Kiếm Lai
Chương 290: Đêm ở chùa cổ có yêu khí
Ba người Trần Bình An vẫn bị phủ quận chủ giữ lại thêm ba ngày. Trải qua sóng gió lần này, Lưu Cao Hoa dường như thay da đổi thịt, không còn sự chán nản như lần đầu gặp mặt. Hắn thường đi tìm cha xin chỉ bảo học vấn, vừa có đạo đức văn chương, vừa có quốc sự cứu dân, nghĩ gì thì hỏi nấy. Lưu thái thú vẫn không thích đứa con trai này, nhưng khi ông ta lộ vẻ mất kiên nhẫn, Lưu Cao Hoa cũng không chột dạ bỏ cuộc nửa chứng. Mấy ngày nay hắn đã khiến Lưu thái thú cảm thấy rất phiền phức.
Phần lớn thời gian Lưu Cao Hoa vẫn ở bên cạnh Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong, lại nhìn chằm chằm thư sinh nghèo Liễu Xích Thành kia giống như phòng trộm. Hắn không quan tâm chuyện học trò nghèo nước Bạch Thủy này cưới chị mình, nhưng trước khi Liễu Xích Thành dùng kiệu tám người khiêng rước chị mình vào nhà, hắn sẽ không cho đối phương kiếm chác được gì.
Đã là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, Lưu Cao Hoa cũng không kiêng dè, lén nói cho bọn Trần Bình An nghe một số chuyện triều đình và quan trường nước Thải Y, xem như thức ăn nhắm rượu,.
Kiếp nạn lần này ở quận thành Yên Chi đã lan đến tất cả gia đình. Mặc dù đại yêu ma đầu đã ào ạt mai danh ẩn tích, bị trấn áp đánh chết, hoặc là chạy xa ẩn nấp, nhưng ảnh hưởng với dân chúng quận Yên Chi rất sâu sắc và lâu dài. Lòng người hoang mang, rất nhiều gia đình phú quý bắt đầu chuẩn bị dời khỏi quận thành, đi đến châu thành, thậm chí là kinh thành. Cho dù không phải cả nhà di chuyển, những gia đình có tiền có thế này cũng cảm thấy không thể bỏ tất cả trứng vào một giỏ, đây vốn là lẽ thường trên đời.
Nghe nói sau khi triều đình nước Thải Y biết được tin tức, đã có người của Lễ bộ và Binh bộ chậm rãi rời khỏi nha môn kinh thành, xuôi nam đến quận Yên Chi. Đều là những người chức quan không lớn, nói là điều tra vụ án, trấn an lòng người. Nhưng Lưu thái thú đã lăn lộn trong quan trường nửa đời, biết rõ đây chẳng qua là vị hoàng đế bệ hạ kia làm ra vẻ mà thôi. Còn tiền bạc Hộ bộ dùng để cứu trợ tai họa, một lượng cũng đừng nên hi vọng.
Muốn giải quyết cục diện hỗn loạn ở quận Yên Chi này, số bạc còn lại ở dinh quan thiếu thốn rất nhiều. Mà ông ta lại không phải loại quan viên vô lương tâm vơ vét của dân, cho nên vẫn phải dựa vào cái mặt già râu rậm đi xin người khác. Hứa hẹn ghi vào Địa Phương Huyện Chí gì đó, soạn văn lập bia để người đời sau chiêm ngưỡng, nhằm để xin bạc đám phú hào trong thành.
Hơn nữa trước khi đám khâm sai đại nhân của nha môn hai bộ tiến vào quận thành, nhất định phải kết thúc chuyện tiền bạc. Nhất định đừng để hoàng đế bệ hạ trong lòng bực bội, cũng đừng gây thêm phiền phức cho nha môn Hộ bộ vốn đã sống khó khăn, thái thú ông ta mới có thể giữ được mũ quan.
Nhân sinh có lên có xuống, bất kể là quan trường thương trường hay trên đường tu hành. Chẳng hạn như lần này ba người Trần Bình An ra tay, dù là xuất phát từ sự căm phẫn hay lòng trắc ẩn, có lẽ là người tốt được báo đáp, Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong cuối cùng lại thu hoạch khá phong phú.
Từ Viễn Hà lấy được một thanh thần binh lợi khí, đó là một thanh đoản đao do đại đệ tử của Mễ lão ma đánh rơi. Chủ nhân ban đầu của thanh đoản đao này là người trong ma đạo thật sự, không ngờ sau khi nó ra khỏi vỏ lại là đao khí sáng rực, không hề có khí tức quỷ quái.
Còn phó tướng của Mã tướng quân, võ nhân mặc giáp kia, sau hai lần kề vai chiến đấu, vừa gặp giống như đã quen thân với Từ Viễn Hà. Hắn lại “báo cáo bị mất” một chiếc cung mạnh hàng đầu trong quân, cùng với năm mũi tên do Mặc gia đặc biệt chế tạo trong kho của dinh quan, sau đó lén tặng cho Từ Viễn Hà.
Lúc đầu Từ Viễn Hà không muốn nhận. Không bàn đến nơi khác của nước Thải Y, nhưng nhìn Mã tướng quân dẫn binh trị quân không hề cẩu thả, xứng với bốn chữ “quân pháp như núi”. Sau khi phó tướng biết được băn khoăn của ông ta liền cười ha hả, cảm thấy đúng là tính tình hợp nhau. Hắn bèn dứt khoát tiết lộ thiên cơ, nói đây vốn là Mã tướng quân gật đầu đồng ý.
Hắn còn nói lúc đầu mình chỉ dám lấy một mũi tên. Là Mã tướng quân trước tiên trao đổi với Lưu thái thú, sau đó cầm giấy tờ báo cáo tổn thất chiến tranh cho Binh bộ triều đình, ở hạng mục mũi tên trực tiếp sửa từ mười sáu thành hai mươi mốt.
Trương Sơn Phong thu được hai món linh khí phẩm chất không tốt. Một món bị hư hại rất nhiều, đó là một chén rượu bạch ngọc mỏng như mảnh sứ. Nó có thể tự động hấp thu linh khí trời đất, mỗi năm ngày có thể khiến linh khí trời đất ngưng tụ thành một giọt sương linh khí dồi dào. Lúc hắn bỏ chén rượu vào túi, nó lại bị mẻ một lỗ, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ ngưng tụ linh khí.
Còn có một đôi đũa trúc núi Thanh Thần trong truyền thuyết, một chiếc có khắc “núi Thanh Thần”, chiếc kia thì khắc “trúc Thần Tiêu”, vừa nhìn đã biết là đồ vật cũ lâu năm. Còn như có phải thật sự lấy từ núi Thanh Thần hay không, tạm thời không thể chứng thực, nhưng đũa trúc đúng là ẩn chứa linh khí dồi dào. Dù thế nào chúng cũng là linh khí mà tất cả luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp đều ao ước.
Trần Bình An không lấy ra hộp gỗ màu xanh và mảnh vỡ kim thân hai màu vàng bạc. Nhưgn thứ này liên quan quá lớn, phúc họa liền kề, không giống như rùa núi hoặc chim ưng bắt được ở trấn nhỏ quê nhà năm xưa. Hắn chỉ lấy ra khúc gỗ đen như than cốc và chén trắng có vẽ hình Ngũ Nhạc.
Từ Viễn Hà không nhìn ra điểm đặc biệt của chén trắng, nhưng thấy mảnh gỗ nặng trĩu kia lại tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Ông ta nói đây là gỗ sét đánh, không phải sấm sét bình thường đánh trúng cây là có thể tạo thành, mà phải là một số ngũ lôi đặc biệt ẩn chứa thiên uy. Hơn nữa cây cối bị sét đánh trúng nhất định phải còn sống, không thể là cây chết, bởi vì cây chết không giữ được lôi pháp thiên uy huyền diệu khó giải thích kia.
Từ Viễn Hà ước lượng gỗ đen trong tay, cười nói:
- Trần Bình An, ngươi có tin không, chỉ cần đưa nó cho luyện khí sĩ Nông gia, người ta sẽ có thể giúp ngươi biến nó thành một cây non nhỏ sức sống dồi dào.
Trần Bình An lập tức hiểu được, là đồ đáng giá.
Phủ quận chủ còn tặng cho những “nghĩa sĩ hào hiệp” mỗi người năm trăm lượng bạc làm tiền thưởng, xem như tượng trưng. Từ Viễn Hà không muốn nhận, Trương Sơn Phong cũng không muốn, chỉ có Trần Bình An nhận lấy. Vì chuyện này Trương Sơn Phong còn trêu đùa Trần Bình An là kẻ mê tiền, Trần Bình An chỉ cười trừ.
Đứa bé trai ở Triệu phủ kia tên là Triệu Thụ Hạ, bé gái tên là Loan Loan, hôm nay nhân họa được phúc, đều đã thoát khỏi thân phận hạ lưu, đi theo ông lão có danh hiệu là “Ngư Ông tiên sinh” kia. Loan Loan còn trở thành đệ tử thân truyền của ông ta.
Sáng sớm mỗi ngày Trần Bình An đều luyện tập đi thế trong sân. Triệu Thụ Hạ thì ngồi ở cửa viện, nâng cằm nhìn kỹ. Trần Bình An cũng mắt nhắm mắt mở với chuyện này.
Đây là thứ trong Hám Sơn quyền phổ, hắn vốn không xem quyền phổ là đồ của mình, càng không thể tùy tiện truyền thụ quyền pháp cho người khác. Nhưng Triệu Thụ Hạ có lòng “trộm sư học nghệ”, hắn cảm thấy thực ra không phải chuyện xấu, đứa bé này tâm địa rất tốt. Cho nên hắn cố ý chậm lại tốc độ đi thế, hơn nữa đi hết một lần lại một lần.
Ngày cuối cùng, mặt trời chiếu rọi trên cao. Mùa hạ đã tới, vạn vật trưởng thành. Trong chiều hôm, Trần Bình An nói với Triệu Thụ Hạ:
- Ngươi có thể nghiêm túc luyện tập thế đi kia một trăm... luyện tập mười vạn lần hay không?
Triệu Thụ Hạ gật đầu.
Trần Bình An dặn dò:
- Không thể cầu nhanh, chỉ có thể cầu ổn, hơn nữa mỗi lần đều không được xuất hiện sai lầm. Trong vòng vài năm luyện tập mười vạn quyền, đi hết sáu bước chỉ tính là một quyền. Nhớ kỹ, nếu cảm thấy bước nào đi sai, phải đi lại từ đầu một lần, không được cẩu thả.
Hắn cẩn thận suy nghĩ một phen:
- Luyện quyền là... chuyện rất ngốc. Triệu Thụ Hạ, ngươi có thể thông minh, đương nhiên ngươi quả thật thông minh hơn ta nhiều, nhưng quyền phải luyện đến càng ngốc càng tốt. Biết không?
Ánh mắt Triệu Thụ Hạ kiên nghị, hai tay nắm lại nói:
- Biết! Chịu được khổ trong khổ, mới là người trên người!
Trần Bình An cảm thấy buồn cười, hỏi:
- Làm người trên người rồi, tiếp theo sẽ làm gì?
Triệu Thụ Hạ không hề nghĩ ngợi buột miệng nói ra:
- Mua cho Loan Loan thật nhiều quần áo ấm mùa đông.
Trần Bình An lại hỏi:
- Vậy còn ngươi thì sao?
Triệu Thụ Hạ lau miệng, khao khát nói:
- Mỗi bữa được ăn cơm no.
Trần Bình An ngưng cười, khẽ cau mày:
- Chỉ như vậy?
Triệu Thụ Hạ là người xuất thân nghèo khổ tầng dưới chót, rất am hiểu đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Hắn lập tức hơi xấu hổ, sợ vị đại ân nhân này cảm thấy mình không có tiền đồ. Nhưng hắn quả thật không có suy nghĩ cao xa gì, cũng không muốn lừa gạt Trần Bình An, bèn cúi đầu áy náy nói:
- Thật không có.
- Ăn cơm no làm sao đủ?
Trần Bình An cố ý nghiêm mặt, nhưng trong thoáng chốc lại giãn ra rất nhiều, xoa xoa đầu hắn:
- Còn phải mỗi bữa đều có thịt.
Triệu Thụ Hạ lập tức nhếch miệng cười ngây ngô.
Ba người Trương Sơn Phong, Lưu Cao Hoa, Liễu Xích Thành ngồi kề vai trên ghế ở hành lang. Loan Loan được chị gái của Lưu Cao Hoa ôm vào lòng, cách xa gã đàn ông kia. Nhìn thấy cảnh này mọi người đều phì cười.
Trận bèo nước gặp nhau này tuy có trắc trở, nhưng cũng không phải dễ tụ rồi dễ tan.
Vào giữa trưa hôm nay, Liễu Xích Thành theo đám người Trần Bình An rời khỏi quận thành. Lưu Cao Hoa và chị gái của hắn, còn có Triệu Thụ Hạ và Loan Loan, cùng với Ngư Ông tiên sinh đều tới tiễn biệt, đưa đến tận đình nghỉ chân ven đường cách thành năm dặm.
Bên cạnh đình nghỉ chân có dương liễu buông mành. Liễu Xích Thành và Lưu cô nương lưu luyến từ biệt dưới bóng cây, không biết đã nói lời tâm tình gì. Lưu cô nương mặc dù thương cảm nhưng vẫn tươi cười, trong ánh mắt rõ ràng mang theo rất nhiều nhớ nhung và hi vọng.
Trần Bình An một mình tìm đến Ngư Ông tiên sinh, đưa cho ông ta năm trăm lượng ngân phiếu và một lá bùa vàng óng. Hắn nói những thứ này là lễ bái sư của Triệu Thụ Hạ và Loan Loan, xin ông ta nhận lấy. Tính tình của Ngư Ông tiên sinh cũng phóng khoáng, không hề ngại ngùng thu nhận. Còn cười bảo Trần Bình An cứ yên tâm, ông ta nhất định sẽ xem hai đứa bé Thụ Hạ và Loan Loan như con của mình, tuyệt đối sẽ không để bọn chúng chịu uất ức.
Cuối cùng Trần Bình An ôm quyền nói:
- Phong thái của tiên sinh, như núi cao sông dài.
Đây là lời tâm huyết của Trần Bình An, cho nên lần đầu hắn nói chuyện nho nhã lại không hề xấu hổ.
Ngư Ông tiên sinh mỗi tay dắt một đứa trẻ, nhìn theo bốn người đi bộ ra xa, nhẹ giọng cười nói:
- Tiên khí hiệp nghĩa có đủ, đúng là nhân tài hàng đầu trong nước.
Lưu Cao Hoa dùng khuỷu tay khẽ đẩy cánh tay chị gái, cười hỏi:
- Chị, Liễu Xích Thành đã cho chị uống bùa mê gì, lại có thể khiến chị kìm nén không khóc vậy?
Lưu cô nương mỉm cười nói:
- Liễu lang nói chờ huynh ấy công thành danh toại, nhất định sẽ trở lại cưới ta. Đến lúc đó phải cầm tay trò chuyện vui vẻ với cha vợ, để cha ở trên bàn rượu phải khen ngợi rể hiền.
Lưu Cao Hoa nhe răng trợn mắt:
- Những lời ba hoa của người đọc sách, chị thật tin sao?
Hai tay Lưu cô nương ôm ngực, si mê nhìn về bóng lưng thư sinh trên đầu đội vòng hoa liễu, lẩm bẩm nói:
- Trong sách đều nói như vậy mà.
Lưu Cao Hoa bất đắc dĩ nói:
- Một nam tử thành niên, bao nhiêu tuổi rồi, đội một vòng hoa liễu cũng không xấu hổ, loại tú tài nghèo này thì có tiền đồ gì?
Lưu cô nương đạp vào mu bàn chân em trai, tức giận nói:
- Không được nói anh rể của ngươi như vậy.
Lưu Cao Hoa đau đến mức vội vàng rút chân về, đứng cách xa một chút, hai tay ôm sau đầu, ung dung tự tại, kết quả lại bị người ta vỗ mạnh vào đầu. Hắn quay đầu muốn mắng chửi, nhưng lại giống như bị người ta nắm lấy cổ, không thể mở miệng được. Hắn đỏ mặt kìm nén cả buổi, ủ rũ nói:
- Cha.
Lưu cô nương càng khẩn trương.
Lưu thái thú đã thay quan phục bằng một bộ áo xanh văn sĩ, đứng giữa hai đứa con hỏi:
- Ngươi và Trần Bình An là bằng hữu?
Lưu Cao Hoa nhất thời không nắm được thâm ý trong lời nói của cha, bèn cẩn thận đáp:
- Xem như là vậy.
Lưu thái thú liếc nhìn con trai, cười ha hả, cũng không nói gì thêm, xoay người đi về phía Ngư Ông tiên sinh, trò chuyện đạo đức văn chương với ông lão.
Lưu cô nương lén vỗ ngực, giống như trút được gánh nặng.
Lưu Cao Hoa nhỏ giọng hỏi:
- Chị, em lại nói sai rồi à?
Lưu cô nương cười trên nỗi đau của người khác:
- Nợ quá nhiều thì không còn áp lực, đã như vậy thì ngươi sợ cái gì?
Lưu Cao Hoa kêu gào một tiếng.
Hai chị em không dám đến bên cạnh phụ thân, sợ bị trừng mắt, càng sợ tự chui đầu vào lưới, chỉ đi theo phía sau không xa không gần.
Bước chân Triệu Thụ Hạ đột nhiên chậm lại, đi tới bên cạnh Lưu Cao Hoa, khẽ nói:
- Lưu đại ca, tiên sinh nhà ta rất khen ngợi huynh, nói huynh có lòng hiểu thảo, tính tình lương thiện. Cha huynh thì nói đâu có đâu có, miễn cưỡng không làm nhục gia phong mà thôi.
Kết quả một nam tử thành niên như Lưu Cao Hoa, vừa ở sau lưng nói Liễu Xích Thành không có tiền đồ, lúc này lạu tự mình chạy nhanh đến bờ sông, nói là đi rửa mặt.
Một nhóm người hiếm khi rảnh rỗi, dọc theo đường lớn chậm rãi trở về quận thành Yên Chi. Bọn họ lần lượt đi sát qua vai một thiếu niên tuấn tú. Trong tay thiếu niên cầm một bó liễu, nơi ấn đường có một ấn ký đỏ thẫm, dáng vẻ rất xinh đẹp.
- --------
Buổi tối ba ngày sau, bốn người Trần Bình An đi trên một con đường núi yên tĩnh dẫn đến nước Sơ Thủy, dừng chân trong một ngôi chùa cổ đổ nát.
Trước đó Lưu thái thú đã nhắc đến một chuyện, nghe nói núi Địa Long ở nước Sơ Thủy có một “bến thuyền” kỳ lạ, không thấy trong ghi chép của quan phủ. Rất có thể là nơi Trần Bình An muốn tìm, là điểm khởi hành để thần tiên trên núi ngồi thuyền đi xa trong biển mây. Đến lúc đó Từ Viễn Hà sẽ từ biệt hai người, một mình đi đến nước Thanh Loan ở phía đông nam Bảo Bình Châu, đưa hũ tro xương của bằng hữu về quê nhà.
Từ Viễn Hà thích đi bộ du lịch, hơn nữa còn thích viết du ký núi sông, ghi chép những phong cảnh địa hình hiểm trở kỳ lạ, cho nên không muốn ngồi thuyền tiên gia. Liễu Xích Thành thì muốn đi đến một nơi lạ lẫm ở phía tây nam Bảo Bình Châu, ngay cả Từ Viễn Hà biết nhiều hiểu rộng cũng chưa từng nghe thấy.
Ban đêm ngôi chùa cổ hoang phế đã lâu này lại có vẻ khiếp người, tượng thần tứ đại thiên vương Phật gia đều ngã xuống đất. Hơn nữa chùa miếu diện tích rất lớn nhưng lại trống rỗng, gió xuyên qua phòng, xuyên qua mái hiên. Cộng thêm giữa núi rừng chợt có tiếng cú kêu, khiến Liễu Xích Thành mồm miệng vẫn luôn run lập cập. Cho dù đã đốt một đống lửa, hắn vẫn liều mạng dựa vào bên cạnh Từ Viễn Hà. Hắn luôn cảm thấy người huynh đệ này hình dáng hung dữ nhất, chắc chắn có thể trấn áp ma quỷ âm vật. Còn thiếu niên như Trần Bình An và Trương Sơn Phong, quá nửa là không đáng tin cậy.
Về phần “lão quỷ son phấn” tạm thời cư ngụ trong thân thể hắn, trước giờ Liễu Xích Thành không cảm thấy đối phương lợi hại bao nhiêu. Còn không phải là thần tiên cảnh giới Kim Đan, chỉ biết lẩn trốn khoác lác. Nếu thật sự lợi hại, sao lại bị người ta trấn áp nhiều năm như vậy, phải nhờ Liễu Xích Thành hắn đi cứu? Hơn nữa thần tiên thật sự có ai không siêu trần thoát tục. Ai lại con mẹ nó mặc một bộ đạo bào màu hồng rêu rao khắp nơi, khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Những gì Liễu Xích Thành nhìn thấy nghe thấy, lão già bị hắn đặt danh hiệu là “lão quỷ son phấn” đương nhiên cũng biết rõ. Còn khi lão quỷ khoác đạo bào màu hồng hiện thế, Liễu Xích Thành đều hoàn toàn mất đi ký ức, cho đến khi lão quỷ trả lại thân thể mới thôi. Chuyện này khiến Liễu Xích Thành hận đến nghiến răng.
Hắn nhấc mông ngồi xổm xuống, đưa tay hơ lửa sưởi ấm, mặt đầy lo lắng. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, cảm thấy chùa cổ dưới màn đêm càng đáng sợ. May mà Từ Viễn Hà đang uống rượu, Trương đạo sĩ ở bên kia luyện kiếm, khiến hắn cảm thấy an lòng hơn mấy phần.
Còn Trần Bình An thì đến nơi xa tìm cành khô nhóm lửa nấu cơm. Liễu Xích Thành rất bội phục thiếu niên họ Trần này, không sợ trời không sợ đất, hơn nữa còn cố chấp, mỗi ngày đi tới đi lui luyện tập hai thế quyền kia, bền lòng vững dạ. Hắn cảm thấy nếu mình đọc sách chăm chỉ bằng một nửa Trần Bình An luyện quyền, đã sớm là nhân tài đọc sách của thư viện Quan Hồ rồi.
Rất nhanh Liễu Xích Thành nhìn thấy Trần Bình An chạy chầm chậm trở về, ngoại trừ một đống cành khô, còn xách theo một đồ vật cổ xưa cao bốn năm thước. Trần Bình An hỏi thăm hắn đây rốt cuộc là gì, có đáng tiền hay không.
Liễu Xích Thành trợn mắt nhìn thẳng, bực bội nói:
- Đây là một cái bệ đèn dài, dùng để đặt đèn dầu. Gia đình nghèo khổ thì chỉ có bệ đèn ngắn thôi. Theo một số sách tạp lục ghi lại, trước đây thật lâu chùa miếu Phật gia còn giàu có hơn hoàng đế lão tử. Đây không phải phản nghịch thì là gì, cho nên mới có mấy lần diệt Phật. Cái bệ đèn dài trong tay ngươi nếu còn mới thì được, chứ như thế này thì chỉ là đồng nát, không đáng mấy đồng tiền.
Trần Bình An hơi tiếc nuối, bỏ cành khô xuống, sau đó chạy đi đặt bệ đèn dài về chỗ cũ.
Liễu Xích Thành ôm trán, cảm thấy mình hành tẩu giang hồ với một tên quê mùa như vậy đúng là mất mặt.
Sau khi cơm nước nấu chín, Liễu Xích Thành kén cá chọn canh ăn qua bữa tối, bắt đầu sắp xếp chăn đệm, chuẩn bị làm một giấc mộng đẹp. Từ Viễn Hà đã uống đủ rượu, ngả về phía sau bắt đầu ngủ say, tiếng ngáy như sấm.
Hôm nay Trương Sơn Phong phụ trách canh giữ trước nửa đêm, còn Trần Bình An canh giữ nửa đêm về sáng. Trần Bình An đầu tiên là thu gom những tượng thần Bồ Tát Thiên Vương đổ nát, phân biệt chất ở góc có thể che mưa che gió. Làm xong những chuyện này, hắn lại bắt đầu luyện tập đi thế trên đất trống gồ ghề.
Theo cách nói của Liễu Xích Thành, Trần Bình An xuất quyền chậm đến mức có thể khiến hắn ngủ một giấc. Nhưng tối nay Trần Bình An lại đột nhiên tăng tốc đánh quyền, cuối cùng nhanh như sét đánh, xung quanh thân thể rít gào thành gió, sau một lúc mới bắt đầu chậm lại.
Trương Sơn Phong đi qua nhìn một hồi, cười hỏi:
- Thế nào, có chuyện phiền lòng à?
Trần Bình An đứng yên thu hồi thế quyền, bất đắc dĩ nói:
- Đã chạm tới một ngưỡng cửa, nhưng lại không vượt qua được, tiến thoái lưỡng nan, cho nên cảm thấy không thoải mái.
Trương Sơn Phong cười nói:
- Đây là thằng nhóc ngươi muốn đột phá cảnh giới rồi. Tiểu tông sư võ đạo cảnh giới thứ tư dưới hai mươi tuổi, cho dù ở giang hồ Bắc Câu Lô Châu chúng ta cũng xem như rất mạnh rồi.
Trần Bình An thở dài:
- Lúc trước có người nói với ta, trước khi đến thành Lão Long, tốt nhất hãy bước vào cảnh giới luyện khí của võ phu thuần túy.
Đột nhiên chuông nghe yêu mà Trương Sơn Phong đặt trên bọc hành lý phía xa rung lên kịch liệt. Trương Sơn Phong giật mình:
- Có yêu khí đến gần chùa!
Trần Bình An gật đầu:
- Ngươi cất chuông nghe yêu trước đã, tránh để rút dây động rừng.
Từ Viễn Hà nhanh chóng ngồi dậy, cười lớn nói:
- Ba chúng ta thật là buôn bán thịnh vượng, tài vận tới rồi, muốn cản cũng không được.
Sau khi cười xong, ông ta lau chòm râu, hai tay ấn vào hai chuôi đao dài ngắn bên hông, trầm giọng nói:
- Nhưng nhớ kỹ, trảm yêu trừ ma, vẫn phải đặt tính mạng lên đầu.
Trần Bình An và Trương Sơn Phong nhìn nhau cười. Trương Sơn Phong nói:
- Ta còn có một lá bùa thần hành.
Trần Bình An kìm nén một lúc, phiền muộn nói:
- Ta chạy rất nhanh.
Phần lớn thời gian Lưu Cao Hoa vẫn ở bên cạnh Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong, lại nhìn chằm chằm thư sinh nghèo Liễu Xích Thành kia giống như phòng trộm. Hắn không quan tâm chuyện học trò nghèo nước Bạch Thủy này cưới chị mình, nhưng trước khi Liễu Xích Thành dùng kiệu tám người khiêng rước chị mình vào nhà, hắn sẽ không cho đối phương kiếm chác được gì.
Đã là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, Lưu Cao Hoa cũng không kiêng dè, lén nói cho bọn Trần Bình An nghe một số chuyện triều đình và quan trường nước Thải Y, xem như thức ăn nhắm rượu,.
Kiếp nạn lần này ở quận thành Yên Chi đã lan đến tất cả gia đình. Mặc dù đại yêu ma đầu đã ào ạt mai danh ẩn tích, bị trấn áp đánh chết, hoặc là chạy xa ẩn nấp, nhưng ảnh hưởng với dân chúng quận Yên Chi rất sâu sắc và lâu dài. Lòng người hoang mang, rất nhiều gia đình phú quý bắt đầu chuẩn bị dời khỏi quận thành, đi đến châu thành, thậm chí là kinh thành. Cho dù không phải cả nhà di chuyển, những gia đình có tiền có thế này cũng cảm thấy không thể bỏ tất cả trứng vào một giỏ, đây vốn là lẽ thường trên đời.
Nghe nói sau khi triều đình nước Thải Y biết được tin tức, đã có người của Lễ bộ và Binh bộ chậm rãi rời khỏi nha môn kinh thành, xuôi nam đến quận Yên Chi. Đều là những người chức quan không lớn, nói là điều tra vụ án, trấn an lòng người. Nhưng Lưu thái thú đã lăn lộn trong quan trường nửa đời, biết rõ đây chẳng qua là vị hoàng đế bệ hạ kia làm ra vẻ mà thôi. Còn tiền bạc Hộ bộ dùng để cứu trợ tai họa, một lượng cũng đừng nên hi vọng.
Muốn giải quyết cục diện hỗn loạn ở quận Yên Chi này, số bạc còn lại ở dinh quan thiếu thốn rất nhiều. Mà ông ta lại không phải loại quan viên vô lương tâm vơ vét của dân, cho nên vẫn phải dựa vào cái mặt già râu rậm đi xin người khác. Hứa hẹn ghi vào Địa Phương Huyện Chí gì đó, soạn văn lập bia để người đời sau chiêm ngưỡng, nhằm để xin bạc đám phú hào trong thành.
Hơn nữa trước khi đám khâm sai đại nhân của nha môn hai bộ tiến vào quận thành, nhất định phải kết thúc chuyện tiền bạc. Nhất định đừng để hoàng đế bệ hạ trong lòng bực bội, cũng đừng gây thêm phiền phức cho nha môn Hộ bộ vốn đã sống khó khăn, thái thú ông ta mới có thể giữ được mũ quan.
Nhân sinh có lên có xuống, bất kể là quan trường thương trường hay trên đường tu hành. Chẳng hạn như lần này ba người Trần Bình An ra tay, dù là xuất phát từ sự căm phẫn hay lòng trắc ẩn, có lẽ là người tốt được báo đáp, Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong cuối cùng lại thu hoạch khá phong phú.
Từ Viễn Hà lấy được một thanh thần binh lợi khí, đó là một thanh đoản đao do đại đệ tử của Mễ lão ma đánh rơi. Chủ nhân ban đầu của thanh đoản đao này là người trong ma đạo thật sự, không ngờ sau khi nó ra khỏi vỏ lại là đao khí sáng rực, không hề có khí tức quỷ quái.
Còn phó tướng của Mã tướng quân, võ nhân mặc giáp kia, sau hai lần kề vai chiến đấu, vừa gặp giống như đã quen thân với Từ Viễn Hà. Hắn lại “báo cáo bị mất” một chiếc cung mạnh hàng đầu trong quân, cùng với năm mũi tên do Mặc gia đặc biệt chế tạo trong kho của dinh quan, sau đó lén tặng cho Từ Viễn Hà.
Lúc đầu Từ Viễn Hà không muốn nhận. Không bàn đến nơi khác của nước Thải Y, nhưng nhìn Mã tướng quân dẫn binh trị quân không hề cẩu thả, xứng với bốn chữ “quân pháp như núi”. Sau khi phó tướng biết được băn khoăn của ông ta liền cười ha hả, cảm thấy đúng là tính tình hợp nhau. Hắn bèn dứt khoát tiết lộ thiên cơ, nói đây vốn là Mã tướng quân gật đầu đồng ý.
Hắn còn nói lúc đầu mình chỉ dám lấy một mũi tên. Là Mã tướng quân trước tiên trao đổi với Lưu thái thú, sau đó cầm giấy tờ báo cáo tổn thất chiến tranh cho Binh bộ triều đình, ở hạng mục mũi tên trực tiếp sửa từ mười sáu thành hai mươi mốt.
Trương Sơn Phong thu được hai món linh khí phẩm chất không tốt. Một món bị hư hại rất nhiều, đó là một chén rượu bạch ngọc mỏng như mảnh sứ. Nó có thể tự động hấp thu linh khí trời đất, mỗi năm ngày có thể khiến linh khí trời đất ngưng tụ thành một giọt sương linh khí dồi dào. Lúc hắn bỏ chén rượu vào túi, nó lại bị mẻ một lỗ, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ ngưng tụ linh khí.
Còn có một đôi đũa trúc núi Thanh Thần trong truyền thuyết, một chiếc có khắc “núi Thanh Thần”, chiếc kia thì khắc “trúc Thần Tiêu”, vừa nhìn đã biết là đồ vật cũ lâu năm. Còn như có phải thật sự lấy từ núi Thanh Thần hay không, tạm thời không thể chứng thực, nhưng đũa trúc đúng là ẩn chứa linh khí dồi dào. Dù thế nào chúng cũng là linh khí mà tất cả luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp đều ao ước.
Trần Bình An không lấy ra hộp gỗ màu xanh và mảnh vỡ kim thân hai màu vàng bạc. Nhưgn thứ này liên quan quá lớn, phúc họa liền kề, không giống như rùa núi hoặc chim ưng bắt được ở trấn nhỏ quê nhà năm xưa. Hắn chỉ lấy ra khúc gỗ đen như than cốc và chén trắng có vẽ hình Ngũ Nhạc.
Từ Viễn Hà không nhìn ra điểm đặc biệt của chén trắng, nhưng thấy mảnh gỗ nặng trĩu kia lại tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Ông ta nói đây là gỗ sét đánh, không phải sấm sét bình thường đánh trúng cây là có thể tạo thành, mà phải là một số ngũ lôi đặc biệt ẩn chứa thiên uy. Hơn nữa cây cối bị sét đánh trúng nhất định phải còn sống, không thể là cây chết, bởi vì cây chết không giữ được lôi pháp thiên uy huyền diệu khó giải thích kia.
Từ Viễn Hà ước lượng gỗ đen trong tay, cười nói:
- Trần Bình An, ngươi có tin không, chỉ cần đưa nó cho luyện khí sĩ Nông gia, người ta sẽ có thể giúp ngươi biến nó thành một cây non nhỏ sức sống dồi dào.
Trần Bình An lập tức hiểu được, là đồ đáng giá.
Phủ quận chủ còn tặng cho những “nghĩa sĩ hào hiệp” mỗi người năm trăm lượng bạc làm tiền thưởng, xem như tượng trưng. Từ Viễn Hà không muốn nhận, Trương Sơn Phong cũng không muốn, chỉ có Trần Bình An nhận lấy. Vì chuyện này Trương Sơn Phong còn trêu đùa Trần Bình An là kẻ mê tiền, Trần Bình An chỉ cười trừ.
Đứa bé trai ở Triệu phủ kia tên là Triệu Thụ Hạ, bé gái tên là Loan Loan, hôm nay nhân họa được phúc, đều đã thoát khỏi thân phận hạ lưu, đi theo ông lão có danh hiệu là “Ngư Ông tiên sinh” kia. Loan Loan còn trở thành đệ tử thân truyền của ông ta.
Sáng sớm mỗi ngày Trần Bình An đều luyện tập đi thế trong sân. Triệu Thụ Hạ thì ngồi ở cửa viện, nâng cằm nhìn kỹ. Trần Bình An cũng mắt nhắm mắt mở với chuyện này.
Đây là thứ trong Hám Sơn quyền phổ, hắn vốn không xem quyền phổ là đồ của mình, càng không thể tùy tiện truyền thụ quyền pháp cho người khác. Nhưng Triệu Thụ Hạ có lòng “trộm sư học nghệ”, hắn cảm thấy thực ra không phải chuyện xấu, đứa bé này tâm địa rất tốt. Cho nên hắn cố ý chậm lại tốc độ đi thế, hơn nữa đi hết một lần lại một lần.
Ngày cuối cùng, mặt trời chiếu rọi trên cao. Mùa hạ đã tới, vạn vật trưởng thành. Trong chiều hôm, Trần Bình An nói với Triệu Thụ Hạ:
- Ngươi có thể nghiêm túc luyện tập thế đi kia một trăm... luyện tập mười vạn lần hay không?
Triệu Thụ Hạ gật đầu.
Trần Bình An dặn dò:
- Không thể cầu nhanh, chỉ có thể cầu ổn, hơn nữa mỗi lần đều không được xuất hiện sai lầm. Trong vòng vài năm luyện tập mười vạn quyền, đi hết sáu bước chỉ tính là một quyền. Nhớ kỹ, nếu cảm thấy bước nào đi sai, phải đi lại từ đầu một lần, không được cẩu thả.
Hắn cẩn thận suy nghĩ một phen:
- Luyện quyền là... chuyện rất ngốc. Triệu Thụ Hạ, ngươi có thể thông minh, đương nhiên ngươi quả thật thông minh hơn ta nhiều, nhưng quyền phải luyện đến càng ngốc càng tốt. Biết không?
Ánh mắt Triệu Thụ Hạ kiên nghị, hai tay nắm lại nói:
- Biết! Chịu được khổ trong khổ, mới là người trên người!
Trần Bình An cảm thấy buồn cười, hỏi:
- Làm người trên người rồi, tiếp theo sẽ làm gì?
Triệu Thụ Hạ không hề nghĩ ngợi buột miệng nói ra:
- Mua cho Loan Loan thật nhiều quần áo ấm mùa đông.
Trần Bình An lại hỏi:
- Vậy còn ngươi thì sao?
Triệu Thụ Hạ lau miệng, khao khát nói:
- Mỗi bữa được ăn cơm no.
Trần Bình An ngưng cười, khẽ cau mày:
- Chỉ như vậy?
Triệu Thụ Hạ là người xuất thân nghèo khổ tầng dưới chót, rất am hiểu đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Hắn lập tức hơi xấu hổ, sợ vị đại ân nhân này cảm thấy mình không có tiền đồ. Nhưng hắn quả thật không có suy nghĩ cao xa gì, cũng không muốn lừa gạt Trần Bình An, bèn cúi đầu áy náy nói:
- Thật không có.
- Ăn cơm no làm sao đủ?
Trần Bình An cố ý nghiêm mặt, nhưng trong thoáng chốc lại giãn ra rất nhiều, xoa xoa đầu hắn:
- Còn phải mỗi bữa đều có thịt.
Triệu Thụ Hạ lập tức nhếch miệng cười ngây ngô.
Ba người Trương Sơn Phong, Lưu Cao Hoa, Liễu Xích Thành ngồi kề vai trên ghế ở hành lang. Loan Loan được chị gái của Lưu Cao Hoa ôm vào lòng, cách xa gã đàn ông kia. Nhìn thấy cảnh này mọi người đều phì cười.
Trận bèo nước gặp nhau này tuy có trắc trở, nhưng cũng không phải dễ tụ rồi dễ tan.
Vào giữa trưa hôm nay, Liễu Xích Thành theo đám người Trần Bình An rời khỏi quận thành. Lưu Cao Hoa và chị gái của hắn, còn có Triệu Thụ Hạ và Loan Loan, cùng với Ngư Ông tiên sinh đều tới tiễn biệt, đưa đến tận đình nghỉ chân ven đường cách thành năm dặm.
Bên cạnh đình nghỉ chân có dương liễu buông mành. Liễu Xích Thành và Lưu cô nương lưu luyến từ biệt dưới bóng cây, không biết đã nói lời tâm tình gì. Lưu cô nương mặc dù thương cảm nhưng vẫn tươi cười, trong ánh mắt rõ ràng mang theo rất nhiều nhớ nhung và hi vọng.
Trần Bình An một mình tìm đến Ngư Ông tiên sinh, đưa cho ông ta năm trăm lượng ngân phiếu và một lá bùa vàng óng. Hắn nói những thứ này là lễ bái sư của Triệu Thụ Hạ và Loan Loan, xin ông ta nhận lấy. Tính tình của Ngư Ông tiên sinh cũng phóng khoáng, không hề ngại ngùng thu nhận. Còn cười bảo Trần Bình An cứ yên tâm, ông ta nhất định sẽ xem hai đứa bé Thụ Hạ và Loan Loan như con của mình, tuyệt đối sẽ không để bọn chúng chịu uất ức.
Cuối cùng Trần Bình An ôm quyền nói:
- Phong thái của tiên sinh, như núi cao sông dài.
Đây là lời tâm huyết của Trần Bình An, cho nên lần đầu hắn nói chuyện nho nhã lại không hề xấu hổ.
Ngư Ông tiên sinh mỗi tay dắt một đứa trẻ, nhìn theo bốn người đi bộ ra xa, nhẹ giọng cười nói:
- Tiên khí hiệp nghĩa có đủ, đúng là nhân tài hàng đầu trong nước.
Lưu Cao Hoa dùng khuỷu tay khẽ đẩy cánh tay chị gái, cười hỏi:
- Chị, Liễu Xích Thành đã cho chị uống bùa mê gì, lại có thể khiến chị kìm nén không khóc vậy?
Lưu cô nương mỉm cười nói:
- Liễu lang nói chờ huynh ấy công thành danh toại, nhất định sẽ trở lại cưới ta. Đến lúc đó phải cầm tay trò chuyện vui vẻ với cha vợ, để cha ở trên bàn rượu phải khen ngợi rể hiền.
Lưu Cao Hoa nhe răng trợn mắt:
- Những lời ba hoa của người đọc sách, chị thật tin sao?
Hai tay Lưu cô nương ôm ngực, si mê nhìn về bóng lưng thư sinh trên đầu đội vòng hoa liễu, lẩm bẩm nói:
- Trong sách đều nói như vậy mà.
Lưu Cao Hoa bất đắc dĩ nói:
- Một nam tử thành niên, bao nhiêu tuổi rồi, đội một vòng hoa liễu cũng không xấu hổ, loại tú tài nghèo này thì có tiền đồ gì?
Lưu cô nương đạp vào mu bàn chân em trai, tức giận nói:
- Không được nói anh rể của ngươi như vậy.
Lưu Cao Hoa đau đến mức vội vàng rút chân về, đứng cách xa một chút, hai tay ôm sau đầu, ung dung tự tại, kết quả lại bị người ta vỗ mạnh vào đầu. Hắn quay đầu muốn mắng chửi, nhưng lại giống như bị người ta nắm lấy cổ, không thể mở miệng được. Hắn đỏ mặt kìm nén cả buổi, ủ rũ nói:
- Cha.
Lưu cô nương càng khẩn trương.
Lưu thái thú đã thay quan phục bằng một bộ áo xanh văn sĩ, đứng giữa hai đứa con hỏi:
- Ngươi và Trần Bình An là bằng hữu?
Lưu Cao Hoa nhất thời không nắm được thâm ý trong lời nói của cha, bèn cẩn thận đáp:
- Xem như là vậy.
Lưu thái thú liếc nhìn con trai, cười ha hả, cũng không nói gì thêm, xoay người đi về phía Ngư Ông tiên sinh, trò chuyện đạo đức văn chương với ông lão.
Lưu cô nương lén vỗ ngực, giống như trút được gánh nặng.
Lưu Cao Hoa nhỏ giọng hỏi:
- Chị, em lại nói sai rồi à?
Lưu cô nương cười trên nỗi đau của người khác:
- Nợ quá nhiều thì không còn áp lực, đã như vậy thì ngươi sợ cái gì?
Lưu Cao Hoa kêu gào một tiếng.
Hai chị em không dám đến bên cạnh phụ thân, sợ bị trừng mắt, càng sợ tự chui đầu vào lưới, chỉ đi theo phía sau không xa không gần.
Bước chân Triệu Thụ Hạ đột nhiên chậm lại, đi tới bên cạnh Lưu Cao Hoa, khẽ nói:
- Lưu đại ca, tiên sinh nhà ta rất khen ngợi huynh, nói huynh có lòng hiểu thảo, tính tình lương thiện. Cha huynh thì nói đâu có đâu có, miễn cưỡng không làm nhục gia phong mà thôi.
Kết quả một nam tử thành niên như Lưu Cao Hoa, vừa ở sau lưng nói Liễu Xích Thành không có tiền đồ, lúc này lạu tự mình chạy nhanh đến bờ sông, nói là đi rửa mặt.
Một nhóm người hiếm khi rảnh rỗi, dọc theo đường lớn chậm rãi trở về quận thành Yên Chi. Bọn họ lần lượt đi sát qua vai một thiếu niên tuấn tú. Trong tay thiếu niên cầm một bó liễu, nơi ấn đường có một ấn ký đỏ thẫm, dáng vẻ rất xinh đẹp.
- --------
Buổi tối ba ngày sau, bốn người Trần Bình An đi trên một con đường núi yên tĩnh dẫn đến nước Sơ Thủy, dừng chân trong một ngôi chùa cổ đổ nát.
Trước đó Lưu thái thú đã nhắc đến một chuyện, nghe nói núi Địa Long ở nước Sơ Thủy có một “bến thuyền” kỳ lạ, không thấy trong ghi chép của quan phủ. Rất có thể là nơi Trần Bình An muốn tìm, là điểm khởi hành để thần tiên trên núi ngồi thuyền đi xa trong biển mây. Đến lúc đó Từ Viễn Hà sẽ từ biệt hai người, một mình đi đến nước Thanh Loan ở phía đông nam Bảo Bình Châu, đưa hũ tro xương của bằng hữu về quê nhà.
Từ Viễn Hà thích đi bộ du lịch, hơn nữa còn thích viết du ký núi sông, ghi chép những phong cảnh địa hình hiểm trở kỳ lạ, cho nên không muốn ngồi thuyền tiên gia. Liễu Xích Thành thì muốn đi đến một nơi lạ lẫm ở phía tây nam Bảo Bình Châu, ngay cả Từ Viễn Hà biết nhiều hiểu rộng cũng chưa từng nghe thấy.
Ban đêm ngôi chùa cổ hoang phế đã lâu này lại có vẻ khiếp người, tượng thần tứ đại thiên vương Phật gia đều ngã xuống đất. Hơn nữa chùa miếu diện tích rất lớn nhưng lại trống rỗng, gió xuyên qua phòng, xuyên qua mái hiên. Cộng thêm giữa núi rừng chợt có tiếng cú kêu, khiến Liễu Xích Thành mồm miệng vẫn luôn run lập cập. Cho dù đã đốt một đống lửa, hắn vẫn liều mạng dựa vào bên cạnh Từ Viễn Hà. Hắn luôn cảm thấy người huynh đệ này hình dáng hung dữ nhất, chắc chắn có thể trấn áp ma quỷ âm vật. Còn thiếu niên như Trần Bình An và Trương Sơn Phong, quá nửa là không đáng tin cậy.
Về phần “lão quỷ son phấn” tạm thời cư ngụ trong thân thể hắn, trước giờ Liễu Xích Thành không cảm thấy đối phương lợi hại bao nhiêu. Còn không phải là thần tiên cảnh giới Kim Đan, chỉ biết lẩn trốn khoác lác. Nếu thật sự lợi hại, sao lại bị người ta trấn áp nhiều năm như vậy, phải nhờ Liễu Xích Thành hắn đi cứu? Hơn nữa thần tiên thật sự có ai không siêu trần thoát tục. Ai lại con mẹ nó mặc một bộ đạo bào màu hồng rêu rao khắp nơi, khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Những gì Liễu Xích Thành nhìn thấy nghe thấy, lão già bị hắn đặt danh hiệu là “lão quỷ son phấn” đương nhiên cũng biết rõ. Còn khi lão quỷ khoác đạo bào màu hồng hiện thế, Liễu Xích Thành đều hoàn toàn mất đi ký ức, cho đến khi lão quỷ trả lại thân thể mới thôi. Chuyện này khiến Liễu Xích Thành hận đến nghiến răng.
Hắn nhấc mông ngồi xổm xuống, đưa tay hơ lửa sưởi ấm, mặt đầy lo lắng. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, cảm thấy chùa cổ dưới màn đêm càng đáng sợ. May mà Từ Viễn Hà đang uống rượu, Trương đạo sĩ ở bên kia luyện kiếm, khiến hắn cảm thấy an lòng hơn mấy phần.
Còn Trần Bình An thì đến nơi xa tìm cành khô nhóm lửa nấu cơm. Liễu Xích Thành rất bội phục thiếu niên họ Trần này, không sợ trời không sợ đất, hơn nữa còn cố chấp, mỗi ngày đi tới đi lui luyện tập hai thế quyền kia, bền lòng vững dạ. Hắn cảm thấy nếu mình đọc sách chăm chỉ bằng một nửa Trần Bình An luyện quyền, đã sớm là nhân tài đọc sách của thư viện Quan Hồ rồi.
Rất nhanh Liễu Xích Thành nhìn thấy Trần Bình An chạy chầm chậm trở về, ngoại trừ một đống cành khô, còn xách theo một đồ vật cổ xưa cao bốn năm thước. Trần Bình An hỏi thăm hắn đây rốt cuộc là gì, có đáng tiền hay không.
Liễu Xích Thành trợn mắt nhìn thẳng, bực bội nói:
- Đây là một cái bệ đèn dài, dùng để đặt đèn dầu. Gia đình nghèo khổ thì chỉ có bệ đèn ngắn thôi. Theo một số sách tạp lục ghi lại, trước đây thật lâu chùa miếu Phật gia còn giàu có hơn hoàng đế lão tử. Đây không phải phản nghịch thì là gì, cho nên mới có mấy lần diệt Phật. Cái bệ đèn dài trong tay ngươi nếu còn mới thì được, chứ như thế này thì chỉ là đồng nát, không đáng mấy đồng tiền.
Trần Bình An hơi tiếc nuối, bỏ cành khô xuống, sau đó chạy đi đặt bệ đèn dài về chỗ cũ.
Liễu Xích Thành ôm trán, cảm thấy mình hành tẩu giang hồ với một tên quê mùa như vậy đúng là mất mặt.
Sau khi cơm nước nấu chín, Liễu Xích Thành kén cá chọn canh ăn qua bữa tối, bắt đầu sắp xếp chăn đệm, chuẩn bị làm một giấc mộng đẹp. Từ Viễn Hà đã uống đủ rượu, ngả về phía sau bắt đầu ngủ say, tiếng ngáy như sấm.
Hôm nay Trương Sơn Phong phụ trách canh giữ trước nửa đêm, còn Trần Bình An canh giữ nửa đêm về sáng. Trần Bình An đầu tiên là thu gom những tượng thần Bồ Tát Thiên Vương đổ nát, phân biệt chất ở góc có thể che mưa che gió. Làm xong những chuyện này, hắn lại bắt đầu luyện tập đi thế trên đất trống gồ ghề.
Theo cách nói của Liễu Xích Thành, Trần Bình An xuất quyền chậm đến mức có thể khiến hắn ngủ một giấc. Nhưng tối nay Trần Bình An lại đột nhiên tăng tốc đánh quyền, cuối cùng nhanh như sét đánh, xung quanh thân thể rít gào thành gió, sau một lúc mới bắt đầu chậm lại.
Trương Sơn Phong đi qua nhìn một hồi, cười hỏi:
- Thế nào, có chuyện phiền lòng à?
Trần Bình An đứng yên thu hồi thế quyền, bất đắc dĩ nói:
- Đã chạm tới một ngưỡng cửa, nhưng lại không vượt qua được, tiến thoái lưỡng nan, cho nên cảm thấy không thoải mái.
Trương Sơn Phong cười nói:
- Đây là thằng nhóc ngươi muốn đột phá cảnh giới rồi. Tiểu tông sư võ đạo cảnh giới thứ tư dưới hai mươi tuổi, cho dù ở giang hồ Bắc Câu Lô Châu chúng ta cũng xem như rất mạnh rồi.
Trần Bình An thở dài:
- Lúc trước có người nói với ta, trước khi đến thành Lão Long, tốt nhất hãy bước vào cảnh giới luyện khí của võ phu thuần túy.
Đột nhiên chuông nghe yêu mà Trương Sơn Phong đặt trên bọc hành lý phía xa rung lên kịch liệt. Trương Sơn Phong giật mình:
- Có yêu khí đến gần chùa!
Trần Bình An gật đầu:
- Ngươi cất chuông nghe yêu trước đã, tránh để rút dây động rừng.
Từ Viễn Hà nhanh chóng ngồi dậy, cười lớn nói:
- Ba chúng ta thật là buôn bán thịnh vượng, tài vận tới rồi, muốn cản cũng không được.
Sau khi cười xong, ông ta lau chòm râu, hai tay ấn vào hai chuôi đao dài ngắn bên hông, trầm giọng nói:
- Nhưng nhớ kỹ, trảm yêu trừ ma, vẫn phải đặt tính mạng lên đầu.
Trần Bình An và Trương Sơn Phong nhìn nhau cười. Trương Sơn Phong nói:
- Ta còn có một lá bùa thần hành.
Trần Bình An kìm nén một lúc, phiền muộn nói:
- Ta chạy rất nhanh.