Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 893: Mạnh yếu đảo ngược
- Ha ha ha! Tuy rằng chúng ta là địch nhưng ta không thể không thừa nhận, ngươi là Minh Tiên có thiên phú nhất cũng khó đối phó nhất ta từng thấy! Dương Thần đầu tiên là khen Chu Hằng một câu, nhưng kế tiếp sắc mặt của hắn cũng đồng dạng trở nên âm trầm: - Nhưng là... ngươi tuyệt đối không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa!
Chu Hằng búng tay một cái, ngoắc tay nói: - Nhanh lên nhanh lên, muốn cho ta chờ đến khi nào?
- Muốn chết!
Kim Hoán Nhật và Dương Thần đều giận không thể át. Tiểu tử này đến giờ vẫn còn miệng lưỡi đê tiện như thế, thật là khiến bọn họ không thể nhịn! Mà bọn họ vốn cũng không muốn nhịn. Trên người Chu Hằng cất giấu rất nhiều bí mật, ngay cả Tinh Thần Vương đều phải động lòng!
Giết!
Bọn họ đều nhào ra, bắt lấy Chu Hằng, ép hỏi ra bí mật của Chu Hằng chính là cơ sở hợp tác của bọn họ. Về phần sau này ai đi đường nấy hoặc là đem người khác giệt khẩu, như vậy công pháp bảo vật chính là của một mình mình.
Chu Hằng đứng chắp tay, căn bản không có ý ra tay.
Tiểu tử này đối mặt với hai đại Tinh Thần Vương, biết mình căn bản không có một tia phần thắng, cho nên trực tiếp bỏ chống cự sao?
Hừ hừ, cho dù bó tay chịu trói cũng phải khién hắn chịu hết tra tấn đau đớn nhất mới xử lý hắn!
Bên kia, bốn người Triệu gia cũng không đi xa, đứng ở trên ngọn cây ngoài vài dặm nhìn tình huống bên này. Lúc này Triệu Nhã Huyên cũng từ từ tỉnh lại, khi nhìn thấy một màn như vậy không khỏi thất thanh kinh hô.
Nàng đối với Chu Hằng thanh niên tuấn lãng vừa nhận biết biết tràn ngập hảo cảm, luôn cảm thấy trên người đối phương có một loại sức hấp dẫn vô cùng độc đáo, khiến nàng không tự chủ sinh ra hảo cảm đối với hắn.
- Quỳ xuống!
Chu Hằng đột nhiên quát khẽ một tiếng, thanh âm không cao lại tràn ngập cảm giác thực chất, chấn cho gió núi phụ cận đều ngừng thổi.
Quỳ xuống?
Tên này không ngờ kêu hai gã Tinh Thần Vương quỳ xuống, đây là phải tự tin cỡ nào hả? Không không không, đây không phải là tự tin mà là cuồng ngạo đến mù quáng, nghĩ rằng thiên địa này là vì hắn mà sinh, vòng quanh hắn mà chuyển động hay sao?
Mấy người Triệu gia đều có loại cảm giác hộc máu, lúc này không chạy lại còn miệng nói lời ngông cuồng, thật không biết người như vậy làm sao sống đến giờ!
Tuy nhiên nghĩ ngược lại, một Minh Tiên gặp phải hai vị Tinh Thần Vương, chạy được sao?
Nếu đánh lại đánh không lại, chạy lại chạy không thoát, như vậy cũng chỉ có thể võ mồm đã ghiền.
Phịch! Phịch!
Mấy người Triệu gia ý nghĩ chưa dứt, lại nghe thấy hai tiếng nặng nề vang lên, tròng mắt của bọn họ lập tức cùng một lúc trồi ra, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ như gặp quỷ. Bởi vì, hai người Kim Hoán Nhật thật sự quỳ xuống!
Quỳ đến nặng như vậy, thậm chí xương đùi đều trực tiếp gãy, xương gãy từ trong đùi xuyên ra ngoài, máu tươi trào ra. Xương đùi màu trắng mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng thảm thiết.
Thật sự... quỳ xuống rồi!
Làm sao có thể?
Vì sao! Vì sao hai Tinh Thần Vương lại quỳ xuống đối với một gã Minh Tiên? Cái này căn bản không hợp lý! Nếu nói hai người là thủ hạ của Chu Hằng, chỉ là phối hợp hắn diễn một tuồng kịch, để cho Chu Hằng giả ngu một hồi, cái giá phải trả này có phải quá lớn hay không?
Quỳ thì quỳ thôi, còn đem cả xương đùi đều quỳ xuống, tiền vốn bỏ ra cũng quá lớn chứ hả?
- Ngươi, ngươi ngươi ngươi... Dương Thần run rẩy nhìn về phía Chu Hằng, trong ánh mắt có vẻ sợ hãi không nói nên lời.
Kim Hoán Nhật cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt giống như ăn ruồi chết, đang không ngừng co giật, tái nhợt đến không thấy một tia máu. Lúc này nếu nói hắn là cương thi, tuyệt đối không có phản đối.
Bọn họ là người đương sự, làm sao sẽ không biết là chuyện gì xảy ra?
Trên người Chu Hằng đột nhiên tỏa ra một loại khí thế không thể chống cự, mạnh mẽ đem bọn họ chấn rơi xuống. Bởi vì thế rơi quá nhanh, bọn họ thậm chí đều chấn gãy cả xương đùi!
Tinh... Tinh Thần Vương?
Không! Tinh Thần Vương không có khả năng có được khí thế khủng bố như thế. Phải là Tinh Thần Hoàng thậm chí là Tinh Thần Đế ấy!
Nhưng bất kể là cái gì, nếu Chu Hằng tay không nhấc chân không dời liền chấn cho bọn họ quỳ gãy chân, tồn tại như vậy bọn họ làm sao có thể chống lại?
Đáng ghét!
Tiểu tử này lúc trước chẳng qua là Minh Tiên cấp cực cao, làm sao liền thoáng cái nhảy vào Tinh Thần Cảnh?
Không có thiên lý!
Cánh cửa của Tinh Thần Cảnh nào có khả năng vượt qua nhanh như thế, cho dù đạt được cơ hội, cho dù là thiên tài đều phải tốn mấy tháng thậm chí mấy năm, người đần một chút mấy vạn năm mới có thể chân chính vượt qua cửa ải này đều không hiếm lạ.
Nhưng vẻn vẹn mấy ngày... ngươi đang chơi ta sao?
Hai người Kim Hoán Nhật đều từ đáy lòng dâng lên hơi lạnh buốt giá. Bọn họ lúc trước ba phen bốn bận đuổi giết Chu Hằng, hiện tại mạnh yếu lại đảo ngược, Chu Hằng sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Bọn họ đều cố đứng dậy, thân là võ giả Tinh Thần Cảnh, chỉ là xương gãy còn không đến mức khiến bọn họ mất năng lực hành động. Chỉ cần dùng linh lực rót vào, phát lực chạy như điên đều không thành vấn đề.
Đương nhiên, linh lực dù sao không thể chân chính thay thế tay chân, như vậy dù thế nào sẽ ảnh hưởng chiến lực của bọn họ.
- Ai cho các ngươi đứng lên?
Chu Hằng trầm giọng nói. Ông một luồng khí thế lập tức chấn động thổi quét.
Phịch! Phịch!
Kim Hoán Nhật và Dương Thần lại quỳ xuống, dưới lực va đập thật lớn, xương gãy của bọn họ lại dập vỡ, mấy mảnh xương vỡ dính máu bắn ra ngoài, rơi vào trong bụi cỏ gần đó.
Phốc phốc chẳng những như thế, luồng lực lượng này còn chấn thương nội phủ của bọn họ, khiến bọn họ liên tục hộc máu.
Bên kia, năm người Triệu gia cũng giật mình đến sắp hộc máu!
Đây là thật sao? Không phải là mắt mình hoa chứ?
Tinh Thần Vương kia của Triệu gia lại càng hối hận đến thối ruột. Nếu là lúc trước hắn có thể một mực ủng hộ Chu Hằng, như vậy hiện tại liền có thể móc nối quan hệ với Chu Hằng!
Hữu tình của một vị cường giả, giá trị không thể đo lường!
Đặc biệt, nếu như cháu gái của hắn còn có thể gả cho Chu Hằng... Triệu gia liền thật sự phát đạt!
Đáng tiếc, hết thảy đều bị hắn đẩy ra ngoài cửa!
- Ngươi, ngươi đột phá Tinh Thần Cảnh rồi! Kim Hoán Nhật vừa khiếp sợ lại không cam lòng nhìn Chu Hằng. Chuyện tới hiện giờ, cũng chỉ có Chu Hằng đột phá Tinh Thần Cảnh mới có thể giải thích. Chỉ là tên này vì sao có thể hoàn thành đột phá trong thời gian ngắn như thế?
Khẳng định là công pháp hắn ta nắm giữ huyền diệu vô cùng, khiến hắn ta gần như có thể coi vách chắn cảnh giới như không có gì!
Hâm mộ, ghen tị, hận!
- Không sai! Chu Hằng cười nhàn nhạt, nói: - Mọi người đều nói 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây. Tuy nhiên đối với ta mà nói đó là nợ trong sáu tháng trả cho nhanh. Hiện tại ta mạnh, các ngươi yếu, nên là lúc ta hướng về các ngươi đòi lại công bằng!
- Chu sư đệ, ngươi làm sao có thể nói lời không có nhân tình như vậy. Tiểu huynh nhưng là sư huynh của ngươi mà! Kim Hoán Nhật đột nhiên thay đổi biểu tình, đầy thâm tình lại càng tràn đầy đau lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt hắn như thế, ngay cả Dương Thần đều cảm thấy xấu hổ.
Hắn ngược lại kiên cường hơn một chút, bởi vì nếu không thể giết Chu Hằng báo thù cho thiếu chủ, như vậy hắn về Trương gia cũng là một con đường chết. Nếu không trở về Trương gia, vợ con của hắn đều sẽ bị xử tử tàn nhất, mà hắn cũng sẽ bị Trương gia đuổi giết, cho dù là không chết cũng phải vĩnh viễn làm một con chó chạy trối chết!
Mỗi một gia tộc đều đối với hạ nhân bất trung bất nghĩa hận thấu xương, bởi vậy cho dù là hắn đầu nhập vào kẻ địch của Trương gia cũng sẽ không nhận được che chở, sẽ chỉ bị xử tử vô tình!
Chu Hằng đưa tay phải ra, hơi đè xuống dưới. Phịch phịch hai người Kim Hoán Nhật liền bị chấn đến phủ phục xuống đất, toàn thân mỗi một khối xương đều đang phát ra tiếng rên rỉ. Dưới áp lực thật lớn gặp phải nguy hiểm bị ép thành bột phấn.
- A... Hai người Kim Hoán Nhật cũng không có ý chí cường đại như Chu Hằng, lập tức đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Câm miệng! Chu Hằng không vui quát, tay phải nắm lại, hai người Kim Hoán Nhật liền chỉ có thể phát ra tiếng rên khẽ a a, cũng không thể kêu thảm ra được nữa.
Nhưng điều này cũng không đại biểu đau đớn bọn họ phải chịu giảm bớt, trái ngược bởi vì không thể phát tiết ra, đau đớn lại càng trở nên rõ ràng, khiến cho bọn họ sinh ra xúc động hận không thể lập tức chết đi.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lực lượng của bọn họ lại làm sao có thể chống lại Chu Hằng thực tế đã là Tinh Thần Hoàng, từng khối xương cốt vỡ nát, máu tươi văng vãi, xương trắng lộ ra, tủy chảy đầy đất.
Hai người này đã không thể xưng là người nữa, chỉ có thể nói là hai đống thịt nát!
Năm người Triệu gia xa xa một câu đều không thể phát ra, chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh như băng, từ sâu trong đáy lòng dâng lên một luồng khí lạnh không thể hình dung.
- Chu Hằng, ngươi thắng, cho ta một cái thống khoái! Dương Thần không thể nhịn đau, lựa chọn khuất phục.
- Không không không, Chu sư đệ, chúng ta cùng ra từ Đại Nguyên Học Phủ, ngươi không thể giết ta, đây là đại kỵ. Ta chỉ là bị đệ đệ của ta mê hoặc, mới có thể tà tâm che mờ mắt đến đuổi giết Chu sư đệ! Chu sư đệ ngươi yên tâm, về sau ta nhất định sẽ lấy ngươi làm đầu, làm nô tài trung thành không hai của ngươi! Kim Hoán Nhật lại không hề muốn chết chút nòa, vô sỉ cầu xin Chu Hằng.
- Để loại người như ngươi làm nô? Ta cũng không thể mất mặt như vậy! Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, hắc kiếm đã tế ra. Tra tấn người cũng không phải là một chuyện khiến người sung sướng, nếu đã trút giận rồi cũng nên kết thúc.
- Không... Thần thức Kim Hoán Nhật chấn động ra tiếng thét vô cùng khủng bố.
Hắc kiếm xẹt qua, hết thảy trở về yên tĩnh.
Chu Hằng thu kiếm mà đứng, ánh mắt nhìn về phía năm người Triệu gia bên kia, dọa cho bọn họ không tự chủ được liên tiếp lùi lại, lo lắng hắn tính nợ, truy cứu bọn họ bứt mình ra khỏi chuyện lúc trước.
Nhưng Chu Hằng lại làm sao có thể nhàm chán như thế, hắn hoàn toàn có thể lý giải cách làm của Triệu gia. Trên đời này lại có mấy người nguyện ý vì người xa lạ không hề liên quan mà liều mạng, huống chi ai cũng không biết bọn họ giúp đỡ lại là người như thế nào.
Đương nhiên Chu Hằng cũng không có ý tứ tiếp tục đồng hành với năm người Triệu gia. Hắn hướng về phía năm người mỉm cười, thân hình dựng lên, hướng về phương xa bay nhanh mà đi.
Nhìn thân hình Chu Hằng biến mất, Triệu Nhã Huyên không khỏi lộ ra vẻ buồn bã, nàng biết đời này là vĩnh viễn không có khả năng gặp lại Chu Hằng.
Tinh Thần Vương của Triệu gia thì vỗ vai cháu gái nói: - Hắn là rồng trên trời, ngươi chỉ là người thường dưới đất, hai các ngươi vĩnh viễn không có khả năng cùng một chỗ!
Triệu Nhã Huyên gật đầu. Cho dù là không có chuyện vừa xảy ra, Chu Hằng lại làm sao sẽ coi trọng người bình thường như nàng? Nhân sinh của bọn họ chung quy chỉ là xảy ra một chút qua lại ngắn ngủi ở nơi này, ngày sau vĩnh viễn không có khả năng lại có cơ hội gặp nhau.
Nghĩ thông điểm này rất đơn giản, nhưng muốn chân chính bỏ xuống được lại là khó khăn bậc nào!
- Đi thôi, chúng ta đi hái thuốc. Sau khi trở về liền tìm cho ngươi một người chồng tốt! Tinh Thần Vương Triệu gia cười nói.
- Gia gia! Triệu Nhã Huyên thẹn thùng giậm chân.
Quên hắn đi!
Nhưng... thật sự quên được sao?