Kiếm Lai
Chương 179: Một kiếm phá pháp
Phía trước phủ đệ có treo tấm biển “Tú Thủy Cao Phong”.
Lão đạo nhân bị thương nặng có lẽ cảm thấy mình sắp chết, bắt đầu nói năng lung tung như bị thần kinh.
Trong hai tay áo của Lâm Thủ Nhất kẹp hai lá bùa “Bàn Trung Châu” và “Hỏa Vũ”, chỉ có thể cố gắng hết sức sau đó tùy thuộc vào trời.
Trần Bình An yên lặng điều khiển con rồng khí tức trong cơ thể đi đến hai kinh huyệt kia. Chỉ cần con rồng lửa mang đến cảm giác ấm áp cho kinh mạch không dám dừng lại, nghĩa là hai luồng kiếm khí “rất nhỏ” kia vẫn đang ở bên trong, không có gì bất trắc.
Lần này hắn cảm thấy một luồng kiếm khí chưa chắc có thể g.iết chết nữ quỷ áo cưới kia.
Vậy thì hai luồng!
Sau đó dù có đau lòng muốn chết, cũng tốt hơn là chết thật sự.
Nghĩ như vậy, gương mặt của thiếu niên mê tiền lại trở nên cứng nhắc, sát khí bừng bừng.
Lý Hòe phát hiện con lừa trắng bên người vẫn luôn đạp mạnh xuống đất, lúc ở đường núi thì nóng nảy bất an, bây giờ lại tỏ ra mừng rỡ hân hoan. Cho dù nữ quỷ áo cưới xuất hiện trên bậc thềm bên ngoài cửa lớn, nó cũng chỉ đạp chậm lại mà thôi.
Nữ quỷ cúi đầu nhìn áo cưới đỏ tươi có vài chỗ bị rách, kìm nén cơn giận tràn ngập trong lòng, nhìn về đám thiếu niên thiếu nữ kia, thân hình bồng bềnh đáp xuống.
Cô nghiêng người làm động tác chúc phúc, giọng nói điềm đạm:
- Hoan nghênh các vị đến nhà thăm viếng, các vị có thể gọi ta là Sở phu nhân. Đáng tiếc lang quân nhà ta đi xa chưa về, đành phải do thiếp thân đến chiêu đãi các vị.
- --------
Trên núi Kỳ Đôn, trong rừng trúc nhỏ có trận pháp che giấu cảnh tượng, Ngụy Bách đã mượn thời cơ khôi phục địa vị sơn thần. Hắn nhìn đoạn trúc chất đống thành núi, tất cả đều là trúc xanh bị A Lương một đao chặt ngang. Cho dù trong cơn sóng gió này thu hoạch hơn xa tổn thất, nhưng khi tận mắt nhìn thấy trúc xanh đã hấp thu linh khí núi Kỳ Đôn trăm ngàn năm rải rác dưới đất, giống như từng vị mỹ nhân bị chém ngang lưng, hắn vẫn cảm thấy rất thổn thức.
Khuyên tai màu vàng của hắn đã dùng pháp thuật che giấu, cho dù hiển lộ chân thân trong lãnh địa của mình, con rắn đen kia cũng không thể dò xét được. Lúc này hắn gập ngón tay búng nhẹ vào bên tai, những đoạn trúc trên đất đều lần lượt biến mất.
Sau khi thu dọn xong, Ngụy Bách rời khỏi rừng trúc, nhìn thấy con rắn đen đang nơm nớp lo sợ co rúc lại cách đó không xa, cùng với một vị kiếm khách trẻ tuổi đeo kiếm ngang sau hông. Ngoài ra còn có một “người quen” đang cầm bầu rượu uống, chính là vị cao thủ Đại Ly bị A Lương đánh về núi Kỳ Đôn, chỉ biết hắn họ Lưu, cuối cùng được kiếm khách kia cõng đi.
Ngụy Bách lộ vẻ nghi hoặc. Không lâu trước đó đối phương còn sắp chết, lúc này dù sắc mặt vẫn còn hơi uể oải, nhưng đã có thể đi lại được. Cho dù tu hành bí thuật rèn luyện thân thể thượng thừa, cũng không đến mức thần hiệu như vậy mới đúng.
Có điều trên đường tu hành, có thể bước vào hai cảnh giới cuối cùng trong năm cảnh giới trung, ai mà không có một chút bản lĩnh ẩn giấu. Ngụy Bách đương nhiên sẽ không dò hỏi, bởi vì từ xưa đã có quy củ là “không hỏi tuổi đạo sĩ, không hỏi họ nhà sư”.
Người đàn ông cường tráng kia lau vết rượu nơi khóe miệng, trầm giọng nói:
- Thổ địa lão nhi núi Kỳ Đôn, ta tên là Lưu Ngục. Mặc dù nhìn ngươi vẫn không thuận mắt, nhưng ơn cứu mạng sau này nhất định sẽ báo đáp. Nếu có việc gấp muốn nhờ thì cứ bóp vỡ lệnh bài, chỉ cần khi đó Lưu Ngục ta không mang nhiệm vụ triều đình, cho dù đang ở thành Lão Long cuối phía nam Đông Bảo Bình Châu cũng sẽ chạy tới.
Hắn tiện tay ném ra một miếng lệnh bài bạch ngọc trắng như mỡ dê. Ngụy Bách tiếp lấy, cười nói:
- Yêu ghét rõ ràng, hành động lỗi lạc, lại có miếng lệnh bài thái bình vô sự của “sơn miếu Binh gia” này, chẳng lẽ Lưu Ngục ngươi là tu sĩ của miếu Phong Tuyết hoặc núi Chân Vũ?
Người đàn ông cường tráng hừ lạnh nói:
- Ngươi quản được sao?
Kiếm khách trẻ tuổi vừa mới từ sông Tú Hoa trở về, cười nói:
- Lưu Ngục là điển hình của ngoài cứng trong mềm, đừng chấp nhặt với hắn.
Ngụy Bách vội khoát tay:
- Không dám, không dám.
Khuỷu tay kiếm khách tùy ý đặt lên trường kiếm, ôn hòa cười nói:
- Vừa lúc huyện Long Tuyền tạm thời có chút việc cần xử lý, nếu không ngại thì chúng ta cùng nhau rời núi nhé? Mặc dù trước đó ta đã thông báo cho huyện lệnh Long Tuyền Ngô Diên, theo lý thì sẽ không có trắc trở gì, nhưng cũng nên đề phòng chuyện bất ngờ. Dù sao khu vực núi Lạc Phách hôm nay có thầy phong thủy của Khâm Thiên giám, còn có rất nhiều thế lực bên ngoài. Quan hệ giữa ngươi và Đại Ly khó khăn lắm mới xoa dịu được một chút, ta cũng không muốn lại tan vỡ.
Ngụy Bách thờ ơ nói:
- Nhìn động tĩnh của đại chiến trước đó, không phải Đại Ly các ngươi có thần Ngũ Nhạc chính thức bất hạnh bỏ mình đấy chứ? Thế nào, chẳng lẽ nhân cơ hội này Ngụy Bách ta cũng có thể được chia một một chén canh nhỏ? Cái gọi là nhiệm vụ lâm thời của đại nhân, có phải liên quan đến ta không?
Lưu Ngục nhìn như l.ỗ mãng nheo mắt lại.
Kiếm khách trẻ tuổi vẫn thản nhiên, cười ha hả nói:
- Yên tâm, ta sẽ không làm chuyện qua cầu rút ván. Chuyến này đến huyện Long Tuyền, kết cục thế nào vẫn phải xem ý nguyện của Ngụy Bách ngươi, triều đình Đại Ly chắc chắn sẽ không ép buộc. Còn như sự việc cụ thể, nói thật ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết sau khi hoàng đế bệ hạ nghe được chuyện này thì khá coi trọng, cuối cùng đặc biệt thêm vào bốn chữ “dùng lễ tiếp đãi”.
Ngụy Bách thở dài:
- Trước giờ tính khí của ta rất tệ, thích mềm chứ không thích cứng, như vậy mà ta còn không biết xấu hổ từ chối sao? Thật là sợ các ngươi rồi.
Lưu Ngục cười nhạt nói:
- Không ăn cả mềm lẫn cứng mới đúng chứ?
Ngụy Bách híp mắt cười nói:
- Quá khen, quá khen rồi.
Kiếm khách trẻ tuổi liếc nhìn con rắn đen khôn khéo ngoan ngoãn, trêu chọc:
- Ánh mắt của ngươi cũng không tệ, sau này đến núi Lạc Phách nhớ đừng gây chuyện thị phi. Trên ngọn núi gần đó có một đồng loại của ngươi cư ngụ trong hồ, cho dù các ngươi muốn đánh nhau, tốt nhất đừng gây hại đến người phàm. Ngoại trừ chuyện này thì không còn gì đáng chú ý nữa. Hôm nay đã có thân phận sơn linh Đại Ly, ít nhất không cần lo lắng bị tu sĩ qua đường tùy ý chém giết.
Con rắn đen kia gật đầu. Từ sau khi nuốt túi đá mật rắn đến từ động tiên Ly Châu, hình thể của nó không tăng mà lại giảm, bốn chân như vuốt rồng càng to khỏe, vảy đen như mực sáng bóng, nơi bụng mọc ra một sợi tơ nhỏ màu vàng không dễ nhận biết.
Lần này đến huyện Long Tuyền, tạm thời không có bóng người, cho nên dù mang theo rắn đen cũng không cần ngày nghỉ đêm đi.
Sau khi đến sông Thiết Phù, được kiếm khách trẻ tuổi cho phép, rắn đen cẩn thận trườn vào nước sông. Mặc dù cực kỳ khoan khoái, nhưng nó vẫn cố gắng áp chế bản năng, không dám tùy ý lắc người vùng vẫy trong nước sông. Ba người đứng trên lưng rắn đen, giống như lữ khách đi thuyền, dọc theo sông Thiết Phù ung dung đi về phía bắc.
Ngụy Bách nhíu mày, khẽ phất tay áo, vốc một vốc nước để trong lòng bàn tay, khẽ lắc lư giống như đang ước lượng, ngạc nhiên nói:
- Từ sông thường thành sông lớn, ta biết chuyện này, thế nhưng?
Kiếm khách trẻ tuổi giải thích:
- Sau khi thần linh nơi này thành công dung nhập sông Thiết Phù, lại có thêm kỳ ngộ, đã kinh động đến một thầy phong thủy, nhanh chóng báo lên cho triều đình. Hoàng đế bệ hạ mặt rồng vui vẻ, lúc trước đã liên tục thăng hai cấp, bây giờ lại tăng thêm một cấp.
Ngụy Bách khẽ lắc lư bàn tay, nước sông Thiết Phù trong tay chậm rãi xoay tròn, tấm tắc nói:
- Vị thần mới này thật may mắn, chẳng phải đã đi tới đỉnh điểm của gia phả núi sông nhân gian rồi sao? Thú vị, thật thú vị. Chỉ mất mấy ngày đã đi xong quãng đường mà các đồng liêu phải đi mấy trăm năm, thậm chí là ngàn năm, thiên phú kỳ ngộ như vậy đúng là mệnh trời. Quan trọng nhất là vị giang thần này thăng cấp, dường như không xâm chiếm khí số của dòng nước khác. Không thể không nói, vận mệnh của Đại Ly các ngươi đúng là không tệ.
Lần đầu tiên kiếm khách trẻ tuổi lộ vẻ nghiêm túc:
- Ngụy Bách, ngươi xác định cô ta thăng cấp không đánh cắp khí số của núi sông ngàn dặm chung quanh, mà chỉ dựa vào sông Thiết Phù nho nhỏ năm xưa?
Ngụy Bách cười không trả lời.
Thần Bắc Nhạc chính thức của nước Thần Thủy năm xưa, ánh mắt độc đáo. Thầy phong thủy của Khâm Thiên giám vốn là “tay ngang trong đám người trong nghề”, dĩ nhiên không thể so sánh được.
Bởi vì chiến dịch lúc trước, triều đình Đại Ly núi sông chao đảo, nhất thời vận mệnh bấp bênh. Có ba thần Ngũ Nhạc chính thức nguyên khí đại thương, tạm thời chỉ có thể giao cho thầy phong thủy khảo sát trắc định chuyện này.
Kiếm khách trẻ tuổi trầm giọng nói:
- Ngụy Bách, chỉ cần dựa vào chuyện này, tin rằng ngươi có thể được triều đình trọng thưởng.
Ngụy Bách ngẩng đầu lên, gió mát thổi vào mặt, làm tôn lên dáng vẻ bồng bềnh giống như tiên mắc đọa, ánh mắt ôn hòa, mỉm cười nói:
- Có thể đổi thành một phần cơ duyên nhỏ không? Chẳng hạn như giúp một đệ tử có tư chất năm cảnh giới trung mới vào cung Trường Xuân, để nàng trăm năm sau đi cầu trường sinh được thuận lợi hơn một chút?
Kiếm khách trẻ tuổi cười nói:
- Chuyện này có gì khó?
Ngụy Bách rủ rỉ nói:
- Ta hổ thẹn với họ Liễu Thần Thủy.
Lưu Ngục bực mình nói:
- Chuyện quá khứ bao nhiêu năm trước rồi, cho dù là thần linh núi sông thọ ngang đất nước, cũng không có ai rườm rà như ngươi. Thay đổi triều đại, tượng thần không đổ đã là may mắn rất lớn. Nếu tìm được minh chủ mà thờ, tiếp tục hưởng thụ hương khói tế tự, càng là chuyện tốt mà các ngươi mơ ước. Cho dù lúc trước họ Liễu nước Thần Thủy có ơn với ngươi, nhưng đã qua mấy trăm năm rồi, người có đáng chết hay không thì đều đã chết hết. Ngụy Bách ngươi còn bất mãn cái gì?
Ngụy Bách ngoảnh mặt làm ngơ, bên tai chỉ có tiếng nước sông.
Lưu Ngục tính tình cương trực tức giận nói:
- Một hòn đá hôi trong nhà xí mà thôi! Ông đây lại thiếu nhân tình của ngươi, xem như Lưu Ngục ta xui xẻo tám đời.
Kiếm khách trẻ tuổi cười lớn nói:
- Nghiệt duyên cũng là duyên phận, hai người các ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi.
Lưu Ngục thuận miệng cười hỏi:
- Không biết trên đường xuôi nam, lão đèn lồng có xảy ra xung đột với vị Sở phu nhân kia không? Nếu đánh nhau thì ta đoán lão đèn lồng sẽ không chịu nổi.
Kiếm khách trẻ tuổi lắc đầu nói:
- Hi vọng không có phiền phức xảy ra. Sở phu nhân có ý nghĩa quan trọng với Đại Ly, hơn nữa tính tình cứng rắn động một tí là ngọc nát đá tan. Nếu không phải ngươi bị trọng thương, thái thượng trưởng lão cung Trường Xuân lại phải khẩn cấp trở về đón tiếp vị nương nương kia, ta cũng sẽ không để Hàn lang trung phụ trách hộ tống xuôi nam. Hàn lang trung bên ngoài dễ dãi nhưng trong lòng rất giữ nguyên tắc, thực ra tính khí còn kém hơn ngươi.
Lưu Ngục cười ha hả nói:
- Không sao, không sao. Trong đám người kia không có người đọc sách tuấn tú tiêu sái, Sở phu nhân sẽ nhìn không vừa mắt. Nếu lão đèn lồng trẻ lại ba bốn mươi tuổi, nói không chừng sẽ bị lưu lại phủ đệ kia làm lang quân áp trại rồi.
Kiếm khách trêu đùa:
- Những lời này của ngươi, có giỏi thì đến trước mặt Sở phu nhân mà nói.
Lưu Ngục cười hì hì nói:
- Nếu cô ta dám ra khỏi vùng sông núi kia, ta sẽ dám nói như vậy.
Kiếm khách trẻ tuổi cảm khái nói:
- Thánh nhân sở dĩ được gọi là thánh nhân, là vì sở hữu thế giới nhỏ của riêng mình, trấn giữ trong đó có thể chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa.
Lưu Ngục tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc đại nhân ngài là kiếm tu, không có quan niệm như vậy. Nếu không đại nhân có sát lực đệ nhất, cộng thêm một thế giới nhỏ của thánh nhân, công thủ đầy đủ, vậy thì...
Kiếm khách trẻ tuổi nhướng mày cười nói:
- Đã có một kiếm, còn chưa đủ sao?
Chỉ tại khoảnh khắc này, kiếm khách trẻ tuổi khí thế bình thường mới gây cho người ta một loại cảm giác chói mắt.
Lưu Ngục ngượng ngùng cười.
Ngụy Bách bỗng đứng dậy nhìn. Chỉ thấy bên bờ có cành liễu vươn ngang ra mặt nước, một cô gái mặc áo bào xanh che mặt đang ngồi trên cành.
Cô có một mái tóc dài màu vàng hiếm thấy, rủ xuống mặt nước sông Thiết Phù dưới chân, khẽ lắc lư theo nước.
Chẳng biết tại sao Ngụy Bách bỗng nhớ tới một câu thơ được ưa chuộng, “tơ liễu chạm nước vạn lục bình”.
Sau khi kiếm khách trẻ tuổi nhìn thấy cô gái kia, nhẹ giọng giải thích:
- Cô ấy là thần chính thức của sông Thiết Phù, vừa mới dựng kim thân không lâu, triều đình còn chưa xây dựng miếu thờ, cho nên tạm thời thần hồn còn có chút bất ổn.
Ngụy Bách cũng không xoay đầu, hỏi:
- Cô ấy tên gì?
Lưu Ngục hừ lạnh nói:
- Cô ả này có cái tên rất hay, là Dương Hoa trong câu “thủy tính dương hoa” (dòng chảy dễ dàng biến đổi như tơ liễu phất phơ). Vận may ngang trời khiến cho người ta đỏ mắt. Cô ta xuất thân nông thôn, được thầy phong thủy nhìn trúng tư chất, lại được thanh kiếm Đạo gia “Phù Lục” ở kinh thành Đại Ly chúng ta chấp nhận, hôm nay đã trở thành giang thần hạng nhất có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô ta tốt số như vậy, sau này còn không được lên trời sao.
Ngụy Bách ồ lên, vẻ mặt khôi phục như thường, ngồi trở lại lưng rắn đen:
- Cô ấy thuộc về hiện tượng vũ sư, chẳng trách lại có thể thuận buồm xuôi gió. Có một vị hàng xóm thực lực mạnh mẽ như vậy, thường xuyên gặp mặt, có trời mới biết là chuyện tốt hay xấu.
Kiếm khách trẻ tuổi mặc dù hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên do.
Có điều hiện tượng vũ sư đúng là trăm năm khó gặp.
Nhóm người Ngụy Bách ngồi rắn đen đi qua dương liễu lả lướt. Giang thần Dương Hoa vẫn thờ ơ.
Năm xưa nước Thần Thủy thi nhân xuất hiện lớp lớp, nhất là thơ đưa tiễn được thế nhân ca tụng nhất, trải qua nữ tử lầu xanh ca hát thường thịnh hành khắp một châu.
Trong đó dương hoa tức là tơ liễu.
Nhưng giống như gã lỗ mãng Lưu Ngục đã nói, đó là chuyện quá khứ rồi.
Ngụy Bách không nói thì ai sẽ để ý? Cho dù có nói thì ai sẽ muốn nghe?
Chỉ có thánh nhân Nho gia từng chú giải. Dương, giống như người họ Liễu muốn ngẩng đầu.
- --------
Ngụy Bách đột nhiên quay đầu, không phải nhìn vị thủy thần tên là Dương Hoa kia, mà nhìn về khu vực phía nam còn xa hơn núi Kỳ Đôn. Nơi đó có một chiếc đèn lồng đỏ chót từ từ bay lên.
Kiếm khách trẻ tuổi một tay ấn chuôi kiếm nơi hông, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Xem ra ta phải tự mình đi một chuyến rồi.
Nhưng ngay lúc này, trong núi lớn nguy nga ở biên cảnh Đại Ly, một vệt sáng trắng bỗng phá vỡ ngọn núi, nhanh chóng bay về phía bắc, giống như sao chổi kéo theo cái đuôi trắng như tuyết thật dài.
Đó là do kiếm khí của một thanh phi kiếm gây nên, nhưng lại không thấy chủ nhân của kiếm.
Kiếm khí vừa dài vừa nặng, phá vỡ trận pháp mạnh mẽ gần như lãnh địa của thánh nhân, vừa lúc rơi xuống phía trước một con lừa trắng.
Lão đạo nhân bị thương nặng có lẽ cảm thấy mình sắp chết, bắt đầu nói năng lung tung như bị thần kinh.
Trong hai tay áo của Lâm Thủ Nhất kẹp hai lá bùa “Bàn Trung Châu” và “Hỏa Vũ”, chỉ có thể cố gắng hết sức sau đó tùy thuộc vào trời.
Trần Bình An yên lặng điều khiển con rồng khí tức trong cơ thể đi đến hai kinh huyệt kia. Chỉ cần con rồng lửa mang đến cảm giác ấm áp cho kinh mạch không dám dừng lại, nghĩa là hai luồng kiếm khí “rất nhỏ” kia vẫn đang ở bên trong, không có gì bất trắc.
Lần này hắn cảm thấy một luồng kiếm khí chưa chắc có thể g.iết chết nữ quỷ áo cưới kia.
Vậy thì hai luồng!
Sau đó dù có đau lòng muốn chết, cũng tốt hơn là chết thật sự.
Nghĩ như vậy, gương mặt của thiếu niên mê tiền lại trở nên cứng nhắc, sát khí bừng bừng.
Lý Hòe phát hiện con lừa trắng bên người vẫn luôn đạp mạnh xuống đất, lúc ở đường núi thì nóng nảy bất an, bây giờ lại tỏ ra mừng rỡ hân hoan. Cho dù nữ quỷ áo cưới xuất hiện trên bậc thềm bên ngoài cửa lớn, nó cũng chỉ đạp chậm lại mà thôi.
Nữ quỷ cúi đầu nhìn áo cưới đỏ tươi có vài chỗ bị rách, kìm nén cơn giận tràn ngập trong lòng, nhìn về đám thiếu niên thiếu nữ kia, thân hình bồng bềnh đáp xuống.
Cô nghiêng người làm động tác chúc phúc, giọng nói điềm đạm:
- Hoan nghênh các vị đến nhà thăm viếng, các vị có thể gọi ta là Sở phu nhân. Đáng tiếc lang quân nhà ta đi xa chưa về, đành phải do thiếp thân đến chiêu đãi các vị.
- --------
Trên núi Kỳ Đôn, trong rừng trúc nhỏ có trận pháp che giấu cảnh tượng, Ngụy Bách đã mượn thời cơ khôi phục địa vị sơn thần. Hắn nhìn đoạn trúc chất đống thành núi, tất cả đều là trúc xanh bị A Lương một đao chặt ngang. Cho dù trong cơn sóng gió này thu hoạch hơn xa tổn thất, nhưng khi tận mắt nhìn thấy trúc xanh đã hấp thu linh khí núi Kỳ Đôn trăm ngàn năm rải rác dưới đất, giống như từng vị mỹ nhân bị chém ngang lưng, hắn vẫn cảm thấy rất thổn thức.
Khuyên tai màu vàng của hắn đã dùng pháp thuật che giấu, cho dù hiển lộ chân thân trong lãnh địa của mình, con rắn đen kia cũng không thể dò xét được. Lúc này hắn gập ngón tay búng nhẹ vào bên tai, những đoạn trúc trên đất đều lần lượt biến mất.
Sau khi thu dọn xong, Ngụy Bách rời khỏi rừng trúc, nhìn thấy con rắn đen đang nơm nớp lo sợ co rúc lại cách đó không xa, cùng với một vị kiếm khách trẻ tuổi đeo kiếm ngang sau hông. Ngoài ra còn có một “người quen” đang cầm bầu rượu uống, chính là vị cao thủ Đại Ly bị A Lương đánh về núi Kỳ Đôn, chỉ biết hắn họ Lưu, cuối cùng được kiếm khách kia cõng đi.
Ngụy Bách lộ vẻ nghi hoặc. Không lâu trước đó đối phương còn sắp chết, lúc này dù sắc mặt vẫn còn hơi uể oải, nhưng đã có thể đi lại được. Cho dù tu hành bí thuật rèn luyện thân thể thượng thừa, cũng không đến mức thần hiệu như vậy mới đúng.
Có điều trên đường tu hành, có thể bước vào hai cảnh giới cuối cùng trong năm cảnh giới trung, ai mà không có một chút bản lĩnh ẩn giấu. Ngụy Bách đương nhiên sẽ không dò hỏi, bởi vì từ xưa đã có quy củ là “không hỏi tuổi đạo sĩ, không hỏi họ nhà sư”.
Người đàn ông cường tráng kia lau vết rượu nơi khóe miệng, trầm giọng nói:
- Thổ địa lão nhi núi Kỳ Đôn, ta tên là Lưu Ngục. Mặc dù nhìn ngươi vẫn không thuận mắt, nhưng ơn cứu mạng sau này nhất định sẽ báo đáp. Nếu có việc gấp muốn nhờ thì cứ bóp vỡ lệnh bài, chỉ cần khi đó Lưu Ngục ta không mang nhiệm vụ triều đình, cho dù đang ở thành Lão Long cuối phía nam Đông Bảo Bình Châu cũng sẽ chạy tới.
Hắn tiện tay ném ra một miếng lệnh bài bạch ngọc trắng như mỡ dê. Ngụy Bách tiếp lấy, cười nói:
- Yêu ghét rõ ràng, hành động lỗi lạc, lại có miếng lệnh bài thái bình vô sự của “sơn miếu Binh gia” này, chẳng lẽ Lưu Ngục ngươi là tu sĩ của miếu Phong Tuyết hoặc núi Chân Vũ?
Người đàn ông cường tráng hừ lạnh nói:
- Ngươi quản được sao?
Kiếm khách trẻ tuổi vừa mới từ sông Tú Hoa trở về, cười nói:
- Lưu Ngục là điển hình của ngoài cứng trong mềm, đừng chấp nhặt với hắn.
Ngụy Bách vội khoát tay:
- Không dám, không dám.
Khuỷu tay kiếm khách tùy ý đặt lên trường kiếm, ôn hòa cười nói:
- Vừa lúc huyện Long Tuyền tạm thời có chút việc cần xử lý, nếu không ngại thì chúng ta cùng nhau rời núi nhé? Mặc dù trước đó ta đã thông báo cho huyện lệnh Long Tuyền Ngô Diên, theo lý thì sẽ không có trắc trở gì, nhưng cũng nên đề phòng chuyện bất ngờ. Dù sao khu vực núi Lạc Phách hôm nay có thầy phong thủy của Khâm Thiên giám, còn có rất nhiều thế lực bên ngoài. Quan hệ giữa ngươi và Đại Ly khó khăn lắm mới xoa dịu được một chút, ta cũng không muốn lại tan vỡ.
Ngụy Bách thờ ơ nói:
- Nhìn động tĩnh của đại chiến trước đó, không phải Đại Ly các ngươi có thần Ngũ Nhạc chính thức bất hạnh bỏ mình đấy chứ? Thế nào, chẳng lẽ nhân cơ hội này Ngụy Bách ta cũng có thể được chia một một chén canh nhỏ? Cái gọi là nhiệm vụ lâm thời của đại nhân, có phải liên quan đến ta không?
Lưu Ngục nhìn như l.ỗ mãng nheo mắt lại.
Kiếm khách trẻ tuổi vẫn thản nhiên, cười ha hả nói:
- Yên tâm, ta sẽ không làm chuyện qua cầu rút ván. Chuyến này đến huyện Long Tuyền, kết cục thế nào vẫn phải xem ý nguyện của Ngụy Bách ngươi, triều đình Đại Ly chắc chắn sẽ không ép buộc. Còn như sự việc cụ thể, nói thật ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết sau khi hoàng đế bệ hạ nghe được chuyện này thì khá coi trọng, cuối cùng đặc biệt thêm vào bốn chữ “dùng lễ tiếp đãi”.
Ngụy Bách thở dài:
- Trước giờ tính khí của ta rất tệ, thích mềm chứ không thích cứng, như vậy mà ta còn không biết xấu hổ từ chối sao? Thật là sợ các ngươi rồi.
Lưu Ngục cười nhạt nói:
- Không ăn cả mềm lẫn cứng mới đúng chứ?
Ngụy Bách híp mắt cười nói:
- Quá khen, quá khen rồi.
Kiếm khách trẻ tuổi liếc nhìn con rắn đen khôn khéo ngoan ngoãn, trêu chọc:
- Ánh mắt của ngươi cũng không tệ, sau này đến núi Lạc Phách nhớ đừng gây chuyện thị phi. Trên ngọn núi gần đó có một đồng loại của ngươi cư ngụ trong hồ, cho dù các ngươi muốn đánh nhau, tốt nhất đừng gây hại đến người phàm. Ngoại trừ chuyện này thì không còn gì đáng chú ý nữa. Hôm nay đã có thân phận sơn linh Đại Ly, ít nhất không cần lo lắng bị tu sĩ qua đường tùy ý chém giết.
Con rắn đen kia gật đầu. Từ sau khi nuốt túi đá mật rắn đến từ động tiên Ly Châu, hình thể của nó không tăng mà lại giảm, bốn chân như vuốt rồng càng to khỏe, vảy đen như mực sáng bóng, nơi bụng mọc ra một sợi tơ nhỏ màu vàng không dễ nhận biết.
Lần này đến huyện Long Tuyền, tạm thời không có bóng người, cho nên dù mang theo rắn đen cũng không cần ngày nghỉ đêm đi.
Sau khi đến sông Thiết Phù, được kiếm khách trẻ tuổi cho phép, rắn đen cẩn thận trườn vào nước sông. Mặc dù cực kỳ khoan khoái, nhưng nó vẫn cố gắng áp chế bản năng, không dám tùy ý lắc người vùng vẫy trong nước sông. Ba người đứng trên lưng rắn đen, giống như lữ khách đi thuyền, dọc theo sông Thiết Phù ung dung đi về phía bắc.
Ngụy Bách nhíu mày, khẽ phất tay áo, vốc một vốc nước để trong lòng bàn tay, khẽ lắc lư giống như đang ước lượng, ngạc nhiên nói:
- Từ sông thường thành sông lớn, ta biết chuyện này, thế nhưng?
Kiếm khách trẻ tuổi giải thích:
- Sau khi thần linh nơi này thành công dung nhập sông Thiết Phù, lại có thêm kỳ ngộ, đã kinh động đến một thầy phong thủy, nhanh chóng báo lên cho triều đình. Hoàng đế bệ hạ mặt rồng vui vẻ, lúc trước đã liên tục thăng hai cấp, bây giờ lại tăng thêm một cấp.
Ngụy Bách khẽ lắc lư bàn tay, nước sông Thiết Phù trong tay chậm rãi xoay tròn, tấm tắc nói:
- Vị thần mới này thật may mắn, chẳng phải đã đi tới đỉnh điểm của gia phả núi sông nhân gian rồi sao? Thú vị, thật thú vị. Chỉ mất mấy ngày đã đi xong quãng đường mà các đồng liêu phải đi mấy trăm năm, thậm chí là ngàn năm, thiên phú kỳ ngộ như vậy đúng là mệnh trời. Quan trọng nhất là vị giang thần này thăng cấp, dường như không xâm chiếm khí số của dòng nước khác. Không thể không nói, vận mệnh của Đại Ly các ngươi đúng là không tệ.
Lần đầu tiên kiếm khách trẻ tuổi lộ vẻ nghiêm túc:
- Ngụy Bách, ngươi xác định cô ta thăng cấp không đánh cắp khí số của núi sông ngàn dặm chung quanh, mà chỉ dựa vào sông Thiết Phù nho nhỏ năm xưa?
Ngụy Bách cười không trả lời.
Thần Bắc Nhạc chính thức của nước Thần Thủy năm xưa, ánh mắt độc đáo. Thầy phong thủy của Khâm Thiên giám vốn là “tay ngang trong đám người trong nghề”, dĩ nhiên không thể so sánh được.
Bởi vì chiến dịch lúc trước, triều đình Đại Ly núi sông chao đảo, nhất thời vận mệnh bấp bênh. Có ba thần Ngũ Nhạc chính thức nguyên khí đại thương, tạm thời chỉ có thể giao cho thầy phong thủy khảo sát trắc định chuyện này.
Kiếm khách trẻ tuổi trầm giọng nói:
- Ngụy Bách, chỉ cần dựa vào chuyện này, tin rằng ngươi có thể được triều đình trọng thưởng.
Ngụy Bách ngẩng đầu lên, gió mát thổi vào mặt, làm tôn lên dáng vẻ bồng bềnh giống như tiên mắc đọa, ánh mắt ôn hòa, mỉm cười nói:
- Có thể đổi thành một phần cơ duyên nhỏ không? Chẳng hạn như giúp một đệ tử có tư chất năm cảnh giới trung mới vào cung Trường Xuân, để nàng trăm năm sau đi cầu trường sinh được thuận lợi hơn một chút?
Kiếm khách trẻ tuổi cười nói:
- Chuyện này có gì khó?
Ngụy Bách rủ rỉ nói:
- Ta hổ thẹn với họ Liễu Thần Thủy.
Lưu Ngục bực mình nói:
- Chuyện quá khứ bao nhiêu năm trước rồi, cho dù là thần linh núi sông thọ ngang đất nước, cũng không có ai rườm rà như ngươi. Thay đổi triều đại, tượng thần không đổ đã là may mắn rất lớn. Nếu tìm được minh chủ mà thờ, tiếp tục hưởng thụ hương khói tế tự, càng là chuyện tốt mà các ngươi mơ ước. Cho dù lúc trước họ Liễu nước Thần Thủy có ơn với ngươi, nhưng đã qua mấy trăm năm rồi, người có đáng chết hay không thì đều đã chết hết. Ngụy Bách ngươi còn bất mãn cái gì?
Ngụy Bách ngoảnh mặt làm ngơ, bên tai chỉ có tiếng nước sông.
Lưu Ngục tính tình cương trực tức giận nói:
- Một hòn đá hôi trong nhà xí mà thôi! Ông đây lại thiếu nhân tình của ngươi, xem như Lưu Ngục ta xui xẻo tám đời.
Kiếm khách trẻ tuổi cười lớn nói:
- Nghiệt duyên cũng là duyên phận, hai người các ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi.
Lưu Ngục thuận miệng cười hỏi:
- Không biết trên đường xuôi nam, lão đèn lồng có xảy ra xung đột với vị Sở phu nhân kia không? Nếu đánh nhau thì ta đoán lão đèn lồng sẽ không chịu nổi.
Kiếm khách trẻ tuổi lắc đầu nói:
- Hi vọng không có phiền phức xảy ra. Sở phu nhân có ý nghĩa quan trọng với Đại Ly, hơn nữa tính tình cứng rắn động một tí là ngọc nát đá tan. Nếu không phải ngươi bị trọng thương, thái thượng trưởng lão cung Trường Xuân lại phải khẩn cấp trở về đón tiếp vị nương nương kia, ta cũng sẽ không để Hàn lang trung phụ trách hộ tống xuôi nam. Hàn lang trung bên ngoài dễ dãi nhưng trong lòng rất giữ nguyên tắc, thực ra tính khí còn kém hơn ngươi.
Lưu Ngục cười ha hả nói:
- Không sao, không sao. Trong đám người kia không có người đọc sách tuấn tú tiêu sái, Sở phu nhân sẽ nhìn không vừa mắt. Nếu lão đèn lồng trẻ lại ba bốn mươi tuổi, nói không chừng sẽ bị lưu lại phủ đệ kia làm lang quân áp trại rồi.
Kiếm khách trêu đùa:
- Những lời này của ngươi, có giỏi thì đến trước mặt Sở phu nhân mà nói.
Lưu Ngục cười hì hì nói:
- Nếu cô ta dám ra khỏi vùng sông núi kia, ta sẽ dám nói như vậy.
Kiếm khách trẻ tuổi cảm khái nói:
- Thánh nhân sở dĩ được gọi là thánh nhân, là vì sở hữu thế giới nhỏ của riêng mình, trấn giữ trong đó có thể chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa.
Lưu Ngục tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc đại nhân ngài là kiếm tu, không có quan niệm như vậy. Nếu không đại nhân có sát lực đệ nhất, cộng thêm một thế giới nhỏ của thánh nhân, công thủ đầy đủ, vậy thì...
Kiếm khách trẻ tuổi nhướng mày cười nói:
- Đã có một kiếm, còn chưa đủ sao?
Chỉ tại khoảnh khắc này, kiếm khách trẻ tuổi khí thế bình thường mới gây cho người ta một loại cảm giác chói mắt.
Lưu Ngục ngượng ngùng cười.
Ngụy Bách bỗng đứng dậy nhìn. Chỉ thấy bên bờ có cành liễu vươn ngang ra mặt nước, một cô gái mặc áo bào xanh che mặt đang ngồi trên cành.
Cô có một mái tóc dài màu vàng hiếm thấy, rủ xuống mặt nước sông Thiết Phù dưới chân, khẽ lắc lư theo nước.
Chẳng biết tại sao Ngụy Bách bỗng nhớ tới một câu thơ được ưa chuộng, “tơ liễu chạm nước vạn lục bình”.
Sau khi kiếm khách trẻ tuổi nhìn thấy cô gái kia, nhẹ giọng giải thích:
- Cô ấy là thần chính thức của sông Thiết Phù, vừa mới dựng kim thân không lâu, triều đình còn chưa xây dựng miếu thờ, cho nên tạm thời thần hồn còn có chút bất ổn.
Ngụy Bách cũng không xoay đầu, hỏi:
- Cô ấy tên gì?
Lưu Ngục hừ lạnh nói:
- Cô ả này có cái tên rất hay, là Dương Hoa trong câu “thủy tính dương hoa” (dòng chảy dễ dàng biến đổi như tơ liễu phất phơ). Vận may ngang trời khiến cho người ta đỏ mắt. Cô ta xuất thân nông thôn, được thầy phong thủy nhìn trúng tư chất, lại được thanh kiếm Đạo gia “Phù Lục” ở kinh thành Đại Ly chúng ta chấp nhận, hôm nay đã trở thành giang thần hạng nhất có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô ta tốt số như vậy, sau này còn không được lên trời sao.
Ngụy Bách ồ lên, vẻ mặt khôi phục như thường, ngồi trở lại lưng rắn đen:
- Cô ấy thuộc về hiện tượng vũ sư, chẳng trách lại có thể thuận buồm xuôi gió. Có một vị hàng xóm thực lực mạnh mẽ như vậy, thường xuyên gặp mặt, có trời mới biết là chuyện tốt hay xấu.
Kiếm khách trẻ tuổi mặc dù hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên do.
Có điều hiện tượng vũ sư đúng là trăm năm khó gặp.
Nhóm người Ngụy Bách ngồi rắn đen đi qua dương liễu lả lướt. Giang thần Dương Hoa vẫn thờ ơ.
Năm xưa nước Thần Thủy thi nhân xuất hiện lớp lớp, nhất là thơ đưa tiễn được thế nhân ca tụng nhất, trải qua nữ tử lầu xanh ca hát thường thịnh hành khắp một châu.
Trong đó dương hoa tức là tơ liễu.
Nhưng giống như gã lỗ mãng Lưu Ngục đã nói, đó là chuyện quá khứ rồi.
Ngụy Bách không nói thì ai sẽ để ý? Cho dù có nói thì ai sẽ muốn nghe?
Chỉ có thánh nhân Nho gia từng chú giải. Dương, giống như người họ Liễu muốn ngẩng đầu.
- --------
Ngụy Bách đột nhiên quay đầu, không phải nhìn vị thủy thần tên là Dương Hoa kia, mà nhìn về khu vực phía nam còn xa hơn núi Kỳ Đôn. Nơi đó có một chiếc đèn lồng đỏ chót từ từ bay lên.
Kiếm khách trẻ tuổi một tay ấn chuôi kiếm nơi hông, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Xem ra ta phải tự mình đi một chuyến rồi.
Nhưng ngay lúc này, trong núi lớn nguy nga ở biên cảnh Đại Ly, một vệt sáng trắng bỗng phá vỡ ngọn núi, nhanh chóng bay về phía bắc, giống như sao chổi kéo theo cái đuôi trắng như tuyết thật dài.
Đó là do kiếm khí của một thanh phi kiếm gây nên, nhưng lại không thấy chủ nhân của kiếm.
Kiếm khí vừa dài vừa nặng, phá vỡ trận pháp mạnh mẽ gần như lãnh địa của thánh nhân, vừa lúc rơi xuống phía trước một con lừa trắng.