn khách năm cảnh giới trung, không có bất kỳ ưu thế nào. Nhưng bọn họ có một đứa con vợ lẽ đã rời nhà nhiều năm, hôm nay đã là hiền nhân của thư viện Quan Hồ. Mặc dù vị hiền nhân kia sau khi rời nhà chưa từng về quê tế tổ, nhưng Hầu gia đã được lợi rất nhiều từ hắn. Hàng năm bọn họ đều phái người đến thư viện Quan Hồ chúc tết.
Ngoại trừ chiếc thuyền vượt châu đến núi Đảo Huyền, Hầu gia còn sở hữu đường thủy từ thành Lão Long đến Bắc Câu Lô Châu nhiều nhất. Phần lớn những tuyến đường thủy này lộ trình không dài, từ mấy vạn dặm đến ba mươi vạn dặm. Chẳng hạn như đường rồng đi đầu cuối nằm ở nước Sơ Thủy, Hầu gia chiếm cứ một nửa giang sơn.
Những thứ cỏn con của Hầu gia cộng lại cũng không thể xem thường. Bọn họ có nhiều quan hệ với môn phái tiên gia ở nam bộ Bắc Câu Lô Châu, trải qua hai trăm năm vất vả tổ chức, đã bồi dưỡng được mấy môn phái trên núi ở đó.
Đinh gia vốn thiếu chút nữa đã bị gạch tên khỏi năm họ lớn, bị họ Sở như hổ rình mồi gần trăm năm thay thế. Nhất là năm xưa Đinh gia chọc giận người đứng đầu cảnh giới Kim Đan thành Lão Long là Sở Dương, cũng chính là người dựng nhà tranh tu hành ở đài Đăng Long, khiến cho nguyên khí đại thương, thanh thế rơi xuống đáy vực.
Nhưng vào lúc này, một người trẻ tuổi đến từ châu lớn phía đông nam đã thay đổi tất cả. Lần đầu hắn tiến vào thành Lão Long thì rất chán nản, cuối cùng cũng không thể gây nên chút sóng gợn nào ở thành Lão Long, trước khi rời đi tinh thần vẫn cực kỳ sa sút.
Có điều khi Đinh gia gần như hoàn toàn sụp đổ, người trẻ tuổi này lại kịp thời chạy tới thành Lão Long, dẫn người mang tiền, xoay chuyển tình thế giúp Đinh gia, cuối cùng chỉ mang đi một cô gái mà thôi.
Đến lúc đó người của thành Lão Long mới biết, người trẻ tuổi này lại là đệ tử đích truyền của tiên gia chữ “Tông” lớn nhất Đồng Diệp châu đông nam, vai vế rất cao.
Sau đó Đinh gia đã móc nối với Đồng Diệp châu, những năm qua phát triển nhanh chóng, thấp thoáng có xu hướng cạnh tranh với Tôn gia.
Chỉ có Phạm gia vẫn luôn bình đạm, không được người khác chú ý. Trong gia tộc không có lão tổ cảnh giới thứ mười Nguyên Anh, cũng không có tu sĩ cảnh giới Kim Đan thật sự mạnh mẽ, càng không có nhân tài mới nổi thiên tư trác tuyệt. Trước giờ Phạm gia đều theo bước Phù gia, hóng mát phía dưới cây lớn, dựa vào mối quan hệ này miễn cưỡng duy trì vị trí năm họ lớn.
Cho nên Hầu gia vốn có hiềm khích với Phạm gia, đã tuyên bố Phạm gia chỉ là con chó giữ nhà của thành chủ Phù Huề, năm này qua năm khác ăn canh thừa thịt nguội, ăn không no nhưng cũng không chết đói, các đời gia chủ đều không có chí lớn, chỉ ăn rồi chờ chết.
Trịnh Đại Phong xuyên qua khói mù, nhìn chăm chú vào cô gái trẻ tuổi mặc trường bào xanh sẫm, đang nhàn nhã uống rượu cách đó không xa.
Về cô gái này, lão già không nói kỹ lai lịch của cô, chỉ nói đến thành Lão Long thì tìm cô ta trước, chỉ cần gặp mặt là được, sau đó mới đi thương nghị mua bán với thành chủ Phù Huề.
Trịnh Đại Phong đã quen với sự mờ mịt của lão già, rít thuốc là như thế, làm việc cũng như vậy. Cho nên hắn cũng lười truy xét ngọn nguồn của cô gái tên Phạm Tuấn Mậu này.
Lúc trước hắn dùng cảnh giới võ phu thứ tám quan sát Phạm Tuấn Mậu, phát hiện cô chỉ là một tu sĩ non nớt chưa bước vào năm cảnh giới trung. Nhưng hôm nay đã bước vào cảnh giới thứ chín, lại quan sát một phen, Trịnh Đại Phong phát hiện ban đầu mình đã nhìn lầm. Phạm Tuấn Mậu này rõ ràng là một luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan.
Cô gái chỉ uống rượu không nói gì. Trịnh Đại Phong cũng trầm mặc không nói, dù sao dáng vẻ của cô rất xinh đẹp, là hắn đã được lợi.
Hắn đột nhiên liên tục tấm tắc:
- Lợi hại, lợi hại. Trước kia không cảm thấy thành Lão Long có người lạ chuyện lạ nào khoa trương hơn trấn nhỏ, hôm nay đã mở mang kiến thức rồi.
Hóa ra lúc Phạm Tuấn Mậu uống rượu đã bước vào cảnh giới thứ mười Nguyên Anh, trở thành địa tiên trong mắt thế tục. Mặc dù cô đã cố gắng áp chế dấu vết lộ ra khi đột phá cảnh giới, nhưng Trịnh Đại Phong vẫn nắm được một chút đầu mối, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Xác nhận không sai, lão già nhất định muốn có cô gái này, thậm chí không chừng cô gái này đã sớm là một trong số quân cờ thắng bại của lão già.
Phạm Tuấn Mậu cuối cùng mở miệng nói câu đầu tiên:
- Sau này ở thành Lão Long, ngươi nghe lệnh của ta.
Trịnh Đại Phong nhíu mày.
Cô gái mặc áo bào xanh lá đứng lên, cười nhạt, sau đó làm một động tác rất kỳ quái. Cô giơ cánh tay lên, làm động tác ném, gương mặt càng tươi cười, hai tay khẽ đâm về phía ngực Trịnh Đại Phong, chậm rãi nói:
- Vèo, chết rồi.
Trịnh Đại Phong đứng lên. Tại khoảnh khắc này, hắn không còn là ông chủ tiệm thuốc cười đùa cợt nhả, mà là Trịnh Đại Phong từng có năm lần chiến đấu “suýt chết” với Lý Nhị, gã canh cổng trấn nhỏ đã từng đánh chết mấy chục kẻ đến động tiên Ly Châu tìm kiếm cơ duyên.
Cô gái khẽ mỉm cười:
- Hiện giờ ta đánh không lại ngươi.
Nhưng cô rất nhanh bổ sung:
- Tạm thời.
Cả người cô hóa thành sương mù màu xanh sẫm, sau đó trong nháy mắt xông lên trời cao, hòa làm một thể với biển mây kia. Sau phút chốc cô ngồi ven rìa biển mây, hai chân lơ lửng, nhẹ nhàng lắc lư. Cả biển mây đều khẽ nhấp nhô theo, giống như một thiếu nữ quê mùa đang lắc xích đu.
Trăng sáng mọc trên biển.
Trong ánh mắt sáng ngời của cô gái cũng là cảnh này.
- --------
Mới tảng sáng Trần Bình An đã luyện tập đi thế trong viện nhỏ. Trời đất tịch mịch, chỉ có ánh nắng ban mai lười nhác nằm trên vai thiếu niên. Đợi đến khi kiếm tu Mã Trí cảnh giới Kim Đan đẩy cửa bước ra, Trần Bình An đã đi thế xong, đang ngồi bên cạnh bàn đá lật xem quyển “Kiếm Thuật Chính Kinh” kia.
Thực ra lúc nghỉ ngơi khi luyện quyền, Trần Bình An vẫn luôn đọc sách. Sách mà hắn đọc có tạp thư mua dọc đường, cũng có du ký núi sông lúc trước “trộm được” trong thư phòng phủ đệ quận chủ nước Thải Y, đương nhiên còn có quyển điển tịch nhập môn Nho gia được lão tú tài tặng.
Hắn và đệ tử Thôi Đông Sơn một đường làm bạn du lịch, đã sớm biết được hai chữ “chính kinh”. Không phải “chính kinh” trong câu tục ngữ “chính nhi bát kinh” (nghiêm túc đứng đắn), mà là một thuyết pháp rất lớn. Một quyển sách có thể xưng là “kinh”, đã là đỉnh cao lập ngôn của thế tục, nếu cộng thêm một chữ “chính” thì càng lợi hại.
Trịnh Đại Phong mặc dù tác phong tản mạn, nhưng trong một số chuyện lại không hề cẩu thả.
Trịnh Đại Phong không thích Trần Bình An, Trần Bình An chẳng lẽ lại thích gã canh cổng trấn nhỏ này? Nhưng hai người ghét nhau, không có nghĩa là chỉ nhìn vào những điểm khiến người ta chán ghét. Hai người thích nhau, cũng không có nghĩa là chỉ nhìn thấy điểm tốt.
Giống như Cố Xán, còn nhỏ tuổi nhưng tính tình âm trầm. Trần Bình An rất sợ hắn sống chung với Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu ở hồ Thư Giản, cuối cùng sẽ biến thành loại người mà lúc còn nhỏ mình ghét nhất.
Lúc Lý Hòe vừa rời quê hương là một kẻ thích lên mặt với người nhà, không biết hôm nay biến thành thế nào rồi? Có dám đứng ra khi bằng hữu bị người khác ức hiếp, chứ không phải giống như lúc trước đến Đại Tùy, nhiều lần chỉ dám nấp ở phía sau Trần Bình An hắn?
Lâm Thủ Nhất điềm tĩnh trưởng thành sớm, là nhân tài tu đạo, trên đường chuyên tâm vấn đạo. Trần Bình An lo lắng nếu hắn chỉ một lòng vấn đạo, đứng trước đại đạo thì ngay cả đám Lý Bảo Bình, Lý Hòe cùng chung hoạn nạn cũng chỉ là trở ngại. Từ đó không niệm tình xưa, hai bên càng lúc càng xa cách, như vậy nên làm thế nào cho phải?
Còn có bằng hữu tốt nhất Lưu Tiện Dương của hắn, từ sớm đã tuyên bố muốn đi xem ngọn núi cao nhất, con sông lớn nhất bên ngoài, đời này hắn tuyệt đối không thể chết ở cái nơi nhỏ bé như quê nhà. Vậy sau khi Lưu Tiện Dương đã nhìn quen núi cao và quang cảnh trên núi, liệu có muốn trở về quê nhà nữa hay không?
Trần Bình An luôn lo lắng như vậy, cho nên từ đáy lòng hắn mới hâm mộ Phạm Nhị không buồn không lo. Hắn không giống với hàng xóm Tống Tập Tân và Mã Khổ Huyền ngõ Hạnh Hoa. Hai người kia là nhân tài xuất chúng, đã định trước sẽ có một ngày bay lên trời. Nếu nhìn thấy đồ tốt cầu cũng không được, Tống Tập Tân quá nửa sẽ chế nhạo, còn Mã Khổ Huyền nếu tâm tình không tốt, có thể sẽ dùng một quyền đánh vỡ nó, thứ ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng mơ.
Trần Bình An dừng suy nghĩ, tiếp tục lật xem quyển kiếm phổ được Trịnh Đại Phong tạm thời đặt tên là “Kiếm Thuật Chính Kinh”.
Nếu nói chính kinh rất lớn, vậy thì kiếm thuật lại rất nhỏ. Bởi vì kiếm thuật là phương pháp võ phu kiếm khách học võ thuật, thông thường chỉ có kiếm tu trong số luyện khí sĩ mới có thể đàm luận hai chữ “kiếm đạo”. Kiếm thánh nước Sơ Thủy Tống Vũ Thiêu, kiếm tôn nước Cổ Du Lâm Cô Sơn, kiếm tiên nước Tùng Khê Tô Lang, cùng với kiếm thần nước Thải Y bị Mã Khổ Huyền đánh chết, đều là võ phu dưới núi, đại khái vẫn là lăn lộn giang hồ, không được trên núi xem là đồng đạo.
Cái người đầu đội nón rộng vành, hông đeo đao trúc kia là một ngoại lệ. Rõ ràng là kiếm tu kiêu ngạo nhất trên đời, vẫn thích tự xưng là kiếm khách, thích lang bạt bốn phương.
Bộ kiếm phổ này chỉ ghi chép sáu chiêu kiếm thuật, công thủ mỗi loại hai thức. Công là Tuyết Băng Thức và Trấn Thần Đầu, thủ là Sơn Nhạc Thức và Phi Giáp Thức. Hai chiêu còn lại là kiếm thuật dùng để rèn luyện thân thể thần hồn của kiếm khách, không dùng để giết địch mà chỉ dùng để dưỡng thân, một là Luyện Hóa, hai là Nhập Thần. Luyện Hóa có phần tương tự với sáu bước đi thế của “Hám Sơn quyền phổ”, còn Nhập Thần tương tự thủ ấn đứng thế, một động một tĩnh.
Trong sáu chiêu kiếm thuật, Trần Bình An thích nhất là Tuyết Băng Thức. Kiếm thế cực nhanh, người đi theo kiếm, giống như một đống tuyết loạn khiến người ta hoa cả mắt.
Sáu chiêu kiếm thuật có sáu bức hình tương ứng. Trang giấy vẽ hình lại có màu bạc nhạt, khác với giấy trắng liền kề. Người trong hình không ngừng luyện kiếm, từ vung tay đến thu kiếm, lặp lại nhiều lần, cẩn thận tỉ mỉ. Hơn nữa kiếm khách trong hình, trong cơ thể còn có một sợi tơ màu vàng chậm rãi lưu chuyển theo quỹ tích đặc biệt.
Kiếm chiêu trên đời có rắc rối phức tạp đến mấy, suy cho cùng vẫn là chết. Thiên tài võ đạo nhìn qua mấy lần, luôn có thể học được tám chín phần hình thức. Mấu chốt vẫn là lộ trình vận chuyển chân khí lúc xuất chiêu, đây là lý do khiến một môn võ học thượng thừa thường trở thành tuyệt học của một gia tộc.
Một hơi chân khí võ phu đó bắt đầu từ kinh huyệt nào, đi qua mấy khiếu huyệt, cuối cùng dừng lại ở đâu. Trong thời gian đó là một mạch dạo khắp các kinh huyệt, hay là lúc nhanh lúc chậm, tất cả đều có nghiên cứu, đều là học vấn lớn.
Vì sao có cách nói đệ tử thân truyền? Bởi vì những thứ này thường không được ghi chép trong bí tịch, mà là thầy trò các đời thừa kế, dùng miệng truyền thụ.
Ngoài bìa là bốn chữ “Kiếm Thuật Chính Kinh”. Lời tựa mấy chục chữ, đại khái giảng giải nguồn gốc của kiếm phổ. Phần chính giải thích kỹ càng phương thức vận khí của sáu chiêu kiếm thuật. Chú giải là cảm ngộ tâm đắc của chính Trịnh Đại Phong.
Bốn phần nội dung, Trịnh Đại Phong lại dùng tới bốn loại phong cách thư pháp, quyến rũ thanh tú, đoan trang nho nhã, hào hùng dâng trào, cùng với mảnh khảnh yếu ớt như nhành liễu. Có nét trơn mực đậm, có nét sần mực khô, có đậm nhạt vừa phải. Không cần nghi ngờ, đây là Trịnh Đại Phong đang khoe khoang bản lĩnh thư pháp của hắn.
Thủ đoạn này của Trịnh Đại Phong khiến Trần Bình An rất bội phục. Hắn nghĩ thầm Trịnh Đại Phong không hổ là gã canh cổng rảnh rỗi, mỗi ngày đều dùng nhánh cây vẽ tới vẽ lui trên đất, lại có thể luyện ra kỹ năng thư pháp vững chắc như vậy.
Sau khi Trần Bình An đóng kiếm phổ lại, ông lão cảnh giới Kim Đan mới chậm rãi ngồi xuống đối diện thiếu niên:
- Nơi này đã được bóng của cây quế tổ tông trên đỉnh núi che giấu khí tức, chỉ cần động tĩnh không quá lớn, hành khách bên ngoài sẽ không phát giác được. Trần Bình An, lúc trước đã nói với ngươi về cảnh giới của ta. Hôm nay là ngày đầu tiên thử kiếm, trước tiên ta muốn nói vài lời. Nếu nói đến chỗ đã biết, ngươi có thể trực tiếp lên tiếng, ta sẽ nhảy qua là được. 
Trần Bình An gật đầu, ngồi ngay ngắn.
Ông lão chậm rãi nói:
- Trên núi có một cách nói, luyện khí sáu mươi già, kiếm tu trăm tuổi trẻ. Nghĩa là luyện khí sĩ sáu mươi tuổi mới bước vào năm cảnh giới trung, đã không xem là thiên tài tu đạo gì. Nhưng kiếm tu cảnh giới thứ sáu Động Phủ, cho dù lúc đột phá cảnh giới đã trăm tuổi, vẫn là một luyện khí sĩ tuổi trẻ tài cao, tiền đồ gấm vóc. Vì sao?
Không đợi Trần Bình An lên tiếng, ông lão đã tự hỏi tự đáp:
- Rất đơn giản, kiếm tu chúng ta sát lực siêu việt thiên hạ. Trở thành luyện khí sĩ đã không dễ, trở thành kiếm tu càng cần thiên phú, cuối cùng có thể nuôi dưỡng được một thanh phi kiếm bản mệnh hay không lại là một ngưỡng cửa lớn. Sau khi vất vả nuôi dưỡng ra phi kiếm, còn phải phụng dưỡng tiểu tổ tông ăn hết núi vàng núi bạc này, đúng là khó càng thêm khó.
- Mã Trí ta hai trăm bảy mươi tuổi, tám mươi năm trước đã bước vào cảnh giới Kim Đan. Khi đó đã gây ra động tĩnh không nhỏ ở thành Lão Long, trong năm họ lớn có bốn họ đồng thời dùng nhiều tiền mời ta đảm nhiệm cung phụng... Hảo hán không nhắc tới cái dũng năm xưa, không nói những chuyện lỗi thời này nữa. Chỉ nói lúc ta đột phá cảnh giới đã hiểu được một chuyện, đời này ta không cần nghĩ đến cảnh giới Nguyên Anh lục địa thần tiên gì nữa. Vì sao?
Ông lão một lần nữa tự hỏi tự đáp:
- Một là thiên tư không đủ, hai là thật sự không có tiền.
Nói đến đây, ông ta cười nói:
- Nếu Phạm gia bằng lòng dốc hết nửa số tiền tài của gia tộc, thu mua thiên tài địa bảo khắp nơi, đúc lò kiếm, giúp ta rèn luyện thanh phi kiếm bản mệnh kia, không chừng có thể khiến ta thuận thế đột phá giới hạn cảnh giới thứ chín. Nhưng Phạm gia có tốt đến mấy cũng không thể làm như vậy, dù sao ta cũng không phải họ Phạm.
Mặc dù ông lão hiểu được Phạm gia làm như vậy là hợp tình hợp lý, nhưng vẫn tràn đầy mất mát, trên gương mặt bể dâu có vẻ tịch mịch không che giấu được.
Ông lão cảnh giới Kim Đan giống như đang thuyết phục chính mình để bớt sầu, tiếp tục lẩm bẩm nói:
- Giống như núi Long Hổ sánh vai với tam giáo Đạo gia, cũng chia ra quý nhân vàng tím phủ Thiên Sư và thiên sư khác họ. Các đời thiên sư khác họ, không thiếu thần tiên năm cảnh giới cao tài hoa kinh người, thậm chí trong lịch sử còn có thiên sư khác họ đạo pháp đè ép đại thiên sư. Thế nhưng Thiên Sư ấn và thanh kiếm tiên kia, trước giờ đều không rơi vào tay thiên sư khác họ.
Trần Bình An không khó lý giải chuyện này, gật đầu nói:
- Quân đội cũng là hung khí quốc gia. Những tiên gia hào phiệt lớn kia, thực ra thế lực đã không chênh lệch nhiều với một quốc gia. Chỉ nói đến một gia tộc hoặc quốc gia, nếu không có một ít quy củ, cho dù đạt được hưng thịnh nhất thời cũng chỉ sẽ chôn mầm tai họa. Con cháu đời sau e rằng phải hao tốn sức lực gấp mấy lần, mới có thể sửa đổi tận gốc.
- Cũng đúng.
Ông lão cảnh giới Kim Đan gật đầu phụ họa. Ông ta vẫn luôn ngộ nhận thiếu niên trước mắt là con cháu vọng tộc, cho nên cũng không bất ngờ với quan niệm của Trần Bình An.
Ông lão lập tức thở dài nói:
- Tuy nói như vậy, nhưng trong thế đạo phức tạp yêu ma quấy phá, tiên sư xuất hiện lớp lớp này, vẫn có rất nhiều người chỉ làm theo ý thích của mình, muốn một quyền một kiếm đánh vỡ tất cả. Không phải hành vi của bọn họ hoàn toàn không đúng, nói một câu thật lòng, nhìn thấy sự vui vẻ sảng khoái coi trời bằng vung như vậy, người bàng quan trong lòng cũng sẽ hâm mộ. Chỉ là loại người này có thể tồn tại, nhưng tuyệt đối không thể được người người tôn sùng. Xem náo nhiệt lâu rồi, nghĩ đến một ngày nào đó một quyền một kiếm kia sẽ đột ngột giáng xuống đầu mình, không dễ chịu chút nào.
Rất dễ thấy, ông lão chắc hẳn đã gặp phải tai bay vạ gió như vậy.
Ông ta thở dài một tiếng. Tu sĩ cảnh giới Kim Đan, nhất là kiếm tu cảnh giới Kim Đan, cho dù cũng có chỗ đứng ở Trung Thổ Thần Châu, nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm thần tiên tiêu dao thật sự.
Mã Trí kìm nén sóng gợn trong lòng, mỉm cười nói:
- Trần công tử là người trong võ đạo, nhưng đã muốn luyện kiếm, dùng ta làm kẻ địch giả tưởng, vậy phải biết được nội tình của luyện khí sĩ...
Ông ta đột nhiên dừng lại:
- Có lẽ công tử đã biết những chuyện này, vậy ta không lắm mồm nữa nhé?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Mã tiên sinh cứ nói, lời hay không ngại nhiều.
Mã Trí khẽ mỉm cười:
- Năm cảnh giới trung của luyện khí sĩ là Động Phủ, Quan Hải, Long Môn, Kim Đan, Nguyên Anh. Cảnh giới Kim Đan của ta, có thể ngưng tụ cả khí hải thành một viên đan màu vàng. Còn như phẩm chất, kích thước và hình ảnh của kim đan, mỗi người một khác. Bình thường mà nói, thông qua phòng đan của thời kỳ cảnh giới Long Môn, có thể đại khái suy tính ra kim đan mạnh hay yếu.
- Lúc trước phòng đan của ta thô sơ, may mắn kết đan, phẩm chất kim đan không tốt, cho nên đã biết mình không có hi vọng đạt đến cảnh giới Nguyên Anh. Nếu không phải như vậy, Mã Trí ta là một kiếm tu cảnh giới Kim Đan, vì sao vẫn đánh không lại Sở Dương dựng nhà tranh ở đài Đăng Long?
- Những năm qua ở thành Lão Long, sau lưng có không biết bao nhiêu cảnh giới Kim Đan cùng thế hệ và đám nhóc năm cảnh giới trung, dùng chuyện này để chế giễu Mã Trí ta. Lâu ngày đã lưu truyền một câu nói, lúc nhỏ thông minh, lớn chưa chắc giỏi, Mã Trí cũng thế...
Nhắc đến chuyện xấu hổ này, ông ta cười ha hả, hiển nhiên hoàn toàn không có vướng mắc trong lòng.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Mã tiên sinh, có thể hỏi vài vấn đề liên quan đến tu vi cảnh giới của ngài không?
Mã Trí gật đầu nói:
- Dĩ nhiên là được.
Trần Bình An cẩn thận hỏi:
- Mã tiên sinh bao nhiêu tuổi bước vào cảnh giới Long Môn, phòng đan có mấy bức tranh, mấy loại cảnh tượng?
Trong lòng Mã Trí tỉnh ngộ, quả nhiên là đệ tử tiên gia hàng đầu trên núi, nếu không chắc chắn sẽ không hỏi vấn đề như thế. Những tán tu rừng núi may mắn bước vào năm cảnh giới trung, có thể cả đời cũng không biết phòng đan cảnh giới Long Môn không chỉ có một bức tranh. Thiên tài tu đạo thật sự có thể sở hữu hai bức “tranh tường” trong phòng đan. Những tu sĩ tiền bối mà Mã Trí từng tiếp xúc, có mấy địa tiên cảnh giới Nguyên Anh là hai bức, mà một thần tiên cảnh giới Ngọc Phác lại là ba bức, kinh hãi thế tục.
Mã Trí vuốt râu cười, không hề che giấu, thẳng thắn cho biết:
- Trước đó đã nhắc tới chuyện này, Mã Trí ta là một trăm chín mươi tuổi bước vào cảnh giới thứ chín Kim Đan. Cảnh giới Long Môn là chuyện trước đó rất lâu rồi, chắc là hơn một trăm hai mươi tuổi. Ta tu đạo khá muộn, nếu không trước trăm tuổi đã có thể làm cá chép vượt long môn rồi.
Vẻ mặt Trần Bình An kinh ngạc, nuốt một ngụm nước bọt. Mã Trí cho rằng thiếu niên kinh ngạc vì thiên tư tu đạo của mình, lại tươi cười thêm mấy phần.
Không ngờ Trần Bình An sở dĩ có nghi vấn như vậy, là nhớ lại lúc trước ở nhà tổ ngõ Nê Bình, có một cô nương tràn đầy phiền muộn và bất mãn lẩm bẩm, khi đó hắn vểnh tai không nghe sót chữ nào: “Ta chỉ đạt đến cảnh giới Long Môn... trong phòng đan có sáu bức tranh... chưa vẽ rồng điểm mắt, chưa có thiên nữ bay lượn...”
Trần Bình An yên lặng lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một ngụm rượu hoa quế thuần túy để trấn an.
Mã Trí chẳng hay biết gì, lại cười an ủi thiếu niên:
- Trần công tử, với tư chất xuất chúng của ngươi, cho dù đi theo con đường võ đạo, thành tựu tương lai chỉ sẽ cao chứ không thấp hơn ta. Chỉ cần làm đến nơi đến chốn, sẽ có hi vọng bước lên đại đạo. Không ngại thì từ hôm nay hãy tập thích ứng với kiếm khí của ta.
Sắc mặt Trần Bình An lúng túng, gật đầu nói:
- Được.
Mã Trí đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Ba cảnh giới luyện khí của võ đạo là hồn, phách, mật. Trong đó có ba hồn bảy phách, ba hồn là thai quang, sảng linh, u tinh. Ta sẽ dùng ba loại kiếm khí khác nhau, lần lượt giúp ngươi tẩy rửa, xung kích và rèn luyện ba hồn trong cơ thể. Ta sẽ tính toán đúng mực, không thương tổn đến nguyên khí của ngươi. Trong thời kỳ này, ngươi có thể đồng thời luyện tập bốn chiêu công thủ trong quyển kiếm phổ kia, tiền đề là ngươi làm được...
Ông lão tươi cười đầy hứng thú. Mặc dù không biết vì sao thiếu niên đã sớm có đủ hình thức ban đầu của hồn, phách, mật, nhưng bị kiếm khí của một kiếm tu cảnh giới Kim Đan xâm nhập kinh huyệt, càn quét ba hồn, đừng nói là nghiến răng luyện tập kiếm thuật, có thể đứng vững hay không cũng chưa biết. Hơn nữa nếu Trần Bình An thật sự làm được, cho dù chỉ là chống đỡ nhất thời nửa khắc, bốn chiêu kiếm thuật ghi chép trong kiếm phổ kia nhất định sẽ tiến bộ thần tốc.
- Trần công tử, cẩn thận. Trước tiên ta sẽ dùng một phần chân ý kiếm đạo, thăm dò mức độ dày mỏng ba hồn của ngươi.
Mã Trí cười cười, một thanh phi kiếm bản mệnh từ ngực ông lão bay lướt ra, lơ lửng giữa hai người:
- Kiếm này được ta đặt tên là “Lương Ấm”. Nó sinh ra dưới bóng một cây đại thụ chọc trời, đã làm bạn với ta hơn hai trăm năm. Không tính là sắc bén, nhưng khi đối địch với người khác, nó có thể lặng lẽ làm tổn thương thần hồn đối phương, cũng xem như không tầm thường.
Trần Bình An cột chắc hồ lô nuôi kiếm, vỗ mấy cái vào hồ lô, bảo hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm bên trong an tĩnh một chút, không cần ra ngoài để lộ uy phong. Sau đó hắn khẽ nhíu mày, không hề nhúc nhích, ngay cả khí tức thổ nạp cũng giống hệt như thường ngày.
Trong lòng ông lão lại cảm thấy vô cùng rung động. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...