Kiếm Lai
Chương 218: Gần son thì đỏ
Cô bé váy hồng ôm một chồng sách cổ chạy ra khỏi lầu các, sau khi thấy cảnh này, ánh mắt nhìn về Trần Bình An cũng có vẻ sợ hãi.
Cùng lúc này có một thằng bé áo xanh từ trên trời rơi xuống, áo quần rách rưới, cực kỳ chật vật. Bên cạnh nó có một vệt sáng vàng không ngừng di chuyển, giống như binh sĩ dữ tợn đang áp giải phạm nhân.
Thằng bé áo xanh nằm dưới đất thở hồng hộc, lau vết máu trên mặt, quay đầu nhìn về người xứ khác không rõ lai lịch kia, trong mắt vẫn còn vẻ hung bạo. Chuyện này cũng không kỳ quái, tác oai tác quái trong sông lớn ngoài thành đã mấy trăm năm, đột nhiên bị người ta đánh thành chó nhà có tang, trong lòng dĩ nhiên căm hận khó tan.
Thôi Đông Sơn búng tay một cái, vệt sáng vàng kia như chim én về tổ, bay vào trong tay áo của hắn.
Thấy Trần Bình An lộ vẻ nghi hoặc, Thôi Đông Sơn cười nói:
- Tiên sinh có nhớ ở ngoài Dã Phu quan, ta đã khoe khoang với tiên sinh lễ bái sư phong phú thế nào, từng nhắc đến thanh phi kiếm bản mệnh tạm thời vô chủ này. Tên của nó là “Kim Thu”, phẩm chất không tầm thường, không cần cảnh giới quá cao vẫn có thể điều khiển vận chuyển.
Hắn nhếch miệng, tỏ ra đắc ý:
- Chủ nhân trước đây của phi kiếm từng là một vị kiếm tiên chính hiệu của Trung Thổ Thần Châu, là một kẻ nghiện đánh cờ. Có lẽ đầu bị cánh cửa kẹp trúng, hắn lại muốn thay đổi lề lối, từ kiếm tu chuyển sang kỳ đạo. Nhưng tài đánh cờ không tinh, đánh cuộc hết vốn liếng với ta một trận, cuối cùng thua mất thanh phi kiếm này. Nhưng nói cho cùng hắn cũng muốn đập nồi dìm thuyền, không muốn có bất kỳ vương vấn gì với phi kiếm này nữa.
Trần Bình An tò mò hỏi:
- Vậy Lâm Thủ Nhất có thể dùng thanh “Kim Thu” này không?
Thôi Đông Sơn giống như đau răng:
- Tiên sinh, cũng không ai thiên vị như ngài. Lâm Thủ Nhất đương nhiên có thể dùng, nhưng để hắn luyện hóa điều khiển chắc chắn là phung phí của trời. Học trò ta vui lòng tặng cho tiên sinh, không có nghĩa là vui lòng tặng cho người ngoài như Lâm Thủ Nhất.
Cô bé váy hồng và thằng bé áo xanh không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ kinh ngạc.
Trung Thổ, kiếm tiên, kỳ đạo, đánh cuộc, những từ ngữ này xâu chuỗi với nhau đã đủ kinh hãi thế tục rồi.
Trần Bình An nhìn quanh, không thấy có gì khác thường, liền chuẩn bị tiếp tục lên đường.
- Tiên sinh chờ một lát, để ta nói hết đạo lý đã, cũng giúp cho đường về của tiên sinh không gặp rắc rối bất ngờ.
Thôi Đông Sơn suy nghĩ một lúc, lại lấy ra nghiên mực vốn là bảo vật trấn sơn của Phục Long quán, ra lệnh cho đôi trăn lửa rắn nước của nước Hoàng Đình này:
- Mau đưa chân thân vào bên trong, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn thôi. Quy củ của ta không nói hai lần, nếu còn dám trì hoãn thì đừng trách ta...
Nói chưa được mấy chữ, Thôi Đông Sơn lại nổi sát tâm, chỉ muốn dứt khoát đập chết thằng bé áo xanh kia cho xong, mắt không thấy thì tâm không phiền. Dù sao dựa theo mưu đồ ở Long Tuyền, có thể thiếp lập quan hệ với lão giao long kia đã đủ rồi. Hai con trước mắt này đạo hạnh không cao, còn chưa hoàn thành hóa giao, kém xa giang thần Hàn Thực ở phủ Đại Thủy. Suy cho cùng bắt được bọn chúng chỉ là thêu hoa trên gấm, lúc đầu là do không thể mở ra kho báu trong vật một tấc, mới nghĩ đến chuyện hàng phục hai đứa nhóc tặng cho tiên sinh nhà mình. Cho dù không có tác dụng lớn, sau này nuôi ở bên cạnh giúp trông chừng ngọn núi, cộng thêm xuất thân đặc thù của động tiên Ly Châu, xem như miễn cưỡng khả thi.
Hôm nay tiên sinh đã là tiên sinh, học trò đã là học trò, cho nên hắn thật sự không quan tâm sống chết của bọn chúng. Hắn hiểu rất rõ tính cách của Trần Bình An, đó là đá trong nhà xí, vừa hôi vừa cứng. Nếu Trần Bình An không chấp nhận mình, có cho đối phương một vạn con trăn lửa rắn nước cũng vô dụng. Còn hôm nay đã chấp nhận mình, không có hai đứa nhóc thừa thãi kia cũng không sao cả.
Nghĩ tới đây cảm xúc của hắn trở nên lẫn lộn. Giao tiếp với Trần Bình An, nói mệt thì là mệt trong lòng, còn tốn sức hơn di dời Ngũ Nhạc. Nhưng sau khi vượt qua một ngưỡng cửa vô hình, lại có một cảm giác rất kỳ quái, khiến một người đa mưu túc trí như quốc sư Đại Ly sinh ra... an lòng.
Mắt thấy ánh sáng vàng lại trút ra khỏi tay áo của thiếu niên áo trắng, thằng bé áo xanh kia vội vàng bò dậy, quỳ xuống dập đầu:
- Khẩn cầu tiên sư tha mạng, tiểu nhân sẵn sàng vì tiên sư xông pha khói lửa, máu chảy đầu rơi, chết không hối hận!
Cô bé váy hồng bên cạnh cảm thấy sỉ nhục vì ở cùng đối phương. Cô không phải loại yêu quái mồm mép lanh lợi, lúc này lại ngập ngừng ấp úng, không biết phải làm sao.
Thôi Đông Sơn lười nói nhảm với thằng nhóc rắn nước kia, giơ nghiên mực lên:
- Ta đếm ba tiếng.
Cô bé váy hồng hơi do dự, từ nơi ấn đường phun ra một con trăn lửa nhỏ như sợi tơ bay vào nghiên mực, sau đó sắc mặt trắng như tuyết, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Thằng bé áo xanh thấy thế, đành phải ra vẻ cụ non thở dài, càu nhàu:
- Mà thôi, mà thôi, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.
Chỉ thấy thất khiếu của hắn bốc khói, cuối cùng ngưng tụ thành một con rắn nhỏ màu xanh đen lớn hơn trăn lửa một chút, bay vào nghiên mực.
Một trăn một rắn cuộn tròn trong nghiên mực, không dám nhúc nhích chút nào. Dù sao ven rìa nghiên mực có một con giao long già đang ngủ say, đó là lão tổ tông của yêu vật như bọn chúng, không chừng còn cách xa cả mười tám đời.
Thôi Đông Sơn cất nghiên mực nửa đường được tử sĩ Đại Ly đưa tới, cười lạnh nói:
- Đừng có không biết điều. Chẳng qua là chịu một chút ràng buộc, có thể mượn chuyện này rèn luyện cảnh giới. Nếu là yêu vật thuộc giao long ở châu khác có cơ duyên như hai đứa các ngươi, đã sớm cầu xin lạy đến vỡ đầu rồi.
Cô bé váy hồng từ nhỏ đã lớn lên ở lầu sách chắp tay cảm tạ.
Thằng bé áo xanh trước giờ đã quen ung dung tự tại thì bĩu môi, không đồng ý chuyện này.
Thôi Đông Sơn giống như nhìn mà không thấy, nghiền ngẫm cười nói:
- Có biết Long Tuyền Đại Ly không? Chính là chỗ động tiên Ly Châu vỡ tan rơi xuống. Tiên sinh nhà ta là chủ đất ở đó, sở hữu năm ngọn núi, còn cất giữ không ít đá mật rắn tràn đầy linh khí. Thứ này là do máu của một con chân long cuối cùng trên thế gian ngưng tụ thành, giá trị của nó tự các ngươi hãy ước lượng. Cho nên trên đường hãy hầu hạ tiên sinh nhà ta cho tốt.
Ánh mắt cô bé váy hồng sáng lên, khom lưng vái Trần Bình An, vẻ mặt vui mừng:
- Nô tỳ bằng lòng đi theo tiên sinh.
Thằng bé áo xanh càng dứt khoát hơn, lập tức quỳ xuống dập đầu thành tiếng:
- Lão gia, có thiếu nha hoàn xinh đẹp làm ấm chăn không? Tôi quen biết rất nhiều, ngay cả người tu hành cũng có. Chỉ cần lão gia gật đầu, tôi sẽ bắt cho lão gia... à không, là dùng kiệu lớn tám người khiêng mời đến cho lão gia.
Trần Bình An dụi dụi trán, liếc nhìn Thôi Đông Sơn. Chẳng lẽ là ngưu tầm ngưu mã tầm mã? Làm sao tên này luôn đụng phải đám quái thai không sợ trời không sợ đất như vậy, ngược lại Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất bên cạnh mình đều rất đứng đắn.
Sau khi bị lão tú tài chặt đứt liên hệ thần hồn, Thôi Sàm hôm nay mặc dù có hình dáng thiếu niên, hơn nữa tâm tính thiếu niên chiếm ưu thế, nhưng ánh mắt và lòng dạ vẫn còn đó. Thông qua cái liếc mắt này, hắn đã đoán được đại khái tâm tư của Trần Bình An, cảm thấy bất đắc dĩ. Đám trẻ Lý Bảo Bình nào có ai là bình thường? Lui một vạn bước mà nói, Trần Bình An ngươi cũng là người bình thường sao? Một động tác quyền phổ tệ hại, trên đời có mấy người muốn đánh một triệu lần rồi mới tính đến chuyện khác?
Thằng bé áo xanh ngẩng đầu lên:
- Lão gia, Tào Hổ Sơn của phủ Chi Lan còn có một đứa con út, lúc trước phụ trách trông chừng tôi ở bờ sông ngoài thành. Cảnh giới của hắn không cao nhưng đạo hạnh không tệ, thiên phú rất tốt, còn có một phủ đệ tiên gia làm chỗ dựa, lúc này có lẽ đã hội họp với cha hắn rồi. Nếu như mặc kệ, sau này chắc chắn sẽ gặp phiền phức, có cần tôi...
Hắn há to miệng ra hiệu muốn ăn hết.
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Giải quyết xong các ngươi, đạo lý của ta chỉ mới nói một nửa thôi. Kế tiếp các ngươi chỉ cần theo tiên sinh ra khỏi thành là được, ta sẽ ở lại dọn dẹp.
Trần Bình An gật đầu một cái, dặn dò:
- Đừng lạm sát.
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói:
- Tiên sinh đã lên tiếng, học trò đâu dám không nghe.
Gùi trúc khẽ nhúc nhích, Trần Bình An quay đầu nhìn, thấy thanh kiếm gỗ hòe kia hơi lắc lư. Một thiếu nữ áo vàng nhỏ bé đáng yêu men theo kiếm gỗ và cái gùi đi tới vai Trần Bình An, vẫy tay với hắn. Trần Bình An hiểu ngầm nghiêng đầu qua, yêu tinh kỳ quái vẫn luôn sống nhờ trong kiếm gỗ hòe này thì thầm bên tai hắn. Hắn nghiêm túc lắng nghe xong, nói với Thôi Đông Sơn:
- Nó nói với ta, nếu ngươi đến thư viện Đại Tùy, hãy nói với Mao Tiểu Đông mấy câu. Một câu là “người trời phân chia, bản tính thay đổi”, một câu là “lễ định nề nếp, pháp luật đứng đầu”.
Thôi Đông Sơn khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt phức tạp. Rất dễ thấy, một câu là lời từ biệt lão tú tài tặng cho mình, một câu chắc là di ngôn mà Tề Tĩnh Xuân muốn mượn Trần Bình An chuyển lời cho Mao Tiểu Đông.
Thôi Đông Sơn cảm thấy chán nản, chỉ vào người tí hon trên vai Trần Bình An:
- Đây là người nhỏ hương khói còn sót lại của động tiên Ly Châu, đã nặn kim thân hơn một nửa, rất hiếm thấy. Trên núi Lạc Phách của tiên sinh có một ngôi miếu, sơn thần ở đó cũng xem như đáng tin cậy. Về sau có thể đặt người nhỏ hương khói này ở miếu thờ kia nuôi dưỡng, dùng lư hương làm nhà, nhang khói làm thức ăn.
Thiếu nữ áo vàng đứng trên vai Trần Bình An hơi do dự, cuối cùng hít sâu một hơi, nhìn về Thôi Đông Sơn:
- Tề tiên sinh còn để lại một câu, nhưng khi đó tiên sinh nói ngươi chưa chắc có cơ hội. Bây giờ ngươi đã nhận Trần Bình An làm thầy, mặc dù vẫn là người xấu, nhưng ta cảm thấy có thể nói cho ngươi nghe thử.
Thôi Đông Sơn ngẩn ra tại chỗ, trong lòng hơi xao động, nghiêm mặt chậm rãi nói:
- Rửa tai lắng nghe.
Thiếu nữ áo vàng cất giọng trẻ con nói:
- Học trò hỏi, “cua sáu chân mà hai càng” (1) giải thích thế nào? Có phải viết nhầm? Thầy giáo trả lời, tú tài nghèo trong túi cũng không có tiền.
Thôi Đông Sơn ôm bụng cười lớn, cười đến nước mắt đều chảy ra, khiến mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Hắn một mình đi về phía lầu sách, cười đến không dừng được, vừa đi vừa lau nước mắt bên khóe mắt, quay đầu cười nói:
- Tiên sinh, ta không tiễn nữa.
Thôi Đông Sơn đứng ở cửa sổ tầng hai lầu sách nhìn theo bóng lưng Trần Bình An, lớn tiếng hô:
- Tiên sinh, nếu gặp phải việc khó khăn, có thể chuyển đường đi tìm lão thị lang Hộ bộ kia, cứ nói ngài là thầy giáo của ta là được. Nếu có thể làm trái lương tâm, nói ngài và lão tú tài có quan hệ nửa thầy trò thì càng tốt!
Trần Bình An quay đầu nói:
- Biết rồi, ngươi hãy tự cẩn thận.
Thôi Đông Sơn phất tay, lẩm bẩm nói:
- Dậy mà đi làm, hai ta cùng cố gắng.
Hắn đi đến tầng sáu, lên cao nhìn ra xa.
Trước đó sở dĩ không muốn đi lên tầng này, không phải vì ở đây có huyền cơ gì, mà là tâm tính thiếu niên đang quấy phá, nhớ tới một ít chuyện cũ không vui. Đồ đệ đầu tiên của Văn Thánh hay quốc sư Đại Ly cũng vậy, đều là từ năm tháng tuổi trẻ đi lên.
Hắn ngả người về phía sau, tiện tay đặt nghiên mực cổ kia sang một bên, hoàn toàn không để ý bụi bặm dính vào áo trắng.
Hắn quay đầu nhìn nghiên mực:
- Nếu đã bắt đầu làm, không bằng làm một mạch cho xong, một lưới bắt hết nghiệt chủng giao long của nước Thục thượng cổ này, toàn bộ nuôi dưỡng trong đó?
Hắn nhìn về khung trang trí năm màu trên đỉnh, nơi đó có điêu khắc rồng lượn uy nghiêm.
Nơi này không giống lầu sách nhà mình trong ký ức lắm, bên đó ánh sáng lờ mờ, cũng không có phong cảnh xinh đẹp như vậy.
Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Nhớ lúc hắn còn nhỏ, thiên tư trác tuyệt, chỉ là tâm tính không ổn định, bị ông nội đặt nhiều kỳ vọng nhẫn tâm “bắt nhốt” trên gác nhỏ ở tầng cao nhất lầu sách, sau đó cất thang đi. Ba bữa dùng dây thừng đưa hộp thức ăn lên, ăn uống bài tiết đều giải quyết ở nơi nhỏ như vậy, dĩ nhiên là vẫn có bô, mỗi ngày đều sẽ đổi. Đứa trẻ vì phản kháng, biểu đạt sự căm phẫn bất mãn của mình, thường xé trang sách làm giấy vệ sinh, hoặc là gấp giấy thành con diều con chim nho nhỏ, từ một cửa sổ nhỏ ném ra ngoài lầu, theo gió bay đi. Mỗi lần đều nghe ông nội chống gậy ở bên dưới lầu mắng như tát nước.
Khi ấy chuyện mà hắn làm nhiều nhất, đó là chồng tất cả sách trong gác lên, đứng trên đống sách cao, nhoài người ra cửa sổ nhìn về nước sông ngoài thành, một lần như vậy thường là vài canh giờ.
Năm đó hắn còn không gọi là Thôi Sàm, càng không gọi là Thôi Đông Sơn, mà là Thôi Sàm Sàm. Chữ “Sàm” đầu tiên là tiếng nước chảy, chữ “Sàm” thứ hai là núi cao hiểm trở. Lúc ông nội đặt tên cho hắn, đương nhiên hi vọng sau khi đứa cháu trai này lớn lên, đạo đức phẩm hạnh, học vấn tu dưỡng đều tốt đẹp như núi cao sông lớn, trí tuệ và nhân ái đều có đủ, núi sông thanh tú, có thể trở thành nhân tài đọc sách, bước vào hàng ngũ quân tử hiền nhân. Thế nhưng đứa trẻ không cảm kích, sau khi vất vả đi xuống lầu, rất nhanh đã rời khỏi quê hương, rời khỏi nước nhà, rời khỏi một châu, cuối cùng đi thẳng đến Trung Thổ Thần Châu. Chỉ hận còn chưa đi đủ, cách lão già cứng nhắc kia càng xa càng tốt. Hơn nữa hắn còn cố ý bỏ đi chữ “Sàm” thứ hai, chỉ giữ lại chữ “Sàm” đầu tiên khá yêu thích, sau đó trong năm tháng dài đằng đẵng vẫn luôn tự xưng là “Thôi Sàm”.
Cho dù sau này trở lại Đông Bảo Bình Châu, trở thành quốc sư Đại Ly, hắn vẫn không về thăm quê nhà lần nào.
Không muốn trở về.
Thôi Đông Sơn mở mắt, dùng tay áo lau mặt:
- Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy đại lão gia thương tâm à?
Trên tầng cao nhất xuất hiện một ông lão áo nho dùng âm thần xuất khiếu đi xa, chính là con giao long già kia. Lão giao long nhìn chằm chằm vào nghiên mực, sắc mặt âm trầm.
Thôi Đông Sơn không đứng dậy, chỉ vung tay áo đẩy nghiên mực về phía lão giao long:
- Ba trăm năm tu vi của ngươi đã mất, chuyện lần trước xem như thanh toán xong. Kế tiếp ngươi không cần vội đi đến Long Tuyền, hãy giúp đỡ lùng bắt nghiệt chủng giao long còn sót lại, bất kể già trẻ lớn nhỏ đều nhốt vào trong nghiên mực. Tiên sinh nhà ta lưu giữ rất nhiều đá mật rắn phẩm chất tốt nhất, cũng không mang ra khỏi quê nhà. May mà hắn không mang ra, nếu không với tính tình của hắn, có trời mới biết có làm đồng tử rải tiền phung phí hay không. Bây giờ thì vừa khéo, tương lai có thể phát huy công dụng.
Hắn ngồi dậy, thờ ơ rung vai.
Lão giao long cất nghiên mực, cảm giác được khí tức của thiếu niên thay đổi, lửa giận trong lòng lập tức tan thành mây khói, chuyển thành bất đắc dĩ và khâm phục:
- Quốc sư không hổ là quốc sư.
Thôi Đông Sơn thở dài:
- Từ không đến ba, từ ba đến năm, không đáng ngạc nhiên. Tại Đông Bảo Bình Châu nho nhỏ này xem như hiếm thấy, nhưng nếu đổi thành Trung Thổ Thần Châu, ngươi ở đó không cần đợi một ngàn năm, chỉ trong một trăm năm ngắn ngủi, ngươi sẽ phát hiện vô số thiên tài kiệt xuất nhanh chóng quật khởi, sau đó trong nháy mắt ngã xuống, thậm chí ngươi còn không kịp nhìn. Đến cuối cùng ngươi sẽ nhận ra, chỉ có già mà bất tử hơn nữa già mà bất hủ, mới là lợi hại thật sự.
Lão giao long lắc đầu cười nói:
- Đó không phải là nơi chúng ta có thể ở, một khi bị phát hiện, tám chín phần mười sẽ bị mấy vương triều lớn bắt đi lột da rút gân.
Thôi Đông Sơn vẫn ngồi dưới đất, sắc mặt thẫn thờ nói:
- Sự tình lại có thay đổi, kinh thành Đại Ly có người cảm thấy để ngươi làm sơn chủ của thư viện mới ở núi Phi Vân không thể phục chúng. Mặc dù ta phản đối nhưng hoàng đế bệ hạ đã quyết định, chỉ để ngươi làm phó sơn chủ, còn chưa chắc có thể ngồi vững ở vị trí này. Đây là do Thôi Sàm ta tính sai trước, cho nên nếu ngươi nuốt lời thì ta cũng không có ý kiến.
Lão giao long thản nhiên cười nói:
- Ngồi ở vị trí phó sơn chủ phía sau? Ta thấy rất tốt, không cần làm chim đầu đàn.
Thôi Đông Sơn quay đầu nhíu mày nói:
- Bây giờ khách sáo với ta, nếu sau này nuốt lời, ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.
Lão giao long lắc đầu nói:
- Cũng không phải lời khách sáo.
Thôi Đông Sơn lại lộ ra tính tình quái gở, chẳng những không giống như trút được gánh nặng, ngược lại còn châm chọc:
- Chẳng trách ngươi có thể sống lâu như vậy.
Lão giao long không để bụng chuyện này, cảm khái nói:
- Hiện giờ chỉ hi vọng có thể sống lâu hơn một chút.
Thôi Đông Sơn đứng lên, không có bất kỳ động tác nào, tất cả bụi bặm trên áo trắng đều chấn động rơi xuống bay xa:
- Kế tiếp làm phiền ngươi đưa ta đến Đại Tùy. Sau đó ngươi trở về nơi này, giải quyết cho xong chuyện của phủ Chi Lan, có thể thuận tiện dụ dỗ vị thủy thần ngoài thành kia.
Sắc mặt lão giao long kỳ quái. Thôi Đông Sơn đi tới trước người lão, cười nói:
- Thế nào, không quen để người khác cưỡi trên cổ à? Chuyện này có gì xấu hổ, thời viễn cổ thần tiên cưỡi rồng chỉ là chuyện bình thường, giống như người giàu cưỡi ngựa bây giờ.
Lão giao long cười khổ, cam chịu nói:
- Vậy ta chờ ngươi ở ngoài lầu?
Thôi Đông Sơn gật đầu. Bóng dáng lão giao long nhoáng lên rồi biến mất.
Phía trên đầu tường của châu thành này đột nhiên gió nổi mây vần, mây lớn rủ xuống, gần như muốn chạm đến đỉnh lầu sách.
Vị thần sông chính thức ở ngoài thành hóa làm hình người, đứng bên bờ sông ngẩng đầu nhìn, tràn đầy kính sợ.
Ba vị thần linh ở lầu Thành Hoàng và hai miếu Văn Võ cũng như vậy.
Mũi chân Thôi Đông Sơn nhún một cái, bay ra ngoài cửa sổ tầng thượng, xuyên qua biển mây, đáp xuống đỉnh đầu con giao long già, khoanh chân ngồi xuống. Cái đuôi của giao long già lắc lư, ngự gió bay về phía trước.
Một thiếu niên áo trắng ấn đường có nốt ruồi, cưỡi trên rồng trời giống như thần linh trong truyền thuyết.
Thôi Đông Sơn hiểu ngầm cười, nhắm mắt lại, hai tay bấm quyết, lại rất nhàm chán bắt đầu luyện tập thủ ấn thế đứng kia.
Gần son thì đỏ.
Nơi cổng thành, Trần Bình An quay đầu nhìn, trông thấy biển mây quay cuồng trên bầu trời.
Bên cạnh hắn là hai đứa bé dáng vẻ như thư đồng, một trái một phải đi theo.
Thằng bé áo xanh kia vừa ra khỏi cổng thành, liền cảm thấy mình là mãnh hổ về núi, giao long vào biển, nghênh ngang nói:
- Lão gia, tên kia thật là đủ hung tàn.
Cô bé váy hồng liếc nhìn tử địch nói chuyện không kiêng dè, mím chặt môi, đánh chết cũng không mở miệng.
Trần Bình An vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu thằng bé áo xanh:
- Hắn là học trò của ta.
Thằng bé áo xanh sợ đến vội vàng chạy đi.
Trần Bình An tiếp tục đi tới trước.
Đây có tính là gần mực thì đen không?
- --------
Chú thích:
(1) Cua sáu chân mà hai càng: muốn nói đến ốc mượn hồn, loài cua sống nhờ trong vỏ ốc rỗng.
Cùng lúc này có một thằng bé áo xanh từ trên trời rơi xuống, áo quần rách rưới, cực kỳ chật vật. Bên cạnh nó có một vệt sáng vàng không ngừng di chuyển, giống như binh sĩ dữ tợn đang áp giải phạm nhân.
Thằng bé áo xanh nằm dưới đất thở hồng hộc, lau vết máu trên mặt, quay đầu nhìn về người xứ khác không rõ lai lịch kia, trong mắt vẫn còn vẻ hung bạo. Chuyện này cũng không kỳ quái, tác oai tác quái trong sông lớn ngoài thành đã mấy trăm năm, đột nhiên bị người ta đánh thành chó nhà có tang, trong lòng dĩ nhiên căm hận khó tan.
Thôi Đông Sơn búng tay một cái, vệt sáng vàng kia như chim én về tổ, bay vào trong tay áo của hắn.
Thấy Trần Bình An lộ vẻ nghi hoặc, Thôi Đông Sơn cười nói:
- Tiên sinh có nhớ ở ngoài Dã Phu quan, ta đã khoe khoang với tiên sinh lễ bái sư phong phú thế nào, từng nhắc đến thanh phi kiếm bản mệnh tạm thời vô chủ này. Tên của nó là “Kim Thu”, phẩm chất không tầm thường, không cần cảnh giới quá cao vẫn có thể điều khiển vận chuyển.
Hắn nhếch miệng, tỏ ra đắc ý:
- Chủ nhân trước đây của phi kiếm từng là một vị kiếm tiên chính hiệu của Trung Thổ Thần Châu, là một kẻ nghiện đánh cờ. Có lẽ đầu bị cánh cửa kẹp trúng, hắn lại muốn thay đổi lề lối, từ kiếm tu chuyển sang kỳ đạo. Nhưng tài đánh cờ không tinh, đánh cuộc hết vốn liếng với ta một trận, cuối cùng thua mất thanh phi kiếm này. Nhưng nói cho cùng hắn cũng muốn đập nồi dìm thuyền, không muốn có bất kỳ vương vấn gì với phi kiếm này nữa.
Trần Bình An tò mò hỏi:
- Vậy Lâm Thủ Nhất có thể dùng thanh “Kim Thu” này không?
Thôi Đông Sơn giống như đau răng:
- Tiên sinh, cũng không ai thiên vị như ngài. Lâm Thủ Nhất đương nhiên có thể dùng, nhưng để hắn luyện hóa điều khiển chắc chắn là phung phí của trời. Học trò ta vui lòng tặng cho tiên sinh, không có nghĩa là vui lòng tặng cho người ngoài như Lâm Thủ Nhất.
Cô bé váy hồng và thằng bé áo xanh không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ kinh ngạc.
Trung Thổ, kiếm tiên, kỳ đạo, đánh cuộc, những từ ngữ này xâu chuỗi với nhau đã đủ kinh hãi thế tục rồi.
Trần Bình An nhìn quanh, không thấy có gì khác thường, liền chuẩn bị tiếp tục lên đường.
- Tiên sinh chờ một lát, để ta nói hết đạo lý đã, cũng giúp cho đường về của tiên sinh không gặp rắc rối bất ngờ.
Thôi Đông Sơn suy nghĩ một lúc, lại lấy ra nghiên mực vốn là bảo vật trấn sơn của Phục Long quán, ra lệnh cho đôi trăn lửa rắn nước của nước Hoàng Đình này:
- Mau đưa chân thân vào bên trong, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn thôi. Quy củ của ta không nói hai lần, nếu còn dám trì hoãn thì đừng trách ta...
Nói chưa được mấy chữ, Thôi Đông Sơn lại nổi sát tâm, chỉ muốn dứt khoát đập chết thằng bé áo xanh kia cho xong, mắt không thấy thì tâm không phiền. Dù sao dựa theo mưu đồ ở Long Tuyền, có thể thiếp lập quan hệ với lão giao long kia đã đủ rồi. Hai con trước mắt này đạo hạnh không cao, còn chưa hoàn thành hóa giao, kém xa giang thần Hàn Thực ở phủ Đại Thủy. Suy cho cùng bắt được bọn chúng chỉ là thêu hoa trên gấm, lúc đầu là do không thể mở ra kho báu trong vật một tấc, mới nghĩ đến chuyện hàng phục hai đứa nhóc tặng cho tiên sinh nhà mình. Cho dù không có tác dụng lớn, sau này nuôi ở bên cạnh giúp trông chừng ngọn núi, cộng thêm xuất thân đặc thù của động tiên Ly Châu, xem như miễn cưỡng khả thi.
Hôm nay tiên sinh đã là tiên sinh, học trò đã là học trò, cho nên hắn thật sự không quan tâm sống chết của bọn chúng. Hắn hiểu rất rõ tính cách của Trần Bình An, đó là đá trong nhà xí, vừa hôi vừa cứng. Nếu Trần Bình An không chấp nhận mình, có cho đối phương một vạn con trăn lửa rắn nước cũng vô dụng. Còn hôm nay đã chấp nhận mình, không có hai đứa nhóc thừa thãi kia cũng không sao cả.
Nghĩ tới đây cảm xúc của hắn trở nên lẫn lộn. Giao tiếp với Trần Bình An, nói mệt thì là mệt trong lòng, còn tốn sức hơn di dời Ngũ Nhạc. Nhưng sau khi vượt qua một ngưỡng cửa vô hình, lại có một cảm giác rất kỳ quái, khiến một người đa mưu túc trí như quốc sư Đại Ly sinh ra... an lòng.
Mắt thấy ánh sáng vàng lại trút ra khỏi tay áo của thiếu niên áo trắng, thằng bé áo xanh kia vội vàng bò dậy, quỳ xuống dập đầu:
- Khẩn cầu tiên sư tha mạng, tiểu nhân sẵn sàng vì tiên sư xông pha khói lửa, máu chảy đầu rơi, chết không hối hận!
Cô bé váy hồng bên cạnh cảm thấy sỉ nhục vì ở cùng đối phương. Cô không phải loại yêu quái mồm mép lanh lợi, lúc này lại ngập ngừng ấp úng, không biết phải làm sao.
Thôi Đông Sơn lười nói nhảm với thằng nhóc rắn nước kia, giơ nghiên mực lên:
- Ta đếm ba tiếng.
Cô bé váy hồng hơi do dự, từ nơi ấn đường phun ra một con trăn lửa nhỏ như sợi tơ bay vào nghiên mực, sau đó sắc mặt trắng như tuyết, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Thằng bé áo xanh thấy thế, đành phải ra vẻ cụ non thở dài, càu nhàu:
- Mà thôi, mà thôi, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.
Chỉ thấy thất khiếu của hắn bốc khói, cuối cùng ngưng tụ thành một con rắn nhỏ màu xanh đen lớn hơn trăn lửa một chút, bay vào nghiên mực.
Một trăn một rắn cuộn tròn trong nghiên mực, không dám nhúc nhích chút nào. Dù sao ven rìa nghiên mực có một con giao long già đang ngủ say, đó là lão tổ tông của yêu vật như bọn chúng, không chừng còn cách xa cả mười tám đời.
Thôi Đông Sơn cất nghiên mực nửa đường được tử sĩ Đại Ly đưa tới, cười lạnh nói:
- Đừng có không biết điều. Chẳng qua là chịu một chút ràng buộc, có thể mượn chuyện này rèn luyện cảnh giới. Nếu là yêu vật thuộc giao long ở châu khác có cơ duyên như hai đứa các ngươi, đã sớm cầu xin lạy đến vỡ đầu rồi.
Cô bé váy hồng từ nhỏ đã lớn lên ở lầu sách chắp tay cảm tạ.
Thằng bé áo xanh trước giờ đã quen ung dung tự tại thì bĩu môi, không đồng ý chuyện này.
Thôi Đông Sơn giống như nhìn mà không thấy, nghiền ngẫm cười nói:
- Có biết Long Tuyền Đại Ly không? Chính là chỗ động tiên Ly Châu vỡ tan rơi xuống. Tiên sinh nhà ta là chủ đất ở đó, sở hữu năm ngọn núi, còn cất giữ không ít đá mật rắn tràn đầy linh khí. Thứ này là do máu của một con chân long cuối cùng trên thế gian ngưng tụ thành, giá trị của nó tự các ngươi hãy ước lượng. Cho nên trên đường hãy hầu hạ tiên sinh nhà ta cho tốt.
Ánh mắt cô bé váy hồng sáng lên, khom lưng vái Trần Bình An, vẻ mặt vui mừng:
- Nô tỳ bằng lòng đi theo tiên sinh.
Thằng bé áo xanh càng dứt khoát hơn, lập tức quỳ xuống dập đầu thành tiếng:
- Lão gia, có thiếu nha hoàn xinh đẹp làm ấm chăn không? Tôi quen biết rất nhiều, ngay cả người tu hành cũng có. Chỉ cần lão gia gật đầu, tôi sẽ bắt cho lão gia... à không, là dùng kiệu lớn tám người khiêng mời đến cho lão gia.
Trần Bình An dụi dụi trán, liếc nhìn Thôi Đông Sơn. Chẳng lẽ là ngưu tầm ngưu mã tầm mã? Làm sao tên này luôn đụng phải đám quái thai không sợ trời không sợ đất như vậy, ngược lại Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất bên cạnh mình đều rất đứng đắn.
Sau khi bị lão tú tài chặt đứt liên hệ thần hồn, Thôi Sàm hôm nay mặc dù có hình dáng thiếu niên, hơn nữa tâm tính thiếu niên chiếm ưu thế, nhưng ánh mắt và lòng dạ vẫn còn đó. Thông qua cái liếc mắt này, hắn đã đoán được đại khái tâm tư của Trần Bình An, cảm thấy bất đắc dĩ. Đám trẻ Lý Bảo Bình nào có ai là bình thường? Lui một vạn bước mà nói, Trần Bình An ngươi cũng là người bình thường sao? Một động tác quyền phổ tệ hại, trên đời có mấy người muốn đánh một triệu lần rồi mới tính đến chuyện khác?
Thằng bé áo xanh ngẩng đầu lên:
- Lão gia, Tào Hổ Sơn của phủ Chi Lan còn có một đứa con út, lúc trước phụ trách trông chừng tôi ở bờ sông ngoài thành. Cảnh giới của hắn không cao nhưng đạo hạnh không tệ, thiên phú rất tốt, còn có một phủ đệ tiên gia làm chỗ dựa, lúc này có lẽ đã hội họp với cha hắn rồi. Nếu như mặc kệ, sau này chắc chắn sẽ gặp phiền phức, có cần tôi...
Hắn há to miệng ra hiệu muốn ăn hết.
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Giải quyết xong các ngươi, đạo lý của ta chỉ mới nói một nửa thôi. Kế tiếp các ngươi chỉ cần theo tiên sinh ra khỏi thành là được, ta sẽ ở lại dọn dẹp.
Trần Bình An gật đầu một cái, dặn dò:
- Đừng lạm sát.
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói:
- Tiên sinh đã lên tiếng, học trò đâu dám không nghe.
Gùi trúc khẽ nhúc nhích, Trần Bình An quay đầu nhìn, thấy thanh kiếm gỗ hòe kia hơi lắc lư. Một thiếu nữ áo vàng nhỏ bé đáng yêu men theo kiếm gỗ và cái gùi đi tới vai Trần Bình An, vẫy tay với hắn. Trần Bình An hiểu ngầm nghiêng đầu qua, yêu tinh kỳ quái vẫn luôn sống nhờ trong kiếm gỗ hòe này thì thầm bên tai hắn. Hắn nghiêm túc lắng nghe xong, nói với Thôi Đông Sơn:
- Nó nói với ta, nếu ngươi đến thư viện Đại Tùy, hãy nói với Mao Tiểu Đông mấy câu. Một câu là “người trời phân chia, bản tính thay đổi”, một câu là “lễ định nề nếp, pháp luật đứng đầu”.
Thôi Đông Sơn khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt phức tạp. Rất dễ thấy, một câu là lời từ biệt lão tú tài tặng cho mình, một câu chắc là di ngôn mà Tề Tĩnh Xuân muốn mượn Trần Bình An chuyển lời cho Mao Tiểu Đông.
Thôi Đông Sơn cảm thấy chán nản, chỉ vào người tí hon trên vai Trần Bình An:
- Đây là người nhỏ hương khói còn sót lại của động tiên Ly Châu, đã nặn kim thân hơn một nửa, rất hiếm thấy. Trên núi Lạc Phách của tiên sinh có một ngôi miếu, sơn thần ở đó cũng xem như đáng tin cậy. Về sau có thể đặt người nhỏ hương khói này ở miếu thờ kia nuôi dưỡng, dùng lư hương làm nhà, nhang khói làm thức ăn.
Thiếu nữ áo vàng đứng trên vai Trần Bình An hơi do dự, cuối cùng hít sâu một hơi, nhìn về Thôi Đông Sơn:
- Tề tiên sinh còn để lại một câu, nhưng khi đó tiên sinh nói ngươi chưa chắc có cơ hội. Bây giờ ngươi đã nhận Trần Bình An làm thầy, mặc dù vẫn là người xấu, nhưng ta cảm thấy có thể nói cho ngươi nghe thử.
Thôi Đông Sơn ngẩn ra tại chỗ, trong lòng hơi xao động, nghiêm mặt chậm rãi nói:
- Rửa tai lắng nghe.
Thiếu nữ áo vàng cất giọng trẻ con nói:
- Học trò hỏi, “cua sáu chân mà hai càng” (1) giải thích thế nào? Có phải viết nhầm? Thầy giáo trả lời, tú tài nghèo trong túi cũng không có tiền.
Thôi Đông Sơn ôm bụng cười lớn, cười đến nước mắt đều chảy ra, khiến mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Hắn một mình đi về phía lầu sách, cười đến không dừng được, vừa đi vừa lau nước mắt bên khóe mắt, quay đầu cười nói:
- Tiên sinh, ta không tiễn nữa.
Thôi Đông Sơn đứng ở cửa sổ tầng hai lầu sách nhìn theo bóng lưng Trần Bình An, lớn tiếng hô:
- Tiên sinh, nếu gặp phải việc khó khăn, có thể chuyển đường đi tìm lão thị lang Hộ bộ kia, cứ nói ngài là thầy giáo của ta là được. Nếu có thể làm trái lương tâm, nói ngài và lão tú tài có quan hệ nửa thầy trò thì càng tốt!
Trần Bình An quay đầu nói:
- Biết rồi, ngươi hãy tự cẩn thận.
Thôi Đông Sơn phất tay, lẩm bẩm nói:
- Dậy mà đi làm, hai ta cùng cố gắng.
Hắn đi đến tầng sáu, lên cao nhìn ra xa.
Trước đó sở dĩ không muốn đi lên tầng này, không phải vì ở đây có huyền cơ gì, mà là tâm tính thiếu niên đang quấy phá, nhớ tới một ít chuyện cũ không vui. Đồ đệ đầu tiên của Văn Thánh hay quốc sư Đại Ly cũng vậy, đều là từ năm tháng tuổi trẻ đi lên.
Hắn ngả người về phía sau, tiện tay đặt nghiên mực cổ kia sang một bên, hoàn toàn không để ý bụi bặm dính vào áo trắng.
Hắn quay đầu nhìn nghiên mực:
- Nếu đã bắt đầu làm, không bằng làm một mạch cho xong, một lưới bắt hết nghiệt chủng giao long của nước Thục thượng cổ này, toàn bộ nuôi dưỡng trong đó?
Hắn nhìn về khung trang trí năm màu trên đỉnh, nơi đó có điêu khắc rồng lượn uy nghiêm.
Nơi này không giống lầu sách nhà mình trong ký ức lắm, bên đó ánh sáng lờ mờ, cũng không có phong cảnh xinh đẹp như vậy.
Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Nhớ lúc hắn còn nhỏ, thiên tư trác tuyệt, chỉ là tâm tính không ổn định, bị ông nội đặt nhiều kỳ vọng nhẫn tâm “bắt nhốt” trên gác nhỏ ở tầng cao nhất lầu sách, sau đó cất thang đi. Ba bữa dùng dây thừng đưa hộp thức ăn lên, ăn uống bài tiết đều giải quyết ở nơi nhỏ như vậy, dĩ nhiên là vẫn có bô, mỗi ngày đều sẽ đổi. Đứa trẻ vì phản kháng, biểu đạt sự căm phẫn bất mãn của mình, thường xé trang sách làm giấy vệ sinh, hoặc là gấp giấy thành con diều con chim nho nhỏ, từ một cửa sổ nhỏ ném ra ngoài lầu, theo gió bay đi. Mỗi lần đều nghe ông nội chống gậy ở bên dưới lầu mắng như tát nước.
Khi ấy chuyện mà hắn làm nhiều nhất, đó là chồng tất cả sách trong gác lên, đứng trên đống sách cao, nhoài người ra cửa sổ nhìn về nước sông ngoài thành, một lần như vậy thường là vài canh giờ.
Năm đó hắn còn không gọi là Thôi Sàm, càng không gọi là Thôi Đông Sơn, mà là Thôi Sàm Sàm. Chữ “Sàm” đầu tiên là tiếng nước chảy, chữ “Sàm” thứ hai là núi cao hiểm trở. Lúc ông nội đặt tên cho hắn, đương nhiên hi vọng sau khi đứa cháu trai này lớn lên, đạo đức phẩm hạnh, học vấn tu dưỡng đều tốt đẹp như núi cao sông lớn, trí tuệ và nhân ái đều có đủ, núi sông thanh tú, có thể trở thành nhân tài đọc sách, bước vào hàng ngũ quân tử hiền nhân. Thế nhưng đứa trẻ không cảm kích, sau khi vất vả đi xuống lầu, rất nhanh đã rời khỏi quê hương, rời khỏi nước nhà, rời khỏi một châu, cuối cùng đi thẳng đến Trung Thổ Thần Châu. Chỉ hận còn chưa đi đủ, cách lão già cứng nhắc kia càng xa càng tốt. Hơn nữa hắn còn cố ý bỏ đi chữ “Sàm” thứ hai, chỉ giữ lại chữ “Sàm” đầu tiên khá yêu thích, sau đó trong năm tháng dài đằng đẵng vẫn luôn tự xưng là “Thôi Sàm”.
Cho dù sau này trở lại Đông Bảo Bình Châu, trở thành quốc sư Đại Ly, hắn vẫn không về thăm quê nhà lần nào.
Không muốn trở về.
Thôi Đông Sơn mở mắt, dùng tay áo lau mặt:
- Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy đại lão gia thương tâm à?
Trên tầng cao nhất xuất hiện một ông lão áo nho dùng âm thần xuất khiếu đi xa, chính là con giao long già kia. Lão giao long nhìn chằm chằm vào nghiên mực, sắc mặt âm trầm.
Thôi Đông Sơn không đứng dậy, chỉ vung tay áo đẩy nghiên mực về phía lão giao long:
- Ba trăm năm tu vi của ngươi đã mất, chuyện lần trước xem như thanh toán xong. Kế tiếp ngươi không cần vội đi đến Long Tuyền, hãy giúp đỡ lùng bắt nghiệt chủng giao long còn sót lại, bất kể già trẻ lớn nhỏ đều nhốt vào trong nghiên mực. Tiên sinh nhà ta lưu giữ rất nhiều đá mật rắn phẩm chất tốt nhất, cũng không mang ra khỏi quê nhà. May mà hắn không mang ra, nếu không với tính tình của hắn, có trời mới biết có làm đồng tử rải tiền phung phí hay không. Bây giờ thì vừa khéo, tương lai có thể phát huy công dụng.
Hắn ngồi dậy, thờ ơ rung vai.
Lão giao long cất nghiên mực, cảm giác được khí tức của thiếu niên thay đổi, lửa giận trong lòng lập tức tan thành mây khói, chuyển thành bất đắc dĩ và khâm phục:
- Quốc sư không hổ là quốc sư.
Thôi Đông Sơn thở dài:
- Từ không đến ba, từ ba đến năm, không đáng ngạc nhiên. Tại Đông Bảo Bình Châu nho nhỏ này xem như hiếm thấy, nhưng nếu đổi thành Trung Thổ Thần Châu, ngươi ở đó không cần đợi một ngàn năm, chỉ trong một trăm năm ngắn ngủi, ngươi sẽ phát hiện vô số thiên tài kiệt xuất nhanh chóng quật khởi, sau đó trong nháy mắt ngã xuống, thậm chí ngươi còn không kịp nhìn. Đến cuối cùng ngươi sẽ nhận ra, chỉ có già mà bất tử hơn nữa già mà bất hủ, mới là lợi hại thật sự.
Lão giao long lắc đầu cười nói:
- Đó không phải là nơi chúng ta có thể ở, một khi bị phát hiện, tám chín phần mười sẽ bị mấy vương triều lớn bắt đi lột da rút gân.
Thôi Đông Sơn vẫn ngồi dưới đất, sắc mặt thẫn thờ nói:
- Sự tình lại có thay đổi, kinh thành Đại Ly có người cảm thấy để ngươi làm sơn chủ của thư viện mới ở núi Phi Vân không thể phục chúng. Mặc dù ta phản đối nhưng hoàng đế bệ hạ đã quyết định, chỉ để ngươi làm phó sơn chủ, còn chưa chắc có thể ngồi vững ở vị trí này. Đây là do Thôi Sàm ta tính sai trước, cho nên nếu ngươi nuốt lời thì ta cũng không có ý kiến.
Lão giao long thản nhiên cười nói:
- Ngồi ở vị trí phó sơn chủ phía sau? Ta thấy rất tốt, không cần làm chim đầu đàn.
Thôi Đông Sơn quay đầu nhíu mày nói:
- Bây giờ khách sáo với ta, nếu sau này nuốt lời, ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.
Lão giao long lắc đầu nói:
- Cũng không phải lời khách sáo.
Thôi Đông Sơn lại lộ ra tính tình quái gở, chẳng những không giống như trút được gánh nặng, ngược lại còn châm chọc:
- Chẳng trách ngươi có thể sống lâu như vậy.
Lão giao long không để bụng chuyện này, cảm khái nói:
- Hiện giờ chỉ hi vọng có thể sống lâu hơn một chút.
Thôi Đông Sơn đứng lên, không có bất kỳ động tác nào, tất cả bụi bặm trên áo trắng đều chấn động rơi xuống bay xa:
- Kế tiếp làm phiền ngươi đưa ta đến Đại Tùy. Sau đó ngươi trở về nơi này, giải quyết cho xong chuyện của phủ Chi Lan, có thể thuận tiện dụ dỗ vị thủy thần ngoài thành kia.
Sắc mặt lão giao long kỳ quái. Thôi Đông Sơn đi tới trước người lão, cười nói:
- Thế nào, không quen để người khác cưỡi trên cổ à? Chuyện này có gì xấu hổ, thời viễn cổ thần tiên cưỡi rồng chỉ là chuyện bình thường, giống như người giàu cưỡi ngựa bây giờ.
Lão giao long cười khổ, cam chịu nói:
- Vậy ta chờ ngươi ở ngoài lầu?
Thôi Đông Sơn gật đầu. Bóng dáng lão giao long nhoáng lên rồi biến mất.
Phía trên đầu tường của châu thành này đột nhiên gió nổi mây vần, mây lớn rủ xuống, gần như muốn chạm đến đỉnh lầu sách.
Vị thần sông chính thức ở ngoài thành hóa làm hình người, đứng bên bờ sông ngẩng đầu nhìn, tràn đầy kính sợ.
Ba vị thần linh ở lầu Thành Hoàng và hai miếu Văn Võ cũng như vậy.
Mũi chân Thôi Đông Sơn nhún một cái, bay ra ngoài cửa sổ tầng thượng, xuyên qua biển mây, đáp xuống đỉnh đầu con giao long già, khoanh chân ngồi xuống. Cái đuôi của giao long già lắc lư, ngự gió bay về phía trước.
Một thiếu niên áo trắng ấn đường có nốt ruồi, cưỡi trên rồng trời giống như thần linh trong truyền thuyết.
Thôi Đông Sơn hiểu ngầm cười, nhắm mắt lại, hai tay bấm quyết, lại rất nhàm chán bắt đầu luyện tập thủ ấn thế đứng kia.
Gần son thì đỏ.
Nơi cổng thành, Trần Bình An quay đầu nhìn, trông thấy biển mây quay cuồng trên bầu trời.
Bên cạnh hắn là hai đứa bé dáng vẻ như thư đồng, một trái một phải đi theo.
Thằng bé áo xanh kia vừa ra khỏi cổng thành, liền cảm thấy mình là mãnh hổ về núi, giao long vào biển, nghênh ngang nói:
- Lão gia, tên kia thật là đủ hung tàn.
Cô bé váy hồng liếc nhìn tử địch nói chuyện không kiêng dè, mím chặt môi, đánh chết cũng không mở miệng.
Trần Bình An vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu thằng bé áo xanh:
- Hắn là học trò của ta.
Thằng bé áo xanh sợ đến vội vàng chạy đi.
Trần Bình An tiếp tục đi tới trước.
Đây có tính là gần mực thì đen không?
- --------
Chú thích:
(1) Cua sáu chân mà hai càng: muốn nói đến ốc mượn hồn, loài cua sống nhờ trong vỏ ốc rỗng.