Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 170: Nhân gian có một tú tài già (trung)



Loan cự tử liếc nhìn ông lão mũ cao ngồi cách hoàng đế Đại Ly. Lục tiên sinh lập tức đứng lên, bắt đầu thi triển thần thông Âm Dương thuật của Lục gia che giấu trời đất, khiến nơi này càng không dễ bị người ta dùng tâm thần hoặc pháp thuật tra xét từ xa.
Lúc này Loan cự tử mới nói ra những lời kinh người:
- Tai họa lớn này rất có thể là do “nhà khác” âm thầm ngáng chân, ít nhất cũng là thêm dầu vào lửa. Tề Tĩnh Xuân vừa qua đời không lâu thì A Lương đã giết đến Đại Ly, nói không chừng là có người lén truyền tin tức. Trong các phái học thuật, nhất định có người không muốn nhánh Mặc gia phía sau Loan Trường Dã ta, cùng với nhánh Âm Dương gia do Lục gia đại biểu, thuận buồm xuôi gió giúp Đại Ly thôn tính cả Đông Bảo Bình Châu.
Hoàng đế Đại Ly buông nắm tay ra, dụi dụi hai má, sắc mặt lạnh lùng cười nói:
- Hay cho một loạn thế ngàn năm chưa từng có!
Loan cự tử nhẹ giọng nhắc nhở:
- Đã đến nước này thì càng không thể nhụt chí.
Người đàn ông mặc áo long cổn nghe vậy liền cười, lắc đầu nói: 
- Không đâu, ta sẽ không như vậy. Mười năm hay mười lăm năm cũng tốt, có thể làm được rất nhiều chuyện. Nhớ lại các đời hoàng đế Đại Ly ta ở Đông Bảo Bình Châu, đã gặp phải sỉ nhục và xem thường như thế nào, chút nội thương này của ta có tính là gì.
Ông ta cố gắng nuốt xuống một ngụm máu tươi đã tràn đến cổ họng, cúi đầu dùng ngón tay dụi dụi cổ. Ngoài miệng nói rất thản nhiên, nhưng trên mặt ông ta lại lộ ra vẻ dữ tợn và hối hận. Chỉ là vẻ dữ tợn thật lâu không tan, còn hối hận lại nhanh chóng biến mất, đến cuối cùng chỉ còn lại vẻ bất đắc dĩ.
Hóa ra trước khi A Lương phi thăng, đã dùng bí thuật vô thượng lặng lẽ đánh vỡ tâm mạch của hoàng đế Đại Ly, khiến cho cầu trường sinh của ông ta hoàn toàn sụp đổ. Một vị tu sĩ tầng mười sinh cơ dồi dào, hôm nay sức sống lại yếu đến mức khiến người ta giận dữ.
Chẳng những như vậy, dư âm của Bạch Ngọc Kinh là mười hai thanh phi kiếm bị hủy đi một nửa, còn lại sáu thanh cũng không biết tung tích.
Nói đơn giản là Bạch Ngọc Kinh sát lực vô biên chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, hù dọa người khác thì được, chứ muốn chém giết tu sĩ năm cảnh giới cao thì đã là chuyện viển vông.
Tống Tập Tân vừa rồi hoảng hốt thất thố đi đến trước mặt ba người, lúc này đã khôi phục bình tĩnh, nhưng vẫn dò hỏi căn nguyên: 
- Loan cự tử, Lục tiên sinh, có thể nói với ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao ta không cảm giác được bất kỳ thanh phi kiếm nào nữa?
Bạch Ngọc Kinh mười hai tầng, mười hai thanh phi kiếm, Hương Hỏa, Để Trụ, Trấn Nhạc, Sơn Hải, Đào Chi, Lôi Tiêu, Tử Điện, Kinh Thư, Phạn Âm, Hạo Nhiên Khí, Hồng Trang, Vân Văn.
Mười hai thanh phi kiếm dốc cả nửa tài lực quốc gia chế tạo ra, đều là bảo khí trấn quốc thật sự của vương triều Đại Ly. 
Trong đó sáu thanh phi kiếm bao gồm Hương Hỏa, đã cùng hủy diệt với kim thân pháp tướng của sáu vị thần chính thức Đại Ly.
Nhưng theo lý mà nói, sáu thần núi sông chính thức còn lại đã nhường đường, không tham gia ngăn địch. Lúc này cho dù phi kiếm không trở lại Bạch Ngọc Kinh ở kinh thành, cũng không có khả năng bặt vô âm tín như như diều đứt dây, khiến hoàng tử Tống Tập Tân thân là chủ nhân của mười hai kiếm mất đi liên hệ tâm thần.
Loan cự tử nhìn lầu cao Bạch Ngọc Kinh trơ trọi, lại quay đầu thở dài nặng nề, một lời nói rõ thiên cơ: 
- Sáu thanh phi kiếm đã bị tên kia trên đường phi thăng đoạt đi rồi, mặc dù không bị đưa lên trời, nhưng chắc đã ném vào một số nơi không ai biết. Tạm thời chắc chắn không tìm về được, cho dù tìm được cũng không biết có thể tiếp tục cho chúng ta sử dụng hay không.
Tống Tập Tân dù sao cũng là một thiếu niên, trong một đêm đột nhiên từ con riêng ở ngõ Nê Bình biến thành hoàng tử của vương triều số một số hai Đông Bảo Bình Châu, vô tri vô giác đi đến kinh thành, lại ù ù cạc cạc bị dẫn đến nơi này. Hắn chịu nhiều khổ cực mới được mười hai thanh phi kiếm chấp nhận, đã cảm thấy nở mày nở mặt, đứng trước mặt người đàn ông chết tiệt kia cũng có thể thẳng lưng nói chuyện. Không ngờ đến cuối cùng lại là công dã tràng giống như dùng giỏ trúc múc nước.
Cho nên sau khi nghe được tin dữ, nước mắt thiếu niên lập tức chảy ra, cắn chặt môi, trên mặt vẫn còn vết máu lau chưa sạch.
Loan cự tử cũng không biết nên khuyên nhủ trấn an thiếu niên như thế nào.
Thực ra ông lão thân thế long đong này cũng không dám tin, giống như đã cách một đời.
Mặc gia bao gồm cả nhánh du hiệp này, vẫn luôn tuân thủ tổ huấn của thánh nhân cự tử, trong đó có giúp đỡ kẻ yếu nước yếu, không để kẻ mạnh nước mạnh khi dễ.
Nhưng đến thời Loan Trường Dã, ông ta lật xem chính sử dã sử của mỗi triều mỗi đời, đi qua vô số non sông đất nước, tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, cuối cùng đưa ra một kết luận. Nếu chỉ giúp đỡ kẻ yếu, tu tu bổ bổ thì chẳng ăn thua gì. Trăm năm loạn thế, quần hùng tranh giành, nâng đỡ nước yếu đối kháng với vương triều hùng mạnh có tư chất bá chủ, cuối cùng người chết sẽ còn nhiều hơn vương triều hùng mạnh thống nhất giang sơn.
Cho nên Loan Trường Dã muốn tìm một vương triều thích hợp, một quân chủ thích hợp để phát huy hoài bão của mình.
Cuối cùng ông ta đã tìm được hoàng đế Đại Ly Tống Chính Thuần, hơn nữa không hề thất vọng. Cho dù chuyện vây quét A Lương khiến Đại Ly cường thịnh như mặt trời giữa trưa bị tổn thất nặng nề, nhưng Loan Trường Dã vẫn không cảm thấy chuyện này sai, sai là ở người tính không bằng “trời tính” mà thôi. So đấu với một số lão đại sau màn, cho dù Loan Trường Dã tự nhận không bằng, nhưng ông ta vẫn muốn đánh cuộc, được ăn cả ngã về không, đánh cuộc thắng một đại thế thiên hạ không thể ngăn cản.
Hoàng đế Đại Ly cười nói:
- Hai vị, xin hãy đi xem thử Bạch Ngọc Kinh có sơ suất gì không. Lỡ may tên kia còn lưu lại hậu chiêu, vậy ta thật muốn đập đầu chết cho rồi. Vừa lúc để ta và Tống Mục ở riêng một lát. Nhưng phải nói rõ trước, hai vị phải bảo đảm sẽ không nghe trộm. Kế tiếp cha con chúng ta muốn nói một chút chuyện nhà, mong các vị thông cảm.
Hai ông lão vội vàng đứng dậy, một người cười nói là “không đâu”, một người nói là “không dám”.
Hoàng đế Đại Ly ngẩng đầu nhìn thiếu niên vẻ mặt quật cường, vỗ vỗ bậc thềm bên cạnh, sau đó lặng lẽ bóp vỡ miếng ngọc bội đeo bên hông, trầm giọng nói:
- Ngồi xuống nói chuyện. Từ giờ trở đi ta là cha con Tống Chính Thuần, con là con ta Tống Mục... hay gọi là Tống Tập Tân cũng được. Tân hỏa tương truyền, điểm tích thu tập (đời đời tương truyền, tích góp từng chút), là dấu hiệu rất tốt. Tống Dục Chương đặt tên tầm thường thì có tầm thường, nhưng cũng đã hao tốn tâm tư.
Thiếu niên ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cha hắn.
Hoàng đế Đại Ly trước tiên cảm khái nói một câu:
- Không thể không nói họ Cao Đại Tùy đúng là quá may mắn, còn miệng quạ của thằng nhóc ngươi thì lại quá thối.
Khi hai người ở riêng với nhau, thiếu niên luôn cảm thấy lo lắng bất an. Cho dù ngoài mặt hắn không sợ người đàn ông này, nhưng từ thái độ của người chú Tống Trường Kính, tỳ nữ Trĩ Khuê và hai vị lão tiên sinh kia, hắn đã cảm nhận được sức khống chế của người đàn ông này đối với vương triều Đại Ly. Sự rộng lượng và tản mạn kia chỉ là bề ngoài mà thôi, thực ra trong lòng ông ta tràn đầy tự tin gần như tự phụ. Có điểm giống như thái độ của đao khách A Lương đối với Đông Bảo Bình Châu, đối với cả thế giới này.
Hoàng đế Đại Ly mỉm cười nói: 
- Sáu thanh phi kiếm còn lại rời lầu đều không trở về, xem như đã mất rồi. Mất thì mất, dù sao trời cũng không sập xuống.
Trong lòng Tống Tập Tân bốc lên ngọn lửa vô danh:
- Mất thì mất? Sao ông có thể nói nhẹ nhàng như vậy! Loan cự tử và Lục tiên sinh đã dặn dò tôi, mười hai thanh phi kiếm này ảnh hưởng đến hướng đi của Đại Ly đối với Đông Bảo Bình Châu như thế nào, không nói cũng rõ...
Nhưng hắn đột nhiên không dám nói tiếp, hơn nữa nhanh chóng khôi phục tinh thần. Bởi vì người xây dựng Bạch Ngọc Kinh và phi kiếm không phải là mình, mà là người đàn ông “cam chịu” bên cạnh này.
Hoàng đế Đại Ly nhìn về nóc một tòa đại điện nơi xa, phía trên có những con thú ngồi xếp hàng, nhẹ giọng nói:
- Đối với quân chủ một nước, không phải là sợ phiền phức lớn. Sau khi xuất hiện phiền phức, chỉ cần giải quyết được, nghĩa là ngươi và vương triều sẽ trở nên mạnh hơn; còn nếu không giải quyết được, nói lên ngươi vẫn chưa đủ bản lĩnh cai trị giang sơn.
- Trước mắt có một ngưỡng cửa lớn khiến người ta trở tay không kịp, ta và Đại Ly đều không thể vượt qua, rất đáng tiếc. Nhưng ta không hối hận, những lời này là thật, không gạt con.
Tống Tập Tân không nghĩ ra nguyên nhân, bèn hỏi:
- Tại sao?
Người đàn ông mặc áo long cổn ánh mắt sắc bén, không còn sự bất đắc dĩ và nản chí như lúc trước, đưa tay chỉ về nóc tòa đại điện kia:
- Bởi vì chuyện này càng chứng minh, quốc sách Đại Ly do ta lập ra là đúng đắn.
- Người trên núi luyện khí tu đạo, cho dù thiện hay ác đều cần bị nhốt vào một cái lồng. Bọn họ muốn làm thần tiên cầu trường sinh, Đại Ly sẽ không can thiệp, thậm chí còn vui vẻ giúp một tay, hi vọng bọn họ được thành công. Nhưng một vương triều nhất định phải có ranh giới của mình, ít nhất phải khiến những kẻ bề trên kia làm việc trong quy củ, không thể cứ làm theo ý mình, dựa vào sở thích cá nhân, hở một tí là dời núi lấp biển trong vương triều thế tục. Tiên nhân tùy ý tranh đấu, cuối cùng thương vong nặng nề nhất là dân chúng vương triều tay không tấc sắt. Ta muốn tất cả dân chúng thế tục trong lãnh thổ Đại Ly ta, lễ kính thần tiên không chỉ là vì sợ hãi. Cho dù là một người dân quê mùa ở tầng dưới chót, nếu bởi vì thần tiên đánh nhau mà vô tội chết đi, khi đó Đại Ly ta phải có sức mạnh và bản lĩnh, đòi lại công đạo cho dân chúng giống như giun dế trong mắt thần tiên.
Tống Tập Tân cực kỳ kinh ngạc, há hốc mồm không nói được lời nào.
Hoàng đế Đại Ly vươn hai ngón tay ra, gần như dính vào với nhau, cười nói: 
- Hiện giờ công đạo mà Đại Ly ta có thể đòi rất nhỏ, chỉ một chút như vậy. Nhưng so với những vương triều khác ở Đông Bảo Bình Châu làm tôi làm tớ cho đám thần tiên trên núi, đã là khác biệt một trời một vực rồi.
Ông ta tùy ý vẫy vẫy cổ tay, cuối cùng nắm chặt tay lại, giơ về phía nóc nhà kia, giống như đang thị uy với ai:
- Từ đáy lòng ta hi vọng, sau này công đạo mà Đại Ly có thể đòi sẽ lớn như vậy, thậm chí còn lớn hơn.
Tống Tập Tân đã có phần chết lặng, nhưng đây là lần đầu tiên thiếu niên cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình trở nên có máu có thịt, không còn cứng nhắc như chiếc ghế rồng hay bộ long bào kia nữa.
Hoàng đế Đại Ly quay đầu hỏi:
- Có biết câu nào của A Lương kia khiến ta tức giận nhất không?
Tống Tập Tân lấy can đảm nói:
- Là tên kia muốn ông dập đầu nhận sai?
Hoàng đế Đại Ly cười lớn, lắc đầu nói: 
- Ta thân là chủ nhân giang sơn Đại Ly, có thể chết đứng chứ tuyệt đối sẽ không sống quỳ. Nếu như điểm này cũng không làm được, Đại Ly còn muốn vó ngựa xuôi nam, thôn tính Đông Bảo Bình Châu này sao? Người tự lừa dối mình thì trời sẽ khi dễ hắn, người tự biết cố gắng thì trời sẽ ban thường hắn, con tốt nhất nên nhớ kỹ câu này. Những thần tiên kia luôn miệng nói Đông Bảo Bình Châu chúng ta là châu nhỏ nhất thiên hạ, nhưng con có biết một châu rốt cuộc lớn đến đâu không? Con cứ việc lật xem bất kỳ quyển sách sử nào trong thiên hạ này, có ai đã từng trở thành chủ nhân một châu hoàn chỉnh hay chưa?
Sắc mặt Tống Tập Tân kiên nghị, gật đầu nói:
- Người tự biết cố gắng thì trời sẽ ban thường hắn, con nhớ rồi.
Hoàng đế Đại Ly có phần thương cảm nói:
- Câu nói thật sự khiến ta tức giận, đó là hắn nói Đại Ly không có ai để đánh, một người cũng không. Ta âm thầm từng bước đi tới cảnh giới thứ mười của luyện khí sĩ, đã xem như rất tài giỏi ở Đông Bảo Bình Châu này, chú ngươi Tống Trường Kính càng là võ nhân cảnh giới thứ mười rất khoa trương, nhưng kết quả thì sao? Trong mắt người ta thì vẫn thuộc loại “không đáng để đánh”. Có điều phúc họa liền kề, đây cũng là... một trong số nguyên nhân mà ta có thể sống tiếp.
- Nếu hôm nay ta có cảnh giới thứ mười hai, khiến tên kia cảm thấy có sức chiến một trận, có lẽ đã bị một đao lấy mạng rồi.
Ông ta bỗng nhiên cất tiếng cười lớn, lại gây cho người ta cảm giác giống như anh hùng xế chiều.
Tống Tập Tân cũng không xoáy vào nỗi đau của người khác, chỉ hỏi:
- Một đao?
Hoàng đế Đại Ly gật đầu nói:
- Có thể khẳng định chỉ cần một đao. Tên kia là kiếm tu cảnh giới thứ mười ba đỉnh cao, cho nên mới không nói đạo lý như vậy.
Tống Tập Tân tỏ ra phân vân, mấy lần mở miệng lại nuốt trở vào, giống như có vấn đề bức bối nhưng không tiện nói ra.
Hoàng đế Đại Ly ngửa người về sau, hai khuỷu tay chống xuống đất, tư thái nhàn hạ nhìn bầu trời:
- Có phải muốn hỏi vì sao tên kia không giết chúng ta, lại phi thăng đến một nơi thế nhân không biết?
Tống Tập Tân dùng mu bàn tay lau hai má, ừ một tiếng.
Hoàng đế Đại Ly thản nhiên nói:
- Trước khi trả lời câu này, phải nói cho con biết một tin tức bất hạnh. Theo lời đồn thì đại nhân vật cảnh giới thứ mười ba sau khi phi thăng, vẫn có thể trở lại thiên hạ nhân gian này của chúng ta. Mặc dù số lần rất ít nhưng đã có tiền lệ, chỉ là xuất phát từ mục đích nào đó, các phái học thuật và thế gia ngàn năm đều cố ý không cho người khác biết mà thôi.
Tống Tập Tân tâm tư linh mẫn, sắc mặt trở nên kinh ngạc.
Hoàng đế Đại Ly thổn thức nói:
- Cho nên mới nói, con đường mà Đại Ly chúng ta lựa chọn còn rất dài, trách nhiệm trọng đại. Con đừng nhụt chí.
Cuối cùng ông ta đưa tay chỉ về một nơi ở hoàng cung, cười nói:
- Có một thiếu niên do mẹ nó một tay dạy dỗ, năm xưa nhất quyết không muốn đi thư viện Sơn Nhai học tập, ta cũng lười tranh luận với nó. Thằng nhóc này tính tình rất thú vị, nếu ven đường có con chó ra vẻ muốn cắn, cho dù cuối cùng có bị thương hay không, nó chắc chắn sẽ muốn giết con chó kia hầm thịt ăn. Nói không chừng còn muốn tìm ra thân quyến của con chó kia, giết hết tất cả mới sảng khoái. Vậy con thì sao, Tống Tập Tân?
Tống Tập Tân không hề do dự đáp:
- Cũng như vậy.
Hoàng đế Đại Ly gật đầu:
- Lúc nhỏ ta cũng từng như vậy, sau khi ngồi lên ghế rồng tính tình mới thay đổi một chút. Bởi vì có một ngày ta đột nhiên cảm thấy nhàm chán.
Ông ta quay đầu cười nói:
- Lúc thiếu niên có cá tính như vậy là chuyện tốt, hăng hái tiến thủ, bộc lộ tài năng. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng; người khinh ta nhất thời, ta khinh người cả đời. Đại trượng phu nên làm như vậy.
Tống Tập Tân nhẹ giọng nói:
- Tôi còn tưởng rằng ông sẽ cảm thấy rất thất vọng.
Hoàng đế Đại Ly vỗ vai hắn:
- Không thất vọng. Nếu như khi còn nhỏ con không học được bản lĩnh thật sự gì, chỉ học cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt của ta, giống như đám quần thần triều đình suy đoán tâm tư hoàng đế, còn gọi nó với cái tên mỹ miều là “thuật đồ long”, khi đó ta mới thật sự thất vọng.
Tống Tập Tân nghiêng người tới trước, hai tay đặt lên đầu gối, cằm lại đặt lên mu bàn tay:
- Nhưng tôi quen biết một người, có thể sẽ đưa ra lựa chọn khác biệt.
Hoàng đế Đại Ly ngồi thẳng người, đặt tay lên đầu thiếu niên:
- Tin tưởng ánh mắt của ta, tên đó là người nhớ thù hơn bất cừ ai. Chỉ là từ nhỏ hắn đã chịu quá nhiều đau khổ, cho nên còn nhỏ đã biết ẩn nhẫn. Loại người này trở thành kẻ địch sẽ là họa ngầm thật sự. Cho nên ta mới mắt nhắm mắt mở đối với lần chặn giết này.
- Nhưng con yên tâm, trước giờ hắn không hề xem con là kẻ địch. Nhất là sau khi con dựa vào bản tâm làm ra hai chuyện nhàm chán kia, hắn sẽ càng không.
Tống Tập Tân đỏ mặt.
Người đàn ông mặc áo long cổn lại nói: 
- Nhưng nếu có một ngày con trở thành hoàng đế Đại Ly thì lại khác.
Tống Tập Tân nói:
- Thừa dịp tên kia mới phi thăng, tạm thời chắc chắn sẽ không trở lại nhân gian, chúng ta có thể nhổ cỏ tận gốc, sớm diệt trừ cái “lỡ may” này.
Sau khi hắn nảy sinh ý niệm này, vừa nói ra khỏi miệng lại cảm thấy chán nản, tự phủ định chính mình, lẩm bẩm nói:
- Không được, lỡ may sau này tên kia trở về, Đại Ly sẽ thật sự diệt nước.
Hoàng đế Đại Ly vui vẻ nói:
- Có phải cảm thấy vấn đề này rất nan giải không? Không sao, đó là do vị trí của Tống Tập Tân con còn chưa đủ cao mà thôi.
Tống Tập Tân có phần nhụt chí, đành phải tự an ủi mình, người biết cố gắng thì trời sẽ ban thưởng cho hắn.
Hoàng đế Đại Ly cười nói:
- Đời người cần một hai kẻ vừa là địch vừa là bạn mới thú vị. Từ rất nhỏ ta đã có rồi, con cũng như vậy.
Tống Tập Tân im lặng một lúc, nghi hoặc nói: 
- Ông còn chưa trả lời.
- Từ từ suy nghĩ đi. Tính tình của ta còn không tốt đến mức bị người ta đánh gần chết còn thích tự vạch trần vết thương. Đúng rồi, trở thành chủ nhân của Bạch Ngọc Kinh chỉ có lợi chứ không có hại, chuyện này ta đã lừa gạt mẹ con. Tin rằng sau khi con mất đi quyền khống chế phi kiếm, sẽ biết ta không gạt con. Còn như ý nghĩa trong đó thì con hãy tự suy nghĩ, bất cứ việc gì suy nghĩ nhiều luôn là chuyện tốt.
Người đàn ông tiết lộ thiên cơ vừa nhấc mông lên, định đứng dậy rời đi, đột nhiên lại ngồi xuống, cầm lấy bàn tay thiếu niên, cười ha hả nói: 
- Để ta xem chỉ tay cho con, ta có biết một chút. Trước kia không có cơ hội thi triển, hôm nay dùng con để thử xem.
Thiếu niên mơ mơ hồ hồ đưa tay ra.
Hoàng đế Đại Ly vừa quan sát chỉ tay của thiếu niên, vừa thuận miệng nói: 
- Sau mười năm hoặc mười lăm năm, con vẫn có thể thân cận với chú Tống Trường Kính của mình, nhưng nhất định không được sinh lòng ỷ lại. Còn như mời chào gì đó, khiến vị thiên tài võ đạo kia vui lòng phục tùng một vãn bối như con, vẫn nên quên đi. Đứa em trai này của ta còn lười che giấu dã tâm của mình, cho dù ta từ nhỏ đã lấn áp hắn, cũng chưa từng dám có ý định thuần phục mãnh thú.
- Bất kể oán hận ai, trước khi con thật sự trưởng thành, có thể suy nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng nhất định không được tùy tiện ra tay.
- Nhưng cũng đừng vì vài lời của ta mà trong lòng có khúc mắc với chú của con. Hắn là một hào kiệt thật sự, nếu không cũng sẽ không nói ra lời thật lòng “thế gian há chỉ Đại Ly ta mới có anh hùng”. Cho nên sau này chỉ cần con có điểm nào mạnh hơn hắn, nói không chừng hắn sẽ chấp nhận con.
Sau chốc lát, hoàng đế Đại Ly mỉm cười đứng dậy rời đi.
Thiếu niên nắm chặt tay, tiếp tục gục trên đầu gối.
Người đàn ông kia đã nói vài lời khách sáo cái hiểu cái không, nhưng trong thời gian đó, ông ta đã ung dung viết vào lòng bàn tay hắn bốn chữ, “thọ, tam, cẩn thận”.
Tống Tập Tân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng đang bước nhanh rời đi, kêu lên: 
- Cha!
Hoàng đế Đại Ly xoay người, mỉm cười nhìn thiếu niên, vẻ mặt không hề giống như một vị đế vương.
Mà chí hướng thật sự của ông ta, đó là giảng quy củ dưới núi với toàn bộ thần tiên trên núi. Tâm huyết cả đời dường như đã hoàn toàn trôi theo dòng nước, hơn nữa còn im hơi lặng tiếng.
Tống Tập Tân đứng lên, vành mắt ướt át, môi bị cắn ra tơ máu, đang định lên tiếng.
Người đàn ông kia đã xoay lại, giọng nói ôn hòa, bỏ lại hai câu không liên quan: 
- Muốn làm việc lớn phải bắt đầu từ những việc nhỏ. Sau này ba bữa phải ăn đúng giờ.
- --------
Có một lão tú tài đường xa mệt mỏi rời khỏi núi Kỳ Đôn, cuối cùng đi đến chân núi, đỡ bọc hành lý sau người, chống eo than vãn:
- Bộ xương già này của ta, chịu tội, đúng là chịu tội. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...