Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kiếm Lai

Chương 137: Mộng tưởng



Khi Trần Bình An vác một cái sọt đất trèo ra khỏi miệng giếng lại cảm thấy ngỡ ngàng.
Bên ngoài miệng giếng có một đám người đọc sách mũ cao áo rộng đang đứng. Cầm đầu là một lão tiên sinh Lễ bộ, chính là người khi trước đứng trên thang dưới tấm biển của miếu thờ, lớn tiếng khiển trách quan giám sát đại nhân. Bên cạnh là quan giám sát tiền nhiệm, người trước khi rời chức đã xây dựng cầu mái che, nghe đồn là cha của Tống Tập Tân, lúc này da của ông ta đã trắng hơn một chút so với lúc ở trấn nhỏ. Còn lại năm sáu người hầu hết là ba bốn chục tuổi, ai nấy đều phong thái bất phàm, nhìn còn giống người làm quan lớn hơn Tống đại nhân.
Thực ra không chỉ có Trần Bình An ngơ ngác, đám quan viên Lễ bộ có thân phận cao quý nhất trong nha môn lục bộ Đại Ly, sau khi nhìn thấy ông chủ lớn duy nhất trong trấn nhỏ sở hữu ba túi tiền đồng kim tinh cũng rất kinh ngạc. Chính là thiếu niên nghèo hèn người đầy bụi đất trước mắt, trong tay lại nắm giữ tài phú tương đương với nửa kho tiền của hoàng đế Đại Ly? Sau đó tiêu tiền như nước, một hơi mua cả năm ngọn núi trong đó có núi Lạc Phách?
Nguyễn Cung không lộ diện, chỉ có thiếu nữ áo xanh Nguyễn Tú và huyện lệnh Long Tuyền Ngô Diên đứng kề vai. Sắc mặt Ngô Diên hờ hững, ánh mắt hơi thấp xuống, khiến người ta cảm thấy Ngô đại nhân chỗ dựa lớn đến dọa người này đang bực bội với đám lão gia Lễ bộ kia. Dù sao tại địa bàn của mình bị một đám người ngoài cắt mất một miếng thịt béo như vậy, ai cũng sẽ không thoải mái.
Trận phong ba xảy ra dưới miếu thờ kia, cuối cùng Ngô Diên lại bất ngờ lui bước, để cho hữu thị lang Lễ bộ Đổng Hồ dập chữ cả bốn tấm biển. Cho dù một vị luyện khí sĩ tầng bảy giữ chức tùy tùng bí mật, xác định chữ trên những tấm biển kia đã hoàn toàn không còn sức sống, không cần lấy thêm giấy phong lôi quý giá ra, nhưng Đổng thị lang vẫn ngang ngược giống như chỉ hận không thể tháo cả bốn tấm biển mang đi. Ông ta vẫn khăng khăng dùng hết giấy phong lôi mang theo để dập chữ, sau đó mới hài lòng dẫn theo đám thuộc hạ Lễ bộ rời đi, trú ngụ trong một gia đình giàu có ở ngõ Đào Diệp.
Ngô Diên thật vất vả lợi dụng chuyện xây dựng rầm rộ ở trấn nhỏ, giành được uy tín và danh vọng trong dân chúng bình thường, nhưng trong thoáng chốc đã mất hết tất cả. Đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp đều vui vẻ chứng kiến cảnh này, trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu, phần lớn đều cười trên nỗi đau của người khác, cảm thấy Ngô Diên chỉ được mã ngoài chứ chằng có tác dụng gì.
Có người còn nói nếu Ngô Diên dám cứng đầu tranh chấp đến cùng với đám người Lễ bộ kia, như vậy sẽ bội phục khí phách của hắn. Nhưng bây giờ hắn lại làm con rùa rút đầu trước mặt Lễ bộ, sau này chính thức mặc bộ quan phục huyện lệnh chắc chỉ dám ra oai với người nhà.
Trần Bình An vác sọt đất nhẹ nhàng nhảy xuống miệng giếng, đứng trước mặt những quan viên Đại Ly này. Thị lang Đổng Hồ tươi cười vuốt râu nói: 
- Ngươi tên là Trần Bình An phải không. Lão phu họ Đổng, giữ chức ở Lễ bộ Đại Ly chúng ta. Lần này tìm ngươi cũng không có việc công gì, chỉ là lão phu nhất thời hứng thú, muốn xem thử chủ nhân của năm ngọn núi dáng vẻ như thế nào, bây giờ đã được như ý nguyện, không uổng chuyến này.
Nói đến cuối lão thị lang nhìn xung quanh một chút, đồng thời cười cởi mở.
Ngoại trừ Tống đại nhân xuất thân từ quan giám sát làm gốm không có động tĩnh, các quan viên Lễ bộ còn lại đều cười lớn theo, giống như Đổng thị lang nói một câu rất buồn cười.
Trần Bình An hơi lúng túng, lão tiên sinh ngài nói ngôn ngữ thông dụng ở Đại Ly, ta không hiểu được.
Khóe miệng Ngô Diên nhếch lên một độ cong nhỏ bé.
Tống đại nhân thông thạo tiếng địa phương của trấn nhỏ, nhưng lại hoàn toàn không có ý giải vây cho vị thượng quan nha môn này. Bởi vì hai người thuộc phe phái khác nhau, hơn nữa trước đây không lâu đã hoàn toàn trở mặt. Nếu không phải hoàng đế bệ hạ ra lệnh Tống Dục Chương hắn phải theo đến phía nam, chuyến đi vô tích sự này chắc chắn không có phần của hắn.
Lễ bộ nha môn đều là người đọc sách, còn là nhân tài đọc sách thanh thế hào hùng tranh giành mà ra, cho nên so đấu miệng lưỡi trong nha môn cũng tuyệt diệu văn nhã, khéo léo tài tình. May mà Tống Dục Chương vốn là một quái nhân đã quen ở trấn nhỏ, sau khi trở lại kinh thành cứ im lặng làm việc là được, cũng không cảm thấy có gì uất ức căm phẫn.
Đổng thị lang ăn cơm công môn hơn nửa đời người, gần như chỉ trèo lên trong Lễ bộ nha môn. Mà Lễ bộ là nha môn duy nhất trong triều đình Đại Ly có thể đối kháng với Binh bộ. Đổng Hồ làm đến quan tam phẩm, hiển nhiên là một lão cáo già tâm tư nhạy bén, trong thoáng chốc liền ý thức được mình đã tính sai, muốn tìm một bậc thang xuống đài, bèn quay đầu mỉm cười nhìn về con gái một của Nguyễn sư, hi vọng nàng có thể giúp mình chuyển lời.
Nhưng trong nháy mắt Đổng Hồ đã từ bỏ ý niệm này. Một vị thánh nhân Binh gia miếu Phong Tuyết mà ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng phải tôn làm thượng khách, còn mình là một thị lang Lễ bộ lại dám làm phiền con gái Nguyễn sư làm này làm nọ? Nếu thiếu nữ kia là một người khó ứng phó không hiểu lễ nghĩa, cảm thấy mình thất lễ với nàng, lát nữa đến chỗ cha nàng tố cáo mình. Sau đó thánh nhân Nguyễn sư chỉ cần nhẹ nhàng đến kinh thành truyền đạt một câu, có thể mình vẫn làm quan tam phẩm, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Tâm tư của lão liên tục xoay chuyển, nhưng thực ra chỉ là chuyện trong nháy mắt. Thị lang đại nhân quyết định thay đổi dự tính, mỉm cười nhìn về thiếu nữ, muốn hỏi xem Nguyễn tiểu thư ở chỗ này có thoải mái hay không, có cần Lễ bộ giúp đỡ kiếm một ngôi nhà trang nhã sạch sẽ ở đường Phúc Lộc hay ngõ Đào Diệp trong trấn nhỏ.
Nhưng sau phút chốc đã xảy ra một chuyện khiến người ta nghẹn họng trố mắt, con gái Nguyễn sư cao không thể với tới trong mắt tất cả quan viên Lễ bộ, lại vội vàng đi đến bên cạnh thiếu niên quê mùa kia, có lẽ là thuật lại lời của Đổng thị lang cho hắn nghe một lần. Mà vẻ mặt của thiếu niên kia vẫn bình thường nghe thiếu nữ nói chuyện, thật khiến cho những quan viên Lễ bộ này chấn động.
Trần Bình An nào biết một chút chuyện nhỏ như vậy, lại có thể khiến những nhân vật lớn cao quý ở kinh thành này tâm tư bay xa đến ngàn dặm. Sau khi nghiêm túc nghe Nguyễn Tú chuyển lời xong, hắn cười nói với nàng: 
- Tú Tú, phiền cô nói với vị lão tiên sinh này, ta vốn là một thợ làm gốm, hôm nay làm việc vặt ở tiệm rèn, có thể mua những ngọn núi kia đều phải cảm tạ Nguyễn sư phụ.
Thiếu nữ áo xanh vừa nghe được xưng hô “Tú Tú”, liền cười đến đôi mắt như nước mùa thu híp lại thành một cặp trăng non, cuối cùng nàng vui vẻ dùng ngôn ngữ thông dụng ở Đông Bảo Bình Châu nói lại một lần với lão thị lang Đại Ly kia.
Tất cả quan viên Lễ bộ bao gồm Đổng Hồ, đương nhiên đều tinh thông “ngôn ngữ chính thống” của một châu, nếu không chẳng phải đã chứng thực luận điệu hoang đường vương triều Đại Ly là mọi rợ phương bắc? Thậm chí tại kinh thành Đại Ly, có thể nói thông thạo lưu loát ngôn ngữ chính thống hay không, đã trở thành một tiêu chuẩn quan trọng để phân chia quyền quý và nghèo hèn.
Vẻ mặt Đổng Hồ càng hoà nhã dễ gần, cười híp mắt khẽ gật đầu. Sau khi nghe Nguyễn tiểu thư giải thích xong, ông ta nói rằng không quấy rầy Trần Bình An làm việc nữa, làm phiền Nguyễn tiểu thư giúp bọn họ từ biệt Nguyễn sư một tiếng, Nguyễn sư đang bận nên đúc kiếm nên không dám làm phiền, nếu không bệ hạ ngưỡng mộ Nguyễn sư đã lâu nhất định sẽ hỏi tội.
Nguyễn Tú không có hứng thú gì với những lời khách sáo này, chỉ ừ một tiếng rồi thôi. Lão thị lang đã sớm thành tinh cũng không dám tỏ ra bất mãn, giới thiệu với Nguyễn tiểu thư vài cảnh đẹp ở kinh thành Đại Ly, sau đó vẻ mặt tự nhiên dẫn đội rời đi.
Tống Dục Chương đi ở cuối đội ngũ, Ngô Diên lại đi phía sau Tống Dục Chương.
Nguyễn Tú đi theo Trần Bình An đổ hết đất trong sọt, nàng vừa đi vừa nói:
- Cha ta nói chuyện mua núi rất nhanh sẽ có kết quả. Ngoại trừ đám quan viên Lễ bộ Đại Ly này, còn cần địa sư của Khâm Thiên giám ra mặt, cộng thêm ngươi, ba bên cùng chấp nhận ký tên mới xem như giải quyết xong. Có điều những địa sư do hai thầy phong thủy dẫn đầu, tạm thời còn đang cẩn thận khảo sát địa thế phong thủy của tất cả ngọn núi, đoán chừng phải mấy ngày nữa mới có thể rời núi.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, để cái sọt xuống, nhìn những bóng dáng bận rộn chung quanh, hỏi: 
- Chúng ta đến chỗ khe suối nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện được không?
Nguyễn Tú cười nói: 
- Được thôi.
Nàng cố ý thấp giọng nói:
- Lần này Khâm Thiên giám ngoại trừ điều động thầy phong thủy và địa sư bình thường, còn có rất nhiều luyện khí sĩ bàng môn các phái cũng tới. Trong đó còn mang theo hai con vượn Bàn Sơn trẻ, một con là vượn Ngân Bối, một con vượn Thông Tí. Ngày thường nuôi thả trong núi sâu rừng lớn, chỉ khi cần thiết mới sai khiến chúng ra sức, đánh nứt ngọn núi hoặc là di chuyển gò núi.
- Còn có giáp sĩ dọn núi do phái bùa chú Đạo gia chế tạo, đó là một thứ rất thần kỳ. Chỉ cần một lá bùa thật mỏng, sau khi được luyện khí sĩ truyền chân khí sẽ biến thành giáp sĩ cao bảy tám trượng, sức lớn vô cùng. Mặc dù không bằng vượn Bàn Sơn, nhưng được cái là nghe lời, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì. Vượn Bàn Sơn tính tình hung ác, nhất là vượn Bàn Sơn trẻ khó mà thuần phục được, một khi mất khống chế nhất định sẽ tử vong nặng nề, cho dù trấn áp gi.ết chết cũng là một sự tổn thất lớn. Nghe nói còn có con rối khai sơn do tông sư Mặc gia tự tay chế tạo, ngay cả ta trước kia cũng chưa từng nhìn thấy, sau này có cơ hội ta nhất định phải đi tận mắt xem thử.
- Cha ta đã giúp ngươi chọn hai cửa tiệm, đó là tiệm Áp Tuế và tiệm Thảo Đầu, vừa lúc ở gần nhau, ngươi cũng rất quen thuộc. Nếu không có ý kiến thì cha ta sẽ lập tức giúp ngươi đi xác nhận mua bán, bởi vì loại giao dịch nhỏ này không liên quan đến phong thủy lời lỗ và khí vận núi sông của một vương triều, cho nên không cần phiền phức giống như mua núi.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, cười nói:
- Đương nhiên không có vấn đề.
Nguyễn Tú đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói một cách thần bí: 
- Cha ta đã lén tiết lộ một tin tức, hoàng đế Đại Ly kia đã tự mình lên tiếng, hôm nay trấn nhỏ đã quy về lãnh thổ Đại Ly, như vậy những pháp bảo đồ vật còn sót lại trong dân gian, đều được thu về quốc khố với giá cao. Cuối cùng thu được khoảng hai mươi đồ vật cũ không tệ trong trấn nhỏ. Đồ vật do đường Phúc Lộc, ngõ Đào Diệp và dân chúng bình thường giao ra đều ngang nhau, chỉ là giá bán ra chẳng cao chút nào.
- Cuối cùng hoàng đế Đại Ly lại tự mình lấy ra bảy tám món vật phẩm, cộng lại đủ ba mươi món, dùng làm quà tặng cho ba mươi ngọn núi trong đó, giống như tặng không cho người mua. Người bình thường đương nhiên không biết ngọn núi nào có quà tặng, ngọn núi nào thì không, nhưng cha ta biết được núi Thần Tú và núi Lạc Phách nhất định sẽ có, hơn nữa phẩm chất rất tốt, là số một số hai. Ngoại trừ chuyện này, tại núi Điểm Đăng nhà ta và núi Lạc Phách của ngươi, triều đình Đại Ly đều sẽ phân biệt sắc phong một vị sơn thần trấn giữ.
Trần Bình An hít thở sâu một hơi, ngồi xuống bên khe suối, chân mày nhíu chặt.
Giống như cảm thấy không chân thực, thiếu niên ngõ Nê Bình nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy.
Mộng tưởng của thiếu niên giày cỏ, nhiều nhất cũng chỉ liên quan đến câu đối xuân chúc mừng, thần giữ cửa uy phong lẫm liệt, bánh bao thịt thơm ngào ngạt và một túi tiền đồng đầy ắp kêu rào rào.
Nguyễn Tú ngồi xuống theo hắn, tò mò hỏi: 
- Thế nào rồi?
Trần Bình An muốn nói lại thôi, nhưng giống như lại không rõ duyên cớ, đành phải lắc đầu, tiện tay nhổ một cây cam thảo, quen thuộc bỏ vào miệng nhai.
Sau khi im lặng một lúc, hắn quay đầu cười nói: 
- Nguyễn cô nương, vừa rồi gọi cô là Tú Tú trước mặt người ngoài, xin cô đừng tức giận. Tôi thấy nhiều người làm quan lớn lại rất khẩn trương như vậy, cho nên mới giả vờ quen thân với cô.
Nguyễn Tú chớp chớp mắt, hỏi một vấn đề không liên quan:
- Ừm, người bạn kia của ngươi gần đây có tin tức gì không, chính là người vừa đeo đao vừa đeo kiếm ấy.
Trần Bình An không hiểu chuyện gì, nói:
- Cô nói đến Ninh cô nương à, sau khi cô ấy đi thì tôi cũng không biết tin tức.
Nguyễn Tú cười.
Trần Bình An đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng cầu vòm đá, trông thấy một vệt màu đỏ chót quen thuộc chạy như bay đến, đôi chân giống như bánh xe.
Hắn có một loại dự cảm xấu, vội vàng đứng lên. Bé gái mặc áo bông đỏ chót vừa bẩn vừa nhăn chạy đến trước người hắn, ngẩng chiếc đầu nhỏ lên nhìn hắn. Cô bé mặt đầy nước mắt, thương tâm tuyệt vọng nhíu gương mặt nhỏ nhắn bị phơi nằng đen hơn rất nhiều, nức nở nói: 
- Mã tiên sinh ở trường học chết rồi, trước khi chết ông ấy bảo em tới tìm anh. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...