Kiếm Lai
Chương 266: Trời đất tác thành
Đạo nhân trẻ tuổi cầm thẻ bài bằng ngọc, chui vào trong biển người chật chội, trên đường đi rước lấy vô số lời mắng chửi. Có một chấp sự núi Đả Tiếu đứng ở gần hàng ghế chữ Thiên, phát hiện có một kẻ mắt mù như vậy, bèn nghiêm mặt đi tới. Hắn đang định lên tiếng quát hỏi, bỗng thấy người trẻ tuổi mở tay đưa ngọc bài ra, lập tức lộ vẻ ôn hoà, thấp giọng hỏi:
- Có phải là khách ở phỏng số Ất?
Đạo nhân trẻ tuổi lấy can đảm nói:
- Tiểu đạo sĩ Trương Sơn, hiện giờ đang vân du bốn phương để rèn luyện. Tuy là một nhánh của họ Trương núi Long Hổ, nhưng chưa chính thức được ghi vào danh sách của Thanh Từ tông, hạ tông của núi Long Hổ ở Bắc Câu Lô Châu. Ta và Trần Bình An ở phỏng số Ất là... bằng hữu. Có chuyện nên tới chậm, bây giờ muốn tìm hai vị cô nương Xuân Thủy và Thu Thực.
Sau khi nói những lời này, Trương Sơn lại hơi hối hận, cảm thấy mình thật sự quá xung động và đường đột, không nên đã nhận ngọc bài còn không biết điều. Tâm tư của hắn tinh tế, tâm tình hướng nội, suy nghĩ vấn đề thích để tâm vào chuyện vụn vặt. Hắn cảm thấy dường như chuyện gì cũng vậy, học nghệ thì máu nóng lên đầu, trảm yêu trừ ma thì hành động theo cảm tính, hôm nay cũng không khác mấy.
Trong lúc hắn hối hận lo lắng, gã chấp sự kia đã yên tâm, tươi cười nghiêng người qua, vươn một tay ra hiệu cho Trương Sơn có thể đi tới trước:
- Xin Trương tiên sư đi theo ta.
Sau khi Xuân Thủy nghe được tình huống, liền chủ động nhường ghế. Trương Sơn ngồi xuống, nhưng chỉ dám ngồi ở ven rìa ghế dựa.
Mặc dù trong lòng Xuân Thủy cảm thấy khó hiểu, làm sao Trần Bình An lại có quan hệ với đạo sĩ chán nản này, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ tâm tình. Lúc này núi Đả Tiếu đã phái người mang một chiếc ghế khác tới, nàng ngồi xuống bên cạnh Trương Sơn, bất giác so sánh Trần Bình An với đạo sĩ núi Long Hổ lúc trước đã nhìn thấy nhiều lần ở đài ngắm cảnh này. Cùng xuất thân bần hàn và ngồi thuyền đi xa, cùng lần đầu tiên nhìn thấy việc đời, Trần Bình An nhỏ tuổi hơn nhưng lại thản nhiên hơn rất nhiều, chắc chắn sẽ không lo lắng bất an như vậy.
Trương Sơn đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng xoay người đưa ngọc bài ra:
- Cô nương, đây là ngọc bài của Trần Bình An, trả lại cho cô.
Xuân Thủy không tự tiện cầm lấy, ôn nhu nói:
- Trần công tử đi một lát sẽ trở về, làm phiền Trương tiên sư tự mình trả lại.
Bị một đôi mắt lóng lánh nước xuân nhìn chăm chú ở khoảng cách gần như vậy, Trương Sơn một lần nữa đỏ mặt, lúng túng thu tay lại. Còn như phong cách quý phái, phong thái tiên sư gì đó đều bay đi hết.
Trương Sơn rất khát nước, đáng tiếc chỉ nhìn thấy một đĩa lá trà chứ không có nước trà, lại ngại mở miệng xin, đành phải cố chịu đựng. Thu Thực vẫn luôn cảm thấy đạo sĩ trẻ tuổi này thú vị, bèn cầm lấy hai lá trà lưỡi tước đắng bỏ vào trong miệng, ranh mãnh nói:
- Trương tiên sư, lá trà này là ăn như vậy, không cần dùng bếp lò nấu trà cho phiền phức.
Xuân Thủy cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lúc này không tiện day dỗ em gái vô lễ lỗ mãng. Nàng biết rõ, nếu là một người tính tình hẹp hòi cực đoan thì nhất định sẽ nhớ thù.
May mà Trương Sơn là một người tính tình ôn hòa, chỉ đỏ mặt dùng hai ngón tay nhón lá trà bỏ vào trong miệng, nhai khe khẽ. Sau đó sắc mặt của hắn rất đặc sắc, giống như đứa trẻ lần đầu tiên ăn quýt chua hoặc hoàng liên, chỉ muốn rùng mình mấy cái.
Thu Thực che miệng cười duyên, đạo sĩ trẻ tuổi này đúng là quá dễ chọc. Xuân Thủy thì hơi nghi hoặc, bởi vì đạo nhân trẻ tuổi trong lúc vô tình đã lộ ra một chi tiết. Hai ngón tay nhón vật, ngón trỏ ở dưới, ngón giữa ở trên, rõ ràng là thói quen do đánh cờ quanh năm, mới thực hiên động tác này một cách tự nhiên mà hoàn toàn không phát giác như vậy.
Nếu là luyện khí sĩ tầng dưới chót xuất thân từ gia đình nghèo khổ, e rằng còn không có cơ hội nhìn thấy bàn cờ, dù sao cầm kỳ thư họa đều là chuyện của nhà giàu. Cho dù trở thành người trên núi rồi, nhưng đánh cờ rất coi trọng tập trung tinh thần, hơn nữa sâu không thấy đáy. Một luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp, trừ khi từ nhỏ đã yêu thích, nếu không chắc chắn sẽ không phân tâm đi học đánh cờ. Là sở thích quan trọng, hay là nước chảy đá mòn, tăng trưởng tu vi quan trọng hơn?
Nhìn một chút đầu mối có thể thấy xu hướng phát triển, trong lòng Xuân Thủy đã hiểu rõ, nàng cảm thấy đây mới là chỗ thú vị thật sự. Trần Bình An ở nhà chữ Thiên là thiếu niên xuất thân từ con ngõ quê mùa, mỗi ngày lại có thể luyện quyền nhìn biển mây trên đài ngắm cảnh. Còn đạo nhân trẻ tuổi xấu hổ ngượng ngùng này, có lẽ là con cháu thế gia thuộc dòng dõi trí thức đã nhiều năm, thân phận thế tục không phải quá tệ. Đáng tiếc lại chẳng có tác dụng gì ở trên núi nơi thần tiên tụ tập, cuối cùng chỉ có thể đi dạo trên thuyền cá côn.
Xuân Thủy trong lúc vô tình nhìn thấy đứa trẻ ở hàng trước được người đàn ông văn nhã ôm vào lòng, đang quay đầu cười cười với nàng. Nàng cũng lịch sự mỉm cười đáp lễ, nghĩ thầm khảo nghiệm đầu tiên trên đời chắc là đầu thai. Còn đứa trẻ thì nghĩ, một chị gái xinh đẹp như vậy, nên mua về nhà làm nha hoàn cho mình, mùa đông lật sách tay lạnh có thể bảo cô ta giúp sưởi ấm.
Đứa trẻ kéo kéo tay áo phu nhân. Phu nhân mặc dù bình thường vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng lại rất cưng chiều đứa trẻ, bèn mỉm cười ghé đầu tới.
Đứa trẻ nhỏ giọng nói ra suy nghĩ. Phu nhân quay đầu nhìn Xuân Thủy phía sau, ánh mắt thờ ơ, sau đó cười nói với con trai mình:
- Tư chất quá kém, không cần nghĩ đến năm cảnh giới trung, dù có cho cô ta thật nhiều thiên tài địa bảo cũng vô ích. Không sao, chờ xuống thuyền ở thành Lão Long, mẹ sẽ tìm một cô gái cảnh giới Động Phủ làm nha hoàn cho con.
Phu nhân nói chuyện không hề che giấu, khiến sắc mặt Xuân Thủy nhợt nhạt. Cả đời không có hi bước vào năm cảnh giới trung, chuyện này làm nàng cảm thấy tuyệt vọng.
Phu nhân đột nhiên quay đầu liếc nhìn Thu Thực:
- Ấy, tiểu nha đầu này còn có chút hi vọng, nhưng thoạt nhìn lại không phải người sinh đẻ tốt, nhìn không được may mắn như cô kia. Con trai, thích cô này không? Nếu thích thì mẹ có thể hỏi núi Đả Tiếu mua lại.
Đứa trẻ quay đầu nhìn theo ánh mắt của phu nhân, vẻ mặt chán ghét nói:
- Ốm o gầy còm, chả khác gì mẹ, con không thích.
Phu nhân lại không hề tức giận, xoa đầu đứa trẻ, vui vẻ cười lớn, như cú đêm kêu gào trên đầu cành, khủng bố dọa người.
Vẻ mặt Thu Thực ngỡ ngàng. Xuân Thủy cúi thấp đầu xuống, mười ngón tay xinh đẹp như lá hẹ đặt chồng lên đầu gối, gân xanh hiện rõ.
- --------
Trần Bình An chậm rãi lên lầu, mở cửa đi vào, trong phòng chính cũng không có bóng dáng của Hạ Tiểu Lương. Hắn nhìn quanh, cuối cùng trông thấy cô gái đang đứng bên cạnh bàn trong thư phòng. Nàng mặc đạo bào, đã cởi chiếc mũ đuôi cá luôn đội trên đầu, thay bằng một chiếc mũ hoa sen.
Một tay Hạ Tiểu Lương chống lên bàn sách, nói thẳng vào vấn đề:
- Trần Bình An, chuyến này ta tới tìm ngươi là được người ta nhờ vả. Lục chưởng...
Thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra chữ “giáo” kia. Sắc mặt Hạ Tiểu Lương vẫn như thường, đổi giọng nói:
- Lục Trầm, cũng là đạo nhân từng đi qua ngõ Nê Bình. Hôm nay y đang ở trấn nhỏ Long Tuyền, chỉ là không tiện gặp ngươi, cho nên nhờ ta tới lấy lại một đơn thuốc, là tờ có đóng dấu bốn chữ. Ngoại trừ chuyện này còn nhờ ta trả lại cho ngươi...
Nói đến đây, Hạ Tiểu Lương khẽ mỉm cười:
- Một viên đá mật rắn. Từ nay về sau ngươi và y xem như không nợ nhau. Ngươi đi đường thênh thang của ngươi, y qua cầu độc mộc của y. Y đã chính miệng nói, sau này nếu còn cơ hội gặp lại, có thể ngồi xuống, đào mận gió xuân một chén rượu. Cuối cùng còn nhờ ta chuyển lời với ngươi, từ nay về sau hãy tự thu xếp ổn thỏa, nhớ là phải xuống thuyền ở nước Nam Giản.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Được.
Hạ Tiểu Lương chỉ vào cái bàn ở phòng chính. Hai người ngồi xuống đối diện nhau. Hạ Tiểu Lương ngẫm nghĩ, bàn tay vuốt qua, trên bàn xuất hiện một khối ngọc tỷ truyền quốc sau khi mất nước lưu lạc dân gian, hình dáng vuông vắn, chất liệu lại trơn như mỡ. Đây là vật một thước, càng quý hiếm hơn vật một tấc. Thôi Đông Sơn cũng mang theo bên mình một món, lúc trước ở trên đỉnh núi phía đông thư viện Đại Tùy, hắn đã từ bên trong lấy ra mấy chục món pháp bảo, sau đêm đó đã đánh ra danh hiệu “lão tổ tông của Thái gia”.
Hạ Tiểu Lương nâng tay lên, phía trên vật một thước ngọc tỷ lại lơ lửng một nghiên mực cổ có khắc bùa chú Đạo gia. Sau đó trong nghiên mực cổ chạy ra một quyển sách cổ bằng ngọc, cuối cùng trong sách cổ bay ra một chiếc lá sen nhỏ. Cuối cùng của cuối cùng mới từ trong vật một tấc lá sen lăn ra một viên đá mật rắn, chính là viên mà Trần Bình An nhờ Hạ Tiểu Lương tặng cho Lục Trầm.
Một vật một thước, ba vật một tấc, đây gọi là lặng lẽ khoe giàu, hơn nữa còn khoe rất thành thạo. Bất kỳ luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười nào trên đời, nhìn thấy cảnh này có lẽ đều phải lồi cả mắt. Người khác nhiều nhất là nằm yên cũng kiếm được tiền, còn Hạ Tiểu Lương là nằm yên thu nạp phúc duyên.
Hạ Tiểu Lương lại cất lá sen, sách ngọc, nghiên mực cổ và ngọc tỷ, sau đó nhẹ nhàng đẩy viên đá mật rắn kia về phía Trần Bình An. Thấy Trần Bình An dường như không dám cầm lấy, nàng bèn thẳng thắn nói:
- Yên tâm, lần này Lục Trầm sẽ không động tay động chân nữa. Giống như y chính miệng bảo đảm, lần gặp mặt này giữa ngươi và ta, bất kể ta làm gì nói gì, y đều sẽ không vận dụng thần thông thăm dò. Chỉ cần y chính miệng nói ra, ngươi và ta có thể tin tưởng được.
Lúc này Trần Bình An mới điều khiển Mười Lăm, từ bên trong bay ra một phương thuốc có đóng dấu bốn chữ “Lục Trầm sắc lệnh”.
Hạ Tiểu Lương không đưa tay cầm lấy, chỉ vận dụng pháp thuật thu nó vào trong vật một tấc lá sen của mình. Sau khi làm xong vẻ mặt của nàng rõ ràng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thậm chí còn cầm một linh quả tên là “lê lửa” khẽ cắn một cái, cười nói:
- Được rồi, việc công đã xong, tiếp theo là chuyện riêng. Trần Bình An, ngươi đừng căng thẳng.
Trần Bình An bất đắc dĩ cười khổ, ta có thể không căng thẳng sao?
Hạ Tiểu Lương hỏi:
- Ngươi có nghe nói ta đã rời khỏi Thần Cáo tông rồi không?
Thấy Trần Bình An lắc đầu, nàng tự giễu nói:
- Xem ra vẫn là đạo hạnh quá thấp, danh tiếng quá nhỏ.
Dứt lời nàng lại không nói gì nữa, chỉ ăn lê lửa một cách thích thú, ung dung tự tại, vẻ mặt nhàn hạ.
Trần Bình An vẫn ngồi ngay ngắn như vậy, không biết trong hồ lô của vị tiên sư này rốt cuộc bán thuốc gì.
Có người suy đoán, Hạ Tiểu Lương rời khỏi Thần Cáo tông là vì ái mộ vị tiểu sư thúc đã đi đến Trung Thổ Thần Châu, phụ trách quản lý đạo kinh của thượng tông, muốn chồng hòa vợ thuận, ngay cả ơn dạy dỗ của tông môn và trường sinh đại đạo đều không cần nữa.
Sau khi Hạ Tiểu Lương rời đi, Ngọc Nữ đời tiếp theo lại là người của Thu Thủy tông. Bên ngoài suy đoán, hành vi của Hạ Tiểu Lương đã gây nên công phẫn trong nội bộ đạo thống một châu, mới khiến cho Thần Cáo tông mất đi cục diện tốt đẹp “Kim Đồng Ngọc Nữ đều ở một tông”. Mà ân sư của Hạ Tiểu Lương càng giận tím mặt, công khai tuyên bố muốn thanh lý môn hộ, thiếu chút nữa đã tự mình xuống núi truy tìm hành tung của Hạ Tiểu Lương. Thiên quân Kỳ Chân vất vả lắm mới ngăn cản được.
Thế nhân đều biết ân sư truyền đạo của Hạ Tiểu Lương gởi gắm hi vọng vào nàng, dốc lòng bồi dưỡng, xem như con gái ruột, lão thần tiên vì chuyện này mà thương tâm cũng hợp tình hợp lý. Nhưng khó tránh khỏi sẽ có người hoài nghi, không phải nói Hạ Tiểu Lương kia có phúc duyên siêu việt một châu sao, sao lại sa sút đến mức này?
Chẳng lẽ nàng âm thầm phát tài, kiếm được cơ duyên lớn hơn, đến nỗi ngay cả sư phụ và tông môn cũng có thể vứt bỏ? Nhưng trong đạo chính thống quy củ nghiêm ngặt, cho dù Hạ Tiểu Lương đi đến thượng tông của Thần Cáo tông ở Trung Thổ, nhưng mang theo tiếng xấu lớn như vậy, có thể ở lại lâu dài bên cạnh đạo sĩ quản lý kinh kia sao?
May mà trận chiến của núi Chính Dương và vườn Phong Lôi đã dời sự chú ý. Đánh nhau sống chết oanh oanh liệt liệt, dường như càng có sức hút hơn yêu hận vướng mắc tình ý triền miên.
Trần Bình An nhìn Hạ Tiểu Lương ăn xong một quả lê lửa, dường như vẫn không có ý nói chuyện, đành phải nhỏ giọng hỏi:
- Hạ tiên sư, cô tìm ta có chuyện gì?
Suy nghĩ của Hạ Tiểu Lương đang bay xa, lúc này mới khôi phục tâm thần, vẫn không nói gì, chỉ cẩn thận đánh giá Trần Bình An. So với lần đầu tiên gặp mặt ở lưng trâu xanh động tiên Ly Châu, thiếu niên đã cao hơn, mặt mày cũng đã có một chút thanh tú.
Trước khi Hạ Tiểu Lương đi đến núi Ngô Đồng lặng lẽ lên thuyền, Lục Trầm và nàng đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn. Ngoại trừ những gì Hạ Tiểu Lương kể cho Trần Bình An nghe, thực ra còn có rất nhiều nội tình “nói không được, không thể nói”.
Khi đó Lục Trầm ở sát vách nhà tổ của Trần Bình An, ngồi trên ghế đẩu nhỏ trước bếp lò, cầm ống thổi lửa bận rộn nấu cơm. Còn Trĩ Khuê thân là chủ nhân thì lại lười nhác ngồi phơi nắng trong sân, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về nhà bếp, thúc giục Lục Trầm nhanh lên một chút.
Hạ Tiểu Lương ngồi ở gần Lục Trầm. Trong lúc chờ gạo sống nấu thành cơm chín, Lục Trầm thẳng thắn nói cho nàng biết. Hai viên đá mật rắn mà Trần Bình An tặng ra, hắn và nàng mỗi người một phần, giống như hai bờ của một con sông. Mà mấy phương thuốc kia, nhất là tờ có dấu đỏ “Lục Trầm sắc lệnh”, lại là một chiếc cầu nối.
Mặc dù đây là tính toán sâu xa của Lục Trầm, nhưng thực ra cũng không có ác ý gì. Vừa lúc trái ngược, đây mới là một nửa nguyên nhân sau khi Trần Bình An rời khỏi trấn nhỏ, vận may có thể qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai.
Có thể Tề Tĩnh Xuân đã sớm nhìn thấu, nhưng lại bằng lòng thuận nước đẩy thuyền, tin tưởng Trần Bình An là người tốt sẽ được trời giúp, biết cách lựa chọn, cho nên để mặc chuyện này phát triển. Còn người không nhìn thấy như Trần Bình An, dĩ nhiên là chẳng hề nhận ra.
Sau khi cầu nối được xây lên, giữa Trần Bình An và Hạ Tiểu Lương đã xuất hiện một liên hệ huyền diệu khó giải thích, phúc họa liền kề, cùng nhau gánh vác. Cho nên mới nói, Trần Bình An đã chia đi một nửa phúc duyên của Hạ Tiểu Lương.
Nhưng phải nói lại, người bình thường sau khi tiếp nhận cơ duyên này, không chừng đã sớm chết bất đắc kỳ tử rồi. Dự tính ban đầu của Lục Trầm cũng không có ác ý, còn như Trần Bình An có bị no chết, vì phúc mà gặp họa hay không, y hoàn toàn không quan tâm. Chẳng qua là gián tiếp chứng minh Tề Tĩnh Xuân ngươi đã nhìn lầm người mà thôi.
Nghe được thiên cơ như vậy, tâm cảnh như nước lặng của Hạ Tiểu Lương đã bắt đầu xuất hiện kẽ hở.
Trong lòng nàng biết rõ, Hạ Tiểu Lương cả đời thuận lợi, hồng phúc ngang trời kia đã đi tới bên bờ vách đá. Là phù hợp với đại đạo ngược dòng đi lên, hay là rơi xuống vách núi vạn trượng tan xương nát thịt, chỉ nằm trong một bước tiếp theo của nàng. Hơn nữa cho dù chọn đúng, cũng chưa chắc có thể tu hành một ngày ngàn dặm, không hề trở ngại như trước.
Đó là thời khắc nguy hiểm nhất trong cuộc đời mọi chuyện như ý của nàng. Nhất là loại cảm giác biến thành quân cờ, không thể do mình làm chủ, cực kỳ tệ hại. Tu hành cũng không phải là để làm con rối của một nhân vật lớn, cho dù nhân vật lớn này là Lục Trầm, một chưởng giáo của thế giới Thanh Minh. So với lần trước, lần này càng khiến nàng cảm thấy tâm tình bực bội.
Từ năm mười bốn tuổi thành công chấm dứt kinh nguyệt, nàng phát hiện ánh mắt của sư phụ nhìn mình đã thay đổi. Theo thời gian trôi qua, thiếu nữ đơn thuần cuối cùng đã biết, loại ánh mắt khiến nàng cảm thấy không thoải mái kia, không chỉ là sự hiền từ của trưởng bối nhìn vãn bối, mà còn xen lẫn ý tứ nam nhân nhìn nữ nhân.
Nhưng khi đó chưởng giáo Kỳ Chân đang bế quan, trên dưới Thần Cáo tông đều rất khẩn trương. Trước khi nàng rời khỏi Thần Cáo tông đi đến động tiên Ly Châu, lão sư phụ đã dứt khoát nói với nàng, muốn cùng nàng làm một đôi đạo lữ.
Lão còn nói, vì nàng mà lão có thể rời khỏi Thần Cáo tông, làm một đôi uyên ương tự do tiêu dao vui sướng trong núi cao sông lớn, không cần quan tâm đến ánh mắt của thế tục. Nếu Hạ Tiểu Lương không muốn sống này đây mai đó, vậy cũng không sao, chỉ cần ngoài mặt tiếp tục làm thầy trò, trong tối kết làm đạo lữ. Lão bảo đảm bộ sách song tu đại đạo không đầy đủ kia có thể khiến hai thầy trò đều bước vào năm cảnh giới cao, tuyệt đối không phải là loại thuật phòng the thấp hèn thải âm bổ dương.
Hạ Tiểu Lương không muốn, hơn nữa cũng không hề giả vờ giả vịt. Nếu không phải khi đó lão không nắm chắc có thể âm thầm bắt nàng lại, có lẽ đã sớm ra tay rồi. Vì thế mới có chuyến đi đến động tiên Ly Châu, bởi vì Hạ Tiểu Lương muốn một mình đi lên đỉn.h núi, tận mắt nhìn thấy một số quang cảnh.
Thực ra đối với phương pháp song tu gì đó trong mắt thế nhân, hay là thầy trò đạo lữ trái với phong tục, Hạ Tiểu Lương đều không xem trọng, cũng không có bao nhiêu thành kiến. Nàng chỉ coi trọng đại đạo.
Bí thuật song tu thượng thừa của Đạo gia, thực ra cũng không tiêu cực như người thường lầm tưởng. Nó là một nhánh của song tu tính mạng, thậm chí không bị xếp vào bàng môn tà đạo “cũng gọi là đạo”. Bàng môn tà đạo, cái tên nghe có vẻ rất xấu, nhưng thực ra là vì nó không thể giúp luyện khí sĩ trên núi lên thẳng năm cảnh giới cao mà thôi, ngược lại nó là con đường lên núi rất tốt.
Sau khi Hạ Tiểu Lương từ Đại Ly trở về, ân sư truyền dạy của nàng hoàn toàn xé đi lớp vỏ trưởng bối hiền lành, dùng lời nói uy hiếp cưỡng ép, căm phẫn dọa dẫm, đủ mọi thủ đoạn. Hạ Tiểu Lương binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn, ung dung ứng phó, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy hơi thương hại. Bởi vì nàng biết đây là đại đạo mà sư phụ lựa chọn, nhưng nó quá nhỏ, quá lệch lạc, nàng không muốn theo lão đi trên con đường chật hẹp, phong cảnh đầu cuối không đủ tráng lệ này.
Sau đó lục địa kiếm tiên Ngụy Tấn của miếu Phong Tuyết tiến vào nước Nam Giản. Lão sư phụ tưởng lầm là trợ thủ do Hạ Tiểu Lương mời tới, nhất thời thu mình hơn rất nhiều. Không ngờ Hạ Tiểu Lương lại từ chối Ngụy Tấn, khiến Ngụy Tấn ngơ ngẩn say rượu cưỡi lừa đi vào giang hồ.
Chuyện này khiến lão cảm thấy hi vọng lại được thắp lên. Nhưng chuyện tốt thường hay gặp trắc trở, đạo sĩ trẻ tuổi có vai vế ngang hàng với lão kia, tu vi không cao nhưng lại dám che chở cho Hạ Tiểu Lương, đối chọi ngay trước mặt lão. Y còn bỏ lại một câu uy hiếp lạnh lùng, khiến cho lão tiến không được lùi không xong, vô cùng khó xử. Có thể nói là rất buồn cười, bởi vì tên kia rất nhanh đã chạy đến Trung Thổ Thần Châu, vội vàng đến mức chỉ có thể nói chuyện riêng một lần với Hạ Tiểu Lương.
Bất kể thế nào, Hạ Tiểu Lương cũng không phải muốn nương tựa vào tiểu sư thúc giống như bên ngoài suy nghĩ, mà là lựa chọn xóa tên trong danh sách của Thần Cáo tông. Chuyện này khiến cho lão sư phụ cảm thấy cơ hội cuối cùng đã đến. Nhưng chưởng giáo Kỳ Chân lại rất khoan dung, gạt bỏ ý kiến của mọi người, không truy cứu lỗi lầm Hạ Tiểu Lương phản bội tông môn.
Còn đám trưởng lão của Thần Cáo tông, mặc dù gần như người người đều căm phẫn, cảm thấy tông môn đã nuôi một kẻ vong ân phụ nghĩa, nhưng chưởng môn thiên quân đã lên tiếng, bọn họ cũng đành bỏ qua. Chỉ có sư phụ của Hạ Tiểu Lương muốn xuống núi “chất vấn” nàng, nhưng lại bị Kỳ Chân khuyên nhủ về núi.
Lúc đó Hạ Tiểu Lương đã theo Lục Trầm đến Đại Ly, sau khi nghe được tin tức liền hiểu rõ hơn ai khác. Nói là khuyên nhủ, nhưng chưởng môn Kỳ Chân nhất định đã cưỡng ép ngăn cản sư phụ, không chừng còn phải ra tay đánh cho lão trở về phủ đệ của mình. Bởi vì một khi không còn nàng, đại đạo của lão vốn đã sớm bấp bênh đổ nát sẽ hoàn toàn bị cắt đứt. Với tính cách cố chấp của lão chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nhưng chuyện này đã định sẵn sẽ phí công, bởi vì phía sau nàng có Lục Trầm, một nhân vật có thể tùy ý ra lệnh cho cả thiên quân Kỳ Chân.
Hạ Tiểu Lương suy nghĩ miên man, vẫn không trả lời câu hỏi. Trần Bình An đành phải yên tĩnh chờ đợi.
- Lục Trầm có mưu tính sâu xa đến mấy, cũng chỉ là thuận thế mà làm.
Ánh mắt Hạ Tiểu Lương đột nhiên sáng lên, lập tức đứng dậy, dường như đã tháo gỡ một nút thắt trong lòng:
- Hóa ra duyên tới là trời đất tác thành.
Nói xong câu này, tâm thần của nàng lại bỗng nhiên run rẩy. Nàng nhớ mang máng, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, chỉ nhìn ra hữu duyên nhưng duyên cạn, đây mới là bản tâm đại đạo của nàng. Nhưng vì sao bây giờ lại cảm thấy duyên sâu, thậm chí còn cảm thấy là trời đất tác thành? Chuyện này vẫn nằm trong suy diễn tính toán của vị chưởng giáo Đạo gia Lục Trầm kia sao?
Quả nhiên trong nội tâm có một giọng nói hơi cười cợt vang lên: “Không tệ, có thể nghĩ rõ điểm này, chứng minh sau khi tự hỏi lòng mình, cô đã đưa ra đáp án chính xác. Vết nứt trong tâm cảnh của cô đã được tu bổ đầy đủ, cho dù sau này có trọng thương, cũng không đến mức có nguy cơ tan vỡ như trước đó. Tiếp theo cô có thể đi đến Bắc Câu Lô Châu xông pha rồi. Trước tiên nói rõ, bần đạo cũng không nghe lén nhìn lén, chỉ là trước đó đã sớm chôn một ít thứ trong nội tâm của cô, khi cô đưa ra đáp án, bần đạo sẽ có thể biết được.”
“Không nói những chuyện này nữa. Cuối cùng bần đạo lại có một vấn đề cần cô tự hỏi lòng. Cô nên xử trí Trần Bình An thế nào? Ừm, nói như vậy hơi nho nhã, không phải phong cách nhất quán của bần đạo. Không bằng đổi thành thế này, Hạ Tiểu Lương, hãy hỏi lương tâm của cô một câu, có muốn nhổ cỏ tận gốc, một chưởng đánh chết người hữu duyên trước mắt tạm thời không biết duyên là thiện hay ác. Để tránh vướng mắc trong lòng trở thành nút chết, phá hư cơ sở đại đạo tương lai.”
Đạo cô trẻ tuổi dung nhan xinh đẹp nhìn thiếu niên đang ngồi, ánh mắt lạnh giá.
Trần Bình An đối diện với nàng, giống như rơi vào hầm băng. Trong hồ lô nuôi kiếm bên hông, Mùng Một và Mười Lăm đã sẵn sàng bộc phát.
Có giết thiếu niên hay không, dường như đều nằm trong dự liệu và tính toán của Lục Trầm.
Lần đầu tiên là Hạ Tiểu Lương phải vượt qua cửa ải của mình, còn lần này lại phải vượt qua cửa ải do chưởng giáo Đạo gia tự tay bố trí. Đương nhiên Lục Trầm sẽ không dốc hết sức, nếu không chẳng khác nào trực tiếp giết người. Y hiển nhiên cũng gởi gắm hi vọng vào Hạ Tiểu Lương, không đến mức tự mình tát mình.
Lần thứ hai Hạ Tiểu Lương tự hỏi lòng, ánh mắt rét lạnh dần dần biến thành quyến rũ như tơ, hai má ửng hồng, khiến dung nhan vốn đoan trang của nàng lại làm người ta cảm thấy xa lạ. Chỉ là trong nội tâm lại sóng to gió lớn, khổ không thể tả.
Trần Bình An không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đạo cô Thần Cáo tông hành vi kỳ lạ kia. Thậm chí hắn còn hơi hoài nghi, đây có phải là hồ yêu trong truyền thuyết giỏi mê hoặc lòng người, biến ảo thành hình dáng của Hạ Tiểu Lương, nếu không làm sao trước sau lại khác biệt như vậy? Nhưng trực giác nói cho hắn biết, sống chết giữa bọn họ chỉ cách một lằn ranh.
Hạ Tiểu Lương không kìm được hai tay chống lên mặt bàn, trán đổ mồ hôi, tóc mai lộn xộn.
Ngoài cửa nội tâm, một tiếng thở dài khẽ vang lên, giống như cưỡng ép đ.è xuống nước lũ trong lòng nàng: “Hạ Tiểu Lương, kỳ thực bần đạo đã sớm đưa ra đáp án rồi, chỉ là cô bị đại đạo che mờ tâm cảnh. Cô muốn giết thì bần đạo sẽ cản, cô không giết thì bần đạo cũng không cưỡng cầu, dù làm thế nào cũng có thể thông qua cửa này. Nhưng cô không cầm lên được cũng không bỏ xuống được, hồ đồ vô tri. Cuối cùng còn có một dự tính xấu nhất, muốn giết Trần Bình An sau đó kết hôn với hắn, vừa có thể chém nhân quả lại tự nhận không hổ thẹn, đúng là buồn cười. Thủ đoạn như vậy thật có thể giúp cô đi lê.n đỉnh núi sao? Cô có nghĩ tới không, vì sao Trần Bình An mọi chuyện đều trắc trở, lại có thể sống tới hôm nay; còn cô mọi chuyện đều thuận lợi, tư chất trác tuyệt, nhưng ngay cả ngưỡng cửa dễ dàng nhất như vậy cũng không bước qua nổi?”
Hạ Tiểu Lương chán nản ngồi xuống ghế, gục đầu lên bàn, sắc mặt như thủy triều mùa xuân, há miệng th.ở dốc. Trong cặp mắt kia lại hơi ướt át, giống như sương mù mờ mịt nhìn thiếu niên đối diện, ánh mắt vừa u oán vừa hổ thẹn. Sát ý hoàn toàn biến mất, khiến Trần Bình An không hiểu chuyện gì.
Làm sao? Ta cũng không ức hiếp cô, phi kiếm trong hồ lô còn chưa xuất ra mà. Hơn nữa đối diện với một luyện khí sĩ như Hạ Tiểu Lương, cho dù mình thi triển hết cả Mùng Một và Mười Lăm, thậm chí cộng thêm Hàng Yêu và Trừ Ma làm dáng, cũng chỉ có một chữ “thua” và một chữ “chết” mà thôi.
Hạ Tiểu Lương thật lâu mới khôi phục tinh thần, sương mù mờ mịt dần dần biến mất, thủy triều mùa xuân cũng dần dần rút lui, tâm thần ổn định lại. Nàng đứng lên, mỉm cười với thiếu niên, cuối cùng lại biến thành cô gái thần tiên mà Trần Bình An gặp lần đầu, có hươu trắng làm bạn, tiên khí lượn lờ.
Nàng nói như đinh đóng cột:
- Trần Bình An, đợi ngày nào đó ngươi chết rồi, sẽ là lang quân của Hạ Tiểu Lương ta.
Cuối cùng bản tâm của nàng lại kiên định một nửa, thực hiện một nửa quyết định ban đầu... không giết người, lại kết duyên.
Trong nội tâm, giọng nói sâu lắng hùng hồn của Lục Trầm chậm rãi vang lên, mang theo sự khen ngợi không hề che giấu: “Phúc sinh vô lượng thiên tôn. Hạ Tiểu Lương, từ giờ trở đi cô đã là môn hạ của bần đạo, là đệ tử đích truyền thứ sáu, có thể khai tông lập phái ở Bắc Câu Lô Châu.”
Trần Bình An ngây người như phỗng, vô ý thức buột miệng thốt lên:
- Hạ tiên sư, cô nói gì? Có phải ta nghe lầm không? Hay là cô lặp lại lần nữa xem?
Hắn càng xác định, “Hạ Tiểu Lương” trước mắt này có lẽ là hồ ly rừng núi thích quấy phá đùa giỡn.
Hạ Tiểu Lương vừa ngượng ngùng vừa nổi nóng, trừng mắt nhìn Trần Bình An một cái, sau đó lập tức rời đi.
Trần Bình An vẫn ngồi tại chỗ, lông mày nhíu chặt. Như thật như giả, như mộng như ảo.
- Có phải là khách ở phỏng số Ất?
Đạo nhân trẻ tuổi lấy can đảm nói:
- Tiểu đạo sĩ Trương Sơn, hiện giờ đang vân du bốn phương để rèn luyện. Tuy là một nhánh của họ Trương núi Long Hổ, nhưng chưa chính thức được ghi vào danh sách của Thanh Từ tông, hạ tông của núi Long Hổ ở Bắc Câu Lô Châu. Ta và Trần Bình An ở phỏng số Ất là... bằng hữu. Có chuyện nên tới chậm, bây giờ muốn tìm hai vị cô nương Xuân Thủy và Thu Thực.
Sau khi nói những lời này, Trương Sơn lại hơi hối hận, cảm thấy mình thật sự quá xung động và đường đột, không nên đã nhận ngọc bài còn không biết điều. Tâm tư của hắn tinh tế, tâm tình hướng nội, suy nghĩ vấn đề thích để tâm vào chuyện vụn vặt. Hắn cảm thấy dường như chuyện gì cũng vậy, học nghệ thì máu nóng lên đầu, trảm yêu trừ ma thì hành động theo cảm tính, hôm nay cũng không khác mấy.
Trong lúc hắn hối hận lo lắng, gã chấp sự kia đã yên tâm, tươi cười nghiêng người qua, vươn một tay ra hiệu cho Trương Sơn có thể đi tới trước:
- Xin Trương tiên sư đi theo ta.
Sau khi Xuân Thủy nghe được tình huống, liền chủ động nhường ghế. Trương Sơn ngồi xuống, nhưng chỉ dám ngồi ở ven rìa ghế dựa.
Mặc dù trong lòng Xuân Thủy cảm thấy khó hiểu, làm sao Trần Bình An lại có quan hệ với đạo sĩ chán nản này, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ tâm tình. Lúc này núi Đả Tiếu đã phái người mang một chiếc ghế khác tới, nàng ngồi xuống bên cạnh Trương Sơn, bất giác so sánh Trần Bình An với đạo sĩ núi Long Hổ lúc trước đã nhìn thấy nhiều lần ở đài ngắm cảnh này. Cùng xuất thân bần hàn và ngồi thuyền đi xa, cùng lần đầu tiên nhìn thấy việc đời, Trần Bình An nhỏ tuổi hơn nhưng lại thản nhiên hơn rất nhiều, chắc chắn sẽ không lo lắng bất an như vậy.
Trương Sơn đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng xoay người đưa ngọc bài ra:
- Cô nương, đây là ngọc bài của Trần Bình An, trả lại cho cô.
Xuân Thủy không tự tiện cầm lấy, ôn nhu nói:
- Trần công tử đi một lát sẽ trở về, làm phiền Trương tiên sư tự mình trả lại.
Bị một đôi mắt lóng lánh nước xuân nhìn chăm chú ở khoảng cách gần như vậy, Trương Sơn một lần nữa đỏ mặt, lúng túng thu tay lại. Còn như phong cách quý phái, phong thái tiên sư gì đó đều bay đi hết.
Trương Sơn rất khát nước, đáng tiếc chỉ nhìn thấy một đĩa lá trà chứ không có nước trà, lại ngại mở miệng xin, đành phải cố chịu đựng. Thu Thực vẫn luôn cảm thấy đạo sĩ trẻ tuổi này thú vị, bèn cầm lấy hai lá trà lưỡi tước đắng bỏ vào trong miệng, ranh mãnh nói:
- Trương tiên sư, lá trà này là ăn như vậy, không cần dùng bếp lò nấu trà cho phiền phức.
Xuân Thủy cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lúc này không tiện day dỗ em gái vô lễ lỗ mãng. Nàng biết rõ, nếu là một người tính tình hẹp hòi cực đoan thì nhất định sẽ nhớ thù.
May mà Trương Sơn là một người tính tình ôn hòa, chỉ đỏ mặt dùng hai ngón tay nhón lá trà bỏ vào trong miệng, nhai khe khẽ. Sau đó sắc mặt của hắn rất đặc sắc, giống như đứa trẻ lần đầu tiên ăn quýt chua hoặc hoàng liên, chỉ muốn rùng mình mấy cái.
Thu Thực che miệng cười duyên, đạo sĩ trẻ tuổi này đúng là quá dễ chọc. Xuân Thủy thì hơi nghi hoặc, bởi vì đạo nhân trẻ tuổi trong lúc vô tình đã lộ ra một chi tiết. Hai ngón tay nhón vật, ngón trỏ ở dưới, ngón giữa ở trên, rõ ràng là thói quen do đánh cờ quanh năm, mới thực hiên động tác này một cách tự nhiên mà hoàn toàn không phát giác như vậy.
Nếu là luyện khí sĩ tầng dưới chót xuất thân từ gia đình nghèo khổ, e rằng còn không có cơ hội nhìn thấy bàn cờ, dù sao cầm kỳ thư họa đều là chuyện của nhà giàu. Cho dù trở thành người trên núi rồi, nhưng đánh cờ rất coi trọng tập trung tinh thần, hơn nữa sâu không thấy đáy. Một luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp, trừ khi từ nhỏ đã yêu thích, nếu không chắc chắn sẽ không phân tâm đi học đánh cờ. Là sở thích quan trọng, hay là nước chảy đá mòn, tăng trưởng tu vi quan trọng hơn?
Nhìn một chút đầu mối có thể thấy xu hướng phát triển, trong lòng Xuân Thủy đã hiểu rõ, nàng cảm thấy đây mới là chỗ thú vị thật sự. Trần Bình An ở nhà chữ Thiên là thiếu niên xuất thân từ con ngõ quê mùa, mỗi ngày lại có thể luyện quyền nhìn biển mây trên đài ngắm cảnh. Còn đạo nhân trẻ tuổi xấu hổ ngượng ngùng này, có lẽ là con cháu thế gia thuộc dòng dõi trí thức đã nhiều năm, thân phận thế tục không phải quá tệ. Đáng tiếc lại chẳng có tác dụng gì ở trên núi nơi thần tiên tụ tập, cuối cùng chỉ có thể đi dạo trên thuyền cá côn.
Xuân Thủy trong lúc vô tình nhìn thấy đứa trẻ ở hàng trước được người đàn ông văn nhã ôm vào lòng, đang quay đầu cười cười với nàng. Nàng cũng lịch sự mỉm cười đáp lễ, nghĩ thầm khảo nghiệm đầu tiên trên đời chắc là đầu thai. Còn đứa trẻ thì nghĩ, một chị gái xinh đẹp như vậy, nên mua về nhà làm nha hoàn cho mình, mùa đông lật sách tay lạnh có thể bảo cô ta giúp sưởi ấm.
Đứa trẻ kéo kéo tay áo phu nhân. Phu nhân mặc dù bình thường vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng lại rất cưng chiều đứa trẻ, bèn mỉm cười ghé đầu tới.
Đứa trẻ nhỏ giọng nói ra suy nghĩ. Phu nhân quay đầu nhìn Xuân Thủy phía sau, ánh mắt thờ ơ, sau đó cười nói với con trai mình:
- Tư chất quá kém, không cần nghĩ đến năm cảnh giới trung, dù có cho cô ta thật nhiều thiên tài địa bảo cũng vô ích. Không sao, chờ xuống thuyền ở thành Lão Long, mẹ sẽ tìm một cô gái cảnh giới Động Phủ làm nha hoàn cho con.
Phu nhân nói chuyện không hề che giấu, khiến sắc mặt Xuân Thủy nhợt nhạt. Cả đời không có hi bước vào năm cảnh giới trung, chuyện này làm nàng cảm thấy tuyệt vọng.
Phu nhân đột nhiên quay đầu liếc nhìn Thu Thực:
- Ấy, tiểu nha đầu này còn có chút hi vọng, nhưng thoạt nhìn lại không phải người sinh đẻ tốt, nhìn không được may mắn như cô kia. Con trai, thích cô này không? Nếu thích thì mẹ có thể hỏi núi Đả Tiếu mua lại.
Đứa trẻ quay đầu nhìn theo ánh mắt của phu nhân, vẻ mặt chán ghét nói:
- Ốm o gầy còm, chả khác gì mẹ, con không thích.
Phu nhân lại không hề tức giận, xoa đầu đứa trẻ, vui vẻ cười lớn, như cú đêm kêu gào trên đầu cành, khủng bố dọa người.
Vẻ mặt Thu Thực ngỡ ngàng. Xuân Thủy cúi thấp đầu xuống, mười ngón tay xinh đẹp như lá hẹ đặt chồng lên đầu gối, gân xanh hiện rõ.
- --------
Trần Bình An chậm rãi lên lầu, mở cửa đi vào, trong phòng chính cũng không có bóng dáng của Hạ Tiểu Lương. Hắn nhìn quanh, cuối cùng trông thấy cô gái đang đứng bên cạnh bàn trong thư phòng. Nàng mặc đạo bào, đã cởi chiếc mũ đuôi cá luôn đội trên đầu, thay bằng một chiếc mũ hoa sen.
Một tay Hạ Tiểu Lương chống lên bàn sách, nói thẳng vào vấn đề:
- Trần Bình An, chuyến này ta tới tìm ngươi là được người ta nhờ vả. Lục chưởng...
Thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra chữ “giáo” kia. Sắc mặt Hạ Tiểu Lương vẫn như thường, đổi giọng nói:
- Lục Trầm, cũng là đạo nhân từng đi qua ngõ Nê Bình. Hôm nay y đang ở trấn nhỏ Long Tuyền, chỉ là không tiện gặp ngươi, cho nên nhờ ta tới lấy lại một đơn thuốc, là tờ có đóng dấu bốn chữ. Ngoại trừ chuyện này còn nhờ ta trả lại cho ngươi...
Nói đến đây, Hạ Tiểu Lương khẽ mỉm cười:
- Một viên đá mật rắn. Từ nay về sau ngươi và y xem như không nợ nhau. Ngươi đi đường thênh thang của ngươi, y qua cầu độc mộc của y. Y đã chính miệng nói, sau này nếu còn cơ hội gặp lại, có thể ngồi xuống, đào mận gió xuân một chén rượu. Cuối cùng còn nhờ ta chuyển lời với ngươi, từ nay về sau hãy tự thu xếp ổn thỏa, nhớ là phải xuống thuyền ở nước Nam Giản.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Được.
Hạ Tiểu Lương chỉ vào cái bàn ở phòng chính. Hai người ngồi xuống đối diện nhau. Hạ Tiểu Lương ngẫm nghĩ, bàn tay vuốt qua, trên bàn xuất hiện một khối ngọc tỷ truyền quốc sau khi mất nước lưu lạc dân gian, hình dáng vuông vắn, chất liệu lại trơn như mỡ. Đây là vật một thước, càng quý hiếm hơn vật một tấc. Thôi Đông Sơn cũng mang theo bên mình một món, lúc trước ở trên đỉnh núi phía đông thư viện Đại Tùy, hắn đã từ bên trong lấy ra mấy chục món pháp bảo, sau đêm đó đã đánh ra danh hiệu “lão tổ tông của Thái gia”.
Hạ Tiểu Lương nâng tay lên, phía trên vật một thước ngọc tỷ lại lơ lửng một nghiên mực cổ có khắc bùa chú Đạo gia. Sau đó trong nghiên mực cổ chạy ra một quyển sách cổ bằng ngọc, cuối cùng trong sách cổ bay ra một chiếc lá sen nhỏ. Cuối cùng của cuối cùng mới từ trong vật một tấc lá sen lăn ra một viên đá mật rắn, chính là viên mà Trần Bình An nhờ Hạ Tiểu Lương tặng cho Lục Trầm.
Một vật một thước, ba vật một tấc, đây gọi là lặng lẽ khoe giàu, hơn nữa còn khoe rất thành thạo. Bất kỳ luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười nào trên đời, nhìn thấy cảnh này có lẽ đều phải lồi cả mắt. Người khác nhiều nhất là nằm yên cũng kiếm được tiền, còn Hạ Tiểu Lương là nằm yên thu nạp phúc duyên.
Hạ Tiểu Lương lại cất lá sen, sách ngọc, nghiên mực cổ và ngọc tỷ, sau đó nhẹ nhàng đẩy viên đá mật rắn kia về phía Trần Bình An. Thấy Trần Bình An dường như không dám cầm lấy, nàng bèn thẳng thắn nói:
- Yên tâm, lần này Lục Trầm sẽ không động tay động chân nữa. Giống như y chính miệng bảo đảm, lần gặp mặt này giữa ngươi và ta, bất kể ta làm gì nói gì, y đều sẽ không vận dụng thần thông thăm dò. Chỉ cần y chính miệng nói ra, ngươi và ta có thể tin tưởng được.
Lúc này Trần Bình An mới điều khiển Mười Lăm, từ bên trong bay ra một phương thuốc có đóng dấu bốn chữ “Lục Trầm sắc lệnh”.
Hạ Tiểu Lương không đưa tay cầm lấy, chỉ vận dụng pháp thuật thu nó vào trong vật một tấc lá sen của mình. Sau khi làm xong vẻ mặt của nàng rõ ràng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thậm chí còn cầm một linh quả tên là “lê lửa” khẽ cắn một cái, cười nói:
- Được rồi, việc công đã xong, tiếp theo là chuyện riêng. Trần Bình An, ngươi đừng căng thẳng.
Trần Bình An bất đắc dĩ cười khổ, ta có thể không căng thẳng sao?
Hạ Tiểu Lương hỏi:
- Ngươi có nghe nói ta đã rời khỏi Thần Cáo tông rồi không?
Thấy Trần Bình An lắc đầu, nàng tự giễu nói:
- Xem ra vẫn là đạo hạnh quá thấp, danh tiếng quá nhỏ.
Dứt lời nàng lại không nói gì nữa, chỉ ăn lê lửa một cách thích thú, ung dung tự tại, vẻ mặt nhàn hạ.
Trần Bình An vẫn ngồi ngay ngắn như vậy, không biết trong hồ lô của vị tiên sư này rốt cuộc bán thuốc gì.
Có người suy đoán, Hạ Tiểu Lương rời khỏi Thần Cáo tông là vì ái mộ vị tiểu sư thúc đã đi đến Trung Thổ Thần Châu, phụ trách quản lý đạo kinh của thượng tông, muốn chồng hòa vợ thuận, ngay cả ơn dạy dỗ của tông môn và trường sinh đại đạo đều không cần nữa.
Sau khi Hạ Tiểu Lương rời đi, Ngọc Nữ đời tiếp theo lại là người của Thu Thủy tông. Bên ngoài suy đoán, hành vi của Hạ Tiểu Lương đã gây nên công phẫn trong nội bộ đạo thống một châu, mới khiến cho Thần Cáo tông mất đi cục diện tốt đẹp “Kim Đồng Ngọc Nữ đều ở một tông”. Mà ân sư của Hạ Tiểu Lương càng giận tím mặt, công khai tuyên bố muốn thanh lý môn hộ, thiếu chút nữa đã tự mình xuống núi truy tìm hành tung của Hạ Tiểu Lương. Thiên quân Kỳ Chân vất vả lắm mới ngăn cản được.
Thế nhân đều biết ân sư truyền đạo của Hạ Tiểu Lương gởi gắm hi vọng vào nàng, dốc lòng bồi dưỡng, xem như con gái ruột, lão thần tiên vì chuyện này mà thương tâm cũng hợp tình hợp lý. Nhưng khó tránh khỏi sẽ có người hoài nghi, không phải nói Hạ Tiểu Lương kia có phúc duyên siêu việt một châu sao, sao lại sa sút đến mức này?
Chẳng lẽ nàng âm thầm phát tài, kiếm được cơ duyên lớn hơn, đến nỗi ngay cả sư phụ và tông môn cũng có thể vứt bỏ? Nhưng trong đạo chính thống quy củ nghiêm ngặt, cho dù Hạ Tiểu Lương đi đến thượng tông của Thần Cáo tông ở Trung Thổ, nhưng mang theo tiếng xấu lớn như vậy, có thể ở lại lâu dài bên cạnh đạo sĩ quản lý kinh kia sao?
May mà trận chiến của núi Chính Dương và vườn Phong Lôi đã dời sự chú ý. Đánh nhau sống chết oanh oanh liệt liệt, dường như càng có sức hút hơn yêu hận vướng mắc tình ý triền miên.
Trần Bình An nhìn Hạ Tiểu Lương ăn xong một quả lê lửa, dường như vẫn không có ý nói chuyện, đành phải nhỏ giọng hỏi:
- Hạ tiên sư, cô tìm ta có chuyện gì?
Suy nghĩ của Hạ Tiểu Lương đang bay xa, lúc này mới khôi phục tâm thần, vẫn không nói gì, chỉ cẩn thận đánh giá Trần Bình An. So với lần đầu tiên gặp mặt ở lưng trâu xanh động tiên Ly Châu, thiếu niên đã cao hơn, mặt mày cũng đã có một chút thanh tú.
Trước khi Hạ Tiểu Lương đi đến núi Ngô Đồng lặng lẽ lên thuyền, Lục Trầm và nàng đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn. Ngoại trừ những gì Hạ Tiểu Lương kể cho Trần Bình An nghe, thực ra còn có rất nhiều nội tình “nói không được, không thể nói”.
Khi đó Lục Trầm ở sát vách nhà tổ của Trần Bình An, ngồi trên ghế đẩu nhỏ trước bếp lò, cầm ống thổi lửa bận rộn nấu cơm. Còn Trĩ Khuê thân là chủ nhân thì lại lười nhác ngồi phơi nắng trong sân, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về nhà bếp, thúc giục Lục Trầm nhanh lên một chút.
Hạ Tiểu Lương ngồi ở gần Lục Trầm. Trong lúc chờ gạo sống nấu thành cơm chín, Lục Trầm thẳng thắn nói cho nàng biết. Hai viên đá mật rắn mà Trần Bình An tặng ra, hắn và nàng mỗi người một phần, giống như hai bờ của một con sông. Mà mấy phương thuốc kia, nhất là tờ có dấu đỏ “Lục Trầm sắc lệnh”, lại là một chiếc cầu nối.
Mặc dù đây là tính toán sâu xa của Lục Trầm, nhưng thực ra cũng không có ác ý gì. Vừa lúc trái ngược, đây mới là một nửa nguyên nhân sau khi Trần Bình An rời khỏi trấn nhỏ, vận may có thể qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai.
Có thể Tề Tĩnh Xuân đã sớm nhìn thấu, nhưng lại bằng lòng thuận nước đẩy thuyền, tin tưởng Trần Bình An là người tốt sẽ được trời giúp, biết cách lựa chọn, cho nên để mặc chuyện này phát triển. Còn người không nhìn thấy như Trần Bình An, dĩ nhiên là chẳng hề nhận ra.
Sau khi cầu nối được xây lên, giữa Trần Bình An và Hạ Tiểu Lương đã xuất hiện một liên hệ huyền diệu khó giải thích, phúc họa liền kề, cùng nhau gánh vác. Cho nên mới nói, Trần Bình An đã chia đi một nửa phúc duyên của Hạ Tiểu Lương.
Nhưng phải nói lại, người bình thường sau khi tiếp nhận cơ duyên này, không chừng đã sớm chết bất đắc kỳ tử rồi. Dự tính ban đầu của Lục Trầm cũng không có ác ý, còn như Trần Bình An có bị no chết, vì phúc mà gặp họa hay không, y hoàn toàn không quan tâm. Chẳng qua là gián tiếp chứng minh Tề Tĩnh Xuân ngươi đã nhìn lầm người mà thôi.
Nghe được thiên cơ như vậy, tâm cảnh như nước lặng của Hạ Tiểu Lương đã bắt đầu xuất hiện kẽ hở.
Trong lòng nàng biết rõ, Hạ Tiểu Lương cả đời thuận lợi, hồng phúc ngang trời kia đã đi tới bên bờ vách đá. Là phù hợp với đại đạo ngược dòng đi lên, hay là rơi xuống vách núi vạn trượng tan xương nát thịt, chỉ nằm trong một bước tiếp theo của nàng. Hơn nữa cho dù chọn đúng, cũng chưa chắc có thể tu hành một ngày ngàn dặm, không hề trở ngại như trước.
Đó là thời khắc nguy hiểm nhất trong cuộc đời mọi chuyện như ý của nàng. Nhất là loại cảm giác biến thành quân cờ, không thể do mình làm chủ, cực kỳ tệ hại. Tu hành cũng không phải là để làm con rối của một nhân vật lớn, cho dù nhân vật lớn này là Lục Trầm, một chưởng giáo của thế giới Thanh Minh. So với lần trước, lần này càng khiến nàng cảm thấy tâm tình bực bội.
Từ năm mười bốn tuổi thành công chấm dứt kinh nguyệt, nàng phát hiện ánh mắt của sư phụ nhìn mình đã thay đổi. Theo thời gian trôi qua, thiếu nữ đơn thuần cuối cùng đã biết, loại ánh mắt khiến nàng cảm thấy không thoải mái kia, không chỉ là sự hiền từ của trưởng bối nhìn vãn bối, mà còn xen lẫn ý tứ nam nhân nhìn nữ nhân.
Nhưng khi đó chưởng giáo Kỳ Chân đang bế quan, trên dưới Thần Cáo tông đều rất khẩn trương. Trước khi nàng rời khỏi Thần Cáo tông đi đến động tiên Ly Châu, lão sư phụ đã dứt khoát nói với nàng, muốn cùng nàng làm một đôi đạo lữ.
Lão còn nói, vì nàng mà lão có thể rời khỏi Thần Cáo tông, làm một đôi uyên ương tự do tiêu dao vui sướng trong núi cao sông lớn, không cần quan tâm đến ánh mắt của thế tục. Nếu Hạ Tiểu Lương không muốn sống này đây mai đó, vậy cũng không sao, chỉ cần ngoài mặt tiếp tục làm thầy trò, trong tối kết làm đạo lữ. Lão bảo đảm bộ sách song tu đại đạo không đầy đủ kia có thể khiến hai thầy trò đều bước vào năm cảnh giới cao, tuyệt đối không phải là loại thuật phòng the thấp hèn thải âm bổ dương.
Hạ Tiểu Lương không muốn, hơn nữa cũng không hề giả vờ giả vịt. Nếu không phải khi đó lão không nắm chắc có thể âm thầm bắt nàng lại, có lẽ đã sớm ra tay rồi. Vì thế mới có chuyến đi đến động tiên Ly Châu, bởi vì Hạ Tiểu Lương muốn một mình đi lên đỉn.h núi, tận mắt nhìn thấy một số quang cảnh.
Thực ra đối với phương pháp song tu gì đó trong mắt thế nhân, hay là thầy trò đạo lữ trái với phong tục, Hạ Tiểu Lương đều không xem trọng, cũng không có bao nhiêu thành kiến. Nàng chỉ coi trọng đại đạo.
Bí thuật song tu thượng thừa của Đạo gia, thực ra cũng không tiêu cực như người thường lầm tưởng. Nó là một nhánh của song tu tính mạng, thậm chí không bị xếp vào bàng môn tà đạo “cũng gọi là đạo”. Bàng môn tà đạo, cái tên nghe có vẻ rất xấu, nhưng thực ra là vì nó không thể giúp luyện khí sĩ trên núi lên thẳng năm cảnh giới cao mà thôi, ngược lại nó là con đường lên núi rất tốt.
Sau khi Hạ Tiểu Lương từ Đại Ly trở về, ân sư truyền dạy của nàng hoàn toàn xé đi lớp vỏ trưởng bối hiền lành, dùng lời nói uy hiếp cưỡng ép, căm phẫn dọa dẫm, đủ mọi thủ đoạn. Hạ Tiểu Lương binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn, ung dung ứng phó, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy hơi thương hại. Bởi vì nàng biết đây là đại đạo mà sư phụ lựa chọn, nhưng nó quá nhỏ, quá lệch lạc, nàng không muốn theo lão đi trên con đường chật hẹp, phong cảnh đầu cuối không đủ tráng lệ này.
Sau đó lục địa kiếm tiên Ngụy Tấn của miếu Phong Tuyết tiến vào nước Nam Giản. Lão sư phụ tưởng lầm là trợ thủ do Hạ Tiểu Lương mời tới, nhất thời thu mình hơn rất nhiều. Không ngờ Hạ Tiểu Lương lại từ chối Ngụy Tấn, khiến Ngụy Tấn ngơ ngẩn say rượu cưỡi lừa đi vào giang hồ.
Chuyện này khiến lão cảm thấy hi vọng lại được thắp lên. Nhưng chuyện tốt thường hay gặp trắc trở, đạo sĩ trẻ tuổi có vai vế ngang hàng với lão kia, tu vi không cao nhưng lại dám che chở cho Hạ Tiểu Lương, đối chọi ngay trước mặt lão. Y còn bỏ lại một câu uy hiếp lạnh lùng, khiến cho lão tiến không được lùi không xong, vô cùng khó xử. Có thể nói là rất buồn cười, bởi vì tên kia rất nhanh đã chạy đến Trung Thổ Thần Châu, vội vàng đến mức chỉ có thể nói chuyện riêng một lần với Hạ Tiểu Lương.
Bất kể thế nào, Hạ Tiểu Lương cũng không phải muốn nương tựa vào tiểu sư thúc giống như bên ngoài suy nghĩ, mà là lựa chọn xóa tên trong danh sách của Thần Cáo tông. Chuyện này khiến cho lão sư phụ cảm thấy cơ hội cuối cùng đã đến. Nhưng chưởng giáo Kỳ Chân lại rất khoan dung, gạt bỏ ý kiến của mọi người, không truy cứu lỗi lầm Hạ Tiểu Lương phản bội tông môn.
Còn đám trưởng lão của Thần Cáo tông, mặc dù gần như người người đều căm phẫn, cảm thấy tông môn đã nuôi một kẻ vong ân phụ nghĩa, nhưng chưởng môn thiên quân đã lên tiếng, bọn họ cũng đành bỏ qua. Chỉ có sư phụ của Hạ Tiểu Lương muốn xuống núi “chất vấn” nàng, nhưng lại bị Kỳ Chân khuyên nhủ về núi.
Lúc đó Hạ Tiểu Lương đã theo Lục Trầm đến Đại Ly, sau khi nghe được tin tức liền hiểu rõ hơn ai khác. Nói là khuyên nhủ, nhưng chưởng môn Kỳ Chân nhất định đã cưỡng ép ngăn cản sư phụ, không chừng còn phải ra tay đánh cho lão trở về phủ đệ của mình. Bởi vì một khi không còn nàng, đại đạo của lão vốn đã sớm bấp bênh đổ nát sẽ hoàn toàn bị cắt đứt. Với tính cách cố chấp của lão chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nhưng chuyện này đã định sẵn sẽ phí công, bởi vì phía sau nàng có Lục Trầm, một nhân vật có thể tùy ý ra lệnh cho cả thiên quân Kỳ Chân.
Hạ Tiểu Lương suy nghĩ miên man, vẫn không trả lời câu hỏi. Trần Bình An đành phải yên tĩnh chờ đợi.
- Lục Trầm có mưu tính sâu xa đến mấy, cũng chỉ là thuận thế mà làm.
Ánh mắt Hạ Tiểu Lương đột nhiên sáng lên, lập tức đứng dậy, dường như đã tháo gỡ một nút thắt trong lòng:
- Hóa ra duyên tới là trời đất tác thành.
Nói xong câu này, tâm thần của nàng lại bỗng nhiên run rẩy. Nàng nhớ mang máng, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, chỉ nhìn ra hữu duyên nhưng duyên cạn, đây mới là bản tâm đại đạo của nàng. Nhưng vì sao bây giờ lại cảm thấy duyên sâu, thậm chí còn cảm thấy là trời đất tác thành? Chuyện này vẫn nằm trong suy diễn tính toán của vị chưởng giáo Đạo gia Lục Trầm kia sao?
Quả nhiên trong nội tâm có một giọng nói hơi cười cợt vang lên: “Không tệ, có thể nghĩ rõ điểm này, chứng minh sau khi tự hỏi lòng mình, cô đã đưa ra đáp án chính xác. Vết nứt trong tâm cảnh của cô đã được tu bổ đầy đủ, cho dù sau này có trọng thương, cũng không đến mức có nguy cơ tan vỡ như trước đó. Tiếp theo cô có thể đi đến Bắc Câu Lô Châu xông pha rồi. Trước tiên nói rõ, bần đạo cũng không nghe lén nhìn lén, chỉ là trước đó đã sớm chôn một ít thứ trong nội tâm của cô, khi cô đưa ra đáp án, bần đạo sẽ có thể biết được.”
“Không nói những chuyện này nữa. Cuối cùng bần đạo lại có một vấn đề cần cô tự hỏi lòng. Cô nên xử trí Trần Bình An thế nào? Ừm, nói như vậy hơi nho nhã, không phải phong cách nhất quán của bần đạo. Không bằng đổi thành thế này, Hạ Tiểu Lương, hãy hỏi lương tâm của cô một câu, có muốn nhổ cỏ tận gốc, một chưởng đánh chết người hữu duyên trước mắt tạm thời không biết duyên là thiện hay ác. Để tránh vướng mắc trong lòng trở thành nút chết, phá hư cơ sở đại đạo tương lai.”
Đạo cô trẻ tuổi dung nhan xinh đẹp nhìn thiếu niên đang ngồi, ánh mắt lạnh giá.
Trần Bình An đối diện với nàng, giống như rơi vào hầm băng. Trong hồ lô nuôi kiếm bên hông, Mùng Một và Mười Lăm đã sẵn sàng bộc phát.
Có giết thiếu niên hay không, dường như đều nằm trong dự liệu và tính toán của Lục Trầm.
Lần đầu tiên là Hạ Tiểu Lương phải vượt qua cửa ải của mình, còn lần này lại phải vượt qua cửa ải do chưởng giáo Đạo gia tự tay bố trí. Đương nhiên Lục Trầm sẽ không dốc hết sức, nếu không chẳng khác nào trực tiếp giết người. Y hiển nhiên cũng gởi gắm hi vọng vào Hạ Tiểu Lương, không đến mức tự mình tát mình.
Lần thứ hai Hạ Tiểu Lương tự hỏi lòng, ánh mắt rét lạnh dần dần biến thành quyến rũ như tơ, hai má ửng hồng, khiến dung nhan vốn đoan trang của nàng lại làm người ta cảm thấy xa lạ. Chỉ là trong nội tâm lại sóng to gió lớn, khổ không thể tả.
Trần Bình An không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đạo cô Thần Cáo tông hành vi kỳ lạ kia. Thậm chí hắn còn hơi hoài nghi, đây có phải là hồ yêu trong truyền thuyết giỏi mê hoặc lòng người, biến ảo thành hình dáng của Hạ Tiểu Lương, nếu không làm sao trước sau lại khác biệt như vậy? Nhưng trực giác nói cho hắn biết, sống chết giữa bọn họ chỉ cách một lằn ranh.
Hạ Tiểu Lương không kìm được hai tay chống lên mặt bàn, trán đổ mồ hôi, tóc mai lộn xộn.
Ngoài cửa nội tâm, một tiếng thở dài khẽ vang lên, giống như cưỡng ép đ.è xuống nước lũ trong lòng nàng: “Hạ Tiểu Lương, kỳ thực bần đạo đã sớm đưa ra đáp án rồi, chỉ là cô bị đại đạo che mờ tâm cảnh. Cô muốn giết thì bần đạo sẽ cản, cô không giết thì bần đạo cũng không cưỡng cầu, dù làm thế nào cũng có thể thông qua cửa này. Nhưng cô không cầm lên được cũng không bỏ xuống được, hồ đồ vô tri. Cuối cùng còn có một dự tính xấu nhất, muốn giết Trần Bình An sau đó kết hôn với hắn, vừa có thể chém nhân quả lại tự nhận không hổ thẹn, đúng là buồn cười. Thủ đoạn như vậy thật có thể giúp cô đi lê.n đỉnh núi sao? Cô có nghĩ tới không, vì sao Trần Bình An mọi chuyện đều trắc trở, lại có thể sống tới hôm nay; còn cô mọi chuyện đều thuận lợi, tư chất trác tuyệt, nhưng ngay cả ngưỡng cửa dễ dàng nhất như vậy cũng không bước qua nổi?”
Hạ Tiểu Lương chán nản ngồi xuống ghế, gục đầu lên bàn, sắc mặt như thủy triều mùa xuân, há miệng th.ở dốc. Trong cặp mắt kia lại hơi ướt át, giống như sương mù mờ mịt nhìn thiếu niên đối diện, ánh mắt vừa u oán vừa hổ thẹn. Sát ý hoàn toàn biến mất, khiến Trần Bình An không hiểu chuyện gì.
Làm sao? Ta cũng không ức hiếp cô, phi kiếm trong hồ lô còn chưa xuất ra mà. Hơn nữa đối diện với một luyện khí sĩ như Hạ Tiểu Lương, cho dù mình thi triển hết cả Mùng Một và Mười Lăm, thậm chí cộng thêm Hàng Yêu và Trừ Ma làm dáng, cũng chỉ có một chữ “thua” và một chữ “chết” mà thôi.
Hạ Tiểu Lương thật lâu mới khôi phục tinh thần, sương mù mờ mịt dần dần biến mất, thủy triều mùa xuân cũng dần dần rút lui, tâm thần ổn định lại. Nàng đứng lên, mỉm cười với thiếu niên, cuối cùng lại biến thành cô gái thần tiên mà Trần Bình An gặp lần đầu, có hươu trắng làm bạn, tiên khí lượn lờ.
Nàng nói như đinh đóng cột:
- Trần Bình An, đợi ngày nào đó ngươi chết rồi, sẽ là lang quân của Hạ Tiểu Lương ta.
Cuối cùng bản tâm của nàng lại kiên định một nửa, thực hiện một nửa quyết định ban đầu... không giết người, lại kết duyên.
Trong nội tâm, giọng nói sâu lắng hùng hồn của Lục Trầm chậm rãi vang lên, mang theo sự khen ngợi không hề che giấu: “Phúc sinh vô lượng thiên tôn. Hạ Tiểu Lương, từ giờ trở đi cô đã là môn hạ của bần đạo, là đệ tử đích truyền thứ sáu, có thể khai tông lập phái ở Bắc Câu Lô Châu.”
Trần Bình An ngây người như phỗng, vô ý thức buột miệng thốt lên:
- Hạ tiên sư, cô nói gì? Có phải ta nghe lầm không? Hay là cô lặp lại lần nữa xem?
Hắn càng xác định, “Hạ Tiểu Lương” trước mắt này có lẽ là hồ ly rừng núi thích quấy phá đùa giỡn.
Hạ Tiểu Lương vừa ngượng ngùng vừa nổi nóng, trừng mắt nhìn Trần Bình An một cái, sau đó lập tức rời đi.
Trần Bình An vẫn ngồi tại chỗ, lông mày nhíu chặt. Như thật như giả, như mộng như ảo.